Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 173: Cuối cùng cũng chờ được em, may mà anh không bỏ cuộc (5)

Mẫn Linh

11/11/2022

Lần đầu tiên Tống Hân Nghiên tăng tốc, tốc độ tăng lên tới 150 km/h. Cũng may đường phố vào rạng sáng không có nhiều xe cộ, nửa giờ sau, cô đã đến con đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm. Cô nhìn thấy Lệ Gia Trân đứng ở ven đường, mà Thẩm Ngộ Thụ đứng ở bên cạnh cô ấy. Hai người đều không nói gì hơn nữa lại có loại không khí không tốt quanh quẩn xung quanh bọn họ.

Tống Hân Nghiên đỗ xe ở trên đường cao tốc, xe dừng lại ngay bên cạnh bọn họ. Cô tắt máy xuống xe, không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức cô hít sâu một hơi. Cô đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh Lệ Gia Trân: “Gia Trân, em làm sao vậy?”

Lệ Gia Trân giống như nhìn thấy người thân, cô khóc nhào vào lòng Tống Hân Nghiên, tiếng khóc bi ai động lòng người, khiến lòng người đều thắt chặt lại. Tống Hân Nghiên khẽ vỗ lưng cô: “Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.”

Thẩm Ngộ Thụ nhìn cô khóc, đau lòng lại bất lực. Vừa rồi anh ta đuổi theo cô, cho dù anh ta khuyên cô như thế nào thì cô cũng không chịu trở về với anh ta. Anh ta biết rằng cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh ta.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, anh ta và Thẩm Duệ có vài phần giống nhau, khiến cô không tự chủ được mà sinh ra cảm giác thân thiết, cô nói: “Đã xảy ra chuyện gì, hai người cãi nhau sao?”

Thẩm Ngộ Thụ giật môi, lại không biết nên giải thích như thế nào, anh ta nói: “Trân Trân không chịu theo tôi trở về, phiền chị giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào cũng được.”

Tống Hân Nghiên nói số điện thoại của cô cho anh ta, sau đó đỡ Lệ Gia Trân ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, cô đi đến trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, nói: “Cậu không cần phải lo lắng về em ấy, tôi sẽ chăm sóc cho cô bé. Người yêu cãi nhau là điều không thể tránh khỏi, cậu chờ cô ấy bình tĩnh lại thì cô ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi.”

Thẩm Ngộ Thụ cười chua xót: “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu.”

Tống Hân Nghiên nhíu mày nhưng không nói nhiều, cô xoay người lên xe. Xe chạy được một đoạn xa, cô nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ vẫn đứng trên đường không nhúc nhích, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Gia Trân đang tựa lưng vào ghế yên lặng mà khóc, cô nói: “Gia Trân, anh ta rất yêu em.”

Lệ Gia Trân mở mắt ra, nhìn bóng dáng càng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cô bật khóc, cô bé nói: “Chị Tống, chị biết không? Em và anh ta đã quen nhau được 9 năm, nhưng có khả năng rằng chúng em sẽ không bao giờ có thể xây lại được nữa.”

Tống Hân Nghiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cô nói: “Gia Trân, có đôi khi chúng ta đau khổ là bởi vì chúng ta còn yêu nhau, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì không nên nói chia tay một cách dễ dàng, nếu không vào một ngày nào đó trong tương lai, khi em lại nhớ tới ngày hôm nay, em sẽ hối hận cả đời.”



Lệ Gia Trân cắn môi, khóc đến khàn giọng.

......

Thẩm Ngộ Thụ nhìn chiếc Bentley u Lục màu trắng rời đi, anh ta đấm một quyền vào cột điện bên cạnh, ngay lập tức trên mu bàn tay chảy ra một dòng máu tươi. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Vì sao người trong phòng không phải là Lệ Gia Trân, vì sao anh ta lại bị hạ dược?

Thẩm Ngộ Thụ xoay người, mang theo tức giận như vũ bão chạy về phía nhà chính của họ Thẩm, anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Anh ta tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình mơ mơ màng màng bị người khác tính kế.

Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng, Hạ Doãn Nhi ngồi trên sô pha, khóc đến sưng mắt. Nhan Tư không ngừng rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ta: “Doãn Nhi, đừng khóc đi, nói cho chị biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để bác làm chủ cho con.”

Hạ Doãn Nhi vẫn bi thương từ nãy đến giờ, người mà cô ta thích là Thẩm Duệ, hiện tại lại bị Thẩm Ngộ Thụ bắt nạt, sau này cô ta còn phải đối mặt với Thẩm Duệ như thế nào? Nghĩ đến đây, cô ta khóc đến chết đi sống lại, hận không thể đâm đầu mà chết.

Ông cụ Thẩm nhìn vết hôn trên cổ Hạ Doãn Nhi, liền biết là đã xảy ra chuyện gì, ông ấy híp mắt, không nghĩ ra trong quá trình đã xảy ra sai sót ở đoạn nào, vì sao người vào phòng Hạ Doãn Nhi lại là thằng Năm, mà không phải là thằng Tư?

Vừa rồi ông cụ cũng đã hỏi A Uy, anh ta đã xác định là bỏ thuốc vào bát thuốc của cậu Tư, ông ta cũng đã tận mắt nhìn thấy thằng Tư uống hết bát canh thuốc, chẳng lẽ tác dụng của thuốc này còn có thể chuyển tiếp lên người thằng Năm sao?

Ông ta ấn huyệt thái dương chỉ cảm thấy sứt đầu mẻ trán. Thằng Năm và cô năm của nhà họ Lệ đang quen nhau, chuyện này ông ta cũng rất là coi trọng, nhưng hiện tại anh ta lại bắt nạt Hạ Doãn Nhi, nhà họ Hạ sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?

Ông ta càng nghĩ càng đau đầu, giương mắt nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ một mình trở về, ông ấy nói: “Gia Trân đâu? Sao cô bé lại không quay lại với con?”



“Bạn cô ấy đã đến đón cô ấy.” Thẩm Ngộ Thụ cũng không muốn nói nhiều, anh ta đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua Hạ Doãn Nhi còn đang khóc, anh ta lại nhìn ông cụ Thẩm, nói: “Ba, con bị hạ dược.”

Ông cụ Thẩm giận dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Thẩm Ngộ Thụ, đã là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, con đã bắt nạt Duẫn nhi, bây giờ nói bậy như vậy là muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”

“Con không trốn tránh trách nhiệm, con thực sự bị bỏ thuốc. Rốt cuộc là ai động tay động chân, con nghĩ rằng trong lòng người đó đã biết rõ.” Ánh mắt Trầm Ngộ Thụ xẹt qua mọi người trong phòng khách, anh ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.

Nhan Tư bị anh ta nhìn đến chột dạ, bà ta lau nước mắt cho Hạ Doãn Nhi né tránh ánh mắt của anh ta.

“Đồ khốn nạn!” Ông cụ Thẩm tức giận đập bàn lên, chỉ vào mũi anh ta tức giận mắng: “Buổi tối con ăn đồ giống chúng tôi, chúng ta đều không bị hạ thuốc, sao con lại bị hạ thuốc được?”

Tiếng khóc của Hạ Doãn Nhi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Thụ, xem anh ta muốn giải thích chuyện này như thế nào. Nhưng khi mắt cô ta va phải con ngươi thâm độc của anh ta thì không biết tại sao, cô ta lại bị anh ta trừng đến tim đập thình thịch.

Thẩm Ngộ Thụ trên đường trở về đã nghĩ đến vấn đề này, anh ta nói: “Bát canh kia có vấn đề.”

Nhan Tư không ngồi yên, bà ta đứng lên cười lạnh nói: “Chú Năm, lời này của chú có ý gì? Chén canh kia là chuẩn bị cho Diệp Thần, chú nhất định đoạt lấy mà uống, hiện tại chú lại bảo bát canh có vấn đề, muốn nói là tôi hạ thuốc cho chính con ruột của tôi sao?”

Ánh mắt Thẩm Ngộ Thụ sắc bén nhìn chằm chằm vào Nhan Tư: “Có phải hay không thì trong lòng chị dâu là rõ ràng nhất.”

Nhan Tư tức giận không có chỗ để trút giận: “Chú bảo tôi hạ thuốc vậy thì chú lấy đâu ra chứng cớ, vô duyên vô cớ vì sao tôi phải hạ thuốc cho Diệp Thần, chú nói xem? Nếu như không phải bản thân chú làm ra những chuyện không biết xấu hổ thì đến bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm, còn không phải là do đàn ông gây ra sao.”

“Ngoại trừ uống chén canh kia, tôi cũng không có ăn cái gì khác, nếu như không phải chén canh kia có vấn đề, vậy vì sao tất cả mọi người đang yên đang lành thì tôi lại xảy ra chuyện?” Giọng điệu Thẩm Ngộ Thụ sắc bén, thấy Nhan Tư muốn giải thích, anh ta nói: “Chị dâu không cần phải vội vàng giải thích, còn có một chuyện, lúc ở trên bàn cơm mọi người đều nghe được chị sắp xếp Trân Trân ở phòng đối diện tôi còn cô Hạ ở phòng đầu tiên trên tầng năm, vì sao lại biến thành cô Hạ ở phòng đối diện tôi, Trân Trân lại ở phòng bên cạnh tôi, chẳng lẽ còn không phải là kế hoạch mà chị đã sắp đặt tỉ mỉ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Từng Là Duy Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook