Chương 270: Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi(3)
Mẫn Linh
01/12/2022
“Kết quả.” Thẩm Duệ cau mày.
Nghiêm Thành rụt cổ một cái, anh biết hiện tại Thẩm Duệ không có thời gian nghe anh nói nhảm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Số tiền khổng lồ trong tài khoản của chủ thầu là do một người tên là Lục Phú Quý gửi vào, hơn nữa người này là bạn học cũ của anh trai ngài.”
Thẩm Duệ híp mắt, anh nói: “Ý cậu là Thẩm Đường bày ra tất cả mọi chuyện?”
“Đúng vậy, tất cả bằng chứng hiện tại đều đang chỉ về phía Tổng giám đốc Thẩm, Chúng tôi cũng đã tìm ra manh mối, tiệm Internet đó cần phải dùng chứng minh thư để đăng ký,c thể bên kia biết chống do thám nên đã dùng chứng minh nhân dân của người khác, điều tra lần theo người đó thì được biết anh ta cùng quê với Lục Phú Quý, hơn nữa còn là bạn của con trai ông ta – Lục Xuân Sinh. Cầm ảnh chụp của Lục Xuân Sinh tới tiệm internet để hỏi thì ông chủ xác nhận anh ta quả thật đã đến đó vào ngày ánh nóng được phát tán.” Nghiêm Thành nói xong, trong thang máy bỗng yên tĩnh lại, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám, đứng một bên đợi Thẩm Duệ đáp lại.
Thẩm Duệ mím môi không nói lời nào. Thang máy dừng ở tầng một “Ding” một tiếng, Nghiêm Thành bị giật mình, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Duệ, anh nói: “Tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Thẩm Duệ nở nụ cười lạnh đến thấu xương, anh nói: “Tôi đã dung túng anh ta hơn mười năm, nếu anh ta cứ thích chọc vào thì đừng trách tôi không khách khí. Không phải tập đoàn Khải Hồng muốn hạng mục kia sao? Tôi chắp tay dâng lên cho anh ta, để xem anh ta có nuốt trôi không đã.”
“Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành do dự hỏi: “Nếu như ông cụ Thẩm biết ngài giăng bẫy để Thẩm Đường nhảy vào, e là...”
Thẩm Duệ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Sao nào, anh ta gài bẫy tôi lại không cho tôi đánh trả lại à? Nếu như không phải ông già che chở thì việc đầu tiên tôi làm sau khi về nước chính là dẹp cái tổ chim của Thẩm Đường Khải Hồng!”
Sau lưng Nghiêm Thành toát cả mồ hôi lạnh, cuộc chiến nhà giàu đã chậm trễ 5 năm, cuối cùng cũng chỉ vì Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện mà phá vỡ đi cân bằng. Thẩm thị và tập đoàn Khải Hồng nội đấu, kết quả chỉ có kẻ khác ngư ông đắc lợi.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng rời khỏi công ty, Lão Vương đã lấy sẵn xe đợi trước cửa, thấy hai người bước tới, ông vội vàng mở cửa ghế sau, chờ Thẩm Duệ ngồi vào trong ông mới đóng cửa, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.
Nghiêm Thành cũng ngồi ở ghế phụ, anh báo một địa chỉ, Lão Vương khởi động xe chạy về hướng khách sạn.
...
Liên Mặc cắt đuôi được người theo dõi, anh bắt xe quay về khách sạn, anh bấm thang máy lên tầng, đang định lấy thẻ phòng mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Luật sư nào cũng gian xảo như anh vậy sao?”
Liên Mặc khẽ chấn động, anh xoay người lại, liếc mắt nhìn người đàn ông hờ hững dựa vào tường, lông mày cau lại: “Anh Bạc nói sai rồi, nói tới gian xảo thì e là không ai vượt qua anh được.”
Bạc Mộ Niên đứng thẳng người đi về phía anh ta, anh nói: “Anh Liên, tôi thật sự muốn biết vì sao anh lại giấu vợ của tôi đi vậy?”
Tối qua, Liên Mặc không muốn mang cả Hàn Mỹ Hân chính là vì không muốn trêu chọc tới Bạc Mộ Niên, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn khăng khăng giữ cô ấy lại, vì sợ Thẩm Duệ giận dữ sẽ làm hại tới Hàn Mỹ Hân.
Nếu anh muốn cô đi cùng anh thì buộc phải đưa Hàn Mỹ Hân đi cùng, hiện tại thấy Bạc Mộ Niên xuất hiện ở nơi này, anh đã sớm dự liệu được, anh ta tới vì Hàn Mỹ Hân, anh nói: “Anh Bạc, Mỹ Hân không ở đây, anh tìm sai người, sai địa chỉ rồi.”
“Có hay không vào trong nhìn thử là biết mà.” Bạc Mộ Niên đẩy mạnh cửa đập vào tường ‘Rầm’ một tiếng, anh sải bước đi thẳng vào trong.
Liên Mặc nghiến chặt răng đuổi theo sau.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ. Bạc Mộ Niên bước tới phòng ngủ, giường trong phòng gọn gàng ngăn nắp, không hề có dấu vết từng có người ngủ. Anh nhíu chặt mày đứng trước cửa, sau đó xoay người tìm khắp nơi một lượt, không có ai!
Liên Mặc giật mình, anh không ngờ trong phòng không lại không có người, tối qua anh đã đích thân đưa hai người họ tới khách sạn, sao bây giờ lại không có ai?
Bạc Mộ Niên đứng trong phòng khách, toàn thân anh tỏa ra hơi thở vô cùng áp lực, ánh mắt đen thăm thẳm híp lại, anh nhìn Liên Mặc không chớp mắt: “Người đâu?”
“Không phải anh Bạc tự tìm tới đây sao? Tôi đâu có giấu người trong này, anh nhìn là biết mà?” Liên Mặc đứng giữa phòng, đáp lại ánh mắt dò xét của Bạc Mộ Niên, trước tối hôm qua, anh biết vị trí của Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân, nhưng hiện tại thì anh cũng không biết.
“Liên Mặc, hai nhà họ Bạc-Thẩm và Liên thị nước sông không phạm nước giếng, nếu như anh biết hai người họ đi đâu, tôi hy vọng anh sẽ chủ động nói ra, đừng ép chúng tôi phải ra tay. Hàn Mỹ Hân là người phụ nữ của tôi, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của Tiểu Tư, cho dù là ai thì cũng không cho phép anh cản đường.” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nói.
“Anh Bạc, Mỹ Hân và Hân Nghiên là bạn của tôi, nếu như bọn họ không muốn bị hai người tìm thấy, vậy thì cho dù tôi biết nơi ở của bọn họ, tôi cũng không nói cho anh biết, huống hồ là tôi không biết.”
Bạc Mộ Niên cười lạnh, anh liếc qua Liên Mặc nhìn Thẩm Duệ đang chậm rãi bước tới, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thờ ơ nói: “Cậu đến trễ 5 phút.”
Thẩm Duệ đi vào, đôi mắt sắc lạnh nhìn lướt quanh phòng, không thấy bóng dáng quen thuộc, anh tức giận nói: “Hai người họ đâu?”
“Chúng ta tới chậm một bước, người đã đi rồi.” Bạc Mộ Niên nói.
Thẩm Duệ đứng trước mặt Liên Mặc, anh siết chặt tay vung tới. Liên Mặc không đề phòng, bị anh đấm thẳng lên mặt, máu mũi đột nhiên trào ra, anh loạng choạng vài bước mới đứng vững, Liên Mặc lau máu mũi, cười lạnh: “Thẩm Duệ, hóa ra anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Thẩm Duệ tức phát điên, anh vọt tới túm lấy cổ áo của anh ta, giận dữ hỏi: “Người đâu?”
“Tôi không biết!” Liên Mặc khiêu khích nhìn anh: “Cho dù biết thì tôi cũng không nói cho anh, anh là kẻ hiếp dâm, Hân Nghiên nói cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Thẩm Duệ nổi cả gân xanh trên trán, mắt anh đỏ ai, anh siết chặt tay đấm lên mặt Liên Mặc: “Người ở đâu?”
“Loại đàn ông như anh sao có thể xứng với tình yêu của Hân Nghiên? Đánh đi, anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói cho anh biết cô ấy ở đâu.” Liên Mặc siết chặt nắm đấm vung về phía Thẩm Duệ, tia lý trí còn sót lại của Thẩm Duệ cũng mất sạch. Anh và Liên Mặc đánh nhau trong phòng.
Hai người đánh qua đánh lại, trên mặt cũng bắt đầu có vết bầm, Bạc Mộ Niên đứng bên cạnh nhìn, thấy Thẩm Duệ phát tiết gần xong, anh mới ra hiệu cho Nghiêm Thành tách hai người bọn họ ra.
Nghiêm Thành vội vàng ôm lấy Thẩm Duệ, Bạc Mộ Niên tách hai người đang đánh tới không phân thắng bại ra, anh lạnh giọng nói: “Tiểu Tứ, đủ rồi, đánh chết anh ta cũng vô dụng, việc đầu tiên bây giờ là tìm người đã.”
Trên mặt Thẩm Duệ đã có vết bầm, anh lau vết máu trên khóe miệng rồi nói: “Liên Mặc, tôi cảnh cáo anh lần cuối, Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám thò móng vuốt về phía cô ấy, anh duỗi một thì tôi chặt một, duỗi hai thì tôi chặt hai.”
Liên Mặc đứng dậy, anh phun ra một ngụm máu, mỉa mai nói: “Hân Nghiên là người phụ nữ của ai, không phải do anh định đoạt mà là do cô ấy. Chẳng trách cô ấy muốn trốn anh, loại người ác quỷ giống như anh, e là nằm mơ cô ấy cũng hối hận vì đã quen biết anh.”
Thẩm Duệ hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh xông lên phía trước, định đánh thêm trận nữa nhưng lại Bạc Mộ Niên ngăn lại: “Tiểu Tư, không nên làm chuyện vô nghĩa, hiện tại tìm người quan trọng hơn. ”
Thẩm Duệ mím môi không lời nào đi ra khỏi phòng, anh lạnh lùng nói: “Tìm cho tôi, cho dù là lật tung Đồng Thành thì cũng phải tìm ra tìm cô ấy cho tôi. ”
Nghiêm Thành rụt cổ một cái, anh biết hiện tại Thẩm Duệ không có thời gian nghe anh nói nhảm, anh đi thẳng vào vấn đề: “Số tiền khổng lồ trong tài khoản của chủ thầu là do một người tên là Lục Phú Quý gửi vào, hơn nữa người này là bạn học cũ của anh trai ngài.”
Thẩm Duệ híp mắt, anh nói: “Ý cậu là Thẩm Đường bày ra tất cả mọi chuyện?”
“Đúng vậy, tất cả bằng chứng hiện tại đều đang chỉ về phía Tổng giám đốc Thẩm, Chúng tôi cũng đã tìm ra manh mối, tiệm Internet đó cần phải dùng chứng minh thư để đăng ký,c thể bên kia biết chống do thám nên đã dùng chứng minh nhân dân của người khác, điều tra lần theo người đó thì được biết anh ta cùng quê với Lục Phú Quý, hơn nữa còn là bạn của con trai ông ta – Lục Xuân Sinh. Cầm ảnh chụp của Lục Xuân Sinh tới tiệm internet để hỏi thì ông chủ xác nhận anh ta quả thật đã đến đó vào ngày ánh nóng được phát tán.” Nghiêm Thành nói xong, trong thang máy bỗng yên tĩnh lại, ngay cả thở mạnh anh cũng không dám, đứng một bên đợi Thẩm Duệ đáp lại.
Thẩm Duệ mím môi không nói lời nào. Thang máy dừng ở tầng một “Ding” một tiếng, Nghiêm Thành bị giật mình, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Duệ, anh nói: “Tổng giám đốc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Thẩm Duệ nở nụ cười lạnh đến thấu xương, anh nói: “Tôi đã dung túng anh ta hơn mười năm, nếu anh ta cứ thích chọc vào thì đừng trách tôi không khách khí. Không phải tập đoàn Khải Hồng muốn hạng mục kia sao? Tôi chắp tay dâng lên cho anh ta, để xem anh ta có nuốt trôi không đã.”
“Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành do dự hỏi: “Nếu như ông cụ Thẩm biết ngài giăng bẫy để Thẩm Đường nhảy vào, e là...”
Thẩm Duệ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Sao nào, anh ta gài bẫy tôi lại không cho tôi đánh trả lại à? Nếu như không phải ông già che chở thì việc đầu tiên tôi làm sau khi về nước chính là dẹp cái tổ chim của Thẩm Đường Khải Hồng!”
Sau lưng Nghiêm Thành toát cả mồ hôi lạnh, cuộc chiến nhà giàu đã chậm trễ 5 năm, cuối cùng cũng chỉ vì Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện mà phá vỡ đi cân bằng. Thẩm thị và tập đoàn Khải Hồng nội đấu, kết quả chỉ có kẻ khác ngư ông đắc lợi.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng rời khỏi công ty, Lão Vương đã lấy sẵn xe đợi trước cửa, thấy hai người bước tới, ông vội vàng mở cửa ghế sau, chờ Thẩm Duệ ngồi vào trong ông mới đóng cửa, nhanh chóng ngồi lên ghế lái.
Nghiêm Thành cũng ngồi ở ghế phụ, anh báo một địa chỉ, Lão Vương khởi động xe chạy về hướng khách sạn.
...
Liên Mặc cắt đuôi được người theo dõi, anh bắt xe quay về khách sạn, anh bấm thang máy lên tầng, đang định lấy thẻ phòng mở cửa, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Luật sư nào cũng gian xảo như anh vậy sao?”
Liên Mặc khẽ chấn động, anh xoay người lại, liếc mắt nhìn người đàn ông hờ hững dựa vào tường, lông mày cau lại: “Anh Bạc nói sai rồi, nói tới gian xảo thì e là không ai vượt qua anh được.”
Bạc Mộ Niên đứng thẳng người đi về phía anh ta, anh nói: “Anh Liên, tôi thật sự muốn biết vì sao anh lại giấu vợ của tôi đi vậy?”
Tối qua, Liên Mặc không muốn mang cả Hàn Mỹ Hân chính là vì không muốn trêu chọc tới Bạc Mộ Niên, nhưng Tống Hân Nghiên vẫn khăng khăng giữ cô ấy lại, vì sợ Thẩm Duệ giận dữ sẽ làm hại tới Hàn Mỹ Hân.
Nếu anh muốn cô đi cùng anh thì buộc phải đưa Hàn Mỹ Hân đi cùng, hiện tại thấy Bạc Mộ Niên xuất hiện ở nơi này, anh đã sớm dự liệu được, anh ta tới vì Hàn Mỹ Hân, anh nói: “Anh Bạc, Mỹ Hân không ở đây, anh tìm sai người, sai địa chỉ rồi.”
“Có hay không vào trong nhìn thử là biết mà.” Bạc Mộ Niên đẩy mạnh cửa đập vào tường ‘Rầm’ một tiếng, anh sải bước đi thẳng vào trong.
Liên Mặc nghiến chặt răng đuổi theo sau.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ. Bạc Mộ Niên bước tới phòng ngủ, giường trong phòng gọn gàng ngăn nắp, không hề có dấu vết từng có người ngủ. Anh nhíu chặt mày đứng trước cửa, sau đó xoay người tìm khắp nơi một lượt, không có ai!
Liên Mặc giật mình, anh không ngờ trong phòng không lại không có người, tối qua anh đã đích thân đưa hai người họ tới khách sạn, sao bây giờ lại không có ai?
Bạc Mộ Niên đứng trong phòng khách, toàn thân anh tỏa ra hơi thở vô cùng áp lực, ánh mắt đen thăm thẳm híp lại, anh nhìn Liên Mặc không chớp mắt: “Người đâu?”
“Không phải anh Bạc tự tìm tới đây sao? Tôi đâu có giấu người trong này, anh nhìn là biết mà?” Liên Mặc đứng giữa phòng, đáp lại ánh mắt dò xét của Bạc Mộ Niên, trước tối hôm qua, anh biết vị trí của Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân, nhưng hiện tại thì anh cũng không biết.
“Liên Mặc, hai nhà họ Bạc-Thẩm và Liên thị nước sông không phạm nước giếng, nếu như anh biết hai người họ đi đâu, tôi hy vọng anh sẽ chủ động nói ra, đừng ép chúng tôi phải ra tay. Hàn Mỹ Hân là người phụ nữ của tôi, Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của Tiểu Tư, cho dù là ai thì cũng không cho phép anh cản đường.” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nói.
“Anh Bạc, Mỹ Hân và Hân Nghiên là bạn của tôi, nếu như bọn họ không muốn bị hai người tìm thấy, vậy thì cho dù tôi biết nơi ở của bọn họ, tôi cũng không nói cho anh biết, huống hồ là tôi không biết.”
Bạc Mộ Niên cười lạnh, anh liếc qua Liên Mặc nhìn Thẩm Duệ đang chậm rãi bước tới, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thờ ơ nói: “Cậu đến trễ 5 phút.”
Thẩm Duệ đi vào, đôi mắt sắc lạnh nhìn lướt quanh phòng, không thấy bóng dáng quen thuộc, anh tức giận nói: “Hai người họ đâu?”
“Chúng ta tới chậm một bước, người đã đi rồi.” Bạc Mộ Niên nói.
Thẩm Duệ đứng trước mặt Liên Mặc, anh siết chặt tay vung tới. Liên Mặc không đề phòng, bị anh đấm thẳng lên mặt, máu mũi đột nhiên trào ra, anh loạng choạng vài bước mới đứng vững, Liên Mặc lau máu mũi, cười lạnh: “Thẩm Duệ, hóa ra anh cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
Thẩm Duệ tức phát điên, anh vọt tới túm lấy cổ áo của anh ta, giận dữ hỏi: “Người đâu?”
“Tôi không biết!” Liên Mặc khiêu khích nhìn anh: “Cho dù biết thì tôi cũng không nói cho anh, anh là kẻ hiếp dâm, Hân Nghiên nói cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Thẩm Duệ nổi cả gân xanh trên trán, mắt anh đỏ ai, anh siết chặt tay đấm lên mặt Liên Mặc: “Người ở đâu?”
“Loại đàn ông như anh sao có thể xứng với tình yêu của Hân Nghiên? Đánh đi, anh có đánh chết tôi thì tôi cũng không nói cho anh biết cô ấy ở đâu.” Liên Mặc siết chặt nắm đấm vung về phía Thẩm Duệ, tia lý trí còn sót lại của Thẩm Duệ cũng mất sạch. Anh và Liên Mặc đánh nhau trong phòng.
Hai người đánh qua đánh lại, trên mặt cũng bắt đầu có vết bầm, Bạc Mộ Niên đứng bên cạnh nhìn, thấy Thẩm Duệ phát tiết gần xong, anh mới ra hiệu cho Nghiêm Thành tách hai người bọn họ ra.
Nghiêm Thành vội vàng ôm lấy Thẩm Duệ, Bạc Mộ Niên tách hai người đang đánh tới không phân thắng bại ra, anh lạnh giọng nói: “Tiểu Tứ, đủ rồi, đánh chết anh ta cũng vô dụng, việc đầu tiên bây giờ là tìm người đã.”
Trên mặt Thẩm Duệ đã có vết bầm, anh lau vết máu trên khóe miệng rồi nói: “Liên Mặc, tôi cảnh cáo anh lần cuối, Hân Nghiên là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám thò móng vuốt về phía cô ấy, anh duỗi một thì tôi chặt một, duỗi hai thì tôi chặt hai.”
Liên Mặc đứng dậy, anh phun ra một ngụm máu, mỉa mai nói: “Hân Nghiên là người phụ nữ của ai, không phải do anh định đoạt mà là do cô ấy. Chẳng trách cô ấy muốn trốn anh, loại người ác quỷ giống như anh, e là nằm mơ cô ấy cũng hối hận vì đã quen biết anh.”
Thẩm Duệ hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh xông lên phía trước, định đánh thêm trận nữa nhưng lại Bạc Mộ Niên ngăn lại: “Tiểu Tư, không nên làm chuyện vô nghĩa, hiện tại tìm người quan trọng hơn. ”
Thẩm Duệ mím môi không lời nào đi ra khỏi phòng, anh lạnh lùng nói: “Tìm cho tôi, cho dù là lật tung Đồng Thành thì cũng phải tìm ra tìm cô ấy cho tôi. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.