Chương 7
Laura Su
10/10/2024
Sau khi rời khỏi bệnh viện vừa đúng sáu giờ, An Di liền bắt taxi đến chỗ cô và Nhược Vũ hẹn gặp nhau. Đến nơi, cô đã thấy Nhược Vũ đứng chờ cô.
- Vũ Vũ, tớ bên này.
Nhược Vũ chạy tới ôm cô, nở nụ cười tươi rói lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, nhìn cô rồi nói:
- Mấy tháng rồi tớ chưa gặp cậu nên nhớ cậu quá đi. Hôm nay, cũng có dịp gặp lại rồi. Dạo này thế nào, cậu vẫn khỏe chứ?
- Tớ vẫn khỏe, còn cậu? Sao tớ nhìn thấy cậu hình như gầy đi đôi chút. Không lẽ cậu lại định giảm cân đấy chứ?
Nhược Vũ nghe vậy, liền lắc đầu, xua tay, trả lời cô:
- Không có mà. Chỉ là dạo này, tớ lo nghĩ ý tưởng cho bản thiết kế mới nên ăn uống có chút không đều độ... Vì thế, chắc nhìn tớ có gầy hơn một chút.
Hạ An Di nghe xong liền cau mày, không vui mà lên tiếng:
- Cậu lại ăn uống không đều độ sao? Trước đây, cậu vì không ăn uống đều độ mà ngất xỉu. May mắn là có người chở cậu vào bệnh viện. Bây giờ, cậu lại muốn vào bệnh viện nữa hả?
Nhược Vũ thấy cô căng như vậy, sợ cô sẽ giận mình nên liền lên tiếng hoà hoãn lại bầu không khí:
- Cậu đừng giận. Từ nay, tớ hứa với cậu sẽ ăn uống đều độ. Dạo này tớ không có bỏ bữa, chỉ là ăn ít hơn lúc trước thôi. Sau bữa nay, tớ liền ăn uống bình thường, không bỏ bữa gì nữa. Vì thế, cậu đừng giận tớ nữa nhé!
Cô nghe xong lời hứa của cô bạn thân, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại.
- Cậu đã hứa rồi thì phải giữ lời đấy. Nên học cách yêu thương bản thân nhiều hơn một chút. Nếu cậu không biết nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên nghĩ cho tớ, cho gia đình cậu và cả anh trai của cậu nữa. Đừng vì bản thân lâm bệnh mà để gia đình phải lo lắng. Tớ đã hứa với ba mẹ cậu rằng luôn chăm sóc cậu thật tốt. Luôn kế bên giám sát chế độ ăn uống của cậu. Vì thế, cậu sẽ không qua mắt được tớ đâu.
Nhược Vũ nghe những lời nói quan tâm ấm lòng của An Di mà cười khúc khích, đáy mắt có chút ươn ướt vì cảm động. Ai bảo cô lại có cô bạn thân dễ xúc động như vậy chứ.
- Được được, mọi thứ đều nghe theo cậu hết. Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.
...----------------...
Phía bên Tư Thần lúc này, công ty của anh đã về hết. Chỉ còn mỗi ánh đèn ở phòng chủ tịch là còn sáng. Lục Tư Thần giải quyết hết đống văn kiện còn sót lại trên bàn. Cuối cùng sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh cũng có thể tan làm.
Anh bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng trệt. Tay bấm gọi cho thư kí Đằng:
- Tôi đang trong thang máy xuống tầng trệt, cậu nhanh đến rước tôi.
Chưa đợi thư kí trả lời, đầu dây bên kia đã nghe tiếng *tút...tút*. Thư kí chỉ đành khóc thầm trong lòng:
"Vì miếng cơm manh áo mà phải phục vụ cho vị chủ tịch khó tính này. Chưa thấy giàu, mà đã thấy hao mất mấy năm tuổi thọ rồi..."
Sau năm phút, đã thấy chiếc xe hơi Porsche Taycan màu bạc đỗ trước công ty. Thư kí Đằng thấy anh bước ra liền mở cửa sau cho anh. Vào trong xe, thư kí lên tiếng nhắc anh:
- Chủ tịch à, hôm nay anh quên là mình có hẹn với cô người mẫu Diệp Lộ Khiết rồi sao? Cô ấy chờ anh từ chiều đến giờ. Chủ tịch có định đến chỗ hẹn gặp cô ấy không?
Tư Thần lưng dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, trả lời:
- Hẹn vào dịp khác đi. Dù gì bữa hẹn này cũng không quan trọng. Hôm nay tôi hơi mệt nên muốn trở về biệt thự.
Thư kí của anh nghe xong liền đánh vô lăn, chiếc xe lăn bánh, chuyển hướng quay trở về biệt thự riêng của Lục Tư Thần.
...----------------...
An Di bên đây đi ăn cùng Nhược Vũ rất vui vẻ. Ăn xong cả hai cùng nhau ghé trung tâm thương mại mua sắm. Tuy trước đó cô đã nói là sẽ bao Nhược Vũ tiền ăn uống, shopping. Nhưng cuối cùng, bạn thân của cô lại giành trả hết.
- Này Vũ Vũ, cậu định sẽ trả hết đống đồ này sao? Hay là để tớ trả giúp cậu một nửa nhé?
Nhược Vũ nghe cô nói vậy, liền lên tiếng từ chối:
- Mấy đống đồ này đối với tớ cũng không quá đắt. Coi như là tớ mua tặng cậu.
Vừa nói, bạn thân cô liền rút một chiếc thẻ đen từ trong túi xách ra.
Hạ An Di cũng bị bất ngờ trước câu nói của Vương Nhược Vũ. Cô muốn nói với cô bạn thân của mình rằng:
"Vậy mà không đắt sao? Một bộ cũng hơn ba trăm. Vũ Vũ không thèm nhìn giá mà đã quẹt thẻ rồi..."
Tuy là cô rất muốn nói, nhưng mà có nói thì cô nàng cũng sẽ không nghe. Vì thế, cô chỉ có thể đem lời muốn nói giấu trong lòng.
Sau khi đi mua sắm thoả thích, cô cùng bạn thân ghé vào một quán cà phê quen thuộc.
- Di Di cậu ngồi ở đây nhé, tớ sẽ đi kêu nước. Cậu vẫn uống như cũ á?
Nhận được sự gật đầu của An Di, cô nàng liền đi đến quầy gọi món:
- Cho tôi 1 ly cappuccino caramel và 1 ly matcha latte. Có gì đem đến bàn số ba giúp tôi nhé.
Nhược Vũ quay lại bàn, ngồi xuống đối diện cô nói:
- Tớ gọi nước uống rồi, một lát nhân viên sẽ mang đến.
Dừng một chút cô nàng lại hỏi tiếp:
- An Di này, cậu có thể kể tớ nghe chuyện hôn lễ của cậu được không? Chưa gì cậu đã cưới rồi. Đối tượng kết hôn của cậu là ai? Lí do mà cậu kết hôn là vì điều gì?
Hạ An Di nghe một loạt câu hỏi từ Nhược Vũ. Gương mặt xinh đẹp của cô chợt mỉm cười.
- Khoan từ từ đã. Tớ sẽ khai hết cho cậu nghe. Nhưng mà cậu phải để cho tớ kịp hít thở cái đã. Cậu hỏi một loạt như vậy, tớ có chút ngộp đó.
- Vũ Vũ, tớ bên này.
Nhược Vũ chạy tới ôm cô, nở nụ cười tươi rói lộ ra chiếc má lúm đồng tiền, nhìn cô rồi nói:
- Mấy tháng rồi tớ chưa gặp cậu nên nhớ cậu quá đi. Hôm nay, cũng có dịp gặp lại rồi. Dạo này thế nào, cậu vẫn khỏe chứ?
- Tớ vẫn khỏe, còn cậu? Sao tớ nhìn thấy cậu hình như gầy đi đôi chút. Không lẽ cậu lại định giảm cân đấy chứ?
Nhược Vũ nghe vậy, liền lắc đầu, xua tay, trả lời cô:
- Không có mà. Chỉ là dạo này, tớ lo nghĩ ý tưởng cho bản thiết kế mới nên ăn uống có chút không đều độ... Vì thế, chắc nhìn tớ có gầy hơn một chút.
Hạ An Di nghe xong liền cau mày, không vui mà lên tiếng:
- Cậu lại ăn uống không đều độ sao? Trước đây, cậu vì không ăn uống đều độ mà ngất xỉu. May mắn là có người chở cậu vào bệnh viện. Bây giờ, cậu lại muốn vào bệnh viện nữa hả?
Nhược Vũ thấy cô căng như vậy, sợ cô sẽ giận mình nên liền lên tiếng hoà hoãn lại bầu không khí:
- Cậu đừng giận. Từ nay, tớ hứa với cậu sẽ ăn uống đều độ. Dạo này tớ không có bỏ bữa, chỉ là ăn ít hơn lúc trước thôi. Sau bữa nay, tớ liền ăn uống bình thường, không bỏ bữa gì nữa. Vì thế, cậu đừng giận tớ nữa nhé!
Cô nghe xong lời hứa của cô bạn thân, tâm trạng cũng vui vẻ trở lại.
- Cậu đã hứa rồi thì phải giữ lời đấy. Nên học cách yêu thương bản thân nhiều hơn một chút. Nếu cậu không biết nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên nghĩ cho tớ, cho gia đình cậu và cả anh trai của cậu nữa. Đừng vì bản thân lâm bệnh mà để gia đình phải lo lắng. Tớ đã hứa với ba mẹ cậu rằng luôn chăm sóc cậu thật tốt. Luôn kế bên giám sát chế độ ăn uống của cậu. Vì thế, cậu sẽ không qua mắt được tớ đâu.
Nhược Vũ nghe những lời nói quan tâm ấm lòng của An Di mà cười khúc khích, đáy mắt có chút ươn ướt vì cảm động. Ai bảo cô lại có cô bạn thân dễ xúc động như vậy chứ.
- Được được, mọi thứ đều nghe theo cậu hết. Tớ đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.
...----------------...
Phía bên Tư Thần lúc này, công ty của anh đã về hết. Chỉ còn mỗi ánh đèn ở phòng chủ tịch là còn sáng. Lục Tư Thần giải quyết hết đống văn kiện còn sót lại trên bàn. Cuối cùng sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh cũng có thể tan làm.
Anh bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng trệt. Tay bấm gọi cho thư kí Đằng:
- Tôi đang trong thang máy xuống tầng trệt, cậu nhanh đến rước tôi.
Chưa đợi thư kí trả lời, đầu dây bên kia đã nghe tiếng *tút...tút*. Thư kí chỉ đành khóc thầm trong lòng:
"Vì miếng cơm manh áo mà phải phục vụ cho vị chủ tịch khó tính này. Chưa thấy giàu, mà đã thấy hao mất mấy năm tuổi thọ rồi..."
Sau năm phút, đã thấy chiếc xe hơi Porsche Taycan màu bạc đỗ trước công ty. Thư kí Đằng thấy anh bước ra liền mở cửa sau cho anh. Vào trong xe, thư kí lên tiếng nhắc anh:
- Chủ tịch à, hôm nay anh quên là mình có hẹn với cô người mẫu Diệp Lộ Khiết rồi sao? Cô ấy chờ anh từ chiều đến giờ. Chủ tịch có định đến chỗ hẹn gặp cô ấy không?
Tư Thần lưng dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, trả lời:
- Hẹn vào dịp khác đi. Dù gì bữa hẹn này cũng không quan trọng. Hôm nay tôi hơi mệt nên muốn trở về biệt thự.
Thư kí của anh nghe xong liền đánh vô lăn, chiếc xe lăn bánh, chuyển hướng quay trở về biệt thự riêng của Lục Tư Thần.
...----------------...
An Di bên đây đi ăn cùng Nhược Vũ rất vui vẻ. Ăn xong cả hai cùng nhau ghé trung tâm thương mại mua sắm. Tuy trước đó cô đã nói là sẽ bao Nhược Vũ tiền ăn uống, shopping. Nhưng cuối cùng, bạn thân của cô lại giành trả hết.
- Này Vũ Vũ, cậu định sẽ trả hết đống đồ này sao? Hay là để tớ trả giúp cậu một nửa nhé?
Nhược Vũ nghe cô nói vậy, liền lên tiếng từ chối:
- Mấy đống đồ này đối với tớ cũng không quá đắt. Coi như là tớ mua tặng cậu.
Vừa nói, bạn thân cô liền rút một chiếc thẻ đen từ trong túi xách ra.
Hạ An Di cũng bị bất ngờ trước câu nói của Vương Nhược Vũ. Cô muốn nói với cô bạn thân của mình rằng:
"Vậy mà không đắt sao? Một bộ cũng hơn ba trăm. Vũ Vũ không thèm nhìn giá mà đã quẹt thẻ rồi..."
Tuy là cô rất muốn nói, nhưng mà có nói thì cô nàng cũng sẽ không nghe. Vì thế, cô chỉ có thể đem lời muốn nói giấu trong lòng.
Sau khi đi mua sắm thoả thích, cô cùng bạn thân ghé vào một quán cà phê quen thuộc.
- Di Di cậu ngồi ở đây nhé, tớ sẽ đi kêu nước. Cậu vẫn uống như cũ á?
Nhận được sự gật đầu của An Di, cô nàng liền đi đến quầy gọi món:
- Cho tôi 1 ly cappuccino caramel và 1 ly matcha latte. Có gì đem đến bàn số ba giúp tôi nhé.
Nhược Vũ quay lại bàn, ngồi xuống đối diện cô nói:
- Tớ gọi nước uống rồi, một lát nhân viên sẽ mang đến.
Dừng một chút cô nàng lại hỏi tiếp:
- An Di này, cậu có thể kể tớ nghe chuyện hôn lễ của cậu được không? Chưa gì cậu đã cưới rồi. Đối tượng kết hôn của cậu là ai? Lí do mà cậu kết hôn là vì điều gì?
Hạ An Di nghe một loạt câu hỏi từ Nhược Vũ. Gương mặt xinh đẹp của cô chợt mỉm cười.
- Khoan từ từ đã. Tớ sẽ khai hết cho cậu nghe. Nhưng mà cậu phải để cho tớ kịp hít thở cái đã. Cậu hỏi một loạt như vậy, tớ có chút ngộp đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.