Chương 3: Ông nói gà bà nói vịt
Bản Sắc
22/08/2014
Edit: Hồng Y Nữ Tử
Beta: Nhã Vy
Yến Thanh Vi vì mục đích an toàn, dùng dây thừng trói hai tay của hắn lại. Cô thắt nút thành thục, sử dụng 24 kiểu thắt nút dây thừng mà buộc chặt. Cho nên việc trói người này rất dễ dàng.
Vốn cô tính đem chân hắn cũng trói lại nhưng thấy hắn bị chảy máu quá nhiều, lại đang hôn mê nên cũng không đành lòng.
Cô tùy tiền buộc tóc người này thành một túm, dùng đèn pin xem xét kĩ lưỡng gương mặt hắn.
Không ngờ tới, khuôn mặt đúng là rất trẻ tuổi anh tuấn.
Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng lông mi hắn rất dài, mũi thẳng, làn da thật trắng, thậm chí còn có chút cảm giác óng ánh. Môi…… Khô nứt chảy máu?
Yến Thanh Vi đánh giá một chút, người này khoảng chừng hai mấy tuổi, nói không chừng còn nhỏ tuổi hơn mình. Có lẽ hắn mới đi làm không lâu, còn chưa mất hết vẻ mặt trẻ con. Nhìn hắn bị tra tấn như thế, cô không khỏi thay hắn thở dài.
Kỳ thật, dựa vào tính cảnh giác được bồi dưỡng trong lúc làm ảnh vệ, lúc Yến Thanh Vi trói Ảnh Thập Tam, Thập Tam đã chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.
Hắn cảm giác được có người đang di chuyển hắn. Bởi vì tình huống không rõ, bản thân tứ chi lại không có sức, nên hắn quyết định giả bộ bất tỉnh để xem xét ý đồ của người lạ.
Lần này nhiệm vụ của hắn thất bại, lại bị trọng thương, vốn không nghĩ có thể sống trở về.
Cho dù trở về, cũng nhất định sẽ vì thất trách mà bị xử tử, nói không chừng hắn phải chết một cách thảm hại hơn, thống khổ hơn. Cho nên Thập Tam dứt khoát dốc toàn lực đánh chết người đuổi theo hắn, một đường trốn tới nơi hoang vu.
Hắn vốn tưởng rằng, sẽ có thể cứ như vậy mà chết đi, sau đó bị dã thú ăn. Chỉ là muốn một mình chết đi trong im lặng, như vậy cũng không tính là phản bội đúng không? Thập Tam nghĩ vậy.
Không ngờ tới, thế mà lại có người đến động vào hắn. Hơn nữa, Thập Tam theo thói quen kiểm tra nội tức, lại phát hiện hắn dù bị thương nặng nhưng cũng không trí mạng.
Một chưởng ở ngực khiến hắn hộc máu, có lẽ nội tạng của hắn đã bị nát, hiện tại mặc dù đau nhức nhưng không có cảm giác phế phủ lệch vị trí. Hơn nữa trong đan điền còn có một tia nội tức yếu ớt.
Chẳng lẽ, hắn gặp tuyệt thế cao thủ hoặc là thần y ngoại thế, có thể cứu hắn một mạng?
Nhưng người tới không rõ, lỡ đâu ân nhân cứu mạng là kẻ thù hoặc người phía kẻ địch, họ muốn cứu hắn để tra khảo thì phải làm sao bây giờ?
Thập Tam đang do dự có nên mở mắt hay không, một bàn tay ấm áp nâng cổ hắn lên, sau đó một dòng nước chảy vào miệng hắn. Mặc dù là nước lạnh nhưng hắn đã chém giết một ngày một đêm, cộng thêm chạy bộ trăm dặm mà chưa được uống ngụm nước nào, đối với hắn mà nói, ngụm nước này chính là quỳnh tương ngọc dịch( ý chỉ thứ nước như ngọc).
Đáng tiếc là không tự chủ được mà nuốt mấy ngụm, Thập Tam liền bị sặc, cũng không thể giả bộ hôn mê nữa, hắn ho ra máu.
Yến Thanh Vi không ngờ được hắn đột nhiên tỉnh, lại ho thành như vậy, biết là phổi bị thương, uống nước quá nhanh, lại là nước lạnh mới bị kích thích thành như vậy. Cô nhẹ nhàng tới gần vỗ vỗ lưng của hắn.
Thập Tam cảm thấy người tới thiện ý, đang muốn nói lời cảm tạ, ngay sau đó liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hắn không thể tin ngẩng đầu, ngay phía sau vật thể phát sáng [ đèn pin ] chiếu xuống, nhìn thấy khuôn mặt được hắn khắc sâu vào linh hồn kia.
Thập Tam như bị điện giật, vội vàng kêu:“Chủ nhân! Tiện nô nhiệm vụ thất bại, xin chủ nhân trách phạt!” Sau đó đã định quỳ xuống đất tạ lỗi, đáng tiếc vết thương trên người làm cho hắn không động được. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện tay hắn đang bị trói.
Thập Tam bỏ qua cảm giác đau nhức, hắn giờ chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo: Chủ nhân trói hắn lại, đây là cái ý tứ gì?
Đối với ảnh vệ bọn họ thì sinh mệnh chính là của chủ nhân, tất cả phải nghe lệnh chủ nhân. Chủ nhân tùy tiện nói hắn đi chết hắn cũng phải nghe, không được do dự nửa phần. Hiện tại chủ nhân trói hắn, chẳng lẽ là chủ nhân không còn tín nhiệm hắn nữa?
Đúng rồi, hắn còn có một hơi nhưng không trở về tạ lỗi mà tự tiện chạy đến dã ngoại chờ chết, nhất định làm chủ nhân tức giận.
Hiện tại hắn thế mà lại không chết, chủ nhân sẽ trừng phạt hắn như thế nào? Thập Tam nhớ tới thủ đoạn của chủ nhân, không tự chủ được rùng mình một cái.
Yến Thanh Vi cũng bị phản ứng kịch liệt của hắn làm phát hoảng, nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, lại nhìn thấy Thập Tam giãy dụa không để ý miệng vết thương, chậm rãi hướng tới cô quỳ xuống, cô liền hết hồn ném cả đèn pin.
Chẳng lẽ người nọ là bị bệnh thần kinh? Đúng rồi, hắn vừa rồi nói cái gì “Chủ nhân”, lại như vậy trang phục cổ quái, người lại bị thương ngoài dã ngoại, chẳng lẽ là kẻ có tâm lý biến thái? Hoặc là cái chịu ngược cuồng, cùng người ngoạn SM*?
(*SM là những hành đông XX một cách bạo ngược, dùng những dụng cụ cực kì biến thái)
Đáng tiếc cô không có này đặc thù ham thích, cũng không phải cuồng ngược đãi. Chỉ là người hắn như vậy, có lẽ cũng không tấn công được cô. Yến Thanh Vi nghĩ vậy, hơi chút yên lòng.
“Tôi không phải chủ nhân của anh, chỉ là đi ngang qua nơi này vô tình gặp anh.”
Thập Tam nghe được lời của cô, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng hốt: Chủ nhân không cần hắn nữa rồi sao? Thậm chí không thừa nhận hắn? Hắn cố gắng xoay người mang đến đau đớn, hai tay bị trói sau lưng liên tục dập đầu nói:“Tiện nô biết sai, cũng không dám nữa. Xin chủ nhân tha thứ lần này, xin chủ nhân trách phạt tiện nô!”
Yến Thanh Vi hết chỗ nói rồi, người này chỉ sợ không chỉ là thích chịu ngược đãi, mà còn cuồng cố chấp. Cố chấp biến mình thành nô lệ. Mà cô, cực kỳ bất hạnh, kỳ diệu trở thành chủ nhân trong tưởng tượng của hắn
Beta: Nhã Vy
Yến Thanh Vi vì mục đích an toàn, dùng dây thừng trói hai tay của hắn lại. Cô thắt nút thành thục, sử dụng 24 kiểu thắt nút dây thừng mà buộc chặt. Cho nên việc trói người này rất dễ dàng.
Vốn cô tính đem chân hắn cũng trói lại nhưng thấy hắn bị chảy máu quá nhiều, lại đang hôn mê nên cũng không đành lòng.
Cô tùy tiền buộc tóc người này thành một túm, dùng đèn pin xem xét kĩ lưỡng gương mặt hắn.
Không ngờ tới, khuôn mặt đúng là rất trẻ tuổi anh tuấn.
Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng lông mi hắn rất dài, mũi thẳng, làn da thật trắng, thậm chí còn có chút cảm giác óng ánh. Môi…… Khô nứt chảy máu?
Yến Thanh Vi đánh giá một chút, người này khoảng chừng hai mấy tuổi, nói không chừng còn nhỏ tuổi hơn mình. Có lẽ hắn mới đi làm không lâu, còn chưa mất hết vẻ mặt trẻ con. Nhìn hắn bị tra tấn như thế, cô không khỏi thay hắn thở dài.
Kỳ thật, dựa vào tính cảnh giác được bồi dưỡng trong lúc làm ảnh vệ, lúc Yến Thanh Vi trói Ảnh Thập Tam, Thập Tam đã chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê.
Hắn cảm giác được có người đang di chuyển hắn. Bởi vì tình huống không rõ, bản thân tứ chi lại không có sức, nên hắn quyết định giả bộ bất tỉnh để xem xét ý đồ của người lạ.
Lần này nhiệm vụ của hắn thất bại, lại bị trọng thương, vốn không nghĩ có thể sống trở về.
Cho dù trở về, cũng nhất định sẽ vì thất trách mà bị xử tử, nói không chừng hắn phải chết một cách thảm hại hơn, thống khổ hơn. Cho nên Thập Tam dứt khoát dốc toàn lực đánh chết người đuổi theo hắn, một đường trốn tới nơi hoang vu.
Hắn vốn tưởng rằng, sẽ có thể cứ như vậy mà chết đi, sau đó bị dã thú ăn. Chỉ là muốn một mình chết đi trong im lặng, như vậy cũng không tính là phản bội đúng không? Thập Tam nghĩ vậy.
Không ngờ tới, thế mà lại có người đến động vào hắn. Hơn nữa, Thập Tam theo thói quen kiểm tra nội tức, lại phát hiện hắn dù bị thương nặng nhưng cũng không trí mạng.
Một chưởng ở ngực khiến hắn hộc máu, có lẽ nội tạng của hắn đã bị nát, hiện tại mặc dù đau nhức nhưng không có cảm giác phế phủ lệch vị trí. Hơn nữa trong đan điền còn có một tia nội tức yếu ớt.
Chẳng lẽ, hắn gặp tuyệt thế cao thủ hoặc là thần y ngoại thế, có thể cứu hắn một mạng?
Nhưng người tới không rõ, lỡ đâu ân nhân cứu mạng là kẻ thù hoặc người phía kẻ địch, họ muốn cứu hắn để tra khảo thì phải làm sao bây giờ?
Thập Tam đang do dự có nên mở mắt hay không, một bàn tay ấm áp nâng cổ hắn lên, sau đó một dòng nước chảy vào miệng hắn. Mặc dù là nước lạnh nhưng hắn đã chém giết một ngày một đêm, cộng thêm chạy bộ trăm dặm mà chưa được uống ngụm nước nào, đối với hắn mà nói, ngụm nước này chính là quỳnh tương ngọc dịch( ý chỉ thứ nước như ngọc).
Đáng tiếc là không tự chủ được mà nuốt mấy ngụm, Thập Tam liền bị sặc, cũng không thể giả bộ hôn mê nữa, hắn ho ra máu.
Yến Thanh Vi không ngờ được hắn đột nhiên tỉnh, lại ho thành như vậy, biết là phổi bị thương, uống nước quá nhanh, lại là nước lạnh mới bị kích thích thành như vậy. Cô nhẹ nhàng tới gần vỗ vỗ lưng của hắn.
Thập Tam cảm thấy người tới thiện ý, đang muốn nói lời cảm tạ, ngay sau đó liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hắn không thể tin ngẩng đầu, ngay phía sau vật thể phát sáng [ đèn pin ] chiếu xuống, nhìn thấy khuôn mặt được hắn khắc sâu vào linh hồn kia.
Thập Tam như bị điện giật, vội vàng kêu:“Chủ nhân! Tiện nô nhiệm vụ thất bại, xin chủ nhân trách phạt!” Sau đó đã định quỳ xuống đất tạ lỗi, đáng tiếc vết thương trên người làm cho hắn không động được. Ngay sau đó, hắn liền phát hiện tay hắn đang bị trói.
Thập Tam bỏ qua cảm giác đau nhức, hắn giờ chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo: Chủ nhân trói hắn lại, đây là cái ý tứ gì?
Đối với ảnh vệ bọn họ thì sinh mệnh chính là của chủ nhân, tất cả phải nghe lệnh chủ nhân. Chủ nhân tùy tiện nói hắn đi chết hắn cũng phải nghe, không được do dự nửa phần. Hiện tại chủ nhân trói hắn, chẳng lẽ là chủ nhân không còn tín nhiệm hắn nữa?
Đúng rồi, hắn còn có một hơi nhưng không trở về tạ lỗi mà tự tiện chạy đến dã ngoại chờ chết, nhất định làm chủ nhân tức giận.
Hiện tại hắn thế mà lại không chết, chủ nhân sẽ trừng phạt hắn như thế nào? Thập Tam nhớ tới thủ đoạn của chủ nhân, không tự chủ được rùng mình một cái.
Yến Thanh Vi cũng bị phản ứng kịch liệt của hắn làm phát hoảng, nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, lại nhìn thấy Thập Tam giãy dụa không để ý miệng vết thương, chậm rãi hướng tới cô quỳ xuống, cô liền hết hồn ném cả đèn pin.
Chẳng lẽ người nọ là bị bệnh thần kinh? Đúng rồi, hắn vừa rồi nói cái gì “Chủ nhân”, lại như vậy trang phục cổ quái, người lại bị thương ngoài dã ngoại, chẳng lẽ là kẻ có tâm lý biến thái? Hoặc là cái chịu ngược cuồng, cùng người ngoạn SM*?
(*SM là những hành đông XX một cách bạo ngược, dùng những dụng cụ cực kì biến thái)
Đáng tiếc cô không có này đặc thù ham thích, cũng không phải cuồng ngược đãi. Chỉ là người hắn như vậy, có lẽ cũng không tấn công được cô. Yến Thanh Vi nghĩ vậy, hơi chút yên lòng.
“Tôi không phải chủ nhân của anh, chỉ là đi ngang qua nơi này vô tình gặp anh.”
Thập Tam nghe được lời của cô, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng hốt: Chủ nhân không cần hắn nữa rồi sao? Thậm chí không thừa nhận hắn? Hắn cố gắng xoay người mang đến đau đớn, hai tay bị trói sau lưng liên tục dập đầu nói:“Tiện nô biết sai, cũng không dám nữa. Xin chủ nhân tha thứ lần này, xin chủ nhân trách phạt tiện nô!”
Yến Thanh Vi hết chỗ nói rồi, người này chỉ sợ không chỉ là thích chịu ngược đãi, mà còn cuồng cố chấp. Cố chấp biến mình thành nô lệ. Mà cô, cực kỳ bất hạnh, kỳ diệu trở thành chủ nhân trong tưởng tượng của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.