Chương 87: Anh Tứ, bỏ qua cho em đi (3)
Mẫn Linh
25/10/2022
Trong đình rất yên tĩnh, Tống Chấn Nghiệp nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên,
ông ta nói: “Ba nghe nói vụ ly hôn của con và Diệp Thần sẽ mở phiên tòa
vào ngày mốt, Hân Nghiên, con thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Con hư biết quay
đầu còn quý hơn vàng, mặc dù cậu ta và em gái con... Đã làm chuyện có
lỗi với con, nhưng bây giờ cậu ta đã biết sai rồi, tha thứ cho cậu ta
một lần đi, người đàn ông nào mà không phạm sai lầm chứ?”
“Cho nên năm đó rõ ràng ba đã có vợ con, vẫn không nhịn được cám dỗ bên ngoài dẫn đến ngoại tình ư?” Thật ra Tống Hân Nghiên cũng không muốn gay gắt như vậy, nhưng cô không tán thành lời Tống Chấn Nghiệp nói, đàn ông nào mà không phạm sai lầm. Cô tin luôn luôn có một người đàn ông trên thế giới này, có thể nguyện chung thủy với một người đến bạc răng long cũng không rời!
Sắc mặt Tống Chấn Nghiệp cứng đờ: “Hân Nghiên, đây là đàn ông, không có đàn ông nào mà không ăn vụng linh tinh. Diệp Thần biết sai có thể sửa, điều này là một sự tuyệt vời. Con không nên cùng cậu ta náo loạn đến mức này, suy nghĩ một chút hai đứa đã từng yêu nhau như vậy, làm sao có thể chịu sự tra khảo của tòa án chứ?”
“Chính vì chúng con đã từng yêu nhau như vậy, nên con không thể tha thứ.” Tống Hân Nghiên rũ mắt nhìn ngón áp út tay trái, trên ngón áp út có một vòng dấu vết nhàn nhạt. Chiếc nhẫn cưới mà cô đeo năm năm, cô cũng đã gỡ bỏ được lúc nộp đơn ly hôn với Đường Diệp Thần. Nhưng chiếc nhẫn đã được tháo ra, dấu vết trên các đốt ngón tay trong một thời gian ngắn không thể biến mất.
Cũng giống như dấu vết mà anh ta ghim trong trái tim cô, chỉ sau nhiều năm mới dần dần biến mất được.
“Hân Nghiên, sao con lại quật cường như vậy? Bây giờ ở xã hội này, không có câu chuyện cổ tích một đời một cặp đâu.” Giọng điệu Tống Chấn Nghiệp vội vàng nói: “Diệp Thần, đứa nhỏ này rất thích con, con ly hôn với nó, chỉ sợ cuối cùng sẽ không tìm được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn cậu ấy lại yêu con nữa đâu.”
“Ba, trong lòng con đã quyết định rồi, nếu ba đến chỉ để nói với con những chuyện này, vậy thì đã không còn chỗ để thảo luận, còn nữa, Tống Nhược Kỳ mang thai đứa nhỏ của Diệp Thần, ba không phải càng nên để cho anh ta chịu trách nhiệm với Tống Nhược Kỳ sao?” Tống Hân Nghiên đứng lên nói.
Tống Chấn Nghiệp cũng đứng lên theo, ông ta nói: “Hân Nghiên, nếu con lo lắng chị gái con sẽ dây dưa không rõ ràng với Diệp Thần, ba sẽ để con bé đi phá bỏ đứa bé, sau đó cùng mẹ con di cư ra nước ngoài sinh sống, con bé sẽ không trở thành trở ngại giữa con và Diệp Thần nữa. Ba cầu xin con, đừng ly hôn với Diệp Thần.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô chợt nhớ tới một chuyện, cô nhìn Tống Chấn Nghiệp: “Là bởi vì bên phía nhà họ Thẩm gây áp lực lên Tống thị, cho nên ba không hy vọng chúng con ly hôn ư?”
“Đúng vậy, Thẩm Đường Khải Hồng nói với ba, nếu con và Diệp Thần ly hôn, ông ta không có nghĩa vụ gì để giúp Tống thị nữa, nếu các con không bỏ nhau, vẫn còn quan hệ thông gia, ông ta về lý không thể từ chối giúp Tống thị. Hân Nghiên, những năm này ba đã không quan tâm tới con, xin con tha thứ cho ba, cứu Tống thị đi.”
Tống Hân Nghiên siết chặt túi xách, chỉ cảm thấy một trái tim lạnh lẽo đến khó chịu, nếu không phải bởi vì Tống thị đối mặt với chuyện phá sản, Tống Chấn Nghiệp sẽ ở trước mặt cô cầu xin cô sao? Cô nhắm mắt lại và nói: “Ba, có phải chỉ khi con có giá trị lợi dụng, con mới có thể đổi lấy sự quan tâm ngắn ngủi của ba không? Ở trong lòng ba, rốt cuộc con là con gái của ba hay chỉ là công cụ có giá trị lợi dụng?” https://vietwriter.vn/
“Hân Nghiên, những năm qua ba đã cố gắng ở bên ngoài phấn đấu, không phải là để làm cho cuộc sống của con tốt hơn sao? Hơn nữa, Diệp Thần còn chưa xấu đến mức khiến con không thể tha thứ, con và cậu ta sống tốt, con sẽ hạnh phúc!” Giọng điệu Tống Chấn Nghiệp nói rất thành khẩn: “Nếu con thực sự không muốn, vậy thì tùy con, đi đi. Nhưng Tống thị nợ tập đoàn Khải Hồng một khoản nợ, nếu Tống thị nếu sụp đổ, ba con phải trả nợ, khoản nợ này sẽ do con đi trả. Xem con muốn làm vợ danh chính ngôn thuận của Đường Diệp Thần hay là muốn cậu ta nuôi dưỡng tình nhân ở nhà, con tự suy nghĩ kỹ đi.”
Tống Chấn Nghiệp đứng lên, xoay người đi ra ngoài đình. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của ông ta, cô dùng sức cắn chặt môi. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tống Chấn Nghiệp nữa, cô mới vô lực ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, trong lòng vô cùng thê lương.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
-------------------------
Tống Hân Nghiên đi thang máy lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Thẩm Duệ đứng trước cửa nhà cô, trên mặt đất rải rác rất nhiều tàn thuốc lá, có thể thấy anh đã chờ ở đây bao lâu.
Thấy cô bước ra khỏi thang máy, anh nhìn qua với sự bực tức, giống như một người chồng chờ cửa, chất vấn: “Em đi đâu vậy? Sao trễ thế này em mới về?”
Tống Hân Nghiên đi qua: “Sao anh lại đến đây? Tối nay anh không say mà.”
Thẩm Duệ thay đổi biểu cảm, xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi đến lấy quần áo của tôi, không được sao?”
Tống Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, nói với anh: “Đã quá muộn, tôi sẽ không mời anh vào ngồi, anh đợi tôi ở ngoài cửa, để tôi lấy quần áo cho anh.” Tống Hân Nghiên vừa định đóng cửa, Thẩm Duệ dùng tay chống cửa lại, mắt phượng nhìn chằm chằm cô: “Sợ tôi đi vào vậy à, không phải là trong nhà giấu đàn ông hoang dã đấy chứ?”
“Thẩm Duệ, anh nói chuyện có thể tôn trọng một chút hay không, đừng cứ mở miệng là nói người đàn ông hoang dã này kia, cho dù có, cũng chỉ có anh!” Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận nói, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, không muốn cãi nhau với anh.
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, nhìn bộ dạng phát điên của cô, anh đưa tay vuốt tóc cô, cười nói: “Thật đáng yêu!”
Nói xong, anh lập tức đẩy cửa ra, đi thẳng vào. Không có dép của đàn ông trong căn hộ của cô, anh cởi giày của mình và dùng chân trần đi vào. Tống Hân Nghiên nhìn anh tùy tiện như vào nhà mình, cô không còn gì để nói.
Tại sao anh cứ không hiểu sự từ chối của cô vậy? Những lời nói của Mộng Na hôm nay khiến trong lòng cô rất lo lắng, điều này càng củng cố quyết tâm của cô phải rời xa Thẩm Duệ. Cô đóng cửa lại, thay giày và đi vào.
“Cho nên năm đó rõ ràng ba đã có vợ con, vẫn không nhịn được cám dỗ bên ngoài dẫn đến ngoại tình ư?” Thật ra Tống Hân Nghiên cũng không muốn gay gắt như vậy, nhưng cô không tán thành lời Tống Chấn Nghiệp nói, đàn ông nào mà không phạm sai lầm. Cô tin luôn luôn có một người đàn ông trên thế giới này, có thể nguyện chung thủy với một người đến bạc răng long cũng không rời!
Sắc mặt Tống Chấn Nghiệp cứng đờ: “Hân Nghiên, đây là đàn ông, không có đàn ông nào mà không ăn vụng linh tinh. Diệp Thần biết sai có thể sửa, điều này là một sự tuyệt vời. Con không nên cùng cậu ta náo loạn đến mức này, suy nghĩ một chút hai đứa đã từng yêu nhau như vậy, làm sao có thể chịu sự tra khảo của tòa án chứ?”
“Chính vì chúng con đã từng yêu nhau như vậy, nên con không thể tha thứ.” Tống Hân Nghiên rũ mắt nhìn ngón áp út tay trái, trên ngón áp út có một vòng dấu vết nhàn nhạt. Chiếc nhẫn cưới mà cô đeo năm năm, cô cũng đã gỡ bỏ được lúc nộp đơn ly hôn với Đường Diệp Thần. Nhưng chiếc nhẫn đã được tháo ra, dấu vết trên các đốt ngón tay trong một thời gian ngắn không thể biến mất.
Cũng giống như dấu vết mà anh ta ghim trong trái tim cô, chỉ sau nhiều năm mới dần dần biến mất được.
“Hân Nghiên, sao con lại quật cường như vậy? Bây giờ ở xã hội này, không có câu chuyện cổ tích một đời một cặp đâu.” Giọng điệu Tống Chấn Nghiệp vội vàng nói: “Diệp Thần, đứa nhỏ này rất thích con, con ly hôn với nó, chỉ sợ cuối cùng sẽ không tìm được người đàn ông nào có điều kiện tốt hơn cậu ấy lại yêu con nữa đâu.”
“Ba, trong lòng con đã quyết định rồi, nếu ba đến chỉ để nói với con những chuyện này, vậy thì đã không còn chỗ để thảo luận, còn nữa, Tống Nhược Kỳ mang thai đứa nhỏ của Diệp Thần, ba không phải càng nên để cho anh ta chịu trách nhiệm với Tống Nhược Kỳ sao?” Tống Hân Nghiên đứng lên nói.
Tống Chấn Nghiệp cũng đứng lên theo, ông ta nói: “Hân Nghiên, nếu con lo lắng chị gái con sẽ dây dưa không rõ ràng với Diệp Thần, ba sẽ để con bé đi phá bỏ đứa bé, sau đó cùng mẹ con di cư ra nước ngoài sinh sống, con bé sẽ không trở thành trở ngại giữa con và Diệp Thần nữa. Ba cầu xin con, đừng ly hôn với Diệp Thần.”
Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô chợt nhớ tới một chuyện, cô nhìn Tống Chấn Nghiệp: “Là bởi vì bên phía nhà họ Thẩm gây áp lực lên Tống thị, cho nên ba không hy vọng chúng con ly hôn ư?”
“Đúng vậy, Thẩm Đường Khải Hồng nói với ba, nếu con và Diệp Thần ly hôn, ông ta không có nghĩa vụ gì để giúp Tống thị nữa, nếu các con không bỏ nhau, vẫn còn quan hệ thông gia, ông ta về lý không thể từ chối giúp Tống thị. Hân Nghiên, những năm này ba đã không quan tâm tới con, xin con tha thứ cho ba, cứu Tống thị đi.”
Tống Hân Nghiên siết chặt túi xách, chỉ cảm thấy một trái tim lạnh lẽo đến khó chịu, nếu không phải bởi vì Tống thị đối mặt với chuyện phá sản, Tống Chấn Nghiệp sẽ ở trước mặt cô cầu xin cô sao? Cô nhắm mắt lại và nói: “Ba, có phải chỉ khi con có giá trị lợi dụng, con mới có thể đổi lấy sự quan tâm ngắn ngủi của ba không? Ở trong lòng ba, rốt cuộc con là con gái của ba hay chỉ là công cụ có giá trị lợi dụng?” https://vietwriter.vn/
“Hân Nghiên, những năm qua ba đã cố gắng ở bên ngoài phấn đấu, không phải là để làm cho cuộc sống của con tốt hơn sao? Hơn nữa, Diệp Thần còn chưa xấu đến mức khiến con không thể tha thứ, con và cậu ta sống tốt, con sẽ hạnh phúc!” Giọng điệu Tống Chấn Nghiệp nói rất thành khẩn: “Nếu con thực sự không muốn, vậy thì tùy con, đi đi. Nhưng Tống thị nợ tập đoàn Khải Hồng một khoản nợ, nếu Tống thị nếu sụp đổ, ba con phải trả nợ, khoản nợ này sẽ do con đi trả. Xem con muốn làm vợ danh chính ngôn thuận của Đường Diệp Thần hay là muốn cậu ta nuôi dưỡng tình nhân ở nhà, con tự suy nghĩ kỹ đi.”
Tống Chấn Nghiệp đứng lên, xoay người đi ra ngoài đình. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của ông ta, cô dùng sức cắn chặt môi. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tống Chấn Nghiệp nữa, cô mới vô lực ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo lơ lửng giữa không trung, trong lòng vô cùng thê lương.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
-------------------------
Tống Hân Nghiên đi thang máy lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Thẩm Duệ đứng trước cửa nhà cô, trên mặt đất rải rác rất nhiều tàn thuốc lá, có thể thấy anh đã chờ ở đây bao lâu.
Thấy cô bước ra khỏi thang máy, anh nhìn qua với sự bực tức, giống như một người chồng chờ cửa, chất vấn: “Em đi đâu vậy? Sao trễ thế này em mới về?”
Tống Hân Nghiên đi qua: “Sao anh lại đến đây? Tối nay anh không say mà.”
Thẩm Duệ thay đổi biểu cảm, xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi đến lấy quần áo của tôi, không được sao?”
Tống Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa, nói với anh: “Đã quá muộn, tôi sẽ không mời anh vào ngồi, anh đợi tôi ở ngoài cửa, để tôi lấy quần áo cho anh.” Tống Hân Nghiên vừa định đóng cửa, Thẩm Duệ dùng tay chống cửa lại, mắt phượng nhìn chằm chằm cô: “Sợ tôi đi vào vậy à, không phải là trong nhà giấu đàn ông hoang dã đấy chứ?”
“Thẩm Duệ, anh nói chuyện có thể tôn trọng một chút hay không, đừng cứ mở miệng là nói người đàn ông hoang dã này kia, cho dù có, cũng chỉ có anh!” Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận nói, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, không muốn cãi nhau với anh.
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, nhìn bộ dạng phát điên của cô, anh đưa tay vuốt tóc cô, cười nói: “Thật đáng yêu!”
Nói xong, anh lập tức đẩy cửa ra, đi thẳng vào. Không có dép của đàn ông trong căn hộ của cô, anh cởi giày của mình và dùng chân trần đi vào. Tống Hân Nghiên nhìn anh tùy tiện như vào nhà mình, cô không còn gì để nói.
Tại sao anh cứ không hiểu sự từ chối của cô vậy? Những lời nói của Mộng Na hôm nay khiến trong lòng cô rất lo lắng, điều này càng củng cố quyết tâm của cô phải rời xa Thẩm Duệ. Cô đóng cửa lại, thay giày và đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.