Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 41: Em thiếu chút nữa đã làm lỡ anh, chuyện chung thân đại sự!

Chiết Chỉ Mã Nghị

12/11/2021

Thì Phỉ đột nhiên lại gần, nói nhỏ bên tai cô: “Vậy ngũ hành của em thiếu anh!”

Thì Phỉ đạp ga, thân xe lao ra như một con báo, Tô Mộc Hề vội vàng nắm tay vịn, lo lắng nhìn chiếc xe lao ra khỏi gara dưới hầm.

Thì Phỉ lái xe về khu nhà Đại học C, dừng lại trước một căn nhà nhỏ.

Thì Phỉ dập điếu thuốc, cởi dây an toàn: “Xuống xe.”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng đây chắc là nhà của Thì Phỉ, nếu anh về nhà, thì chắc sẽ không làm ra chuyện gì kích động, vậy cô cũng yên tâm.

Nghĩ tới đây, nhìn thấy Thì Phỉ đã đi vào sân, Tô Mộc Hề vội vàng xuống xe nói: “Vậy em về trước.”

Thì Phỉ dừng lại quay đầu nhìn cô: “Em không sợ anh xảy ra chuyện?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Anh cũng về nhà rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Thì Phỉ quay lại, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào sân.

Tô Mộc Hề dùng sức cạy ngón tay anh, lo sẽ quấy rầy người khác nên nhỏ giọng nói: “Anh làm gì? Em không vào.” 

Thì Phỉ không để ý tới, cứ kéo cô về phía trước, Tô Mộc Hề không lay chuyển được anh, sức lực của anh quá mạnh, bị anh kéo cả một đường vào sân, rồi đi vào phòng khách.

Bà nội Thì và ông nội Thì đang ngồi trong phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng động, bà nội Thì liền đứng dậy đi ra xem, còn chưa đi tới cửa, thì Thì Phỉ đã bước vào, bà nội Thì lập tức nở nụ cười: “Tiểu Phỉ về rồi.” Khi thấy phía sau anh còn có một người, thì nụ cười lại hiện thêm một tầng nghi ngờ: ” Đây là?”

“Bạn.” Thì Phỉ giới thiệu người với người bên cạnh, “Bà nội của anh.”

Tô Mộc Hề đã hoàn toàn mơ màng vội vàng cúi người chín mươi độ: “Chào bà.”

Ông nội Thì đang đọc báo trên ghế salon cũng đi tới, tự giới thiệu: “Ông là ông nội của Thì Phỉ.”

Tô Mộc Hề tiếp tục cúi người chín mươi độ: “Chào ông.”

Bà nội Thì mặt tươi như hoa: “Cô bé nhỏ khách sáo quá, tới tới, mau ngồi đi.”

“Còn đồ ăn không bà?” Thì Phỉ hỏi.

Bà nội Thì nói: “Muốn ăn gì? Bây giờ làm cho các cháu.”

“Nấu mỳ đi ạ.”

“Thêm một quả trứng luộc?”

“Vâng.”

Bà nội Thì xoay người đi vào bếp, nói: “Tiểu Lý à, nấu mì, luộc hai quả trứng gà, à không, bốn quả đi.”

Bốn thì quá nhiều rồi phải không? Tô Mộc Hề nhìn Thì Phỉ, nhưng anh lại thờ ơ, đẩy cô ngồi xuống ghế salon.

Thì Phỉ cà lơ phất phơ ngồi xuống, bắt chéo hai chân, cánh tay đặt lên phía sau lưng ghế salon của Tô Mộc Hề. Tô Mộc Hề ngồi bên cạnh anh thì ngược lại, sống lưng thẳng tắp, mông chỉ ngồi khoản một phần ba, hai chân khép chặt, hai đan tay vào nhau đặt lên đùi.

Thì Phỉ nhíu mày: “Em căng thẳng cái gì?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề chớp mắt nói mò: “Em không căng thẳng.”

Ông nội Thì nhìn Tô Mộc Hề, cười hiền hòa: “Cô bé tên gì?”

“Cháu tên là Tô Mộc Hề.”

“Mộc nào? Hề nào?”

Tô Mộc Hề ngoan ngoãn nói: “Mộc Hề của Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi [1], thầy bói nói ngũ hành của cháu thiếu mộc, cho nên người nhà cháu đặt cái tên này cho cháu.”

[1] Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi (山有木兮木有枝): Nguyên câu là Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri (山有木兮木有枝,心悦君兮君不知). Nghĩa: Núi có cây cũng giống như cây có cành, nhưng lòng ta có người mà người không biết.

Thì Phỉ ở bên cạnh “xì” cười một tiếng: “Ông thầy bói có nói em thiếu trái tim không?”

Tô Mộc Hề quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Ông nội Thì nói: “Ngũ hành bát quái [2] này vẫn rất có ý nghĩa, đã từng có một vị đạo sĩ nói Tiểu Phỉ là mạng mộc.”

[2] Ngũ hành là chỉ mộc, hỏa, thổ, kim, thủy, năm loại vật chất của vận động. Bát quái có nghĩa là 8 quẻ, là hình ảnh đại diện cho những yếu tố cơ bản của vũ trụ trong trời đất,  được xem 8 biểu tượng tượng trưng cho 8 ký hiệu liên quan mật thiết với nhau. 

Thì Phỉ: “…”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề nghe đến đây, thì quay về phía Thì Phỉ đắc ý cười, ai bảo anh coi thường tên cô!

Thì Phỉ đột nhiên lại gần, nói nhỏ bên tai cô: “Vậy ngũ hành của em thiếu anh!”

Tô Mộc Hề lập tức lúng túng đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng ngại ông nội Thì, nên không tiện mở miệng.

Mặc dù ông nội Thì không nghe thấy Thì Phỉ nói, nhưng ông vẫn bình tĩnh quan sát từng lời nói hành động của hai bạn trẻ. Nhưng mà, từ góc độ ngũ hành này mà nói, thì hai người rất thích hợp.

Ông nội Thì lại hỏi lần nữa: “Mộc Hề cũng học luật à?”

“Cháu học kinh tế.”

“Học kinh tế tốt! Con gái học kinh tế rất kỹ tính, thông minh.” Ông nội Thì khen ngợi hết lời, nhưng đột nhiên thay đổi nội dung đối thoại: “Vậy các cháu quen nhau thế nào?”

Tô Mộc Hề nói: “Cháu làm thêm ở chiến đội của anh ấy.”

“Đi làm thêm cũng đừng để làm lỡ việc học nhé.”

“Vâng.” Tô Mộc Hề ngoan ngoãn gật đầu.

“Gia đình ở vùng này sao?”

“Đúng vậy.”

“Cha mẹ làm gì?”

Thì Phỉ nghe không nổi nữa: “Ông nội đang kiểm tra hộ khẩu sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Ông nội Thì vốn đang tươi cười lập tức thay đổi sắc mặt, hung dữ trừng mắt nhìn cháu trai.



Ngay đúng lúc này, chị họ Thì Lam của Thì Phỉ về, phía sau còn có mấy người nhân viên, vác thùng lớn.

Ông nội Thì nghe thấy động tĩnh đứng dậy, Tô Mộc Hề cũng đứng dậy, từ lần trước gặp mặt Thì Lam, đến bây giờ cũng đã nửa năm rồi. Thì Lam hình như vừa mới tan việc, vẫn mặc vest lịch lãm chuyên nghiệp và đi giày cao gót xinh đẹp, mặc dù có trang điểm, nhưng có thể nhìn thấy một chút mệt mỏi.

Ông nội Thì cau mày hỏi: “Lại làm cái gì?”

Thì Lam nói: “Mua ghế mát xa cho ông và bà.” Thì Lam chỉ cửa sổ sát đất: “Đặt ở đó đi.”

“Vâng vâng!” Mấy nhân viên vác thùng đến chỗ Thì Lam chỉ, rồi mở thùng ra lắp ráp.

Lúc này Thì Lam mới chú ý đến nói chuyện với Thì Phỉ: “Về rồi, Mộc Hề cũng ở đây à.”

Tô Mộc Hề liền chào: “Chào chị.”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Bà nội Thì đúng lúc đi từ phòng bếp ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn thì hỏi: “Cháu đã gặp Mộc Hề?”

Thì Lam thản nhiên nói: “Đúng vậy, năm ngoái đã gặp.”

Ông nội Thì và bà nội Thì nhìn nhau, không đơn giản.

Bà nội Thì thấy Thì Lam đã ngồi xuống ghế salon, mới nhớ tới hỏi: “Cháu ăn chưa?”

“Cháu giảm cân.”

Bà nội Thì sa sầm mặt: “Đã gầy thành dạng gì rồi, giảm cân cái gì. Hai người bọn nó cũng chưa ăn, vừa vặn ăn cùng đi, Tiểu Lý đang nấu mì.”

“Vâng.”

Ông nội Thì trở lại ghế salon ngồi xuống, lại cầm tờ báo lên đọc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ba người trẻ tuổi.

Thì Lam hỏi: “Chiến đội thế nào?”

Thì Phỉ nhíu mày, lãnh đạm nói: “Sắp ngưng hoạt động rồi.”

Tô Mộc Hề nói ngay: “Sẽ không.”

Thì Lam nở nụ cười: “Ồ, có hơi không giống nhau rồi. Xảy ra chuyện gì? Nói một chút coi.”

Thì Phỉ không nói lời nào, nhìn Tô Mộc Hề, tựa như đang chờ cô nói một chút lý do “sẽ không ngưng hoạt động”.

“Mộc Hề em nói đi.” Thì Lam cầm một quả táo trên đĩa hoa quả lên gặm.- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện xảy ra hôm nay cho Thì Lam nghe, mặc dù ông nội Thì đang đọc báo ở bên cạnh, nhưng cũng lắng nghe rất nghiêm túc.

Thì Lam ném hột táo vào thùng rác, lấy khăn giấy lau miệng: “Chuyện này em quả thực có hơi kích động, để cho những người nghi ngờ em im miệng, cứ dùng thực lực nói chuyện. Tham gia trận đấu tuyển chọn thôi, có sao đâu? Chỉ vì tranh giành, mà từ bỏ tương lai tốt đẹp như thế? Em cũng đã lớn rồi, không nên hành động theo cảm tính như vậy. Đương nhiên, chị cũng hiểu sự kích động của em, chuyện thường tình của con người.”

Tô Mộc Hề cảm thấy Thì Lam nói có lý, tức giận thì tức giận, trận đấu tuyển chọn vẫn phải tham gia. Cô quay đầu nhìn Thì Phỉ, anh vẫn luôn cúi đầu nghịch bật lửa, mặt không cảm giác, không chút phản ứng.

Tô Mộc Hề nhìn Thì Lam hỏi: “Vậy bây giờ còn cách nào xoay chuyển không?”

Thì Lam buông lỏng: “Chị không hiểu các quy định, chị cũng không biết xoay chuyển thế nào. Nhưng mà, đã chắc chắn WDF không thể tham gia trận đấu sao?”

Tô Mộc Hề cũng không biết, nghe ý của Thì Phỉ là, anh đi uy hiếp người ta, không trực tiếp tiến vào giải đấu liên đoàn thì bỏ quyền. Mà anh, dường như cũng có chút hối hận mình quá kích động.

Nhưng Tô Mộc Hề lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: “Anh ấy đã nói để cho các đội viên tự quyết định đi hay ở. Nếu như bọn họ rời đi, thì cũng không tham gia trận đấu nào.”

Thì Lam lực bất tòng tâm: “Thần tiên cũng không giúp được em.”

Tô Mộc Hề vốn còn cảm thấy có một tia hy vọng, nhưng lập tức giống như quả cà thấm sương [3], cúi đầu, rũ bả vai.

[3] Quả cà thấm sương (霜打的茄子): câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc bởi vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một tầng sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái (quả cà có chịu đc nhiệt độ cao nhưng sợ lạnh), không chịu được sương lạnh kích thích mà khiến da bên ngoài nhăn nheo -> để chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…

“Này.”

Tô Mộc Hề ngẩng đầu, nhìn thấy Thì Lam đang hỏi Thì Phỉ: “Hối hận sao?”

Thì Phỉ như bị giẫm phải đuôi, hung hăng nói: “Liên quan gì chị?”

Thì Lam: “Phí luật sư lần trước còn chưa thanh toán. Trước khi đóng cửa thì trả nợ đi.”

Thì Phỉ: “…”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

====

Bà giúp việc Tiểu Lý bưng mì ra, bà nội Thì ở bên gọi: “Mì xong rồi, đến ăn đi.”

Tô Mộc Hề cùng Thì Phỉ và Thì Lam đứng lên, ông nội Thì vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Ông biết rồi, cháu chính là cô gái thi thay Thì Phỉ!”

Tô Mộc Hề lập tức bối rối, nhìn Thì Phỉ cầu cứu.

Thì Lam ở một bên cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ thật biết đùa, thi thay mà cũng có thể tìm một người khác giới tính đi.”

Tô Mộc Hề muốn giải thích, nhưng không biết kể từ đâu, người đầu têu từ đầu đến cuối không nói một lời.

Bà nội Thì lập tức đi ra phòng bếp, lại nhìn Tô Mộc Hề từ trên xuống, hỏi ông lão bên cạnh: “Làm sao ông biết?”

Ông nội Thì vui vẻ nói: “Đoán, xem ra đã đoán đúng.”

Tô Mộc Hề: “…”

Ông nội Thì không nói gì nữa, mà khen chữ viết của Tô Mộc Hề không tệ. Tô Mộc Hề chỉ có thể nhắm mắt nói tiếng “Cảm ơn ạ”.

====

Lúc ăn mì, Thì Lam và Tô Mộc Hề trò chuyện rất nhiều chuyện, từ chuyện chiến đội đến chuyện cửa hàng trực tuyến, Thì Lam lập tức lấy điện thoại ra, tìm kiếm “Cửa hàng tạp hóa của WDF” từ ứng dụng mua sắm trực tuyến.

Thì Lam nhìn xong nói: “Những món ăn vặt này cũng không tệ đấy.”

Thì Phỉ vẫn luôn im lặng đột nhiên xen vào: “Chị không phải giảm cân sao?”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Nói đến đây Thì Lam trừng mắt. Không thích chơi với những bạn nhỏ không biết nói chuyện.

Thì Phỉ hờ hững nhún vai, tiếp tục ăn mì. Điện thoại trong túi của anh vang lên mấy tiếng “tinh tinh”, anh lấy điện thoại ra nhìn, rồi mặt không cảm giác cất lại vào túi.



Tô Mộc Hề vẫn đang quan sát anh, tự hỏi liệu có phải là tin nhắn đám Hà Ngộ gửi hay không. Nhưng biểu cảm của Thì Phỉ vẫn không có chút thay đổi, cô không hỏi được, lỡ như không phải thì sao? Sẽ rất lúng túng.

Ăn mì xong, Tô Mộc Hề định rời đi. Vốn dĩ cô cũng không nên ở lại ăn tối, bây giờ ngay cả thi thay cũng bị lộ, ôi …

Thì Lam đứng lên theo Tô Mộc Hề: “Chị cũng chuẩn bị đi, đưa em về.”

Tô Mộc Hề vội vàng nói: “Có thể không thuận đường.”

Thì Lam cầm túi và áo khoác lên: “Không sao, đi thôi.”

Tô Mộc Hề khéo léo từ chối lòng tốt của Thì Lam: “Vậy quá phiền chị rồi, em bắt taxi đi là được.”

“Không phiền.”

Sự nhiệt tình của Thì Lam làm cho Tô Mộc Hề không biết nên từ chối như thế nào, vào đúng lúc này, Thì Phỉ đột nhiên đứng lên nói: “Không cần, em đưa về.”

Tô Mộc Hề vội vàng xua tay: “Không cần không cần, em có thể tự…”

Cô còn chưa nói hết, nhưng nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của anh, liền chậm rãi ngậm miệng lại.

Thì Lam cong môi nở một nụ cười khó giải thích: “Như thế à, vậy chị cũng không ép nữa. Ông nội bà nội, cháu đi đây, cháu nội cưng của ông bà cũng phải đi rồi.”

Bà nội Thì nghe vậy liền đi ra phòng ngủ, tiễn bọn họ ra cửa sân, nắm tay Tô Mộc Hề nói: “Có thời gian thì đến nhà chơi nhé, cứ coi đây như nhà của mình, đừng câu nệ.”

Sự nhiệt tình của bà nội khiến cho Tô Mộc Hề có chút bức rức, nhưng chỉ có thể mỉm cười gật đầu một cái nói: “Cảm ơn bà.”

Sau khi ra khỏi tiểu khu, xe của Thì Phỉ và Thì Lam một đông một tây mỗi người một ngã.

Tô Mộc Hề nhìn cảnh đường phố đang khuất dần ngoài cửa sổ, thử mở miệng nói lần nữa: “Đưa em tới cửa tàu điện ngầm là được rồi.”

Thì Phỉ phớt lờ cô.

Tô Mộc Hề chỉ đành phải nói thật: “Em muốn đến căn cứ một chuyến.”

“Làm gì?”

“Em không muốn thấy WDF tan rã, muốn quay lại xem.” Ánh mắt của Tô Mộc Hề lóe sáng trong bóng tối: “Hay là chúng ta cùng đi?”

Thì Phỉ nghiêng đầu nhìn cô, đúng lúc ánh đèn xe đối diện chiếu vào trong xe, chiếu sáng gương mặt cô, ánh mắt chờ mong của cô rơi vào trong mắt anh. Anh đột nhiên đánh lái, dừng xe ở bên đường, về số P [4], kéo phanh tay, động tác làm liền một mạch.

[4] Số P: Đỗ xe- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề cho rằng anh không muốn đến căn cứ, nên định xuống xe, nhưng tay vừa chạm vào cửa xe, thì gáy liền bị giữ lại, cô không thể không quay đầu lại, nhìn anh. Mà anh không biết đã lại gần từ lúc nào, khoảng cách cả hai gần đến mức hơi thở gần như có thể hòa quyện vào nhau.

Đèn đường mờ ảo, trong ánh đèn có chút tối tăm mờ mờ vẻ mặt của anh có chút mờ mịt, cô chợt cảm thấy có chút khẩn trương, bất giác nuốt nước bọt xuống.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Em rốt cuộc là quan tâm WDF? Hay là anh?”

“Đương nhiên là WDF…”

“Hả? Nghĩ kỹ rồi nói?” Cùng lúc đó, anh dùng sức kéo cổ cô, đầy vẻ uy hiếp.

Tô Mộc Hề chỉ có thể nghe lời: “Cũng là quan tâm anh.”

“Tối hôm đó, em chạy cái gì?”

Không nghĩ tới, anh đột ngột nhắc tới chủ đề này. Tô Mộc Hề lập tức đỏ bừng mặt, né tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, cụp mắt xuống.

“Yến Yến đang đợi em, em sợ cậu ấy lo lắng…” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, thì gần như không tiếng nữa.

“Cũng không gọi điện thoại cho anh giải thích? Gửi tin nhắn cũng được.”

Làm sao giải thích chứ? Cũng không thể nói là, có chút xấu hổ, không biết phải đối mặt với anh như thế nào?

Thì Phỉ đột nhiên cao giọng: “Em có biết không, em đã làm lỡ đại sự của anh!”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Tô Mộc Hề sửng sốt, thầm nghĩ xong rồi, hiểu lầm rồi! Tự cho là Thì Phỉ sẽ nói chuyện kia… Nhưng thật ra người ta tìm cô là có chuyện khác! Trông có vẻ là liên quan đến đại sự của chiến đội!

Cùng lúc đó, sự mất mát sâu sắc nhanh chóng ập tới cô … Quả nhiên là hy vọng càng lớn, thì thất vọng càng lớn.

“Em định bồi thường anh thế nào?”

“Anh nói thế nào thì làm thế đấy.” Dù sao tâm ý đã… cho chó ăn rồi, giờ phút này cô đã không còn khát khao ao ước nữa, Tô Mộc Hề ngoan ngoãn, làm bộ mặc cho người ta làm thịt.

Thì Phỉ nói tiếp: “Anh nói thế nào, thì em làm thế đấy?”

“Ừm.” Tô Mộc Hề gật đầu.

“Tuyệt không hối hận?”

“Ừm.” Tô Mộc Hề tiếp tục gật đầu.

“Làm bạn gái anh.”

“Ừm.” Tô Mộc Hề vẫn gật đầu, nhưng rất nhanh nghĩ lại, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt anh cùng với nụ cười sâu nơi khóe môi.

“Anh…. vừa nói gì?”

Cặp mắt tròn như quả hạnh mơ mơ màng màng của cô phủ một lớp sương mỏng, giọng nói khẽ run.

Tay anh chạm vào mặt cô từ lúc nào không biết, đầu ngón tay lướt qua lông mày và mắt cô, nhẹ nhàng để lại trên trán cô một nụ hôn: “Anh thích em, làm bạn gái anh đi.”

Không đợi đến khi cô đưa ra câu trả lời, anh đã kéo cô vào lòng ngực, ôm cô thật chặt, vừa bá đạo vừa không nói lý.

Tô Mộc Hề cảm thấy tất cả chuyện này đảo ngược quá nhanh, gần như không chân thật, nhưng cái ôm lúc này lại là thật. Cánh tay giữ lấy cô như sắt thép, trên trán vẫn còn nhiệt độ của anh để lại, ngay cả hơi thở trầm thấp của anh, cũng rất rõ ràng.

Thì Phỉ vùi đầu vào cần cổ cô, chậm rãi thì thào: “Em thiếu chút nữa đã làm lỡ anh, chuyện chung thân đại sự.”- ---Đọc FULL tại dtruyen.com---

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Cái chuyện riêng này được thảo luận như thế nào?

Phía sau chính là những viên kẹo ngọt ngào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook