Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 57: Kéo em thì làm sao mệt được chứ

Bản Sắc

19/08/2015

Tuy đã qua tết âm lịch nhưng khu Tây Bắc vẫn rất rét lạnh. Ngày đó Thanh Vi chuyển giao tài liệu, sơ lược tình hình rồi cuối cùng cũng xong.

Anh em cảnh sát địa phương mời cô ăn cơm tối, giới thiệu nơi có thể đi chơi cho cô. Có người đề cử đi trượt tuyết, là nơi rất đặc sắc. Thanh Vi cũng thấy hứng thú, trinh sát viên cùng áp giải với Thanh vi còn nhiệt tình tìm xe đưa họ đi.

Đến nơi trượt tuyết, Thanh Vi và Thập Tam vô cùng hứng thú mà quan sát bốn phía. Sân trượt tuyết được vây như một cái sảnh lớn, có rất nhiều nơi cho thuê kinh doanh, bất kể là muốn tìm huấn luyện viên hay thuê đồ trượt tuyết cũng đều rất dễ dàng. Đứng bên trong nhìn ra có thể nhìn thấy rất nhiều người vui vẻ chơi đùa.

Thanh Vi chưa từng trượt tuyết, Thập Tam lại càng không phái nói. Những thứ ván trượt, gậy trượt kia cô căn bản không biết dùng, vì thế đáng tính đi tìm huấn luyện viên giúp mình tập.

Đúng lúc này, có người hô to “Nhường đường một chút”, sau đó một đám người chạy vụt qua. Mọi người trong khu trượt tuyết nháo nhào nhường đường, có hai người mặc quần áo lao động mang theo cáng cứu thương chạy nhau vào. Có mấy người vây xung quanh không ngừng hỏi thăm.

Chuyện gì xảy ra? Thanh Vi lúc đó còn chưa kịp phản ứng, có người nói: “Aiz, không biết có bị gãy chân không nữa?”

Lại một người nói: “Khó nói lắm, người này trượt nhanh như vậy, tôi còn nhìn thấy anh ta ngã sấp xuống đấy, còn đụng phải người khác nữa, tuyết bay tứ tung, cũng may không bị thương nặng lắm, chỉ đau chân.”

“Gãy xương thì làm sao? Còn không phải là đau chết sao.” Một cô gái nói.

“Trượt tuyết mà có người là chuyện bình thường, gãy chân thì có gì lạ đâu.”

…Khóe miệng Thanh Vi giật liên tục, quyết định buông tha ván trượt tuyết luôn, quay sang chơi trò chơi có tính nguy hiểm nhỏ nhất, trượt tuyết vòng. Thật ra cũng chỉ là dùng một cái xe làm từ túi vải và bánh xe, dùng dây kéo và tay mà trượt xuống từ trên dốc.

Tuy chơi cái này đều là trẻ con nhưng cô cũng không muốn học Dương Đông Khuê bó thạch cao lên máy bay đâu. Cứ như hắn mà đi ra ngoài quả thật cũng quá bi kịch rồi.

Sauk hi thuê vòng trượt tuyết rồi, theo hướng dẫn lên đỉnh dốc, cô ngồi trong vòng, nhìn thấy khe trượt lại đột nhiên thấy sợ, hơn nữa còn nghe tiếng người ta hét lên bên cạnh, trong lòng càng sợ run.

Vì thế Thập Tam nói: “Tôi xuống dưới trước chờ cô dưới mặt đất.” Thập Tam an vị xong rồi liền được nhân viên quản lý dùng chân đạp vòng tuyết, trượt thẳng xuống dưới. Thanh vi nhìn hắn trượt rất nhanh nhưng một tiếng cũng không rên.

Đến lượt cô cũng không thể do dự, cô thấy chết không sờn mà ngồi xuống, vừa ngồi xong đã bị một cước đạp xuống. Cô còn chưa điều chỉnh tốt hô hấp, cảm giác như đột nhiên mất trọng lượng khiến cho thét to lên.

Cũng may trượt được một chút rồi cảm giác kia cũng biến mất, nhưng tốc độ vẫn còn rất nhanh, nhanh đến mức không nhìn thấy rõ hai bên mà chỉ thấy màu trắng tuyết thoáng qua. Đáng sợ hơn là vòng tuyết trơn trượt cứ liệng qua bên này lại liệng qua bên kia, trượt sát vào vách tường tuyết.



Tuyết trắng xóa lạnh buốt khiến người ta không mở nổi mắt, có nơi lại xóc nảy như bay khiến Thanh Vi lại hét ầm lên.

Rốt cục cũng trượt đến đất bằng, có mấy chỗ giảm tốc độ, sau đó dần dần dừng lại. Đầu óc Thanh Vi phình to ra, không phân nổi phương hướng nữa, chỉ nghe tiếng nhân viên quản lý bên sau thúc giục: “Mau tránh ra đi, bên sau còn có người nữa.”

Thanh Vi vừa đứng lên liền cảm thấy chóng mắt, đã có người giữ tay cô lại, giúp cô đứng vững. Là Thập Tam, hắn mỉm cười nhìn cô, sửa lại khăn quàng giúp cô.

Thanh vi nhìn mấy đứa trẻ vừa trượt xuống đều vô cùng vui vẻ liền thấy hơi ngượng. May là cũng không chỉ có trẻ con, cô cũng không tính là quá mất mặt.

Lần đầu đã có kinh nghiệm, Thanh vi cũng không sợ hãi nữa, tốc độ trượt nhanh như thế mang lại cho người ta cảm giác rất phấn khích. Cô cùng Thập Tam trượt lại lần nữa, cô ngồi trong xe trượt, Thập Tam kéo dây bên sau, đôi chân thon dài đạp lên xe tuyết của hắn, hai người trượt xuống như bay.

Tốc độ của hai người nhanh hơn, có thể là đã thích ứng nên Thanh Vi cũng không còn sợ hãi lo lắng nữa mà vui vẻ cười ra tiếng. Thập Tam dùng sức điều chỉnh phương hướng, híp mắt nhìn về phía trước, bên tai là tiếng cười vui vẻ, tâm tình hắn cũng như bầu trời nắng.

Người trượt vòng rất nhiều, mỗi lần chơi đều phải xếp hàng ngồi xe trượt cáp lên đỉnh trượt, có người không chờ được mà kéo nhau đi qua lối đi bộ leo lên chỗ trượt. Thanh Vi cũng không thèm xếp hàng nữa mà kéo Thập Tam đi cùng.

Không ngờ vừa đi đã thấy mệt, trượt một đường thấy nhanh như vậy, không ngờ bây giờ đi lên lại xa như thế. Thể lực của Thanh Vi cũng không tệ nhưng bây giờ chỉ thấy mệt mỏi.

Cô vừa mới đầu còn hào hứng, sau đó cạn sức dần, ngẩng đầu nhìn đỉnh còn xa liền dứt khoát đứng lại thở.

Thập Tam đi trước cô, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô dừng lại cũng dừng bước. Thanh Vi ghen tức nhìn Thập Tam không có tí mệt mỏi nào, người với người sao khác nhau tới vậy chứ!

Thập Tam thấy Thanh Vi mệt mỏi dừng lại thở dốc cũng không đành lòng. Hắn trực tiếp nói: “Cô ngồi vào vòng tuyết đi, tôi kéo cô lên.”

Thanh Vi nghe thấy liền ho khan: “Ngồi trong vòng tuyết được người khác kéo lên khác gì con nít chứ, cô là một người trưởng thành còn để người ta kéo lên chắc bị cười thối mũi quá. Vì thế liền kiên quyết từ chối.

Cô muốn dùng thực tế chứng minh mìn có thể đi lên. Nhưng đi vài bước lại phải dừng vì quá mệt, cô thấy leo núi cũng không mệt như vậy đâu, ít ra leo núi cũng không phải kéo theo một cái xe tuyết,

Có người đi từ phía sau bị Thanh Vi chắn bên trước, muốn đi qua người cô nhưng lại đường thì chật mà lốp xê vòng quanh xe thì lớn, rất khó đi.

Thập Tam nói: “Xem đi, cô như vậy ảnh hưởng tới người khác đấy.” Thanh Vi cũng hiểu được, vừa mới chuẩn bị kéo xê lên bên cạnh để người đằng sau đi trước, cơ thể đã đột nhiên nhẹ bẫng như bay.

Cô còn tưởng rằng trượt chân, hoảng hốt kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã vững vàng ngồi vào trong xe tuyết, sau đó được Thập Tam kéo đi lên. Thập Tam kéo hai xe vòng tuyết, cùng với Thanh Vi ngồi bên trong.



Đường cáp treo ngay bên cạnh lối đi bộ, Thanh Vi là người trưởng thành duy nhất được người khác kéo đi như vậy nên rất dễ bị chú ý.

Ngay cả đám người đi trước hay theo sau cũng nhìn lại. Có người còn trêu ghẹo Thập Tam biết săn sóc, lại khỏe mạnh đến mức kéo được cả bạn gái lên.

Thanh Vi đỏ cả mặt, có đứa trẻ được ba nó kéo lên giống cô đi song song với cô, liền cười hì hì nhìn cô. Không biết sao Thập Tam đoán được ý đồ của cô lại đi nhanh hơn. Đường tuyết trơn trượt, Thanh Vi muốn đứng lên cũng không đứn nổi.

“A Ngự, để tôi tự đi đi.” Đi được một lúc, Thanh Vi cố gắng nói với Thập Tam.

“Tôi kéo cô không phiền chút nào, như vậy rất nhanh, còn có thể chơi nhiều hơn chút. Cô không thích sao?” Thập Tam trả lời cô, chân vẫn không ngừng.

“Tôi không phải trẻ con mà, người khác thấy sẽ cười đấy.” Thanh Vi chật vật nhìn Thập Tam đi đằng trước.

Thập Tam đi trên cao, cánh tay kéo dây thừng tạo thành một đường hoàn mỹ, khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười nhàn nhạt. Tuyết trắng chung quanh càng làm nụ cười thêm phần tinh khiết.

“Bọn họ sẽ cười anh đấy, có ai ngốc như anh chứ.” Mọi người đều trêu chọc họ như vợ chồng ân ái, đám đàn ông bị ánh mắt người yêu áp bức, kéo đứa trẻ đã mệt rồi, đằng này lại còn kéo một người lớn như vậy, ai mà làm được chứ.

Thanh vi thật sự ngồi không yên, muốn leo xuống, nhưng Thập Tam lại giao dây kéo xe tuyết bên sau cho nàng: “Cô giúp tôi kéo cũng coi như là dùng sức rồi. Có ngồi được không?”

Đôi mắt Thập Tam rực rỡ như ánh sao mà nhìn cô, dịu dàng vô biên, lông mi dài của hắn cứng cáp, lập lòe dưới ánh mặt trời. Trời ạ, đối mắt với đôi mắt như vậy, bảo cô làm sao mà từ chối đây.

Cô ngồi yên trong vòng tuyết nhưng dường như vẫn cảm nhận được dịu dàng của Thập Tam xuyên qua dây thừng truyền tới, vô cùng ấm áp, thậm chí ấm áp đến nóng long.

Cuối cùng Thanh Vi cũng mặt dày mày dạn để Thập Tam kéo lên đến nơi.

Về sau, Thanh Vi còn bị kéo như vậy hai lần nữa. Người trượt tuyết tuy nhiều nhưng hôm nay ai cũng nhớ kỹ cặp đôi này.

Chơi chán rồi, Thanh Vi sửa lại mái tóc bị thổi loạn của Thập Tam, hỏi hắn: “Anh mệt không?” Thập Tam cúi đầu để ngón tay cô luồn vào mái tóc đen, nhẹ nhàng nói: “Kéo em thì làm sao mệt được chứ.”

Thanh Vi đột nhiên đỏ mắt, trong lòng vừa chua vừa ngọt, hận không thể kéo Thập Tam lại chà đạp một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook