Chương 32: Ngoại truyện 1: Ngọt ngào
Vụ Dữ Đô
28/10/2022
1.
Giữa tháng ba, cuốn tiểu thuyết mạng <Hung thủ phía sau màn> do Dư Châu Dạ viết chính thức được xuất bản.
Là một tác giả khá là nổi tiếng, sau khi Dư Châu Dạ đăng thông báo và link đặt trước trên weibo, chưa đến năm phút sau đã nhận được hơn mười nghìn lượt thích.
Khi nhìn thấy số lượt thích này, Phó Uyển Hòa không khỏi hoảng sợ.
Dư Châu Dạ từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cảnh này:
Phó Uyển Hòa ngồi trên thảm, cúi đầu nhìn di động, gõ chữ liên hồi, trông có vẻ phiền não.
Mấy phút sau, lại thấy Phó Uyển Hòa nhấn vào taobao, vào giỏ hàng, chọn sản phẩm đầu tiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Giờ Bắc Kinh trên máy tính.
Khi đồng hồ điểm 59 giây, Phó Uyển Hòa lập tức nhấn mua, sau khi nhanh chóng hoàn thành một loạt thao tác, Phó Uyển Hòa nhấn vào mục thông tin mua hàng, mấy giây sau lại ủ rũ cúi đầu.
Dư Châu Dạ không nhịn được nở nụ cười, anh bước qua đó, tựa vào ghế sô pha, lười biếng hỏi.
“Làm gì thế?”
Phó Uyển Hòa nhìn anh một cái, đề phòng giấu di động ra sau lưng, đáp: “Không có gì.”
Dư Châu Dạ nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, nhích lại gần: “Em có tên cờ hó nào bên ngoài à?”
Phó Uyển Hòa lúng túng nói: “…. Không có.”
“Vậy em vừa làm gì đấy?”
Đối mặt im lặng vài giây.
Phó Uyển Hòa ngước mắt nhìn gương mặt đẹp đến vô lý trước mặt, thầm phỉ nhổ bản thân, thẳng thắn đáp: “Luyện tốc độ tay.”
“Còn gì nữa?” Dư Châu Dạ đưa tay ra nâng cằm cô.
Phó Uyển Hòa ấp úng nói: “Thuê người săn hộ [1].”
[1] Nguyên văn là 代拍: kiểu như paparazzi với blogger, chụp ảnh người nổi tiếng rồi bán lấy tiền. Trong trường hợp này có lẽ chỉ người chuyên mua đồ hộ, săn sale hộ.
Dư Châu Dạ sửng sốt, hỏi: “Thuê cái gì hộ cơ?”
Vừa được hỏi, Phó Uyển Hòa có phần bất mãn và tủi thân.
“Chữ ký của anh ít quá, em không tranh nổi.”
Tiểu thuyết đã được xuất bản do Dư Châu Dạ chắp bút chỉ có hai cuốn, cuốn thứ nhất là <Cái bóng>, được bán sau khi phim điện ảnh được ra mắt cho nên rất hot, hơn nữa Dư Châu Dạ mặc kệ biên tập nhà mình “một khóc hai nháo ba thắt cổ” cỡ nào cũng không chịu ký hơn một ngàn bản chữ ký.
Bởi vậy, lúc ấy <Cái bóng> chỉ có năm trăm bản có chữ ký.
Khiến cộng đồng mạng kêu trời kêu đất:
[Anh trai à, không thể ký thêm một trăm bản sao? Hu hu hu]
[Năm trăm bản… Sao mà tranh nổi!!!!]
[Chồng ơi ký thêm ít đi ạ, xin anh đó, khóc.jpg]
[Ngoài lề chút, có ai nhận săn hộ không ạ? Quá 10 tệ thì thôi khỏi]
[Ê lầu trên của trên, đó là chồng tui đó ok]
[Đừng cãi nhau nữa, Trầm Châu nói ảnh đau tay không muốn ký nhiều!]
…..
Mà cuốn sách xuất bản thứ hai, <Hung thủ phía sau màn> đỡ hơn một chút, có bảy trăm bản chữ ký.
Fan đã khóc không ra nước mắt.
[Chồng à, anh sẽ đánh mất em đó!]
[Bản chữ ký của <Cái bóng> lần trước bán 750 một quyển!!! Lần này nhất định tui sẽ cướp được!]
[Ai nhận săn hộ bơi vào đây! Tốc độ tay không được 2s thì quên đi]
[Thui bỏ đi, không có chữ ký cũng được hu hu hu…]
[Đừng giới hạn thời gian được không?]
***
Dư Châu Dạ không ngờ lại là nguyên nhân này, không nhịn được cười.
“Chỉ vì vậy thôi à?”
Phó Uyển Hòa gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh biết không, mấy người nhận săn hộ vừa nghe thấy tranh sách của anh thì giãy đành đạch không nhận đơn hàng loạt đó.”
Dư Châu Dạ khẽ gõ trán cô một cái: “Em muốn bao nhiêu chữ ký, trực tiếp tìm anh có phải hơn không?”
“Không giống mà, tự tranh đoạt mới có ý nghĩa.” Phó Uyển Hòa lại hỏi, “Sao anh lại ký ít vậy?”
Dư Châu Dạ nói: “Ký tên quan trọng thế sao? Anh chỉ muốn đơn giản, không cần thiết.”
Vừa nói xong, Dư Châu Dạ bất đắc dĩ mỉm cười, thấp giọng nói: “Cái người săn hộ kia của em bảo phải có nhiều chữ ký mới có thể tranh được à? Hoặc là, tốc độ tay của em là bao nhiêu?”
Phó Uyển Hòa nghĩ: “Lúc mới luyện tốc độ tay, nhanh nhất là 0104, chậm nhất là 0107, nhưng đôi khi nhân phẩm tốt sẽ đạt 0001, cơ mà em mới chỉ làm được một lần.”
“Tốc độ tay cỡ này mà còn chưa đủ?” Dư Châu Dạ không rành chuyện này lắm, hỏi tiếp, “Bảy trăm quyển thì cần nhiêu giây?”
“Chắc là, ít nhất phải 0102?”
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ một lát: “Theo như em nói thì một nghìn quyển có nắm chắc không?”
“…..” Phó Uyển Hòa ăn ngay nói thật, “Không chắc.”
Dư Châu Dạ cụp mắt nhìn vẻ mặt tủi thân của cô gái nhỏ, vừa cười vừa cúi đầu hôn người đang ngồi trên sô pha một hồi lâu rồi mới buông cô ra.
“Một nghìn năm trăm bản thì sao?” Môi Dư Châu Dạ đỏ như vừa được thoa son, giọng nói cũng khàn khàn.
Phó Uyển Hòa bị hôn đến mơ mơ màng màng, suy nghĩ chậm mất vài giây: “Được!”
“Được, vậy tự tranh đi, đừng tìm người săn hộ nữa, cạnh tranh công bằng.” Dư Châu Dạ lại hôn cô một cái.
“À đúng rồi, Dư Châu Dạ…” Phó Uyển Hòa bỗng nhớ tới một việc.
Dư Châu Dạ không đáp.
Phó Uyển Hòa nghi hoặc nhìn sang đó.
“Em gọi anh là gì cơ?” Dư Châu Dạ nhắc nhở cô.
Nháy mắt Phó Uyển Hòa đã hiểu được, mở miệng gọi: “A Châu.”
“Anh đây, sao vậy?”
Cách đây không lâu Dư Châu Dạ đã mạnh mẽ yêu cầu như vậy.
“Chẳng phải anh bảo sắp tới định viết ngôn tình sao? Sao giờ còn chưa viết.”
Dư Châu Dạ “À” một tiếng như vừa tỉnh mộng: “Tháng sau viết, sắp rồi.”
Khi đó, Phó Uyển Hòa còn không biết, rốt cuộc đó là tiểu thuyết ngôn tình kiểu gì.
2.
Ngày hôm sau, Dư Châu Dạ gọi điện cho biên tập nhà mình.
Đầu dây bên kia tiếp máy rất nhanh: “Ái chà, kim chủ của tôi, có gì phân phó sao?”
Biên tập của Dư Châu Dạ là một người tính cách ba lắc ba xàm phong cách “Khá Bảnh [1]”, ai cũng gọi hắn là —— Lão Vương.
[1] Nguyên văn là “精神小伙”: Chỉ những người xăm toàn bộ cánh tay, tóc nhiều màu, mặc quần bó sát, giày bệt bóng lộn,… (Theo Baidu)
Tại sao lại gọi vậy? Tại vì hắn là fan trung thành của Vương Lão Cát [2], ngày nào không uống Vương Lão Cát thì không chịu được.
[2] Là một loại trà thảo mộc của Trung Quốc và là một trong những thức uống phổ biến nhất ở Trung Quốc ngày nay.
Dư Châu Dạ cũng không thừa nước đục thả câu: “Số lượng bản chữ ký, giờ tăng lên một nghìn năm trăm bản còn kịp không?”
Lão Vương: “…..” Tui ngủ đến hồ đồ rồi hay sao?
Trầm Châu! Chủ động nói! Phải tăng bản chữ ký! Hu hu hu gì cảm động vậy trời.
Lão Vương: “Kịp kịp kịp! Ngài nói thế nào chính là thế đó!”
Dư Châu Dạ: “Được, vậy sau khi bọn cậu hoàn thành thì nói tôi biết, tôi sẽ đăng weibo.”
Lão Vương: “Nhất định nhất định! Nhưng mà tôi có thể hỏi chút được không, sao tự dưng cậu lại thay đổi chủ ý vậy?”
Phải biết rằng, Dư Châu Dạ xưa nay là người ký một trăm bản chữ ký cũng ngại nhiều.
Dư Châu Dạ nhướng mày: “Muốn biết à?”
“Ừ!”
“Bởi vì bạn nhỏ nhà tôi tốc độ tay tệ quá, cho nên đành phải chiều cô ấy thôi.”
Lão Vương: “…..” Ok i’m fine, thanks.
Có điều, Trầm Châu nhà bọn họ cuối cùng cũng có vợ, trưởng thành rồi nha.
Lão Vương đang chìm trong xúc động bỗng nghe thấy Dư Châu Dạ nói: “Sách xuất bản lần sau chỉ ký hai trăm cuốn.”
“?!” Lão Vương hãi hùng, “Tại sao?”
Chẳng phải nói muốn chiều người nhà mình à?
Dư Châu Dạ không trả lời câu hỏi này mà chậm rãi nói: “Lần sau rút thăm trúng thưởng trên weibo, lấy ngẫu nhiên người được nhận chữ ký.”
Lão Vương tỏ vẻ đã hiểu: “Định cho vị kia nhà cậu đi cửa sau à?”
“Tôi cũng đâu có nói như vậy.” Dư Châu Dạ nói, “Nhưng nếu cậu muốn thế thì không phải không được.”
Lão Vương cắn môi: “Tôi hiểu rồi, để tôi đi báo một tiếng với bên xuất bản.”
“Làm phiền cậu rồi.”
3.
Ba tiếng sau.
Trầm Châu đăng một bài đăng mới lên weibo.
[@Trầm Châu CZ: Chào buổi chiều, hôm qua nhìn thấy ý kiến của mọi người, sau khi thảo luận kĩ càng, chúng tôi quyết định sẽ tăng số lượng bản chữ ký từ bảy trăm lên một nghìn năm trăm bản. Chúc tất cả mọi người có thể tranh được cuốn sách yêu thích của mình, đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ.]
Mười phút sau, lượt like và comment tăng lên nhanh chóng.
[A a a a a a a a chồng tui chiều fan quá!]
[Tui sẵn sàng rồi tui tui sẵn sàng rồi tui sẵn sàng rồi]
[Một nghìn rưỡi bản! Châu uống nhầm thuốc à? Hào phóng vậy]
[Mọi người đừng cãi nhau nữa, chính tui đã khiến Trầm Châu ký nhiều hơn đó!]
[Châu, bao giờ thì viết truyện mới thế?]
Lão Vương yên lặng lướt comment, nội tâm đau khổ.
Đau lòng cho fan và fan vợ, tưởng là chiều fan, ai ngờ chiều vợ.
Lão Vương: “Cơn mưa lạnh lẽo tát thẳng vào mặt tui…”
Tui chính là trúa hmề của số phận.jpg
4.
Vào ngày mở bán, Phó Uyển Hòa đã mở sẵn trang chủ của Giờ Bắc Kinh, sau đó ngồi ở nơi mạng khỏe nhất, liên tục load lại trang.
Số giây cuối cùng của Phó Uyển Hòa là 0002, thành công tranh được một bản chữ ký.
Ngay khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Dư Châu Dạ biết cô đã tranh được.
“Vui lắm sao?”
“Dạ.”
“Haiz, em vui nhưng tay anh thì không vui chút nào.” Dư Châu Dạ tỏ vẻ buồn ơi là sầu.
Phó Uyển Hòa ngẩn ra, ngẫm nghĩ một hồi, khóe mắt cong cong, “Vậy khi anh ký tên nếu mệt thì bảo em, em sẽ xoa xoa cho anh.”
Bàn tay đẹp như vậy không thể để phế được! [Nắm chặt tay.jpg]
“Phó Uyển Hòa, giờ anh thấy hơi mệt.” Nói thì nói vậy chứ trông Dư Châu Dạ rất chi là hăng hái, “Sạc pin cho anh đi?”
Phó Uyển Hòa không vạch trần lời nói dối của Dư Châu Dạ mà chỉ gật đầu, nghiêng người qua, khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của anh.
Khóe miệng Dư Châu Dạ khẽ cong, chợt nhớ đến một câu nói ở trên mạng:
“Con người đã tiến hóa từng ấy năm, cũng chỉ là một loài động vật nhỏ sẽ thấy vui vẻ khi được yêu thương.”
Dường như anh cũng vậy.
Được ôm một cái, sẽ thật vui vẻ.
***
Giữa tháng ba, cuốn tiểu thuyết mạng <Hung thủ phía sau màn> do Dư Châu Dạ viết chính thức được xuất bản.
Là một tác giả khá là nổi tiếng, sau khi Dư Châu Dạ đăng thông báo và link đặt trước trên weibo, chưa đến năm phút sau đã nhận được hơn mười nghìn lượt thích.
Khi nhìn thấy số lượt thích này, Phó Uyển Hòa không khỏi hoảng sợ.
Dư Châu Dạ từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cảnh này:
Phó Uyển Hòa ngồi trên thảm, cúi đầu nhìn di động, gõ chữ liên hồi, trông có vẻ phiền não.
Mấy phút sau, lại thấy Phó Uyển Hòa nhấn vào taobao, vào giỏ hàng, chọn sản phẩm đầu tiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Giờ Bắc Kinh trên máy tính.
Khi đồng hồ điểm 59 giây, Phó Uyển Hòa lập tức nhấn mua, sau khi nhanh chóng hoàn thành một loạt thao tác, Phó Uyển Hòa nhấn vào mục thông tin mua hàng, mấy giây sau lại ủ rũ cúi đầu.
Dư Châu Dạ không nhịn được nở nụ cười, anh bước qua đó, tựa vào ghế sô pha, lười biếng hỏi.
“Làm gì thế?”
Phó Uyển Hòa nhìn anh một cái, đề phòng giấu di động ra sau lưng, đáp: “Không có gì.”
Dư Châu Dạ nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, nhích lại gần: “Em có tên cờ hó nào bên ngoài à?”
Phó Uyển Hòa lúng túng nói: “…. Không có.”
“Vậy em vừa làm gì đấy?”
Đối mặt im lặng vài giây.
Phó Uyển Hòa ngước mắt nhìn gương mặt đẹp đến vô lý trước mặt, thầm phỉ nhổ bản thân, thẳng thắn đáp: “Luyện tốc độ tay.”
“Còn gì nữa?” Dư Châu Dạ đưa tay ra nâng cằm cô.
Phó Uyển Hòa ấp úng nói: “Thuê người săn hộ [1].”
[1] Nguyên văn là 代拍: kiểu như paparazzi với blogger, chụp ảnh người nổi tiếng rồi bán lấy tiền. Trong trường hợp này có lẽ chỉ người chuyên mua đồ hộ, săn sale hộ.
Dư Châu Dạ sửng sốt, hỏi: “Thuê cái gì hộ cơ?”
Vừa được hỏi, Phó Uyển Hòa có phần bất mãn và tủi thân.
“Chữ ký của anh ít quá, em không tranh nổi.”
Tiểu thuyết đã được xuất bản do Dư Châu Dạ chắp bút chỉ có hai cuốn, cuốn thứ nhất là <Cái bóng>, được bán sau khi phim điện ảnh được ra mắt cho nên rất hot, hơn nữa Dư Châu Dạ mặc kệ biên tập nhà mình “một khóc hai nháo ba thắt cổ” cỡ nào cũng không chịu ký hơn một ngàn bản chữ ký.
Bởi vậy, lúc ấy <Cái bóng> chỉ có năm trăm bản có chữ ký.
Khiến cộng đồng mạng kêu trời kêu đất:
[Anh trai à, không thể ký thêm một trăm bản sao? Hu hu hu]
[Năm trăm bản… Sao mà tranh nổi!!!!]
[Chồng ơi ký thêm ít đi ạ, xin anh đó, khóc.jpg]
[Ngoài lề chút, có ai nhận săn hộ không ạ? Quá 10 tệ thì thôi khỏi]
[Ê lầu trên của trên, đó là chồng tui đó ok]
[Đừng cãi nhau nữa, Trầm Châu nói ảnh đau tay không muốn ký nhiều!]
…..
Mà cuốn sách xuất bản thứ hai, <Hung thủ phía sau màn> đỡ hơn một chút, có bảy trăm bản chữ ký.
Fan đã khóc không ra nước mắt.
[Chồng à, anh sẽ đánh mất em đó!]
[Bản chữ ký của <Cái bóng> lần trước bán 750 một quyển!!! Lần này nhất định tui sẽ cướp được!]
[Ai nhận săn hộ bơi vào đây! Tốc độ tay không được 2s thì quên đi]
[Thui bỏ đi, không có chữ ký cũng được hu hu hu…]
[Đừng giới hạn thời gian được không?]
***
Dư Châu Dạ không ngờ lại là nguyên nhân này, không nhịn được cười.
“Chỉ vì vậy thôi à?”
Phó Uyển Hòa gật đầu, bình tĩnh nói: “Anh biết không, mấy người nhận săn hộ vừa nghe thấy tranh sách của anh thì giãy đành đạch không nhận đơn hàng loạt đó.”
Dư Châu Dạ khẽ gõ trán cô một cái: “Em muốn bao nhiêu chữ ký, trực tiếp tìm anh có phải hơn không?”
“Không giống mà, tự tranh đoạt mới có ý nghĩa.” Phó Uyển Hòa lại hỏi, “Sao anh lại ký ít vậy?”
Dư Châu Dạ nói: “Ký tên quan trọng thế sao? Anh chỉ muốn đơn giản, không cần thiết.”
Vừa nói xong, Dư Châu Dạ bất đắc dĩ mỉm cười, thấp giọng nói: “Cái người săn hộ kia của em bảo phải có nhiều chữ ký mới có thể tranh được à? Hoặc là, tốc độ tay của em là bao nhiêu?”
Phó Uyển Hòa nghĩ: “Lúc mới luyện tốc độ tay, nhanh nhất là 0104, chậm nhất là 0107, nhưng đôi khi nhân phẩm tốt sẽ đạt 0001, cơ mà em mới chỉ làm được một lần.”
“Tốc độ tay cỡ này mà còn chưa đủ?” Dư Châu Dạ không rành chuyện này lắm, hỏi tiếp, “Bảy trăm quyển thì cần nhiêu giây?”
“Chắc là, ít nhất phải 0102?”
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ một lát: “Theo như em nói thì một nghìn quyển có nắm chắc không?”
“…..” Phó Uyển Hòa ăn ngay nói thật, “Không chắc.”
Dư Châu Dạ cụp mắt nhìn vẻ mặt tủi thân của cô gái nhỏ, vừa cười vừa cúi đầu hôn người đang ngồi trên sô pha một hồi lâu rồi mới buông cô ra.
“Một nghìn năm trăm bản thì sao?” Môi Dư Châu Dạ đỏ như vừa được thoa son, giọng nói cũng khàn khàn.
Phó Uyển Hòa bị hôn đến mơ mơ màng màng, suy nghĩ chậm mất vài giây: “Được!”
“Được, vậy tự tranh đi, đừng tìm người săn hộ nữa, cạnh tranh công bằng.” Dư Châu Dạ lại hôn cô một cái.
“À đúng rồi, Dư Châu Dạ…” Phó Uyển Hòa bỗng nhớ tới một việc.
Dư Châu Dạ không đáp.
Phó Uyển Hòa nghi hoặc nhìn sang đó.
“Em gọi anh là gì cơ?” Dư Châu Dạ nhắc nhở cô.
Nháy mắt Phó Uyển Hòa đã hiểu được, mở miệng gọi: “A Châu.”
“Anh đây, sao vậy?”
Cách đây không lâu Dư Châu Dạ đã mạnh mẽ yêu cầu như vậy.
“Chẳng phải anh bảo sắp tới định viết ngôn tình sao? Sao giờ còn chưa viết.”
Dư Châu Dạ “À” một tiếng như vừa tỉnh mộng: “Tháng sau viết, sắp rồi.”
Khi đó, Phó Uyển Hòa còn không biết, rốt cuộc đó là tiểu thuyết ngôn tình kiểu gì.
2.
Ngày hôm sau, Dư Châu Dạ gọi điện cho biên tập nhà mình.
Đầu dây bên kia tiếp máy rất nhanh: “Ái chà, kim chủ của tôi, có gì phân phó sao?”
Biên tập của Dư Châu Dạ là một người tính cách ba lắc ba xàm phong cách “Khá Bảnh [1]”, ai cũng gọi hắn là —— Lão Vương.
[1] Nguyên văn là “精神小伙”: Chỉ những người xăm toàn bộ cánh tay, tóc nhiều màu, mặc quần bó sát, giày bệt bóng lộn,… (Theo Baidu)
Tại sao lại gọi vậy? Tại vì hắn là fan trung thành của Vương Lão Cát [2], ngày nào không uống Vương Lão Cát thì không chịu được.
[2] Là một loại trà thảo mộc của Trung Quốc và là một trong những thức uống phổ biến nhất ở Trung Quốc ngày nay.
Dư Châu Dạ cũng không thừa nước đục thả câu: “Số lượng bản chữ ký, giờ tăng lên một nghìn năm trăm bản còn kịp không?”
Lão Vương: “…..” Tui ngủ đến hồ đồ rồi hay sao?
Trầm Châu! Chủ động nói! Phải tăng bản chữ ký! Hu hu hu gì cảm động vậy trời.
Lão Vương: “Kịp kịp kịp! Ngài nói thế nào chính là thế đó!”
Dư Châu Dạ: “Được, vậy sau khi bọn cậu hoàn thành thì nói tôi biết, tôi sẽ đăng weibo.”
Lão Vương: “Nhất định nhất định! Nhưng mà tôi có thể hỏi chút được không, sao tự dưng cậu lại thay đổi chủ ý vậy?”
Phải biết rằng, Dư Châu Dạ xưa nay là người ký một trăm bản chữ ký cũng ngại nhiều.
Dư Châu Dạ nhướng mày: “Muốn biết à?”
“Ừ!”
“Bởi vì bạn nhỏ nhà tôi tốc độ tay tệ quá, cho nên đành phải chiều cô ấy thôi.”
Lão Vương: “…..” Ok i’m fine, thanks.
Có điều, Trầm Châu nhà bọn họ cuối cùng cũng có vợ, trưởng thành rồi nha.
Lão Vương đang chìm trong xúc động bỗng nghe thấy Dư Châu Dạ nói: “Sách xuất bản lần sau chỉ ký hai trăm cuốn.”
“?!” Lão Vương hãi hùng, “Tại sao?”
Chẳng phải nói muốn chiều người nhà mình à?
Dư Châu Dạ không trả lời câu hỏi này mà chậm rãi nói: “Lần sau rút thăm trúng thưởng trên weibo, lấy ngẫu nhiên người được nhận chữ ký.”
Lão Vương tỏ vẻ đã hiểu: “Định cho vị kia nhà cậu đi cửa sau à?”
“Tôi cũng đâu có nói như vậy.” Dư Châu Dạ nói, “Nhưng nếu cậu muốn thế thì không phải không được.”
Lão Vương cắn môi: “Tôi hiểu rồi, để tôi đi báo một tiếng với bên xuất bản.”
“Làm phiền cậu rồi.”
3.
Ba tiếng sau.
Trầm Châu đăng một bài đăng mới lên weibo.
[@Trầm Châu CZ: Chào buổi chiều, hôm qua nhìn thấy ý kiến của mọi người, sau khi thảo luận kĩ càng, chúng tôi quyết định sẽ tăng số lượng bản chữ ký từ bảy trăm lên một nghìn năm trăm bản. Chúc tất cả mọi người có thể tranh được cuốn sách yêu thích của mình, đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ.]
Mười phút sau, lượt like và comment tăng lên nhanh chóng.
[A a a a a a a a chồng tui chiều fan quá!]
[Tui sẵn sàng rồi tui tui sẵn sàng rồi tui sẵn sàng rồi]
[Một nghìn rưỡi bản! Châu uống nhầm thuốc à? Hào phóng vậy]
[Mọi người đừng cãi nhau nữa, chính tui đã khiến Trầm Châu ký nhiều hơn đó!]
[Châu, bao giờ thì viết truyện mới thế?]
Lão Vương yên lặng lướt comment, nội tâm đau khổ.
Đau lòng cho fan và fan vợ, tưởng là chiều fan, ai ngờ chiều vợ.
Lão Vương: “Cơn mưa lạnh lẽo tát thẳng vào mặt tui…”
Tui chính là trúa hmề của số phận.jpg
4.
Vào ngày mở bán, Phó Uyển Hòa đã mở sẵn trang chủ của Giờ Bắc Kinh, sau đó ngồi ở nơi mạng khỏe nhất, liên tục load lại trang.
Số giây cuối cùng của Phó Uyển Hòa là 0002, thành công tranh được một bản chữ ký.
Ngay khi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Dư Châu Dạ biết cô đã tranh được.
“Vui lắm sao?”
“Dạ.”
“Haiz, em vui nhưng tay anh thì không vui chút nào.” Dư Châu Dạ tỏ vẻ buồn ơi là sầu.
Phó Uyển Hòa ngẩn ra, ngẫm nghĩ một hồi, khóe mắt cong cong, “Vậy khi anh ký tên nếu mệt thì bảo em, em sẽ xoa xoa cho anh.”
Bàn tay đẹp như vậy không thể để phế được! [Nắm chặt tay.jpg]
“Phó Uyển Hòa, giờ anh thấy hơi mệt.” Nói thì nói vậy chứ trông Dư Châu Dạ rất chi là hăng hái, “Sạc pin cho anh đi?”
Phó Uyển Hòa không vạch trần lời nói dối của Dư Châu Dạ mà chỉ gật đầu, nghiêng người qua, khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của anh.
Khóe miệng Dư Châu Dạ khẽ cong, chợt nhớ đến một câu nói ở trên mạng:
“Con người đã tiến hóa từng ấy năm, cũng chỉ là một loài động vật nhỏ sẽ thấy vui vẻ khi được yêu thương.”
Dường như anh cũng vậy.
Được ôm một cái, sẽ thật vui vẻ.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.