Chương 119: Gặp nhau trên xe lửa
Bản Sắc
19/02/2016
Ngày thứ hai, khi Thanh Vi tỉnh lại còn có chút mơ hồ, nhìn rèm cửa sổ xa lạ sửng sốt hai giây, ngay sau đó phản ứng lại. Nghĩ đến nhiệt tình ban đêm, Thanh Vi giật giật đầu, nhìn bên người mình.
Thập Tam thế nhưng còn đang ngủ. Giấc ngủ của anh luôn luôn ngắn hơn Thanh Vi nhiều, tính cảnh giác lại mạnh, chưa từng dậy trễ hơn Thanh Vi. Chỉ cần Thanh Vi tỉnh, hô hấp biến đổi anh cũng có thể cảm thấy. Hôm nay lại còn ngủ thơm ngọt, khó có được.
Thanh Vi muốn sờ sờ tóc của anh lại sợ kinh động anh, cũng chỉ ôn nhu nhìn, rút đi mặt mày ngây ngô, Thập Tam đã hoàn toàn là nam nhân anh tuấn thành thục. Thân hình anh cường hãn rắn chắc, ngủ cũng giống con báo ngủ đông. Nhưng lại rất gầy...... Xem ra trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi anh.
Người có cục cưng, luôn luôn không được nghỉ ngơi. Thanh Vi vừa yêu vừa xót, nghĩ đến hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ, lập tức cười tủm tỉm. Tuy Thập Tam vì mang thai mà ham ngủ, cảnh giác cũng thấp xuống, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy Thanh Vi, trước ý thức được mình còn khỏa thân, chăn cũng chỉ ở bên hông, lập tức đỏ mặt. Thanh Vi còn chưa có kịp trêu ghẹo anh, Thập Tam chú ý tới nắng chiếu rực rỡ, sốt ruột nhìn giờ.
Cảnh tượng nhu tình mật ý Thanh Vi ảo tưởng không xuất hiện, chỉ nhìn Thập Tam nhảy dựng lên từ trên giường, vội vàng kéo anh: “Làm sao vậy, anh gấp cái gì?”
“Trễ rồi, nhanh chóng dọn dẹp trả phòng.”
“Trước 12 giờ là được.” Thanh Vi cho rằng anh lo lắng nhiều một ngày tiền thuê.
“Cần phải đi kính trà cho cha mẹ, còn ngủ chậm thì làm sao bây giờ? Ba sẽ tức giận.” Thập Tam đẩy cô rời giường, rất tự trách nói: “Quá thất lễ, đều do anh.”
Thanh Vi bị Thập Tam đẩy thuận thế ngã vào trên giường, chổng vó lên. Chỗ của Thập Tam còn có quy củ này hả, hình như cô dâu ngày thứ hai sớm tinh mơ đi thỉnh an cha mẹ chồng?
Thập Tam nhìn cô nằm giữa giường cười, càng sốt ruột :“Thanh Vi nhanh chút, lễ nhận thân đi đã muộn thì rất dọa người.”
Thanh Vi nén cười, đứng lên ôm Thập Tam:“Đừng vội, ở đây không có lễ này. Thực ra em đã sớm lên kế hoạch, ngày mai đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”
Đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật ? Nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Thập Tam, Thanh Vi xác định gật gật đầu. Cô kết hôn có ngày nghỉ, nếu ở nhà không tránh được nhóm tiểu trứng thối quấy rầy, hơn nữa nhóm hại bạn...... Bình thường thế nào cũng được, tuần trăng mật bị quấy rầy sẽ không đẹp.
Lo Thập Tam mệt mỏi, lữ hành không thể để anh nghỉ ngơi tốt, nên Thanh Vi sớm nhờ Yến Dung thuê một bộ phòng ở thành phố H, đó là thành thị du lịch phong cảnh tuyệt đẹp, bọn họ đi qua có thể nhàn nhã chơi đùa.
Thanh Vi tự nhận là người có trách nhiệm chiếu cố dựng phu thật tốt.
Chiều ngày thứ hai, Thanh Vi và Thập Tam lên xe lửa đi thành phố H. Thập Tam đặt tốt rương hành lý, Thanh Vi cũng mở bịch xốp chứa đồ ăn ra. Sắp đến thời gian xuất phát, Thanh Vi lấy hoa quả ra cho Thập Tam ăn, thuận tay phân cho hành khách chỗ đón đỡ. Thiếu nữ tiếp nhận, lão nhân cự tuyệt, Thanh Vi lơ đễnh – bây giờ âm mưu nhiều lắm, rất nhiều người sẽ cự tuyệt đồ ăn của người lạ.
Khi cô gọt hoa quả, nghe thấy một người kéo rương hành lý vội vàng dừng lại. Ngay sau đó, chuyến xuất phát vang lên, hiển nhiên người nọ nhẹ nhàng thở ra. Lão nhân trêu ghẹo nói:“Tiểu tử, thời gian của cậu rất chuẩn.”
“Xe hư dọc đường, thiếu chút trễ.” Người nọ cười nói, một giọng nói giàu có từ tính.
Giọng nói này rất quen thuộc, chỉ là càng thêm thành thục hơn năm đó, sức quyến rũ nam tính càng nhìn. Thanh Vi dừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy một người cô không tưởng tượng nổi, Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhét hành lý của mình vào thùng xe, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thanh Vi, cũng sững sờ đương trường. Hai người xa nhau nhiều năm gặp lại, tại một trường hợp ngoài ý muốn thế này, ai cũng không nghĩ tới, chào một tiếng hay là ra vẻ không biết? Bọn họ mặt đối mặt không nói gì.
Thanh Vi không biết, trước khi cô kết hôn, khi Thập Tam mời đồng nghiệp ở phòng gym Dương Quang, Đông Gia Tuệ còn chưa đi, nghe thấy tin tức này thì ngây người. Đông Gia Tuệ này sau khi bị Thập Tam làm tức giận không lập tức về nhà, không phải còn lưu luyến với Thập Tam sao.
Cô thích Thập Tam, nhưng ngạo khí từ nội tâm, sau khi bị cự tuyệt như vậy không có khả năng còn tâm tồn tình yêu, không sinh ra hận ý là tốt lắm rồi.
Đông Gia Tuệ chậm chạp chưa đi là bởi vì cảm thấy dọa người, cô không biết nên đối phó bằng hữu nghe được tiếng gió thế nào, đối mặt cha mẹ thế nào. Thực ra cô còn có lòng muốn trả thù, nếu có thể khiến Thanh Vi và Thập Tam khó chịu, cũng coi như vãn hồi mặt mũi.
Dùng biện pháp gì đây ? Tìm người hành hung, cô không xấu như vậy; Làm cho bọn họ bị nhục nhã trong công việc, chắc chắn ba ba sẽ không hỗ trợ; Chụp hình bọn họ đưa lên mạng? Cũng không có tổn hại gì.
Đông Gia Tuệ còn chưa có nghĩ được ý kiến gì hay, lại biết hai người kia thế nhưng nói kết hôn lập tức kết hôn! Doãn Ngự còn mời đồng ngiệp của anh hỗ trợ đón dâu, đến khách sạn uống rượu mừng. Cô nhất thời tức giận bất bình, để trợ lý cuộc sống hỏi thăm ngày kết hôn, muốn trong ngày đó bao toàn bộ khách sạn, để Thanh Vi định không đặt tiệc rượu không xuống được.
Trợ lý bất đắc dĩ tìm Thịnh Thế xin giúp đỡ. Thịnh Thế dở khóc dở cười hỏi Đông Gia Tuệ:“Như vậy vô dụng, người ta có thể định ngày khác.”
“Em có thể bao cả một tuần!”
“Em có biết có bao nhiêu khách sạn? Cần bao nhiêu tiền?”
“Cô ta có thể đặt khách sạn gì? 3 khách sạn đứng đầu cô đặt không nổi, rất tệ cũng không được, cái loại chất lượng thường, em bao được.”
Thịnh Thế hắc tuyến nhìn Đông Gia Tuệ. Đại tiểu thư này ngày thường xa hoa, ngày nghỉ lại chu du các quốc gia, tiêu phí không nhỏ, nhưng tiền cũng không phải dùng như vậy.“Được, em bao được, cũng phải vận dụng tiểu kim khố đúng không? Còn có kế hoạch du lịch ngày nghỉ, chắc chắn Đông tổng sẽ xoá bỏ.”
“Em muốn xả giận.”
“Kết quả thì sao? Người ta không làm tiệc rượu, trực tiếp đi chơi, em bị giam kín trong nhà. Cuối cùng ai hết giận?”
...... Đông Gia Tuệ không hé răng, biểu cảm quật cường lại bi thương.
Thịnh Thế thở dài, khuyên cô:“Loại môn quy hôn lễ này có cái gì xem, không bằng trở về nhìn bạn.”
Anh đang chuẩn bị tìm lý do, trợ lý đột nhiên không có gõ cửa mà vọt vào, Đông Gia Tuệ biến sắc, vừa định khiển trách cô ta vô lễ, trợ lý lo lắng nói:“Mau xem tivi, quặng than Đông Hưng gặp chuyện không may !”
Quả nhiên, tin tức đài chính nói quặng than Đông Hưng lớn bị lụt, khoảng hơn 200 người bị mắc dưới hầm than, đã xác định hơn 10 người tử vong, hơn 20 người cầu cứu, hiện đã thành lập tổ cứu viện giải cứu nhân viên bị nhốt, trung ương và chính phủ phái tổ điều tra sự cố lao tới hiện trường.
Hình ảnh trên tin tức, đều là chế phục người, tổ chuyên gia đang nghiên cứu phương án cứu viện, có người nhà thợ mỏ đang khóc rống, nhân viên công tác đang khuyên can......
Tin tức ngắn ngủi nói xong, Đông Gia Tuệ nói với trợ lý:“Sao có thể như vậy ? Cái này ba ba có thể có phiền toái hay không?”
Trợ lý đã bắt đầu thu thập đồ đạc:“Vừa rồi thư ký phu nhân gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta mau trở về.”
Đông Gia Tuệ bị cảm giác khẩn trương của cô lây nhiễm, cũng bắt đầu hoảng loạn, nói với Thịnh Thế: “Em phải về nhà, mấy ngày nay làm phiền anh rồi, chờ chuyện này bình ổn lại cảm ơn anh.”
Thịnh Thế yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa ánh mắt nhìn cô mang theo một tia thương hại: chuyện này bình ổn ? Quặng than Đông Hưng là quặng than lớn nhất trên danh nghĩa Đông tổng, cũng là sản nghiệp trụ cột của ông. Chuyện lớn như vậy phát sinh, sẽ mang đến ảnh hưởng gì? Đối thủ cạnh tranh có phản ứng gì, áp lực dư luận và chính trị, sẽ làm chính phủ tính thế nào, đều khó đoán trước.
Đối với Đông gia mà nói, xử lý không tốt, đây không phải chỉ là sụp quặng, còn có thể là tai ương lật úp. Nhưng Đông Gia Tuệ luôn luôn được bảo hộ sủng ái, đâu có thể nghĩ nhiều như vậy.
Thịnh Thế không đi cùng Đông Gia Tuệ, anh nói muốn thăm thân hữu, cố ý đi chậm hai ngày. Trong lúc này, quá mức thân mật với người Đông gia, không phải là lựa chọn sáng suốt.
Tỉnh X là tỉnh tập trung quặng than, khai thác mỏ cùng một nhịp thở với cục diện chính trị địa phương, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, sự cố này nói không chính xác sẽ mang đến một lần thay máu nữa cho thương trường và chính đàn.
Anh thậm chí có thể nghĩ, khi Đông Gia Tuệ xuống máy bay sẽ gặp phải các loại áp lực. Nếu Đông phu nhân khôn khéo như xưa, có lẽ sẽ an bài Đông Gia Tuệ danh nghĩa về trường học xuất ngoại, mà không phải là về nhà.
Nhưng không nghĩ tới, cố ý lảng tránh, lại làm anh gặp Thanh Vi.
Xuyên qua mọi người theo đường hẹp, một nam nhân đi lấy nước sôi đụng vào Thịnh Thế, anh điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi đối diện Thanh Vi, mỉm cười với cô:“Thanh Vi, đã lâu không gặp, em sống tốt không?”
Thanh Vi bình tĩnh mà gật đầu:“Em tốt lắm.” Nói xong nhớ tới Thập Tam bên người, lộ ra tươi cười với anh:“Đây là chồng em - Doãn Ngự.” Sau đó nói với Thập Tam: "Đây là học trưởng của em - Thịnh Thế.”
Thập Tam thế nhưng còn đang ngủ. Giấc ngủ của anh luôn luôn ngắn hơn Thanh Vi nhiều, tính cảnh giác lại mạnh, chưa từng dậy trễ hơn Thanh Vi. Chỉ cần Thanh Vi tỉnh, hô hấp biến đổi anh cũng có thể cảm thấy. Hôm nay lại còn ngủ thơm ngọt, khó có được.
Thanh Vi muốn sờ sờ tóc của anh lại sợ kinh động anh, cũng chỉ ôn nhu nhìn, rút đi mặt mày ngây ngô, Thập Tam đã hoàn toàn là nam nhân anh tuấn thành thục. Thân hình anh cường hãn rắn chắc, ngủ cũng giống con báo ngủ đông. Nhưng lại rất gầy...... Xem ra trong khoảng thời gian này đã mệt mỏi anh.
Người có cục cưng, luôn luôn không được nghỉ ngơi. Thanh Vi vừa yêu vừa xót, nghĩ đến hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ, lập tức cười tủm tỉm. Tuy Thập Tam vì mang thai mà ham ngủ, cảnh giác cũng thấp xuống, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là tỉnh lại.
Mở mắt nhìn thấy Thanh Vi, trước ý thức được mình còn khỏa thân, chăn cũng chỉ ở bên hông, lập tức đỏ mặt. Thanh Vi còn chưa có kịp trêu ghẹo anh, Thập Tam chú ý tới nắng chiếu rực rỡ, sốt ruột nhìn giờ.
Cảnh tượng nhu tình mật ý Thanh Vi ảo tưởng không xuất hiện, chỉ nhìn Thập Tam nhảy dựng lên từ trên giường, vội vàng kéo anh: “Làm sao vậy, anh gấp cái gì?”
“Trễ rồi, nhanh chóng dọn dẹp trả phòng.”
“Trước 12 giờ là được.” Thanh Vi cho rằng anh lo lắng nhiều một ngày tiền thuê.
“Cần phải đi kính trà cho cha mẹ, còn ngủ chậm thì làm sao bây giờ? Ba sẽ tức giận.” Thập Tam đẩy cô rời giường, rất tự trách nói: “Quá thất lễ, đều do anh.”
Thanh Vi bị Thập Tam đẩy thuận thế ngã vào trên giường, chổng vó lên. Chỗ của Thập Tam còn có quy củ này hả, hình như cô dâu ngày thứ hai sớm tinh mơ đi thỉnh an cha mẹ chồng?
Thập Tam nhìn cô nằm giữa giường cười, càng sốt ruột :“Thanh Vi nhanh chút, lễ nhận thân đi đã muộn thì rất dọa người.”
Thanh Vi nén cười, đứng lên ôm Thập Tam:“Đừng vội, ở đây không có lễ này. Thực ra em đã sớm lên kế hoạch, ngày mai đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”
Đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật ? Nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Thập Tam, Thanh Vi xác định gật gật đầu. Cô kết hôn có ngày nghỉ, nếu ở nhà không tránh được nhóm tiểu trứng thối quấy rầy, hơn nữa nhóm hại bạn...... Bình thường thế nào cũng được, tuần trăng mật bị quấy rầy sẽ không đẹp.
Lo Thập Tam mệt mỏi, lữ hành không thể để anh nghỉ ngơi tốt, nên Thanh Vi sớm nhờ Yến Dung thuê một bộ phòng ở thành phố H, đó là thành thị du lịch phong cảnh tuyệt đẹp, bọn họ đi qua có thể nhàn nhã chơi đùa.
Thanh Vi tự nhận là người có trách nhiệm chiếu cố dựng phu thật tốt.
Chiều ngày thứ hai, Thanh Vi và Thập Tam lên xe lửa đi thành phố H. Thập Tam đặt tốt rương hành lý, Thanh Vi cũng mở bịch xốp chứa đồ ăn ra. Sắp đến thời gian xuất phát, Thanh Vi lấy hoa quả ra cho Thập Tam ăn, thuận tay phân cho hành khách chỗ đón đỡ. Thiếu nữ tiếp nhận, lão nhân cự tuyệt, Thanh Vi lơ đễnh – bây giờ âm mưu nhiều lắm, rất nhiều người sẽ cự tuyệt đồ ăn của người lạ.
Khi cô gọt hoa quả, nghe thấy một người kéo rương hành lý vội vàng dừng lại. Ngay sau đó, chuyến xuất phát vang lên, hiển nhiên người nọ nhẹ nhàng thở ra. Lão nhân trêu ghẹo nói:“Tiểu tử, thời gian của cậu rất chuẩn.”
“Xe hư dọc đường, thiếu chút trễ.” Người nọ cười nói, một giọng nói giàu có từ tính.
Giọng nói này rất quen thuộc, chỉ là càng thêm thành thục hơn năm đó, sức quyến rũ nam tính càng nhìn. Thanh Vi dừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy một người cô không tưởng tượng nổi, Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhét hành lý của mình vào thùng xe, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thanh Vi, cũng sững sờ đương trường. Hai người xa nhau nhiều năm gặp lại, tại một trường hợp ngoài ý muốn thế này, ai cũng không nghĩ tới, chào một tiếng hay là ra vẻ không biết? Bọn họ mặt đối mặt không nói gì.
Thanh Vi không biết, trước khi cô kết hôn, khi Thập Tam mời đồng nghiệp ở phòng gym Dương Quang, Đông Gia Tuệ còn chưa đi, nghe thấy tin tức này thì ngây người. Đông Gia Tuệ này sau khi bị Thập Tam làm tức giận không lập tức về nhà, không phải còn lưu luyến với Thập Tam sao.
Cô thích Thập Tam, nhưng ngạo khí từ nội tâm, sau khi bị cự tuyệt như vậy không có khả năng còn tâm tồn tình yêu, không sinh ra hận ý là tốt lắm rồi.
Đông Gia Tuệ chậm chạp chưa đi là bởi vì cảm thấy dọa người, cô không biết nên đối phó bằng hữu nghe được tiếng gió thế nào, đối mặt cha mẹ thế nào. Thực ra cô còn có lòng muốn trả thù, nếu có thể khiến Thanh Vi và Thập Tam khó chịu, cũng coi như vãn hồi mặt mũi.
Dùng biện pháp gì đây ? Tìm người hành hung, cô không xấu như vậy; Làm cho bọn họ bị nhục nhã trong công việc, chắc chắn ba ba sẽ không hỗ trợ; Chụp hình bọn họ đưa lên mạng? Cũng không có tổn hại gì.
Đông Gia Tuệ còn chưa có nghĩ được ý kiến gì hay, lại biết hai người kia thế nhưng nói kết hôn lập tức kết hôn! Doãn Ngự còn mời đồng ngiệp của anh hỗ trợ đón dâu, đến khách sạn uống rượu mừng. Cô nhất thời tức giận bất bình, để trợ lý cuộc sống hỏi thăm ngày kết hôn, muốn trong ngày đó bao toàn bộ khách sạn, để Thanh Vi định không đặt tiệc rượu không xuống được.
Trợ lý bất đắc dĩ tìm Thịnh Thế xin giúp đỡ. Thịnh Thế dở khóc dở cười hỏi Đông Gia Tuệ:“Như vậy vô dụng, người ta có thể định ngày khác.”
“Em có thể bao cả một tuần!”
“Em có biết có bao nhiêu khách sạn? Cần bao nhiêu tiền?”
“Cô ta có thể đặt khách sạn gì? 3 khách sạn đứng đầu cô đặt không nổi, rất tệ cũng không được, cái loại chất lượng thường, em bao được.”
Thịnh Thế hắc tuyến nhìn Đông Gia Tuệ. Đại tiểu thư này ngày thường xa hoa, ngày nghỉ lại chu du các quốc gia, tiêu phí không nhỏ, nhưng tiền cũng không phải dùng như vậy.“Được, em bao được, cũng phải vận dụng tiểu kim khố đúng không? Còn có kế hoạch du lịch ngày nghỉ, chắc chắn Đông tổng sẽ xoá bỏ.”
“Em muốn xả giận.”
“Kết quả thì sao? Người ta không làm tiệc rượu, trực tiếp đi chơi, em bị giam kín trong nhà. Cuối cùng ai hết giận?”
...... Đông Gia Tuệ không hé răng, biểu cảm quật cường lại bi thương.
Thịnh Thế thở dài, khuyên cô:“Loại môn quy hôn lễ này có cái gì xem, không bằng trở về nhìn bạn.”
Anh đang chuẩn bị tìm lý do, trợ lý đột nhiên không có gõ cửa mà vọt vào, Đông Gia Tuệ biến sắc, vừa định khiển trách cô ta vô lễ, trợ lý lo lắng nói:“Mau xem tivi, quặng than Đông Hưng gặp chuyện không may !”
Quả nhiên, tin tức đài chính nói quặng than Đông Hưng lớn bị lụt, khoảng hơn 200 người bị mắc dưới hầm than, đã xác định hơn 10 người tử vong, hơn 20 người cầu cứu, hiện đã thành lập tổ cứu viện giải cứu nhân viên bị nhốt, trung ương và chính phủ phái tổ điều tra sự cố lao tới hiện trường.
Hình ảnh trên tin tức, đều là chế phục người, tổ chuyên gia đang nghiên cứu phương án cứu viện, có người nhà thợ mỏ đang khóc rống, nhân viên công tác đang khuyên can......
Tin tức ngắn ngủi nói xong, Đông Gia Tuệ nói với trợ lý:“Sao có thể như vậy ? Cái này ba ba có thể có phiền toái hay không?”
Trợ lý đã bắt đầu thu thập đồ đạc:“Vừa rồi thư ký phu nhân gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta mau trở về.”
Đông Gia Tuệ bị cảm giác khẩn trương của cô lây nhiễm, cũng bắt đầu hoảng loạn, nói với Thịnh Thế: “Em phải về nhà, mấy ngày nay làm phiền anh rồi, chờ chuyện này bình ổn lại cảm ơn anh.”
Thịnh Thế yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa ánh mắt nhìn cô mang theo một tia thương hại: chuyện này bình ổn ? Quặng than Đông Hưng là quặng than lớn nhất trên danh nghĩa Đông tổng, cũng là sản nghiệp trụ cột của ông. Chuyện lớn như vậy phát sinh, sẽ mang đến ảnh hưởng gì? Đối thủ cạnh tranh có phản ứng gì, áp lực dư luận và chính trị, sẽ làm chính phủ tính thế nào, đều khó đoán trước.
Đối với Đông gia mà nói, xử lý không tốt, đây không phải chỉ là sụp quặng, còn có thể là tai ương lật úp. Nhưng Đông Gia Tuệ luôn luôn được bảo hộ sủng ái, đâu có thể nghĩ nhiều như vậy.
Thịnh Thế không đi cùng Đông Gia Tuệ, anh nói muốn thăm thân hữu, cố ý đi chậm hai ngày. Trong lúc này, quá mức thân mật với người Đông gia, không phải là lựa chọn sáng suốt.
Tỉnh X là tỉnh tập trung quặng than, khai thác mỏ cùng một nhịp thở với cục diện chính trị địa phương, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, sự cố này nói không chính xác sẽ mang đến một lần thay máu nữa cho thương trường và chính đàn.
Anh thậm chí có thể nghĩ, khi Đông Gia Tuệ xuống máy bay sẽ gặp phải các loại áp lực. Nếu Đông phu nhân khôn khéo như xưa, có lẽ sẽ an bài Đông Gia Tuệ danh nghĩa về trường học xuất ngoại, mà không phải là về nhà.
Nhưng không nghĩ tới, cố ý lảng tránh, lại làm anh gặp Thanh Vi.
Xuyên qua mọi người theo đường hẹp, một nam nhân đi lấy nước sôi đụng vào Thịnh Thế, anh điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi đối diện Thanh Vi, mỉm cười với cô:“Thanh Vi, đã lâu không gặp, em sống tốt không?”
Thanh Vi bình tĩnh mà gật đầu:“Em tốt lắm.” Nói xong nhớ tới Thập Tam bên người, lộ ra tươi cười với anh:“Đây là chồng em - Doãn Ngự.” Sau đó nói với Thập Tam: "Đây là học trưởng của em - Thịnh Thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.