Chương 37
Laura Su
13/10/2024
Hạ An Di sau khi rời khỏi biệt thự của Lục Tư Thần. Cô không còn nơi nào để đi nên chỉ đành bắt taxi đến nhà của bạn thân xin ở nhờ tối nay, sáng mai lại tính tiếp.
Vương Nhược Vũ đang xem phim thì nghe tiếng chuông phía ngoài cửa vang lên *ting...tong*. Cô nàng không biết giờ này rồi còn có ai đến kiếm, vội vàng mang dép vào rồi đi ra mở cửa.
- An Di? Giờ này cậu còn đem vali đến nhà tớ làm gì? Mau vào nhà rồi nói.
Vương Nhược Vũ sau khi đóng cửa, cô nàng cùng An Di xách vali vào nhà. Sau đó rót một ly nước đưa cho cô rồi hỏi:
- Trời tối rồi, cậu còn xách vali đi đâu vậy?
Hạ An Di uống một ngụm nước, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn rồi mới từ tốn trả lời:
- Tớ và Lục Tư Thần không còn quan hệ gì với nhau nữa. Nên bây giờ tớ mới dọn đến nhà cậu ở nhờ, sáng mai tớ sẽ tìm cho bản thân nơi ở mới.
Nhược Vũ không hiểu vì sao đang yên đang lành tự nhiên lại không còn quan hệ gì với nhau nữa. Vả lại trước đây
Tư Thần tuy có chút lạnh lùng nhưng cũng đối xử rất tốt với An Di. Cô nàng không giấu khỏi sự thắc mắc trong lòng, liền ngồi xuống kế cô.
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu và anh ta kết thúc..?
An Di chậm rãi giải thích cho cô bạn thân chuyện đã xảy ra. Nhược Vũ nghe xong cũng hiểu được tất cả câu chuyện. Cô nàng đợi cô nói hết mới thốt lên câu nói mạnh mẽ từ tận đáy lòng:
- Tra nam! Anh ta chính là tra nam! Lúc đầu tớ nhìn anh ta còn nghĩ là mang dáng vẻ nghiêm túc, chính trực hơn tên Trình thiếu kia. Không ngờ vừa gặp lại người tình cũ đã vội đá cậu đi rồi.
Hạ An Di nghe cô nàng nói như vậy cũng phải bật cười. Cô nhìn vào mắt Nhược Vũ, sau đó nói giọng tự tin:
- Sao lại gọi là anh ta đá tớ chứ? Cái này là tớ tự nguyện muốn đi, không cần phải đá!
Vương Nhược Vũ còn sợ cô buồn nên định an ủi. Vậy mà lại không ngờ đến, người bạn thân lúc nhỏ hay rụt rè, nhút nhát bây giờ đã có thế ra dáng một cô gái mạnh mẽ. Có khi còn mạnh mẽ hơn cả cô nàng.
- Vậy sắp tới cậu định làm gì?
An Di nhìn ra ngoài trời đang trút từng giọt mưa tí tách. Lúc đến đây bầu trời rất đa sắc màu, có ánh nắng giống như sưởi ấm trái tim cô. Lúc đi bầu trời lại muốn thay cô buông bỏ đi những muộn phiền trong lòng để tâm trạng của cô vẫn luôn tươi vui, vẫn luôn là Hạ An Di của ngày nào.
- Trưởng khoa Bạch có đề xuất tớ sang nước A học tập. Tớ nghĩ đây là cơ hội tốt để học hỏi và trải nghiệm thêm nhiều điều mới mẻ. Học và thực tập bên đó sẽ mất khoảng hai năm, nên tớ vẫn còn lưỡng lự không biết có đi không..?
Nhược Vũ thấy cô vẫn còn phân vân, chưa đưa ra được quyết định của bản thân. Cô nàng nhích lại gần vỗ vai An Di rồi nhẹ nhàng nói:
- Cậu hãy đi đi! Chẳng phải trước giờ cậu rất thích sang nước ngoài học sao? Bây giờ có cơ hội thì bản thân phải biết cách nắm bắt. Dù gì bên đây cậu cũng không có người thân, biết đâu cậu học tập rồi sau này có thể tìm lại được ba mẹ ruột của mình thì sao?
An Di thấy bạn thân mình nói cũng đúng. Chỉ có điều, cô không có ai nhưng còn có Nhược Vũ. Nếu đi hai năm mới trở về, cô có chút không nỡ...
- Vũ Vũ à. Tớ đi hai năm lận đó! Cậu ở đây sẽ rất buồn...
Vương Nhược Vũ mỉm cười nhìn cô, sao đó giọng nói ngọt ngào vang lên như muốn khuyên nhủ An Di hãy làm điều mà bản thân muốn.
- Tớ không buồn lắm đâu. Nếu được tớ sẽ cố gắng thu xếp thời gian mỗi tháng qua bên đó chơi với cậu. Vậy nên cậu cứ cứ đi đi, chúng ta chỉ có duy nhất một lần cơ hội này thôi, không có lần thứ hai đâu đấy!
Hạ An Di nghe như vậy cũng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp của người con gái hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Cô ôm chặt lấy cô nàng. Trong lòng An Di không giấu được sự vui mừng của bản thân mà thốt lên:
- Cảm ơn câu!
Nhược Vũ thấy cô vui, cô nàng cũng vui lây. Đưa tay đáp lại cái ôm của cô, cất lên giọng nói nhẹ nhàng từ tận đáy lòng:
- Có gì mà phải cảm ơn chứ. Trước giờ chúng ta vẫn là bạn thân, không cần phải khách sáo!
Phía bên Lục Tư Thần lúc này, sau khi An Di đi anh không còn tâm trạng để làm việc nữa. Quách Yên Vân sợ anh sẽ mệt nên đã có ý tốt pha một ly nước đem vào phòng cho Tư Thần.
- Anh có chuyện gì không vui sao?
Tư Thần không trả lời, anh chỉ cầm lấy ly nước uống một ngụm. Yên Vân thấy anh không có gì muốn nói, đành đi đến nói nhỏ với anh:
- Ngày mai anh dẫn em về Lục gia, em muốn gặp ba mẹ.
Anh nghe Yên Vân nói vậy cũng chỉ gật đầu sau đó tiếp tục làm việc. Quách Yên Vân thấy anh không quan tâm đến mình, trong lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ:
"Không lẽ anh ấy yêu Hạ An Di rồi? Làm sao có thể chứ!"
Yên Vân đánh tan suy nghĩ trong đầu của bản thân, sau đó cũng xoay lưng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để cho
Tư Thần làm việc.
Vương Nhược Vũ đang xem phim thì nghe tiếng chuông phía ngoài cửa vang lên *ting...tong*. Cô nàng không biết giờ này rồi còn có ai đến kiếm, vội vàng mang dép vào rồi đi ra mở cửa.
- An Di? Giờ này cậu còn đem vali đến nhà tớ làm gì? Mau vào nhà rồi nói.
Vương Nhược Vũ sau khi đóng cửa, cô nàng cùng An Di xách vali vào nhà. Sau đó rót một ly nước đưa cho cô rồi hỏi:
- Trời tối rồi, cậu còn xách vali đi đâu vậy?
Hạ An Di uống một ngụm nước, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn rồi mới từ tốn trả lời:
- Tớ và Lục Tư Thần không còn quan hệ gì với nhau nữa. Nên bây giờ tớ mới dọn đến nhà cậu ở nhờ, sáng mai tớ sẽ tìm cho bản thân nơi ở mới.
Nhược Vũ không hiểu vì sao đang yên đang lành tự nhiên lại không còn quan hệ gì với nhau nữa. Vả lại trước đây
Tư Thần tuy có chút lạnh lùng nhưng cũng đối xử rất tốt với An Di. Cô nàng không giấu khỏi sự thắc mắc trong lòng, liền ngồi xuống kế cô.
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu và anh ta kết thúc..?
An Di chậm rãi giải thích cho cô bạn thân chuyện đã xảy ra. Nhược Vũ nghe xong cũng hiểu được tất cả câu chuyện. Cô nàng đợi cô nói hết mới thốt lên câu nói mạnh mẽ từ tận đáy lòng:
- Tra nam! Anh ta chính là tra nam! Lúc đầu tớ nhìn anh ta còn nghĩ là mang dáng vẻ nghiêm túc, chính trực hơn tên Trình thiếu kia. Không ngờ vừa gặp lại người tình cũ đã vội đá cậu đi rồi.
Hạ An Di nghe cô nàng nói như vậy cũng phải bật cười. Cô nhìn vào mắt Nhược Vũ, sau đó nói giọng tự tin:
- Sao lại gọi là anh ta đá tớ chứ? Cái này là tớ tự nguyện muốn đi, không cần phải đá!
Vương Nhược Vũ còn sợ cô buồn nên định an ủi. Vậy mà lại không ngờ đến, người bạn thân lúc nhỏ hay rụt rè, nhút nhát bây giờ đã có thế ra dáng một cô gái mạnh mẽ. Có khi còn mạnh mẽ hơn cả cô nàng.
- Vậy sắp tới cậu định làm gì?
An Di nhìn ra ngoài trời đang trút từng giọt mưa tí tách. Lúc đến đây bầu trời rất đa sắc màu, có ánh nắng giống như sưởi ấm trái tim cô. Lúc đi bầu trời lại muốn thay cô buông bỏ đi những muộn phiền trong lòng để tâm trạng của cô vẫn luôn tươi vui, vẫn luôn là Hạ An Di của ngày nào.
- Trưởng khoa Bạch có đề xuất tớ sang nước A học tập. Tớ nghĩ đây là cơ hội tốt để học hỏi và trải nghiệm thêm nhiều điều mới mẻ. Học và thực tập bên đó sẽ mất khoảng hai năm, nên tớ vẫn còn lưỡng lự không biết có đi không..?
Nhược Vũ thấy cô vẫn còn phân vân, chưa đưa ra được quyết định của bản thân. Cô nàng nhích lại gần vỗ vai An Di rồi nhẹ nhàng nói:
- Cậu hãy đi đi! Chẳng phải trước giờ cậu rất thích sang nước ngoài học sao? Bây giờ có cơ hội thì bản thân phải biết cách nắm bắt. Dù gì bên đây cậu cũng không có người thân, biết đâu cậu học tập rồi sau này có thể tìm lại được ba mẹ ruột của mình thì sao?
An Di thấy bạn thân mình nói cũng đúng. Chỉ có điều, cô không có ai nhưng còn có Nhược Vũ. Nếu đi hai năm mới trở về, cô có chút không nỡ...
- Vũ Vũ à. Tớ đi hai năm lận đó! Cậu ở đây sẽ rất buồn...
Vương Nhược Vũ mỉm cười nhìn cô, sao đó giọng nói ngọt ngào vang lên như muốn khuyên nhủ An Di hãy làm điều mà bản thân muốn.
- Tớ không buồn lắm đâu. Nếu được tớ sẽ cố gắng thu xếp thời gian mỗi tháng qua bên đó chơi với cậu. Vậy nên cậu cứ cứ đi đi, chúng ta chỉ có duy nhất một lần cơ hội này thôi, không có lần thứ hai đâu đấy!
Hạ An Di nghe như vậy cũng gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp của người con gái hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Cô ôm chặt lấy cô nàng. Trong lòng An Di không giấu được sự vui mừng của bản thân mà thốt lên:
- Cảm ơn câu!
Nhược Vũ thấy cô vui, cô nàng cũng vui lây. Đưa tay đáp lại cái ôm của cô, cất lên giọng nói nhẹ nhàng từ tận đáy lòng:
- Có gì mà phải cảm ơn chứ. Trước giờ chúng ta vẫn là bạn thân, không cần phải khách sáo!
Phía bên Lục Tư Thần lúc này, sau khi An Di đi anh không còn tâm trạng để làm việc nữa. Quách Yên Vân sợ anh sẽ mệt nên đã có ý tốt pha một ly nước đem vào phòng cho Tư Thần.
- Anh có chuyện gì không vui sao?
Tư Thần không trả lời, anh chỉ cầm lấy ly nước uống một ngụm. Yên Vân thấy anh không có gì muốn nói, đành đi đến nói nhỏ với anh:
- Ngày mai anh dẫn em về Lục gia, em muốn gặp ba mẹ.
Anh nghe Yên Vân nói vậy cũng chỉ gật đầu sau đó tiếp tục làm việc. Quách Yên Vân thấy anh không quan tâm đến mình, trong lòng có chút khó chịu, thầm nghĩ:
"Không lẽ anh ấy yêu Hạ An Di rồi? Làm sao có thể chứ!"
Yên Vân đánh tan suy nghĩ trong đầu của bản thân, sau đó cũng xoay lưng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để cho
Tư Thần làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.