Chương 29
Laura Su
13/10/2024
Sau khi lên xe, Trình Lãng thấy tâm trạng của cô không vui, trong lòng anh chàng cũng thầm hiểu ra được gì đó.
Tấm ảnh lúc nãy, anh có vô tình lướt xem. Cảm thấy bầu không khí trên xe không mấy vui vẻ, anh chàng vội mở lời an ủi cô:
- Em đừng buồn. Tư Thần là bất đắc dĩ lắm mới đi cùng Yên Vân. Chiều nay cậu ấy không kịp chuyến bay nên đã gọi nhờ anh đưa em về. Em đừng vì những tấm hình trên mạng mà làm bản thân không vui.
Hạ An Di nhìn ra phía bên ngoài qua lớp kính cửa, làn gió về đêm se se lạnh thổi vào làm cho không gian bên trong trở nên lành lạnh. Cô ngồi kế bên cửa số không thấy lạnh mà ngược lại rất thích không khí như thế này. Mắt An Di vân nhìn ra phía bên ngoài, giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên:
- Không phải... Tư Thần chính là đi gặp người trong lòng, làm sao có thể vì một người dư thừa như em mà trở về chứ...? Nên anh đừng giả vờ nói đỡ cho anh ấy để làm cho em vui. Bản thân em không cần người khác phải bố thí nụ cười.
Trình Lãng nghe cô nói vậy cũng không biết nói gì. Anh chàng cảm thấy lần này trở về, bạn thân tốt của anh khó có thể cứu vãn được tình thế.
Sau khi đến biệt thự riêng của Lục Tư Thần, Trình Lãng dừng xe cho cô xuống. Trước khi đi, anh chàng còn xoay qua nói với cô:
- Em đừng vì chuyện không vui mà cứ canh cánh trong lòng... Không còn sớm nữa, anh về đây.
Dứt lời, anh chàng đã đạp ga cho xe lăn bánh. Căn biệt thự lúc này chỉ còn mỗi Hạ An Di. Người hầu trong nhà đã về từ hồi chiều, quản gia chắc cũng đã ngủ. Cô rất nhanh đã vào nhà, dọn dẹp giày dép xong bước nhanh về phòng.
Cô thay đồ ngủ, tẩy trang xong rồi bước tới giường. Trước khi đi ngủ, An Di mở điện thoại lên muốn xem phim một chút để cho tâm trạng thoải mái. Nhưng cô mở lên, tin tức về Lục Tư Thần và Quách Yên Vân đều được phủ sóng khắp trang mạng. An Di muốn coi phim, vậy mà lại vì những tin trên mạng làm cho tụt hứng.
Vô tình, tay cô lại nhấn vào tấm ảnh của anh chụp cùng Yên Vân. Trong tấm hình ấy, anh mặc một bộ vest bảnh bao còn chị của cô thì mặc một chiếc đầm màu đỏ xẻ tà. Cả hai nhìn trông rất đẹp đôi, trong khoảng cách ấy hoàn toàn không có một người thứ ba nào có thế lọt vào được...
Cô cảm thấy bản thân càng xem nhiều tâm trạng càng trở nên không vui. An Di không muốn xem nữa nên tắt điện thoại. Sau đó, cô cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phía bên Lục Tư Thần lúc này, anh muốn trở về nhưng lại bị Yên Vân ngỏ ý muốn anh đi ăn cùng cô và ông bà
Quách. Tư Thần định từ chối nhưng thấy Quách lão gia rất nhiệt tình nên anh không còn cách nào khác chỉ có thể chở họ đến một nhà hàng nổi tiếng ở đây.
Cả bốn người sau khi gọi món xong thì lúc này Quách Yên Vân lại giơ điện thoại kêu anh và ba mẹ mình cũng nhìn vào màn hình. Sau một tiếng *tạch*, trong điện thoại của cô đã có tấm ảnh gia đình. Không đợi bản thân chờ lâu,
Yên Vân đã rất nhanh đăng tấm ảnh lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: "Một nhà bốn người thế này thật tốt!".
Sau khi ăn xong, Tư Thần lái xe chở Yên Vân và ông bà Quách về nhà. Đến nơi, ông bà Quách đi cả ngày cũng đã thấm mệt nên vào trong trước. Lúc này phía ngoài xe chỉ còn anh và Quách Yên Vân. Cô không vội vào trong, mà xoay qua nhìn anh, giọng nói ngọt ngào cất lên:
- Anh dạo này thế nào? Vẫn sống tốt chứ?
Lục Tư Thần không nhìn Yên Vân, anh lạnh lùng nhìn ra phía bên ngoài rồi nói:
- Vẫn tốt.
Quách Yên Vân sợ anh vẫn để tâm chuyện lúc trước nên vội vàng giải thích:
- Trước đây em có nỗi khổ riêng nên mới bỏ đi lâu như vậy... Thật xin lỗi.
Yên Vân thấy anh không nói gì lại nhẹ nhàng nói tiếp:
- Anh đừng tỏ ra lạnh lùng, xa cách với em như vậy... làm em có chút không quen. Không lẽ anh yêu An Di rồi nên không muốn nhìn thấy em nữa?
Lúc này anh mới xoay mặt nhìn đối diện cô. Không biết vì lí do gì mà anh lại nhanh miệng thốt lên hai từ:
- Không phải.
Quách Yên Vân biết được đáp án trong lòng anh, cô ấy nở nụ cười tươi. Sau đó liền đánh cược một lần mà nhìn thắng vào gương mặt lạnh lùng của anh hỏi:
- Vay anh van con yeu em ch...?
Lại một lần nữa, anh nghe theo sự mách bảo của lí trí. Không nhanh không chậm đã trả lời:
- Vẫn còn...
Yên Vân nghe được câu trả lời như mong muốn liền vui mừng ôm lấy anh. Sau một lúc cô cũng buông ra, mãn nguyện mở cửa xe bước xuống. Trước khi vào nhà còn không quên dặn dò Tư Thần như trước đây:
- Đi đường cẩn thận. Tạm biệt.
Sau đó cô cũng xoay lưng bước vào nhà. Lục Tư Thần thấy Yên Vân bước vào trong liền cho khởi động xe chạy về khách sạn.
----
Về đến khách sạn, vừa mở điện thoại anh đã thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hạ An Di và Trình Lãng. Cởi bỏ áo vest, anh nhấn gọi cho Trình Lãng trước:
- Trình Lãng, cậu gọi cho tôi có chuyện gì?
Trình thiếu chuẩn bị vào giấc ngủ thì lại bị cái tên "ác ôn" này làm cho tỉnh giấc. Giọng anh chàng không vui nói:
- Lục tổng cậu chính là không có tình người. Bây giờ bên đây là buổi tối, cậu không ngủ cũng nên để cho người khác ngủ chứ!
Anh chàng bị tên bạn thân của mình chọc tức liền không muốn ngủ nữa. Ngồi dậy, dựa lưng vào tường rồi lại quay về trạng thái trêu chọc:
- Thế nào? Gặp lại được bạch nguyệt quang thầm nhớ bấy lâu nay liền bỏ quên cô vợ nhỏ ở nhà rồi?
Lục Tư Thần cởi vài cúc áo, giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên:
- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?
Trình Lãng thấy anh nghiêm túc như vậy, bản thân không còn giở thói trêu chọc nữa. Định là sẽ trêu chọc Lục tổng một chút, nào ngờ hôm nay không biết vì sao lại nghiêm túc như vậy. Anh chàng mất hứng liền quay trở về làm con người ôn nhu.
- Trong lúc cậu đi nước ngoài cùng người trong lòng, tôi ở đây đã chứng kiến không ít hình ảnh tình cảm của An Di và tên họ Vương gì đó. Thấy anh ta cũng cao ráo, đẹp trai. Không những thế mà còn rất giàu, đều là những người trẻ tuổi như cậu mà có được công ty riêng ở nước ngoài. Đặc biệt, tôi lại thấy cả hai rất xứng đôi...
Tư Thần khi nghe anh chàng nói vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bức tường, giọng nói càng lúc mất bình tĩnh, như đang muốn nhai nuốt người ở đầu dây bên kia.
- Không phải trước đây cậu nói Vương Trạch đó rất thân thiết với Yên Vân? Sao bây giờ lại chuyển đối tượng sang
Hạ An Di rồi?
Trình thiếu đi ra ban công hóng mát, sau đó lại nói:
- Đúng là trước đây anh ta ở bên nước ngoài có quen biết với Quách Yên Vân. Nhưng hôm nay tôi được vinh hạnh
"mời" tham dự tiệc của Vương gia. Nghe không ít người nói, anh ta và An Di đã biết nhau từ nhỏ. Sau này ra nước ngoài mới vô tình gặp được Yên Vân...
Ngưng một chút, anh chàng lại nhìn về phía những cột đèn đường đang phát sáng giữ lòng thành phố nhộn nhịp, nói tiếp:
- Thế nào? Cậu định sẽ làm gì?
Bản thân Lục Tư Thần khi nghe câu hỏi đó của người bạn thân. Anh cũng không biết bản thân sắp tới sẽ làm gì.
Chỉ có thế trả lời theo những gì lí trí mách bảo:
- Tôi đã gặp Yên Vân rồi, cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi. Định khi trở về tôi sẽ kết thúc với An Di... Dù gì cuộc tình này cả hai cũng không xuất phát từ tình yêu.
Trình Lãng nghe anh nói vậy, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào. Thôi thì cứ để người trong cuộc tự giải quyết, người ngoài như anh chàng có nói cũng vô ích.
Là một người bạn tốt, chơi lâu năm với Tư Thần. Anh chàng không biết nói gì, chỉ có thể khuyên nhủ lần cuối:
- Tùy cậu. Lúc đó đừng đến nhà con gái người ta khóc lóc, van xin là được.
Tấm ảnh lúc nãy, anh có vô tình lướt xem. Cảm thấy bầu không khí trên xe không mấy vui vẻ, anh chàng vội mở lời an ủi cô:
- Em đừng buồn. Tư Thần là bất đắc dĩ lắm mới đi cùng Yên Vân. Chiều nay cậu ấy không kịp chuyến bay nên đã gọi nhờ anh đưa em về. Em đừng vì những tấm hình trên mạng mà làm bản thân không vui.
Hạ An Di nhìn ra phía bên ngoài qua lớp kính cửa, làn gió về đêm se se lạnh thổi vào làm cho không gian bên trong trở nên lành lạnh. Cô ngồi kế bên cửa số không thấy lạnh mà ngược lại rất thích không khí như thế này. Mắt An Di vân nhìn ra phía bên ngoài, giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên:
- Không phải... Tư Thần chính là đi gặp người trong lòng, làm sao có thể vì một người dư thừa như em mà trở về chứ...? Nên anh đừng giả vờ nói đỡ cho anh ấy để làm cho em vui. Bản thân em không cần người khác phải bố thí nụ cười.
Trình Lãng nghe cô nói vậy cũng không biết nói gì. Anh chàng cảm thấy lần này trở về, bạn thân tốt của anh khó có thể cứu vãn được tình thế.
Sau khi đến biệt thự riêng của Lục Tư Thần, Trình Lãng dừng xe cho cô xuống. Trước khi đi, anh chàng còn xoay qua nói với cô:
- Em đừng vì chuyện không vui mà cứ canh cánh trong lòng... Không còn sớm nữa, anh về đây.
Dứt lời, anh chàng đã đạp ga cho xe lăn bánh. Căn biệt thự lúc này chỉ còn mỗi Hạ An Di. Người hầu trong nhà đã về từ hồi chiều, quản gia chắc cũng đã ngủ. Cô rất nhanh đã vào nhà, dọn dẹp giày dép xong bước nhanh về phòng.
Cô thay đồ ngủ, tẩy trang xong rồi bước tới giường. Trước khi đi ngủ, An Di mở điện thoại lên muốn xem phim một chút để cho tâm trạng thoải mái. Nhưng cô mở lên, tin tức về Lục Tư Thần và Quách Yên Vân đều được phủ sóng khắp trang mạng. An Di muốn coi phim, vậy mà lại vì những tin trên mạng làm cho tụt hứng.
Vô tình, tay cô lại nhấn vào tấm ảnh của anh chụp cùng Yên Vân. Trong tấm hình ấy, anh mặc một bộ vest bảnh bao còn chị của cô thì mặc một chiếc đầm màu đỏ xẻ tà. Cả hai nhìn trông rất đẹp đôi, trong khoảng cách ấy hoàn toàn không có một người thứ ba nào có thế lọt vào được...
Cô cảm thấy bản thân càng xem nhiều tâm trạng càng trở nên không vui. An Di không muốn xem nữa nên tắt điện thoại. Sau đó, cô cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phía bên Lục Tư Thần lúc này, anh muốn trở về nhưng lại bị Yên Vân ngỏ ý muốn anh đi ăn cùng cô và ông bà
Quách. Tư Thần định từ chối nhưng thấy Quách lão gia rất nhiệt tình nên anh không còn cách nào khác chỉ có thể chở họ đến một nhà hàng nổi tiếng ở đây.
Cả bốn người sau khi gọi món xong thì lúc này Quách Yên Vân lại giơ điện thoại kêu anh và ba mẹ mình cũng nhìn vào màn hình. Sau một tiếng *tạch*, trong điện thoại của cô đã có tấm ảnh gia đình. Không đợi bản thân chờ lâu,
Yên Vân đã rất nhanh đăng tấm ảnh lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: "Một nhà bốn người thế này thật tốt!".
Sau khi ăn xong, Tư Thần lái xe chở Yên Vân và ông bà Quách về nhà. Đến nơi, ông bà Quách đi cả ngày cũng đã thấm mệt nên vào trong trước. Lúc này phía ngoài xe chỉ còn anh và Quách Yên Vân. Cô không vội vào trong, mà xoay qua nhìn anh, giọng nói ngọt ngào cất lên:
- Anh dạo này thế nào? Vẫn sống tốt chứ?
Lục Tư Thần không nhìn Yên Vân, anh lạnh lùng nhìn ra phía bên ngoài rồi nói:
- Vẫn tốt.
Quách Yên Vân sợ anh vẫn để tâm chuyện lúc trước nên vội vàng giải thích:
- Trước đây em có nỗi khổ riêng nên mới bỏ đi lâu như vậy... Thật xin lỗi.
Yên Vân thấy anh không nói gì lại nhẹ nhàng nói tiếp:
- Anh đừng tỏ ra lạnh lùng, xa cách với em như vậy... làm em có chút không quen. Không lẽ anh yêu An Di rồi nên không muốn nhìn thấy em nữa?
Lúc này anh mới xoay mặt nhìn đối diện cô. Không biết vì lí do gì mà anh lại nhanh miệng thốt lên hai từ:
- Không phải.
Quách Yên Vân biết được đáp án trong lòng anh, cô ấy nở nụ cười tươi. Sau đó liền đánh cược một lần mà nhìn thắng vào gương mặt lạnh lùng của anh hỏi:
- Vay anh van con yeu em ch...?
Lại một lần nữa, anh nghe theo sự mách bảo của lí trí. Không nhanh không chậm đã trả lời:
- Vẫn còn...
Yên Vân nghe được câu trả lời như mong muốn liền vui mừng ôm lấy anh. Sau một lúc cô cũng buông ra, mãn nguyện mở cửa xe bước xuống. Trước khi vào nhà còn không quên dặn dò Tư Thần như trước đây:
- Đi đường cẩn thận. Tạm biệt.
Sau đó cô cũng xoay lưng bước vào nhà. Lục Tư Thần thấy Yên Vân bước vào trong liền cho khởi động xe chạy về khách sạn.
----
Về đến khách sạn, vừa mở điện thoại anh đã thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hạ An Di và Trình Lãng. Cởi bỏ áo vest, anh nhấn gọi cho Trình Lãng trước:
- Trình Lãng, cậu gọi cho tôi có chuyện gì?
Trình thiếu chuẩn bị vào giấc ngủ thì lại bị cái tên "ác ôn" này làm cho tỉnh giấc. Giọng anh chàng không vui nói:
- Lục tổng cậu chính là không có tình người. Bây giờ bên đây là buổi tối, cậu không ngủ cũng nên để cho người khác ngủ chứ!
Anh chàng bị tên bạn thân của mình chọc tức liền không muốn ngủ nữa. Ngồi dậy, dựa lưng vào tường rồi lại quay về trạng thái trêu chọc:
- Thế nào? Gặp lại được bạch nguyệt quang thầm nhớ bấy lâu nay liền bỏ quên cô vợ nhỏ ở nhà rồi?
Lục Tư Thần cởi vài cúc áo, giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên:
- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì?
Trình Lãng thấy anh nghiêm túc như vậy, bản thân không còn giở thói trêu chọc nữa. Định là sẽ trêu chọc Lục tổng một chút, nào ngờ hôm nay không biết vì sao lại nghiêm túc như vậy. Anh chàng mất hứng liền quay trở về làm con người ôn nhu.
- Trong lúc cậu đi nước ngoài cùng người trong lòng, tôi ở đây đã chứng kiến không ít hình ảnh tình cảm của An Di và tên họ Vương gì đó. Thấy anh ta cũng cao ráo, đẹp trai. Không những thế mà còn rất giàu, đều là những người trẻ tuổi như cậu mà có được công ty riêng ở nước ngoài. Đặc biệt, tôi lại thấy cả hai rất xứng đôi...
Tư Thần khi nghe anh chàng nói vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bức tường, giọng nói càng lúc mất bình tĩnh, như đang muốn nhai nuốt người ở đầu dây bên kia.
- Không phải trước đây cậu nói Vương Trạch đó rất thân thiết với Yên Vân? Sao bây giờ lại chuyển đối tượng sang
Hạ An Di rồi?
Trình thiếu đi ra ban công hóng mát, sau đó lại nói:
- Đúng là trước đây anh ta ở bên nước ngoài có quen biết với Quách Yên Vân. Nhưng hôm nay tôi được vinh hạnh
"mời" tham dự tiệc của Vương gia. Nghe không ít người nói, anh ta và An Di đã biết nhau từ nhỏ. Sau này ra nước ngoài mới vô tình gặp được Yên Vân...
Ngưng một chút, anh chàng lại nhìn về phía những cột đèn đường đang phát sáng giữ lòng thành phố nhộn nhịp, nói tiếp:
- Thế nào? Cậu định sẽ làm gì?
Bản thân Lục Tư Thần khi nghe câu hỏi đó của người bạn thân. Anh cũng không biết bản thân sắp tới sẽ làm gì.
Chỉ có thế trả lời theo những gì lí trí mách bảo:
- Tôi đã gặp Yên Vân rồi, cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi. Định khi trở về tôi sẽ kết thúc với An Di... Dù gì cuộc tình này cả hai cũng không xuất phát từ tình yêu.
Trình Lãng nghe anh nói vậy, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào. Thôi thì cứ để người trong cuộc tự giải quyết, người ngoài như anh chàng có nói cũng vô ích.
Là một người bạn tốt, chơi lâu năm với Tư Thần. Anh chàng không biết nói gì, chỉ có thể khuyên nhủ lần cuối:
- Tùy cậu. Lúc đó đừng đến nhà con gái người ta khóc lóc, van xin là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.