Chương 57
Hoa Điền Bắc
26/11/2014
Em ôm một cục tức về
nhà, không đế ý tới sự ngăn cản của bố mẹ, cùng với sự giúp sực của Trần Tư Nam, ném tất cả đồ đạc của anh xã sang phòng bên cạnh, sau đó lại
lấy tất cả canh mới hầm xong cho mọi người ăn hết. Lần này thì anh xã
chọc giận em thật rồi! Lúc em vào lại phòng bếp còn thấy mẹ lén lút cất
một ít canh cho anh xã, đặt ở trong cặp lồng giữ nhiệt, em không nói hai lời liền đổ cả vào bát ăn của Durex, thằng nhóc còn uống rất hăng hái.
Nhìn đi, nhìn đi, Durex nhà em ăn đồ em làm còn biết vẫy đuôi cám ơn,
vậy còn anh già kia thì thế nào? Em trao thân xác cho anh, trái tim cũng trao cho anh, cả con cũng sinh liền một lúc hai đứa! Anh đúng là đồ “ăn cây táo, giào cây sung”! Cứ một năm lại cho em một niềm “bất ngờ” lớn!
Bố mẹ vây quanh em, sốt ruột hỏi em làm sao vậy. Làm sao? Trời biết em làm sao, em sao lại chọc vào một thằng đàn ông đào hoa rồi lấy hắn làm chồng! Em tức quá đành im lặng, thằng nhóc Trần Tư Nam lại thiếu kiên nhẫn, muốn nói ra lại bị em trừng mắt một cái nín thinh.
“Nói!” Bố thấy em không còn cách nào, liền chuyển hướng sang con cả nhà em. Con cả nhà em đáng thương chớp đôi mắt to, dáng người nho nhỏ vì bố em nói mà run rẩy.
“Nam Nam, mẹ con mình về phòng chơi bóng!” Không chọc được vào còn không biết trốn? Em nhanh như chớp kéo Trần Tư Nam về phòng, đóng cửa xong cả hai đưa em còn rất ăn ý đều dựa vào cửa phòng cùng thở phào một hơi. Bố em còn cố tìm hiểu, hai đứa em chẳng còn cách nào khác! Nhưng mà loại chuyện này cũng không muốn làm rõ ràng, em không muốn để bố mẹ lo lắng. Thà để hai người nghĩ em tùy hứng làm nũng còn hơn để biết em bị người đàn bà khác bắt nạt. Nhưng mà lúc nãy lại nghe nói có người biếu cho bố em ít quả vải, hai chúng em đặc biệt không có tiền đồ bị dụ dỗ, chạy như điên trở lại phòng khách, ăn no nê. Bố mẹ vẫn muốn nói cái gì, em vùi đầu vào ăn, coi nhưng không biết. Đương nhiên, hậu quả của việc ăn nhiều như vậy là buổi tối em bị tiêu chảy, chẳng những mình em khó chịu mà anh xã cũng bị em làm hại cả đêm không ngủ ngon được. Đương nhiên, đây là chuyện lúc sau. Bây giờ em hận không thể để anh xã kia ngày ngày đều ngủ không ngon! Thế mà lại gây họa đào hoa cho em!
Chưa đến giữa trưa anh xã đã về đến nhà, như bình thường, anh vào cửa chào mọi người xong rồi ôm em một cái, kết quả lần này bị em trực tiếp xoay người không nhìn, anh xấu hổ giơ tay ra đứng giữa phòng khách, vẻ mặt còn đang rất vui vẻ.
“Nam Nam, mẹ đưa con đi câu cá!” Bố mẹ, ánh mắt của hai người mang nghĩa ám chỉ rõ ràng, con thấy rồi đấy! Thật là, không biết ai mới là con ruột của hai người nữa đây. “Dạ!” Vẫn là con cả nhà em đáng yêu nhất, nghe lời em trăm phần trăm.
“Anh lái xe đưa hai người đi?” Dưới sự nhắc nhở của bố mẹ, anh xã phát hiệt chuyện này không hay rồi, rõ ràng không hiểu được biểu hiện của em, trước tiên là cứ nịnh bợ em cái đã. Cái này chứng tỏ điều gì?! Anh chột dạ!
“Không phiền đại giá của ngài!” Lúc con cả nhà em nói câu này còn mang đầy nhịp điệu, vẻ mặt kia, tuyệt. Em hận không thể ôm nó vào lòng chà đạp một phen.
“Thằng nhãi con, chuyện này liên quan gì đến con, người không liên quan, biến!” Anh xã hơi sửng sốt, một tay sốc thằng nhóc lên.
“Ông làm gì chứ?!” Em nhìn Trần Tư Nam bị anh xã vác cạnh sườn, từ chi quơ quào, bất chấp mình đang hờn dỗi, em lập tức chạy lại giải cứu. Thằng nhóc kia cũng gào thét mẹ, mẹ, vô cùng kịch liệt, như thể người đang ôm nó không phải là bố nó mà là quái thú.
Kết quả là anh xã chỉ đặt thằng nhóc xuống sô pha mà thôi, nhân lúc người khác còn chưa phản ứng được gì, anh đã túm lấy tay em, lôi thẳng em vào trong viện.
“Phi lễ, cường gian kìa!” Trước khi bị lôi ra khỏi phòng, em còn cố gắng bám lấy khung cửa, nhất quyết không chịu đi. Cuối cùng, anh gì vô sỉ, hạ lưu, đê tiện nhẹ nhàng ôm em ra xe! Quá đáng! Luật pháp ở đâu chứ? Ban ngày ban mặt dám bắt cóc con gái nhà lành! Đáng giận hơn là bố mẹ coi như cái gì cũng không nhìn thấy! Em hối hận vừa nãy còn nể mặt mũi anh xã mà không giải thích rõ ràng với bố mẹ! Bọn họ mà biết em bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, thể nào cũng không có thái độ như thế này!
“Lại chuyện gì nữa đây?” Bối Bối cưỡi con xem mới tậu của nó bất thình lình xuất hiện trước mắt em, như trời giáng thần binh xuống.
“Bối Bối nhanh ~ Anh ta bắt nạt chị! Hu hu….” Em bị anh xã già bịt miệng.
“Chị cậu lại làm loạn*, anh đưa chị cậu ra ngoài một lúc.” Cái gì gọi là nói dối mắt không nháy, mặt không đỏ? Đây là ví dụ điển hình! Lại còn cố ra vẻ đạo mạo, áo mũ chỉnh tề!
*Convert: Chị cậu lại hồ bính đáp (你姐又胡蹦跶呢): Jumbo chịu, không thể hiệu đoạn này. Có cao nhân thì xin chỉ điểm giúp kẻ hèn!
“Vậy à, hai người đang vội!” Bối Bối đần! Mày nhìn vào mắt chị mày đi, đây là ánh mắt cầu cứu! Đáng tiếc, nó nghe anh xã nói vậy xong, cũng chẳng thèm liếc nhìn em lấy một cái, hoa hoa lệ lệ đánh xe vào ga ra. Nhìn cái trình độ tín nhiệm như vậy, có thể thấy được anh già có bao nhiêu phúc hắc! Mới có vài năm, nhà em từ trên chí dưới bị anh thu mua sạch sẽ, chỉ có em với con trai cả là còn kiên trì phản kháng. Nhưng mà ở nhà chúng em, ngoại trừ hai đưa nhóc mới sinh ra thì lới nói của em với Trần Tư Nam chẳng có tí phân lượng nào cả!
Ôm em vào đến ghế phụ anh xã mới buông miệng em ra. Vỗn em định thừa cơ hội anh xã leo lên ghế lái thì chuồn xuống, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, người làm sai không phải là em, sao em phải sợ anh? Chuyện này cần phải làm cho rõ ràng, đã có tiền lệ hiểu nhầm một lần, em không muốn lại có lần thứ hai. Chuyện như vậy không còn có thể gọi là bất ngờ nữa rồi, càng sớm giải thích càng tốt.
“Chúng ta ăn su shi được không?” Anh xã lại đánh Thái Cực, rõ ràng có chuyện muốn hỏi em mà còn nhỏ nhẹ hỏi em. Em đã tổng kết ra quy luật hành xử của anh.
“Không, bà đây phải ăn Mc Donald’s!” Hứ! Thừa lúc anh còn có nhược điểm nằm trong tay em, em phải nắm lấy mà tùy hứng một phen!
“Lại đây.” Giọng anh xã trở nên hơi nghiêm túc. Em nổi giận, người anh hống phấn tri kỉ rải khắp thiên hay bây giờ lại muốn hắng giọng với em! Vì thế em tức giận mười phần quay sang, vừa muốn mở miệng bùng nổ lại bị anh xã hôn xuống bịt kín miệng.
Chờ hôn xong rồi em cũng nhũn ra, ghé vào ngực anh xã, thở hồng hộc, làm sao còn tí khí thế nào mà mở miệng?
“Vài ngày không để ý tới em, miệng lại không sạch sẽ rồi.” Anh xã bình thường trở lại, nhưng mà, anh nói chuyện khí định thần nhàn. Giỏi thật! Người này ở ngoài… lãng tử bây giờ còn muốn quản em? Thế giới này điên thật rồi! Em im lặng há miệng, cách một lớp quần áo hung hăng cán anh một cái ở chỗ hạt đậu đỏ. Đến lúc nghe tiếng anh già hít một hơi khí lạnh mới buông ra, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, thắt dây an toàn, anh xã lầm rầm một tiếng rồi cũng lãi xe. Kì thật, chỉ cần cẩn thận quan sát em, sẽ phát hiện em cũng không tin tưởng lắm, không dám nhìn vào mắt anh xã, bởi vì em cảm thấy chuyện lần này hơi kỳ quặc.
Bố mẹ vây quanh em, sốt ruột hỏi em làm sao vậy. Làm sao? Trời biết em làm sao, em sao lại chọc vào một thằng đàn ông đào hoa rồi lấy hắn làm chồng! Em tức quá đành im lặng, thằng nhóc Trần Tư Nam lại thiếu kiên nhẫn, muốn nói ra lại bị em trừng mắt một cái nín thinh.
“Nói!” Bố thấy em không còn cách nào, liền chuyển hướng sang con cả nhà em. Con cả nhà em đáng thương chớp đôi mắt to, dáng người nho nhỏ vì bố em nói mà run rẩy.
“Nam Nam, mẹ con mình về phòng chơi bóng!” Không chọc được vào còn không biết trốn? Em nhanh như chớp kéo Trần Tư Nam về phòng, đóng cửa xong cả hai đưa em còn rất ăn ý đều dựa vào cửa phòng cùng thở phào một hơi. Bố em còn cố tìm hiểu, hai đứa em chẳng còn cách nào khác! Nhưng mà loại chuyện này cũng không muốn làm rõ ràng, em không muốn để bố mẹ lo lắng. Thà để hai người nghĩ em tùy hứng làm nũng còn hơn để biết em bị người đàn bà khác bắt nạt. Nhưng mà lúc nãy lại nghe nói có người biếu cho bố em ít quả vải, hai chúng em đặc biệt không có tiền đồ bị dụ dỗ, chạy như điên trở lại phòng khách, ăn no nê. Bố mẹ vẫn muốn nói cái gì, em vùi đầu vào ăn, coi nhưng không biết. Đương nhiên, hậu quả của việc ăn nhiều như vậy là buổi tối em bị tiêu chảy, chẳng những mình em khó chịu mà anh xã cũng bị em làm hại cả đêm không ngủ ngon được. Đương nhiên, đây là chuyện lúc sau. Bây giờ em hận không thể để anh xã kia ngày ngày đều ngủ không ngon! Thế mà lại gây họa đào hoa cho em!
Chưa đến giữa trưa anh xã đã về đến nhà, như bình thường, anh vào cửa chào mọi người xong rồi ôm em một cái, kết quả lần này bị em trực tiếp xoay người không nhìn, anh xấu hổ giơ tay ra đứng giữa phòng khách, vẻ mặt còn đang rất vui vẻ.
“Nam Nam, mẹ đưa con đi câu cá!” Bố mẹ, ánh mắt của hai người mang nghĩa ám chỉ rõ ràng, con thấy rồi đấy! Thật là, không biết ai mới là con ruột của hai người nữa đây. “Dạ!” Vẫn là con cả nhà em đáng yêu nhất, nghe lời em trăm phần trăm.
“Anh lái xe đưa hai người đi?” Dưới sự nhắc nhở của bố mẹ, anh xã phát hiệt chuyện này không hay rồi, rõ ràng không hiểu được biểu hiện của em, trước tiên là cứ nịnh bợ em cái đã. Cái này chứng tỏ điều gì?! Anh chột dạ!
“Không phiền đại giá của ngài!” Lúc con cả nhà em nói câu này còn mang đầy nhịp điệu, vẻ mặt kia, tuyệt. Em hận không thể ôm nó vào lòng chà đạp một phen.
“Thằng nhãi con, chuyện này liên quan gì đến con, người không liên quan, biến!” Anh xã hơi sửng sốt, một tay sốc thằng nhóc lên.
“Ông làm gì chứ?!” Em nhìn Trần Tư Nam bị anh xã vác cạnh sườn, từ chi quơ quào, bất chấp mình đang hờn dỗi, em lập tức chạy lại giải cứu. Thằng nhóc kia cũng gào thét mẹ, mẹ, vô cùng kịch liệt, như thể người đang ôm nó không phải là bố nó mà là quái thú.
Kết quả là anh xã chỉ đặt thằng nhóc xuống sô pha mà thôi, nhân lúc người khác còn chưa phản ứng được gì, anh đã túm lấy tay em, lôi thẳng em vào trong viện.
“Phi lễ, cường gian kìa!” Trước khi bị lôi ra khỏi phòng, em còn cố gắng bám lấy khung cửa, nhất quyết không chịu đi. Cuối cùng, anh gì vô sỉ, hạ lưu, đê tiện nhẹ nhàng ôm em ra xe! Quá đáng! Luật pháp ở đâu chứ? Ban ngày ban mặt dám bắt cóc con gái nhà lành! Đáng giận hơn là bố mẹ coi như cái gì cũng không nhìn thấy! Em hối hận vừa nãy còn nể mặt mũi anh xã mà không giải thích rõ ràng với bố mẹ! Bọn họ mà biết em bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, thể nào cũng không có thái độ như thế này!
“Lại chuyện gì nữa đây?” Bối Bối cưỡi con xem mới tậu của nó bất thình lình xuất hiện trước mắt em, như trời giáng thần binh xuống.
“Bối Bối nhanh ~ Anh ta bắt nạt chị! Hu hu….” Em bị anh xã già bịt miệng.
“Chị cậu lại làm loạn*, anh đưa chị cậu ra ngoài một lúc.” Cái gì gọi là nói dối mắt không nháy, mặt không đỏ? Đây là ví dụ điển hình! Lại còn cố ra vẻ đạo mạo, áo mũ chỉnh tề!
*Convert: Chị cậu lại hồ bính đáp (你姐又胡蹦跶呢): Jumbo chịu, không thể hiệu đoạn này. Có cao nhân thì xin chỉ điểm giúp kẻ hèn!
“Vậy à, hai người đang vội!” Bối Bối đần! Mày nhìn vào mắt chị mày đi, đây là ánh mắt cầu cứu! Đáng tiếc, nó nghe anh xã nói vậy xong, cũng chẳng thèm liếc nhìn em lấy một cái, hoa hoa lệ lệ đánh xe vào ga ra. Nhìn cái trình độ tín nhiệm như vậy, có thể thấy được anh già có bao nhiêu phúc hắc! Mới có vài năm, nhà em từ trên chí dưới bị anh thu mua sạch sẽ, chỉ có em với con trai cả là còn kiên trì phản kháng. Nhưng mà ở nhà chúng em, ngoại trừ hai đưa nhóc mới sinh ra thì lới nói của em với Trần Tư Nam chẳng có tí phân lượng nào cả!
Ôm em vào đến ghế phụ anh xã mới buông miệng em ra. Vỗn em định thừa cơ hội anh xã leo lên ghế lái thì chuồn xuống, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, người làm sai không phải là em, sao em phải sợ anh? Chuyện này cần phải làm cho rõ ràng, đã có tiền lệ hiểu nhầm một lần, em không muốn lại có lần thứ hai. Chuyện như vậy không còn có thể gọi là bất ngờ nữa rồi, càng sớm giải thích càng tốt.
“Chúng ta ăn su shi được không?” Anh xã lại đánh Thái Cực, rõ ràng có chuyện muốn hỏi em mà còn nhỏ nhẹ hỏi em. Em đã tổng kết ra quy luật hành xử của anh.
“Không, bà đây phải ăn Mc Donald’s!” Hứ! Thừa lúc anh còn có nhược điểm nằm trong tay em, em phải nắm lấy mà tùy hứng một phen!
“Lại đây.” Giọng anh xã trở nên hơi nghiêm túc. Em nổi giận, người anh hống phấn tri kỉ rải khắp thiên hay bây giờ lại muốn hắng giọng với em! Vì thế em tức giận mười phần quay sang, vừa muốn mở miệng bùng nổ lại bị anh xã hôn xuống bịt kín miệng.
Chờ hôn xong rồi em cũng nhũn ra, ghé vào ngực anh xã, thở hồng hộc, làm sao còn tí khí thế nào mà mở miệng?
“Vài ngày không để ý tới em, miệng lại không sạch sẽ rồi.” Anh xã bình thường trở lại, nhưng mà, anh nói chuyện khí định thần nhàn. Giỏi thật! Người này ở ngoài… lãng tử bây giờ còn muốn quản em? Thế giới này điên thật rồi! Em im lặng há miệng, cách một lớp quần áo hung hăng cán anh một cái ở chỗ hạt đậu đỏ. Đến lúc nghe tiếng anh già hít một hơi khí lạnh mới buông ra, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, thắt dây an toàn, anh xã lầm rầm một tiếng rồi cũng lãi xe. Kì thật, chỉ cần cẩn thận quan sát em, sẽ phát hiện em cũng không tin tưởng lắm, không dám nhìn vào mắt anh xã, bởi vì em cảm thấy chuyện lần này hơi kỳ quặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.