Chương 62: Con muốn ly hôn với Nhược Kỳ!
Mẫn Linh
27/09/2022
Sáng hôm sau, Tống Hân Nghiên tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, cô kinh ngạc
nhìn chằm chằm trần nhà, vết thương trên vai phải ẩn ẩn đau. Cô mơ màng
một lúc. Hồi lâu sau, cô mới đứng dậy đi rửa mặt chải tóc.
Trước khi đến bệnh viện, cô phải ghé siêu thị. Cô còn nhớ rõ Nghiêm Thành từng nói, Thẩm Duệ không quen ăn đồ bên ngoài, mỗi lần anh đi công tác về đều bị đau dạ dày và nóng trong người. Bây giờ anh bị thương như vậy, càng không thể ăn đồ bên ngoài.
Sau khi sửa soạn xong, cô mang túi ra ngoài, thấy Đường Diệp Thần đứng ngoài hành lang, lưng dựa vào tường, nghe tiếng mở cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn, "Hân Nghiên, cô dậy rồi. Tôi vẫn luôn đợi cô."
Tống Hân Nghiên nhíu mày, đóng cửa lại, xoay người đi về phía thang máy. Đường Diệp Thần lậo tức đuổi theo, rời khỏi khách sạn, anh ta vẫn còn ở phía sau, Tống Hân Nghiên không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, "Đường Diệp Thần, anh muốn làm gì?"
"Đi cùng cô." Đường Diệp Thần nói một cách thản nhiên.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn anh ta, "Tôi không cần anh đi cùng, anh tốt nhất nên đi cùng Tống Nhược Kỳ ấy. Anh đừng quên cô ta đang mang thai con của anh."
"Hân Nghiên, nếu cô để ý chuyện Nhược Kỳ mang thai con của tôi, sau khi trở về Đồng Thành tôi sẽ nói cô ấy phá bỏ, cô ấy có chú tư, sẽ không trở ngại chúng ta ở bên nhau." Đường Diệp Thần nói.
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn về một chỗ, rốt cuộc vì sao cô lại yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy? Năm năm? Không, suốt tám năm, từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, anh ta là trung tâm thế giới của cô, cô chỉ cần nhìn thấy anh ta là đủ, không thấy khuyết điểm của anh ta. Mãi đến giờ phút này, cô mới chính thức hiểu được. Có một vài thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối hận cũng không thể tìm về được.
"Anh còn biết cô ta là vợ của chú tư anh sao? Lúc anh đặt cô ta dưới thân, để cô ta mang thai con anh, sao anh không nghĩ tới cô ta là vợ của chú tư anh? Đường Diệp Thần, rào cản giữa tôi và anh vĩnh viễn không phải Tống Nhược Kỳ và đứa nhỏ đó. Tôi nghĩ tôi thật sự sai rồi, chàng trai lương thiện tốt bụng mà tôi yêu đã chết từ năm năm trước rồi, chỉ là tôi không tin, liều mạng muốn giữ anh ấy lại trong ký ức." Tống Hân Nghiên nói.
"Là ai lấy đi sự lương thiện của tôi? Là tôi sao? Tống Hân Nghiên, cô biết không? Tôi thà rằng cô chưa bao giờ nói với tôi cô bị cưỡng hiếp. Như vậy ít nhất tôi còn có thể giả vờ hạnh phúc." Đường Diệp Thần buộc tội.
Tống Hân Nghiên bị anh ta ép đến khóc, tim nhói lên từng cơn, vết thương vốn đã chậm rãi khép miệng bị anh ta tàn nhẫn xé ra, phơi bày dưới ánh nắng lần nữa rướm máu. Cô che mắt, nước mắt rơi lã chã, trong giọng nói chất chứa bi thương, "Anh nghĩ rằng tôi cảm thấy dễ chịu hơn anh sao? Tôi bị người ta cưỡng hiếp, rõ ràng biết đã không còn xứng với anh, nhưng tôi vẫn muốn gả cho anh, muốn được anh che chở. Tôi nói anh biết, là không muốn giấu giếm anh gì cả, là muốn anh trả lời rằng: Hân Nghiên, không sao đâu, chúng ta quên đi, chúng ta sẽ hạnh phúc. Nhưng anh thì sao? Năm năm qua, anh hết lần này đến lần khác tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của tôi, không để ý tới cảm giác của tôi, để tôi vùng vẫy trong đau khổ và tuyệt vọng. Tôi đã làm gì sai? Tôi muốn bị cưỡng hiếp sao? Cho dù là ở trong mơ, tôi cũng hối hận, hối hận vì ngày đó đã đi con đường kia."
Đường Diệp Thần đột nhiên bối rối, anh ta tiến lên từng bước, muốn ôm cô vào lòng, "Hân Nghiên, tôi..."
"Cứ như vậy đi, nếu giữa chúng ta chỉ còn lại oán hận, cưỡng ép ở bên nhau lần nữa cũng sẽ không hạnh phúc." Tống Hân Nghiên nói xong, xoay người rời đi, tâm sức cả đời cứ như hao hết trong một khắc này, cuộc đời cô chỉ còn lại đau khổ và bi thương.
Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng ngồi vào taxi của cô, bàn tay buông thõng siếc chặt thành nắm đấm, Hân Nghiên, cho dù là tra tấn lẫn nhau, tôi cũng sẽ không từ bỏ, không bao giờ từ bỏ.
Khi Tống Hân Nghiên mang đồ ăn vào phòng bệnh, Thẩm Duệ đang cầm điện thoại trong tay, có vẻ như đang gọi điện cho ai đó, thấy cô vào, đôi mày cau chặt giãn ra, trong mắt chứa ý cười, nhưng vẫn bất mãn hỏi: "Sao em lại tắt điện thọai?"
Tống Hân Nghiên cũng không ngẩng đầu, không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình, cô lập tức đi vào phòng bếp nhỏ, vừa đi vừa nói: "Hôm qua hỏng rồi, còn chưa có thời gian đi sửa."
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng của cô, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, "Em sao vậy?"
"Sao là sao?" Tống Hân Nghiên đặt đồ ăn lên bàn trán men, quay người lại, môi suýt chút nữa chạm vào bờ vai lộ ra của Thẩm Duệ. Cô sợ hãi lùi hai bước, trừng mắt nhìn anh, "Anh đi đường không phát ra tiếng động sao?"
Đôi mắt phượng thâm trầm của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, hốc mắt cô ửng đỏ, rõ ràng đã khóc, lại vờ như không có gì trước mặt anh. Anh giật mình, trong lòng biết đời này người có thể khiến cô khóc chỉ có một, vươn tay véo má cô, "Tôi sắp chết đói rồi, mau đi nấu cơm đi."
Tống Hân Nghiên vươn tay xoa xoa hai má bị anh véo đau, nhíu mày nói: "Anh nhẹ một chút, tôi cũng không phải mình đồng da sắt, cũng biết đau đó được chưa?"
Trong đôi mắt phương của Thẩm Duệ lóe lên ý cười, trêu chọc nói: "Tôi còn tưởng em thật sự mình đồng da sắt, không biết đau." Một câu hai nghĩa, Tống Hân Nghiên cũng không hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.
Cô đẩy anh ra khỏi bếp, ghét bỏ nói: "Mau nằm xuống đi, bị thương nên có dáng vẻ của bệnh nhân, còn nữa, lần sau nhớ mang dép, đừng đi chân trần trên sàn, lỡ như trượt chân thì lớn chuyện."
Thẩm Duệ bị cô đẩy đến giường, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của cô, anh bất đắc dĩ nằm xuống, con nhóc này mà hung dữ lên thì cũng có uy lực. Anh nằm trên giường, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, khi cô nhìn sang, anh đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn.
Tống Hân Nghiên vội vàng rụt tay về như bị lửa đốt, cô nhanh chóng chạy ra khỏi căn bếp nhỏ, tim lại đập loạn.
Tống Hân Nghiên rất nhanh đã nấu xong một bữa cơm ba món một canh, cô đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, bưng đồ ăn tới. Thẩm Duệ đặt văn kiện trên tay xuống, nhìn thấy trên mâm có một đĩa mướp đắng xào tỏi, lập tức nhíu mày: "Tôi không ăn cái này."
Tống Hân Nghiên nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy đĩa mướp đắng xào tỏi vô tội kia, cô nói: "Mướp đắng có tác dụng thanh nhiệt, ăn nhiều tốt cho cơ thể."
Nói xong, cô đặt một bát cơm trắng trước mặt anh, thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh, cô cười khẽ, nói: "Lớn như vậy rồi còn kén ăn, mướp đắng là tôi đặc biệt đi chợ lựa đó, được bác nông dân trồng, đang vào mùa, ăn rất ngon."
Thẩm Duệ bưng bát lên, liếc mắt nhìn cô một cái: "Sáng nay em đến muộn là vì đi chợ sao?"
"Ừm." Tống Hân Nghiên không muốn nhiều lời, bưng bát lên lặng lẽ ăn cơm.
Thẩm Lăng Duệ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, trong lòng như có mấy còn mèo đang cào, anh cũng không hỏi gì, im lặng ăn.
Tống Hân Nghiên phát hiện, Thẩm Duệ nói không thích mướp đắng, thật sự một chút cũng không chạm vào. Cô nhíu mày, gắp một miếng mướp đắng bỏ vào bát anh, "Nếm thử chút đi, Mỹ Hân thích ăn mướp đắng xào tỏi tôi làm nhất đó, mùi vị hẳn là không tệ.
Thẩm duệ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến không được tự nhiên, "Ăn cơm đi, nhìn tôi no được sao?"
Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, nhìn mướp đắng trong bát, cuối cùng miễn cưỡng bỏ một miếng vào miệng, chậm rãi nhai, vị đắng lập tức tràn ngập trên môi và răng, cau mày không thể nhận ra.
“Không ngon sao?” Tống Hân Nghiên đang quan sát vẻ mặt thay đổi của anh, thấy anh cau mày, liền lo lắng hỏi.
Thẩm Duệ lắc đầu, miễn cưỡng nuốt miếng mướp đắng trong miệng xuống, sau đó gắp một miếng nữa bỏ vào miệng, không biết là tự hành hạ bản thân hay là vì ánh mắt đầy mong đợi của cô.
Tống Hân Nghiên thấy anh đã ăn hết mướp đắng mà cô đưa cho nên cô vội vàng gắp thêm một đũa khác. Thẩm Duệ liếc nhìn cô, thực ra thì trong bụng anh cũng đã rục rịch rồi, nhưng anh cố gắng chịu đựng và cho mướp đắng vào miệng.
"Mỹ Hân nói rằng mỗi khi ăn mướp đắng xào tỏi, cô ấy lại nghĩ đến món mướp đắng mà bà cô ấy làm cho cô ấy khi còn nhỏ. Cứ đến mùa hè, khi mướp đắng chín, bà cô ấy lại xào mướp đắng và đậu với nhau, mấy đứa nhỏ luôn ăn rất vui vẻ. Thực ra, khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi chỉ là một công nhân nhỏ dọn gạch trên công trường, không kiếm được nhiều tiền. Để dành dụm tiền, mẹ chỉ dám mua rau rẻ, lúc đó món nào cũng đắt, chỉ có mướp đắng là rẻ nhất, vì nhiều người không thích mướp đắng nên cứ đến hè là mướp đắng lại xuất hiện, thường xuyên nhất trên bàn ăn. Chị gái tôi không thích mướp đắng, chị ấy luôn ghét mướp đắng, vì vậy mẹ tôi sẽ nấu riêng cho chị ấy những món chị ấy thích ăn. Tôi không có được đãi ngộ này, nên tôi chỉ có thể cùng ăn mướp đắng với cha mẹ, sau này tôi đã yêu vị đắng của mướp đắng, khổ tận cam lai mà." Tống Hân Nghiên tâm sự.
Thẩm Duệ đột nhiên đặt đũa xuống, lao vào nhà vệ sinh. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh, sau đó nghe thấy tiếng nôn mửa của anh từ trong nhà vệ sinh truyền ra, cô giật mình, vội vàng chạy vào.
Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Thẩm Duệ một tay chống vào tường, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, cô không dám tin nhìn anh, "Thẩm Duệ, anh..."
Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, đôi mắt phượng rưng rưng, trên mặt lộ vẻ buồn bã, Tống Hân Nghiên sững sờ, đã quen nhìn anh mạnh mẽ, độc đoán, lãnh đạm, anh bỗng nhiên trở nên yếu ớt như vậy, thật sự khiến cô luống cuống tay chân.
Cô bất giác bước đến bên anh, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, bắp thịt dưới lòng bàn tay cứng ngắc, dường như cô đang kìm nén điều gì đó. Cổ họng của Tống Hân Nghiên dường như bị chèn ép nghiêm trọng, không thể phát ra âm thanh, cô từ từ cúi người, vươn tay ôm nhẹ anh vào lòng, âm thầm an ủi nỗi buồn của anh.
Thẩm Duệ run lên, một lúc sau, anh duỗi tay ra ôm chặt lấy cô, chặt đến mức như muốn dung hòa cô vào xương máu của mình.
---
Không khí theo đó có một nỗi buồn khó tả, Tống Hân Nghiên rửa bát đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn gì, vẻ mặt ngưng trọng.
Cô bước đến chậm rãi dừng lại cách anh hai bước, nhìn theo bóng lưng anh, cô muốn hỏi anh tại sao vừa rồi lại buồn, lời đến bên miệng lại bị cô nuốt trở vào. Ai cũng có những nỗi đau không muốn nói ra, cô cũng có, anh cũng vậy. Cô không muốn vạch trần vết sẹo của anh và khiến anh đau thêm lần nữa vì sự tò mò của cô.
“Ừm, tôi sẽ bay về Đồng Thành vào buổi chiều, anh phải dưỡng thương thật tốt.” Tống Hân Nghiên vốn định đi du lịch ba ngày, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Nghiêm Thành nên mọi chuyện suôn sẻ hơn cô nghĩ, vì vậy cô có thể trở lại Đồng Thành vào buổi chiều.
Thẩm Duệ quay đầu lại, dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau, anh đi tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo thứ nhất, lấy ra một chiếc hộp màu hồng đưa cho cô, "Cầm lấy."
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, liếc nhìn chiếc hộp rồi lắc đầu, "Vô công không nhận lộc, tôi không thể nhận nó được."
Thẩm Duệ tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, anh hơi cúi người xuống, nắm lấy tay cô, nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay cô, "Nếu em không thích thì ra ngoài rẽ phải, có một thùng rác. "
"..." Người này tặng đồ cũng bá đạo như vậy sao? Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh lúc này không còn chút buồn bã nào, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Cô nắm chặt chiếc hộp, "Thẩm Duệ..."
“Lát nữa anh sẽ nhờ Nghiêm Thành đưa em ra sân bay, em về thu dọn hành lý đi.” Như sợ bị cô từ chối, anh xoay người đi về phía cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm, so với bộ dạng ôm cô vào lòng lúc nãy cứ như hai người vậy.
Tống Hân Nghiên sững sờ một lúc, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, xoay người bước đến sô pha, cầm túi xách, trước khi rời đi, cô không nhịn được liếc nhìn anh lần nữa, sau đó mở cửa và đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên từ phía sau, bàn tay đang buông thõng bên hông của Thẩm Duệ chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, không thể mở miệng giữ cô ở lại, lòng tự trọng của anh không cho phép.
Tống Hân Nghiên đến phòng y tá để thay băng, vết thương không được xử lý kịp thời, vùng da xung quanh có chút tím tái, nhưng may mắn là không bị nhiễm trùng. Khi thuốc được bôi lên, một cơn đau nhói ập đến khắp người, Tống Hân Nghiên cau mày vì đau.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô mở chiếc hộp mà Thẩm Duệ đưa cho, cô nghĩ đó là một thứ gì đó giống như đồ trang sức, nhưng không ngờ bên trong lại có một chiếc điện thoại di động màu hồng. Chiếc điện thoại được đính một vòng kim cương nhỏ lấp lánh, trông rất đắt tiền.
Y tá thốt lên: "Điện thoại đẹp làm sao, cô Tống, bạn trai của cô thật hào phóng."
Tống Hân Nghiên xấu hổ mím môi, anh ấy không phải bạn trai tôi rốt cuộc nói không nên lời. Cô sững sờ nhìn vào điện thoại, quan hệ của cô và Thẩm Duệ dường như càng ngày càng hỗn loạn, chạy về hướng mà cô không biết.
Cô đóng hộp lại, y tá xử lý vết thương và thay một lớp băng gạc khác.
Cô bước ra khỏi phòng y tá, Nghiêm Thành đến đón, vươn tay cầm lấy túi xách trên tay cô, "Cô Tống, tổng giám đốc Thẩm nhờ tôi đưa cô về khách sạn."
Tống Hân Nghiên liếc nhìn phòng bệnh ở cuối hành lang và gật đầu với anh ta.
---
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Đồng Thành thì trời đã tối, bầu trời ở Đồng Thành bị mưa cọ rửa sáng ngời, những đám mây cháy phía chân trời khiến một nửa bầu trời trở nên đỏ rực. Ngay khi Tống Hân Nghiên bước ra khỏi sân bay, tài xế nhà họ Thẩm đã tiếp đón.
“Cô hai, bà ra lệnh cho tôi đưa cô trở về biệt thự nhà họ Thẩm.” Tài xế nhà họ Thẩm nhận lấy hành lý từ tay Tống Hân Nghiên, cung kính nói.
Tống Hân Nghiên cau mày, người đã coi cô như không khí suốt 5 năm nay bỗng trở nên thân thiết với cô, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Cô nhớ rằng sau khi kết hôn với Đường Diệp Thần ban đầu nhà họ Thẩm không thừa nhận hôn sự này, cho đến khi nghe tin cô là cô hai nhà họ Tống bọn họ mới miễn cưỡng chấp nhận.
Đường Diệp Thần oán hận cô, ít khi đưa cô trở về nhà họ Thẩm, vì vậy trong năm năm qua, cô ấy chỉ đến nhà họ Thẩm một vài lần.
Bây giờ ngay lúc cô ly hôn với Đường Diệp Thần, Nhan Tư lại muốn cô trở về biệt thự nhà họ Thẩm, cô thực sự không thể hiểu Nhan Tư đang muốn làm gì.
Tống Hân Nghiên không từ chối, cô và Đường Diệp Thần sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, Nhan Tư bảo cô quay về, đúng lúc cô có thể thông báo chuyện này trước mặt mọi người, nhà họ Tống xảy ra chuyện, nói không chừng nhà họ Thẩm đang nóng lòng muốn cắt đứt mối quan hệ thông gia này, vậy cứ đáp ứng bọn họ mà ly hôn vậy.
Tống Hân Nghiên hạ quyết tâm, sau đó cúi người lên xe. Xe vừa lái đi, Thẩm Duệ và Nghiêm Thành ra khỏi sân bay, hai người đều nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên xe nhà họ Thẩm, Nghiêm Thành vô thức liếc nhìn Thẩm Duệ, hai người đều nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên xe.
Họ về cùng chuyến bay với Tống Hân Nghiên, nhưng Tống Hân Nghiên ngồi khoang hạng nhất còn họ đi hạng phổ thông, vì chỉ còn hai vé cuối cùng và hai ghế cuối cùng. Nghiêm Thành không ngờ rằng Thẩm Duệ thậm chí còn ngần ngại ngồi khoang hạng phổ thông để trở về Đồng Thành với Tống Hân Nghiên.
Thẩm Duệ sải bước ra khỏi sân bay, ông Vương đến đón, thấy Thẩm Duệ sắc mặt tối sầm, nhanh chóng kéo ghế sau ra, sau khi ngồi vào, ông ta dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Thành, Nghiêm Thành làm động tác kéo khóa bên miệng, lại cắt một dao trên cổ.
Lão Vương lập tức hiểu ra tâm tình Thẩm Duệ không tốt.
Ông ta lên xe, khởi động xe, hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, lần này ngài đi công tác vất vả rồi, ngài muốn về Y Uyển sao?"
Thẩm Duệ bị thương ở lưng, ngồi nghiêng, nhắm mắt ngủ thiếp đi, nghe được câu hỏi của ông Vương, hơi nhướng mi, hờ hững nói: "Đến biệt thự nhà họ Thẩm."
Ông Vương và Nghiêm Thành Nhìn nhau, bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ đến Tống Hân Nghiên vừa được tài xế nhà họ Thẩm đến đón.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thư ký Nghiêm, gọi cho Nhược Kỳ, bảo cô ấy ăn mặc đẹp một chút, tôi sẽ đón cô ấy."
Nghiêm Thành nhanh chóng trả lời và gọi cho Tống Nhược Kỳ bằng điện thoại di động của mình.
---
Xe rẽ vào góc cua phía trước, lái vào biệt thự của nhà họ Thẩm ở núi Dương Minh, thấy chiếc xe đang tới gần, cánh cổng từ từ mở ra hai bên, chiếc xe băng qua hàng cây thủy sam phía trước rồi lái vào bãi đậu xe.
Tống Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống xe, sau lưng có một chiếc ô tô lao tới, ánh đèn pha chiếu mạnh khiến cô không thể mở mắt, đưa tay lên che lại, liếc mắt nhìn. Đường Diệp Thần bước xuống xe, anh ta vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, áo sơ mi xanh đậm, quần tây trắng và một đôi giày da thường đế mềm bằng da hươu.
Thấy cô đứng đó, một sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt đen của anh ta, anh ta bước nhanh đến, "Hân Nghiên, em đã về rồi."
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta như vậy, nhịn không được thở dài, xách túi, xoay người đi về phía biệt thự, biệt thự nhà họ Thẩm chiếm nửa bên núi, cũng không phân tán từng căn như biệt thự nhà họ Lệ, thay vào đó là những biệt thự năm tầng được xây dựng, tất cả đều chung sống dưới một mái nhà.
Tống Hân Nghiên từng đến đây một lần, lần đó là để giao tài liệu cho Đường Diệp Thần.
Cô đã nhìn ra thói kiêu ngạo của người giàu, cũng không coi trọng, đưa tài liệu cho Đường Diệp Thần rồi rời đi. Kể từ đó, không bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Trong bóng đêm, căn biệt thự của nhà họ Thẩm được thắp sáng rực rỡ trên sườn đồi giống như một hoàng cung, toát ra vẻ quyền uy. Đường Diệp Thần đi theo Tống Hân Nghiên từng bước, mẹ gọi điện thoại bảo anh ta về nhà, nói rằng có một điều bất ngờ cho anh, anh ta không ngờ bất ngờ đó là cô.
Những gì cô nói lúc sáng khiến anh ta nhận ra những năm qua mình đã sai lầm như thế nào. Anh ta chơi cả thế giới chỉ để trả thù cô, nếu lúc đó anh ta không phải chỉ biết nghĩ đến bản thân mình như vậy thì liệu hôm nay họ có khác?
"Hân Nghiên, tôi rất vui vì cô đã trở về, tôi..." Đường Diệp Thần nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, vui đến mức không thể nói thành lời.
Tống Hân Nghiên đột nhiên dừng lại, cô quay lại nhìn anh ta, dưới màn đêm, anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời, khuôn mặt tuần tú thậm chí còn có một niềm vui không che giấu được, Tống Hân Nghiên đột nhiên không đành lòng, không đành lòng phá vỡ nụ cười đó. Nhưng khi nghĩ đến sự hiểu lầm của anh, cô lại cứng rắn hơn, nói: "Tôi đến đây để nói với cha mẹ về việc ly hôn của chúng ta."
Đường Diệp Thần như thể đột nhiên bị đẩy một cái, anh ta loạng choạng, nụ cười đã đông cứng trên môi, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, "Cô nói gì?"
"Tôi đã gửi cho anh bản thỏa thuận ly hôn. Nếu anh không ký trong vòng mười ngày, tôi sẽ nhờ luật sư kháng án. Diệp Thần, tôi không muốn làm lớn chuyện đến mức phải ra tòa, vì vậy hãy ký đi.” Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt, lúc đó cô yêu anh ta bao nhiêu thì hiện tại cô lại buồn bấy nhiêu.
Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trở nên vô cùng sâu thẳm, sắc mặt thanh tú đột nhiên trầm tĩnh lại, giống như ấp ủ thứ gì đó. Tống Hân Nghiên cảm thấy anh ta bây giờ rất nguy hiểm, cô vừa mới lùi lại một bước, anh đã nhào về phía cô.
Phía sau cô là một thân cây xù xì, cô bị anh ta đẩy, lưng đập mạnh vào thân cây, đau đớn thở gấp, anh ta chắn cô lại, khóa chặt cô lại giữa ta và thân cây. Hơi thở nóng rực ẩn chứa tức giận phả vào bên cổ cô, anh ta cười lạnh: "Tống Hân Nghiên, cô có tư cách gì mà ly hôn với tôi?"
“Anh nói gì?” Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên hơi thay đổi.
"Không nói đến việc nhà họ Thẩm có bao nhiêu liên hệ làm ăn với nhà họ Tống trong mấy năm qua, chỉ cần nói đến gần đây, cha cô bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra. Cha tôi đã dùng tất cả các tầng quan hệ, bảo lãnh cha cô ra, hơn nữa còn làm đảm bảo, cho Tống Thị vay. Bây giờ hai nhà Thẩm Tống đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô về hỏi cha cô đi, cuộc hôn nhân này cô không thể thoát khỏi." Giọng Đường Diệp Thần tức giận, từng chữ đều như một cây kim thép, đâm vào trái tim Tống Hân Nghiên.
“Không, không thể nào.” Tống Hân Nghiên hoảng sợ nói, lúc đó Tống Nhược Kỳ từng nói Đường Diệp Thần không chịu ra tay cứu nhà họ Tống, làm sao anh ta có thể...
Đôi mắt đen sắc bén của Đường Diệp Thần hiện lên một tia lạnh nhạt, anh ta đưa tay lên giữ lấy cằm cô, thân hình cao lớn áp vào thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, trong lòng anh ta xao động, mỉa mai nói: "Có gì không thể? Tống Hân Nghiên, vì để giam cầm cô ở bên cạnh tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể tùy tiện đệ đơn ly hôn sao? "
Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu, nhà họ Tống và nhà họ Thần dây dưa lợi ích, nên cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ dễ dàng kết thúc như trước. Để ngăn cô ly hôn, Đường Diệp Thần đã không ngần ngại bằng mọi giá!
Đường Diệp Thần nâng cằm cô lên, da thịt trắng nõn mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, tản ra hơi thở quyến rũ, anh ta thay đổi sắc mặt, nhớ tới cô vừa nói muốn kháng án, liền dán môi lên, nói: "Hân Nghiên, không phải trước kia cô nói năm năm qua tôi không chạm vào cô sao, vậy bây giờ chúng ta liền làm chuyện vợ chồng nên làm đi, đến lúc đó cho dù là quan tòa cũng không phán chúng ta ly hôn.”
Nói rồi, môi anh ta dán lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Phía sau đột nhiên sáng chói, Tống Hân Nghiên phản ứng lại, cô duỗi tay ra, chống vào ngực anh ta, đẩy mạnh.
Đường Diệp Thần mất cảnh giác liền bị cô đẩy ra, loạng choạng lùi lại hai bước, sau khi đứng vững lại dùng ánh mắt u ám nhìn Tống Hân Nghiên, còn muốn đè cô vào cây lần nữa, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng anh ta, "Hình như chúng tôi đến không đúng lúc, làm phiền chuyện tốt của hai người rồi."
Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng nói này, giật mình sững sốt, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thẩm Duệ đang đi về phía bọn họ, mà sau lưng anh chính là Tống Nhược Kỳ nhỏ nhắn động lòng người.
Tống Nhược Kỳ nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người thành nắm đấm, bẻ gãy bộ móng vừa được cắt tỉa đẹp đẽ, vừa rồi khi xe chạy vào biệt thự nhà họ Thẩm, cô ta nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đè Tống Hân Nghiên vào thân cây, cô ta vừa tức giận vừa ghen tị, nhưng cô ta không dám thể hiện điều đó trước mặt Thẩm Duệ. Mấy ngày nay, cô ta gọi điện thoại cho Đường Diệp Thần không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta đều không trả lời, không ngờ anh ta lại ở đây tình chàng ý thiếp với Tống Hân Nghiên.
Cô ta oán hận nhìn Tống Hân Nghiên, tại sao lại là cô, tại sao lại là cô?
Thẩm Duệ đút hai tay vào túi quần, bên ngoài thản nhiên nhưng trong lòng lại có lửa đốt. Cô ngốc thật sao, khi Đường Diệp Thần muốn hôn cô, cô chỉ đứng yên bất động để anh ta hôn? Nếu anh không nói gì, có phải cô sẽ đoàn tụ với Đường Diệp Thần không?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, muốn bước tới bóp cổ cô cho đến chết.
Tống Hân Nghiên đứng đó, bị Thẩm Duệ nhìn chằm chằm, hai chân cô mềm nhũn không thể đứng vững, nhìn vào mắt Thẩm Duệ thật tội lỗi, cô không biết lương tâm cắn rứt của mình là gì, dù sao cũng là lương tâm cắn rứt, cắn rứt một cách không thể giải thích.
Đường Diệp Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, nếu như bọn họ không đột nhiên xuất hiện, có lẽ anh ta đã đè Hân Nghiên ngay tại đây. Nghĩ vậy, trong người anh ta như lửa đốt, hơi thở nồng nặc mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô khiến anh ta khó chịu.
Tống Nhược Kỳ đi tới, giọng điệu chua ngoa nói: "Hân Nghiên, em và Diệp Thần đúng là, ở bên ngoài mà còn như vậy, không sợ bị trưởng bối thấy được thất lễ sao.”
Ngày đó không gài bẫy được cô, cô ta hối hận vô cùng, nếu ngày đó cô ta bắt được Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ngủ cùng nhau, bây giờ cô ta cũng không bị động như vậy.
Tống Hân Nghiên mím môi, nhưng không cãi lại.
Thẩm Duệ cảm thấy tức giận khi thấy cô như vậy. Cô vội vã trở về Đồng Thành chỉ vì Đường Diệp Thần?
Đường Diệp Thần liếc nhìn Tống Nhược Kỳ và cảnh cáo cô ta không được nói nhảm. Tống Nhược Kỳ lúc này đang rất ghen tị, không quan tâm sự cảnh cáo của anh ta, cô ta nói: "Đúng rồi, Hân Nghiên, chiều nay ba đã được bảo lãnh ra ngoài, Diệp Thần là vì tôi... Nhà họ Tống của chúng ta, lần này đã cố gắng không ít đâu."
Cô ta cố tình ngắt giữa từ "chúng ta", tạo ra một câu hai nghĩa.
Rơi vào tai của Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần đã làm điều này cho Tống Nhược Kỳ và đứa trẻ trong bụng cô ta, chứ không liên quan gì đến Tống Hân Nghiên cô, cô đừng hiểu lầm, sau đó nóng lòng muốn dâng hiến bản thân.
Rơi vào tai Thẩm Duệ, đương nhiên lại là một cách giải thích khác, hai ngày qua anh vẫn luôn đợi Tống Hân Nghiên mở miệng với anh, nhờ anh ra tay cứu Tống Chấn Nghiệp, nhưng anh không đợi được, hóa ra là cô đã tìm thấy một người khác giúp đỡ, không có gì ngạc nhiên khi cô không cần anh.
“Chú Tư, hôm nay cơn gió nào đưa chú về đây vậy?” Đường Diệp Thần không để ý đến sự khiêu khích của Tống Nhược Kỳ, lạnh lùng nhìn Thẩm Duệ, lộ rõ vẻ thù địch.
Thẩm Duệ nhìn lại, bình tĩnh nhìn anh ta, nói: "Vấn đề này cậu phải xem dự báo thời tiết mới đúng."
"..." Đường Diệp Thần.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, người này đúng là kiêu ngạo quyến rũ, nhìn thấy Đường Diệp Thần đen mặt, khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, cô lập tức kéo xuống khóe miệng, không cười nữa.
Thẩm Duệ nhìn cô, ánh mắt vô cùng nhẹ nhàng và lãnh đạm, giống như đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn anh, trong mắt anh như nhìn thấy một ngọn lửa không thể kìm nén được, anh đột nhiên bước lên và đi về phía cô.
Tống Hân Nghiên căng thẳng cả người, tim đập loạn xạ không kiểm soát được, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, cô không biết anh định làm gì, càng không biết nếu anh làm gì, thì với tình huống trước mắt có thể sẽ hỗn loạn, cô cau mày, cơ thể cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Bên này, Thẩm Duệ đã đến gần, khi khoảng cách giữa anh và cô chưa đầy một mét, anh dừng lại, vai gần như chạm vai, đôi chân dài bước qua người cô rồi đi vào con đường nhỏ phía sau cô.
Tống Hân Nghiên như cá thiếu nước, mất một lúc lâu cô mới biết thở, nhìn bóng lưng anh chìm vào bóng đêm, khẽ thở hổn hển, trái tim đang đập thình thịch từ từ bình tĩnh trở lại. Nếu không phải có Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cô chắc chắn đã ngã xuống đất.
Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Duệ biến mất trên con đường phía trước, Tống Hân Nghiên cũng không dừng lại, đi về phía biệt thự. Đường Diệp Thần trầm ngâm nhìn bóng lưng của cô.
Tống Nhược Kỳ nghiêng người, đây là biệt thự nhà họ Thẩm, cô ta không dám nắm lấy cánh tay anh ta, nhẹ giọng nói: "Diệp Thần, mấy ngày nay anh đi đâu vậy, có mệt không? Em tưởng anh định bỏ rơi mẹ con em rồi. Chiều nay em thấy ba trở về, mới biết mấy ngày nay anh bôn ba vì chuyện của ba em, anh đối với em thật tốt, em yêu anh.”
Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Tống Nhược Kỳ trước mặt, đột nhiên nói: "Mấy ngày nay anh ở thành phố C, cùng với Hân Nghiên."
Nụ cười trên mặt Tống Nhược Kỳ đông cứng lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Đường Diệp Thần đã bước đi. Cô ta nhìn theo bóng lưng anh ta dậm chân tức giận. Tống Hân Nghiên, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
---
Tống Hân Nghiên bước vào biệt thự, bên trong truyền đến tiếng cuời của ông cụ Thẩm, cô dừng bước, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ, trước mặt ông cụ Thẩm, anh thu hết gai nhọn, trở thành một đứa con hiếu thảo
Tuy nhiên, cảnh tranh đoạt gió tanh mưa máu trên thương trường năm năm trước mặc dù cô chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết quan hệ giữa ông cụ Thẩm và Thẩm Duệ lúc đó đã cương cứng đến tận cùng.
Khi đang lưỡng lự không biết có nên vào hay không, Nhan Tư đã nhìn thấy cô, "Hân Nghiên, về rồi à? Mau vào đi, ba con còn đang nói sao các con chưa về đó."
Tiếng cười nói huyên thuyên trong phòng khách đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Tống Hân Nghiên lo lắng nắm chặt tay, cô ngẩng đầu nhìn, ngồi ở ghế giữa chính là ông cụ Thẩm, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt uy nghiêm, đó hoàn toàn là khí chất sẵn có. Đầu ông ta đã bạc nhưng vẫn rất có tinh thần.
Bên trái ông ta là vợ chồng Đường Khải Hồng và Nhan Tư, bên phải ông ta là Thẩm Duệ, ngồi bên cạnh Thẩm Duệ là một người đàn ông rất tuấn tú, trông rất giống Thẩm duệ, hình như là em trai anh, Thẩm Ngộ Thụ.
Nhan Tư đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô, dẫn cô vào đại sảnh. Sắc mặt ông cụ Thẩm lập tức trầm xuống, bất mãn nói: "Ai gọi nó về vậy? Diệp Thần đâu?”
Thấy sắc mặt của cha chồng không tốt, Nhan Tư sợ Tống Hân Nghiên sợ hãi nên vỗ tay động viên, "Qua đó chào ông nội đi."
Tống Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông cụ Thẩm, còn bị Thẩm Duệ nhìn chằm chằm, tiếng “ông nội" không thốt ra khỏi miệng được. Ông cụ Thẩm không thích cô, cô đã biết từ lâu, hiện tại cũng không nói ra được, không phải chỉ vì ông ta không thích cô, mà còn vì Thẩm Duệ.
Ông cụ Thẩm lạnh lùng hừ một tiếng, nguyên nhân khiến ông ta không thích cô gái này là vì cô không đủ dẻo miệng, không biết cách đối nhân xử thế, “Nếu không muốn gọi thì đừng gọi, cô gọi tôi một tiếng, không biết tôi phải giảm mấy năm tuổi thọ."
Thẩm Ngộ Thụ không nhìn nổi bộ dạng này của ông cụ Thẩm, hừ lạnh nói, “Ông có giảm tuổi thọ cũng không giảm xuống dưới bảy mươi tuổi được, cũng đừng ở đó ra vẻ nữa.”
“Vèo” một tiếng, một trái chuối bay tới, Thẩm Ngộ Thụ vươn tay bắt được, sau đó mặt không đổi sắc lột vỏ chuối, cắn một cái, cố ý nói: "Thật ngon."
Ông cụ Thẩm tức giận đến mức trừng mắt, "Nghịch tử!"
Thẩm Ngộ Thụ nhún vai, không quan tâm, anh trai có thể chịu tính khí của lão già này, nhưng anh ta không nhịn được. Nếu không biết tối nay anh trai trở về, anh ta mới lười trở về để mang vạ. Lão già này rất yêu sĩ diện, nhìn thấy liền chướng mắt.
Tống Hân Nghiên không lấy lòng ông cụ Thẩm, sắc mặt của Nhan Tư có chút khó coi, bà ta liếc mắt nhìn hai anh em nhà họ Thẩm, liền cảm thấy Tống Hân Nghiên thật mất mặt, bà ta véo cánh tay Tống Hiên Nghiên một cái, "Hân Nghiên, gọi ông nội đi."
Tống Hân Nghiên bị đau nên đành phải gọi một cách bất đắc dĩ, ông ta hừ một tiếng ra hiệu rằng ông ta đã nghe thấy. Nhan Tư kéo Tống Hân Nghiên ngồi xuống, Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ mới chậm rãi bước vào.
Đường Diệp Thần liếc nhìn mọi người, sau đó gọi "ông nội" rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Hân Nghiên, vươn tay nắm lấy tay cô, cả giận nói: "Vừa rồi sao em lại đi nhanh như vậy, cũng không thèm đợi anh.”
Ý tứ này rất rõ ràng, anh ta đang muốn nói rằng bọn họ đến cùng nhau
Tống Hân Nghiên cảm thấy có hai ánh mắt lạnh lẽo đổ dồn về phía mình, cô muốn rút tay ra, nhưng anh ta đã nắm chặt lấy cô, và cô không thể thoát ra.
Tống Nhược Kỳ ngoan ngoãn chào hỏi, ông cụ Thẩm cuối cùng cũng nở một nụ cười, có thể thấy ông ta rất háo hức muốn gặp Tống Nhược Kỳ, “Nhược Kỳ đến rồi, Thẩm duệ, vợ chồng con làm sao vậy, một trước một sau vào nhà, ai không biết còn tưởng tình cảm vợ chòng hai đứa không tốt đó?”
Tống Nhược Kỳ nhìn có chút ngượng ngùng, cô ta liếc nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ hiển nhiên không muốn giải thích, cô ta nhanh chóng nói: "Ba, vừa rồi con ở ngoài nghe điện thoại, nên mới để Thẩm Duệ vào trước.”
“Vẫn là Nhược Kỳ hiểu chuyện.” Ông cụ Thẩm nói và liếc nhìn Tống Hân Nghiên.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt của Nhan Tư tối sầm lại.
Khi dùng bữa tối, trên chiếc bàn hình chữ nhật có thể chứa hai mươi người, ông cụ Thẩm ngồi ở ghế trên, Đường Khải Hồng và vợ con ngồi bên trái, vợ chồng Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên phải, tạo thành một bầu không khí rất kỳ lạ.
Đường Diệp Thần nhìn đĩa cá hấp trước mặt Thẩm Duệ và nhớ rằng đó là món Tống Hân Nghiên thích ăn, anh ta đứng dậy đổi dĩa cá hấp đến trước mặt Tống Hân Nghiên, nở một nụ cười nịnh nọt, "Hân Nghiên, đây là món cá hấp yêu thích của em, ăn thử đi."
Tống Hân Nghiên cảm thấy mình lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là hai ánh mắt lạnh lùng từ trên xéo xuống khiến cô như ngồi trên kim châm. Cô không ngờ rằng Thẩm Duệ cũng sẽ trở về Đồng Thành, nếu cô biết đêm nay anh cũng trở về biệt thự của nhà họ Thẩm, cô sẽ không bao giờ đến đây. Bốn người họ ngồi cùng nhau như thế này, trong lòng có một cảm giác bối rối khó tả.
Khóe miệng ông cụ Thẩm giật giật, ông ta cũng thích ăn cá hấp đó? Đứa cháu trai này đúng là nuôi dạy uổng công, chỉ biết lấy lòng phụ nữ. Ông ta nhìn Tống Hân Nghiên một cái, đột nhiên nói: "Diệp Thần, cháu đã kết hôn được năm năm rồi, sao bụng vợ con vẫn chưa có tin gì vậy, có phải không sinh được không?"
Ngay khi những lời này nói ra, Tống Hân Nghiên một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô đặt đũa xuống, dường như bữa ăn này đã định sẵn không cho cô nuốt trôi.
Nghe vậy, Nhan Tư vội vàng nói: "Ba, mấy ngày trước con đưa Hân Nghiên đến bệnh viện kiểm tra, bệnh viện nói rằng sức khỏe con bé rất tốt, chỉ cần Diệp Thần chăm chỉ hơn nữa, sang năm sau cha có thể bế cháu chắt rồi.”
“Ông nội, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Đường Diệp Thần kịp thời nói, sau đó huých tay Tống Hân Nghiên, vẻ mặt chờ mong nói: “Hân Nghiên, em cũng sẽ cố gắng phối hợp đúng không?”
Tống Hân Nghiên không nói nên lời, ông cụ Thẩm không biết chuyện, nhưng Đường Diệp Thần còn không biết sao?
Ông cụ Thẩm nhìn họ nói: "Vậy thì đêm nay hai đứa ở lại đây đi đừng về, còn có Thẩm Duệ và Nhược Kỳ nữa, hiếm khi gia đình đoàn tụ, ngày mai hẳn đi.”
Ông cụ Thẩm dứt khoát nói, nhưng ông ta không biết rằng bốn người họ có suy nghĩ khác nhau, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên, người đang ngồi đối diện, mặt đen như đáy nồi, cô thật sự muốn ngủ lại với Đường Diệp Thần sao?
Tống Nhược Kỳ không thèm quan tâm đến Thẩm Duệ nữa, cô ta chỉ muốn bắt Đường Diệp Thần, khi nghe tin ông cụ Thẩm muốn Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên đẩy nhanh tiến độ “tạo người”, trong lòng cô ta liền hoảng hốt, không được, cô ta nhất định phải ngăn cản. Cho dù phải nói ra chuyện mang thai con của Đường Diệp Thần, cô ta cũng phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Tống Hân Nghiên nghe được lời nói của ông cụ Thẩm, cô không thể ngồi yên, đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt nhìn ông cụ Thẩm, "Ông nội, ba, mẹ, hôm nay con đến đây, con có chuyện muốn nói với mọi người, còn và Diệp Thần... "
Nhận ra cô ấy định nói gì, vẻ mặt của cả Nhan Tử và Đường Diệp Thần đều thay đổi.
Tống Hân Nghiên chưa kịp nói thì đã bị Đường Diệp Thần lôi ra khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn thật yên tĩnh, vẻ mặt Đường Khải Hồng và Nhan Tử không tốt lắm, vẻ mặt ông cụ Thẩm lại càng khó coi. Giữa hai người họ có mâu thuẫn, ai cũng có thể nhìn thấy.
Trong bầu không khí ngưng trọng, Thẩm Ngộ Thụ lặng lẽ đổi đĩa cá hấp đến trước mặt mình, nhanh chóng gấp ăn, anh ta cũng thích ăn cá hấp.
Thẩm Duệ để đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía ông cụ Thẩm, nói: "Ba, con muốn ly hôn với Nhược Kỳ!"
Mặt biển yên lặng bỗng nổi vũ bão, mọi người đều không dám tin nhìn Thẩm Duệ, không thể tin được những lời bọn họ vừa nghe thấy. Tống Nhược Kỳ lại càng kinh ngạc nhìn anh, dù thế nào cũng không ngờ được anh sẽ đề nghị ly hôn trước, cô ta còn chưa mở lời, vậy mà lại bị anh ta đá trước!
“Bốp” một tiếng, chiếc đũa trong tay ông cụ Thẩm đập xuống bàn, ông ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ, tức giận nói, “Càn quấy, hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu đã muốn ly hôn, các con coi hôn nhân là trò đùa sao! Ba không đồng ý!”
"Con chỉ thông báo cho ba biết, đồng ý hay không là chuyện của ba, còn nữa, đêm nay con sẽ ở lại, dì Dung, chuẩn bị cho Nhược Kỳ một phòng khách đi.” Thẩm Duệ nói xong, cũng không quan tâm ông cụ Thẩm có chấp nhận hay không, lập tức xoay người lên lầu.
Thẩm Ngộ Thụ giơ ngón cái với bóng lưng của anh, anh trai, làm tốt lắm!
Tống Nhược Kỳ đang ngồi đó, cảm thấy gió lạnh từ mọi hướng thổi về phía cô ta, khiến cô ta lạnh đến thấu xương, đến bây giờ cô ta cũng không dám tin mình đã bị Thẩm Duệ ly hôn không hề báo trước.
Trước khi đến bệnh viện, cô phải ghé siêu thị. Cô còn nhớ rõ Nghiêm Thành từng nói, Thẩm Duệ không quen ăn đồ bên ngoài, mỗi lần anh đi công tác về đều bị đau dạ dày và nóng trong người. Bây giờ anh bị thương như vậy, càng không thể ăn đồ bên ngoài.
Sau khi sửa soạn xong, cô mang túi ra ngoài, thấy Đường Diệp Thần đứng ngoài hành lang, lưng dựa vào tường, nghe tiếng mở cửa, anh ta ngẩng đầu nhìn, "Hân Nghiên, cô dậy rồi. Tôi vẫn luôn đợi cô."
Tống Hân Nghiên nhíu mày, đóng cửa lại, xoay người đi về phía thang máy. Đường Diệp Thần lậo tức đuổi theo, rời khỏi khách sạn, anh ta vẫn còn ở phía sau, Tống Hân Nghiên không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, "Đường Diệp Thần, anh muốn làm gì?"
"Đi cùng cô." Đường Diệp Thần nói một cách thản nhiên.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nhìn anh ta, "Tôi không cần anh đi cùng, anh tốt nhất nên đi cùng Tống Nhược Kỳ ấy. Anh đừng quên cô ta đang mang thai con của anh."
"Hân Nghiên, nếu cô để ý chuyện Nhược Kỳ mang thai con của tôi, sau khi trở về Đồng Thành tôi sẽ nói cô ấy phá bỏ, cô ấy có chú tư, sẽ không trở ngại chúng ta ở bên nhau." Đường Diệp Thần nói.
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cảm thấy máu cả người đều dồn về một chỗ, rốt cuộc vì sao cô lại yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy? Năm năm? Không, suốt tám năm, từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, anh ta là trung tâm thế giới của cô, cô chỉ cần nhìn thấy anh ta là đủ, không thấy khuyết điểm của anh ta. Mãi đến giờ phút này, cô mới chính thức hiểu được. Có một vài thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hối hận cũng không thể tìm về được.
"Anh còn biết cô ta là vợ của chú tư anh sao? Lúc anh đặt cô ta dưới thân, để cô ta mang thai con anh, sao anh không nghĩ tới cô ta là vợ của chú tư anh? Đường Diệp Thần, rào cản giữa tôi và anh vĩnh viễn không phải Tống Nhược Kỳ và đứa nhỏ đó. Tôi nghĩ tôi thật sự sai rồi, chàng trai lương thiện tốt bụng mà tôi yêu đã chết từ năm năm trước rồi, chỉ là tôi không tin, liều mạng muốn giữ anh ấy lại trong ký ức." Tống Hân Nghiên nói.
"Là ai lấy đi sự lương thiện của tôi? Là tôi sao? Tống Hân Nghiên, cô biết không? Tôi thà rằng cô chưa bao giờ nói với tôi cô bị cưỡng hiếp. Như vậy ít nhất tôi còn có thể giả vờ hạnh phúc." Đường Diệp Thần buộc tội.
Tống Hân Nghiên bị anh ta ép đến khóc, tim nhói lên từng cơn, vết thương vốn đã chậm rãi khép miệng bị anh ta tàn nhẫn xé ra, phơi bày dưới ánh nắng lần nữa rướm máu. Cô che mắt, nước mắt rơi lã chã, trong giọng nói chất chứa bi thương, "Anh nghĩ rằng tôi cảm thấy dễ chịu hơn anh sao? Tôi bị người ta cưỡng hiếp, rõ ràng biết đã không còn xứng với anh, nhưng tôi vẫn muốn gả cho anh, muốn được anh che chở. Tôi nói anh biết, là không muốn giấu giếm anh gì cả, là muốn anh trả lời rằng: Hân Nghiên, không sao đâu, chúng ta quên đi, chúng ta sẽ hạnh phúc. Nhưng anh thì sao? Năm năm qua, anh hết lần này đến lần khác tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của tôi, không để ý tới cảm giác của tôi, để tôi vùng vẫy trong đau khổ và tuyệt vọng. Tôi đã làm gì sai? Tôi muốn bị cưỡng hiếp sao? Cho dù là ở trong mơ, tôi cũng hối hận, hối hận vì ngày đó đã đi con đường kia."
Đường Diệp Thần đột nhiên bối rối, anh ta tiến lên từng bước, muốn ôm cô vào lòng, "Hân Nghiên, tôi..."
"Cứ như vậy đi, nếu giữa chúng ta chỉ còn lại oán hận, cưỡng ép ở bên nhau lần nữa cũng sẽ không hạnh phúc." Tống Hân Nghiên nói xong, xoay người rời đi, tâm sức cả đời cứ như hao hết trong một khắc này, cuộc đời cô chỉ còn lại đau khổ và bi thương.
Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng ngồi vào taxi của cô, bàn tay buông thõng siếc chặt thành nắm đấm, Hân Nghiên, cho dù là tra tấn lẫn nhau, tôi cũng sẽ không từ bỏ, không bao giờ từ bỏ.
Khi Tống Hân Nghiên mang đồ ăn vào phòng bệnh, Thẩm Duệ đang cầm điện thoại trong tay, có vẻ như đang gọi điện cho ai đó, thấy cô vào, đôi mày cau chặt giãn ra, trong mắt chứa ý cười, nhưng vẫn bất mãn hỏi: "Sao em lại tắt điện thọai?"
Tống Hân Nghiên cũng không ngẩng đầu, không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mình, cô lập tức đi vào phòng bếp nhỏ, vừa đi vừa nói: "Hôm qua hỏng rồi, còn chưa có thời gian đi sửa."
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng của cô, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, "Em sao vậy?"
"Sao là sao?" Tống Hân Nghiên đặt đồ ăn lên bàn trán men, quay người lại, môi suýt chút nữa chạm vào bờ vai lộ ra của Thẩm Duệ. Cô sợ hãi lùi hai bước, trừng mắt nhìn anh, "Anh đi đường không phát ra tiếng động sao?"
Đôi mắt phượng thâm trầm của Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, hốc mắt cô ửng đỏ, rõ ràng đã khóc, lại vờ như không có gì trước mặt anh. Anh giật mình, trong lòng biết đời này người có thể khiến cô khóc chỉ có một, vươn tay véo má cô, "Tôi sắp chết đói rồi, mau đi nấu cơm đi."
Tống Hân Nghiên vươn tay xoa xoa hai má bị anh véo đau, nhíu mày nói: "Anh nhẹ một chút, tôi cũng không phải mình đồng da sắt, cũng biết đau đó được chưa?"
Trong đôi mắt phương của Thẩm Duệ lóe lên ý cười, trêu chọc nói: "Tôi còn tưởng em thật sự mình đồng da sắt, không biết đau." Một câu hai nghĩa, Tống Hân Nghiên cũng không hiểu được anh đang ám chỉ điều gì.
Cô đẩy anh ra khỏi bếp, ghét bỏ nói: "Mau nằm xuống đi, bị thương nên có dáng vẻ của bệnh nhân, còn nữa, lần sau nhớ mang dép, đừng đi chân trần trên sàn, lỡ như trượt chân thì lớn chuyện."
Thẩm Duệ bị cô đẩy đến giường, dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của cô, anh bất đắc dĩ nằm xuống, con nhóc này mà hung dữ lên thì cũng có uy lực. Anh nằm trên giường, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, khi cô nhìn sang, anh đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn.
Tống Hân Nghiên vội vàng rụt tay về như bị lửa đốt, cô nhanh chóng chạy ra khỏi căn bếp nhỏ, tim lại đập loạn.
Tống Hân Nghiên rất nhanh đã nấu xong một bữa cơm ba món một canh, cô đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, bưng đồ ăn tới. Thẩm Duệ đặt văn kiện trên tay xuống, nhìn thấy trên mâm có một đĩa mướp đắng xào tỏi, lập tức nhíu mày: "Tôi không ăn cái này."
Tống Hân Nghiên nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy đĩa mướp đắng xào tỏi vô tội kia, cô nói: "Mướp đắng có tác dụng thanh nhiệt, ăn nhiều tốt cho cơ thể."
Nói xong, cô đặt một bát cơm trắng trước mặt anh, thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh, cô cười khẽ, nói: "Lớn như vậy rồi còn kén ăn, mướp đắng là tôi đặc biệt đi chợ lựa đó, được bác nông dân trồng, đang vào mùa, ăn rất ngon."
Thẩm Duệ bưng bát lên, liếc mắt nhìn cô một cái: "Sáng nay em đến muộn là vì đi chợ sao?"
"Ừm." Tống Hân Nghiên không muốn nhiều lời, bưng bát lên lặng lẽ ăn cơm.
Thẩm Lăng Duệ nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô, trong lòng như có mấy còn mèo đang cào, anh cũng không hỏi gì, im lặng ăn.
Tống Hân Nghiên phát hiện, Thẩm Duệ nói không thích mướp đắng, thật sự một chút cũng không chạm vào. Cô nhíu mày, gắp một miếng mướp đắng bỏ vào bát anh, "Nếm thử chút đi, Mỹ Hân thích ăn mướp đắng xào tỏi tôi làm nhất đó, mùi vị hẳn là không tệ.
Thẩm duệ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến không được tự nhiên, "Ăn cơm đi, nhìn tôi no được sao?"
Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, nhìn mướp đắng trong bát, cuối cùng miễn cưỡng bỏ một miếng vào miệng, chậm rãi nhai, vị đắng lập tức tràn ngập trên môi và răng, cau mày không thể nhận ra.
“Không ngon sao?” Tống Hân Nghiên đang quan sát vẻ mặt thay đổi của anh, thấy anh cau mày, liền lo lắng hỏi.
Thẩm Duệ lắc đầu, miễn cưỡng nuốt miếng mướp đắng trong miệng xuống, sau đó gắp một miếng nữa bỏ vào miệng, không biết là tự hành hạ bản thân hay là vì ánh mắt đầy mong đợi của cô.
Tống Hân Nghiên thấy anh đã ăn hết mướp đắng mà cô đưa cho nên cô vội vàng gắp thêm một đũa khác. Thẩm Duệ liếc nhìn cô, thực ra thì trong bụng anh cũng đã rục rịch rồi, nhưng anh cố gắng chịu đựng và cho mướp đắng vào miệng.
"Mỹ Hân nói rằng mỗi khi ăn mướp đắng xào tỏi, cô ấy lại nghĩ đến món mướp đắng mà bà cô ấy làm cho cô ấy khi còn nhỏ. Cứ đến mùa hè, khi mướp đắng chín, bà cô ấy lại xào mướp đắng và đậu với nhau, mấy đứa nhỏ luôn ăn rất vui vẻ. Thực ra, khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi chỉ là một công nhân nhỏ dọn gạch trên công trường, không kiếm được nhiều tiền. Để dành dụm tiền, mẹ chỉ dám mua rau rẻ, lúc đó món nào cũng đắt, chỉ có mướp đắng là rẻ nhất, vì nhiều người không thích mướp đắng nên cứ đến hè là mướp đắng lại xuất hiện, thường xuyên nhất trên bàn ăn. Chị gái tôi không thích mướp đắng, chị ấy luôn ghét mướp đắng, vì vậy mẹ tôi sẽ nấu riêng cho chị ấy những món chị ấy thích ăn. Tôi không có được đãi ngộ này, nên tôi chỉ có thể cùng ăn mướp đắng với cha mẹ, sau này tôi đã yêu vị đắng của mướp đắng, khổ tận cam lai mà." Tống Hân Nghiên tâm sự.
Thẩm Duệ đột nhiên đặt đũa xuống, lao vào nhà vệ sinh. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh, sau đó nghe thấy tiếng nôn mửa của anh từ trong nhà vệ sinh truyền ra, cô giật mình, vội vàng chạy vào.
Trong nhà vệ sinh chật hẹp, Thẩm Duệ một tay chống vào tường, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, cô không dám tin nhìn anh, "Thẩm Duệ, anh..."
Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, đôi mắt phượng rưng rưng, trên mặt lộ vẻ buồn bã, Tống Hân Nghiên sững sờ, đã quen nhìn anh mạnh mẽ, độc đoán, lãnh đạm, anh bỗng nhiên trở nên yếu ớt như vậy, thật sự khiến cô luống cuống tay chân.
Cô bất giác bước đến bên anh, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, bắp thịt dưới lòng bàn tay cứng ngắc, dường như cô đang kìm nén điều gì đó. Cổ họng của Tống Hân Nghiên dường như bị chèn ép nghiêm trọng, không thể phát ra âm thanh, cô từ từ cúi người, vươn tay ôm nhẹ anh vào lòng, âm thầm an ủi nỗi buồn của anh.
Thẩm Duệ run lên, một lúc sau, anh duỗi tay ra ôm chặt lấy cô, chặt đến mức như muốn dung hòa cô vào xương máu của mình.
---
Không khí theo đó có một nỗi buồn khó tả, Tống Hân Nghiên rửa bát đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ, không biết đang nhìn gì, vẻ mặt ngưng trọng.
Cô bước đến chậm rãi dừng lại cách anh hai bước, nhìn theo bóng lưng anh, cô muốn hỏi anh tại sao vừa rồi lại buồn, lời đến bên miệng lại bị cô nuốt trở vào. Ai cũng có những nỗi đau không muốn nói ra, cô cũng có, anh cũng vậy. Cô không muốn vạch trần vết sẹo của anh và khiến anh đau thêm lần nữa vì sự tò mò của cô.
“Ừm, tôi sẽ bay về Đồng Thành vào buổi chiều, anh phải dưỡng thương thật tốt.” Tống Hân Nghiên vốn định đi du lịch ba ngày, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Nghiêm Thành nên mọi chuyện suôn sẻ hơn cô nghĩ, vì vậy cô có thể trở lại Đồng Thành vào buổi chiều.
Thẩm Duệ quay đầu lại, dùng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm cô, một lúc sau, anh đi tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo thứ nhất, lấy ra một chiếc hộp màu hồng đưa cho cô, "Cầm lấy."
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, liếc nhìn chiếc hộp rồi lắc đầu, "Vô công không nhận lộc, tôi không thể nhận nó được."
Thẩm Duệ tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, anh hơi cúi người xuống, nắm lấy tay cô, nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay cô, "Nếu em không thích thì ra ngoài rẽ phải, có một thùng rác. "
"..." Người này tặng đồ cũng bá đạo như vậy sao? Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh lúc này không còn chút buồn bã nào, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Cô nắm chặt chiếc hộp, "Thẩm Duệ..."
“Lát nữa anh sẽ nhờ Nghiêm Thành đưa em ra sân bay, em về thu dọn hành lý đi.” Như sợ bị cô từ chối, anh xoay người đi về phía cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm, so với bộ dạng ôm cô vào lòng lúc nãy cứ như hai người vậy.
Tống Hân Nghiên sững sờ một lúc, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, xoay người bước đến sô pha, cầm túi xách, trước khi rời đi, cô không nhịn được liếc nhìn anh lần nữa, sau đó mở cửa và đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên từ phía sau, bàn tay đang buông thõng bên hông của Thẩm Duệ chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, không thể mở miệng giữ cô ở lại, lòng tự trọng của anh không cho phép.
Tống Hân Nghiên đến phòng y tá để thay băng, vết thương không được xử lý kịp thời, vùng da xung quanh có chút tím tái, nhưng may mắn là không bị nhiễm trùng. Khi thuốc được bôi lên, một cơn đau nhói ập đến khắp người, Tống Hân Nghiên cau mày vì đau.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô mở chiếc hộp mà Thẩm Duệ đưa cho, cô nghĩ đó là một thứ gì đó giống như đồ trang sức, nhưng không ngờ bên trong lại có một chiếc điện thoại di động màu hồng. Chiếc điện thoại được đính một vòng kim cương nhỏ lấp lánh, trông rất đắt tiền.
Y tá thốt lên: "Điện thoại đẹp làm sao, cô Tống, bạn trai của cô thật hào phóng."
Tống Hân Nghiên xấu hổ mím môi, anh ấy không phải bạn trai tôi rốt cuộc nói không nên lời. Cô sững sờ nhìn vào điện thoại, quan hệ của cô và Thẩm Duệ dường như càng ngày càng hỗn loạn, chạy về hướng mà cô không biết.
Cô đóng hộp lại, y tá xử lý vết thương và thay một lớp băng gạc khác.
Cô bước ra khỏi phòng y tá, Nghiêm Thành đến đón, vươn tay cầm lấy túi xách trên tay cô, "Cô Tống, tổng giám đốc Thẩm nhờ tôi đưa cô về khách sạn."
Tống Hân Nghiên liếc nhìn phòng bệnh ở cuối hành lang và gật đầu với anh ta.
---
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Đồng Thành thì trời đã tối, bầu trời ở Đồng Thành bị mưa cọ rửa sáng ngời, những đám mây cháy phía chân trời khiến một nửa bầu trời trở nên đỏ rực. Ngay khi Tống Hân Nghiên bước ra khỏi sân bay, tài xế nhà họ Thẩm đã tiếp đón.
“Cô hai, bà ra lệnh cho tôi đưa cô trở về biệt thự nhà họ Thẩm.” Tài xế nhà họ Thẩm nhận lấy hành lý từ tay Tống Hân Nghiên, cung kính nói.
Tống Hân Nghiên cau mày, người đã coi cô như không khí suốt 5 năm nay bỗng trở nên thân thiết với cô, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Cô nhớ rằng sau khi kết hôn với Đường Diệp Thần ban đầu nhà họ Thẩm không thừa nhận hôn sự này, cho đến khi nghe tin cô là cô hai nhà họ Tống bọn họ mới miễn cưỡng chấp nhận.
Đường Diệp Thần oán hận cô, ít khi đưa cô trở về nhà họ Thẩm, vì vậy trong năm năm qua, cô ấy chỉ đến nhà họ Thẩm một vài lần.
Bây giờ ngay lúc cô ly hôn với Đường Diệp Thần, Nhan Tư lại muốn cô trở về biệt thự nhà họ Thẩm, cô thực sự không thể hiểu Nhan Tư đang muốn làm gì.
Tống Hân Nghiên không từ chối, cô và Đường Diệp Thần sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, Nhan Tư bảo cô quay về, đúng lúc cô có thể thông báo chuyện này trước mặt mọi người, nhà họ Tống xảy ra chuyện, nói không chừng nhà họ Thẩm đang nóng lòng muốn cắt đứt mối quan hệ thông gia này, vậy cứ đáp ứng bọn họ mà ly hôn vậy.
Tống Hân Nghiên hạ quyết tâm, sau đó cúi người lên xe. Xe vừa lái đi, Thẩm Duệ và Nghiêm Thành ra khỏi sân bay, hai người đều nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên xe nhà họ Thẩm, Nghiêm Thành vô thức liếc nhìn Thẩm Duệ, hai người đều nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên xe.
Họ về cùng chuyến bay với Tống Hân Nghiên, nhưng Tống Hân Nghiên ngồi khoang hạng nhất còn họ đi hạng phổ thông, vì chỉ còn hai vé cuối cùng và hai ghế cuối cùng. Nghiêm Thành không ngờ rằng Thẩm Duệ thậm chí còn ngần ngại ngồi khoang hạng phổ thông để trở về Đồng Thành với Tống Hân Nghiên.
Thẩm Duệ sải bước ra khỏi sân bay, ông Vương đến đón, thấy Thẩm Duệ sắc mặt tối sầm, nhanh chóng kéo ghế sau ra, sau khi ngồi vào, ông ta dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Thành, Nghiêm Thành làm động tác kéo khóa bên miệng, lại cắt một dao trên cổ.
Lão Vương lập tức hiểu ra tâm tình Thẩm Duệ không tốt.
Ông ta lên xe, khởi động xe, hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, lần này ngài đi công tác vất vả rồi, ngài muốn về Y Uyển sao?"
Thẩm Duệ bị thương ở lưng, ngồi nghiêng, nhắm mắt ngủ thiếp đi, nghe được câu hỏi của ông Vương, hơi nhướng mi, hờ hững nói: "Đến biệt thự nhà họ Thẩm."
Ông Vương và Nghiêm Thành Nhìn nhau, bọn họ đều không hẹn mà cùng nghĩ đến Tống Hân Nghiên vừa được tài xế nhà họ Thẩm đến đón.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thư ký Nghiêm, gọi cho Nhược Kỳ, bảo cô ấy ăn mặc đẹp một chút, tôi sẽ đón cô ấy."
Nghiêm Thành nhanh chóng trả lời và gọi cho Tống Nhược Kỳ bằng điện thoại di động của mình.
---
Xe rẽ vào góc cua phía trước, lái vào biệt thự của nhà họ Thẩm ở núi Dương Minh, thấy chiếc xe đang tới gần, cánh cổng từ từ mở ra hai bên, chiếc xe băng qua hàng cây thủy sam phía trước rồi lái vào bãi đậu xe.
Tống Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống xe, sau lưng có một chiếc ô tô lao tới, ánh đèn pha chiếu mạnh khiến cô không thể mở mắt, đưa tay lên che lại, liếc mắt nhìn. Đường Diệp Thần bước xuống xe, anh ta vẫn mặc bộ quần áo buổi sáng, áo sơ mi xanh đậm, quần tây trắng và một đôi giày da thường đế mềm bằng da hươu.
Thấy cô đứng đó, một sự ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt đen của anh ta, anh ta bước nhanh đến, "Hân Nghiên, em đã về rồi."
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta như vậy, nhịn không được thở dài, xách túi, xoay người đi về phía biệt thự, biệt thự nhà họ Thẩm chiếm nửa bên núi, cũng không phân tán từng căn như biệt thự nhà họ Lệ, thay vào đó là những biệt thự năm tầng được xây dựng, tất cả đều chung sống dưới một mái nhà.
Tống Hân Nghiên từng đến đây một lần, lần đó là để giao tài liệu cho Đường Diệp Thần.
Cô đã nhìn ra thói kiêu ngạo của người giàu, cũng không coi trọng, đưa tài liệu cho Đường Diệp Thần rồi rời đi. Kể từ đó, không bao giờ đặt chân đến đây nữa.
Trong bóng đêm, căn biệt thự của nhà họ Thẩm được thắp sáng rực rỡ trên sườn đồi giống như một hoàng cung, toát ra vẻ quyền uy. Đường Diệp Thần đi theo Tống Hân Nghiên từng bước, mẹ gọi điện thoại bảo anh ta về nhà, nói rằng có một điều bất ngờ cho anh, anh ta không ngờ bất ngờ đó là cô.
Những gì cô nói lúc sáng khiến anh ta nhận ra những năm qua mình đã sai lầm như thế nào. Anh ta chơi cả thế giới chỉ để trả thù cô, nếu lúc đó anh ta không phải chỉ biết nghĩ đến bản thân mình như vậy thì liệu hôm nay họ có khác?
"Hân Nghiên, tôi rất vui vì cô đã trở về, tôi..." Đường Diệp Thần nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, vui đến mức không thể nói thành lời.
Tống Hân Nghiên đột nhiên dừng lại, cô quay lại nhìn anh ta, dưới màn đêm, anh ta vẫn đẹp trai ngời ngời, khuôn mặt tuần tú thậm chí còn có một niềm vui không che giấu được, Tống Hân Nghiên đột nhiên không đành lòng, không đành lòng phá vỡ nụ cười đó. Nhưng khi nghĩ đến sự hiểu lầm của anh, cô lại cứng rắn hơn, nói: "Tôi đến đây để nói với cha mẹ về việc ly hôn của chúng ta."
Đường Diệp Thần như thể đột nhiên bị đẩy một cái, anh ta loạng choạng, nụ cười đã đông cứng trên môi, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, "Cô nói gì?"
"Tôi đã gửi cho anh bản thỏa thuận ly hôn. Nếu anh không ký trong vòng mười ngày, tôi sẽ nhờ luật sư kháng án. Diệp Thần, tôi không muốn làm lớn chuyện đến mức phải ra tòa, vì vậy hãy ký đi.” Tống Hân Nghiên nhìn người đàn ông trước mặt, lúc đó cô yêu anh ta bao nhiêu thì hiện tại cô lại buồn bấy nhiêu.
Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trở nên vô cùng sâu thẳm, sắc mặt thanh tú đột nhiên trầm tĩnh lại, giống như ấp ủ thứ gì đó. Tống Hân Nghiên cảm thấy anh ta bây giờ rất nguy hiểm, cô vừa mới lùi lại một bước, anh đã nhào về phía cô.
Phía sau cô là một thân cây xù xì, cô bị anh ta đẩy, lưng đập mạnh vào thân cây, đau đớn thở gấp, anh ta chắn cô lại, khóa chặt cô lại giữa ta và thân cây. Hơi thở nóng rực ẩn chứa tức giận phả vào bên cổ cô, anh ta cười lạnh: "Tống Hân Nghiên, cô có tư cách gì mà ly hôn với tôi?"
“Anh nói gì?” Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên hơi thay đổi.
"Không nói đến việc nhà họ Thẩm có bao nhiêu liên hệ làm ăn với nhà họ Tống trong mấy năm qua, chỉ cần nói đến gần đây, cha cô bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra. Cha tôi đã dùng tất cả các tầng quan hệ, bảo lãnh cha cô ra, hơn nữa còn làm đảm bảo, cho Tống Thị vay. Bây giờ hai nhà Thẩm Tống đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô về hỏi cha cô đi, cuộc hôn nhân này cô không thể thoát khỏi." Giọng Đường Diệp Thần tức giận, từng chữ đều như một cây kim thép, đâm vào trái tim Tống Hân Nghiên.
“Không, không thể nào.” Tống Hân Nghiên hoảng sợ nói, lúc đó Tống Nhược Kỳ từng nói Đường Diệp Thần không chịu ra tay cứu nhà họ Tống, làm sao anh ta có thể...
Đôi mắt đen sắc bén của Đường Diệp Thần hiện lên một tia lạnh nhạt, anh ta đưa tay lên giữ lấy cằm cô, thân hình cao lớn áp vào thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô, trong lòng anh ta xao động, mỉa mai nói: "Có gì không thể? Tống Hân Nghiên, vì để giam cầm cô ở bên cạnh tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được. Cô nghĩ bây giờ cô còn có thể tùy tiện đệ đơn ly hôn sao? "
Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu, nhà họ Tống và nhà họ Thần dây dưa lợi ích, nên cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ dễ dàng kết thúc như trước. Để ngăn cô ly hôn, Đường Diệp Thần đã không ngần ngại bằng mọi giá!
Đường Diệp Thần nâng cằm cô lên, da thịt trắng nõn mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, tản ra hơi thở quyến rũ, anh ta thay đổi sắc mặt, nhớ tới cô vừa nói muốn kháng án, liền dán môi lên, nói: "Hân Nghiên, không phải trước kia cô nói năm năm qua tôi không chạm vào cô sao, vậy bây giờ chúng ta liền làm chuyện vợ chồng nên làm đi, đến lúc đó cho dù là quan tòa cũng không phán chúng ta ly hôn.”
Nói rồi, môi anh ta dán lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Phía sau đột nhiên sáng chói, Tống Hân Nghiên phản ứng lại, cô duỗi tay ra, chống vào ngực anh ta, đẩy mạnh.
Đường Diệp Thần mất cảnh giác liền bị cô đẩy ra, loạng choạng lùi lại hai bước, sau khi đứng vững lại dùng ánh mắt u ám nhìn Tống Hân Nghiên, còn muốn đè cô vào cây lần nữa, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng anh ta, "Hình như chúng tôi đến không đúng lúc, làm phiền chuyện tốt của hai người rồi."
Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng nói này, giật mình sững sốt, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thẩm Duệ đang đi về phía bọn họ, mà sau lưng anh chính là Tống Nhược Kỳ nhỏ nhắn động lòng người.
Tống Nhược Kỳ nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người thành nắm đấm, bẻ gãy bộ móng vừa được cắt tỉa đẹp đẽ, vừa rồi khi xe chạy vào biệt thự nhà họ Thẩm, cô ta nhìn thấy Đường Diệp Thần đang đè Tống Hân Nghiên vào thân cây, cô ta vừa tức giận vừa ghen tị, nhưng cô ta không dám thể hiện điều đó trước mặt Thẩm Duệ. Mấy ngày nay, cô ta gọi điện thoại cho Đường Diệp Thần không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta đều không trả lời, không ngờ anh ta lại ở đây tình chàng ý thiếp với Tống Hân Nghiên.
Cô ta oán hận nhìn Tống Hân Nghiên, tại sao lại là cô, tại sao lại là cô?
Thẩm Duệ đút hai tay vào túi quần, bên ngoài thản nhiên nhưng trong lòng lại có lửa đốt. Cô ngốc thật sao, khi Đường Diệp Thần muốn hôn cô, cô chỉ đứng yên bất động để anh ta hôn? Nếu anh không nói gì, có phải cô sẽ đoàn tụ với Đường Diệp Thần không?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, muốn bước tới bóp cổ cô cho đến chết.
Tống Hân Nghiên đứng đó, bị Thẩm Duệ nhìn chằm chằm, hai chân cô mềm nhũn không thể đứng vững, nhìn vào mắt Thẩm Duệ thật tội lỗi, cô không biết lương tâm cắn rứt của mình là gì, dù sao cũng là lương tâm cắn rứt, cắn rứt một cách không thể giải thích.
Đường Diệp Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, nếu như bọn họ không đột nhiên xuất hiện, có lẽ anh ta đã đè Hân Nghiên ngay tại đây. Nghĩ vậy, trong người anh ta như lửa đốt, hơi thở nồng nặc mùi thơm tỏa ra từ cơ thể cô khiến anh ta khó chịu.
Tống Nhược Kỳ đi tới, giọng điệu chua ngoa nói: "Hân Nghiên, em và Diệp Thần đúng là, ở bên ngoài mà còn như vậy, không sợ bị trưởng bối thấy được thất lễ sao.”
Ngày đó không gài bẫy được cô, cô ta hối hận vô cùng, nếu ngày đó cô ta bắt được Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ngủ cùng nhau, bây giờ cô ta cũng không bị động như vậy.
Tống Hân Nghiên mím môi, nhưng không cãi lại.
Thẩm Duệ cảm thấy tức giận khi thấy cô như vậy. Cô vội vã trở về Đồng Thành chỉ vì Đường Diệp Thần?
Đường Diệp Thần liếc nhìn Tống Nhược Kỳ và cảnh cáo cô ta không được nói nhảm. Tống Nhược Kỳ lúc này đang rất ghen tị, không quan tâm sự cảnh cáo của anh ta, cô ta nói: "Đúng rồi, Hân Nghiên, chiều nay ba đã được bảo lãnh ra ngoài, Diệp Thần là vì tôi... Nhà họ Tống của chúng ta, lần này đã cố gắng không ít đâu."
Cô ta cố tình ngắt giữa từ "chúng ta", tạo ra một câu hai nghĩa.
Rơi vào tai của Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần đã làm điều này cho Tống Nhược Kỳ và đứa trẻ trong bụng cô ta, chứ không liên quan gì đến Tống Hân Nghiên cô, cô đừng hiểu lầm, sau đó nóng lòng muốn dâng hiến bản thân.
Rơi vào tai Thẩm Duệ, đương nhiên lại là một cách giải thích khác, hai ngày qua anh vẫn luôn đợi Tống Hân Nghiên mở miệng với anh, nhờ anh ra tay cứu Tống Chấn Nghiệp, nhưng anh không đợi được, hóa ra là cô đã tìm thấy một người khác giúp đỡ, không có gì ngạc nhiên khi cô không cần anh.
“Chú Tư, hôm nay cơn gió nào đưa chú về đây vậy?” Đường Diệp Thần không để ý đến sự khiêu khích của Tống Nhược Kỳ, lạnh lùng nhìn Thẩm Duệ, lộ rõ vẻ thù địch.
Thẩm Duệ nhìn lại, bình tĩnh nhìn anh ta, nói: "Vấn đề này cậu phải xem dự báo thời tiết mới đúng."
"..." Đường Diệp Thần.
Tống Hân Nghiên mỉm cười, người này đúng là kiêu ngạo quyến rũ, nhìn thấy Đường Diệp Thần đen mặt, khóe môi hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, cô lập tức kéo xuống khóe miệng, không cười nữa.
Thẩm Duệ nhìn cô, ánh mắt vô cùng nhẹ nhàng và lãnh đạm, giống như đang nhìn một người xa lạ không liên quan. Tống Hân Nghiên lặng lẽ nhìn anh, trong mắt anh như nhìn thấy một ngọn lửa không thể kìm nén được, anh đột nhiên bước lên và đi về phía cô.
Tống Hân Nghiên căng thẳng cả người, tim đập loạn xạ không kiểm soát được, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, cô không biết anh định làm gì, càng không biết nếu anh làm gì, thì với tình huống trước mắt có thể sẽ hỗn loạn, cô cau mày, cơ thể cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.
Bên này, Thẩm Duệ đã đến gần, khi khoảng cách giữa anh và cô chưa đầy một mét, anh dừng lại, vai gần như chạm vai, đôi chân dài bước qua người cô rồi đi vào con đường nhỏ phía sau cô.
Tống Hân Nghiên như cá thiếu nước, mất một lúc lâu cô mới biết thở, nhìn bóng lưng anh chìm vào bóng đêm, khẽ thở hổn hển, trái tim đang đập thình thịch từ từ bình tĩnh trở lại. Nếu không phải có Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cô chắc chắn đã ngã xuống đất.
Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Duệ biến mất trên con đường phía trước, Tống Hân Nghiên cũng không dừng lại, đi về phía biệt thự. Đường Diệp Thần trầm ngâm nhìn bóng lưng của cô.
Tống Nhược Kỳ nghiêng người, đây là biệt thự nhà họ Thẩm, cô ta không dám nắm lấy cánh tay anh ta, nhẹ giọng nói: "Diệp Thần, mấy ngày nay anh đi đâu vậy, có mệt không? Em tưởng anh định bỏ rơi mẹ con em rồi. Chiều nay em thấy ba trở về, mới biết mấy ngày nay anh bôn ba vì chuyện của ba em, anh đối với em thật tốt, em yêu anh.”
Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, nhìn Tống Nhược Kỳ trước mặt, đột nhiên nói: "Mấy ngày nay anh ở thành phố C, cùng với Hân Nghiên."
Nụ cười trên mặt Tống Nhược Kỳ đông cứng lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì Đường Diệp Thần đã bước đi. Cô ta nhìn theo bóng lưng anh ta dậm chân tức giận. Tống Hân Nghiên, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
---
Tống Hân Nghiên bước vào biệt thự, bên trong truyền đến tiếng cuời của ông cụ Thẩm, cô dừng bước, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ, trước mặt ông cụ Thẩm, anh thu hết gai nhọn, trở thành một đứa con hiếu thảo
Tuy nhiên, cảnh tranh đoạt gió tanh mưa máu trên thương trường năm năm trước mặc dù cô chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết quan hệ giữa ông cụ Thẩm và Thẩm Duệ lúc đó đã cương cứng đến tận cùng.
Khi đang lưỡng lự không biết có nên vào hay không, Nhan Tư đã nhìn thấy cô, "Hân Nghiên, về rồi à? Mau vào đi, ba con còn đang nói sao các con chưa về đó."
Tiếng cười nói huyên thuyên trong phòng khách đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn về phía cửa.
Tống Hân Nghiên lo lắng nắm chặt tay, cô ngẩng đầu nhìn, ngồi ở ghế giữa chính là ông cụ Thẩm, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt uy nghiêm, đó hoàn toàn là khí chất sẵn có. Đầu ông ta đã bạc nhưng vẫn rất có tinh thần.
Bên trái ông ta là vợ chồng Đường Khải Hồng và Nhan Tư, bên phải ông ta là Thẩm Duệ, ngồi bên cạnh Thẩm Duệ là một người đàn ông rất tuấn tú, trông rất giống Thẩm duệ, hình như là em trai anh, Thẩm Ngộ Thụ.
Nhan Tư đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô, dẫn cô vào đại sảnh. Sắc mặt ông cụ Thẩm lập tức trầm xuống, bất mãn nói: "Ai gọi nó về vậy? Diệp Thần đâu?”
Thấy sắc mặt của cha chồng không tốt, Nhan Tư sợ Tống Hân Nghiên sợ hãi nên vỗ tay động viên, "Qua đó chào ông nội đi."
Tống Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông cụ Thẩm, còn bị Thẩm Duệ nhìn chằm chằm, tiếng “ông nội" không thốt ra khỏi miệng được. Ông cụ Thẩm không thích cô, cô đã biết từ lâu, hiện tại cũng không nói ra được, không phải chỉ vì ông ta không thích cô, mà còn vì Thẩm Duệ.
Ông cụ Thẩm lạnh lùng hừ một tiếng, nguyên nhân khiến ông ta không thích cô gái này là vì cô không đủ dẻo miệng, không biết cách đối nhân xử thế, “Nếu không muốn gọi thì đừng gọi, cô gọi tôi một tiếng, không biết tôi phải giảm mấy năm tuổi thọ."
Thẩm Ngộ Thụ không nhìn nổi bộ dạng này của ông cụ Thẩm, hừ lạnh nói, “Ông có giảm tuổi thọ cũng không giảm xuống dưới bảy mươi tuổi được, cũng đừng ở đó ra vẻ nữa.”
“Vèo” một tiếng, một trái chuối bay tới, Thẩm Ngộ Thụ vươn tay bắt được, sau đó mặt không đổi sắc lột vỏ chuối, cắn một cái, cố ý nói: "Thật ngon."
Ông cụ Thẩm tức giận đến mức trừng mắt, "Nghịch tử!"
Thẩm Ngộ Thụ nhún vai, không quan tâm, anh trai có thể chịu tính khí của lão già này, nhưng anh ta không nhịn được. Nếu không biết tối nay anh trai trở về, anh ta mới lười trở về để mang vạ. Lão già này rất yêu sĩ diện, nhìn thấy liền chướng mắt.
Tống Hân Nghiên không lấy lòng ông cụ Thẩm, sắc mặt của Nhan Tư có chút khó coi, bà ta liếc mắt nhìn hai anh em nhà họ Thẩm, liền cảm thấy Tống Hân Nghiên thật mất mặt, bà ta véo cánh tay Tống Hiên Nghiên một cái, "Hân Nghiên, gọi ông nội đi."
Tống Hân Nghiên bị đau nên đành phải gọi một cách bất đắc dĩ, ông ta hừ một tiếng ra hiệu rằng ông ta đã nghe thấy. Nhan Tư kéo Tống Hân Nghiên ngồi xuống, Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ mới chậm rãi bước vào.
Đường Diệp Thần liếc nhìn mọi người, sau đó gọi "ông nội" rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Hân Nghiên, vươn tay nắm lấy tay cô, cả giận nói: "Vừa rồi sao em lại đi nhanh như vậy, cũng không thèm đợi anh.”
Ý tứ này rất rõ ràng, anh ta đang muốn nói rằng bọn họ đến cùng nhau
Tống Hân Nghiên cảm thấy có hai ánh mắt lạnh lẽo đổ dồn về phía mình, cô muốn rút tay ra, nhưng anh ta đã nắm chặt lấy cô, và cô không thể thoát ra.
Tống Nhược Kỳ ngoan ngoãn chào hỏi, ông cụ Thẩm cuối cùng cũng nở một nụ cười, có thể thấy ông ta rất háo hức muốn gặp Tống Nhược Kỳ, “Nhược Kỳ đến rồi, Thẩm duệ, vợ chồng con làm sao vậy, một trước một sau vào nhà, ai không biết còn tưởng tình cảm vợ chòng hai đứa không tốt đó?”
Tống Nhược Kỳ nhìn có chút ngượng ngùng, cô ta liếc nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ hiển nhiên không muốn giải thích, cô ta nhanh chóng nói: "Ba, vừa rồi con ở ngoài nghe điện thoại, nên mới để Thẩm Duệ vào trước.”
“Vẫn là Nhược Kỳ hiểu chuyện.” Ông cụ Thẩm nói và liếc nhìn Tống Hân Nghiên.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt của Nhan Tư tối sầm lại.
Khi dùng bữa tối, trên chiếc bàn hình chữ nhật có thể chứa hai mươi người, ông cụ Thẩm ngồi ở ghế trên, Đường Khải Hồng và vợ con ngồi bên trái, vợ chồng Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên phải, tạo thành một bầu không khí rất kỳ lạ.
Đường Diệp Thần nhìn đĩa cá hấp trước mặt Thẩm Duệ và nhớ rằng đó là món Tống Hân Nghiên thích ăn, anh ta đứng dậy đổi dĩa cá hấp đến trước mặt Tống Hân Nghiên, nở một nụ cười nịnh nọt, "Hân Nghiên, đây là món cá hấp yêu thích của em, ăn thử đi."
Tống Hân Nghiên cảm thấy mình lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, đặc biệt là hai ánh mắt lạnh lùng từ trên xéo xuống khiến cô như ngồi trên kim châm. Cô không ngờ rằng Thẩm Duệ cũng sẽ trở về Đồng Thành, nếu cô biết đêm nay anh cũng trở về biệt thự của nhà họ Thẩm, cô sẽ không bao giờ đến đây. Bốn người họ ngồi cùng nhau như thế này, trong lòng có một cảm giác bối rối khó tả.
Khóe miệng ông cụ Thẩm giật giật, ông ta cũng thích ăn cá hấp đó? Đứa cháu trai này đúng là nuôi dạy uổng công, chỉ biết lấy lòng phụ nữ. Ông ta nhìn Tống Hân Nghiên một cái, đột nhiên nói: "Diệp Thần, cháu đã kết hôn được năm năm rồi, sao bụng vợ con vẫn chưa có tin gì vậy, có phải không sinh được không?"
Ngay khi những lời này nói ra, Tống Hân Nghiên một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cô đặt đũa xuống, dường như bữa ăn này đã định sẵn không cho cô nuốt trôi.
Nghe vậy, Nhan Tư vội vàng nói: "Ba, mấy ngày trước con đưa Hân Nghiên đến bệnh viện kiểm tra, bệnh viện nói rằng sức khỏe con bé rất tốt, chỉ cần Diệp Thần chăm chỉ hơn nữa, sang năm sau cha có thể bế cháu chắt rồi.”
“Ông nội, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Đường Diệp Thần kịp thời nói, sau đó huých tay Tống Hân Nghiên, vẻ mặt chờ mong nói: “Hân Nghiên, em cũng sẽ cố gắng phối hợp đúng không?”
Tống Hân Nghiên không nói nên lời, ông cụ Thẩm không biết chuyện, nhưng Đường Diệp Thần còn không biết sao?
Ông cụ Thẩm nhìn họ nói: "Vậy thì đêm nay hai đứa ở lại đây đi đừng về, còn có Thẩm Duệ và Nhược Kỳ nữa, hiếm khi gia đình đoàn tụ, ngày mai hẳn đi.”
Ông cụ Thẩm dứt khoát nói, nhưng ông ta không biết rằng bốn người họ có suy nghĩ khác nhau, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nghiên, người đang ngồi đối diện, mặt đen như đáy nồi, cô thật sự muốn ngủ lại với Đường Diệp Thần sao?
Tống Nhược Kỳ không thèm quan tâm đến Thẩm Duệ nữa, cô ta chỉ muốn bắt Đường Diệp Thần, khi nghe tin ông cụ Thẩm muốn Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên đẩy nhanh tiến độ “tạo người”, trong lòng cô ta liền hoảng hốt, không được, cô ta nhất định phải ngăn cản. Cho dù phải nói ra chuyện mang thai con của Đường Diệp Thần, cô ta cũng phải ngăn cản bọn họ ở bên nhau.
Tống Hân Nghiên nghe được lời nói của ông cụ Thẩm, cô không thể ngồi yên, đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt nhìn ông cụ Thẩm, "Ông nội, ba, mẹ, hôm nay con đến đây, con có chuyện muốn nói với mọi người, còn và Diệp Thần... "
Nhận ra cô ấy định nói gì, vẻ mặt của cả Nhan Tử và Đường Diệp Thần đều thay đổi.
Tống Hân Nghiên chưa kịp nói thì đã bị Đường Diệp Thần lôi ra khỏi phòng ăn.
Trong phòng ăn thật yên tĩnh, vẻ mặt Đường Khải Hồng và Nhan Tử không tốt lắm, vẻ mặt ông cụ Thẩm lại càng khó coi. Giữa hai người họ có mâu thuẫn, ai cũng có thể nhìn thấy.
Trong bầu không khí ngưng trọng, Thẩm Ngộ Thụ lặng lẽ đổi đĩa cá hấp đến trước mặt mình, nhanh chóng gấp ăn, anh ta cũng thích ăn cá hấp.
Thẩm Duệ để đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía ông cụ Thẩm, nói: "Ba, con muốn ly hôn với Nhược Kỳ!"
Mặt biển yên lặng bỗng nổi vũ bão, mọi người đều không dám tin nhìn Thẩm Duệ, không thể tin được những lời bọn họ vừa nghe thấy. Tống Nhược Kỳ lại càng kinh ngạc nhìn anh, dù thế nào cũng không ngờ được anh sẽ đề nghị ly hôn trước, cô ta còn chưa mở lời, vậy mà lại bị anh ta đá trước!
“Bốp” một tiếng, chiếc đũa trong tay ông cụ Thẩm đập xuống bàn, ông ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ, tức giận nói, “Càn quấy, hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu đã muốn ly hôn, các con coi hôn nhân là trò đùa sao! Ba không đồng ý!”
"Con chỉ thông báo cho ba biết, đồng ý hay không là chuyện của ba, còn nữa, đêm nay con sẽ ở lại, dì Dung, chuẩn bị cho Nhược Kỳ một phòng khách đi.” Thẩm Duệ nói xong, cũng không quan tâm ông cụ Thẩm có chấp nhận hay không, lập tức xoay người lên lầu.
Thẩm Ngộ Thụ giơ ngón cái với bóng lưng của anh, anh trai, làm tốt lắm!
Tống Nhược Kỳ đang ngồi đó, cảm thấy gió lạnh từ mọi hướng thổi về phía cô ta, khiến cô ta lạnh đến thấu xương, đến bây giờ cô ta cũng không dám tin mình đã bị Thẩm Duệ ly hôn không hề báo trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.