Chương 41: Ngày đêm cậu đều mơ thấy em.
LilyHouSe
15/08/2023
Thời gian đột ngột quay trở lại nhiều năm trước, vẫn là trong con hẻm nhỏ
tối tăm đó, vẫn là dưới ngọn đèn hiếm hoi đó, anh nhìn thấy một cô ma nữ xinh đẹp với mình thầy thương tích. Cô khóc lên trông thật đau lòng…
Đồng hồ tiếp tục chạy nhanh, anh một lần nữa đứng tại sân bay trong cơn gió cuối hạ năm ấy cùng hình ảnh thiếu nữ bước tới trong ánh nắng vàng đậu trên mái tóc đen dày khiến anh say đắm. Cô nghiêng đầu chào: “Lại gặp anh rồi! Em là An Di, mong được anh giúp đỡ!”
Kí ức như những tấm phim cũ nhanh chóng xếp thành hàng rồi lướt qua vội vàng, anh nhìn thấy cô bé An Di nhút nhát lần đầu tới ngôi trường mới, sau đó là dần dần mở lòng, nhiệt tình và hòa đồng với bạn bè xung quanh. Anh nhìn thấy cô gái rõ ràng có tình cảm với anh nhưng không dám nói ra, nhưng lại ăn dấm của cô gái khác, gương mặt ửng hồng làm anh thấy mềm mại. Lần đầu hai người chạm môi trong rạp chiếu phim, lần đầu anh chở cô trên chiếc phân phối lớn lao vun vút trên đường phố đông đúc, hay khung cảnh gió đêm lồng lộng trên đỉnh núi và nụ hôn ướt át trong góc tối của con hẻm Tĩnh Xá. Đêm Giáng Sinh đầu tiên cùng cô trải qua dưới cây thông khổng lồ, lần đầu anh đứng trên sân khấu hát chỉ để làm cô gái nhỏ vui vẻ…
Cuối cùng, hình ảnh chuyển đến vụ tai nạn hôm nay, khi toàn thân anh đau đớn ê ẩm, gần như lạnh toát, khuôn mặt quen thuộc của cô lại lờ mờ xuất hiện trong tầm mắt anh. Anh thấy vẻ lo lắng đọng trong khóe mắt cô…
____
Hàn Thương tỉnh lại giữa đêm. Anh nhìn trần nhà trắng xóa, cảm nhận thấy cái lạnh lẽo của nước biển trên mu bàn tay và mùi thuốc khử trùng liền đoán được mình đang ở trong bệnh viện.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng anh đã có một giấc mơ rất dài, mà nhân vật trong giấc mơ đó không ai hết ngoài An Di, cô gái đã nhẫn tâm rời bỏ anh không một lời tạm biệt.
Trong suốt những năm qua, anh không chủ động đi tìm cô. Không phải vì anh không nhớ cô, không còn yêu cô, anh chỉ cảm thấy bản thân mình có lẽ không quan trọng với cô như anh nghĩ. An Di không muốn nhắc tới quá khứ với anh, điều này anh có thể hiểu. Nhưng cô cũng chẳng bao giờ nói gì đến mẹ cô hay cái người tên Chu Thế Kiệt đột nhiên xuất hiện và tỏ ra cực kì quen thuộc với cô. Cái lần hai người chiến tranh lạnh cũng vậy, chung quy lại cô vẫn không nói lí do tại sao. Rồi đến cả lần cô rời đi, cô nhẫn tâm không để anh nhìn thấy cô lần cuối, cũng không thông báo một tiếng đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh rồi.
Cô khiến anh cảm thấy bất lực, anh chẳng khác nào kẻ có hay không cũng được.
Nhưng nói rằng anh không nhớ cô thì là giả dối.
Anh mò mẫm điện thoại xung quanh rồi gọi một cuộc tới thư ký riêng – Hà Phán. Sau khi học xong đại học, Lâm thị đã nhanh chóng kéo Hà Phán về làm công cho tư bản.
“Alo, Hà Phán.”
“Hửm? Cậu tỉnh lại rồi sao? Có gọi bác sĩ chưa? Đợi tôi một chút tôi mới bệnh viện ngay!”
“Không cần. Tôi cần cậu điều tra một chút về cô ấy.”
Hà Phán bên kia nhíu mày
“Cô ấy? Cậu tai nạn xong nên ngơ luôn rồi à? Cô ấy là cô nào?”
Hàn Thương cau mày
“Là An Di.”
Bên kia yên lặng một lúc rồi mới có tiếng đáp lại
“Sao đột nhiên lại vậy? Chẳng phải hai người…”
“Lúc tôi tai nạn đã nhìn thấy cô ấy. Hình như… cô ấy trở về rồi…”
“Không phải cậu nhìn nhầm đấy chứ?”
“Cậu nói xem, người ngày đêm cậu đều mơ thấy thì cậu có nhận nhầm được không?” – giọng nói xen lẫn cảm xúc khó tả.
_____
Hai ngày qua, An Di liên tục đến các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố nộp hồ sơ, nhưng đều bị từ chối không rõ lí do. Thật ra, cô cũng đoán được nguyên nhân tại sao rồi, chỉ là cô không muốn dừng lại dễ dàng thế, càng không muốn nhỏ giọng cầu xin hắn ta.
Nhưng, cô không chủ động dây dưa không có nghĩa là hắn sẽ không sẽ buông tha.
Mới sáng sớm, chuông nhà cô đã có người bấm. Cô nghĩ là Trần Bắc lại ghé thăm nên không nghĩ nhiều liền mở cửa. Ai ngờ, bóng người cao lớn bên ngoài liền ngay lập tức áp sát cô lên tường, giọng điệu mê hoặc
“Di Di, đã lâu không gặp, thật là nhớ em mà!”
An Di giật mình ngay lập tức giãy ra khỏi vòng vây của hắn
“Chu Thế Kiệt, anh điên rồi à?”
Hắn vuốt lại mái tóc đen mượt, hắng giọng nói
“Cũng đâu phải ngày đầu em biết anh?”
Đúng vậy, mấy năm qua hắn vẫn không ngừng làm phiền cô như vậy. Mặc dù Chu Thế Kiệt theo học chương trình trong nước nhưng cách vài tuần hắn sẽ bay qua Mĩ để thăm em gái. Mỗi lần như thế hắn sẽ đều gõ cửa nhà cô, rồi cố tình muốn thân mật với cô, nhưng tiếc là lần nào bạn cùng phòng của cô cũng về đúng lúc, mà cô ấy còn có đai đen taekwondo nên luôn thành công đưa hắn ta ra khỏi phòng.
Còn lần này…
Chu Thế Kiệt cười đắc ý
“Trương Giai không có ở đây nhỉ?”
Trương Giai là cô bạn cùng phòng của cô.
“Tốt nhất anh nên ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo an.”
Cô cứng rắn cảnh cáo hắn ta, nhưng tiếc là đối với hắn lại chẳng có chút tác dụng nào
“Được, có giỏi thì em gọi đi, xem là tôi ‘làm’ em trước hay bọn họ lên tới nơi trước đây!”
Đồng hồ tiếp tục chạy nhanh, anh một lần nữa đứng tại sân bay trong cơn gió cuối hạ năm ấy cùng hình ảnh thiếu nữ bước tới trong ánh nắng vàng đậu trên mái tóc đen dày khiến anh say đắm. Cô nghiêng đầu chào: “Lại gặp anh rồi! Em là An Di, mong được anh giúp đỡ!”
Kí ức như những tấm phim cũ nhanh chóng xếp thành hàng rồi lướt qua vội vàng, anh nhìn thấy cô bé An Di nhút nhát lần đầu tới ngôi trường mới, sau đó là dần dần mở lòng, nhiệt tình và hòa đồng với bạn bè xung quanh. Anh nhìn thấy cô gái rõ ràng có tình cảm với anh nhưng không dám nói ra, nhưng lại ăn dấm của cô gái khác, gương mặt ửng hồng làm anh thấy mềm mại. Lần đầu hai người chạm môi trong rạp chiếu phim, lần đầu anh chở cô trên chiếc phân phối lớn lao vun vút trên đường phố đông đúc, hay khung cảnh gió đêm lồng lộng trên đỉnh núi và nụ hôn ướt át trong góc tối của con hẻm Tĩnh Xá. Đêm Giáng Sinh đầu tiên cùng cô trải qua dưới cây thông khổng lồ, lần đầu anh đứng trên sân khấu hát chỉ để làm cô gái nhỏ vui vẻ…
Cuối cùng, hình ảnh chuyển đến vụ tai nạn hôm nay, khi toàn thân anh đau đớn ê ẩm, gần như lạnh toát, khuôn mặt quen thuộc của cô lại lờ mờ xuất hiện trong tầm mắt anh. Anh thấy vẻ lo lắng đọng trong khóe mắt cô…
____
Hàn Thương tỉnh lại giữa đêm. Anh nhìn trần nhà trắng xóa, cảm nhận thấy cái lạnh lẽo của nước biển trên mu bàn tay và mùi thuốc khử trùng liền đoán được mình đang ở trong bệnh viện.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, nhưng anh đã có một giấc mơ rất dài, mà nhân vật trong giấc mơ đó không ai hết ngoài An Di, cô gái đã nhẫn tâm rời bỏ anh không một lời tạm biệt.
Trong suốt những năm qua, anh không chủ động đi tìm cô. Không phải vì anh không nhớ cô, không còn yêu cô, anh chỉ cảm thấy bản thân mình có lẽ không quan trọng với cô như anh nghĩ. An Di không muốn nhắc tới quá khứ với anh, điều này anh có thể hiểu. Nhưng cô cũng chẳng bao giờ nói gì đến mẹ cô hay cái người tên Chu Thế Kiệt đột nhiên xuất hiện và tỏ ra cực kì quen thuộc với cô. Cái lần hai người chiến tranh lạnh cũng vậy, chung quy lại cô vẫn không nói lí do tại sao. Rồi đến cả lần cô rời đi, cô nhẫn tâm không để anh nhìn thấy cô lần cuối, cũng không thông báo một tiếng đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh rồi.
Cô khiến anh cảm thấy bất lực, anh chẳng khác nào kẻ có hay không cũng được.
Nhưng nói rằng anh không nhớ cô thì là giả dối.
Anh mò mẫm điện thoại xung quanh rồi gọi một cuộc tới thư ký riêng – Hà Phán. Sau khi học xong đại học, Lâm thị đã nhanh chóng kéo Hà Phán về làm công cho tư bản.
“Alo, Hà Phán.”
“Hửm? Cậu tỉnh lại rồi sao? Có gọi bác sĩ chưa? Đợi tôi một chút tôi mới bệnh viện ngay!”
“Không cần. Tôi cần cậu điều tra một chút về cô ấy.”
Hà Phán bên kia nhíu mày
“Cô ấy? Cậu tai nạn xong nên ngơ luôn rồi à? Cô ấy là cô nào?”
Hàn Thương cau mày
“Là An Di.”
Bên kia yên lặng một lúc rồi mới có tiếng đáp lại
“Sao đột nhiên lại vậy? Chẳng phải hai người…”
“Lúc tôi tai nạn đã nhìn thấy cô ấy. Hình như… cô ấy trở về rồi…”
“Không phải cậu nhìn nhầm đấy chứ?”
“Cậu nói xem, người ngày đêm cậu đều mơ thấy thì cậu có nhận nhầm được không?” – giọng nói xen lẫn cảm xúc khó tả.
_____
Hai ngày qua, An Di liên tục đến các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố nộp hồ sơ, nhưng đều bị từ chối không rõ lí do. Thật ra, cô cũng đoán được nguyên nhân tại sao rồi, chỉ là cô không muốn dừng lại dễ dàng thế, càng không muốn nhỏ giọng cầu xin hắn ta.
Nhưng, cô không chủ động dây dưa không có nghĩa là hắn sẽ không sẽ buông tha.
Mới sáng sớm, chuông nhà cô đã có người bấm. Cô nghĩ là Trần Bắc lại ghé thăm nên không nghĩ nhiều liền mở cửa. Ai ngờ, bóng người cao lớn bên ngoài liền ngay lập tức áp sát cô lên tường, giọng điệu mê hoặc
“Di Di, đã lâu không gặp, thật là nhớ em mà!”
An Di giật mình ngay lập tức giãy ra khỏi vòng vây của hắn
“Chu Thế Kiệt, anh điên rồi à?”
Hắn vuốt lại mái tóc đen mượt, hắng giọng nói
“Cũng đâu phải ngày đầu em biết anh?”
Đúng vậy, mấy năm qua hắn vẫn không ngừng làm phiền cô như vậy. Mặc dù Chu Thế Kiệt theo học chương trình trong nước nhưng cách vài tuần hắn sẽ bay qua Mĩ để thăm em gái. Mỗi lần như thế hắn sẽ đều gõ cửa nhà cô, rồi cố tình muốn thân mật với cô, nhưng tiếc là lần nào bạn cùng phòng của cô cũng về đúng lúc, mà cô ấy còn có đai đen taekwondo nên luôn thành công đưa hắn ta ra khỏi phòng.
Còn lần này…
Chu Thế Kiệt cười đắc ý
“Trương Giai không có ở đây nhỉ?”
Trương Giai là cô bạn cùng phòng của cô.
“Tốt nhất anh nên ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo an.”
Cô cứng rắn cảnh cáo hắn ta, nhưng tiếc là đối với hắn lại chẳng có chút tác dụng nào
“Được, có giỏi thì em gọi đi, xem là tôi ‘làm’ em trước hay bọn họ lên tới nơi trước đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.