Chương 2: Dù sao cũng đã kéo tay rồi, sao có thể nói là không quen?
Chiết Chỉ Mã Nghị
12/11/2021
Trong lúc nhất thời Chung Sở An không kịp phản ứng, nhưng nếu truy hỏi nữa thì thể hiện anh không có học thức, vì vậy bắt đầu trêu Thì Phỉ: “Cậu trở về trường mới có một ngày, mà đã quen một đàn em xinh đẹp như vậy?”
Thì Phỉ nói: “Nhặt trên đường.”
Thì Phỉ tạm nghỉ học được hai năm, dựa theo quy định của trường thì phải lưu ban, vốn là sinh viên năm thứ tư bây giờ lại phải học năm thứ hai, hơn nữa còn được phân đến lớp của Cốc Yến Yến.
Ngày đầu tiên đi học, Thì Phỉ bình tĩnh bước vào phòng học, nhưng lại làm mọi người kinh ngạc.
Sau khi hết kinh ngạc thì chính là kích động, Thì Phỉ nhanh chóng bị các nam sinh vây quanh, nữ sinh thì châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận về anh.
Lúc Cốc Yến Yến gửi tin nhắn cho Tô Mộc Hề chỉ hận không thể chọc nát màn hình. Mặc dù cô ấy và Tô Mộc Hề ở cùng ký túc xá, nhưng lại học khác chuyên ngành, Cốc Yến Yến học luật, Tô Mộc Hề học kinh tế.
“Thì Phỉ! Anh ấy lại bị phân đến lớp bọn tớ!!”
“Trời ơi tớ choáng váng quá!!!”
“Tóc húi cua quả nhiên là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm những anh chàng đẹp trai!!!!!”
Tô Mộc Hề nhận được ba tin nhắn từ Cốc Yến Yến, còn có nhiều dấu chấm than như vậy, đủ cho thấy cô ấy đã phấn khích như thế nào.
Khác với Thì Phỉ, mặc dù Tô Mộc Hề nghỉ học nửa năm, nhưng cô đã tự học trong suốt thời gian qua, còn thuận lợi vượt qua tất cả kỳ thi, điểm số lại cao, cho nên cô có thể học theo lớp, mà không cần lưu ban.
Tô Mộc Hề: “Mau đi chào hỏi, lăn tới làm quen.”
Cốc Yến Yến: “Bên cạnh anh ấy đã có rất nhiều người vây quanh rồi, tớ không chen vào nổi. Nhưng mà không sao, tương lai còn dài.”
Tộ Mộc Hề cười cất điện thoại, nghe hai bạn nữ bên cạnh cũng bàn luận về Thì Phỉ.
Rất nhanh sau đó, những người xung quanh cũng tới vây quanh, trai có gái có, cho đến khi giáo viên đi vào, mọi người mới giải tán.
====
Buổi sáng Tô Mộc Hề chỉ có hai tiết học, cô đến nhà ăn thật sớm mua thịt bò hầm khoai tây. Nhà ăn số ba nổi tiếng với món thịt bò hầm khoai tây, nguyên liệu đầy đủ, đã ngon còn rẻ, nhưng lại cung cấp có hạn, nên mỗi lần đều phải xếp hàng, đi trễ sẽ không còn.
Lúc cô đến nhà ăn số ba, quầy bán thịt bò hầm khoai tây đã có người xếp hàng. Món nổi tiếng đúng là món nổi tiếng.
Xếp hàng trước mặt cô là một nam sinh, đầu trọc, cao gầy. Áo sơ mi xanh denim kết hợp với quần đen, bả vai rộng, eo lại nhỏ. Cô nhớ đến lời Cốc Yến Yến nói trước kia, đàn ông mà có thân hình cân đối thì nhìn ba điểm: vai rộng, eo nhỏ, chân dài. Tô Mộc Hề nhìn xuống chân anh ấy, ống quần gấp lên một chút, lộ mắt cá chân, ừm, chân thật dài.
Thân cao, bóng lưng này, cảm giác rất quen thuộc…
Cô vừa mới nghĩ đến đây, thì có người cầm quyển số đến tìm nam sinh trước mặt xin ký tên, tiếp đó, có hai ba bốn năm người vây quanh.
Nam sinh trước mặt hơi xoay đầu, cô nhìn thấy gò má của anh, quả nhiên là Thì Phỉ.
Tô Mộc Hề lo rằng sau khi bọn họ ký tên xong, thì thuận tiện chen ngang hàng, như vậy thì cô rất có thể sẽ không mua được thịt bò hầm khoai tây. Vì vậy, cô ra sức đi về phía trước, để cho những người đó không có chỗ trống mà chen.
Thì Phỉ ký tên cho sáu bảy người xong, thấy Tô Mộc Hề đứng sát mình, thì cho rằng cô cũng muốn ký tên, vì vậy chìa tay nhận sổ của cô.
Tô Mộc Hề nhìn bàn tay anh đưa tới, quả nhiên là đúng với lời của Cốc Yến Yến, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, còn có điều mà Cốc Yến Yến không biết, đó là chỉ tay của anh rất rõ ràng, đầu ngón tay mềm. Cô không phải là người tay khống [1], nhưng cũng cảm thấy bàn tay này thật đẹp! Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, vì vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, đặt lên tay của anh…
[1] Tay khống (手控): chỉ người thích ngắm nhìn những bàn tay đẹp.
Thì Phỉ sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn thân thiện, ký tên mình lên mu bàn tay của cô.
Tô Mộc Hề: “…”
Tô Mộc Hề biết anh hiểu lầm, lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nếu như không phải vì trọng trách mua thịt bò hầm khoai tây, thì cô thật sự muốn biến mất khỏi nhà ăn số ba này ngay lập tức.
Cô rút tay về để sau lưng, lui về phía sau một bước, đỏ mặt cố gắng giải thích: “Thật ra thì, tôi tới xếp hàng mua cơm.”
Biểu cảm của Thì Phỉ lúc đó rất phong phú.
Anh cho rằng cô là fan hâm mộ của anh, kết quả cô lại nói chỉ là để mua cơm?
Vì thế mà Tô Mộc Hề cảm thấy việc anh mua một mạch tám phần thịt bò hầm khoai tây là để trả thù cô…
Hơn nữa bác lấy cơm cũng có thể là fan hâm mộ của anh, múc rất nhiều thịt bò cho anh, lúc đến lượt cô, trong phần ăn gần như tất cả đều là khoai tây.
Tô Mộc Hề mua cơm xong, thì vội vàng tìm một góc ngồi xuống.
Lúc này đã tan lớp, người trong nhà ăn dần dần đông lên, cô tìm trong túi xách khăn ướt, lau sạch chữ trên mu bàn tay, nhưng dấu vết của bút ký tên lại không dễ dàng xóa như vậy.
Thì Phỉ vừa ngồi xuống không lâu, thì thấy cô cúi đầu đi tới ngồi xuống cái bàn hàng trước. Thì Phỉ đột nhiên nhớ tới đã từng gặp cô ở chỗ học tịch, thảo nào có hơi quen mắt.
Cô ngồi đưa lưng về phía anh, cúi đầu, tóc cột đuôi ngựa, lộ ra một đoạn cổ thon dài, làm cho anh nghĩ đến cổ thiên nga.
Thì Phỉ dịch sang một bên, thì thấy cô đang miệt mài nghiêm túc cầm khăn ướt dùng sức lau tay. Ha ha.
====
Tô Mộc Hề ngồi xuống không bao lâu, thì Cốc Yến Yến hấp tấp vọt vào, ngồi đối diện Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề thản nhiên đặt bàn tay phải có chữ ký của Thì Phỉ xuống dưới bàn.
Cốc Yến Yến không thể chờ đợi được cầm đũa lên: “Thịt hầm bò khoai tây ơi, ta đã nghĩ đến một mình mày cả kỳ nghỉ. Ơ, hôm nay sao lại ít thịt bò vậy? Có phải cậu lén ăn hay không?”
Tô Mộc Hề mặt mày ủ dột nói: “Tớ có thể ăn vụng thì cũng tốt.”
“Ôi, bác lấy cơm càng ngày càng không chân thành rồi. Sao cậu lại dùng tay trái ăn cơm?”
“Ừ, tớ nghe nói những người thuận tay trái rất thông minh, muốn phát triển trí não một chút.”
Tô Mộc Hề nghiêm túc nói bậy nói bạ, nhưng Cốc Yến Yến lại không phát hiện ra chỗ khác thường.
Cốc Yến Yến ngồi xuống không lâu, thì thấy Thì Phỉ, hạ thấp giọng nói: “Các giáo viên trong trường của chúng ta dường như đều biết anh ấy.”
“Ai chứ?”
“Thì Phỉ đó.”
Tô Mộc Hề quay đầu theo ánh mắt của Cốc Yến Yến, Thì Phỉ đang ngồi ở hàng sau cô, bên cạnh thêm năm sáu người, đặt ở trước mặt bọn họ chính là tám phần thịt bò hầm khoai tây toàn thịt bò. Cô vội vàng thu lại tầm mắt, vùi đầu ăn cơm.
Cốc Yến Yến nói: “Cậu đói như vậy à? Khoai tây đều cho cậu.”
“Cậu ăn cậu ăn, đừng khách khí.” Cô ấy cũng không thích ăn khoai tây.
“Buổi chiều cậu có tiết học sao?”
Tô Mộc Hề gật đầu: “Ừ, hai tiết.”
“Hết giờ học cùng đi dạo phố đi!”
“Không đi được, tớ phải đi làm thêm, năm giờ đến mười giờ.”
====
Ngoài việc dạy kèm cho Hà Ngộ trong kỳ nghỉ hè, Tô Mộc Hề còn làm việc ở một quán cà phê, trước khi khai giảng, cô đã trao đổi với quản lý hy vọng có thể tiếp tục làm việc bán thời gian sau khi khai giảng, ban đầu quán cũng không nhận làm thêm, quản lý biết tình hình nhà cô, hơn nữa cô cũng rất chịu khó, vì vậy người quản lý đã phá lệ đồng ý.
Quán cà phê này ở khu kinh doanh không xa trường, vị trí địa lý tốt, làm ăn cực tốt.
Bốn giờ thì Tô Mộc Hề tan lớp, cô không trở về ký túc xá, mà chạy thẳng tới quán cà phê, để sách xuống, thay quần áo, bắt đầu thu dọn bàn.
Sau sáu giờ, đó là thời gian cao điểm, những người bận rộn suốt một ngày khi đi ngang qua quán cà phê, sẽ đến để thư giãn uống một tách cà phê. Từ sau khi Tô Mộc Hề đứng ở sau quầy tính tiền, thì có rất nhiều khách đến xếp hàng gọi món, cô cười đến đơ, cứ hỏi lặp lại một rồi lại lần nữa: “Xin hỏi anh muốn uống gì?”
Lúc chạng vạng, Thì Phỉ tới.
Tô Mộc Hề chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ăn buổi trưa, thì xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu hỏi món, thật sự sợ bị anh nhắc lại rồi cười nhạo.
Khá tốt, anh không nói gì.
Anh gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ, nhận đồ uống, tìm được một góc khá kín ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Tô Mộc Hề cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng hai mươi phút sau, Tô Mộc Hề thấy có một người đàn ông trung niên cỡ ba mươi tuổi ngồi đối diện anh, sau người này, thì lại có bốn năm nhóm người tới đến rồi đi, đi rồi đến.
Lúc gần mười giờ, Thì Phỉ rốt cuộc cũng đi, anh uống một ly cà phê, ngồi từ chạng vạng tối đến sắp đóng cửa.
Nhóm khách cuối cùng rút, cuối cùng cũng có thể đóng cửa quán.
Tô Mộc Hề đi ra khỏi quán, đi về phía trạm xe buýt, xa xa đã thấy Thì Phỉ ở trạm xe buýt gọi điện thoại, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Anh thật sự rất cao, chân siêu dài, vừa gọi điện thoại, vừa chậm rãi đi thong thả. Anh đột nhiên nhìn về hướng cô, nét mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, cô chột dạ cúi đầu xuống, đứng cách xa anh.
Cô vừa mới đứng, thì chiếc xe buýt cuối cùng chớp đèn dừng lại, Tô Mộc Hề bước lên xe. Vừa mới tìm được chỗ ngồi để ngồi xuống, thì Thì Phỉ cũng lên xe, ngồi một bên của chiếc xe.
Toàn bộ quá trình Tô Mộc Hề đều nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, giả bộ không biết anh ở ngay bên cạnh.
Tô Mộc Hề xuống xe ở cổng phía đông trường, gần cổng phía đông có rất nhiều tiệm cơm nhỏ, mặc dù đã hơn mười giờ, nhưng các tiệm này vẫn rất náo nhiệt.
“Này, bạn gì đằng trước.”
“Bạn gì mang túi.”
“Bạn gì cột tóc đuôi ngựa.”
“Bạn gì ký tên vào mu bàn tay.”
Tô Mộc Hề cuối cùng cũng dừng bước chân, quay đầu thấy Thì Phỉ đã đi tới bên cạnh, cũng may ánh sáng mờ mờ làm khuôn mặt nóng hầm hập của cô trông bớt rõ ràng hơn, cô thấp giọng thỉnh cầu nói: “Tôi hy vọng anh có thể quên chuyện xảy ra hôm nay, có thể không?”
Thì Phỉ cao hơn cô rất nhiều nhìn cô từ trên cao xuống: “Có thể, cùng ăn cơm đi.”
“Chúng ta cũng không quen biết, cùng ăn cơm thích hợp sao?”
Thì Phỉ tỉnh bơ nói: “Dù sao cũng đã kéo tay rồi, sao có thể nói không quen?”
Tô Mộc Hề cắn răng: “Xin anh đừng nhắc tới chuyện này!”
“Vậy thì ăn đồ nướng đi.”
Cứ như vậy, Tô Mộc Hề đi theo Thì Phỉ vào một quán nhỏ, Thì Phỉ gọi mấy món nướng, còn có mấy chai bia, Tô Mộc Hề gọi một phần lẩu thập cẩm.
Thức ăn chưa lên, nhưng bia đã tới trước. Thì Phỉ mở bia, rót cho Tô Mộc Hề một ly.
Tô Mộc Hề định từ chối: “Tôi không uống bia.”
“Yên tâm, sẽ không hạ độc làm hại em.” Thì Phỉ nói.
Thật ra thì, ban đầu Tô Mộc Hề không định ăn cơm tối, dù sao cũng đã hơn mười giờ rồi, ăn vào cũng sẽ nặng bụng.
Hai người vốn không quen biết, nên ngồi chung lại không có gì để nói, hơn nữa còn có chuyện xảy ra hồi trưa, nên bầu không khí càng lúng túng hơn.
Cốc Yến Yến gửi tin nhắn hỏi mấy giờ cô trở về, cô mượn cớ trả lời tin nhắn, mà cứ cúi đầu xem điện thoại, trả lời tin nhắn xong, thì lại mở Weibo ra lướt.
Thì Phỉ nhận một cuộc điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, mà anh nói tên quán. Cúp điện thoại xong, anh nói: “Bạn cùng phòng của anh tới, không ngại chứ.”
“Ừm.”
Có người muốn tới, cô dĩ nhiên cầu cũng không được.
“Em tên gì?”
“Tô Mộc Hề.”
“Học ngành gì?”
“Kinh tế học.”
Thì Phỉ gật đầu, rồi lại hỏi: “Tại sao em tạm nghỉ học?”
“Chuyện cá nhân.”
Thì Phỉ nhướng mày, không hỏi đến nữa.
Rất nhanh sau đó, bạn cùng phòng trong miệng của Thì Phỉ đã đến, người đó vừa ngồi xuống liền kêu phục vụ gọi đồ ăn, nào là hàu nướng, sò nướng, tôm đỏ nướng, gọi một đống đồ ăn.
Gọi thức ăn xong, Chung Sở An liền đánh giá Tô Mộc Hề ở đối diện, đụng Thì Phỉ một cái: “Không giới thiệu một chút sao?”
“Chung Sở An, bạn cùng phòng của anh, năm nay năm tư, đây là Tô Mộc Hề, năm mấy?”
“Năm hai.”
Chung Sở An vô cùng nhiệt tình nói: “Xin chào em gái, em gái rất xinh, tên cũng êm tai, là hai chữ nào vậy?”
Tô Mộc Hề mỉm cười lúng túng: “Mộc của gỗ, Hề thì không phổ biến lắm, là trợ từ ngữ khí.”
Thì Phỉ mới đưa ly đến bên môi thì dừng lại, cách màn khói nồi lẩu lượn lờ nhìn thấy gò má trắng nõn của cô, anh bỗng nhiên nghĩ tới một câu thơ: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri [2].
[2] Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri: Đây là hai câu thơ trích từ bài thơ Việt Nhân ca, hai câu này có nghĩa là: Núi có cây cũng giống như cây có cành, nhưng lòng ta có người mà người nào hay.
Trong lúc nhất thời Chung Sở An không kịp phản ứng, nhưng nếu truy hỏi nữa thì thể hiện anh không có học thức, vì vậy bắt đầu trêu Thì Phỉ: “Cậu trở về trường mới có một ngày, mà đã quen một đàn em xinh đẹp như vậy?”
Thì Phỉ nói: “Nhặt trên đường.”
Tô Mộc Hề: “…”
Biết Thì Phỉ nói đùa, nên Chung Sở An không truy hỏi nữa, anh ấy nhấp một ngụm bia, “Trở lại vấn đề chính, chiều nay cậu gặp mấy người thế nào?”
“Chẳng có gì đặc sắc.”
“Chưa đủ điều kiện của cậu?”
Thì Phỉ ăn xâu thịt dê, lắc đầu, nhưng lại không nói lời nào. Chung Sở An vừa ở một bên chờ anh mở miệng, gấp đến độ hận không thể bưng hết tất cả đồ nướng trên bàn đi.
Thẳng đến khi Thì Phỉ cơm nước no nê, anh lau miệng, rồi mới mở miệng nói: “Tôi đã quyết định, thành lập đội của mình.”
Chung Sở An lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, trịnh trọng nói: “Đại ca, cậu bình tĩnh một chút. Cậu là nhà vô địch thế giới đó, cho dù cậu đi làm huấn luyện viên, hoặc đi làm việc cho một công ty trò chơi, thậm chí làm một nhà bình luận trò chơi cũng có thể dễ dàng kiếm ra tiền, yên yên ổn ổn chơi game, mơ ước của cậu không phải là cái này sao? Nhưng nếu như cậu thành lập đội của mình, thì toàn bộ mối bận tâm của cậu đều chuyển sang chiến đội. Điều đầu tiên: Tiền! Cậu có biết tốn bao nhiêu tiền để thành lập một đội không? Ăn mặc, đi ở của tuyển thủ, còn có đãi ngộ tiền lương, tất cả đều cần tiền. Vả lại, đội của cậu còn non nớt, cần tiền thì không có tiền, cần thực lực thì không có thực lực, làm sao mà so với những đội mạnh thâm niên đó? Cho dù cậu là nhà vô địch thế giới thì sao? Đội của người vô địch thế giới thì có thể vô địch thế giới sao? Hơn nữa cậu còn phải đi học mà, cậu nào có nhiều thời gian mà quản lý chiến đội? Cậu quên ban đầu tại sao nghỉ học sao?”
Chung Sở An nói một đống đạo lý, nhưng Thì Phỉ lại không chút nhúc nhích, “Nói tới nói lui không là vì tiền sao? Nghĩ cách xoay tiền là được.”
“Tôi cảm thấy, thành lập đội không phải là chuyện nói đôi lời, cậu phải nghiêm túc cân nhắc một chút mới được.”
“Tôi đã nghiêm túc cân nhắc rồi, ngày mai bắt đầu đi cùng tôi tìm nhà, có cơ hội thì giúp tôi hẹn gặp mặt ba cậu, nếu như ba cậu đồng ý, thì không phải đã giải quyết xong tiền à.”
“Hẹn ba tôi thì không thành vấn đề, nhưng cha mẹ cậu có đồng ý hay không?”
Thì Phỉ không tiếp lời, quay lại hỏi Tô Mộc Hề: “Mỗi ngày em đều phải đi làm à?”
Tô Mộc Hề vẫn luôn chăm chú ăn lẩu, cho nên thật lâu sau mới ý thức được Thì Phỉ đang hỏi cô.
“Tối thứ hai, thứ ba, thứ năm, còn có thứ bảy.”
“Làm quán cà phê khổ cực như vậy, thử cân nhắc đến chiến đội của anh làm trợ lý đi.”
Tô Mộc Hề mỉm cười lắc đầu. Nói đùa, chiến đội của anh ngay cả bóng ma cũng không có, vừa nghe đã biết là việc không ổn.
Thì Phỉ không thèm để ý đến lời từ chối của cô, ra điều kiện nói: “Lương tháng 1500, nằm gần trường học, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến giờ học của em, thời gian tự do, khẳng định sẽ tốt hơn so với việc làm culi ở quán cà phê.”
Chuyện xảy ra trong nhà ăn đã là bóng mờ không thể xóa trong lòng cô, đây không phải là chuyện tiền có thể giải quyết. Nhưng Thì Phỉ rất kiên trì, cô lo nếu như nói từ chối sẽ kích thích anh nói chuyện ký tên ra bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em suy nghĩ một chút.”
Thì Phỉ rót bia cho cả ba người, nâng ly nói: “Tối nay chiến đội WDF xem như chính thức được thành lập”.
Tô Mộc Hề chậm rãi nâng ly bia lên, trong đầu nghĩ chuyện này thật là tùy ý, động một cái là chiến đội được thành lập, không biết cái chiến đội tên WDF này có thể duy trì được bao lâu?
Chung Sở An nâng ly hỏi: “Tôi chen một câu, WDF có nghĩa gì?”
Thì Phỉ khinh bỉ nói: “Wonderful, không học thức.”
Chung Sở An: “…”
Người trong quán dần dần ít đi, chỉ còn lại một bàn của bọn họ, ông chủ đi tới nhắc nhở bọn họ sắp đóng cửa.
Thì Phỉ thọt Chung Sở An: “Trả tiền.”
Chung Sở An ngượng ngùng nhìn Tô Mộc Hề, thấp giọng nói: “Cuối tháng, nhà địa chủ cũng không dư lương thực.”
“Tôi sắp phải thành lập đội rồi, không thể phung phí tiền.”
Tô Mộc Hề nhìn hai người đều không muốn tính tiền, lập tức khẩn trương, nhìn một bàn bừa bộn, ôm chặt balo trong ngực.
Bận rộn cả một ngày nên ông chủ cũng hơi không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ai trả tiền?”
Tô Mộc Hề và Thì Phỉ xác nhận ánh mắt, cùng chung chí hướng chỉ Chung Sở An: “Cậu ta!”
Ánh mắt của ông chủ cuối cùng cũng rơi xuống người Chung Sở An.
Mặc dù Chung Sở An rất không tình nguyện, nhưng ở trước mặt con gái thì không thể mất mặt được, không thể giống như Thì Phỉ không biết xấu hổ.
Chung Sở An do dự lấy bóp ra, cầm mấy tờ tiền, lấy lòng nói: “Ông chủ tính rẻ một chút đi?”
Ông chủ lo lắng anh ấy sẽ đổi ý mà “đoạt” tờ tiền, “Đưa cho cô cậu mấy phiếu giảm giá.”
Đi ra quán, đối mặt với đường phố yên tĩnh, Thì Phỉ bỗng nhiên rất nghiêm túc: “Mơ ước của tôi không phải tùy ý chơi game, mà là phát huy thể thao điện tử, để cho những người khác khi nghe đến thể thao điện tử, điều đầu tiên nghĩ đến không phải chỉ là một chơi trò chơi không đàng hoàng, mà để cho nó trở thành một môn thể thao thật sự, tuyển thủ của thể thao điện tử cũng giống như các vận động viên chuyên nghiệp vậy, cần phải được tôn trọng.”
Lúc anh nói những lời này, Tô Mộc Hề đã thấy được ngôi sao trong mắt anh, giống như bầu trời đêm mùa hè vậy, ngôi sao sáng chói khắp trời.
Thì Phỉ nói: “Nhặt trên đường.”
Thì Phỉ tạm nghỉ học được hai năm, dựa theo quy định của trường thì phải lưu ban, vốn là sinh viên năm thứ tư bây giờ lại phải học năm thứ hai, hơn nữa còn được phân đến lớp của Cốc Yến Yến.
Ngày đầu tiên đi học, Thì Phỉ bình tĩnh bước vào phòng học, nhưng lại làm mọi người kinh ngạc.
Sau khi hết kinh ngạc thì chính là kích động, Thì Phỉ nhanh chóng bị các nam sinh vây quanh, nữ sinh thì châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận về anh.
Lúc Cốc Yến Yến gửi tin nhắn cho Tô Mộc Hề chỉ hận không thể chọc nát màn hình. Mặc dù cô ấy và Tô Mộc Hề ở cùng ký túc xá, nhưng lại học khác chuyên ngành, Cốc Yến Yến học luật, Tô Mộc Hề học kinh tế.
“Thì Phỉ! Anh ấy lại bị phân đến lớp bọn tớ!!”
“Trời ơi tớ choáng váng quá!!!”
“Tóc húi cua quả nhiên là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm những anh chàng đẹp trai!!!!!”
Tô Mộc Hề nhận được ba tin nhắn từ Cốc Yến Yến, còn có nhiều dấu chấm than như vậy, đủ cho thấy cô ấy đã phấn khích như thế nào.
Khác với Thì Phỉ, mặc dù Tô Mộc Hề nghỉ học nửa năm, nhưng cô đã tự học trong suốt thời gian qua, còn thuận lợi vượt qua tất cả kỳ thi, điểm số lại cao, cho nên cô có thể học theo lớp, mà không cần lưu ban.
Tô Mộc Hề: “Mau đi chào hỏi, lăn tới làm quen.”
Cốc Yến Yến: “Bên cạnh anh ấy đã có rất nhiều người vây quanh rồi, tớ không chen vào nổi. Nhưng mà không sao, tương lai còn dài.”
Tộ Mộc Hề cười cất điện thoại, nghe hai bạn nữ bên cạnh cũng bàn luận về Thì Phỉ.
Rất nhanh sau đó, những người xung quanh cũng tới vây quanh, trai có gái có, cho đến khi giáo viên đi vào, mọi người mới giải tán.
====
Buổi sáng Tô Mộc Hề chỉ có hai tiết học, cô đến nhà ăn thật sớm mua thịt bò hầm khoai tây. Nhà ăn số ba nổi tiếng với món thịt bò hầm khoai tây, nguyên liệu đầy đủ, đã ngon còn rẻ, nhưng lại cung cấp có hạn, nên mỗi lần đều phải xếp hàng, đi trễ sẽ không còn.
Lúc cô đến nhà ăn số ba, quầy bán thịt bò hầm khoai tây đã có người xếp hàng. Món nổi tiếng đúng là món nổi tiếng.
Xếp hàng trước mặt cô là một nam sinh, đầu trọc, cao gầy. Áo sơ mi xanh denim kết hợp với quần đen, bả vai rộng, eo lại nhỏ. Cô nhớ đến lời Cốc Yến Yến nói trước kia, đàn ông mà có thân hình cân đối thì nhìn ba điểm: vai rộng, eo nhỏ, chân dài. Tô Mộc Hề nhìn xuống chân anh ấy, ống quần gấp lên một chút, lộ mắt cá chân, ừm, chân thật dài.
Thân cao, bóng lưng này, cảm giác rất quen thuộc…
Cô vừa mới nghĩ đến đây, thì có người cầm quyển số đến tìm nam sinh trước mặt xin ký tên, tiếp đó, có hai ba bốn năm người vây quanh.
Nam sinh trước mặt hơi xoay đầu, cô nhìn thấy gò má của anh, quả nhiên là Thì Phỉ.
Tô Mộc Hề lo rằng sau khi bọn họ ký tên xong, thì thuận tiện chen ngang hàng, như vậy thì cô rất có thể sẽ không mua được thịt bò hầm khoai tây. Vì vậy, cô ra sức đi về phía trước, để cho những người đó không có chỗ trống mà chen.
Thì Phỉ ký tên cho sáu bảy người xong, thấy Tô Mộc Hề đứng sát mình, thì cho rằng cô cũng muốn ký tên, vì vậy chìa tay nhận sổ của cô.
Tô Mộc Hề nhìn bàn tay anh đưa tới, quả nhiên là đúng với lời của Cốc Yến Yến, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, còn có điều mà Cốc Yến Yến không biết, đó là chỉ tay của anh rất rõ ràng, đầu ngón tay mềm. Cô không phải là người tay khống [1], nhưng cũng cảm thấy bàn tay này thật đẹp! Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, vì vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, đặt lên tay của anh…
[1] Tay khống (手控): chỉ người thích ngắm nhìn những bàn tay đẹp.
Thì Phỉ sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn thân thiện, ký tên mình lên mu bàn tay của cô.
Tô Mộc Hề: “…”
Tô Mộc Hề biết anh hiểu lầm, lúng túng muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nếu như không phải vì trọng trách mua thịt bò hầm khoai tây, thì cô thật sự muốn biến mất khỏi nhà ăn số ba này ngay lập tức.
Cô rút tay về để sau lưng, lui về phía sau một bước, đỏ mặt cố gắng giải thích: “Thật ra thì, tôi tới xếp hàng mua cơm.”
Biểu cảm của Thì Phỉ lúc đó rất phong phú.
Anh cho rằng cô là fan hâm mộ của anh, kết quả cô lại nói chỉ là để mua cơm?
Vì thế mà Tô Mộc Hề cảm thấy việc anh mua một mạch tám phần thịt bò hầm khoai tây là để trả thù cô…
Hơn nữa bác lấy cơm cũng có thể là fan hâm mộ của anh, múc rất nhiều thịt bò cho anh, lúc đến lượt cô, trong phần ăn gần như tất cả đều là khoai tây.
Tô Mộc Hề mua cơm xong, thì vội vàng tìm một góc ngồi xuống.
Lúc này đã tan lớp, người trong nhà ăn dần dần đông lên, cô tìm trong túi xách khăn ướt, lau sạch chữ trên mu bàn tay, nhưng dấu vết của bút ký tên lại không dễ dàng xóa như vậy.
Thì Phỉ vừa ngồi xuống không lâu, thì thấy cô cúi đầu đi tới ngồi xuống cái bàn hàng trước. Thì Phỉ đột nhiên nhớ tới đã từng gặp cô ở chỗ học tịch, thảo nào có hơi quen mắt.
Cô ngồi đưa lưng về phía anh, cúi đầu, tóc cột đuôi ngựa, lộ ra một đoạn cổ thon dài, làm cho anh nghĩ đến cổ thiên nga.
Thì Phỉ dịch sang một bên, thì thấy cô đang miệt mài nghiêm túc cầm khăn ướt dùng sức lau tay. Ha ha.
====
Tô Mộc Hề ngồi xuống không bao lâu, thì Cốc Yến Yến hấp tấp vọt vào, ngồi đối diện Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề thản nhiên đặt bàn tay phải có chữ ký của Thì Phỉ xuống dưới bàn.
Cốc Yến Yến không thể chờ đợi được cầm đũa lên: “Thịt hầm bò khoai tây ơi, ta đã nghĩ đến một mình mày cả kỳ nghỉ. Ơ, hôm nay sao lại ít thịt bò vậy? Có phải cậu lén ăn hay không?”
Tô Mộc Hề mặt mày ủ dột nói: “Tớ có thể ăn vụng thì cũng tốt.”
“Ôi, bác lấy cơm càng ngày càng không chân thành rồi. Sao cậu lại dùng tay trái ăn cơm?”
“Ừ, tớ nghe nói những người thuận tay trái rất thông minh, muốn phát triển trí não một chút.”
Tô Mộc Hề nghiêm túc nói bậy nói bạ, nhưng Cốc Yến Yến lại không phát hiện ra chỗ khác thường.
Cốc Yến Yến ngồi xuống không lâu, thì thấy Thì Phỉ, hạ thấp giọng nói: “Các giáo viên trong trường của chúng ta dường như đều biết anh ấy.”
“Ai chứ?”
“Thì Phỉ đó.”
Tô Mộc Hề quay đầu theo ánh mắt của Cốc Yến Yến, Thì Phỉ đang ngồi ở hàng sau cô, bên cạnh thêm năm sáu người, đặt ở trước mặt bọn họ chính là tám phần thịt bò hầm khoai tây toàn thịt bò. Cô vội vàng thu lại tầm mắt, vùi đầu ăn cơm.
Cốc Yến Yến nói: “Cậu đói như vậy à? Khoai tây đều cho cậu.”
“Cậu ăn cậu ăn, đừng khách khí.” Cô ấy cũng không thích ăn khoai tây.
“Buổi chiều cậu có tiết học sao?”
Tô Mộc Hề gật đầu: “Ừ, hai tiết.”
“Hết giờ học cùng đi dạo phố đi!”
“Không đi được, tớ phải đi làm thêm, năm giờ đến mười giờ.”
====
Ngoài việc dạy kèm cho Hà Ngộ trong kỳ nghỉ hè, Tô Mộc Hề còn làm việc ở một quán cà phê, trước khi khai giảng, cô đã trao đổi với quản lý hy vọng có thể tiếp tục làm việc bán thời gian sau khi khai giảng, ban đầu quán cũng không nhận làm thêm, quản lý biết tình hình nhà cô, hơn nữa cô cũng rất chịu khó, vì vậy người quản lý đã phá lệ đồng ý.
Quán cà phê này ở khu kinh doanh không xa trường, vị trí địa lý tốt, làm ăn cực tốt.
Bốn giờ thì Tô Mộc Hề tan lớp, cô không trở về ký túc xá, mà chạy thẳng tới quán cà phê, để sách xuống, thay quần áo, bắt đầu thu dọn bàn.
Sau sáu giờ, đó là thời gian cao điểm, những người bận rộn suốt một ngày khi đi ngang qua quán cà phê, sẽ đến để thư giãn uống một tách cà phê. Từ sau khi Tô Mộc Hề đứng ở sau quầy tính tiền, thì có rất nhiều khách đến xếp hàng gọi món, cô cười đến đơ, cứ hỏi lặp lại một rồi lại lần nữa: “Xin hỏi anh muốn uống gì?”
Lúc chạng vạng, Thì Phỉ tới.
Tô Mộc Hề chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ăn buổi trưa, thì xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu hỏi món, thật sự sợ bị anh nhắc lại rồi cười nhạo.
Khá tốt, anh không nói gì.
Anh gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ, nhận đồ uống, tìm được một góc khá kín ngồi xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Tô Mộc Hề cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng hai mươi phút sau, Tô Mộc Hề thấy có một người đàn ông trung niên cỡ ba mươi tuổi ngồi đối diện anh, sau người này, thì lại có bốn năm nhóm người tới đến rồi đi, đi rồi đến.
Lúc gần mười giờ, Thì Phỉ rốt cuộc cũng đi, anh uống một ly cà phê, ngồi từ chạng vạng tối đến sắp đóng cửa.
Nhóm khách cuối cùng rút, cuối cùng cũng có thể đóng cửa quán.
Tô Mộc Hề đi ra khỏi quán, đi về phía trạm xe buýt, xa xa đã thấy Thì Phỉ ở trạm xe buýt gọi điện thoại, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Anh thật sự rất cao, chân siêu dài, vừa gọi điện thoại, vừa chậm rãi đi thong thả. Anh đột nhiên nhìn về hướng cô, nét mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, cô chột dạ cúi đầu xuống, đứng cách xa anh.
Cô vừa mới đứng, thì chiếc xe buýt cuối cùng chớp đèn dừng lại, Tô Mộc Hề bước lên xe. Vừa mới tìm được chỗ ngồi để ngồi xuống, thì Thì Phỉ cũng lên xe, ngồi một bên của chiếc xe.
Toàn bộ quá trình Tô Mộc Hề đều nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, giả bộ không biết anh ở ngay bên cạnh.
Tô Mộc Hề xuống xe ở cổng phía đông trường, gần cổng phía đông có rất nhiều tiệm cơm nhỏ, mặc dù đã hơn mười giờ, nhưng các tiệm này vẫn rất náo nhiệt.
“Này, bạn gì đằng trước.”
“Bạn gì mang túi.”
“Bạn gì cột tóc đuôi ngựa.”
“Bạn gì ký tên vào mu bàn tay.”
Tô Mộc Hề cuối cùng cũng dừng bước chân, quay đầu thấy Thì Phỉ đã đi tới bên cạnh, cũng may ánh sáng mờ mờ làm khuôn mặt nóng hầm hập của cô trông bớt rõ ràng hơn, cô thấp giọng thỉnh cầu nói: “Tôi hy vọng anh có thể quên chuyện xảy ra hôm nay, có thể không?”
Thì Phỉ cao hơn cô rất nhiều nhìn cô từ trên cao xuống: “Có thể, cùng ăn cơm đi.”
“Chúng ta cũng không quen biết, cùng ăn cơm thích hợp sao?”
Thì Phỉ tỉnh bơ nói: “Dù sao cũng đã kéo tay rồi, sao có thể nói không quen?”
Tô Mộc Hề cắn răng: “Xin anh đừng nhắc tới chuyện này!”
“Vậy thì ăn đồ nướng đi.”
Cứ như vậy, Tô Mộc Hề đi theo Thì Phỉ vào một quán nhỏ, Thì Phỉ gọi mấy món nướng, còn có mấy chai bia, Tô Mộc Hề gọi một phần lẩu thập cẩm.
Thức ăn chưa lên, nhưng bia đã tới trước. Thì Phỉ mở bia, rót cho Tô Mộc Hề một ly.
Tô Mộc Hề định từ chối: “Tôi không uống bia.”
“Yên tâm, sẽ không hạ độc làm hại em.” Thì Phỉ nói.
Thật ra thì, ban đầu Tô Mộc Hề không định ăn cơm tối, dù sao cũng đã hơn mười giờ rồi, ăn vào cũng sẽ nặng bụng.
Hai người vốn không quen biết, nên ngồi chung lại không có gì để nói, hơn nữa còn có chuyện xảy ra hồi trưa, nên bầu không khí càng lúng túng hơn.
Cốc Yến Yến gửi tin nhắn hỏi mấy giờ cô trở về, cô mượn cớ trả lời tin nhắn, mà cứ cúi đầu xem điện thoại, trả lời tin nhắn xong, thì lại mở Weibo ra lướt.
Thì Phỉ nhận một cuộc điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, mà anh nói tên quán. Cúp điện thoại xong, anh nói: “Bạn cùng phòng của anh tới, không ngại chứ.”
“Ừm.”
Có người muốn tới, cô dĩ nhiên cầu cũng không được.
“Em tên gì?”
“Tô Mộc Hề.”
“Học ngành gì?”
“Kinh tế học.”
Thì Phỉ gật đầu, rồi lại hỏi: “Tại sao em tạm nghỉ học?”
“Chuyện cá nhân.”
Thì Phỉ nhướng mày, không hỏi đến nữa.
Rất nhanh sau đó, bạn cùng phòng trong miệng của Thì Phỉ đã đến, người đó vừa ngồi xuống liền kêu phục vụ gọi đồ ăn, nào là hàu nướng, sò nướng, tôm đỏ nướng, gọi một đống đồ ăn.
Gọi thức ăn xong, Chung Sở An liền đánh giá Tô Mộc Hề ở đối diện, đụng Thì Phỉ một cái: “Không giới thiệu một chút sao?”
“Chung Sở An, bạn cùng phòng của anh, năm nay năm tư, đây là Tô Mộc Hề, năm mấy?”
“Năm hai.”
Chung Sở An vô cùng nhiệt tình nói: “Xin chào em gái, em gái rất xinh, tên cũng êm tai, là hai chữ nào vậy?”
Tô Mộc Hề mỉm cười lúng túng: “Mộc của gỗ, Hề thì không phổ biến lắm, là trợ từ ngữ khí.”
Thì Phỉ mới đưa ly đến bên môi thì dừng lại, cách màn khói nồi lẩu lượn lờ nhìn thấy gò má trắng nõn của cô, anh bỗng nhiên nghĩ tới một câu thơ: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri [2].
[2] Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri: Đây là hai câu thơ trích từ bài thơ Việt Nhân ca, hai câu này có nghĩa là: Núi có cây cũng giống như cây có cành, nhưng lòng ta có người mà người nào hay.
Trong lúc nhất thời Chung Sở An không kịp phản ứng, nhưng nếu truy hỏi nữa thì thể hiện anh không có học thức, vì vậy bắt đầu trêu Thì Phỉ: “Cậu trở về trường mới có một ngày, mà đã quen một đàn em xinh đẹp như vậy?”
Thì Phỉ nói: “Nhặt trên đường.”
Tô Mộc Hề: “…”
Biết Thì Phỉ nói đùa, nên Chung Sở An không truy hỏi nữa, anh ấy nhấp một ngụm bia, “Trở lại vấn đề chính, chiều nay cậu gặp mấy người thế nào?”
“Chẳng có gì đặc sắc.”
“Chưa đủ điều kiện của cậu?”
Thì Phỉ ăn xâu thịt dê, lắc đầu, nhưng lại không nói lời nào. Chung Sở An vừa ở một bên chờ anh mở miệng, gấp đến độ hận không thể bưng hết tất cả đồ nướng trên bàn đi.
Thẳng đến khi Thì Phỉ cơm nước no nê, anh lau miệng, rồi mới mở miệng nói: “Tôi đã quyết định, thành lập đội của mình.”
Chung Sở An lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, trịnh trọng nói: “Đại ca, cậu bình tĩnh một chút. Cậu là nhà vô địch thế giới đó, cho dù cậu đi làm huấn luyện viên, hoặc đi làm việc cho một công ty trò chơi, thậm chí làm một nhà bình luận trò chơi cũng có thể dễ dàng kiếm ra tiền, yên yên ổn ổn chơi game, mơ ước của cậu không phải là cái này sao? Nhưng nếu như cậu thành lập đội của mình, thì toàn bộ mối bận tâm của cậu đều chuyển sang chiến đội. Điều đầu tiên: Tiền! Cậu có biết tốn bao nhiêu tiền để thành lập một đội không? Ăn mặc, đi ở của tuyển thủ, còn có đãi ngộ tiền lương, tất cả đều cần tiền. Vả lại, đội của cậu còn non nớt, cần tiền thì không có tiền, cần thực lực thì không có thực lực, làm sao mà so với những đội mạnh thâm niên đó? Cho dù cậu là nhà vô địch thế giới thì sao? Đội của người vô địch thế giới thì có thể vô địch thế giới sao? Hơn nữa cậu còn phải đi học mà, cậu nào có nhiều thời gian mà quản lý chiến đội? Cậu quên ban đầu tại sao nghỉ học sao?”
Chung Sở An nói một đống đạo lý, nhưng Thì Phỉ lại không chút nhúc nhích, “Nói tới nói lui không là vì tiền sao? Nghĩ cách xoay tiền là được.”
“Tôi cảm thấy, thành lập đội không phải là chuyện nói đôi lời, cậu phải nghiêm túc cân nhắc một chút mới được.”
“Tôi đã nghiêm túc cân nhắc rồi, ngày mai bắt đầu đi cùng tôi tìm nhà, có cơ hội thì giúp tôi hẹn gặp mặt ba cậu, nếu như ba cậu đồng ý, thì không phải đã giải quyết xong tiền à.”
“Hẹn ba tôi thì không thành vấn đề, nhưng cha mẹ cậu có đồng ý hay không?”
Thì Phỉ không tiếp lời, quay lại hỏi Tô Mộc Hề: “Mỗi ngày em đều phải đi làm à?”
Tô Mộc Hề vẫn luôn chăm chú ăn lẩu, cho nên thật lâu sau mới ý thức được Thì Phỉ đang hỏi cô.
“Tối thứ hai, thứ ba, thứ năm, còn có thứ bảy.”
“Làm quán cà phê khổ cực như vậy, thử cân nhắc đến chiến đội của anh làm trợ lý đi.”
Tô Mộc Hề mỉm cười lắc đầu. Nói đùa, chiến đội của anh ngay cả bóng ma cũng không có, vừa nghe đã biết là việc không ổn.
Thì Phỉ không thèm để ý đến lời từ chối của cô, ra điều kiện nói: “Lương tháng 1500, nằm gần trường học, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến giờ học của em, thời gian tự do, khẳng định sẽ tốt hơn so với việc làm culi ở quán cà phê.”
Chuyện xảy ra trong nhà ăn đã là bóng mờ không thể xóa trong lòng cô, đây không phải là chuyện tiền có thể giải quyết. Nhưng Thì Phỉ rất kiên trì, cô lo nếu như nói từ chối sẽ kích thích anh nói chuyện ký tên ra bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em suy nghĩ một chút.”
Thì Phỉ rót bia cho cả ba người, nâng ly nói: “Tối nay chiến đội WDF xem như chính thức được thành lập”.
Tô Mộc Hề chậm rãi nâng ly bia lên, trong đầu nghĩ chuyện này thật là tùy ý, động một cái là chiến đội được thành lập, không biết cái chiến đội tên WDF này có thể duy trì được bao lâu?
Chung Sở An nâng ly hỏi: “Tôi chen một câu, WDF có nghĩa gì?”
Thì Phỉ khinh bỉ nói: “Wonderful, không học thức.”
Chung Sở An: “…”
Người trong quán dần dần ít đi, chỉ còn lại một bàn của bọn họ, ông chủ đi tới nhắc nhở bọn họ sắp đóng cửa.
Thì Phỉ thọt Chung Sở An: “Trả tiền.”
Chung Sở An ngượng ngùng nhìn Tô Mộc Hề, thấp giọng nói: “Cuối tháng, nhà địa chủ cũng không dư lương thực.”
“Tôi sắp phải thành lập đội rồi, không thể phung phí tiền.”
Tô Mộc Hề nhìn hai người đều không muốn tính tiền, lập tức khẩn trương, nhìn một bàn bừa bộn, ôm chặt balo trong ngực.
Bận rộn cả một ngày nên ông chủ cũng hơi không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ai trả tiền?”
Tô Mộc Hề và Thì Phỉ xác nhận ánh mắt, cùng chung chí hướng chỉ Chung Sở An: “Cậu ta!”
Ánh mắt của ông chủ cuối cùng cũng rơi xuống người Chung Sở An.
Mặc dù Chung Sở An rất không tình nguyện, nhưng ở trước mặt con gái thì không thể mất mặt được, không thể giống như Thì Phỉ không biết xấu hổ.
Chung Sở An do dự lấy bóp ra, cầm mấy tờ tiền, lấy lòng nói: “Ông chủ tính rẻ một chút đi?”
Ông chủ lo lắng anh ấy sẽ đổi ý mà “đoạt” tờ tiền, “Đưa cho cô cậu mấy phiếu giảm giá.”
Đi ra quán, đối mặt với đường phố yên tĩnh, Thì Phỉ bỗng nhiên rất nghiêm túc: “Mơ ước của tôi không phải tùy ý chơi game, mà là phát huy thể thao điện tử, để cho những người khác khi nghe đến thể thao điện tử, điều đầu tiên nghĩ đến không phải chỉ là một chơi trò chơi không đàng hoàng, mà để cho nó trở thành một môn thể thao thật sự, tuyển thủ của thể thao điện tử cũng giống như các vận động viên chuyên nghiệp vậy, cần phải được tôn trọng.”
Lúc anh nói những lời này, Tô Mộc Hề đã thấy được ngôi sao trong mắt anh, giống như bầu trời đêm mùa hè vậy, ngôi sao sáng chói khắp trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.