Chương 331: Anh vẫn luôn cưỡng ép cô (4)
Mẫn Linh
25/03/2024
'Tống Hân Nghiên mất ngủ cả đêm, cứ lăn qua lăn lại trên giường mãi, cuối cùng cô sợ quấy rầy bác gái Tưởng nên cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Về đây rồi, cô nhớ lại rất nhiều ký ức hồi còn nhỏ, có lẽ do lớn rồi nên không còn sợ nữa.
Cô rời khỏi nhà chính, ngồi xuống băng ghế đặt dưới mái hiên, nhìn bầu trời loang lổ màu mực phía xa xa, lòng nặng nề đến mức không thở nổi. Hóa ra cô không phải con gái của Tống Chấn Nghiệp và Đổng Nghi Tuyền thật, con của hai người họ đã chết yểu từ lâu rồi.
Thế thì cô là ai? Vì sao biết được sự thật rồi, ngược lại cô càng mê mang hơn chứ.
Cô mở máy, tiếng chuông dễ nghe vang lên, màn hình yên tĩnh, cô mở khóa, muốn gọi điện cho Thẩm Duệ hỏi an anh, tiếp theo cô nên làm gì bởi hiện tại cô mờ mịt không thể xác định được phương hướng.
Hai mươi lăm năm qua, cô vẫn luôn phấn đấu vì một mục tiêu, đó là trở thành người khiến mẹ mình kiêu ngạo. Thế nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, cô lại chẳng có quan hệ gì với bà ấy. Chẳng trách hai mẹ con cô không có thần giao cách cảm trong truyền thuyết, cô cũng không thể nhận ra bà ấy ngay lập tức.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Đổng Nghỉ Tuyền, hóa ra vận mệnh đã nhắc nhở cô từ lâu, là cô quá chậm chạp, không cảm giác được mà thôi.
Bây giờ cô nên làm gì đây? Về nói cho mẹ mình cô không phải con gái của bà ấy ư, bà ấy sẽ tan vỡ nhường nào chứ? Bà ngoại vẫn luôn giấu giếm thân phận của cô, cũng không muốn cho Đổng Nghi Tuyền biết con gái ruột của bà ấy đã chết yểu.
Đầu Tống Hân Nghiên vô cùng rối loạn, cô cầm điện thoại lên, bấm phím tắt, bên trên xuất hiện một dãy số quen thuộc, cô nhìn màn hình chăm chằm nhưng do dự hồi lâu vẫn không ấn xuống.
'Thẩm Duệ, ngay cả bản thân em cũng không có cách nào đối mặt thì nói với anh thế nào đây?
Cô tắt máy, thả điện thoại vào lại túi xách, mùa thu đã sắp đi qua, đêm cũng càng khuya, cô không ngồi bên ngoài lâu lắm, đứng dậy trở về.
Liên Mặc nằm trên giường vẫn chưa ngủ, hai mắt mở thao láo nhìn lên xà nhà, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Nghe thấy Tống Hân Nghiên cà nhắc mở cửa đi ra, anh ta nhanh chóng ngồi dậy, muốn đi xem cô thế nào rồi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Anh ta lại quay về giường, rất lâu sau mới nghe thấy cô trở về, đóng chặt cửa, ánh đèn trong nhà chính cũng biến mất.
Bên ngoài lại khôi phục sự yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, Tống Hân Nghiên và Liên Mặc chào tạm biệt bác gái Tưởng, bà ấy tự mình tiễn họ ra bến xe, lúc quay về thì phát hiện trên bàn cơm có một tờ séc trị giá hai mươi triệu tệ. Bên cạnh đó còn có một tờ giấy, in rõ từng nét chữ cứng cáp: [Bác cầm tiền rời khỏi nơi này đi, đi càng xa càng tốt.]
Bà ấy cất tờ séc, quay về phòng thu dọn đồ đạc rời đi.
Dọc theo đường đi, tâm trạng Tống Hân Nghiên hạ xuống rất thấp, Liên Mặc nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười trêu ghẹo: “Sao tôi cảm giác thăm bà ngoại rồi, tâm sự của cô lại càng nặng hơn thế?”
“Có không?” Tống Hân Nghiên sờ mặt.
Liên Mặc gật đầu: “Cô soi gương đi, nhìn xem có phải trên mặt đang viết bốn từ tôi có tâm sự không.”
'Tống Hân Nghiên im lặng quay mặt đi, nhìn phong cảnh lướt nhanh như bay bên ngoài, trời đã vào thu, khắp nơi đều nhuốm màu đau thương khiến tâm trạng cô càng nặng nề hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Niếp Niếp thật sự đã chết.
Liên Mặc nhìn dáng vẻ chất chứa tâm sự của cô cũng không hỏi thăm để tự rước lấy nhục nhã, anh ta đã đạt được mục đích của chuyến đi này rồi.
Liên Mặc đưa cô về tới bên ngoài biệt thự Y Uyển, dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Hân Nghiên, tôi đưa cô đến đây thôi nhé, có việc gì cứ gọi cho tôi. Mặc kệ cô đang ở đâu, tôi đều sẽ đến bên cạnh cô.”
“Cảm ơn anh, Liên Mặc, tôi không sao.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, mặc dù trái tim bị chuyện kia đè nặng đến khó thở nhưng cô vẫn không muốn nói cho anh ta biết. Cô cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Liên Mặc khẽ thở dài một hơi, cũng xuống theo, chỉ thấy một người đàn ông đứng ngay trước cửa biệt thự. Đối phương mặc quần áo ở nhà, chân đi dép xỏ ngón, lẳng lặng tựa vào cánh cổng bằng đồng nặng trịch, không biết đã xem bao lâu.
Liên Mặc cười giễu, tạm biệt Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, vậy tôi về trước nhé.”
'Tống Hân Nghiên không nghe thấy, cô đứng im ở đó nhìn Thẩm Duệ, dù cách xa nhưng cô vẫn cảm giác được cả người anh đang căng cứng, anh giận rồi.
Cô ngạc nhiên, rất muốn chạy tới ôm chầm lấy anh, nói cho anh biết một ngày một đêm qua bản thân đã trải qua những chuyện gì. Thế nhưng, nỗi xúc động trong lòng vẫn bị vẻ tức giận và lạnh lùng tỏa ra từ người anh dập tắt.
Cô khập khiễng đi về phía xe taxi, vừa mới mở cánh cửa bên kia, một cảm giác áp bức mạnh mẽ đã ập đến, giây tiếp theo, cửa xe bị đóng sầm lại, Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, em đừng có tùy hứng nữa được không?"
'Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn anh, bắt gặp vẻ mặt hung ác như muốn bóp chết mình của người trước. mặt, trong lòng cô đầy uất ức nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đành cúi đầu ngoan cố đi mở cửa taxi.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã ở trên vai anh, Thẩm Duệ sải bước, nhanh chóng đi vào biệt thự. Lần trước cô trốn nhà đi chơi với Liên Mặc, anh đã không tính sổ với cô, lần này cô cũng bỏ nhà ra đi, thậm chí người đi cùng cô vẫn là Liên Mặc khiến anh tức muốn nổ phổi.
Cô rời khỏi nhà chính, ngồi xuống băng ghế đặt dưới mái hiên, nhìn bầu trời loang lổ màu mực phía xa xa, lòng nặng nề đến mức không thở nổi. Hóa ra cô không phải con gái của Tống Chấn Nghiệp và Đổng Nghi Tuyền thật, con của hai người họ đã chết yểu từ lâu rồi.
Thế thì cô là ai? Vì sao biết được sự thật rồi, ngược lại cô càng mê mang hơn chứ.
Cô mở máy, tiếng chuông dễ nghe vang lên, màn hình yên tĩnh, cô mở khóa, muốn gọi điện cho Thẩm Duệ hỏi an anh, tiếp theo cô nên làm gì bởi hiện tại cô mờ mịt không thể xác định được phương hướng.
Hai mươi lăm năm qua, cô vẫn luôn phấn đấu vì một mục tiêu, đó là trở thành người khiến mẹ mình kiêu ngạo. Thế nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, cô lại chẳng có quan hệ gì với bà ấy. Chẳng trách hai mẹ con cô không có thần giao cách cảm trong truyền thuyết, cô cũng không thể nhận ra bà ấy ngay lập tức.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Đổng Nghỉ Tuyền, hóa ra vận mệnh đã nhắc nhở cô từ lâu, là cô quá chậm chạp, không cảm giác được mà thôi.
Bây giờ cô nên làm gì đây? Về nói cho mẹ mình cô không phải con gái của bà ấy ư, bà ấy sẽ tan vỡ nhường nào chứ? Bà ngoại vẫn luôn giấu giếm thân phận của cô, cũng không muốn cho Đổng Nghi Tuyền biết con gái ruột của bà ấy đã chết yểu.
Đầu Tống Hân Nghiên vô cùng rối loạn, cô cầm điện thoại lên, bấm phím tắt, bên trên xuất hiện một dãy số quen thuộc, cô nhìn màn hình chăm chằm nhưng do dự hồi lâu vẫn không ấn xuống.
'Thẩm Duệ, ngay cả bản thân em cũng không có cách nào đối mặt thì nói với anh thế nào đây?
Cô tắt máy, thả điện thoại vào lại túi xách, mùa thu đã sắp đi qua, đêm cũng càng khuya, cô không ngồi bên ngoài lâu lắm, đứng dậy trở về.
Liên Mặc nằm trên giường vẫn chưa ngủ, hai mắt mở thao láo nhìn lên xà nhà, lắng nghe tiếng động bên ngoài. Nghe thấy Tống Hân Nghiên cà nhắc mở cửa đi ra, anh ta nhanh chóng ngồi dậy, muốn đi xem cô thế nào rồi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Anh ta lại quay về giường, rất lâu sau mới nghe thấy cô trở về, đóng chặt cửa, ánh đèn trong nhà chính cũng biến mất.
Bên ngoài lại khôi phục sự yên tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, Tống Hân Nghiên và Liên Mặc chào tạm biệt bác gái Tưởng, bà ấy tự mình tiễn họ ra bến xe, lúc quay về thì phát hiện trên bàn cơm có một tờ séc trị giá hai mươi triệu tệ. Bên cạnh đó còn có một tờ giấy, in rõ từng nét chữ cứng cáp: [Bác cầm tiền rời khỏi nơi này đi, đi càng xa càng tốt.]
Bà ấy cất tờ séc, quay về phòng thu dọn đồ đạc rời đi.
Dọc theo đường đi, tâm trạng Tống Hân Nghiên hạ xuống rất thấp, Liên Mặc nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười trêu ghẹo: “Sao tôi cảm giác thăm bà ngoại rồi, tâm sự của cô lại càng nặng hơn thế?”
“Có không?” Tống Hân Nghiên sờ mặt.
Liên Mặc gật đầu: “Cô soi gương đi, nhìn xem có phải trên mặt đang viết bốn từ tôi có tâm sự không.”
'Tống Hân Nghiên im lặng quay mặt đi, nhìn phong cảnh lướt nhanh như bay bên ngoài, trời đã vào thu, khắp nơi đều nhuốm màu đau thương khiến tâm trạng cô càng nặng nề hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Niếp Niếp thật sự đã chết.
Liên Mặc nhìn dáng vẻ chất chứa tâm sự của cô cũng không hỏi thăm để tự rước lấy nhục nhã, anh ta đã đạt được mục đích của chuyến đi này rồi.
Liên Mặc đưa cô về tới bên ngoài biệt thự Y Uyển, dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô: “Hân Nghiên, tôi đưa cô đến đây thôi nhé, có việc gì cứ gọi cho tôi. Mặc kệ cô đang ở đâu, tôi đều sẽ đến bên cạnh cô.”
“Cảm ơn anh, Liên Mặc, tôi không sao.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, mặc dù trái tim bị chuyện kia đè nặng đến khó thở nhưng cô vẫn không muốn nói cho anh ta biết. Cô cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe.
Liên Mặc khẽ thở dài một hơi, cũng xuống theo, chỉ thấy một người đàn ông đứng ngay trước cửa biệt thự. Đối phương mặc quần áo ở nhà, chân đi dép xỏ ngón, lẳng lặng tựa vào cánh cổng bằng đồng nặng trịch, không biết đã xem bao lâu.
Liên Mặc cười giễu, tạm biệt Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, vậy tôi về trước nhé.”
'Tống Hân Nghiên không nghe thấy, cô đứng im ở đó nhìn Thẩm Duệ, dù cách xa nhưng cô vẫn cảm giác được cả người anh đang căng cứng, anh giận rồi.
Cô ngạc nhiên, rất muốn chạy tới ôm chầm lấy anh, nói cho anh biết một ngày một đêm qua bản thân đã trải qua những chuyện gì. Thế nhưng, nỗi xúc động trong lòng vẫn bị vẻ tức giận và lạnh lùng tỏa ra từ người anh dập tắt.
Cô khập khiễng đi về phía xe taxi, vừa mới mở cánh cửa bên kia, một cảm giác áp bức mạnh mẽ đã ập đến, giây tiếp theo, cửa xe bị đóng sầm lại, Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, em đừng có tùy hứng nữa được không?"
'Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn anh, bắt gặp vẻ mặt hung ác như muốn bóp chết mình của người trước. mặt, trong lòng cô đầy uất ức nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đành cúi đầu ngoan cố đi mở cửa taxi.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã ở trên vai anh, Thẩm Duệ sải bước, nhanh chóng đi vào biệt thự. Lần trước cô trốn nhà đi chơi với Liên Mặc, anh đã không tính sổ với cô, lần này cô cũng bỏ nhà ra đi, thậm chí người đi cùng cô vẫn là Liên Mặc khiến anh tức muốn nổ phổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.