Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 290: Đừng bỏ em lại một mình (3)

Mẫn Linh

24/03/2024

Nhan Tư không có tính toán lên con của mình mà tính toán lên Ngộ Thụ. Mặc dù ông ta không tìm được chứng cứ, nhưng trong lòng đã sáng như gương, thế mà Nhan Tư còn dám ở trước mặt ông ta trêu chọc.

Ông ta vừa muốn nói chuyện, phía cổng truyền đến giọng nói khinh thường: “Chị dâu đã thích cô Hạ như thế, không thì để Đường Diệp Thần cưới cô ta thì thế nào?”

Đám người ngẩng đầu nhìn thì thấy hai anh em Thẩm Duệ đi đến, Thẩm Ngộ Thụ đi ở phía trước, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự phóng đãng không bị trói buộc, hai tay của anh ta tùy ý đút vào trong túi quần, trong miệng nhai kẹo cao su, thấy thế nào đều là dáng vẻ cả con ông cháu cha.

Ông cụ Thẩm giận không kềm được, trong tay anh quải trượng đâm đến sàn nhà vang lên, anh phẫn nộ quát: “Thẩm Ngộ Thụ, con nói chuyện như vậy sao? Ba muốn con lập tức xin lỗi Doãn Nhi.”

Người nhà họ Hạ cùng đổi sắc, ngay cả Hạ Doãn Nhi cũng ngừng thút thít, cô ta oán hận nhìn bọn họ chăm chăm, Thẩm Ngộ Thụ như thép nguội đâm vào trong lòng cô ta: “Thẩm Ngộ Thụ, anh quá phận.”

Thẩm Ngộ Thụ cà lơ phất phơ đi đến bên người cô ta, ngồi xuống bên cạnh cô ta, anh ta thổi bong bóng “Tách” một tiếng phát nổ, đầu lưỡi của anh ta quét lại tiếp tục nhai, anh ta nói: “Tôi chính là đàn ông như vậy, cô xác định cô muốn gả cho tôi?”

Hạ Doãn Nhi đỏ mắt vì tức, cô ta cắn răng không lên tiếng, cô ta nhất định phải gả cho Thẩm Ngộ Thụ, chỉ có gả cho. Thẩm Ngộ Thụ, cô ta mới gần Thẩm Duệ một bước.

Ngân Hoan nhíu mày, đây là bà ta lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ, anh ấn tượng với kém đến cực điểm, bà ta nghĩ đến chuyện phải gả con gái gả cho người đàn ông như vậy thì bà ta không khỏi lo lằng.

Ông cụ Hạ nhìn về phía Thẩm Duệ đứng trong phòng khách, anh thành thục nội liễm chững chạc, vừa có sự nghiệp. vừa có thành tựu, người trong nhà họ Thẩm nhất mà ông ta thưởng thức nhất là Thẩm Duệ, ôi, vẫn là Doãn Nhi nhà họ không có phúc, nếu như đêm đó người đàn ông ở cùng với Doãn Nhi là anh thì thật là tốt biết bao?

“Ông Thẩm, Ngộ Thụ đã trở về, chúng ta liền thương lượng ngày kết hôn đi, trước khi đến đây tôi cố ý xem lịch âm, ngày hai mươi sáu tháng sau là ngày lành tháng tốt, không băng quyết định tổ chức đám cưới ngày hôm đó, ông cảm thấy thế nào?”

Thẩm Ngộ Thụ nhíu mày, anh ta ngẩng đầu nhìn ông cụ Hạ, khẽ cười nói: “Tôi còn chư đồng ý cưới, mấy người đã bắt đầu thương lượng ngày kết hôn, ông Hạ cũng quá sốt ruột chăng?”



“Thẩm, Ngôn, Thụ, con câm miệng cho ba!” Ông cụ Thẩm tức giận đến nỗi lông mày sắp bay lên, ánh mắt của ông ta lướt qua người nhà họ Hạ, rơi vào người Thẩm Ngôn Thụ, tiếp tục nói: “Doãn Nhi mang thai con của con, con không cưới thì ai cưới?”

“Ba nói đúng, Ngôn Thụ à, con cũng có rồi mà em còn muốn quyt nợ sao?” Nhan Tư không kịp chờ mà bổ dao.

'Thẩm Duệ liếc xéo Nhan Tư, đêm đó nếu không phải Nhan Tư giở trò, thì làm sao Ngôn Thụ lại ở nhầm với người khác? Anh thản nhiên nói: “Chị dâu, chị không nói lời nào thì không ai coi chị là người câm.”

“.” Nhan Tư hung tợn trừng Thẩm Duệ: “Cậu tư, em đã gọi chị một tiếng chị, thì dù sao em cũng nên hiểu kính già yêu trẻ?”

“Chị dâu già nên hồ đồ rồi, em chỉ nhắc nhở chị một chút mà thôi.” Thẩm Duệ mỉa mai nói.

Nhan Tư tức giận đến nỗi cái mũi bị lệch, anh dám nói bà già, lẽ nào lại như vậy! Bà vừa muốn cãi lại thì cảm nhận được. một ánh mắt bén nhọn quét tới, bà ngẩng đầu nhìn lại, khi chạm trúng cặp mắt uy nghiêm đó, bà tự động mất tiếng.

Thẩm Ngộ Thụ nghiêng đầu nhìn Hạ Doãn Nhị, anh ta cười lạnh nói: “Cô Hạ, tôi không sẽ lấy cô, hoặc là cô phá thai đi, hoặc là cô sinh con mang tới nhà họ Thẩm, tôi sẽ nuôi nó lớn lên, nhưng tha lỗi cho tôi rằng tôi không mẹ của đứa trẻ. Tôi đã nói xong nên không nói nữa.”

Ngân Hoan vô cùng tức giận, Thẩm Ngộ Thụ đang bắt nạt nhà họ Hạ không có ai sao? Bà ta vừa muốn quát mảng thì Hạ Doãn Nhi đã giữ chặt tay của mẹ cô ta, lắc đầu với bà ta.

Thẩm Ngộ Thụ đứng lên muốn đi, Hạ Doãn Nhi đi theo, cô nhìn bóng lưng Thẩm Ngộ Thụ, bình tĩnh nói: “Thẩm Ngộ Thụ, lúc đầu tôi cũng không thể không phải gả cho anh, nhưng vì lời mới nói của anh, tôi còn muốn gả cho anh. Ông nội của tôi mới vừa nói, hôn lễ ngày hai mươi sáu tháng sau, anh không đến, tôi để gà trống thay thế cho anh, dù sao tôi sinh ra là người của nhà họ Thẩm các anh, chết là quỷ nhà họ Thẩm các anh, tôi sẽ quấn lấy anh. Còn có, người phụ nữ anh đặt trên đỉnh trong lòng đó, nếu anh bỏ qua thanh danh kẻ thứ ba trên người cô ta, thì tôi cũng không để ý, coi như tôi sống cuộc đời góa chồng, về phần cô ta thì cả một đời không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”

Đôi tay Thẩm Ngộ Thụ để xuôi ở bên người trong phút chốc nắm chặt thành quyền, anh ta bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, tức giận đến cả người phát run, anh ta cười lạnh nói: “Hạ Doãn Nhi, cô cảm thấy làm như vậy có ý nghĩa sao?”



“Tại sao không có ý nghĩa? Để tôi sống một cuộc đời khổ, không băng để mọi người cùng nhau đau khổ, dù sao tôi ở Địa Ngục thì mấy người cũng phải đi xuống Địa Ngục với tôi.” Hạ Doãn Nhi lại ngồi về ghế sa lon, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta hiện đầy sự hận thù không bao giờ quên, cô ta tuyệt dối sẽ không để những người bắt nạt cô ta sống tốt hơn.

Ngân Hoan và ông cụ Hạ kinh ngạc nhìn Hạ Doãn Nhi, trong chớp nhoáng này, Hạ Doãn Nhi ngồi trước mặt bọn họ lạ lãm làm cho bọn họ kinh hãi.

Đưa tiễn người nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm lao lực quá độ, ông ta quay về phòng khách, trông thấy hai anh em ngồi ở trên ghế sa lon thì ông ta liền đau đầu: “Ngộ Thụ hôn lễ của con và Hạ Doãn Nhi, con không đồng ý cũng phải đồng ý.”

“Ông cụ, hôm nay con đã nói rồi, người phụ nữ con muốn cưới chỉ có một người, đó chính là Lệ Gia Trân, ngoại trừ cô ấy, ai con cũng không cưới!” Thẩm Ngộ Thụ nghiêm túc, hoàn toàn không cà lơ phất phơ như ở trước mặt người nhà họ Hạ vừa nãy.

Ông cụ Thẩm tức giận đến nỗi nắm chén trà ném về phía anh ta: “Hạ Doãn Nhi mang thai con của con, con là đàn ông thì con nên chịu trách nhiệm, đừng để người khác chỉ vào mũi ông đây mà mắng, măng ông đây không biết dạy con!”

Thẩm Ngộ Thụ né được, chén trà lăn xuống đất, vỡ từng mảnh, Nhan Tư đứng ở trước mặt ông cụ Thẩm, thấy ông cụ Thẩm tức giận đến nổi tăng huyết áp, bà vội vàng đưa tay khế vuốt ngực ông cụ Thẩm: “Ba à, ngài đừng chấp nhặt với cậu năm, bác sĩ đã nói, huyết áp của ngài rất cao, phải để tâm trạng bình thản.”

“Sớm muộn gì tôi sẽ bị các người làm tức chết mới cam †âm!” Ông cụ Thẩm đập cái bàn rung đùng đùng, A Uy vội vàng đưa chén nước và thuốc giảm huyết áp tới, ông cụ nhận lấy uống thuốc, phần ửng hồng trên mặt mới chậm rãi dịu xuống, ông ta nói: “Thẩm Ngộ Thụ, ngày hai mươi sáu tháng sau, con không có mặt ở hôn lễ đừng có nhận người ba này!”

Ông cụ Thẩm nói xong, quay người đi lên lầu.

'Thẩm Ngộ Thụ vùi vào trong ghế sô pha, trong lòng có sự bi thương không nói được. Thẩm Duệ đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay võ vai của anh ta, anh nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Nhan Tư nhìn hai anh em đi ra ngoài cổng lớn của biệt thự, ánh mắt của bà hơi nheo lại, bà không thể để Thẩm Ngộ Thụ và Hạ Doãn Nhi kết hôn, chỉ có khi bọn họ trở mặt, người nhà họ Hạ mới có thể ra tay độc ác trừng phạt Thẩm Duệ.

Trong xe Lincoln dài hơn nhà xe, ông cụ Hạ sau khi Thẩm Ngộ Thụ nói như vậy thì gương mặt ông cụ vẫn không giãn ra, ông cụ nhìn Hạ Doãn Nhi lắng lặng ngồi ở trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ông cụ nói: “Ngân Hoan, đi tìm một bác sĩ khoa phụ sản giỏi nhất để dẫn Doãn Nhi tới phá thai!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Từng Là Duy Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook