Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 27: Phụ nữ toàn là kẻ lừa đảo

Tương Tử Bối

17/12/2020

Kì nghỉ chưa đến hai mươi ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã sang ngày nghỉ cuối cùng rồi, khuôn mặt của mẹ Mục tràn đầy vẻ không nỡ.

"Con với tiểu Cửu nhất định phải chăm sóc lẫn nhau đấy."

"Con biết rồi mà." Mục Vãn Vãn đang ăn sáng, gật đầu đáp lại, tranh thủ lên tiếng trước khi mẹ Mục nói tiếp, "sẽ gọi điện cho mẹ hàng ngày, một tuần hai lần video call."

"Đến đó, nếu có bị bắt nạt thì phải nói với mẹ đấy."

"Dạ, mẹ yên tâm đi, họ đều rất tốt," Mục Vãn Vãn đáp, "với lại tiền bồi thường hợp đồng cao lắm."

"..." xác nhận đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, mẹ Mục đóng vali lại, "đúng rồi, lúc trước con nói sau này có thể xem con thi đấu ở đâu ấy nhỉ?"

"Con đã lưu địa chỉ trang web vào máy tính của mẹ rồi," Mục Vãn Vãn thu dọn xong bát đũa, ngồi xuống cười híp cả mắt lại, "Đợi đến giải mùa hè vào tháng sáu, mẹ mở trang web đó ra là có thể nhìn thấy con."

Mẹ Mục hỏi lại một câu: "Vậy nửa đầu năm có giải gì thế?"

"Giải mùa xuân."

"Mấy giờ? Để mẹ xem xem đồng đội của con ra sao."

"...Giải mùa xuân họ không tham gia nữa," Mục Vãn Vãn khựng lại, "nhưng mà nửa cuối năm mẹ sẽ nhìn thấy họ mà, từ đầu đến chân."

Mẹ Mục gật gật đầu, không nói thêm nữa: "Đi thôi không muộn mất, tiểu Cửu không đi cùng con luôn à?"

"Con phải đi sớm để còn dọn dẹp phòng các thứ nữa, cậu ấy phải mấy ngày nữa mới đi."

Đi đến chốt kiểm tra an ninh, mẹ Mục lại dặn dò thêm đủ thứ nữa rồi mới thả người.

Vừa lên máy bay, điện thoại đã đổ một tiếng chuông.

Anh Dương: "Ba giờ em đến Thượng Hải đúng không?"

Vãn: "Dạ."

Anh Dương: "Được, anh cử người đến đón em."

Vãn: "Không cần..."

"Chị ơi, máy bay sắp cất cánh rồi ạ, xin chị vui lòng tắt tất cả các thiết bị di động." tiếp viên hàng không mỉm cười đứng cạnh cô, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vâng, vâng." Mục Vãn Vãn vội vàng gửi tin nhắn kia đi, tỏ ý không cần người đến đón rồi tắt máy.

Ai ngờ xuống máy bay vừa đi ra đã nhìn thấy Bùi Lộ vẫy tay với cô.

...Nhân viên đi đón người như này cũng cao cấp quá rồi đấy.

Cô nhanh chóng kéo vali chạy đến: "Đợi lâu lắm rồi phải không?"

"Không, mới vừa đến," anh hỏi, "gọi cho công ty vận chuyển chưa?"

"Thôi khỏi, đồ của em không nhiều, đi về hai chuyến là chuyển xong rồi."

Bùi Lộ đáp lại hết sức tự nhiên: "Có tôi ở đây, đi một chuyến là xong, vừa hay tôi lái xe công ty đến đây."

Mục Vãn Vãn dừng bước chân: "Anh muốn đến giúp em dọn nhà??"

"Đúng vậy, đâu thể nào để em dọn một mình được."

"..." Mục Vãn Vãn nhớ đến cái tủ quần áo bị mình đảo lộn tứ tung lúc trước khi về nhà, cảm thấy choáng váng, muốn từ chối, "thôi, một mình em dọn là được rồi, không cần phiền đến anh đâu."

Cuối cùng vẫn là cùng nhau về phòng trọ của Mục Vãn Vãn.

Đến cửa, cô chắp hai tay: "Anh ở ngoài đợi em năm phút...không, ba phút thôi, được không?!"

Bùi Lộ lập tức hiểu ý, gật đầu lia lịa: "Được, không sao, em cứ thong thả thôi, tôi đợi em ở ngoài cũng được."

Mục Vãn Vãn chạy ngay vào trong nhà.

Thật ra cô không phải kiểu người sống bừa bộn, chỉ là lúc đó sợ lỡ giờ bay nên mới không kịp dọn lại tủ quần áo mà thôi.

Mấy bộ đồ lót giờ đây đang vắt vẻo bên ngoài cái tủ không đóng kín, cô vội vàng lôi ra, cuống cuồng nhét vào vali.

Sau khi dọn xong đồ lót và các thứ, cô mở cửa ra: "Vào trong đi, em rót cho anh cốc nước."

"Không cần đâu, dọn xong rồi thì đi thôi, mọi người bảo tối nay tụ họp ăn cơm, đang đợi em về đấy."

"Được, em dọn ngay đây."

Mục Vãn Vãn ném lại câu này rồi chui vào phòng tắm lấy xà bông sữa tắm dầu gội.



Bùi Lộ tranh thủ quét mắt nhìn một lượt rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Tự tiện đánh giá phòng của con gái, có vẻ không tốt lắm.

Nhưng mà nhìn sơ một vòng, anh cảm thấy phòng của Mục Vãn Vãn gần như không có gì khác biệt với phòng của những người khác, những người khác ở đây là anh với Mộc Đầu—— Gọn gàng, sạch sẽ, không có nhiều đồ trang trí dư thừa.

Mới nghĩ đến đây đã thấy Mục Vãn Vãn từ phòng tắm đi ra, lấy tấm phông nền to to dựng sau cái gương sát đất bên cạnh ra.

Màu trắng ngà.

Bên trên có dán rất nhiều hình dán đáng yêu, một bé gấu 3D ở ngay chính giữa, còn quấn thêm một chuỗi đèn LED.

...Bùi Lộ nhận ra tấm phông nền này.

Cảm giác được tầm mắt của anh, Mục Vãn Vãn giải thích: "Đây là cái nền em để đằng sau lúc livestream. Anh cũng biết đấy, thời buổi bây giờ khán giả khó tính lắm."

Bùi Lộ: "...Hiểu. Cái này cũng mang đến trụ sở à?"

"À, em sợ sau này stream sẽ để lộ các bài trí bên trong trụ sở."

"Không sao, những người khác livestream cũng không cần dùng đến cái này."

"Vậy thì... thôi, cứ mang theo đi, Lâm Cửu làm cho em đấy, sau này cậu ấy mà biết em quẳng đi rồi có khi sẽ giết em mất."

Mục Vãn Vãn nói xong, lòng hơi sợ hãi, đặt tấm bảng vào chung với vali.

Một nơi ở gần ba năm, thu dọn xong hành lí chỉ mất chưa tới nửa tiếng.

"Xong rồi," cô đóng cái vali cuối cùng lại, "đi thôi."

Lần nữa trở lại trụ sở TS, tâm trạng của cô đã hoàn toàn khác.

Lần trước tới, là mang theo tâm lí đến tham quan đánh giá, còn lần này là đến đây ở rồi.

Khiến giờ đây cô nhìn khung cảnh bên ngoài trụ sở cứ cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.

Cô bước vào cửa chính, lầm bầm một câu: "Trụ sở câu lạc bộ nào cũng lớn như vậy hết sao ta?"

"Đương nhiên không phải rồi!" giọng nói quen thuộc phát ra cạnh đó, là tiểu Bánh Bao đã đứng chờ ở tầng trệt từ sớm.

Tiểu Bánh Bao tự hào khoe, "So ra, trụ sở của chúng ta chắc chắn là nơi sang chảnh nhất trong số tất cả các đội nước mình đấy—— Bởi vì nhà tài trợ của chúng ta lắm tiền cực."

"Người khác lắm tiền thì có liên quan gì đến cậu?" Hổ ca xen ngang một câu.

"Đừng để ý đến tụi nó," anh Dương trừng mắt nhìn hai người đang cãi nhau, sau đó nói, "giờ vào kí hợp đồng trước rồi hẵng lên lầu nhé?"

Mục Vãn Vãn: "Dạ."

Mấy cái vali lớn đặt bên ngoài phòng làm việc của anh Dương, bốn người đàn ông ngồi trên ghế dài đợi.

Tiểu Bánh Bao: "Chúng ta có đồng đội nữ thật rồi này, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi."

Hổ ca ừm một tiếng: "Đợi đến khi công bố tin này ra—— tôi đã đoán được phản ứng của mọi người luôn rồi, hết hồn là cái chắc!"

Mộc Đầu: "Áp lực của cô ấy sẽ rất lớn."

Mấy người còn lại gật đầu đồng ý, trong nước chưa từng có một nữ tuyển thủ nào, công bố tin này ra, chắc chắn sẽ thu hút vô số ánh mắt—— sùng bái có, mới lạ có, đương nhiên cũng sẽ có khiêu khích mỉa mai nữa.

Bùi Lộ nghĩ đến chuyện gì đó: "Phòng của cô ấy đã sắp xếp xong chưa?"

Mọi người đã bàn bạc xong hết rồi, tiểu Bánh Bao và hai người còn lại đi mua đồ trang trí cho phòng của Mục Vãn Vãn, còn Bùi Lộ phụ trách đến sân bay đón người.

Phòng là phòng mới, lúc trước là chuẩn bị cho anh Dương, nhưng nhà anh Dương ở gần đây, lại lấy vợ rồi, đương nhiên là bỏ không để đó. Nội thất bên trong đã khá đầy đủ, diện tích còn rộng hơn các phòng khác nhiều. Nhưng bọn anh nghĩ con gái mà, có lẽ không thích phòng mình quá đơn điệu, vì thế họp bàn với nhau, quyết định bổ sung thêm vài thứ cho người đồng đội mới này của mình.

"Sắp xếp xong hết rồi," nhắc đến chuyện này, tiểu Bánh Bao không nhịn được mà búng ngón tay, "bảo đảm cô ấy sẽ hài lòng!"

Bùi Lộ đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng mở cửa.

"Hoan nghênh em chính thức gia nhập TS." anh Dương mặt mày hết sức vui vẻ.

"Hoan nghênh hoan nghênh!!" tiểu Bánh Bao dẫn đầu vỗ tay, hét lớn, "bữa tối nay—— đề nghị ăn lẩu!"

"Ăn lẩu!" Hổ ca hưởng ứng.

Anh Dương sầm mặt: "Các cậu đứa nào đứa nấy chỉ biết có ăn thôi hả? Bánh Bao, thời gian livestream bên Doumao có phải cậu lại thiếu nữa rồi đúng không? Quản lí bên đó mới vừa gửi tin nhắn cho anh kia kìa, có mấy tiếng ít ỏi như thế cũng làm không xong, tháng nào cũng phải đợi anh nhắc, còn vậy nữa thì có khi chúng ta với bên đó nhìn nhau phát ghét mất thôi."

"Ầy em biết rồi biết rồi, tối nay em stream là được chứ gì..." nói xong, anh ta đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, "đúng rồi, Vãn Vãn, hay là tối nay chúng ta đấu đôi đi!"

"Không được." Mục Vãn Vãn còn chưa kịp đáp thì anh Dương đã bác bỏ trước rồi, "Nói bao nhiêu lần rồi? Trước khi công bố không được để lộ tin tức."



"Không sao," Mục Vãn Vãn cười nói, "chỉ chơi game chung thôi mà, họ sẽ không nghĩ đến chuyện em gia nhập TS đâu."

Tiểu Bánh Bao hớn hở: "Tăng cảm tình..."

Mục Vãn Vãn đổi chủ đề: "Thế cho nên là, Lu thần, tối nay đấu rank Hàn tiếp không?"

Tiểu Bánh Bao: "......."

"Được." Bùi Lộ mặc dù không quay mặt sang, nhưng Mục Vãn Vãn vẫn nhìn thấy cái má lúm nho nhỏ trên má của anh.

"Được rồi, các cậu đưa cô ấy lên phòng trước đi," anh Dương liếc nhìn đồng hồ trên tay, "Anh phải đi bàn thêm với bên ban tổ chức LPL chi tiết chuyện rút lui khỏi giải nữa."

Nghe đến mấy chữ "rút lui khỏi giải", Mục Vãn Vãn lập tức im miệng, len lén nhìn mọi người xung quanh.

Sắc mặt họ bình tĩnh, không có cảm xúc gì đặc biệt.

Phòng của các thành viên TS là ở tầng ba.

Lúc đi qua tầng hai, Mục Vãn Vãn nhìn thấy năm cậu nhóc đang chuyên tâm chơi game, nghe thấy tiếng bước chân, cả đám đồng loạt quay đầu lại, đứa nào đứa nấy đều còn rất nhỏ, nhìn bề ngoài thì phải có đến mấy đứa vị thành niên.

Là thành viên đội hai của TS.

Mục Vãn Vãn cảm thấy mấy ánh mắt nhìn cô...nói sao nhỉ.

Kiểu bling bling ấy??

Tiểu Bánh Bao dẫn đầu đi trước đột nhiên dừng bước chân, quay mặt sang hỏi đám nhóc đội hai: "Đúng rồi, các chú còn nhớ lời anh Dương dặn chứ?"

"Nhớ ạ!" cậu nhóc ngồi ở chỗ gần cầu thang nhất vội vàng đáp, sau đó nhỏ giọng nói, "Không được nói chuyện chị Vãn gia nhập TS."

Cái gì Vãn cơ??

Mục Vãn Vãn còn đang bất ngờ chưa kịp hồi thần, tiểu Bánh Bao đã hài lòng mà gật đầu: "Đi thôi."

"Bọn em đừng gọi cô ấy là 'chị' thế," Bùi Lộ đột nhiên lên tiếng, "cô ấy không lớn hơn bọn em bao nhiêu đâu, gọi tên là được rồi."

Mục Vãn Vãn vội nói: "Đúng, gọi tên là được rồi."

Chào hỏi xong, họ tiếp tục đi lên trên. Tầng ba không có máy tính hay các thiết bị khác, nhìn thoáng hơn tầng dưới nhiều.

Phòng của Mục Vãn Vãn ở cuối hành lang.

Đi đến trước cửa, tiểu Bánh Bao cười hì hì chỉ chỉ vào phòng bên cạnh: "Cạnh phòng em là phòng của tiểu Lộ, tiểu Lộ không gây ồn gì đâu, em yên tâm."

"Tôi không gây ồn," Bùi Lộ nói, "nhưng giọng của các cậu chắc sẽ vang tới tận phòng cô ấy luôn đấy."

Ngày thường mọi người đều bận luyện game, có thể ồn đến mức nào được chứ? Mục Vãn Vãn không bận tâm lắm mà khoát tay: "Không sao, em không để ý chuyện đó đâu."

"Nào," Hổ ca chạy đến trước, nắm tay nắm cửa, "mau vào nhìn xem căn phòng bọn anh trang trí cho em nào!"

Trang trí?

Mục Vãn Vãn gật đầu lia lịa: "Dạ."

"Cạch" một tiếng, cửa phòng mở ra——

.......Mục Vãn Vãn đơ người ngay tức khắc.

Chăn màu hồng, bàn màu hồng, màn màu hồng, rèm cửa màu hồng...

Ngay cả phần nắp điều hòa cũng màu hồng nốt, nhìn khắp nơi, toàn là "yêu màu hồng ghét sự giả dối".

"............."

"Sao sao, thích không?" tiểu Bánh Bao đắc ý cực kì, "Bọn anh phải lên Baidu tra một đống ảnh nội thất phòng của con gái mới trang trí ra được đấy!"

Nhớ lại chỗ ở cũ của Mục Vãn Vãn, biểu cảm của Bùi Lộ cũng là một lời khó nói hết.

Anh do dự một hồi: "Cô ấy..."

"Thích ạ!" Mục Vãn Vãn chỉ khựng lại một chốc, sau đó hai tay ôm má.

Con ngươi cô cong lại, trong lời nói tràn đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, "Cảm ơn các anh nhé! Em siêu——thích luôn ấy!"

Bùi Lộ: "......"

Khi trước tiểu Bánh Bao nói đúng thật.

Phụ nữ toàn là kẻ lừa đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook