Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 21: Cô cảm thấy Thì Phỉ hôm nay, đặc biệt đẹp trai

Chiết Chỉ Mã Nghị

12/11/2021

Tô Mộc Hề nhìn Thì Phỉ, cười không nói lời nào. Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, anh kiêu ngạo, bất cần đời, không thèm nhận phỏng vấn. Mà hôm nay anh đã trưởng thành hơn, khi nói chuyện cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Lúc này, ánh đèn pha hắt từ đỉnh đầu anh xuống, cô cảm thấy Thì Phỉ hôm nay, đặc biệt đẹp trai.

Với kinh nghiệm hợp tác trong trận bán kết, Cố Nam Sơn và mọi người càng ngày càng phối hợp tốt hơn, nhất là sự phối hợp ăn ý của Cố Nam Sơn và Nam Tụng, lớp giữa đánh dã phối hợp, giúp đôi bên tạo ra ưu thế.

Trận chung kết cuộc thi chia bảng, WDF chiếm được ván đầu, vào ván thứ hai, có lẽ đối phương quá muốn thắng, nên đánh rất cuống cuồng, dẫn đến liên tục mắc lỗi, WDF bắt được lỗi của đối phương, dần dần mở rộng chiến tích. Cuối cùng, với tỷ số 2:0 WDF đã giành hạng nhất Giải đấu chia bảng Chiết Giang Liên minh Vương giả.

Vào khoảnh khắc chiến thắng kia, trên màn hình lớn xuất hiện logo của Liên minh Vương giả và dòng chữ WIN, các thành viên chiến đội WDF kích động ôm nhau, những dải ruy băng màu rơi xuống giống như tuyết dày rơi xuống vậy, rơi trên đầu, trên vai của mọi người, rơi vào trong mắt mỗi một người. 

Ở một đầu khác cuộc cạnh tranh hạng ba và hạng tư cũng đã kết thúc, G-Heart giành được hạng ba.

Chiến đội G-Heart quay lại chờ nhận giải, Phó Lập nhìn thấy Nam Tụng giành được chiến thắng, trong lòng đặc biệt không vui. Tâm trạng của anh ta rất phức tạp, có áy náy, cũng có ghen tị với cô ấy. Cô ấy dùng thể thao điện tử mà anh ta am hiểu nhất để đánh bại anh ta, mà ngay cả cơ hội phản kháng anh ta cũng không có.

Giám đốc cấp cao của hãng game Phi Tấn đại diện cho Liên minh Vương giả Trung Quốc trao cúp và huy chương cho hạng nhất hạng hai và hạng ba, WDF với tư cách là nhà vô địch, nhận được số tiền thưởng 10.000 nhân dân tệ.

Phó Lập và Nam Tụng đứng trên cùng một sân khấu, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa. Phó Lập không nhịn được mà nhìn về phía Nam Tụng, còn cô ấy hoặc là nói chuyện với đồng đội, hoặc là nhìn về phía trước, căn bản là không thèm nhìn anh ta.

Đội hạng nhất sẽ có cơ hội được phỏng vấn. Sau lễ trao giải, người dẫn chương trình sẽ giữ WDF ở lại sân khấu, phỏng vấn tâm trạng của bọn họ lúc này.

Thạch Đầu với tư cách là đội trưởng, đứng ở bên cạnh người dẫn chương trình, mắt cậu ta đỏ hoe, kích động đến giọng run run. Việc giành được hạng nhất đối với bọn họ mà nói, thì thật sự không hề dễ dàng gì, nhưng mà bọn họ đã làm được.

Thạch Đầu vung nắm đấm hét lên: “WDF là cừ nhất!”

Người dẫn chương trình phỏng vấn Nam Tụng tiếp theo: “Là một cô gái, tại sao bạn lại chọn con đường đánh chuyên nghiệp?”

Nam Tụng nói: “Thích thì đánh, không liên quan gì đến giới tính.”

Người dẫn chương trình có vẻ hơi bối rối, cố gắng tránh những từ liên quan đến giới tính, lại hỏi: “Vậy bạn cảm thấy khi so bạn với những người khác, thì đâu là ưu thế của mình?”

Nam Tụng nhìn người dẫn chương trình, bình tĩnh nói: “Ưu thế chính là tôi chơi tốt hơn họ, chúng tôi đã giành được hạng nhất.”

Sự tự tin và bình tĩnh của Nam Tụng, đã khiến cho khán giả dưới sân khấu vỗ tay tán thưởng một trận, đồng đội trên sân khấu cũng vỗ tay cho cô ấy. Phó Lập đứng trên sân khấu nhìn cô ấy, lòng tràn đầy phiền muộn và bi thương.

Người dẫn chương trình thay đổi đối tượng được phỏng vấn, lần này nhằm ngay Cố Nam Sơn.

“Trong các trận đấu trước, Lưu Hạo Vũ đã thể hiện rất xuất sắc, hôm nay mặc dù vị tuyển thủ này lần đầu ra sân, nhưng lại giành được hai MVP, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, có thể giới thiệu đôi nét về bản thân mình được không?”

Người dẫn chương trình đưa micro cho Cố Nam Sơn, mọi người đều nhìn cậu ấy, cậu ấy dừng lại một lúc, mặt không biểu cảm, nói: “Tôi tên là Cố Nam Sơn.”

Người dẫn chương trình: “Nam Sơn có vẻ rất căng thẳng.”

Cố Nam Sơn cũng không giấu giếm, gật đầu một cái.

Hà Ngộ và Phùng Ly ở bên cạnh đối mặt cười một tiếng, anh chàng này bình thường nói ít đến đáng thương, trong loại tình huống phỏng vấn này cậu ấy cũng sẽ chỉ nhạt nhẽo thôi.

Người dẫn chương trình dường như cũng nhận ra vấn đề này, liền thay đổi đối tượng phỏng vấn.

Cuối bài phỏng vấn, người dẫn chương trình nói: “Hôm nay ông chủ của chiến đội WDF cũng đến, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất chào đón ông chủ của chiến đội WDF, nhà vô địch Liên minh Vương giả thế giới năm 2012, TIME, anh Thì Phỉ!”

Thì Phỉ ngồi dưới khán đài bối rối, một màn này chưa hề được thông báo. Mọi người xung quanh đều đang nhìn anh, tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi không ngớt, anh đành phải nhắm mắt đứng dậy, bước lên sân khấu.

Khán giả bên dưới đồng loạt hô to TIME, tiếng hò hét còn cao hơn cả sóng biển. Bọn họ đều cảm thấy trận đấu này thật sự rất đáng xem, bởi vì không chỉ gặp được TIME, mà còn biết được WDF chính là chiến đội của TIME, thật là một bất ngờ to lớn.

Nhìn thấy Thì Phỉ trên sân khấu, mọi người đều rối rít lấy điện thoại, máy ảnh ra, liên tục chụp ảnh. Trước đó, bọn họ gần như không có cơ hội nhìn thấy Thì Phỉ người thật, hầu hết chỉ có thể nhìn thấy anh từ buổi phát sóng trực tiếp và poster của trận đấu, lần này thật sự là hời rồi.

WDF trên sân khấu cũng đang vỗ tay nhiệt liệt cho ông chủ của bọn họ, vẻ mặt rất phấn khích.

Người dẫn chương trình làm dịu khán giả hết lần này đến lần khác, khán đài mới dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Thì Phỉ đứng bên cạnh người dẫn chương trình cao 1,7m, nhưng anh vẫn cao hơn, để chọc cười thành công, người dẫn chương trình đã giơ tay lên so sánh chiều cao của mình với Thì Phỉ. Không ngoài dự đoán, khán giả bên dưới đều bật cười.

Người dẫn chương trình quay lại chủ đề chính: “Độ nổi tiếng của anh vẫn cao như vậy, anh có từng hối hận khi nghỉ thi đấu chưa?”

Thì Phỉ: “Chưa từng.”

Người dẫn chương trình: “Chiến đội của anh đã giành được hạng nhất, anh cảm thấy thế nào?”



Thì Phỉ: “Rất xúc động.”

Người dẫn chương trình: “WDF phát triển nhanh như vậy, có trong mong đợi của anh không?”

Thì Phỉ: “Có.”

Thì Phỉ tiếc chữ như tiếc vàng, người dẫn chương trình rất muốn trò chuyện với anh một chút, nhưng mấy chữ này của anh hoàn toàn giết chết cuộc trò chuyện, căn bản không có cách nào trò chuyện tiếp. Nhưng mà loại cơ hội phỏng vấn hiếm có này, người dẫn chương trình vẫn không muốn bỏ cuộc dễ dàng.

Người dẫn chương trình: “Đối với tương lai của WDF anh có mong đợi gì?”

Thì Phỉ: “Sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Người dẫn chương trình toát mồ hôi hột, nhắm mắt tiếp tục hỏi: “Anh có điều gì muốn nói với khán giả và người hâm mộ không?”

Thì Phỉ chân thành nói: “Cảm ơn mọi người.”

Người dẫn chương trình hoàn toàn bất lực, chỉ có mỉm cười mời Thì Phỉ trở về chỗ ngồi.

Tô Mộc Hề và Chu Chính ở phía dưới xem cũng cảm thấy buồn cười, Chu Chính nói: “Đám người bọn họ chắc chắn đã làm cho người dẫn chương trình tức chết, kiểu chiến đội có nói thế nào cũng không thể nói được này là kiểu người dẫn chương trình không thích nhất. A Phỉ ấy, trước kia lúc còn ở trong đội cậu ta tiếp nhận phỏng vấn càng không phối hợp hơn bây giờ nữa, từ trước đến nay luôn làm cho người dẫn chương trình nghẹn chết vì một câu nói. Khi đó giới truyền thông đã ngầm đưa ra danh sách những tuyển thủ không muốn phỏng vấn nhất, và A Phỉ đứng đầu tiên.”

Tô Mộc Hề nhìn Thì Phỉ, cười không nói lời nào. Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, anh kiêu ngạo, bất cần đời, không thèm nhận phỏng vấn. Mà hôm nay anh đã trưởng thành hơn, khi nói chuyện cũng khiêm tốn hơn rất nhiều. Lúc này, ánh đèn pha hắt từ đỉnh đầu anh xuống, cô cảm thấy Thì Phỉ hôm nay, đặc biệt đẹp trai.

Sau khi cuộc phỏng vấn sau trận đấu kết thúc, người ở khán đài cũng dần giải tán. Có không ít người chen nhau lên sân khấu xin chữ ký, không chỉ Thì Phỉ, mà các đội viên của WDF cũng bị nhét đầy sổ ký tên, mọi người đều là vừa ngạc nhiên mừng rỡ vừa có chút không biết làm sao.

Cuối cùng, nhân viên của ban tổ chức và bộ phận an ninh khách sạn phải bước vào vào hội trường duy trì trật tự, thì WDF mới có cơ hội rời đi.

Phó Lập vẫn luôn quanh quẩn ở bên ngoài hội trường, đoàn người WDF vừa đi ra hội trường, thì liền nhìn thấy anh ta.

Tô Mộc Hề đi bên cạnh Nam Tụng, sau khi nhìn thấy Phó Lập, thì cô nắm lấy tay Nam Tụng. Nam Tụng cũng nắm ngón tay của cô, thật chặt.

Đoàn người hùng hổ đi ngang qua Phó Lập, anh ta không lớn không nhỏ kêu một tiếng: “Tụng Chi.”

Tất cả mọi người của WDF ngoại trừ hai cô gái, đều nhìn Phó Lập, lại không hẹn mà cùng nhìn Nam Tụng.

Nam Tụng không dừng lại, mắt nhìn thẳng, nhưng những người khác đương nhiên cũng sẽ không dừng lại.

Cứ như vậy, Phó Lập đứng ở chỗ cũ, nhìn Nam Tụng rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại. Bên tai vang lên lời cô ấy đã nói: Sau này gặp lại, thì đừng chào tôi, coi như chưa từng quen biết nhau đi.

Hà Ngộ và Phùng Ly đi ở phía sau, không thể không bắt đầu nhỏ giọng buôn chuyện.

Hà Ngộ nói: “Tôi nói giữa Phó Lập và Nam Tụng Chi chắc chắn có quỷ, ngày hôm qua lúc chúng ta bắt tay với G-Heart, Phó Lập nắm chặt tay Nam Tụng không buông.”

Phùng Ly hỏi: “Chẳng lẽ là bạn trai bạn gái?”

“Tôi thấy, khả năng là bạn trai cũ khá lớn.”

Thạch Đầu thả chậm bước chân đi tới bên cạnh Hà Ngộ, tốt bụng nhắc nhở: “Hai người các cậu buôn chuyện thì có thể nói nhỏ hơn không?”

Hà Ngộ lập tức đưa ngón tay lên miệng, xuỵt một tiếng.

Phùng Ly cố gắng hạ thấp giọng: “Mộc Hề chắc hiểu rõ hơn.”

Thạch Đầu nhìn về phía Tô Mộc Hề, thấy cô với Nam Tụng đang tay cầm tay thì nghĩ hai người bọn họ có mối quan hệ thân thiết như vậy từ lúc nào vậy?

Chu Chính đang đi phía trước quay đầu thấy Phó Lập ũ rũ, thì nói với Thì Phỉ ở bên cạnh: “Tôi vốn đang nghĩ đến chiêu mộ cậu ta vào, bàn về thực lực thì Phó Lập này cũng không tệ lắm.”

Thì Phỉ nhắm thẳng vào khuyết điểm của anh ta: “Làm tuyển thủ chuyên nghiệp mấy năm rồi mà tư chất tâm lý còn kém như vậy.”

“Mấu chốt là Nam Tụng.”

“Nhân phẩm quá cặn bã, không đủ tư cách vào WDF.”

====

Trận đấu chia bảng lần này WDF thắng lớn, Thì Phỉ chia tiền thưởng cho đội viên và Chu Chính, chỉ để lại 1.000 tệ cho Tô Mộc Hề, xem như thu nhập của chiến đội.



Sau khi thắng trận đấu, thì đương nhiên phải ăn mừng dưỡng sức, Thì Phỉ thông báo chiến đội sẽ nghỉ ba ngày.

“Ba ngày sau, tập hợp ở căn cứ. Ngày mai Mộc Hề mai sẽ chuyển tiền lương tháng này vào thẻ của mọi người, có tiền có thời gian, thì nghỉ ngơi cho khỏe thư giãn đi.”

“Lão đại vạn tuế!”

“Chị Thần tài xinh đẹp nhất!”

Tiếng gọi này, làm cho Tô Mộc Hề dở khóc dở cười.

Thì Phỉ đổi đề tài, lại bắt đầu cổ động mọi người: “Tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với một thử thách càng khắc nghiệt hơn, mọi người đều phải điều chỉnh tâm trạng của mình, đừng tưởng rằng giành được hạng nhất trận chia bảng thì cho rằng bản thân là vô địch thiên hạ, mọi người phải hiểu rõ, các đội thật sự có thực lực đều không cần tham gia trận đấu chia bảng. Bọn họ vẫn đang ung dung chờ chúng ta ở trận đấu khu vực, trận đấu khu vực mới thật sự là trận đấu có thể phản ánh thực lực của đội.” 

Thạch Đầu nói: “Lão đại yên tâm, bọn em sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ tập luyện chăm chỉ hơn.”

Hà Ngộ nói theo: “Chúng ta còn phải đánh bại Lưu Hạo Vũ!”

Phùng Ly phụ họa: “Đúng vậy, tên phản đồ kia nhất định phải chỉnh!”

Chu Chính đưa khuỷu tay lên hét lớn: “Cố gắng lên.”

Những người khác lập tức hiểu ý, đặt khuỷu tay đụng vào nhau lần này Cố Nam Sơn đã chuẩn bị đầy đủ, tất cả mọi người đều hô to: “Cố gắng lên!”

====

Hà Ngộ và Thạch Đầu đều là người bản xứ, sau khi xuống tàu cao tốc thì về thẳng nhà, Nam Tụng quay lại trường học, Chu Chính thì chuẩn bị đi đón bạn gái tan việc, căn cứ chỉ còn lại một mình Phùng Ly, nên Thì Phỉ để cho Phùng Ly đi theo về nhà.

Sau khi ra khỏi nhà ga, Thì Phỉ đưa Tô Mộc Hề trở lại trường học trước, rồi đưa Cố Nam Sơn về nhà.

Trận đấu lần này đã mang lại cho Cố Nam Sơn rất nhiều cảm xúc, cậu ấy muốn ở lại chiến đội tiếp tục đi tiếp, bao gồm cả tập luyện và thi đấu.

Thì Phỉ: “Anh nhớ khi em còn bé không thích tiếp xúc với người ngoài, nếu như em muốn ở lại chiến đội thì phải sống một cuộc sống tập thể với những thành viên khác.”

Cố Nam Sơn: “Bọn họ rất dễ chung sống.”

Phùng Ly chen vào nói: “Lão đại, hãy để Nam Sơn ở lại đi, anh yên tâm, chúng em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

Thì Phỉ liếc nhìn Phùng Ly qua gương chiếu hậu, “Cậu lo cho bản thân trước đi.”

Phùng Ly cười gãi đầu.

Thì Phỉ lại hỏi Cố Nam Sơn: “Em định thuyết phục Du Nhiên thế nào?”

“Thật ra thì chị em không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, em nghĩ, chị ấy sẽ hiểu cho em.” 

Thì Phỉ gật đầu: “Anh hy vọng em đừng từ bỏ việc học.”

“Vâng, em sẽ không.” Cố Nam Sơn dừng một chút, rồi nói, “Danh sách tuyển thẳng có lẽ sẽ có vào tháng sau.”

Thì Phỉ biết thành tích của Cố Nam Sơn rất tốt, chuyện tuyển thẳng chắc chắn không có vấn đề gì, vì vậy nói, “Vậy thì chúc mừng em trước.”

“Cảm ơn anh.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Kịch nhỏ:

Thì Phỉ: Tại sao hôm nay không có kịch nhỏ của Mộc Hề?

Ba ba Mã Nghị: Có chứ, chỉ là không nói chuyện với cậu.

Thì Phỉ: Không được, tại sao không để cho Mộc Hề ngồi cạnh tôi?

Ba ba Mã Nghị: Mộc Hề không có tên không phận, lấy tư cách gì ở bên cạnh cậu?

Thì Phỉ: Bà chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook