Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 78: Tình yêu khiến con người ta mù quáng

Tương Tử Bối

18/12/2020

Thấy lời mình nói có phần mờ ám, Bùi Hải mặt không đổi sắc, bổ sung: "Những người có chơi game xung quanh anh thường xuyên nhắc đến em, vậy nên anh có ấn tượng rất sâu sắc."

Không biết đối phương nghe nói về mặt nào, cũng không giỏi ứng phó với những chuyện thế này, Mục Vãn Vãn máy móc đáp lại một câu: "Cảm ơn."

Bùi Lộ bất thình lình dùng đầu ngón tay gõ hai cái xuống bàn, Mục Vãn Vãn liếc sang, ánh mắt nghi hoặc: "Hả?"

Bùi Lộ cười: "Không có gì."

"Được rồi, họp thôi," Bùi Hải ngồi xuống, ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức hiểu ý đặt hợp đồng và tài liệu xuống trước mặt họ.

Mục Vãn Vãn lật đại hai trang cho có, lúc đến đây anh Dương có nói, anh đã nghiên cứu hợp đồng rất kỹ rồi, hơn nữa Du Long là một công ty lớn, sẽ không có chuyện làm ăn bát nháo, thế nên cô rất yên tâm.

Cô quay người sang định hỏi thì lại thấy chỉ có trước mặt Bùi Lộ là không có hợp đồng.

"Hợp đồng của anh đâu?"

Bùi Lộ đáp: "Anh đã kí trước rồi."

"Ồ..." cô khẽ gật đầu, cầm bút lên chuẩn bị kí tên.

"Khoan đã," Bùi Lộ nắm lấy cổ tay cô, "em đọc kỹ rồi hẵng kí."

"Anh đã kí rồi thì chắc là không có vấn đề gì đâu."

Bùi Hải cạn lời, ngoài cười trong không cười, nói: "Em yên tâm, bên anh tài trợ cho bọn em lâu như vậy rồi, nhẵn mặt nhau cả rồi, sẽ không gài bọn em đâu."

Trong lúc nói chuyện, trợ lý đã đi rót nước cho bọn cô.

Mục Vãn Vãn phát hiện, trợ lý rót cho Bùi Lộ nước ô mai, còn bọn cô là nước lọc bình thường.

Hiển nhiên những người khác cũng nhận ra chuyện này, tiểu Bánh Bao là người lên tiếng trước: "Sao của tiểu Lộ lại là nước ô mai vậy?"

"À..." trợ lý đã từng tiếp đón Bùi Lộ cũng như ghi nhớ khẩu vị của đối phương vội vàng giải thích, "tôi sợ các bạn uống nước ô mai không quen, để tôi rót lại ly khác cho các bạn nhé?"

Hổ ca hỏi: "Thế sao chị lại biết tiểu Lộ uống được nước này."

Trợ lý nhận ra mình lỡ lời, nhưng dù gì cũng là người đi theo Bùi Hải, phản ứng rất nhanh: "Lần trước cậu Bùi Lộ đến đây cũng uống nước này nên tôi nhớ thôi, các bạn có muốn đổi không?"

"Thôi không cần phiền vậy đâu." anh Dương nhanh chóng kết thúc chủ đề này, "các cậu lo đọc hợp đồng đi, kí xong còn về tập luyện nữa."

Tiểu Bánh Bao hỏi: "Hả? Không đi ăn cơm à?"

Anh Dương: "...Thì ăn xong rồi về tập."

"Lát nữa đến nhà ăn của công ty đi?" Bùi Hải cười hiền, tầm mắt vẫn đặt trên người Mục Vãn Vãn, "các món trong nhà ăn công ty chúng tôi không kém bên ngoài đâu, xem như tôi mời các bạn."

Mục Vãn Vãn không cảm nhận được ánh mắt của đối phương, trên bề mặt nước ô mai của Bùi Lộ có một ít bọt, cô nhìn một hồi thì lim dim buồn ngủ—— càng vào sâu, cường độ luyện tập và áp lực càng lớn, mấy hôm nay cô không được ngủ đẫy giấc.

Mãi đến khi bàn tay của người bên cạnh đặt lên miệng ly, đẩy ly sang phía cô, cô mới giật mình tỉnh lại.

"Em uống đi." Bùi Lộ nói.

Mục Vãn Vãn không khách sáo, "dạ" một tiếng, để ly nước lọc của mình sang, cầm lấy ly nước ô mai uống hai ngụm, vị nước hơi chua chua, giúp đầu óc cô tỉnh táo.

Kí hợp đồng không phải chuyện nhỏ, mấy người đàn ông ngày thường đều ngu ngơ khù khờ lúc này đều đang nghiêm túc đọc, ngay cả tiểu Bánh Bao cũng đọc rất cẩn thận.

Mục Vãn Vãn đẩy hợp đồng đến trước mặt Bùi Lộ: "tiểu Lộ thần, anh xem giúp em đi."

"Được."

"Mối quan hệ giữa các thành viên trong đội bọn cậu đúng là tốt thật." Bùi Hải chuyển hướng, cười híp mắt nói với anh Dương.

Anh Dương lờ mờ đoán được gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, chần chừ hồi lâu: "......Đúng vậy, mọi người sống cùng nhau rất hòa thuận vui vẻ."



Kí xong hợp đồng đã là buổi trưa, papa nhà tài trợ nhiệt tình mời bọn cô đến nhà ăn dành cho công nhân viên, bọn cô cũng không thể không nể mặt papa được, một đoàn tám người bao gồm cả trợ lý hành quân đến nhà ăn.

Bùi Hải không gạt bọn cô, bảo là nhà ăn công ty, nhưng các món ăn lại rất phong phú, tiểu Bánh Bao gọi liền tù tì năm món, khay cơm gần như không còn chỗ trống.

"Ngày thường công việc khá bận rộn, tôi cũng không có thời gian hỏi han chuyện của các bạn, hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, có ý kiến gì thì cứ đưa ra, ví dụ như... sửa sang phòng ốc, thiết bị mới chẳng hạn," Bùi Hải cười, nói đến khoản đầu tư lớn nhất giới LOL một cách rất nhẹ nhàng ngắn gọn, "đáp ứng được sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, các bạn chỉ cần thi đấu thật tốt là được rồi."

Những gì tranh thủ được anh Dương đều đã tranh thủ hết từ lâu rồi, giờ nghe thấy câu này, rất biết ý mà lắc đầu: "Những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị hết sức chu đáo rồi, cảm ơn giám đốc Bùi."

"Giám đốc Bùi," Hổ ca nghiêng đầu sang nói nhỏ với Bùi Lộ, "hê hê, câu này nghe cứ như đang gọi cậu vậy."

Bùi Lộ không nói gì chỉ cười cười.

Bùi Hải: "tiểu Vãn."

Một lần nữa lại nghe thấy tên của mình, Mục Vãn Vãn ngừng đũa: "......Dạ?"

Rốt cuộc là ai thường xuyên nhắc đến mình trước mặt Bùi Hải vậy chứ? Có nói xấu cô không thế?

Một người lúc nhỏ thường xuyên bị thầy giáo khiển trách vì bắt nạt bạn nam cùng lớp như Mục Vãn Vãn thấy hơi nhồn nhột.

"Một mình em sống ở đó có thấy bất tiện gì không, dù sao cũng sống chung với nhiều đàn ông con trai như vậy mà," Bùi Hải cười đến vô hại, nói, "hay để anh bảo người sắp xếp lại phòng cho em nhé? Vừa hay căn hộ phía sau trụ sở bọn em đang được rao bán."

Mặc dù anh không phản đối em trai mình yêu đương, nhưng vẫn sợ hai người ở quá gần nhau, người còn trẻ không biết giới hạn, ăn cơm trước kẻng có thai trước khi cưới gì gì đó......

Bùi Hải - người ngày ngày ân ân ái ái, ngọt ngào đường mật với vợ suy nghĩ kỹ về chuyện này, cảm thấy để hai đứa nó sống chung như vậy thật sự không ổn, hoàn toàn không hề hay biết lời nói của mình có thể khiến người khác hiểu lầm.

Lần này đừng nói đến người khác, ngay cả Mục Vãn Vãn cũng thấy kì lạ.

Tiểu Bánh Bao ở đối diện ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt mang hàm ý như sau: "chời đựu", "không ngờ em lại là loại người đó" và "là tiểu Bánh Bao anh đây nhìn nhầm em rồi".

Cô đáp lại bằng cái nhìn khinh bỉ, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, Bùi Lộ ở bên cạnh đã lên tiếng trước.

"Không cần, đội bọn em chung sống rất tốt," Bùi Lộ hơi nhíu mày, "không cần phiền đến anh đâu."

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của em trai, Bùi Hải đành phải từ bỏ, khoát khoát tay, nói: "Vậy được, ăn cơm thôi."

Lúc ra về, một tấm danh thiếp của Bùi Hải được dúi vào tay Mục Vãn Vãn, bảo là có chuyện gì thì cứ gọi cho anh ta. Mà những người khác thì lại không có, phân biệt đối xử có thể nói là rõ rành rành.

Vừa lên xe, tiểu Bánh Bao đã không nhịn nổi nữa, anh ta xoắn não nghĩ xem nên hỏi thế nào để vừa thỏa mãn lòng hiếu kì của mình mà vừa không làm tổn thương lòng tự trọng của cô, xoay người cong mông hỏi: "tiểu Vãn, có phải là em...đang yêu không?"

Mục Vãn Vãn đang định lén nắm tay tiểu Lộ thần, bị câu hỏi này của anh ta cắt ngang, ngón tay nhỏ nhắn đang giơ ra chợt cứng đờ.

Đã nói là sẽ không giấu đồng đội, Mục Vãn Vãn thoải mái thừa nhận: "Đúng thế."

Không ngờ đối phương lại thừa nhận nhanh như vậy, tiểu Bánh Bao thầm bái phục trong lòng, nghĩ có lẽ đúng là yêu thật rồi—— cũng phải, nghĩ kỹ lại thì, chẳng qua đối tượng yêu đương có hơi nhiều tiền chút thôi mà. Không được có suy nghĩ lệch lạc, huống hồ anh không cho rằng Mục Vãn Vãn là kiểu người ham tiền, tự trách vì không tin tưởng đồng đội, tiểu Bánh Bao vừa gật đầu vừa quay người đi.

Mục Vãn Vãn có hơi ngạc nhiên, không ngờ tiểu Bánh Bao chỉ hỏi vậy rồi thôi.

Đang suy nghĩ thì Bùi Lộ đưa tay ra, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình.

"Em buồn ngủ rồi đúng không?"

"Sao anh biết." Mục Vãn Vãn nói, "mới đầu thì có chút chút, giờ đỡ nhiều rồi..."

"Ngủ một lát đi, chiều có trận đấu tập, về không được ngủ đâu," Bùi Lộ xích lại gần cô, vẻ mặt tự cho là chính trực, "đừng dựa cửa sổ xe, đường xóc nảy, đầu sẽ bị đụng đau."

Mục Vãn Vãn nghe vậy thì bật cười, ừm một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào vai anh.

Vai Bùi Lộ độ cao vừa đủ, cô dựa rất thoải mái, chẳng bao lâu đã ngủ rồi.

Chuyện đáng nói ở đây là, tướng ngủ của cô...rất xấu.

Hổ ca chợt nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại: "tiểu Lộ, cậu..."



Anh ta mới nói được một nửa thì im luôn.

Hàng sau, AD của bọn anh đang ngủ mê mệt, gối đầu lên đùi Bùi Lộ, một tay còn nắm lấy gấu áo cậu ta, như sợ mình sẽ rơi xuống.

Mà Bùi Lộ thì một tay vuốt mái tóc đen của cô, tay còn lại chống cạnh cửa sổ, mặt hết sức vui vẻ.

Cảm nhận được tầm mắt của Hổ ca, Bùi Lộ quay sang, làm động tác "suỵt" với anh.

Hổ ca: "......." Má, tự dưng có cảm giác trúng mấy chục nghìn điểm bạo kích.

"Sao cậu mới nói được một nửa đã thôi rồi?" tiểu Bánh Bao nghi hoặc quay người lại, thấy được một màn này, mắt lập tức trợn tròn——

"Chời đựu?"

Câu cảm thán tiếp theo còn chưa kịp nói đã bị Hổ ca bịt miệng.

Mục Vãn Vãn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động, nhíu mày vùi vào lòng anh.

Bùi Lộ ngủi được mùi dầu gội trên tóc cô, thầm nghĩ may mà xe của đội đủ lớn, có thể chứa được dáng ngủ này của cô.

Xe về đến trụ sở, lúc Mục Vãn Vãn tỉnh dậy thì thấy đối diện mình là gấu áo của Bùi Lộ, ngơ ra một lúc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, ngồi bật dậy theo phản xạ.

"Dậy rồi à?"

"...Em đã ngủ thành thế này rồi, sao anh không gọi em dậy?" Mục Vãn Vãn vội vàng chỉnh lại mái tóc rối của mình.

Cô lăn qua lăn lại trên đùi Bùi Lộ suốt nửa tiếng sao trời? Tóc sao lại rối thế này...

Hai người cùng nhau xuống xe.

Những người khác đi phía sau, tiểu Bánh Bao mang vẻ mặt phức tạp, huých huých Hổ ca: "...Cậu nói xem, tiểu Vãn thế này có phải là đang cắm sừng papa nhà tài trợ không?"

Đối tượng còn là thành viên của đội bọn anh??

Hổ ca rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Cậu đúng là ngu mà, đáng đời đến giờ vẫn chưa có bồ."

Tiểu Bánh Bao không dưng lại bị chửi, vẻ mặt vô tội: "Cậu mẹ nó...chửi tôi thì thôi đi, sao lại còn trù ẻo nữa hả??"

"Bánh Bao," Mộc Đầu cũng không thể tiếp tục nghe thêm nữa, anh ta hất hất cằm, vẻ mặt bình tĩnh, "cậu nhìn đi."

Tiểu Bánh Bao nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Chỉ thấy bộ đôi đường dưới của đội bọn họ đang sóng vai nhau bước đi, khoảng cách cực gần, Mục Vãn Vãn đang vuốt tóc, không biết nói gì mà Bùi Lộ dừng bước chân, giúp cô gỡ rối tóc, động tác vô cùng dịu dàng.

"Họ như vậy hoặc là đang yêu, còn không thì là đang tìm hiểu." Mộc Đầu đưa ra câu tổng kết.

Thánh ế hai mươi năm là tiểu Bánh Bao rốt cuộc cũng bừng tỉnh——

Hóa ra tiểu Lộ mới là chính thất!

Anh ta kinh ngạc xong thì uất ức nói: "Bảo sao dạo này tiểu Lộ lại thay đổi! Hôm đó tôi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm, hai người họ còn hợp lại bắt nạt tôi!"

Nói xong, anh ta đổi giọng, "dù vậy, nếu sau này papa nhà tài trợ mà muốn tranh giành tiểu Vãn với cậu ấy, tôi nhất định sẽ đứng sau lưng tiểu Lộ làm hậu phương vững chắc cho cậu ấy!"

Hai người đi đằng trước không hề hay biết đồng đội của họ đã nhập vai diễn xuất rồi, cứ thế đi vào trụ sở trước.

Bùi Lộ quay lại thấy phía sau vẫn chưa có ai vào, nhanh chóng cúi đầu, hôn một cái lên gò má của người bên cạnh.

Mục Vãn Vãn giật mình ngước đầu lên: "......" anh ấy hôn trộm đến nghiện luôn rồi hay gì?

"Ở trên xe anh đã nhịn lâu lắm rồi." Bùi Lộ nói, "em ngủ nhìn đáng yêu quá."

Liên tưởng đến tấm hình Lâm Cửu chụp trộm cảnh cô ngủ chảy nước miếng, Mục Vãn Vãn rốt cuộc cũng thông qua anh bạn trai của mình mà hiểu được câu nói đó—— tình yêu thật sự khiến cho con người ta mù quáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook