Chương 169: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (1)
Mẫn Linh
08/11/2022
Sau khi ăn xong, Thẩm Duệ đi thẳng về phòng, Thẩm Ngộ Thụ nhìn vẻ mặt
không bình thường của anh, kêu Lệ Gia Trân về phòng trước, anh ta ngồi
trong phòng suy nghĩ một lát rồi sẽ đi tìm cô. Sau đó anh ta lên lầu. Hạ Doãn Nhi muốn đi theo anh ta, nhưng vừa nghĩ đến trước khi dùng bữa anh ta lạnh nhạt với mình, cô ta lại dừng lại.
Nhan Tư nhìn hai anh em Thẩm Duệ lần lượt đi lên lầu, lại nhìn Lệ Gia Trân đang ngồi cùng Hạ Doãn Nhi trên ghế sa lon, bà tính toán một chút rồi cười híp mắt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Doãn Nhi.
“Gia Trân, Doãn Nhi, hôm nay là lần đầu tiên hai người đến đây lại gặp chuyện như thế này, chỗ chúng tôi tiếp đón có phần qua loa, mong hai người đừng để bụng, dù sao hôm nay tâm trạng của mọi người cũng không được tốt cho lắm.” Nhan Tư thân thiện nói.
Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi vội vàng nói không sao, Nhan Tư thuận thế nói về chuyện cuộc sống hàng ngày với hai người bọn họ, về em trai của bà.
Trước khi Lệ Gia Trân đến đây, Thẩm Ngộ Thụ từng nhắc sơ qua về bà. Anh ta nói rằng đừng thấy bà là chị dâu tốt bụng, thực chất lại là người gian xảo nhất trong gia đình. Nói chung giữa hai người có sự chênh lệch nhất định về tuổi tác, nên cô với Nhan Tư không có chung tiếng nói, cô ngồi dưới lầu nói chuyện được một chút thì đi lên lầu.
Nhan Tư vội gọi người giúp việc tới đưa Lệ Gia Trân trở về phòng. Còn cố ý nháy mắt với người giúp việc. Người giúp việc ngầm hiểu ý, liền dẫn Lệ Gia Trân đến phòng khách ở tầng năm.
Dưới tầng, Nhan Tư kéo bàn tay của Hạ Doãn Nhi, ân cần nói: “Doãn Nhi à. Tôi thấy hình như cô rất thích chú Tư nhỉ, từ nhỏ chú Tư đã được ông cụ đưa ra nước ngoài nên tính cách rất trầm lắng, cậu ta có hơi lạnh nhạt với cô, cô đừng để bụng nha.”
Dù sao Hạ Doãn Nhi vẫn là một cô gái chưa trải sự đời. Lời nói này của Nhan Tư vừa hay chạm vào nỗi đau thầm kín của cô ta, vẻ mặt cô ta trở nên ảm đạm, ấm ức nói: “Chị dâu à, em cảm thấy anh Thẩm Duệ chắc chắn là không thích em.”
“Sao lại không thích chứ?” Nhan Tư ngạc nhiên nói: “Chú Tư ngoài lạnh trong ấm, không giống như những cậu thanh niên trẻ khác suốt ngày chỉ biết nói mấy câu anh yêu em, anh thích em. Nếu chú ấy không có tình cảm với em, cũng sẽ không cho phép em ở lại đây. Tin chị đi, chú Tư nhất định có thiện cảm với em mà.”
Hạ Doãn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nghi ngờ: “Chị dâu, thật vậy sao? Anh Duệ thực sự có thích em sao?”
“Đương nhiên rồi, em lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình lại trong sáng đáng yêu, nếu chị là con trai chắc chắn chị cũng sẽ thích em. Chú Tư vừa mới ly hôn, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mà cuộc hôn nhân đó mang lại, cho nên em cần quan tâm chú ấy nhiều hơn, dùng tấm chân tình của mình để cảm hóa chú ấy, chú ấy nhất định sẽ thích em.” Nhan Tư nói.
Hạ Doãn Nhi gật đầu: “Chị dâu à, vậy em phải làm gì thì mới có thể khiến anh ấy thích em?”
“Đàn ông sao...” Nhan Tư nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai cô ta nói gì đó, đôi gò má của Hạ Doãn Nhi ngay lập tức ửng hồng, cô ta rụt rè nhìn Nhan Tư: “Chị dâu, chuyện này làm vậy có được không?”
“Em cứ tin tưởng chị, đêm nay chú Tư nhất định sẽ sang phòng tìm em, em đừng lên tiếng, tất cả đàn ông đều không thích phụ nữ nói nhiều trên giường.” Nhan Tư nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Doãn Nhi lúc cô ta đang ngượng ngùng, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác hơi tội lỗi. Nhưng ngay khi nhớ đến sự thiên vị của ông cụ, bà ta lại trở nên quyết tâm hơn, sau khi dặn dò Hạ Doãn Nhi thêm vài câu, bà lập tức đứng dậy rời đi.
...
Trong phòng ngủ, Thẩm Duệ đứng bên cửa sổ, cầm một hòn ngọc lưu ly đồng tâm đã bị lửa đốt, nút thắt đồng tâm trên đó là chính mẹ của anh tự tay làm, trên mặt ngọc lưu ly có khắc tên của hai người bọn họ, còn có lời chúc phúc mà mẹ khắc cho họ.
Miếng ngọc lưu ly trên tay anh đêm hôm đó đã bị lửa thiêu cháy, bây giờ chỉ còn lại một nửa. Mỗi lần anh nhìn miếng ngọc đó mà lòng lại đau lên tựa như có ngàn vết kim đâm vào. Anh cảm thấy hối hận vì lúc đó đã không đủ dũng khí lao vào đám cháy, nếu như anh xông vào thì có lẽ đã có thể cứu sống được mẹ.
Cửa phòng sau lưng bị ai đó đẩy ra, Thẩm Ngộ Thụ bước vào, đến bên cạnh anh, nhìn thấy miếng ngọc trên tay anh, anh ta khẽ thở dài: “Anh Tư à, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh đừng tự trách mình nữa, đó không phải là lỗi của anh.”
Thẩm Duệ cố gắng đứng thẳng lưng, anh nhìn về phía xa xăm, nói một giọng đầy đau thương: “Ngộ Thụ à, nếu như anh không sơ ý làm mất Tiểu Lục, mẹ cũng sẽ không mắc chứng trầm cảm, càng sẽ không khiến cho biệt thự bốc cháy, là anh đã hại bà ấy, hại Tiểu Lục.”
“AnhTư, không phải lỗi của anh, mẹ có linh thiêng ở trên trời cũng sẽ không mong anh cứ sống mãi trong nỗi ân hận như vậy đâu.” Thẩm Ngộ Thụ chìa tay ra khoác vai anh, trước đây, anh ta đã từng trách anh Tứ, oán hận anh vì đã để lạc Tiểu Lục khiến cho gia đình tan nát.
Nhưng sự mất kiểm soát của anh Tư cách đây năm năm đã khiến anh ta hiểu ra được nhiều chuyện, những năm qua, anh Tư luôn sống trong sự tội lỗi và hối hận. Nếu bây giờ được quay ngược thời gian trở về lại ngày đó, anh nhất định sẽ không dẫn Tiểu Lục ra ngoài chơi.
Thẩm Duệ nhắm mắt lại: “Ngộ Thụ, suốt những năm qua, anh chưa ngày nào tha thứ cho chính bản thân mình.”
“Anh Tư...” Thẩm Ngộ Thụ thở dài một cách nặng nề, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp anh buông bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng. Mấy năm nay, lúc bọn họ đang oán trách anh, tại sao lại không tự giận chính mình?
“Anh Tư, anh buông xuống đi, chỉ cần anh trút bỏ được gánh nặng của quá khứ, anh mới có thể sống một cuộc đời mới.” Đây là câu cuối cùng mà Thẩm Ngộ Thụ nói trước khi rời đi, Thẩm Duệ mở mắt, đôi mắt phượng của anh khẽ xao động: “Ngộ Thụ, em không hận anh sao?”
Đương nhiên anh vẫn còn nhớ rõ năm ấy anh đã bị ông cụ Thẩm đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm như thế nào, Thẩm Ngộ Thụ lấy đá ném anh, mắng chửi anh, nói rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh.
Thẩm Ngộ Thụ dừng lại, anh ta đứng bên cạnh cửa, rất lâu sau đó mới quay người lại nhìn anh. Bóng lưng của anh nhìn cô đơn hiu quạnh, khiến cho người ta cảm thấy xót xa trong lòng, anh ta nói: “Anh Tư, hai chúng ta là anh em ruột thịt, mãi mãi vẫn là như thế.”
Lòng Thẩm Duệ rung động không thôi, anh xoay người lại thì Thẩm Ngộ Thụ đã rời đi rồi, anh nhắm mắt lại, để cho giọt nước mắt long lanh chảy dài trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh không kịp ổn định lại tâm trạng của mình thì đã cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên nhận diện, anh không suy nghĩ gì liền nhận cuộc gọi, cất giọng khàn khàn, anh nói: “Nghiên Nghiên...”
“Thẩm Duệ, giọng anh sao vậy?” Tống Hân Nghiên vừa quét dọn nhà xong, cô do dự hồi lâu, sau đó vẫn quyết định gọi điện cho anh. Nghiêm Thành nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh chắc chắn là rất khó chịu trong lòng. Nghe giọng nói nghẹn ngào của anh, lòng cô cũng cảm thấy đau nhói.
Thẩm Duệ lau đi đôi mắt ướt, trong lòng bỗng hiện lên một khát vọng mãnh liệt, anh muốn được gặp cô. Anh cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nỗi đau của mình: “Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.”
“Em ở nhà trọ, anh tới đi.” Tống Hân Nghiên không có cách nào để từ chối một người đàn ông đang bị tổn thương, hơn nữa lại chính là người đàn ông mà cô yêu: “Anh đừng tự lái xe, em rất lo lắng cho anh.”
“Được, đợi anh nha.” Thẩm Duệ cúp điện thoại, lấy bộ đồ vest sau lưng thay vào, chớp mắt đã bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới tầng.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại di động, nhớ lại giọng nói của anh vừa nãy, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô không thể ngồi yên được dù chỉ là nửa phút, cô vội cầm lấy chìa khóa ra ngoài, đi ra ngoài tiểu khu và đứng dưới nhà chờ anh.
Nhan Tư nhìn hai anh em Thẩm Duệ lần lượt đi lên lầu, lại nhìn Lệ Gia Trân đang ngồi cùng Hạ Doãn Nhi trên ghế sa lon, bà tính toán một chút rồi cười híp mắt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Doãn Nhi.
“Gia Trân, Doãn Nhi, hôm nay là lần đầu tiên hai người đến đây lại gặp chuyện như thế này, chỗ chúng tôi tiếp đón có phần qua loa, mong hai người đừng để bụng, dù sao hôm nay tâm trạng của mọi người cũng không được tốt cho lắm.” Nhan Tư thân thiện nói.
Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi vội vàng nói không sao, Nhan Tư thuận thế nói về chuyện cuộc sống hàng ngày với hai người bọn họ, về em trai của bà.
Trước khi Lệ Gia Trân đến đây, Thẩm Ngộ Thụ từng nhắc sơ qua về bà. Anh ta nói rằng đừng thấy bà là chị dâu tốt bụng, thực chất lại là người gian xảo nhất trong gia đình. Nói chung giữa hai người có sự chênh lệch nhất định về tuổi tác, nên cô với Nhan Tư không có chung tiếng nói, cô ngồi dưới lầu nói chuyện được một chút thì đi lên lầu.
Nhan Tư vội gọi người giúp việc tới đưa Lệ Gia Trân trở về phòng. Còn cố ý nháy mắt với người giúp việc. Người giúp việc ngầm hiểu ý, liền dẫn Lệ Gia Trân đến phòng khách ở tầng năm.
Dưới tầng, Nhan Tư kéo bàn tay của Hạ Doãn Nhi, ân cần nói: “Doãn Nhi à. Tôi thấy hình như cô rất thích chú Tư nhỉ, từ nhỏ chú Tư đã được ông cụ đưa ra nước ngoài nên tính cách rất trầm lắng, cậu ta có hơi lạnh nhạt với cô, cô đừng để bụng nha.”
Dù sao Hạ Doãn Nhi vẫn là một cô gái chưa trải sự đời. Lời nói này của Nhan Tư vừa hay chạm vào nỗi đau thầm kín của cô ta, vẻ mặt cô ta trở nên ảm đạm, ấm ức nói: “Chị dâu à, em cảm thấy anh Thẩm Duệ chắc chắn là không thích em.”
“Sao lại không thích chứ?” Nhan Tư ngạc nhiên nói: “Chú Tư ngoài lạnh trong ấm, không giống như những cậu thanh niên trẻ khác suốt ngày chỉ biết nói mấy câu anh yêu em, anh thích em. Nếu chú ấy không có tình cảm với em, cũng sẽ không cho phép em ở lại đây. Tin chị đi, chú Tư nhất định có thiện cảm với em mà.”
Hạ Doãn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nghi ngờ: “Chị dâu, thật vậy sao? Anh Duệ thực sự có thích em sao?”
“Đương nhiên rồi, em lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình lại trong sáng đáng yêu, nếu chị là con trai chắc chắn chị cũng sẽ thích em. Chú Tư vừa mới ly hôn, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mà cuộc hôn nhân đó mang lại, cho nên em cần quan tâm chú ấy nhiều hơn, dùng tấm chân tình của mình để cảm hóa chú ấy, chú ấy nhất định sẽ thích em.” Nhan Tư nói.
Hạ Doãn Nhi gật đầu: “Chị dâu à, vậy em phải làm gì thì mới có thể khiến anh ấy thích em?”
“Đàn ông sao...” Nhan Tư nhìn xung quanh, sau đó ghé vào tai cô ta nói gì đó, đôi gò má của Hạ Doãn Nhi ngay lập tức ửng hồng, cô ta rụt rè nhìn Nhan Tư: “Chị dâu, chuyện này làm vậy có được không?”
“Em cứ tin tưởng chị, đêm nay chú Tư nhất định sẽ sang phòng tìm em, em đừng lên tiếng, tất cả đàn ông đều không thích phụ nữ nói nhiều trên giường.” Nhan Tư nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Doãn Nhi lúc cô ta đang ngượng ngùng, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác hơi tội lỗi. Nhưng ngay khi nhớ đến sự thiên vị của ông cụ, bà ta lại trở nên quyết tâm hơn, sau khi dặn dò Hạ Doãn Nhi thêm vài câu, bà lập tức đứng dậy rời đi.
...
Trong phòng ngủ, Thẩm Duệ đứng bên cửa sổ, cầm một hòn ngọc lưu ly đồng tâm đã bị lửa đốt, nút thắt đồng tâm trên đó là chính mẹ của anh tự tay làm, trên mặt ngọc lưu ly có khắc tên của hai người bọn họ, còn có lời chúc phúc mà mẹ khắc cho họ.
Miếng ngọc lưu ly trên tay anh đêm hôm đó đã bị lửa thiêu cháy, bây giờ chỉ còn lại một nửa. Mỗi lần anh nhìn miếng ngọc đó mà lòng lại đau lên tựa như có ngàn vết kim đâm vào. Anh cảm thấy hối hận vì lúc đó đã không đủ dũng khí lao vào đám cháy, nếu như anh xông vào thì có lẽ đã có thể cứu sống được mẹ.
Cửa phòng sau lưng bị ai đó đẩy ra, Thẩm Ngộ Thụ bước vào, đến bên cạnh anh, nhìn thấy miếng ngọc trên tay anh, anh ta khẽ thở dài: “Anh Tư à, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh đừng tự trách mình nữa, đó không phải là lỗi của anh.”
Thẩm Duệ cố gắng đứng thẳng lưng, anh nhìn về phía xa xăm, nói một giọng đầy đau thương: “Ngộ Thụ à, nếu như anh không sơ ý làm mất Tiểu Lục, mẹ cũng sẽ không mắc chứng trầm cảm, càng sẽ không khiến cho biệt thự bốc cháy, là anh đã hại bà ấy, hại Tiểu Lục.”
“AnhTư, không phải lỗi của anh, mẹ có linh thiêng ở trên trời cũng sẽ không mong anh cứ sống mãi trong nỗi ân hận như vậy đâu.” Thẩm Ngộ Thụ chìa tay ra khoác vai anh, trước đây, anh ta đã từng trách anh Tứ, oán hận anh vì đã để lạc Tiểu Lục khiến cho gia đình tan nát.
Nhưng sự mất kiểm soát của anh Tư cách đây năm năm đã khiến anh ta hiểu ra được nhiều chuyện, những năm qua, anh Tư luôn sống trong sự tội lỗi và hối hận. Nếu bây giờ được quay ngược thời gian trở về lại ngày đó, anh nhất định sẽ không dẫn Tiểu Lục ra ngoài chơi.
Thẩm Duệ nhắm mắt lại: “Ngộ Thụ, suốt những năm qua, anh chưa ngày nào tha thứ cho chính bản thân mình.”
“Anh Tư...” Thẩm Ngộ Thụ thở dài một cách nặng nề, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp anh buông bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng. Mấy năm nay, lúc bọn họ đang oán trách anh, tại sao lại không tự giận chính mình?
“Anh Tư, anh buông xuống đi, chỉ cần anh trút bỏ được gánh nặng của quá khứ, anh mới có thể sống một cuộc đời mới.” Đây là câu cuối cùng mà Thẩm Ngộ Thụ nói trước khi rời đi, Thẩm Duệ mở mắt, đôi mắt phượng của anh khẽ xao động: “Ngộ Thụ, em không hận anh sao?”
Đương nhiên anh vẫn còn nhớ rõ năm ấy anh đã bị ông cụ Thẩm đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm như thế nào, Thẩm Ngộ Thụ lấy đá ném anh, mắng chửi anh, nói rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh.
Thẩm Ngộ Thụ dừng lại, anh ta đứng bên cạnh cửa, rất lâu sau đó mới quay người lại nhìn anh. Bóng lưng của anh nhìn cô đơn hiu quạnh, khiến cho người ta cảm thấy xót xa trong lòng, anh ta nói: “Anh Tư, hai chúng ta là anh em ruột thịt, mãi mãi vẫn là như thế.”
Lòng Thẩm Duệ rung động không thôi, anh xoay người lại thì Thẩm Ngộ Thụ đã rời đi rồi, anh nhắm mắt lại, để cho giọt nước mắt long lanh chảy dài trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, anh không kịp ổn định lại tâm trạng của mình thì đã cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên nhận diện, anh không suy nghĩ gì liền nhận cuộc gọi, cất giọng khàn khàn, anh nói: “Nghiên Nghiên...”
“Thẩm Duệ, giọng anh sao vậy?” Tống Hân Nghiên vừa quét dọn nhà xong, cô do dự hồi lâu, sau đó vẫn quyết định gọi điện cho anh. Nghiêm Thành nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh chắc chắn là rất khó chịu trong lòng. Nghe giọng nói nghẹn ngào của anh, lòng cô cũng cảm thấy đau nhói.
Thẩm Duệ lau đi đôi mắt ướt, trong lòng bỗng hiện lên một khát vọng mãnh liệt, anh muốn được gặp cô. Anh cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được nỗi đau của mình: “Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.”
“Em ở nhà trọ, anh tới đi.” Tống Hân Nghiên không có cách nào để từ chối một người đàn ông đang bị tổn thương, hơn nữa lại chính là người đàn ông mà cô yêu: “Anh đừng tự lái xe, em rất lo lắng cho anh.”
“Được, đợi anh nha.” Thẩm Duệ cúp điện thoại, lấy bộ đồ vest sau lưng thay vào, chớp mắt đã bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới tầng.
Tống Hân Nghiên cầm điện thoại di động, nhớ lại giọng nói của anh vừa nãy, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô không thể ngồi yên được dù chỉ là nửa phút, cô vội cầm lấy chìa khóa ra ngoài, đi ra ngoài tiểu khu và đứng dưới nhà chờ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.