Chương 16: Duy nhất
Vân Hạc Tỏa Triều Đường
11/03/2022
Lúc này, sự chú ý của mọi người ở đây đều tập trung vào một chỗ, cũng
không ai chú ý tới bóng đen chợt lóe lướt qua cửa dũng đạo phía sau bọn
họ.
Lâm Phong đi vòng quanh Huyền Ảnh hai vòng, tinh tế thưởng thức da thịt bị quật tung lên của đối phương một phen.
Chưa bao lâu về trước, sau khi hắn vừa mới mang Huyền Ảnh về vương phủ còn cười nhạo Tạ Dật Tiềm quá tanh mùi máu, không biết thương tiếc người.
Nhưng hôm nay tới bên người mình rồi, hắn mới hiểu được, có thời điểm thỉnh thoảng động tay động chân vung roi quả thực cũng là một chuyện khiến cho cả thể xác và tinh thần của con người ta buông thả sung sướng.
Lâm Phong nhìn thấy, không nhịn được lại cười khẽ một trận. Hắn nén xuống hứng thú buồn nôn dâng lên nơi đáy lòng, quyết định tạm thời buông roi trúc nhỏ trong tay.
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của Huyền Ảnh, một chữ lặp đi lặp lại không biết lần thứ bao nhiêu: "Chỉ cần ngươi nói "Tạ Dật Tiềm đáng chết", vài chữ mà thôi, bổn vương lập tức thả ngươi tự do."
"Ngươi không chỉ không cần chịu hình phạt này mà còn có thể lấy lại tự do cho bản thân, đây không phải là chuyện rất tốt, một công đôi việc sao?"
"Ngươi làm ảnh vệ, đã định sẵn không thấy người nào, không có cách nào thoát khỏi thân phận nô lệ thì phải? Cơ hội tốt bày ra trước mắt, thật sự không động tâm sao?"
Lâm Phong nhẹ giọng nói nhỏ, căn bản không thèm nghĩ tới chuyện hắn có phủ nhận thực hiện lời hứa hay không, nhưng rất nhiều lần hắn lấy "tự do cho bản thân" dụ dỗ, cũng rất nhiều lần có thể khiến cho tội phạm hay nô lệ dao động khuất phục.
Trước đây, hắn dùng quan to lộc hậu, châu báu mỹ nữ cũng không thể khiến cho người trước mắt nhận thua, vậy tự do thì sao? Những người chuyên sống trong bóng tối sẽ không khao khát sao?
Lâm Phong cũng không biết bản thân đang chấp nhất cái gì.
Nói theo lẽ thường, đối mặt với loại ảnh vệ của Thụy Vương phủ này, hắn hẳn là nên lột da róc xương ngôn hành bức cung mới đúng, tại sao cứ phải một hai trêu cợt chứ?
Lâm Phong trăm mối suy nghĩ không chỗ phát tiết, đơn giản là hắn chưa bao giờ để Tạ Dật Tiềm trong lòng, cho dù đối phương có vướng víu khó đối phó thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ một lòng nghĩ tới, người chiến thắng cuối cùng chỉ có hắn, cũng chỉ có thể là hắn.
"Bổn vương không cưỡng ép ngươi cái gì khác, chỉ năm chữ như vậy, nói ra, hết thảy đều có thể tốt lên..." Thanh âm hắn thả chậm lại, nói tràn đầy mê hoặc.
Lâm Phong trở tay xé mảnh vải lụa cuối cùng của Huyền Ảnh ra ném trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng tia lửa đùng đùng, tiếng thở dốc hoặc nặng nề, hoặc ngân nga, Huyền Ảnh đối diện với Lâm Phong một lúc lâu.
Một lát sau, Huyền Ảnh nhắm mắt lại, áp chế dục vọng thỉnh thoảng xuất hiện, dược tính của xuân dược lúc trước hiển nhiên vẫn còn tồn lưu, ngược lại đau đớn này lại càng làm cho hắn thanh tỉnh.
Hắn cũng không rõ, Lương Vương có chuyện gì phải cố chấp thế, cưỡng bức dụ dỗ thời gian dài như vậy cũng chỉ muốn nghe hắn nói xấu chủ tử một câu?
Trước khi bị tặng người đi, Huyền Ảnh dự định nghe theo rồi mai phục, sau lại bị một câu của Lâm Phong chỉ ra thân phận thì hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng không biết Lương Vương nghĩ như thế nào, vẫn giữ Huyền Ảnh tới bây giờ.
Nếu như bị nhục mạ, bị hành hạ mà có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Lương Vương, Huyền Ảnh tự nhận thấy cũng xứng đáng.
Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ.*
(*Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ/养兵千日用兵一时: Một người có sự chuẩn bị kĩ càng thì khả năng thành công càng cao, chỉ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mới giúp ta đạt được kết quả tốt nhất. Câu này nghĩa giống với câu "Một phút huy hoàng trên sân khấu, mười năm khổ luyện trong cánh gà" vậy.)
Đánh rắn đánh bảy tấc.
(*Đánh rắn đánh bảy tấc/打蛇打七寸: "Bảy tấc" chính là vị trí 1/7 chiều dài của con rắn tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn, được coi là điểm yếu chí tử của rắn. Ý câu này muốn nói đánh rắn phải đánh cho chết, nếu không sẽ bị hại ngược lại. Câu này nghĩa giống với câu "Diệt cỏ diệt tận gốc".)
Lời cổ nhân nói luôn có vài phần đạo lý.
Huyền Ảnh lại mở to mắt ra, hắn nhếch nhếch khóe miệng, thanh âm khàn khàn hỏi lại: "Điện hạ, ngài lại đang chấp nhất cái gì vậy?"
Hắn chẳng qua chỉ là một nô tài, câu nói đầu tiên của hắn lại trân quý như vậy, đường đường là thân vương cao quý lại vì thế mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư.
Huyền Ảnh cũng không nói hết, chỉ tiếp tục nói: "Nô tài tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn biết hai chữ trung thành, huống hồ..."
"Chủ thượng xứng phải trường mệnh trăm tuổi mới đúng, trong lòng nô tài cũng chỉ có một chủ thượng mà thôi, điện hạ có tâm, muốn giết muốn xử muốn làm gì cứ tự nhiên, nhưng nếu điện hạ nhất định phải nghe nô tài bôi nhọ chủ thượng, nô tài sợ là không làm được."
Khi Huyền Ảnh nói chuyện, ánh mắt không hề dời khỏi trên người Lâm Phong.
Hắn trừng trừng mắt nhìn sắc mặt của người đối diện càng phấn khích, cuối cùng định cách hung ác đáng sợ trên mặt.
"Ngươi— nói cái gì?"
Huyền Ảnh không chút sợ hãi: "Chủ thượng là duy nhất của nô tài, hiện tại vậy, về sau cũng vậy, nô tài cả đời này, sống là người của chủ thượng, chết là ma của chủ thượng."
"Điện hạ không cần tốn công tức giận, mặc kệ nói về phương diện nào cũng không có người nào tốt hơn so với chủ thượng." Con ngươi Huyền Ảnh sáng ngời dị thường, giống như người vừa rồi còn bị quất đến hấp hối không phải hắn.
Nhưng người ở đây lại không ai biết được, không lâu về trước, nơi này vẫn là tiếng roi trúc xé gió liên miên không dứt.
Giọng Huyền Ảnh đều trầm xuống, mật thất không tính là lớn trong khoảnh khắc lộ ra tĩnh mịch, mà người ẩn náu trong dũng đạo tối đen kia mím đôi môi, cảm nhận được từ lồng ngực truyền đến dao động, thất thần một trận.
Sự trầm mặc cuối cùng bị tiếng cuồng tiếu của Lâm Phong phát ra phá vỡ, tay Hoàng Mị siết chặt lại, toàn bộ tâm trạng một lần nữa theo sát đặt ở trong mật thất.
Dưới ánh nến thấp thoáng lay động, căn mật thất đầy rẫy xích sắt hình cụ* càng lộ ra tà khí, nhưng mỗi lần Huyền Ảnh nói chắc chắn là đang nhảy nhót trên đầu Lâm Phong.
(*Hình cụ: Dụng cụ tra tấn, hành hình.)
Lương Vương chưa bao giờ là cái loại tốt đẹp gì.
Nhưng lần này, phản ứng của Lâm Phong thật sự nằm ngoài dự đoán của Hoàng Mị.
Chỉ thấy hắn cười đến không thể kìm nén, thậm chí gần tới độ xoay người ôm bụng, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt: "Hahahahaha, thật sự là... Thật sự là hahaha!"
Ánh mắt của Lâm Phong tình cờ nhìn thấy Huyền Ảnh, không kìm được lại cười một trận. Từ trước tới nay, lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài hắn phóng túng một hồi như vậy.
Đợi sau khi Lâm Phong dần dần có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, thời gian đã qua lúc lâu, gậy sắt trong chậu than đặt cách đó không xa bị nung đến đỏ lên, mùi máu nồng nặc gay mũi mãi không tiêu tán.
"Được!" Lâm Phong thét lớn một tiếng, giơ tay vỗ tay bốp bốp.
"Không hổ là ảnh vệ ngay cả Ám Nhất cũng kiêng kị, được!" Vẻ mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, rõ ràng đang khen Huyền Ảnh, nhưng chỉ khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh cả người.
"Mấy lần rồi? Bổn vương nói ngươi bất động vậy thôi, ngươi tiếp tục bao che chủ của ngươi, bổn vương cũng không đi lãng phí nhàn tâm này nữa."
"Ngươi cũng luôn cảm thấy kỳ lạ chứ, bổn vương làm sao nhận ra ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Lời nói của hắn quả nhiên trong nháy mắt lôi kéo tới ánh nhìn chăm chú của Huyền Ảnh.
"Trách thì trách chủ tử kia của ngươi, dùng người cũng không biết biến báo*, ngươi với ám thị của bổn vương giao thủ không ít đi, dựa vào cái gì cảm thấy bọn họ không thể nhận ra thân thế của ngươi?"
Lâm Phong cười nhạo: "Huống hồ, bổn vương chưa bao giờ nghe nói Tạ Dật Tiềm lén dưỡng nam luyến, vậy ngươi là từ chỗ nào tới?"
"Quả nhiên người nào nuôi cẩu nấy, cũng không có đầu óc gì."
Lâm Phong nói xong vỗ vỗ tay, phủi phủi đi bụi trên tay: "Đây là bổn vương thất sách, bị ngươi luồn qua chỗ sơ hở tính kế một hồi, bất quá ngay cả chủ tử của ngươi cũng chê ngươi bẩn, bổn vương cũng không có tâm tư gì chơi đùa ngươi nữa."
"Nhưng mà yên tâm." Lâm Phong nhìn thấy tầm mắt chuyên chú của Huyền Ảnh lại hơi hung ác, tâm tình hết sức sung sướng, "Trước khi ngươi chết, bổn vương nhất định phải cho ngươi hiểu được có mắt không tròng sẽ có chuyện gì xảy ra."
Nói xong, tất cả bất mãn của Lâm Phong đều phát tiết ra, hắn phất tay ra hiệu với những người khác: "Người khiến cho bổn vương xem trọng, đây chính là đại lễ Thụy Vương đưa tới!"
Nói xong lời này, Lâm Phong cũng hoàn toàn mất hứng thú, hắn cũng không liếc mắt Huyền Ảnh lấy một cái, lướt qua một đám ám thị, rất nhanh đi vào dũng đạo rồi rời đi.
Mà sau khi hắn đi, những ám thị này cũng lần lượt bắt kịp, nối đuôi nhau mà ra.
Sự yên tĩnh lại bao phủ một mảnh trời đất này, Huyền Ảnh cúi đầu xuống, từ góc độ mà người bên ngoài không nhìn thấy được khẽ lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Xong!
"Lộc cộc—" Một tiếng nhỏ vang lên, Huyền Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, động tác thô bạo kéo theo miệng vết thương trên người, nhưng những gì hắn thấy đập vào mắt, trong nháy mắt lại làm cho nụ cười của hắn cứng lại.
Lâm Phong đi vòng quanh Huyền Ảnh hai vòng, tinh tế thưởng thức da thịt bị quật tung lên của đối phương một phen.
Chưa bao lâu về trước, sau khi hắn vừa mới mang Huyền Ảnh về vương phủ còn cười nhạo Tạ Dật Tiềm quá tanh mùi máu, không biết thương tiếc người.
Nhưng hôm nay tới bên người mình rồi, hắn mới hiểu được, có thời điểm thỉnh thoảng động tay động chân vung roi quả thực cũng là một chuyện khiến cho cả thể xác và tinh thần của con người ta buông thả sung sướng.
Lâm Phong nhìn thấy, không nhịn được lại cười khẽ một trận. Hắn nén xuống hứng thú buồn nôn dâng lên nơi đáy lòng, quyết định tạm thời buông roi trúc nhỏ trong tay.
Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của Huyền Ảnh, một chữ lặp đi lặp lại không biết lần thứ bao nhiêu: "Chỉ cần ngươi nói "Tạ Dật Tiềm đáng chết", vài chữ mà thôi, bổn vương lập tức thả ngươi tự do."
"Ngươi không chỉ không cần chịu hình phạt này mà còn có thể lấy lại tự do cho bản thân, đây không phải là chuyện rất tốt, một công đôi việc sao?"
"Ngươi làm ảnh vệ, đã định sẵn không thấy người nào, không có cách nào thoát khỏi thân phận nô lệ thì phải? Cơ hội tốt bày ra trước mắt, thật sự không động tâm sao?"
Lâm Phong nhẹ giọng nói nhỏ, căn bản không thèm nghĩ tới chuyện hắn có phủ nhận thực hiện lời hứa hay không, nhưng rất nhiều lần hắn lấy "tự do cho bản thân" dụ dỗ, cũng rất nhiều lần có thể khiến cho tội phạm hay nô lệ dao động khuất phục.
Trước đây, hắn dùng quan to lộc hậu, châu báu mỹ nữ cũng không thể khiến cho người trước mắt nhận thua, vậy tự do thì sao? Những người chuyên sống trong bóng tối sẽ không khao khát sao?
Lâm Phong cũng không biết bản thân đang chấp nhất cái gì.
Nói theo lẽ thường, đối mặt với loại ảnh vệ của Thụy Vương phủ này, hắn hẳn là nên lột da róc xương ngôn hành bức cung mới đúng, tại sao cứ phải một hai trêu cợt chứ?
Lâm Phong trăm mối suy nghĩ không chỗ phát tiết, đơn giản là hắn chưa bao giờ để Tạ Dật Tiềm trong lòng, cho dù đối phương có vướng víu khó đối phó thế nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ một lòng nghĩ tới, người chiến thắng cuối cùng chỉ có hắn, cũng chỉ có thể là hắn.
"Bổn vương không cưỡng ép ngươi cái gì khác, chỉ năm chữ như vậy, nói ra, hết thảy đều có thể tốt lên..." Thanh âm hắn thả chậm lại, nói tràn đầy mê hoặc.
Lâm Phong trở tay xé mảnh vải lụa cuối cùng của Huyền Ảnh ra ném trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng tia lửa đùng đùng, tiếng thở dốc hoặc nặng nề, hoặc ngân nga, Huyền Ảnh đối diện với Lâm Phong một lúc lâu.
Một lát sau, Huyền Ảnh nhắm mắt lại, áp chế dục vọng thỉnh thoảng xuất hiện, dược tính của xuân dược lúc trước hiển nhiên vẫn còn tồn lưu, ngược lại đau đớn này lại càng làm cho hắn thanh tỉnh.
Hắn cũng không rõ, Lương Vương có chuyện gì phải cố chấp thế, cưỡng bức dụ dỗ thời gian dài như vậy cũng chỉ muốn nghe hắn nói xấu chủ tử một câu?
Trước khi bị tặng người đi, Huyền Ảnh dự định nghe theo rồi mai phục, sau lại bị một câu của Lâm Phong chỉ ra thân phận thì hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng không biết Lương Vương nghĩ như thế nào, vẫn giữ Huyền Ảnh tới bây giờ.
Nếu như bị nhục mạ, bị hành hạ mà có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Lương Vương, Huyền Ảnh tự nhận thấy cũng xứng đáng.
Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ.*
(*Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ/养兵千日用兵一时: Một người có sự chuẩn bị kĩ càng thì khả năng thành công càng cao, chỉ có sự chuẩn bị kĩ lưỡng mới giúp ta đạt được kết quả tốt nhất. Câu này nghĩa giống với câu "Một phút huy hoàng trên sân khấu, mười năm khổ luyện trong cánh gà" vậy.)
Đánh rắn đánh bảy tấc.
(*Đánh rắn đánh bảy tấc/打蛇打七寸: "Bảy tấc" chính là vị trí 1/7 chiều dài của con rắn tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn, được coi là điểm yếu chí tử của rắn. Ý câu này muốn nói đánh rắn phải đánh cho chết, nếu không sẽ bị hại ngược lại. Câu này nghĩa giống với câu "Diệt cỏ diệt tận gốc".)
Lời cổ nhân nói luôn có vài phần đạo lý.
Huyền Ảnh lại mở to mắt ra, hắn nhếch nhếch khóe miệng, thanh âm khàn khàn hỏi lại: "Điện hạ, ngài lại đang chấp nhất cái gì vậy?"
Hắn chẳng qua chỉ là một nô tài, câu nói đầu tiên của hắn lại trân quý như vậy, đường đường là thân vương cao quý lại vì thế mà hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư.
Huyền Ảnh cũng không nói hết, chỉ tiếp tục nói: "Nô tài tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn biết hai chữ trung thành, huống hồ..."
"Chủ thượng xứng phải trường mệnh trăm tuổi mới đúng, trong lòng nô tài cũng chỉ có một chủ thượng mà thôi, điện hạ có tâm, muốn giết muốn xử muốn làm gì cứ tự nhiên, nhưng nếu điện hạ nhất định phải nghe nô tài bôi nhọ chủ thượng, nô tài sợ là không làm được."
Khi Huyền Ảnh nói chuyện, ánh mắt không hề dời khỏi trên người Lâm Phong.
Hắn trừng trừng mắt nhìn sắc mặt của người đối diện càng phấn khích, cuối cùng định cách hung ác đáng sợ trên mặt.
"Ngươi— nói cái gì?"
Huyền Ảnh không chút sợ hãi: "Chủ thượng là duy nhất của nô tài, hiện tại vậy, về sau cũng vậy, nô tài cả đời này, sống là người của chủ thượng, chết là ma của chủ thượng."
"Điện hạ không cần tốn công tức giận, mặc kệ nói về phương diện nào cũng không có người nào tốt hơn so với chủ thượng." Con ngươi Huyền Ảnh sáng ngời dị thường, giống như người vừa rồi còn bị quất đến hấp hối không phải hắn.
Nhưng người ở đây lại không ai biết được, không lâu về trước, nơi này vẫn là tiếng roi trúc xé gió liên miên không dứt.
Giọng Huyền Ảnh đều trầm xuống, mật thất không tính là lớn trong khoảnh khắc lộ ra tĩnh mịch, mà người ẩn náu trong dũng đạo tối đen kia mím đôi môi, cảm nhận được từ lồng ngực truyền đến dao động, thất thần một trận.
Sự trầm mặc cuối cùng bị tiếng cuồng tiếu của Lâm Phong phát ra phá vỡ, tay Hoàng Mị siết chặt lại, toàn bộ tâm trạng một lần nữa theo sát đặt ở trong mật thất.
Dưới ánh nến thấp thoáng lay động, căn mật thất đầy rẫy xích sắt hình cụ* càng lộ ra tà khí, nhưng mỗi lần Huyền Ảnh nói chắc chắn là đang nhảy nhót trên đầu Lâm Phong.
(*Hình cụ: Dụng cụ tra tấn, hành hình.)
Lương Vương chưa bao giờ là cái loại tốt đẹp gì.
Nhưng lần này, phản ứng của Lâm Phong thật sự nằm ngoài dự đoán của Hoàng Mị.
Chỉ thấy hắn cười đến không thể kìm nén, thậm chí gần tới độ xoay người ôm bụng, khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt: "Hahahahaha, thật sự là... Thật sự là hahaha!"
Ánh mắt của Lâm Phong tình cờ nhìn thấy Huyền Ảnh, không kìm được lại cười một trận. Từ trước tới nay, lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài hắn phóng túng một hồi như vậy.
Đợi sau khi Lâm Phong dần dần có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, thời gian đã qua lúc lâu, gậy sắt trong chậu than đặt cách đó không xa bị nung đến đỏ lên, mùi máu nồng nặc gay mũi mãi không tiêu tán.
"Được!" Lâm Phong thét lớn một tiếng, giơ tay vỗ tay bốp bốp.
"Không hổ là ảnh vệ ngay cả Ám Nhất cũng kiêng kị, được!" Vẻ mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, rõ ràng đang khen Huyền Ảnh, nhưng chỉ khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh cả người.
"Mấy lần rồi? Bổn vương nói ngươi bất động vậy thôi, ngươi tiếp tục bao che chủ của ngươi, bổn vương cũng không đi lãng phí nhàn tâm này nữa."
"Ngươi cũng luôn cảm thấy kỳ lạ chứ, bổn vương làm sao nhận ra ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Lời nói của hắn quả nhiên trong nháy mắt lôi kéo tới ánh nhìn chăm chú của Huyền Ảnh.
"Trách thì trách chủ tử kia của ngươi, dùng người cũng không biết biến báo*, ngươi với ám thị của bổn vương giao thủ không ít đi, dựa vào cái gì cảm thấy bọn họ không thể nhận ra thân thế của ngươi?"
Lâm Phong cười nhạo: "Huống hồ, bổn vương chưa bao giờ nghe nói Tạ Dật Tiềm lén dưỡng nam luyến, vậy ngươi là từ chỗ nào tới?"
"Quả nhiên người nào nuôi cẩu nấy, cũng không có đầu óc gì."
Lâm Phong nói xong vỗ vỗ tay, phủi phủi đi bụi trên tay: "Đây là bổn vương thất sách, bị ngươi luồn qua chỗ sơ hở tính kế một hồi, bất quá ngay cả chủ tử của ngươi cũng chê ngươi bẩn, bổn vương cũng không có tâm tư gì chơi đùa ngươi nữa."
"Nhưng mà yên tâm." Lâm Phong nhìn thấy tầm mắt chuyên chú của Huyền Ảnh lại hơi hung ác, tâm tình hết sức sung sướng, "Trước khi ngươi chết, bổn vương nhất định phải cho ngươi hiểu được có mắt không tròng sẽ có chuyện gì xảy ra."
Nói xong, tất cả bất mãn của Lâm Phong đều phát tiết ra, hắn phất tay ra hiệu với những người khác: "Người khiến cho bổn vương xem trọng, đây chính là đại lễ Thụy Vương đưa tới!"
Nói xong lời này, Lâm Phong cũng hoàn toàn mất hứng thú, hắn cũng không liếc mắt Huyền Ảnh lấy một cái, lướt qua một đám ám thị, rất nhanh đi vào dũng đạo rồi rời đi.
Mà sau khi hắn đi, những ám thị này cũng lần lượt bắt kịp, nối đuôi nhau mà ra.
Sự yên tĩnh lại bao phủ một mảnh trời đất này, Huyền Ảnh cúi đầu xuống, từ góc độ mà người bên ngoài không nhìn thấy được khẽ lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng.
Xong!
"Lộc cộc—" Một tiếng nhỏ vang lên, Huyền Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, động tác thô bạo kéo theo miệng vết thương trên người, nhưng những gì hắn thấy đập vào mắt, trong nháy mắt lại làm cho nụ cười của hắn cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.