Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em
Chương 107: Bạn cùng phòng bặt tăm
Tương Tử Bối
18/12/2020
Tiểu Bánh Bao cực kì hào hứng, nói: "Hai tháng nữa là tới giải mùa hè rồi, hy vọng đến lúc đó chia bảng sẽ ngon ngon một tí..."
"Nhảm nhí." Hổ ca cười nhạo anh ta, "chia bảng có như nào cũng chả sao hết, vì kiểu gì chúng ta cũng vô địch thôi."
"Ừ ừ ừ, chí lí!" tiểu Bánh Bao nói, "mục tiêu trước mắt của chúng ta là vị trí hạt giống số một."
Đội tuyển vô địch giải mùa hè sẽ là hạt giống số một của khu vực LPL tại chung kết thế giới, chiến đấu với các đội đến từ những khu vực khác.
Hổ ca cười hề hề: "Tôi cũng nghĩ thế...đúng rồi, Mộc Đầu, sức khỏe bà nội cậu chắc đã khá hơn nhiều rồi đúng không?"
Mộc Đầu vốn không định đi cùng chuyến này, nhưng bà nội cứ bảo anh phải tích cực tham gia các hoạt động tập thể, nên cuối cùng anh vẫn đến đây.
Mà đã có thể rời bệnh viện tham gia các hoạt động như thế này, thì có nghĩa là bệnh tình của bà nội đã có chuyển biến tốt.
Mộc Đầu gật đầu: "Qua một, hai tuần nữa chắc là sẽ được xuất viện."
Vừa dứt lời, tiếng nước ở phía đầu bên kia đã thu hút sự chú ý của họ.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Bùi Lộ dùng áo choàng tắm bọc lấy Mục Vãn Vãn.
"...Ê hai bạn bên kia," tiểu Bánh Bao không nhịn được mà lên tiếng, "hai người có thể để ý đến cảm giác của hội anh em trai làng bọn tôi với được không thế?"
Mục Vãn Vãn đỏ tai, nhưng vẫn trả treo một câu: "Không được."
Thấy hai người họ đi ra, tiểu Bánh Bao lại hỏi: "tiểu Lộ, bọn cậu đi đâu đấy? Mua đồ ăn hả? Vậy mua cho tôi một ít luôn với, mới nãy đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt kia tôi thấy trong đó có bán bánh mì..."
"Ai cho cậu mang đồ ăn vào suối nước nóng chứ?" Hổ ca nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, cũng nghĩ hai người kia muốn đi mua đồ ăn, dù sao thì cả bọn vẫn chưa ai ăn gì, mọi người đều đang đói cả mà, "cậu muốn ăn thì đi cùng với họ đi, nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, anh Dương bảo lát nữa buffet của khách sạn có nhiều món ngon lắm, giờ cậu đi ăn đi, để tí tôi xem cậu còn nhét nổi những thứ khác vào nữa không."
"Không sao, tôi ăn một ít lót dạ, gì mà lát nữa không ăn nổi, mấy chuyện này cậu khỏi phải lo." Tiểu Bánh Bao vừa nói vừa đứng dậy.
Bùi Lộ đã đi đến chỗ cánh cửa sau lưng họ, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Bánh Bao, đừng đi theo."
Tiểu Bánh Bao lại ngồi xuống: "Ờ..."
Mục Vãn Vãn đỏ mặt, được Bùi Lộ ôm trong lòng, đi thẳng vào thang máy.
Bùi Lộ chỉ có một cái khăn tắm vắt trên vai, để thấm nước nhỏ ra từ đuôi tóc, bên dưới mặc cái quần lửng rộng rãi lúc đến, những chỗ khác không hề có gì che chắn, hai người đi một đường như vậy thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Mục Vãn Vãn nghĩ tim mình cả đời này chưa khi nào đập nhanh như thế.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.
Suýt nữa thì cô quên mất, thiết kế bên trong thang máy của khách sạn này thật sự quá đáng lắm luôn, bốn bên đều là kính, cô có thể nhìn rõ cơ thể với những đường cơ rõ ràng của Bùi Lộ, hai bên khăn tắm có che lại một chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện bổ mắt của cô.
Cô giả vờ bình tĩnh, hỏi: "...Anh lén tập thể hình đấy hả?"
Lúc trước bọn cô đều tập luyện trong trụ sở, Bùi Lộ làm gì có thời gian mà tập thể hình nhỉ?
"Không có." Bùi Lộ liếm liếm môi, "cơ bắp của anh không phải nhờ tập thể hình... ngày trước hay bị người nhà kéo đi vận động, một khoảng thời gian ngắn không tập cũng không bị mất nhiều."
Anh nói xong, dừng một chút, "sờ vào rất đã tay, không tin lát em sờ thử xem."
OK.
Mục Vãn Vãn đỏ bừng mặt, đang nghĩ xem lát nữa nên bắt đầu sờ từ đâu.
Quẹt thẻ vào phòng, phòng cô cũng khá rộng, ngay gần cửa ra vào là phòng tắm, Bùi Lộ đóng cửa lại, khóa trái, sau đó trượt theo cánh tay cô cầm lấy thẻ phòng cất vào đúng chỗ.
Mắt bỗng nhiên sáng rực.
Đáng nói là, cái giá treo quần áo để ở trong góc, từ chỗ hai người đứng liếc nhìn một phát là thấy, giờ một góc trên đó chính là...cái áo ngực màu xanh dương nhạt Mục Vãn Vãn mới thay ra lúc nãy.
Lại còn có một ít ren màu trắng nữa, vì chủ nhân của nó ném bừa lên giá, chỉ có mỗi một bên dây áo móc vào giá treo, treo lủng lẳng ở đó, thế nên toàn bộ kiểu dáng của cái áo đều nhìn thấy được một cách cực kì rõ ràng.
——Á á á sau này cô không dám quăng đồ lung tung nữa đâu!!!
"Em thích màu xanh dương lắm à?" yết hầu của Bùi Lộ khẽ cử động, cố gắng kìm nén trái tim đập loạn, "cái chăn lần trước cũng là màu xanh dương."
Cái chủ đề quỷ quái gì thế này.
Mục Vãn Vãn nghĩ thầm như vậy, nhưng miệng thì lại nói: "Ừm..."
Máy lạnh trong phòng đã tự động bật lên, Bùi Lộ như nhớ ra chuyện gì đó: "Em cởi áo ra trước đi."
"......"
Miệng Mục Vãn Vãn khẽ há ra, cố gắng hô hấp mấy lần liền, gấu áo mới kéo lên được một chút, không tài nào hoàn thành động tác này được.
Bùi Lộ hiểu ra: "Anh sợ em bị cảm."
Vành tai anh đã đỏ ửng lên rồi, miệng lưỡi bắt đầu khô khốc.
Mục Vãn Vãn cuống quýt gật đầu, mặc dù cô có từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng khi thực sự bước gần đến lúc thực hành, mới phát hiện——
Còn kích thích hơn cả lúc đánh trận chung kết giải mùa xuân nữa...không không, lúc đó dù cô cũng có căng thẳng đến bức bối, nhưng vì bản thân đồng đội có thực lực, nên ít ra cô không đến mức hoảng loạn như thế này.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt đột nhiên trợn tròn!
Sau đó lập tức xoay người vào phòng tắm.
Thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Bùi Lộ ngơ ra, con ngươi cũng hơi tối đi, không nói gì, chỉ đứng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Nửa phút sau, cửa phòng tắm mở ra, một cái tay trắng trẻo thò ra từ bên trong—— trong tay còn cầm cái áo của anh.
Bùi Lộ vừa định nhận lấy, cô dùng lực, anh không lấy được áo.
Mục Vãn Vãn nhỏ giọng: "...Hay để em giặt cho anh nhé?"
Bùi Lộ hối hận rồi, sớm biết vậy...lúc nãy ở suối nước nóng, anh chắn không cho những người phía sau nhìn thấy, rồi ngắm cô một lượt trước mới phải.
"Không cần đầu, anh mới mặc, không bẩn, bỏ vào máy giặt một lát là xong thôi."
Mục Vãn Vãn vẫn cầm áo.
Động tác của hai người đơ ra gần mười giây, Mục Vãn Vãn hỏi: "...Vậy anh còn...muốn nhìn không..."
Vì đang ở trong phòng tắm, giọng cô hơi vang, mấy chữ này bay thẳng vào tim Bùi Lộ, đập loạn không kiểm soát được.
Bùi Lộ không thể nghĩ được nhiều như thế, anh dùng một chút lực, giật lấy cái áo trong tay cô rồi ném đại xuống đất, sau đó tay bám vào vách cửa, giọng vừa khàn vừa gấp: "Muốn."
Mục Vãn Vãn vốn cũng không dùng nhiều sức, Bùi Lộ dễ dàng vào được bên trong.
Cô ấy trắng quá.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Bùi Lộ, nhất là khi mặc lên người bộ đồ bơi màu đen, nhìn càng thêm trắng, cô cột tóc lên, trên cái cổ cao nhỏ xinh có một sợi dây áo bơi mỏng manh, xuống phía dưới...
Anh bất giác nuốt nước miếng.
Anh vừa vào, Mục Vãn Vãn đã vội vàng lấy tay che bụng: "Chỗ này anh đừng nhìn..."
Thịt trên người cô cực kì không nghe lời, đa số toàn tập trung ở bụng, cúi xuống một chút, đã hơi hơi có ngấn ra rồi.
Ai ngờ cô còn chưa nói xong, tay của anh đã vòng ra sau đầu cô, kéo cô về phía trước—— sau đó là một nụ hôn điên đảo rơi xuống.
Khi lưng dựa sát vào cửa, cô bỗng nhớ lại cái hôn lúc Bùi Lộ say rượu, cũng giống như bây giờ, cơ thể dán vào nhau, cô thậm chí còn cảm nhận được cả sức nặng của anh.
Nhưng lần này còn kích thích hơn cả lần trước, cả người cô giờ chỉ có mỗi hai miếng vải nho nhỏ, cô còn có thể cảm giác được cúc quần của Bùi Lộ cọ vào người mình...
Đến khúc sau, Mục Vãn Vãn đã không thể bận tâm đến mỡ bụng gì gì nữa rồi, lòng bàn tay tì lên người Bùi Lộ, bắt đầu thấy hơi hơi thiếu khí.
Một tay Bùi Lộ để sau gáy cô, di chuyển đến chỗ sợi dây áo bơi, tay còn lại...thì đã đến phần vải bên dưới rồi.
Cái hôn này rốt cuộc cũng tạm dừng.
"...Được không?"
Mắt Bùi Lộ đỏ bừng, môi chỉ cách cô vài xăng-ti-mét, hơi thở phả lên mặt cô, vừa ấm vừa ngứa, giọng nói còn mang theo một chút khẩn cầu.
Mục Vãn Vãn nhìn anh một lúc lâu, sóng mắt lưu chuyển, sau đó chợt đưa tay lên, nhéo hai vành tai của anh, cười: "Đỏ quá."
Cô cố kiềm chế sự hồi hộp trong lòng, kiễng chân lên, cắn cắn môi dưới của anh, rõ ràng bản thân mình đã căng thẳng đến mức sắp nổ tung luôn rồi, nhưng miệng lại vẫn nói, "...thể hiện tốt một chút."
Chưa nói xong đã lại bị hôn say đắm, lúc hôn Bùi Lộ thích mút đầu lưỡi của cô, giờ lại tăng thêm khát vọng mà cạy mở môi cô.
Mấy giây sau, phần buộc ở cổ cô đã không còn nữa.
...
Nửa tiếng sau, Bùi Lộ bế cô ra khỏi phòng tắm, tay cô vịn lấy cổ Bùi Lộ, vùi đầu làm ổ trong vai anh, hai chân quấn quanh hông Bùi Lộ, là một tư thế ôm rất sát.
Nằm lên giường, trong mắt cô đã ầng ậc nước rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Lộ, tức quá tức—— cô thì không đứng nổi, còn Bùi Lộ thì lại thoải mái thư thả, ngay cả quần cũng mặc vào được luôn.
Bùi Lộ xoa xoa mặt cô, cọ cọ cổ của cô, hỏi với vẻ lấy lòng: "Em có khó chịu chỗ nào không?"
À không, trên vai anh có mấy vết cào đỏ, là khi cô không nhịn được mà gây ra.
Mục Vãn Vãn thật sự không muốn nhìn.
Bùi Lộ cũng không đợi cô trả lời, lại đứng dậy đi vào phòng tắm, rất nhanh, cầm theo vật dụng sinh hoạt được khách sạn chuẩn bị sẵn để trong phòng tắm đi ra, giơ trước mặt cô, hỏi bên tai cô: "Em thích dùng của hãng nào...anh nghe em."
Mục Vãn Vãn: "...Em thấy là anh đang muốn bị em đuổi ra ngoài."
Cô tự thấy mình nói nghiến răng nghiến lợi rồi, nhưng vào tai Bùi Lộ thì lại thành giọng điệu mềm mại dịu dàng.
Bùi Lộ nhanh chóng chọn lấy một cái, hôn lên môi cô: "Đừng đuổi anh."
Rất nhanh, trong căn phòng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ, và cả tiếng kéo khóa quần.
Cánh tay Mục vãn Vãn để chắn trước mắt, có cảm giác bản thân mình sắp tan chảy luôn rồi.
...
...
"Anh Dương nói đúng thật, buffet này ngon vãi đạn." tiểu Bánh Bao xỉa răng, nhìn xung quanh, "chúng ta ăn xong cả rồi, tiểu Lộ với Vãn Vãn sao còn chưa đến nữa nhỉ?"
"Chắc là ăn no về phòng rồi." Hổ ca không để ý lắm, "ở đây còn có một cái công viên nước nữa mà, có khi qua bên đó chơi rồi."
Tiểu Bánh Bao nói: "anh Dương cũng không thấy đâu."
"Anh Dương bảo là anh ấy với vợ ăn rồi." Hổ ca đứng dậy, "tôi đi lấy ít trái cây, các cậu có ai muốn ăn không?"
"Tôi tôi tôi." Tiểu Bánh Bao giơ tay ngay lập tức.
Ăn cơm xong, họ phát hiện nhà ăn của khách sạn có quy định giờ hoạt động, hết giờ là đóng cửa, ba người bàn với nhau, quyết định vẫn là nên gọi điện cho tiểu Lộ.
Mãi đến khi sắp hết thời gian chờ nối máy mới có người nghe.
Tiểu Bánh Bao nói: "À ờm, tiểu Lộ, nhà hàng buffet này nửa tiếng nữa là đóng cửa đấy, cậu không đến ăn hả? Vãn Vãn đâu, có ở cạnh cậu không?"
"Cô ấy ở đây." Bùi Lộ nói, "các cậu ăn đi, bọn tôi ăn rồi."
"Ờ, sao cậu thở nặng nề thế..." nói đến đây, tiểu Bánh Bao đột nhiên cười lạnh một tiếng, "tôi biết rồi, chắc chắn là hai người giấu tôi đi bơi ở công viên nước đúng không!! Bạn bè kì..."
Chưa nói hết câu điện thoại đã bị cúp rồi.
"...cục." tiểu Bánh Bao trợn tròn mắt, "Hừ! Hai cái người này, đi chơi lén sau lưng chúng ta thì thôi đi, lại còn cúp điện thoại của tôi nữa??"
Hổ ca khoát khoát tay: "Bơi đã mệt rồi, ai còn muốn nói nhảm nhiều với cậu như vậy làm gì chứ."
Ba tiếng sau, Mộc Đầu ngồi ở đầu giường, hai tay đặt trên đầu gối, kiểu ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trầm trọng.
Đã một giờ sáng rồi...bạn cùng phòng của anh vẫn còn chưa về.
"Nhảm nhí." Hổ ca cười nhạo anh ta, "chia bảng có như nào cũng chả sao hết, vì kiểu gì chúng ta cũng vô địch thôi."
"Ừ ừ ừ, chí lí!" tiểu Bánh Bao nói, "mục tiêu trước mắt của chúng ta là vị trí hạt giống số một."
Đội tuyển vô địch giải mùa hè sẽ là hạt giống số một của khu vực LPL tại chung kết thế giới, chiến đấu với các đội đến từ những khu vực khác.
Hổ ca cười hề hề: "Tôi cũng nghĩ thế...đúng rồi, Mộc Đầu, sức khỏe bà nội cậu chắc đã khá hơn nhiều rồi đúng không?"
Mộc Đầu vốn không định đi cùng chuyến này, nhưng bà nội cứ bảo anh phải tích cực tham gia các hoạt động tập thể, nên cuối cùng anh vẫn đến đây.
Mà đã có thể rời bệnh viện tham gia các hoạt động như thế này, thì có nghĩa là bệnh tình của bà nội đã có chuyển biến tốt.
Mộc Đầu gật đầu: "Qua một, hai tuần nữa chắc là sẽ được xuất viện."
Vừa dứt lời, tiếng nước ở phía đầu bên kia đã thu hút sự chú ý của họ.
Cả ba đồng loạt quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Bùi Lộ dùng áo choàng tắm bọc lấy Mục Vãn Vãn.
"...Ê hai bạn bên kia," tiểu Bánh Bao không nhịn được mà lên tiếng, "hai người có thể để ý đến cảm giác của hội anh em trai làng bọn tôi với được không thế?"
Mục Vãn Vãn đỏ tai, nhưng vẫn trả treo một câu: "Không được."
Thấy hai người họ đi ra, tiểu Bánh Bao lại hỏi: "tiểu Lộ, bọn cậu đi đâu đấy? Mua đồ ăn hả? Vậy mua cho tôi một ít luôn với, mới nãy đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt kia tôi thấy trong đó có bán bánh mì..."
"Ai cho cậu mang đồ ăn vào suối nước nóng chứ?" Hổ ca nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, cũng nghĩ hai người kia muốn đi mua đồ ăn, dù sao thì cả bọn vẫn chưa ai ăn gì, mọi người đều đang đói cả mà, "cậu muốn ăn thì đi cùng với họ đi, nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, anh Dương bảo lát nữa buffet của khách sạn có nhiều món ngon lắm, giờ cậu đi ăn đi, để tí tôi xem cậu còn nhét nổi những thứ khác vào nữa không."
"Không sao, tôi ăn một ít lót dạ, gì mà lát nữa không ăn nổi, mấy chuyện này cậu khỏi phải lo." Tiểu Bánh Bao vừa nói vừa đứng dậy.
Bùi Lộ đã đi đến chỗ cánh cửa sau lưng họ, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Bánh Bao, đừng đi theo."
Tiểu Bánh Bao lại ngồi xuống: "Ờ..."
Mục Vãn Vãn đỏ mặt, được Bùi Lộ ôm trong lòng, đi thẳng vào thang máy.
Bùi Lộ chỉ có một cái khăn tắm vắt trên vai, để thấm nước nhỏ ra từ đuôi tóc, bên dưới mặc cái quần lửng rộng rãi lúc đến, những chỗ khác không hề có gì che chắn, hai người đi một đường như vậy thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Mục Vãn Vãn nghĩ tim mình cả đời này chưa khi nào đập nhanh như thế.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới từ từ ngẩng đầu lên.
Suýt nữa thì cô quên mất, thiết kế bên trong thang máy của khách sạn này thật sự quá đáng lắm luôn, bốn bên đều là kính, cô có thể nhìn rõ cơ thể với những đường cơ rõ ràng của Bùi Lộ, hai bên khăn tắm có che lại một chút, nhưng không hề ảnh hưởng đến chuyện bổ mắt của cô.
Cô giả vờ bình tĩnh, hỏi: "...Anh lén tập thể hình đấy hả?"
Lúc trước bọn cô đều tập luyện trong trụ sở, Bùi Lộ làm gì có thời gian mà tập thể hình nhỉ?
"Không có." Bùi Lộ liếm liếm môi, "cơ bắp của anh không phải nhờ tập thể hình... ngày trước hay bị người nhà kéo đi vận động, một khoảng thời gian ngắn không tập cũng không bị mất nhiều."
Anh nói xong, dừng một chút, "sờ vào rất đã tay, không tin lát em sờ thử xem."
OK.
Mục Vãn Vãn đỏ bừng mặt, đang nghĩ xem lát nữa nên bắt đầu sờ từ đâu.
Quẹt thẻ vào phòng, phòng cô cũng khá rộng, ngay gần cửa ra vào là phòng tắm, Bùi Lộ đóng cửa lại, khóa trái, sau đó trượt theo cánh tay cô cầm lấy thẻ phòng cất vào đúng chỗ.
Mắt bỗng nhiên sáng rực.
Đáng nói là, cái giá treo quần áo để ở trong góc, từ chỗ hai người đứng liếc nhìn một phát là thấy, giờ một góc trên đó chính là...cái áo ngực màu xanh dương nhạt Mục Vãn Vãn mới thay ra lúc nãy.
Lại còn có một ít ren màu trắng nữa, vì chủ nhân của nó ném bừa lên giá, chỉ có mỗi một bên dây áo móc vào giá treo, treo lủng lẳng ở đó, thế nên toàn bộ kiểu dáng của cái áo đều nhìn thấy được một cách cực kì rõ ràng.
——Á á á sau này cô không dám quăng đồ lung tung nữa đâu!!!
"Em thích màu xanh dương lắm à?" yết hầu của Bùi Lộ khẽ cử động, cố gắng kìm nén trái tim đập loạn, "cái chăn lần trước cũng là màu xanh dương."
Cái chủ đề quỷ quái gì thế này.
Mục Vãn Vãn nghĩ thầm như vậy, nhưng miệng thì lại nói: "Ừm..."
Máy lạnh trong phòng đã tự động bật lên, Bùi Lộ như nhớ ra chuyện gì đó: "Em cởi áo ra trước đi."
"......"
Miệng Mục Vãn Vãn khẽ há ra, cố gắng hô hấp mấy lần liền, gấu áo mới kéo lên được một chút, không tài nào hoàn thành động tác này được.
Bùi Lộ hiểu ra: "Anh sợ em bị cảm."
Vành tai anh đã đỏ ửng lên rồi, miệng lưỡi bắt đầu khô khốc.
Mục Vãn Vãn cuống quýt gật đầu, mặc dù cô có từng nghĩ đến những chuyện này, nhưng khi thực sự bước gần đến lúc thực hành, mới phát hiện——
Còn kích thích hơn cả lúc đánh trận chung kết giải mùa xuân nữa...không không, lúc đó dù cô cũng có căng thẳng đến bức bối, nhưng vì bản thân đồng đội có thực lực, nên ít ra cô không đến mức hoảng loạn như thế này.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, mắt đột nhiên trợn tròn!
Sau đó lập tức xoay người vào phòng tắm.
Thấy cánh cửa phòng tắm đóng chặt, Bùi Lộ ngơ ra, con ngươi cũng hơi tối đi, không nói gì, chỉ đứng dựa vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Nửa phút sau, cửa phòng tắm mở ra, một cái tay trắng trẻo thò ra từ bên trong—— trong tay còn cầm cái áo của anh.
Bùi Lộ vừa định nhận lấy, cô dùng lực, anh không lấy được áo.
Mục Vãn Vãn nhỏ giọng: "...Hay để em giặt cho anh nhé?"
Bùi Lộ hối hận rồi, sớm biết vậy...lúc nãy ở suối nước nóng, anh chắn không cho những người phía sau nhìn thấy, rồi ngắm cô một lượt trước mới phải.
"Không cần đầu, anh mới mặc, không bẩn, bỏ vào máy giặt một lát là xong thôi."
Mục Vãn Vãn vẫn cầm áo.
Động tác của hai người đơ ra gần mười giây, Mục Vãn Vãn hỏi: "...Vậy anh còn...muốn nhìn không..."
Vì đang ở trong phòng tắm, giọng cô hơi vang, mấy chữ này bay thẳng vào tim Bùi Lộ, đập loạn không kiểm soát được.
Bùi Lộ không thể nghĩ được nhiều như thế, anh dùng một chút lực, giật lấy cái áo trong tay cô rồi ném đại xuống đất, sau đó tay bám vào vách cửa, giọng vừa khàn vừa gấp: "Muốn."
Mục Vãn Vãn vốn cũng không dùng nhiều sức, Bùi Lộ dễ dàng vào được bên trong.
Cô ấy trắng quá.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Bùi Lộ, nhất là khi mặc lên người bộ đồ bơi màu đen, nhìn càng thêm trắng, cô cột tóc lên, trên cái cổ cao nhỏ xinh có một sợi dây áo bơi mỏng manh, xuống phía dưới...
Anh bất giác nuốt nước miếng.
Anh vừa vào, Mục Vãn Vãn đã vội vàng lấy tay che bụng: "Chỗ này anh đừng nhìn..."
Thịt trên người cô cực kì không nghe lời, đa số toàn tập trung ở bụng, cúi xuống một chút, đã hơi hơi có ngấn ra rồi.
Ai ngờ cô còn chưa nói xong, tay của anh đã vòng ra sau đầu cô, kéo cô về phía trước—— sau đó là một nụ hôn điên đảo rơi xuống.
Khi lưng dựa sát vào cửa, cô bỗng nhớ lại cái hôn lúc Bùi Lộ say rượu, cũng giống như bây giờ, cơ thể dán vào nhau, cô thậm chí còn cảm nhận được cả sức nặng của anh.
Nhưng lần này còn kích thích hơn cả lần trước, cả người cô giờ chỉ có mỗi hai miếng vải nho nhỏ, cô còn có thể cảm giác được cúc quần của Bùi Lộ cọ vào người mình...
Đến khúc sau, Mục Vãn Vãn đã không thể bận tâm đến mỡ bụng gì gì nữa rồi, lòng bàn tay tì lên người Bùi Lộ, bắt đầu thấy hơi hơi thiếu khí.
Một tay Bùi Lộ để sau gáy cô, di chuyển đến chỗ sợi dây áo bơi, tay còn lại...thì đã đến phần vải bên dưới rồi.
Cái hôn này rốt cuộc cũng tạm dừng.
"...Được không?"
Mắt Bùi Lộ đỏ bừng, môi chỉ cách cô vài xăng-ti-mét, hơi thở phả lên mặt cô, vừa ấm vừa ngứa, giọng nói còn mang theo một chút khẩn cầu.
Mục Vãn Vãn nhìn anh một lúc lâu, sóng mắt lưu chuyển, sau đó chợt đưa tay lên, nhéo hai vành tai của anh, cười: "Đỏ quá."
Cô cố kiềm chế sự hồi hộp trong lòng, kiễng chân lên, cắn cắn môi dưới của anh, rõ ràng bản thân mình đã căng thẳng đến mức sắp nổ tung luôn rồi, nhưng miệng lại vẫn nói, "...thể hiện tốt một chút."
Chưa nói xong đã lại bị hôn say đắm, lúc hôn Bùi Lộ thích mút đầu lưỡi của cô, giờ lại tăng thêm khát vọng mà cạy mở môi cô.
Mấy giây sau, phần buộc ở cổ cô đã không còn nữa.
...
Nửa tiếng sau, Bùi Lộ bế cô ra khỏi phòng tắm, tay cô vịn lấy cổ Bùi Lộ, vùi đầu làm ổ trong vai anh, hai chân quấn quanh hông Bùi Lộ, là một tư thế ôm rất sát.
Nằm lên giường, trong mắt cô đã ầng ậc nước rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Lộ, tức quá tức—— cô thì không đứng nổi, còn Bùi Lộ thì lại thoải mái thư thả, ngay cả quần cũng mặc vào được luôn.
Bùi Lộ xoa xoa mặt cô, cọ cọ cổ của cô, hỏi với vẻ lấy lòng: "Em có khó chịu chỗ nào không?"
À không, trên vai anh có mấy vết cào đỏ, là khi cô không nhịn được mà gây ra.
Mục Vãn Vãn thật sự không muốn nhìn.
Bùi Lộ cũng không đợi cô trả lời, lại đứng dậy đi vào phòng tắm, rất nhanh, cầm theo vật dụng sinh hoạt được khách sạn chuẩn bị sẵn để trong phòng tắm đi ra, giơ trước mặt cô, hỏi bên tai cô: "Em thích dùng của hãng nào...anh nghe em."
Mục Vãn Vãn: "...Em thấy là anh đang muốn bị em đuổi ra ngoài."
Cô tự thấy mình nói nghiến răng nghiến lợi rồi, nhưng vào tai Bùi Lộ thì lại thành giọng điệu mềm mại dịu dàng.
Bùi Lộ nhanh chóng chọn lấy một cái, hôn lên môi cô: "Đừng đuổi anh."
Rất nhanh, trong căn phòng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ, và cả tiếng kéo khóa quần.
Cánh tay Mục vãn Vãn để chắn trước mắt, có cảm giác bản thân mình sắp tan chảy luôn rồi.
...
...
"Anh Dương nói đúng thật, buffet này ngon vãi đạn." tiểu Bánh Bao xỉa răng, nhìn xung quanh, "chúng ta ăn xong cả rồi, tiểu Lộ với Vãn Vãn sao còn chưa đến nữa nhỉ?"
"Chắc là ăn no về phòng rồi." Hổ ca không để ý lắm, "ở đây còn có một cái công viên nước nữa mà, có khi qua bên đó chơi rồi."
Tiểu Bánh Bao nói: "anh Dương cũng không thấy đâu."
"Anh Dương bảo là anh ấy với vợ ăn rồi." Hổ ca đứng dậy, "tôi đi lấy ít trái cây, các cậu có ai muốn ăn không?"
"Tôi tôi tôi." Tiểu Bánh Bao giơ tay ngay lập tức.
Ăn cơm xong, họ phát hiện nhà ăn của khách sạn có quy định giờ hoạt động, hết giờ là đóng cửa, ba người bàn với nhau, quyết định vẫn là nên gọi điện cho tiểu Lộ.
Mãi đến khi sắp hết thời gian chờ nối máy mới có người nghe.
Tiểu Bánh Bao nói: "À ờm, tiểu Lộ, nhà hàng buffet này nửa tiếng nữa là đóng cửa đấy, cậu không đến ăn hả? Vãn Vãn đâu, có ở cạnh cậu không?"
"Cô ấy ở đây." Bùi Lộ nói, "các cậu ăn đi, bọn tôi ăn rồi."
"Ờ, sao cậu thở nặng nề thế..." nói đến đây, tiểu Bánh Bao đột nhiên cười lạnh một tiếng, "tôi biết rồi, chắc chắn là hai người giấu tôi đi bơi ở công viên nước đúng không!! Bạn bè kì..."
Chưa nói hết câu điện thoại đã bị cúp rồi.
"...cục." tiểu Bánh Bao trợn tròn mắt, "Hừ! Hai cái người này, đi chơi lén sau lưng chúng ta thì thôi đi, lại còn cúp điện thoại của tôi nữa??"
Hổ ca khoát khoát tay: "Bơi đã mệt rồi, ai còn muốn nói nhảm nhiều với cậu như vậy làm gì chứ."
Ba tiếng sau, Mộc Đầu ngồi ở đầu giường, hai tay đặt trên đầu gối, kiểu ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trầm trọng.
Đã một giờ sáng rồi...bạn cùng phòng của anh vẫn còn chưa về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.