Chương 42
Laura Su
16/10/2024
Hạ An Di sau khi trở vào nhà, cô tiếp tục nấu ăn. Bản thân phải tỏ ra bận rộn để quên đi chuyện lúc nãy. An Di không thèm quan tâm đến Tư Thần nữa, sau khi ăn xong cô quyết định sẽ ra ngoài mua một chút đồ.
Đến khi thay đồ và chuẩn bị xong mọi thứ, cô cũng xách túi bước ra khỏi nhà. An Di nghĩ chắc có lẽ anh đã từ bỏ, quay trở về thành phố S. Không ngờ đến lúc bản thân đang xoay lưng đóng cửa thì có bóng người che đi ánh đèn đường phía sau cô. Hạ An Di xoay người lại, vô tình lại trúng mặt Lục Tư Thần. An Di vì không thích sự đụng chạm nên đã đẩy anh ra.
Cô xách túi nhìn anh, gương mặt đã trở nên đầy nghiêm nghị.
- Sao anh vẫn chưa chịu về!?
Lục Tư Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô, giọng nói ôn nhu cũng từ từ cất lên. Đứng trước mặt người con gái mình yêu, anh không tỏ ra cảm giác tức giận hay khó chịu. Ngược lại khi được nhìn thấy cô, Tư Thần lúc nào cũng cười như một "kẻ khờ".
- Khi nào em tha thứ cho anh thì anh sẽ về.
Hạ An Di nghe được câu trả lời từ anh, trong lòng lại càng trở nên tức giận. Cô không ngờ đến nửa năm không gặp, con người trước mặt này lại càng trở nên đáng ghét và vô sỉ đến như vậy.
- Bản thân anh không có lỗi nên không cần tôi phải tha thứ... Vậy nên anh hãy trở về đi.
Lục Tư Thần thấy cô muốn đi, anh níu kéo tay cô. Nhìn về bóng lưng của người con gái trước mặt rồi nhẹ nhàng nói:
- Vậy phải làm thế nào mới có thể làm em đổi ý...?
Cô gỡ tay anh ra khỏi tay mình, gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cất lên lời nói thật lòng:
- Tôi cảm thấy sống ở nước A này rất tốt. Không có ý định trở về thành phố S. Tuy ở đây tôi không có người thân, nhưng cảm thấy một mình thế này cũng tốt... Vậy nên anh cứ về đi, cho dù có nói bao nhiêu lời tôi cũng sẽ không về cùng anh đâu.
Cô xoay lưng ra phía đường bắt taxi. Lúc lên xe sắp đóng cửa thì bỗng anh chạy nhanh về phía chiếc xe, rất tự nhiên mà ngồi kế bên cô. Hạ An Di trợn mắt nhìn anh, lúc định đuổi anh thì bác tài đã lên tiếng hỏi:
- Cô gái à, cô có đi không?
Chưa đợi An Di nói, Tư Thần đã trả lời thay cô.
- Di!
An Di cũng bất lực trước con người mặt dày này. Cô không nói gì, chỉ đành ngồi nhìn ra phía ngoài, không thèm quan tâm đến Tư Thần muốn làm gì thì làm.
Trên xe, Tư Thần luôn tìm mọi cách bắt chuyện với cô. Nhưng có nói thế nào, An Di cũng chỉ nhìn phía bên ngoài. Tài xế thấy cô không quan tâm đến anh, ông ấy đành nói đỡ:
- Cô gái à. Tôi thấy chàng trai ngồi kế cô cũng tốt. Cô đừng suốt ngày giận dỗi mà làm tổn thương đến cậu ấy. Trong lúc yêu nhau cũng không ít lần cả hai cãi nhau. Nhưng mà cậu ấy chấp nhận xin lỗi, tìm mọi cách để nói chuyện với cô thì cô cũng nên học cách tha thứ.
Lục Tư Thần nghe ông nói vậy, anh cũng thầm nở nụ cười. Lén lút sau lưng cô mà gật đầu tán thưởng. Những lúc thế này, chỉ cần người ngoài thấy được tình cảm chân thực của anh thì không lâu nữa thôi cô cũng sẽ nhận ra tấm chân tình này.
Hạ An Di nghe người tài xế nói vậy, môi cô có hơi nhếch lên. Trong lòng thầm mắng:
"Anh ta mà tốt sao!? Giả vờ mở lời ngon ngọt để dụ người khác vào tròng, sau đó mới từ từ chà đạp. Vậy mà là tốt sao!?"
An Di giả vờ cười, nhìn sang ghế tài xế. Trong giọng nói của cô nghe được vài phần khinh bỉ, nói đến vấn đề trọng tâm, cô không ngại nhấn nhá từng chữ.
- Bác à, chắc bác nhầm lẫn gì rồi. Cháu và anh ta không phải người yêu! Không biết từ đâu mà anh ta chạy đến xin lỗi cháu. Bản thân cháu trước giờ không quen biết người này.
Tư Thần nghe cô nói vậy, trong lòng không ngừng cảm thán:
"Vậy mà gọi là không quen sao? Ngủ cũng đã ngủ rồi, vậy mà còn nói là không quen!?... Hạ An Di không ngờ đến nửa năm gặp lại, em còn có gương mặt diễn xuất như thế này.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở một siêu thị mới mở gần nhà cô. Lục Tư Thần thấy lúc nãy người tài xế có ý tốt giúp anh. Tư Thần đã đưa tờ tiền có mệnh giá cao để coi như là tiền thù lao.
Sau đó anh chạy về phía An Di. Con người luôn mang bộ mặt lạnh lùng, khó gần trước đây, bây giờ đều mất sạch. Hiện tại cô ở nơi nào, anh cũng mặt dày lẽo đẽo theo sau.
Hạ An Di vì thấy anh cứ đi theo mình mà trong lòng cảm thấy phiền. Cô xoay mặt nhìn về phía anh nói giọng có chút gay gắt:
- Lục Tư Thần. Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy!?
Anh thấy cô chịu nói chuyện với mình, trong lòng không ngừng vui mừng. Trên gương mặt tuấn lãng nở nụ cười ôn nhu để xoa dịu đi tâm trạng của cô.
- Anh không yên tâm khi thấy em đi một mình.
An Di trong lòng thầm khó hiểu, bây giờ cô muốn mắng cũng không biết phải mắng như thế nào. Nửa năm nay, cô đều một mình đi trên con đường này, đều vào thời gian này. Mọi thứ đều rất bình thường, không có gì nguy hiểm.
Vậy mà không ngờ đến khi gặp lại Tư Thần, anh lại lo lắng cho cô... An Di vẫn mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, bản thân còn có việc cần phải làm nên cô không thèm nói với anh nữa.
Hạ An Di đã lên danh sách những món cần mua. Trước tiên cô đi đến quầy đồ ăn, sau đó đến quầy bánh kẹo. An Di cứ thấy món gì ngon, cô đều lấy một phần. Tư Thần đứng phía sau thấy cô mua nhiều như vậy, trong lòng có chút thắc mắc lên tiếng hỏi nhỏ:
- Di Nhi. Em mua nhiều như vậy làm gì?
Cô không trả lời anh, mà tập trung đẩy xe đến quầy tính tiền. Trong lúc tính tiền, không biết Tư Thần có sức hút đặc biệt gì mà mọi người ai cũng đều nhìn anh. Nhân viên thấy như vậy cũng lên tiếng nói với hai người:
- Chị à, chồng chị đẹp như vậy. Nếu là em, em cũng sẽ tự tin khoe cho mọi người cùng biết.
An Di nghe thấy vậy, mép môi hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ. Cô không quan tâm anh có đẹp hay không, cô chỉ quan tâm anh là đang làm cô cảm thấy phiền. Không biết Tư Thần đi theo cô làm gì mà bây giờ mọi người ai cũng đều nhìn theo hướng này. Cũng vì vậy mà làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Hạ An Di cô chỉ đành cười nhẹ, lúc định đưa tiền cho nhân viên thì anh đã nhanh tay đưa thẻ đen cho cô quẹt. Nhân viên thầm khen ngợi anh bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền. Mọi người xung quanh ai cũng đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô cảm thấy nếu bản thân còn ở đây nữa thì sẽ bị ánh mặt của những người xung quanh bao vây đến nghẹt thở. An Di hết cách chỉ đành để anh trả tiền, sau đó xách đồ ra ngoài. Trước khi đi còn không quên nói lại với nhân viên:
- Thật xin lỗi, đây không phải chồng chị. Nếu em có thích thì cứ tự nhiên lấy.
Đến khi thay đồ và chuẩn bị xong mọi thứ, cô cũng xách túi bước ra khỏi nhà. An Di nghĩ chắc có lẽ anh đã từ bỏ, quay trở về thành phố S. Không ngờ đến lúc bản thân đang xoay lưng đóng cửa thì có bóng người che đi ánh đèn đường phía sau cô. Hạ An Di xoay người lại, vô tình lại trúng mặt Lục Tư Thần. An Di vì không thích sự đụng chạm nên đã đẩy anh ra.
Cô xách túi nhìn anh, gương mặt đã trở nên đầy nghiêm nghị.
- Sao anh vẫn chưa chịu về!?
Lục Tư Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô, giọng nói ôn nhu cũng từ từ cất lên. Đứng trước mặt người con gái mình yêu, anh không tỏ ra cảm giác tức giận hay khó chịu. Ngược lại khi được nhìn thấy cô, Tư Thần lúc nào cũng cười như một "kẻ khờ".
- Khi nào em tha thứ cho anh thì anh sẽ về.
Hạ An Di nghe được câu trả lời từ anh, trong lòng lại càng trở nên tức giận. Cô không ngờ đến nửa năm không gặp, con người trước mặt này lại càng trở nên đáng ghét và vô sỉ đến như vậy.
- Bản thân anh không có lỗi nên không cần tôi phải tha thứ... Vậy nên anh hãy trở về đi.
Lục Tư Thần thấy cô muốn đi, anh níu kéo tay cô. Nhìn về bóng lưng của người con gái trước mặt rồi nhẹ nhàng nói:
- Vậy phải làm thế nào mới có thể làm em đổi ý...?
Cô gỡ tay anh ra khỏi tay mình, gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cất lên lời nói thật lòng:
- Tôi cảm thấy sống ở nước A này rất tốt. Không có ý định trở về thành phố S. Tuy ở đây tôi không có người thân, nhưng cảm thấy một mình thế này cũng tốt... Vậy nên anh cứ về đi, cho dù có nói bao nhiêu lời tôi cũng sẽ không về cùng anh đâu.
Cô xoay lưng ra phía đường bắt taxi. Lúc lên xe sắp đóng cửa thì bỗng anh chạy nhanh về phía chiếc xe, rất tự nhiên mà ngồi kế bên cô. Hạ An Di trợn mắt nhìn anh, lúc định đuổi anh thì bác tài đã lên tiếng hỏi:
- Cô gái à, cô có đi không?
Chưa đợi An Di nói, Tư Thần đã trả lời thay cô.
- Di!
An Di cũng bất lực trước con người mặt dày này. Cô không nói gì, chỉ đành ngồi nhìn ra phía ngoài, không thèm quan tâm đến Tư Thần muốn làm gì thì làm.
Trên xe, Tư Thần luôn tìm mọi cách bắt chuyện với cô. Nhưng có nói thế nào, An Di cũng chỉ nhìn phía bên ngoài. Tài xế thấy cô không quan tâm đến anh, ông ấy đành nói đỡ:
- Cô gái à. Tôi thấy chàng trai ngồi kế cô cũng tốt. Cô đừng suốt ngày giận dỗi mà làm tổn thương đến cậu ấy. Trong lúc yêu nhau cũng không ít lần cả hai cãi nhau. Nhưng mà cậu ấy chấp nhận xin lỗi, tìm mọi cách để nói chuyện với cô thì cô cũng nên học cách tha thứ.
Lục Tư Thần nghe ông nói vậy, anh cũng thầm nở nụ cười. Lén lút sau lưng cô mà gật đầu tán thưởng. Những lúc thế này, chỉ cần người ngoài thấy được tình cảm chân thực của anh thì không lâu nữa thôi cô cũng sẽ nhận ra tấm chân tình này.
Hạ An Di nghe người tài xế nói vậy, môi cô có hơi nhếch lên. Trong lòng thầm mắng:
"Anh ta mà tốt sao!? Giả vờ mở lời ngon ngọt để dụ người khác vào tròng, sau đó mới từ từ chà đạp. Vậy mà là tốt sao!?"
An Di giả vờ cười, nhìn sang ghế tài xế. Trong giọng nói của cô nghe được vài phần khinh bỉ, nói đến vấn đề trọng tâm, cô không ngại nhấn nhá từng chữ.
- Bác à, chắc bác nhầm lẫn gì rồi. Cháu và anh ta không phải người yêu! Không biết từ đâu mà anh ta chạy đến xin lỗi cháu. Bản thân cháu trước giờ không quen biết người này.
Tư Thần nghe cô nói vậy, trong lòng không ngừng cảm thán:
"Vậy mà gọi là không quen sao? Ngủ cũng đã ngủ rồi, vậy mà còn nói là không quen!?... Hạ An Di không ngờ đến nửa năm gặp lại, em còn có gương mặt diễn xuất như thế này.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng ở một siêu thị mới mở gần nhà cô. Lục Tư Thần thấy lúc nãy người tài xế có ý tốt giúp anh. Tư Thần đã đưa tờ tiền có mệnh giá cao để coi như là tiền thù lao.
Sau đó anh chạy về phía An Di. Con người luôn mang bộ mặt lạnh lùng, khó gần trước đây, bây giờ đều mất sạch. Hiện tại cô ở nơi nào, anh cũng mặt dày lẽo đẽo theo sau.
Hạ An Di vì thấy anh cứ đi theo mình mà trong lòng cảm thấy phiền. Cô xoay mặt nhìn về phía anh nói giọng có chút gay gắt:
- Lục Tư Thần. Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy!?
Anh thấy cô chịu nói chuyện với mình, trong lòng không ngừng vui mừng. Trên gương mặt tuấn lãng nở nụ cười ôn nhu để xoa dịu đi tâm trạng của cô.
- Anh không yên tâm khi thấy em đi một mình.
An Di trong lòng thầm khó hiểu, bây giờ cô muốn mắng cũng không biết phải mắng như thế nào. Nửa năm nay, cô đều một mình đi trên con đường này, đều vào thời gian này. Mọi thứ đều rất bình thường, không có gì nguy hiểm.
Vậy mà không ngờ đến khi gặp lại Tư Thần, anh lại lo lắng cho cô... An Di vẫn mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, bản thân còn có việc cần phải làm nên cô không thèm nói với anh nữa.
Hạ An Di đã lên danh sách những món cần mua. Trước tiên cô đi đến quầy đồ ăn, sau đó đến quầy bánh kẹo. An Di cứ thấy món gì ngon, cô đều lấy một phần. Tư Thần đứng phía sau thấy cô mua nhiều như vậy, trong lòng có chút thắc mắc lên tiếng hỏi nhỏ:
- Di Nhi. Em mua nhiều như vậy làm gì?
Cô không trả lời anh, mà tập trung đẩy xe đến quầy tính tiền. Trong lúc tính tiền, không biết Tư Thần có sức hút đặc biệt gì mà mọi người ai cũng đều nhìn anh. Nhân viên thấy như vậy cũng lên tiếng nói với hai người:
- Chị à, chồng chị đẹp như vậy. Nếu là em, em cũng sẽ tự tin khoe cho mọi người cùng biết.
An Di nghe thấy vậy, mép môi hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ. Cô không quan tâm anh có đẹp hay không, cô chỉ quan tâm anh là đang làm cô cảm thấy phiền. Không biết Tư Thần đi theo cô làm gì mà bây giờ mọi người ai cũng đều nhìn theo hướng này. Cũng vì vậy mà làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Hạ An Di cô chỉ đành cười nhẹ, lúc định đưa tiền cho nhân viên thì anh đã nhanh tay đưa thẻ đen cho cô quẹt. Nhân viên thầm khen ngợi anh bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền. Mọi người xung quanh ai cũng đều nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô cảm thấy nếu bản thân còn ở đây nữa thì sẽ bị ánh mặt của những người xung quanh bao vây đến nghẹt thở. An Di hết cách chỉ đành để anh trả tiền, sau đó xách đồ ra ngoài. Trước khi đi còn không quên nói lại với nhân viên:
- Thật xin lỗi, đây không phải chồng chị. Nếu em có thích thì cứ tự nhiên lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.