Chương 20
Hoa Điền Bắc
26/11/2014
“Vậy em đi đi, anh chờ em ở nhà.” Anh xã sờ sờ mặt em, nhìn theo em rời đi.
“Em mặc xong quần áo đẹp mặt hơn.” Trịnh Thái người này có một tật xấu, là nói mà không dùng đầu óc. Thật ra, em vẫn hiểu ý anh ta. Ở bệnh viện hai người đều mặc áo bệnh nhân, hiện tại một thân quần áo mốt, tự nhiên bắt làm trò hề. Nhưng mà, người qua đường không hiểu, câu nói kia làm người ta sợ không ngớt, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn lại, tựa như anh ta và em đang làm gì đó không phải cho người làm.
“Durex, vả miệng!” Em vừa nói vừa giơ móng vuốt của Durex chụp lên miệng Trịnh Thái.
“Canxi oxit, cái tên này cũng quá tuyệt đi!” Trịnh Thái nhìn Durex nhà em, Durex nhà em cũng nhìn anh ta. Mọi người xem, bọn họ thật giống nhau!
“Nắm nắm tay!” Em đem ngón chân của Durex giao vào tay Trịnh Thái, Trịnh Thái rất phối hợp nắm chân nó lắc lắc hai lượt.
“Ai, em không phải bảo anh mang đồ ăn vặt sao!”
Em cùng Trịnh Thái ngồi trên ghế đá ở công viên nhìn Durex ăn đến vui vẻ.
“Bạn em đâu?” Lúc này Trịnh Thái mới nhớ ra đồ ăn vặt là chuẩn bị cho ai.
“Không phải em mới giới thiệu cho hai người làm quen sao!” Nói xong, em nhìn khuôn mặt ngờ nghệch, khó hiểu của Trịnh Thái, nhịn không được phì cười.
“Giỏi, em đùa giỡn anh!”
Tuy rằng sắp đến mùa xuân, nhưng ngoài trời vẫn rất lạnh, hai người ở công viên chơi lập tức lạnh chịu không nổi.
“Nếu không, đến nhà em đi! Hôm qua mẹ mẹ em còn nhắc đến anh đâu!” Mẹ mẹ em nói Trịnh Thái trông như con gái ~.~
“Dì cũng quá quan tâm!” Trịnh Thái mà biết mẹ em nói gì, khẳng định là núi lửa phun trào.
Lúc em về đến nhà, không khí có điểm ngưng trọng. Em hấp hấp cái mũi như Durex cẩn thận ngửi ngửi trong không khí, hình như ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trên trường bắn. Sắc mặt ba ba thực không tốt, mặt nhăn mày nhíu cùng một chỗ, hung hăng trừng mắt anh xã. Anh xã nhìn thấy em cùng Trịnh Thái trở về, sắc mặt có chút không tốt. Thì ra, anh cũng biết ghen. Hoặc là, anh cảm thấy vợ cùng người đàn ông khác qua lại cảm thấy mất mặt.
Nhận túi chườm nóng từ dì giúp việc, em ngồi xuống sô pha sưởi ấm. Tay Trịnh Thái cầm lấy tùi chườm nóng từ mẹ mẹ, cảm kích đến đôi mắt đều đỏ.
“Miệng vết thương còn đau phải không?” Anh xã sán lại đây tháo mũ em xuống, thật cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của em.
“Hơi ngứa.” Em giơ tay định gãi, lại bị anh xã ngăn lại.
“Kia chứng tỏ miệng vết thương đang khép lại, trăm ngàn không thể gãi.”
“Canxi oxit, sao anh không nói sớm!” Trịnh Thái đã gãi đến tay đầy máu. Để cầm máu cho anh ta, trong nhà loạn một trận gà bay chó sủa, để em cùng anh xã mặt đối mặt, nhìn nhau không nói gì. Anh cúi đầu hôn hôn miệng vết thương của em nói:
“Thực xin lỗi.”
“Biến ngay!” Ba ba chỉ vào cửa đột nhiên mở miệng.
“Ông làm cái gì vậy! Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nói, sao có thể đi?” Mẹ mẹ nhanh nhanh khuyên ba ba. Em ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh xã, nhìn nhìn lại ba ba, quả nhiên, hai người cãi nhau. Anh xã nhìn em, sau đó đứng dậy.
“Ba, mẹ, con đi trước.”
Ba ba mẹ mẹ cũng không giống bình thường nhiệt tình tiễn bước anh. Đại khái, lúc em không ở đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó. Em nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh xã, kìm lòng không được định đưa anh tới cửa, sau đó nói với anh chú ý lái xe an toàn.
“Con ngồi xuống cho ba!” Ba ba một câu làm em đứng sững ở đó. Anh xã cũng tạm dừng một chút, quay đầu nhìn em một cái. Cái nhìn kia, tựa như cất chứa rất nhiều đau thương. Kỳ quái, kẻ đuối lý rõ ràng là anh, vì sao em lại cảm thấy áy náy?
Buổi tối, ngay cả Bối Bối đang trọ ở trường cũng bị gọi trở về.
“Gọi con về làm gì? Hình như cũng không có đồ ăn ngon.” Bối Bối nhìn đồ ăn trên bàn, nhíu nhíu mày.
“Trong nhà có chuyện, com nước xong nói sau.” Ba ba lên tiếng.
Ăn tối xong, em ngồi ở sô pha mà “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.
Ba ba đem chuyện anh xã mang đứa nhỏ về nhà nói cho mọi người nghe. Sau đó, hỏi:
“Bảo Bối nên làm gì bây giờ?”
Đúng vậy, em nên làm cái gì bây giờ?
Cái bàn bị đập “rầm” một tiếng, vang khắp cả phòng vốn yên tĩnh, cả nhà đều bị dọa tới mức run run.
“Mệt ba lúc ấy còn cảm thấy nó là thanh niên rất được!” Ba ba thực hối hận nói.
“Kẻ phụ tình như vậy, quả thực chính là Trần Thế Mĩ!” Trịnh Thái cũng đặc biệt tức giận. Đừng hỏi em vì sao anh ta lại xuất hiện trong cuộc họp gia đình này. Kỳ thật em cũng không biết vì sao anh ta lại được giữ lại. Hình như anh ta làm nũng nói với mẹ mẹ, mẹ mẹ anh ta đi công tác, trong nhà lạnh như băng chỉ có anh ta một mình. Mẹ mẹ mềm lòng, nói cháu cứ xem nơi này như nhà mình. Vì thế, anh ta vô tư không coi mình là khách, còn tham gia vào cuộc họp gia đình em. Hiển nhiên, người đang nổi nóng như ba ba phi thường thích người ủng hộ hết lòng Trịnh Thái này.
“Đúng, li hôn đi!” Bối Bối ngữ ra kinh người, bị mẹ mẹ nhéo cho.
“Ai cho con nói bậy, không biết đúng mực! Phá một tòa miếu thì được nhưng không được làm hỏng một cuộc hôn nhân, con hiểu hay không hả?” Em biết mẹ mẹ đây đều là nói cho em cùng ba ba nghe, Bối Bối đáng thương biến thành người hi sinh, không sao, da thịt nó vừa dầy vừa béo, hẳn là không sao. Hơn nữa quyền đầu của mẹ mẹ nhiều nhất chỉ là không có nội lực, tay mềm như bông, không mạnh chút nào.
“Lúc trước tôi đem con gái yêu giao cho nó, bà xem xem hiện tại con mình bị tra tấn thành bộ dáng gì? Con gái tôi ngay cả bát còn chưa rửa bao giờ, lấy chồng không đến nửa năm đã phải nấu cơm! Nó còn không biết điều!” Ba ba thực phẫn nộ.
“Ba … Kia đều là con tự nguyện….” Em đột nhiên thật muốn rơi lệ.
“Con câm miệng cho ba!” Ba ba quát một tiếng đứng lên cầm lấy tay phải của em giơ lên cho mọi người xem:
“Nhìn thấy không, là vết chai!” Nói xong, ba ba đỏ mắt, mẹ mẹ em đã muốn khóc không thành tiếng.
Tóm lại, trong nhà chia thành hai phái, một là phái Duy tân, muốn em cùng anh xã ly hôn, tìm người tốt hơn. Phái Duy tân lấy ba ba đứng đầu, thành viên bao gồm ba ba, Bối Bói cùng người ngoài Trịnh Thái. Phái kia là phái Bảo hoàng, lấy mẹ mẹ đứng đầu, thành viên chỉ có một em gái. Mà em, phân vân không chừng.
Mẹ mẹ nói anh xã hình như bị bất đắc dĩ mới phải thế này, còn nguyên nhân vì sao mẹ không rõ lắm. Anh xã vốn định giải thích, nhưng bị ba ba nổi giận đánh gãy. Giải thích tương đương che giấu, che giấu tương đương sự thật. Ba ba là người thực sự cầu thị, nhưng lúc này đây bởi vì em, bị phẫn nộ che mắt, chỉ tin tưởng trước mắt nhìn thấy, mà không có tâm tình theo đuổi chân tướng phía sau. Mà ý của mẹ mẹ là anh xã không phải người như thế, anh chắc chắn có lí do riêng, mọi người nhất là em chờ một chút xem, loại chuyện này một khi hiểu nhầm, liền nghiêm trọng, dù sao liên quan trực tiếp đến hôn nhân của anh và em. Nhưng anh xã vẫn không xuất hiện, đừng nói đến giải thích. Mẹ mẹ chỉ có thể khuyên bảo ba ba, đàn ông ngẫu nhiên phạm sai lầm cũng không phải không thể tha thứ. Nếu anh có thể cải tà quy chính, em nên về lại với anh. Ba ba nói mẹ mẹ đây là thừa lời! Anh xã làm vậy với em, chỉ có một con đường đó, là ly hôn!
Em chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với anh xã, nhưng lại không biết nên làm thế nào để đối mặt với tình trạng hiện tại, chỉ có thể làm đà điểu trốn tránh, mỗi ngày ngây ngô nhìn trong nhà gà bay chó sủa, loạn càng thêm loạn.
~~~oOo~~~
(1) Canxi oxit: viết tắt là Cao, Cao lại là phiên âm của từ 肏 – tiếng Đan Mạch dùng để chửi bậy, tương tự Fuck trong tiếng anh.
“Em mặc xong quần áo đẹp mặt hơn.” Trịnh Thái người này có một tật xấu, là nói mà không dùng đầu óc. Thật ra, em vẫn hiểu ý anh ta. Ở bệnh viện hai người đều mặc áo bệnh nhân, hiện tại một thân quần áo mốt, tự nhiên bắt làm trò hề. Nhưng mà, người qua đường không hiểu, câu nói kia làm người ta sợ không ngớt, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn lại, tựa như anh ta và em đang làm gì đó không phải cho người làm.
“Durex, vả miệng!” Em vừa nói vừa giơ móng vuốt của Durex chụp lên miệng Trịnh Thái.
“Canxi oxit, cái tên này cũng quá tuyệt đi!” Trịnh Thái nhìn Durex nhà em, Durex nhà em cũng nhìn anh ta. Mọi người xem, bọn họ thật giống nhau!
“Nắm nắm tay!” Em đem ngón chân của Durex giao vào tay Trịnh Thái, Trịnh Thái rất phối hợp nắm chân nó lắc lắc hai lượt.
“Ai, em không phải bảo anh mang đồ ăn vặt sao!”
Em cùng Trịnh Thái ngồi trên ghế đá ở công viên nhìn Durex ăn đến vui vẻ.
“Bạn em đâu?” Lúc này Trịnh Thái mới nhớ ra đồ ăn vặt là chuẩn bị cho ai.
“Không phải em mới giới thiệu cho hai người làm quen sao!” Nói xong, em nhìn khuôn mặt ngờ nghệch, khó hiểu của Trịnh Thái, nhịn không được phì cười.
“Giỏi, em đùa giỡn anh!”
Tuy rằng sắp đến mùa xuân, nhưng ngoài trời vẫn rất lạnh, hai người ở công viên chơi lập tức lạnh chịu không nổi.
“Nếu không, đến nhà em đi! Hôm qua mẹ mẹ em còn nhắc đến anh đâu!” Mẹ mẹ em nói Trịnh Thái trông như con gái ~.~
“Dì cũng quá quan tâm!” Trịnh Thái mà biết mẹ em nói gì, khẳng định là núi lửa phun trào.
Lúc em về đến nhà, không khí có điểm ngưng trọng. Em hấp hấp cái mũi như Durex cẩn thận ngửi ngửi trong không khí, hình như ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trên trường bắn. Sắc mặt ba ba thực không tốt, mặt nhăn mày nhíu cùng một chỗ, hung hăng trừng mắt anh xã. Anh xã nhìn thấy em cùng Trịnh Thái trở về, sắc mặt có chút không tốt. Thì ra, anh cũng biết ghen. Hoặc là, anh cảm thấy vợ cùng người đàn ông khác qua lại cảm thấy mất mặt.
Nhận túi chườm nóng từ dì giúp việc, em ngồi xuống sô pha sưởi ấm. Tay Trịnh Thái cầm lấy tùi chườm nóng từ mẹ mẹ, cảm kích đến đôi mắt đều đỏ.
“Miệng vết thương còn đau phải không?” Anh xã sán lại đây tháo mũ em xuống, thật cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của em.
“Hơi ngứa.” Em giơ tay định gãi, lại bị anh xã ngăn lại.
“Kia chứng tỏ miệng vết thương đang khép lại, trăm ngàn không thể gãi.”
“Canxi oxit, sao anh không nói sớm!” Trịnh Thái đã gãi đến tay đầy máu. Để cầm máu cho anh ta, trong nhà loạn một trận gà bay chó sủa, để em cùng anh xã mặt đối mặt, nhìn nhau không nói gì. Anh cúi đầu hôn hôn miệng vết thương của em nói:
“Thực xin lỗi.”
“Biến ngay!” Ba ba chỉ vào cửa đột nhiên mở miệng.
“Ông làm cái gì vậy! Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho nói, sao có thể đi?” Mẹ mẹ nhanh nhanh khuyên ba ba. Em ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh xã, nhìn nhìn lại ba ba, quả nhiên, hai người cãi nhau. Anh xã nhìn em, sau đó đứng dậy.
“Ba, mẹ, con đi trước.”
Ba ba mẹ mẹ cũng không giống bình thường nhiệt tình tiễn bước anh. Đại khái, lúc em không ở đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó. Em nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh xã, kìm lòng không được định đưa anh tới cửa, sau đó nói với anh chú ý lái xe an toàn.
“Con ngồi xuống cho ba!” Ba ba một câu làm em đứng sững ở đó. Anh xã cũng tạm dừng một chút, quay đầu nhìn em một cái. Cái nhìn kia, tựa như cất chứa rất nhiều đau thương. Kỳ quái, kẻ đuối lý rõ ràng là anh, vì sao em lại cảm thấy áy náy?
Buổi tối, ngay cả Bối Bối đang trọ ở trường cũng bị gọi trở về.
“Gọi con về làm gì? Hình như cũng không có đồ ăn ngon.” Bối Bối nhìn đồ ăn trên bàn, nhíu nhíu mày.
“Trong nhà có chuyện, com nước xong nói sau.” Ba ba lên tiếng.
Ăn tối xong, em ngồi ở sô pha mà “như đứng đống lửa, như ngồi đống than”.
Ba ba đem chuyện anh xã mang đứa nhỏ về nhà nói cho mọi người nghe. Sau đó, hỏi:
“Bảo Bối nên làm gì bây giờ?”
Đúng vậy, em nên làm cái gì bây giờ?
Cái bàn bị đập “rầm” một tiếng, vang khắp cả phòng vốn yên tĩnh, cả nhà đều bị dọa tới mức run run.
“Mệt ba lúc ấy còn cảm thấy nó là thanh niên rất được!” Ba ba thực hối hận nói.
“Kẻ phụ tình như vậy, quả thực chính là Trần Thế Mĩ!” Trịnh Thái cũng đặc biệt tức giận. Đừng hỏi em vì sao anh ta lại xuất hiện trong cuộc họp gia đình này. Kỳ thật em cũng không biết vì sao anh ta lại được giữ lại. Hình như anh ta làm nũng nói với mẹ mẹ, mẹ mẹ anh ta đi công tác, trong nhà lạnh như băng chỉ có anh ta một mình. Mẹ mẹ mềm lòng, nói cháu cứ xem nơi này như nhà mình. Vì thế, anh ta vô tư không coi mình là khách, còn tham gia vào cuộc họp gia đình em. Hiển nhiên, người đang nổi nóng như ba ba phi thường thích người ủng hộ hết lòng Trịnh Thái này.
“Đúng, li hôn đi!” Bối Bối ngữ ra kinh người, bị mẹ mẹ nhéo cho.
“Ai cho con nói bậy, không biết đúng mực! Phá một tòa miếu thì được nhưng không được làm hỏng một cuộc hôn nhân, con hiểu hay không hả?” Em biết mẹ mẹ đây đều là nói cho em cùng ba ba nghe, Bối Bối đáng thương biến thành người hi sinh, không sao, da thịt nó vừa dầy vừa béo, hẳn là không sao. Hơn nữa quyền đầu của mẹ mẹ nhiều nhất chỉ là không có nội lực, tay mềm như bông, không mạnh chút nào.
“Lúc trước tôi đem con gái yêu giao cho nó, bà xem xem hiện tại con mình bị tra tấn thành bộ dáng gì? Con gái tôi ngay cả bát còn chưa rửa bao giờ, lấy chồng không đến nửa năm đã phải nấu cơm! Nó còn không biết điều!” Ba ba thực phẫn nộ.
“Ba … Kia đều là con tự nguyện….” Em đột nhiên thật muốn rơi lệ.
“Con câm miệng cho ba!” Ba ba quát một tiếng đứng lên cầm lấy tay phải của em giơ lên cho mọi người xem:
“Nhìn thấy không, là vết chai!” Nói xong, ba ba đỏ mắt, mẹ mẹ em đã muốn khóc không thành tiếng.
Tóm lại, trong nhà chia thành hai phái, một là phái Duy tân, muốn em cùng anh xã ly hôn, tìm người tốt hơn. Phái Duy tân lấy ba ba đứng đầu, thành viên bao gồm ba ba, Bối Bói cùng người ngoài Trịnh Thái. Phái kia là phái Bảo hoàng, lấy mẹ mẹ đứng đầu, thành viên chỉ có một em gái. Mà em, phân vân không chừng.
Mẹ mẹ nói anh xã hình như bị bất đắc dĩ mới phải thế này, còn nguyên nhân vì sao mẹ không rõ lắm. Anh xã vốn định giải thích, nhưng bị ba ba nổi giận đánh gãy. Giải thích tương đương che giấu, che giấu tương đương sự thật. Ba ba là người thực sự cầu thị, nhưng lúc này đây bởi vì em, bị phẫn nộ che mắt, chỉ tin tưởng trước mắt nhìn thấy, mà không có tâm tình theo đuổi chân tướng phía sau. Mà ý của mẹ mẹ là anh xã không phải người như thế, anh chắc chắn có lí do riêng, mọi người nhất là em chờ một chút xem, loại chuyện này một khi hiểu nhầm, liền nghiêm trọng, dù sao liên quan trực tiếp đến hôn nhân của anh và em. Nhưng anh xã vẫn không xuất hiện, đừng nói đến giải thích. Mẹ mẹ chỉ có thể khuyên bảo ba ba, đàn ông ngẫu nhiên phạm sai lầm cũng không phải không thể tha thứ. Nếu anh có thể cải tà quy chính, em nên về lại với anh. Ba ba nói mẹ mẹ đây là thừa lời! Anh xã làm vậy với em, chỉ có một con đường đó, là ly hôn!
Em chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với anh xã, nhưng lại không biết nên làm thế nào để đối mặt với tình trạng hiện tại, chỉ có thể làm đà điểu trốn tránh, mỗi ngày ngây ngô nhìn trong nhà gà bay chó sủa, loạn càng thêm loạn.
~~~oOo~~~
(1) Canxi oxit: viết tắt là Cao, Cao lại là phiên âm của từ 肏 – tiếng Đan Mạch dùng để chửi bậy, tương tự Fuck trong tiếng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.