Chương 17: Không thu hoạch được gì
Y Y
21/07/2023
Chẳng là, xem xong màn kịch vừa rồi của Tẩy Mặc, Thịnh Hoài bỗng nhiên
hiểu ra tại sao lúc đi ra mặt mày Triệu Xá lại hết xanh rồi trắng như
vậy, nhìn dáng vẻ Thịnh Tây và công chúa đối đáp hợp lý, một lòng không
thừa nhận chuyện này. Dù sao tin tức này cũng là từ Dục Vương phủ truyền ra, cũng chẳng có ai có chứng cứ chứng minh Thịnh Tây thông đồng với kẻ địch phản quốc.
Danh tiếng Vĩnh Ninh công chúa đồn xa cả kinh thành, Triệu Xá không dám chọc tới bà cô này, lập tức nhận tội, nói: "Công chúa bớt giận, là ti chức quá phận."
Vĩnh Ninh 'hừ' một tiếng, lạnh lùng liếc xéo hắn, cảnh báo nói: "Hỏi cho tử tế."
Triệu Xá thầm thở dài trong lòng, thái độ trở nên hòa hoãn hơn: "Tẩy Mặc, ngươi nói rằng mình không biết Thịnh Tây, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi hầu hạ công chúa được bao lâu rồi?"
"Bẩm đại nhân, khoảng 1 năm trước."
"Mới được 1 năm sao?"
"Nô tỳ mất cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, một năm trước mẫu thân cũng qua đời vì bệnh, nô tỳ không có tiền an táng cho nương, đành phải bán thân táng mẫu..." Nói đến đây, thanh âm Tẩy Mặc có chút nức nở, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, "May thay, công chúa tiếc thương, mua nô tỳ, an táng gia mẫu, đại ân đại đức này ta không cách nào trả hết...." Nàng còn chưa dứt lời, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má, thoạt trông yếu đuối vô cùng, phải gọi là người thấy người thương.
Trong lòng Thịnh Hoài ngứa ngáy, muốn ôm mỹ nhân vào lòng an ủi, lau khô nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng, chẳng là việc này cứ để công chúa làm đi thì hơn.
Vừa thấy chị em tốt khóc lóc, Vĩnh Ninh đã lập tức đau lòng, nhíu mày ôm lấy nàng —— đáng tiếc, bị cái cơ thể nhỏ con liên lụy nên càng nhìn càng giống như nàng đang dựa lên người Tẩy Mặc vậy...
Tóm lại, sau một hồi Vĩnh Ninh công chúa đem hết những lời lẽ tốt đẹp tới an ủi nàng cuối cùng cũng có thể bình ổn lại dòng cảm xúc bấp bênh của Tẩy Mặc. Sau đó nàng quay đầu lại trừng mắt với Triệu Xá, tức giận nói: "Những chuyện này đã luôn là cái gai trong lòng tỷ tỷ, thứ ngươi đang muốn hỏi là về Thịnh Tây, đang yên đang lành lôi chuyện này ra làm gì?"
Triệu Xá hỏi đến mức làm Tẩy Mặc khóc nức nở, hắn xấu hổ, ngập ngừng mãi chẳng nói ra được gì, thật sự là trong lòng có nỗi khổ mà chẳng thể nào nói ra, ầy, đang không tự nhiên ôm về cái cục diện rối rắm này làm gì cơ chứ, Dục Vương dễ đối phó lắm sao? Vĩnh Ninh công chúa dễ nói chuyện lắm hả? Ai đẩy cho hắn vụ này, liệu mà ăn đòn đi.
Những lời này cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ trong lòng, hiện giờ Triệu Xá chỉ có thể dịu giọng nói: "Mong công chúa thứ tội, sự việc này có liên quan đến an nguy của xã tắc, hoàng thượng hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ tra rõ việc này, ti chức cũng chỉ là nhất thời nóng vội."
Thấy hắn mang cả hoàng đế ra làm lá chắn, Vĩnh Ninh chỉ có thể bĩu môi, không vui nói: "Tỷ tỷ mệt rồi, ngươi có gì thắc mắc cứ việc hỏi ta."
Triệu Xá lập tức cau mày, nhưng hắn cũng không muốn lấn đến chọc giận công chúa, chỉ có thể nhún nhường nói: "Mạo phạm"
"Xin hỏi công chúa, Thịnh Tây là thị vệ của người sao?"
"Không phải."
"Hả?"
"Chẳng qua chỉ là một tên ảnh vệ ti tiện Vương huynh rảnh rỗi nuôi mà thôi," Vĩnh Ninh công chúa cười lạnh nói, "Vương huynh thấy ta có hứng thú mới đưa ta chơi vài ngày, thế nào, ngươi có ý kiến sao?"
"Lén nuôi dưỡng ảnh vệ là vi phạm..."
"Hừ, Cố Thanh Phong tùy tiện bịa đặt ra mớ quy củ đó, vậy mà các ngươi thật sự coi nó là khuôn pháp sao? Nào có quan viên nào không lén nuôi mấy cái thứ này, kể cả trong phủ tên Cố Thanh Phong kia cũng nuôi một nhóm ảnh vệ," Vĩnh Ninh công chúa từ trước đến nay luôn là người thích đâm chọc mỉa mai, chế diễu nói: "Ngươi muốn dùng cái cớ này để buộc tội Vương huynh sao?"
Nồi lớn như vậy ụp tới, Triệu Xá nào dám nhận, vội vàng nói: "Công chúa hiểu lầm, ti chức chỉ hỏi chuyện bình thường thôi."
Vĩnh Ninh công chúa mất kiên nhẫn nói: "Ngươi rốt cuộc còn muốn hỏi cái gì thì hỏi nốt đi, lần sau đừng có mà đến làm phiền ta."
Triệu Xá ôn tồn mềm mỏng hỏi: "Công chúa thân phận cao quý, cớ sao lại có hứng thú với một tên ảnh vệ nho nhỏ kia?"
"Hắn giỏi chạm trổ khắc gỗ, ta nhất thời hứng thú nên muốn đến xem một chút, với cả, ta vui, không được chắc?"
Trong Vương phủ có một tên ảnh vệ khắc gỗ điêu luyện, còn từng được hoàng thượng tán dương, Triệu Xá biết chuyện này, nghe đồn bức thư đó được giấu trong một tác phẩm điêu khắc để giấu tai mắt, trong lòng hắn khẽ động, nói: "Ti chức có thể đến xem những bức tượng gỗ chạm khắc đó không?"
Mặc dù Vĩnh Ninh công chúa không vui, nhưng dẫu sao cái này cũng là vụ án mà hoàng thượng quan tâm, Vĩnh Ninh biết mình không thể cản trở hắn điều tra, đành phải dẫn hắn đến phòng của Thịnh Tây.
Một đám người nối đuôi nhau đi trên con đường ngoằn ngoèo, đi qua một khu vườn trúc nho nhỏ mới đến được phòng của Thịnh Tây — mỗi ảnh vệ đều có thể tự mình lựa một nơi nào đó trong Vương phủ để ở, đa số đều chỉ chọn ở trong ngôi nhà nát xung quanh chẳng có mống người nào, yêu cầu cao lắm thì cũng giống như Thịnh Nam, hối lộ quản gia sắp xếp cho một căn phòng cao cấp, có người sẽ giống như Thịnh Tây, chọn ở vùng rìa ngoài Vương phủ, nơi nằm gọn trong rừng trúc và có những con suối nhỏ chảy quanh, giống như một cao nhân ẩn cư nào đó.
Nếu muốn học đòi văn vẻ thì cảnh trí sau núi chẳng phải sẽ hợp hơn sao, nếu có bản lĩnh thì đừng có sống dựa dẫm vào công chúa nữa!! Vừa ổn định cơ thể, vừa âm thầm chửi thề trong lòng.
Triệu Xá mang người tới lục soát trong phòng một lượt cũng chẳng phát hiện ra cái gì khả nghi, bài trí trong phòng rất đơn giản, thứ có nhiều nhất trong phòng là các tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thiện, hắn cũng không tìm được cái bức thư thông đồng ngoại địch nào chứ đừng nói là con heo đất chiêu tài trong lời đồn.
"Ở đây giống như thiếu thiếu cái gì đó." Triệu Xá nói.
Vĩnh Ninh công chúa nhìn hắn với ánh mắt 'Nói nhanh, ta xem ngươi có thể phun ra cái gì' thản nhiên hỏi: "Ồ, thiếu cái gì?"
Triệu Xá căng da đầu đáp: "Khụ, dám hỏi công chúa, bức tượng điêu khắc con heo chiêu tài tinh xảo trong lời đồn kia ở đâu?"
Hai tên đứng sau Triệu Xá đã đông cứng tại chỗ, cái trò nịnh hót này quá mức dở tệ luôn, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh lão đại nhà mình nghẹn khuất như vậy bao giờ.
Thịnh Hoài núp ở một bên, nghe vậy thì đôi mắt khẽ híp lại, trong lòng cười như điên, cuối cùng cũng có người được trải nghiệm cái cảm giác bị công chúa vũ nhục đến nghẹn khuất mà chẳng thể làm gì. Triệu Xá có biết cái vỏ bọc Cẩm Y Vệ lạnh lùng của hắn ta vừa bị đạp đổ rồi không hả? hahaha, đúng là thiếu niên tuổi trẻ chưa trải sự đời, mau hướng Thịnh Hoài đại nhân học hỏi bí quyết giữ vững sự lạnh lùng đi.
Vĩnh Ninh công chúa cũng xuýt nữa không giữ nổi khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nữa, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Con heo nào? Ta cũng chưa từng nghe tới, lời đồn này từ đâu ra thế? Triệu đại nhân phá án công minh nghiêm chính, nào có thể dễ dàng tin mấy lời đồn đãi như vậy?"
Triệu Xá coi như là biết chuyến này mình đi công cốc rồi.
Lúc trước hắn tra hỏi Thịnh Tây thì y nhất quyết không chịu hợp tác, chỉ một mực nói rằng mình phụng mệnh đi bảo vệ công chúa, còn lại không biết gì hết, đến cả heo chiêu tài gì đó hắn cũng không biết, đến khi hỏi lại Tẩy Mặc thì nàng lại nói mình không quen biết Thịnh Tây, bây giờ ở đây cũng chẳng thu hoạch được gì.
Hoặc là những người này đã thông đồng với nhau để tiêu hủy bằng chứng, hoặc là những gì hắn nghe ngóng được là tin đồn thất thiệt.
Triệu Xá lạnh lùng cáo biệt, hắn quyết định trước tiên phải trở về tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt kia dần cho một trận nhừ tử, không cần biết là thật hay giả, dám cả gan tung tin tức trong triều ra, là thấy chán thở rồi sao?
Nếu tin tức là thật, thì hẳn là người này phải biết được nội tình nào đó, nếu mà là giả, hē, hē.
Danh tiếng Vĩnh Ninh công chúa đồn xa cả kinh thành, Triệu Xá không dám chọc tới bà cô này, lập tức nhận tội, nói: "Công chúa bớt giận, là ti chức quá phận."
Vĩnh Ninh 'hừ' một tiếng, lạnh lùng liếc xéo hắn, cảnh báo nói: "Hỏi cho tử tế."
Triệu Xá thầm thở dài trong lòng, thái độ trở nên hòa hoãn hơn: "Tẩy Mặc, ngươi nói rằng mình không biết Thịnh Tây, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi hầu hạ công chúa được bao lâu rồi?"
"Bẩm đại nhân, khoảng 1 năm trước."
"Mới được 1 năm sao?"
"Nô tỳ mất cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, một năm trước mẫu thân cũng qua đời vì bệnh, nô tỳ không có tiền an táng cho nương, đành phải bán thân táng mẫu..." Nói đến đây, thanh âm Tẩy Mặc có chút nức nở, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, "May thay, công chúa tiếc thương, mua nô tỳ, an táng gia mẫu, đại ân đại đức này ta không cách nào trả hết...." Nàng còn chưa dứt lời, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má, thoạt trông yếu đuối vô cùng, phải gọi là người thấy người thương.
Trong lòng Thịnh Hoài ngứa ngáy, muốn ôm mỹ nhân vào lòng an ủi, lau khô nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng an ủi nàng, chẳng là việc này cứ để công chúa làm đi thì hơn.
Vừa thấy chị em tốt khóc lóc, Vĩnh Ninh đã lập tức đau lòng, nhíu mày ôm lấy nàng —— đáng tiếc, bị cái cơ thể nhỏ con liên lụy nên càng nhìn càng giống như nàng đang dựa lên người Tẩy Mặc vậy...
Tóm lại, sau một hồi Vĩnh Ninh công chúa đem hết những lời lẽ tốt đẹp tới an ủi nàng cuối cùng cũng có thể bình ổn lại dòng cảm xúc bấp bênh của Tẩy Mặc. Sau đó nàng quay đầu lại trừng mắt với Triệu Xá, tức giận nói: "Những chuyện này đã luôn là cái gai trong lòng tỷ tỷ, thứ ngươi đang muốn hỏi là về Thịnh Tây, đang yên đang lành lôi chuyện này ra làm gì?"
Triệu Xá hỏi đến mức làm Tẩy Mặc khóc nức nở, hắn xấu hổ, ngập ngừng mãi chẳng nói ra được gì, thật sự là trong lòng có nỗi khổ mà chẳng thể nào nói ra, ầy, đang không tự nhiên ôm về cái cục diện rối rắm này làm gì cơ chứ, Dục Vương dễ đối phó lắm sao? Vĩnh Ninh công chúa dễ nói chuyện lắm hả? Ai đẩy cho hắn vụ này, liệu mà ăn đòn đi.
Những lời này cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ trong lòng, hiện giờ Triệu Xá chỉ có thể dịu giọng nói: "Mong công chúa thứ tội, sự việc này có liên quan đến an nguy của xã tắc, hoàng thượng hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ tra rõ việc này, ti chức cũng chỉ là nhất thời nóng vội."
Thấy hắn mang cả hoàng đế ra làm lá chắn, Vĩnh Ninh chỉ có thể bĩu môi, không vui nói: "Tỷ tỷ mệt rồi, ngươi có gì thắc mắc cứ việc hỏi ta."
Triệu Xá lập tức cau mày, nhưng hắn cũng không muốn lấn đến chọc giận công chúa, chỉ có thể nhún nhường nói: "Mạo phạm"
"Xin hỏi công chúa, Thịnh Tây là thị vệ của người sao?"
"Không phải."
"Hả?"
"Chẳng qua chỉ là một tên ảnh vệ ti tiện Vương huynh rảnh rỗi nuôi mà thôi," Vĩnh Ninh công chúa cười lạnh nói, "Vương huynh thấy ta có hứng thú mới đưa ta chơi vài ngày, thế nào, ngươi có ý kiến sao?"
"Lén nuôi dưỡng ảnh vệ là vi phạm..."
"Hừ, Cố Thanh Phong tùy tiện bịa đặt ra mớ quy củ đó, vậy mà các ngươi thật sự coi nó là khuôn pháp sao? Nào có quan viên nào không lén nuôi mấy cái thứ này, kể cả trong phủ tên Cố Thanh Phong kia cũng nuôi một nhóm ảnh vệ," Vĩnh Ninh công chúa từ trước đến nay luôn là người thích đâm chọc mỉa mai, chế diễu nói: "Ngươi muốn dùng cái cớ này để buộc tội Vương huynh sao?"
Nồi lớn như vậy ụp tới, Triệu Xá nào dám nhận, vội vàng nói: "Công chúa hiểu lầm, ti chức chỉ hỏi chuyện bình thường thôi."
Vĩnh Ninh công chúa mất kiên nhẫn nói: "Ngươi rốt cuộc còn muốn hỏi cái gì thì hỏi nốt đi, lần sau đừng có mà đến làm phiền ta."
Triệu Xá ôn tồn mềm mỏng hỏi: "Công chúa thân phận cao quý, cớ sao lại có hứng thú với một tên ảnh vệ nho nhỏ kia?"
"Hắn giỏi chạm trổ khắc gỗ, ta nhất thời hứng thú nên muốn đến xem một chút, với cả, ta vui, không được chắc?"
Trong Vương phủ có một tên ảnh vệ khắc gỗ điêu luyện, còn từng được hoàng thượng tán dương, Triệu Xá biết chuyện này, nghe đồn bức thư đó được giấu trong một tác phẩm điêu khắc để giấu tai mắt, trong lòng hắn khẽ động, nói: "Ti chức có thể đến xem những bức tượng gỗ chạm khắc đó không?"
Mặc dù Vĩnh Ninh công chúa không vui, nhưng dẫu sao cái này cũng là vụ án mà hoàng thượng quan tâm, Vĩnh Ninh biết mình không thể cản trở hắn điều tra, đành phải dẫn hắn đến phòng của Thịnh Tây.
Một đám người nối đuôi nhau đi trên con đường ngoằn ngoèo, đi qua một khu vườn trúc nho nhỏ mới đến được phòng của Thịnh Tây — mỗi ảnh vệ đều có thể tự mình lựa một nơi nào đó trong Vương phủ để ở, đa số đều chỉ chọn ở trong ngôi nhà nát xung quanh chẳng có mống người nào, yêu cầu cao lắm thì cũng giống như Thịnh Nam, hối lộ quản gia sắp xếp cho một căn phòng cao cấp, có người sẽ giống như Thịnh Tây, chọn ở vùng rìa ngoài Vương phủ, nơi nằm gọn trong rừng trúc và có những con suối nhỏ chảy quanh, giống như một cao nhân ẩn cư nào đó.
Nếu muốn học đòi văn vẻ thì cảnh trí sau núi chẳng phải sẽ hợp hơn sao, nếu có bản lĩnh thì đừng có sống dựa dẫm vào công chúa nữa!! Vừa ổn định cơ thể, vừa âm thầm chửi thề trong lòng.
Triệu Xá mang người tới lục soát trong phòng một lượt cũng chẳng phát hiện ra cái gì khả nghi, bài trí trong phòng rất đơn giản, thứ có nhiều nhất trong phòng là các tác phẩm điêu khắc chưa hoàn thiện, hắn cũng không tìm được cái bức thư thông đồng ngoại địch nào chứ đừng nói là con heo đất chiêu tài trong lời đồn.
"Ở đây giống như thiếu thiếu cái gì đó." Triệu Xá nói.
Vĩnh Ninh công chúa nhìn hắn với ánh mắt 'Nói nhanh, ta xem ngươi có thể phun ra cái gì' thản nhiên hỏi: "Ồ, thiếu cái gì?"
Triệu Xá căng da đầu đáp: "Khụ, dám hỏi công chúa, bức tượng điêu khắc con heo chiêu tài tinh xảo trong lời đồn kia ở đâu?"
Hai tên đứng sau Triệu Xá đã đông cứng tại chỗ, cái trò nịnh hót này quá mức dở tệ luôn, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh lão đại nhà mình nghẹn khuất như vậy bao giờ.
Thịnh Hoài núp ở một bên, nghe vậy thì đôi mắt khẽ híp lại, trong lòng cười như điên, cuối cùng cũng có người được trải nghiệm cái cảm giác bị công chúa vũ nhục đến nghẹn khuất mà chẳng thể làm gì. Triệu Xá có biết cái vỏ bọc Cẩm Y Vệ lạnh lùng của hắn ta vừa bị đạp đổ rồi không hả? hahaha, đúng là thiếu niên tuổi trẻ chưa trải sự đời, mau hướng Thịnh Hoài đại nhân học hỏi bí quyết giữ vững sự lạnh lùng đi.
Vĩnh Ninh công chúa cũng xuýt nữa không giữ nổi khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nữa, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Con heo nào? Ta cũng chưa từng nghe tới, lời đồn này từ đâu ra thế? Triệu đại nhân phá án công minh nghiêm chính, nào có thể dễ dàng tin mấy lời đồn đãi như vậy?"
Triệu Xá coi như là biết chuyến này mình đi công cốc rồi.
Lúc trước hắn tra hỏi Thịnh Tây thì y nhất quyết không chịu hợp tác, chỉ một mực nói rằng mình phụng mệnh đi bảo vệ công chúa, còn lại không biết gì hết, đến cả heo chiêu tài gì đó hắn cũng không biết, đến khi hỏi lại Tẩy Mặc thì nàng lại nói mình không quen biết Thịnh Tây, bây giờ ở đây cũng chẳng thu hoạch được gì.
Hoặc là những người này đã thông đồng với nhau để tiêu hủy bằng chứng, hoặc là những gì hắn nghe ngóng được là tin đồn thất thiệt.
Triệu Xá lạnh lùng cáo biệt, hắn quyết định trước tiên phải trở về tìm ra kẻ tung tin đồn thất thiệt kia dần cho một trận nhừ tử, không cần biết là thật hay giả, dám cả gan tung tin tức trong triều ra, là thấy chán thở rồi sao?
Nếu tin tức là thật, thì hẳn là người này phải biết được nội tình nào đó, nếu mà là giả, hē, hē.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.