Anh Xã Già Nhà Em

Chương 65

Hoa Điền Bắc

05/11/2015

Sinh nhật của anh xã thật sự rất chán, có bánh ngọt không có nến, càng miễn bàn đến party cuồng nhiệt, chỉ là tất cả mọi người trong nhà ăn cùng nhau một bữa cơm như mọi ngày, chẳng qua trên bàn cơm có bánh chẻo, cả bàn đồ nhắm mà em với mẹ cùng nhau làm, ăn bánh chẻo xong em lại ăn tiếp một miếng bánh kem rắc chocolate vụn, không còn gì nữa. Đương nhiên, miếng bánh của anh xã cũng bị em ăn mất, anh không thích điểm tâm ngọt mà. Nhìn anh xã đối ẩm với bố, em đột nhiên nhớ đến con cả nhà em, nếu có nó ở đây thì cũng không buồn tẻ như vậy. Ít nhất có em với nó hai người liên thủ thì vui hơn so với một mình em nhiều.

“Sao ỉu xìu như vậy?” Mẹ bê đĩa trái cây đặt lên bàn trà rồi ngồi xuống cạnh em, tay rất tự nhiên “lấy” luôn điều khiển từ xa trong tay em. Dạ, em lại bị bắt xem đàn bà trong hậu cung đấu đá nhau… Nói thật, mấy cô đó diễn chán chết, em xem phát mệt. Chỉ vì một gã đàn ông vớ vẩn mà đáng để người ta chết đi sống lại à?! Huống hồ, như lời anh xã nhà em nói, từ xưa hoàng đế đến đều yếu xìu, không đáng giá, tại sao phải vì một tên ngụy thái giám mà phải chết đi sống lại.

“Tự nhiên cảm thấy chán.” Em nhìn chằm chằm vào đĩa hoa quả, rồi lại sờ sờ cái bụng bia của em, cuối cùng cũng quyết định không nhìn miếng dứa vàng rực rỡ kia nữa.

“Lại suy nghĩ cái gì nữa? Thấy chán, không bằng chơi với Đại bảo, Nhị bảo đi, hai đứa nó đang trơ mắt nhìn con nói chuyện kìa.” Mẹ vỗ vỗ đầu em, sau đó quay mặt em về phía hai chiếc xe trẻ con. Quả nhiên, cả hai đứa nhãi kia đều đang giương đôi mắt to tròn, ngập nước nhìn em, không biết là con ai nữa, đang nhìn lũ chúng nó, thế mà có còn đường hoàng thổi cho em một cái bong bóng thật to. Kết quả, thổi to quá, bụp một tiếng nổ. Hai đứa nhóc bị dọa sợ, quơ quơ đôi tay nhỏ khóc lớn. Này… cũng thật không có tiền đồ?! Bị chính nước bọt của mình nổ mà khóc!!!

Em với mẹ cùng vươn tay, mỗi người bế một đứa lên dỗ chúng nói mới dần yên lại.

“Mẹ, trước đây co cũng đần như thế à?” Em vô cùng nghiêm túc nhìn mẹ, sợ mẹ gật đầu.

“Không.” Mẹ không ngẩng đầu, tiếp tục dỗ đứa nhóc trong lòng.

“Vậy là tốt rồi…” Em đã nói mà!! Em sao có thể ngu ngốc như vậy!

“Con còn ngốc hơn cả chúng nó, 4 tuổi rồi mà vẫn bị chính nước mũi của mình nổ mà tỉnh dậy, nửa đêm không ngủ được, khóc nước mũi chảy thòng lòng không bú được sữa mẹ…” Mẹ vừa nói, vừa cười, cười đến mức em muốn chui xuống cái khe nào đấy. Cái người mẹ nói khẳng định không phải là em!! Chắc chắn không phải là em!

“Mẹ nói là Bảo Bảo hay Bối Bối đấy? Thật không có tiền đồ!” Đánh chết em cũng không nhận đó là mình! Tới bây giờ em cũng chưa bao giờ nhớ có chuyện như vậy!

“Là Bảo Bối.” Mẹ rất phũ phàng…

“Mẹ, hình như Trịnh Thái phải kết hôn.” Em nói lảng sang chuyện khác không được à?

“Không phải nói Trịnh Thái không đồng ý à? Sao lại quyết định kết hôn nhanh như vậy?” Mẹ vừa đùa với ngón tay mũm mĩm của thằng nhóc, vừa ngẩng đầu chậm rãi hỏi em.

“… sao mẹ biết Trịnh Thái không đồng ý?” Em còn mù mờ hơn cả mẹ. Sao em thấy lão nhân gia còn biết nhiều hơn em?

“… Trịnh Thái, là nó nói cho mẹ…” Mẹ đột nhiên thở gấp, mắt hơi hốt hoảng, không dám nhìn em. Kỳ lạ!!

“Trịnh Thái, đã tới nhà mình? Hai người nói chuyện? Sao con không gặp?” Trong lòng lửa giận bừng bừng, đốt kêu tí tách tí tách, Trịnh Thái, đồ không có nghĩa khí!

“Con tức cái gì mà tức? Còn không nhớ bố mẹ mày với nó là họ hàng gần nữa?” Mẹ nhìn tiểu vũ trụ của em bùng nổ, không chột dạ nữa mà còn phản bác hợp tình hợp lý. Lại nói tiếp, bố mẹ em với Trịnh Thái coi như là bố mẹ nuôi…

“Không phải thế, mà vì sao cậu ta về nước mà không nói với con một tiếng?” Em chỉ để ý chuyện này thôi! Khó khăn lắm em mới ra nước ngoài chơi một lần còn nhớ mua quà về cho cậu ta, mặc dù gói quà đấy vẫn còn đặt trong phòng tranh của em, nhưng cũng vì lúc ấy không tìm được câu ta ah!

“Bảo Bối, con phải biết thông cảm cho người khác. Con nghĩ lại xem, con nhìn người mình thích kết hôn với người khác thì như thế nào? Ở bên cạnh nhìn gia tình nhà người ta vui vẻ hạnh phúc? Nhìn qua Trịnh Thái là đứa vô tâm vô phế, nhưng thằng bé còn biết suy nghĩ hơn con nhiều, nó không đi tìm con, con sẽ không trêu chọc nó! Miễn đến lúc đó con muốn khóc cũng không tìm được ai để khóc.” Đây là lần đầu tiên mẹ nói thẳng chuyện của Trịnh Thái trước mặt em, làm em có chút cảm giác mất mát.

“Con cũng có con rồi, cậu ấy còn có thể cướp được đi đâu nữa?” Đừng nói em không đồng ý, anh xã nhà em cũng không cho phép đâu! Đương nhiên, nếu mẹ em đã nói vậy, em cũng không làm trái cảnh cáo của mẹ. Nhưng mà em không nhịn được cãi lại thôi, ai ngờ, lời tiếp theo của mẹ làm em giật mình.

“Trịnh Thái sẽ không thế, nhưng mà còn bà mẹ thép của Trịnh Thái thì sao? Ông bố kim cương của nó nữa? Hai người đó chưa bao giờ có thể dùng con mắt bình thường mà đánh giá họ, cũng không thể dùng lối suy nghĩ bình thường mà hiểu được. Bọn họ mặc dù đã ly hôn rồi lại tái hôn, nhưng với thằng con duy nhất này lại cưng chiều có thừa, nếu Trịnh Thái vẫn không dứt ra được khỏi chuyện tình cảm như mẹ nói, mẹ mày không dám cam đoan hai người họ có thể làm chuyện gì khác người hay không.” Mẹ nói xong còn liếc nhìn em một cái để em tự giải quyết cho tốt.

Bà mẹ thép, ông bố kim cương kìa thì ai chả biết là ai? Bọn họ thật sự muốn làm gì, đừng nói là anh xã, cho dù là bố em cũng sợ bất lực. Tuy nói xã hội pháp trị, hai người họ sẽ không kinh khủng như lời mẹ nói, nhưng mà cần thận là trên hết, không nên bàn cãi chuyện về Trịnh Thái nữa. Trái lại, em tự có một thỉnh cầu nho nhỏ, Trần Tư Tư nhanh chóng thu phục Trịnh Thái đi!



Bời vì hai ngày trước bố và anh xã mới uống một trận đã đời nên hôm nay hai người đến biết kiềm chế, uống không nhiều lắm, để cho dì bảo mẫu dọn bát đũa. Nhìn anh xã về phòng tắm rửa, em mới nhớ đến buổi tối quan trọng ngày hôm nay, em còn chuẩn bị mộ món quà thật lớn mà còn chưa tặng nữa!

“Mẹ, mấy đứa để mẹ trông, con còn có việc về phòng trước!” Em đưa đứa nhóc trong lòng đang nghịch ngón tay em đến quên trời quên đất vào trong nôi, rồi vội vàng về phòng. Lúc về em còn nghe được bố em chán nản than: “Bảo Bối lạ vẽ ra chuyện gì nữa?”

Này!! Cái ông bố gìa mà không kính! Con gái bố còn có việc quan trọng phải làm!

Lúc nào anh xã tắm rửa cũng nhanh lắm, chờ anh tắm xong, em chuẩn bị đầy đủ các thứ rồi nhanh như chớp vọt vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, bắt đầu đùa dai.

“Em làm gì đấy?” Anh xã đứng ở cửa, vặn qua vặn lại tay nắm cửa, rồi lại gõ cửa.

“Tắm mà!” Ừ, em tắm thật mà, không lừa anh đâu.

“Vậy em khóa cửa làm gì?” Anh xã rất không trong sáng, nhất định là muốn vào tắm chung với em! Hứ ~~~

“Phòng sói!” Phòng con sói háo sắc nhà anh!

“…” Anh xã im lặng rút lui. Em kiên quyết giữ vững tư tưởng, không nỡ với bộ dạng giả sói. Chúng ta là người Trung Quốc không phải có câu khổ trước sướng sau à! Không có hy sinh nhẫn nhịn phía trước, sao lại có thành tựu về sau được! Cứ để anh già tủi thân một lúc trước đi! Em cam đoan lát nữa anh sẽ thích phát điên lên được.

Chuẩn bị xong tất cả, em gõ gõ cửa nhà tắm, rồi gọi anh xã ở bên ngoài:

“Anh xã, anh vào phòng bếp rót cho em cốc trà lài, em khát!”

“Ừ…” Em dán lỗ tai mình lên cửa, nghe anh xã hừ một tiếng xong là tiếng bước chân lành lạnh bước ra cửa, rồi tiếng mở cửa, đóng cửa.

“Yeah! Thành công!” Em kiểm tra lại hiệu ứng cuối cùng với cái gương, rồi tràn đầy tự tin mở cửa.

Em vốn định nhân lúc anh xã ra ngoài rót trà thì chạy lên giường, pose một tư thế chờ anh về cho anh một ngạc nhiên. Nhưng em không thành công cho anh cái ngạc nhiên đó, mà anh lại cho em một cái kinh tủng. Vì em vừa mở cửa, anh xã ở ngay bên cạnh bước một bước xuất hiện trước mặt em.

“Anh anh! Sao anh không đi ra ngoài?” Em che ngực theo bản năng. Khụ khụ, hình tượng bây giờ không tiện ngắm cho lắm.

“…” Mặt anh xã không đổi sắc nhìn em đánh giá em trừ trên cao, không giống những gì em nghĩ như sói đói vồ mồi mà là phì một tiếng, cười đến mất hết hình tượng.

Em nhìn lại bộ đồ lót gợi cảm trên người, nơ bướm lộ trên hở dưới, không sai sót gì cả! Chị bán hàng còn nói với em, là đan ông nhìn thấy đều phải nhiệt huyết sôi trào!

“Anh xã…” Em cẩn thận để hai cái tai mèo nghoe nguẩy trước mặt anh, tự nói than thầm trong long: rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy!!!

“Cái này để anh cởi ra…” Anh xã từ tử ngẩng đầu, lại nhìn đến hai cái tai mèo nhịn không được ghé vào tường, chỉ chỉ vào nó ý để em tự tháo ra.

“Khó khăn lắm em mới đội được đấy!” Em tức giận rồi, sao anh có thể không quý trọng thành quả lao động của người khác như thế chứ?!

“Nhìn cái đồ này, anh lên không được…” Anh xã mới thuộc tầng lớp ông trẻ vẫn chưa bước vào cảnh giới ông già đâu?! Sao anh có thể nói ra ba chữ “lên không được”!!! Em buồn buồn tủi tủi tháo xuống thành quả lao động của em.



“Cài này cũng phải cởi ra à?” Em vũng vẩy cái đuôi xù đằng sau, bộ đồ này là đồ liền, cởi, là em khỏa thân luôn.

“Cái này, anh cởi giúp em!” Anh xã nở nụ cười xấu xa, bài tay rờ đến quần nhỏ của em.

“Dừng dừng! Cởi cái này ra trước đã!!” Em ưỡn ngực, phô ra cái nơ bướm trước mặt anh xã.

“Cô bé này!” Anh xã vỗ vỗ mông em, phủ * kiên nhẫn cởi nơ. Hì hì, kỳ thật em cố ý buộc thật chặt. Làm việc tốt thường gian nan! Em nhìn cái nơ con bướm làm anh xã càng ngày càng mất kiên nhẫn mà vui vẻ.

“CaO!” Anh xã nóng nảy, trức tiếp dùng sức, nơ con bướm liền đứt.

“Tức giận vui nha, lễ vật dâng lên, kính mời thưởng thức!” Nói thật, em nhìn meo meo của mình rung rinh bật ra khỏi cái mớ nơ bướm kia cũng phải đỏ mặt, càng không cần đến anh già định lực thường xuyên kém cỏi nhà em.

Anh xã gầm gừ ôm em vào ngực cắn cắn gặm gặm, đáng tiếc, tiếp tục cua đồng, chúng em tắt đèn, mọi người không được nhìn! Tiếng rít chói tai, tiếng thở dốc, gió thổi mây phun, điên loan đảo phượng, tư thế thay đổi hơn mời lần, đổ vỡ vài thứ (chém thôi).

Trong mơ, cái giường lớn nhà em khóc thảm với em: Bảo Bối, lần này hai vợ chồng các người bắt nạt tôi thảm. Em chống nạnh dựa vào anh xã nhà em, vô cùng khí thế đáp: “Mày chính là kim cương thụ, trời sinh là để ngủ! Bắt nạt mày là cho mày mặt mũi lắm rồi!”

Ngày hôm sau, nhớ đến giấc mơ hôm qua, em lại đặc biệt xin lỗi cái giường nhà em. Cái giường này bắt đầu làm bạn với em từ hồi trung học, cũng chục năm rồi, sao em lại có thể đối xử với nó như vậy chứ?

“Em lại sao đấy?” Anh xã vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thấy em cọ cọ má lên giường, hơi buồn bực nâng thắt lưng em, dùng chút lực, nâng em dậy. Như tư thế này quả thật khó đỡ, mông chổng lên trên…

“Thả ra, em muốn xì…” Trời ơi, quẫn chết em! Không thể trách em được! Đều tại anh xã em, mới sáng sớm lại đè vào bụng em, kết quả là khí thải từ quá trình trao đổi chất của cả đêm qua trực tiếp được giải phóng ra ngoài.

“Không ra dáng chút nào! Em thục nữ một chút được không?” Anh xã xờ xuống mông em, vỗ vỗ vài cái rồi thả em xuống giường.

“Rắm là khí người sinh ra, không thể quản được?!” Tục ngữ nói rồi, quản trời quản đất, người còn có thể quán cái rắm?! Không phải em nói gì đâu, nhưng anh xã quản lắm lắm.

“Rửa mặt nhanh lên, trong nhà có đầy khách rồi đấy.” Anh xã nhìn em một cái rồi lại hôn lên môi em, rồi lại vỗ vỗ mông em.

“A? Ai lại bất lịch sự như vậy? Sáng sớm đã đến nhà người khác! Không để ý người ta bất tiện à?” Em vừa than thở vừa bò xuống giường, nhưng đứng lên một cái, cơn giận trong bụng em lại xì ra. Hát một bài quốc ca thật to rõ rang. Em cúi đầu trong bi kịch trừng mắt, không dám nhìn vẻ mặt của anh xã. Cái này thật dọa người.

Trầm mặc một lúc, anh xã phì cười, sáp lại gần em hôn như sói…Anh già biến thái, ngay cả cái rắm của em cũng có thể khiến anh hóa sói! Xem ra sức quyến rũ của Kim Bảo Bối quả thực không vừa!

Em ở trong nhà vệ sinh vệ sinh qua loa lại nghe tiếng mẹ em ở ngoài:

“Bảo Bối, con lại không ra thì trực tiếp chờ cơm tối đi nhé!”

Em giật mình nhìn lên tường, vậy mà đã hơn mười hai giờ rồi! Em vừa rồi còn bảo không biết ai lại bất lịch sự như vậy! Thì ra là em nhầm, mặc dù đêm qua không phải đêm trăng tròn, nhưng anh xã vẫn hóa sói. Vậy nên kết quả là thắt lưng em đau, anh xã đạn hết lượng cạn. Càng làm cho người ta cười là ngày hôm qua anh xã nằm bên cạnh em vẫn còn nhễ nhại mồ hôi vừa thở vừa nói rất nghiêm túc.

“Loại chuyện này, phải học kiềm chế.”

Kết quả, em dùng chân chọc chọc vào chú em nhà mình, thuận tiện ghé vào lỗ tai anh thổi gió hai tiếng, anh xã liền ù ù cạc cạc, tiếp tục cày cấy.

Xoa xoa cái thặt lưng ê ẩm, em từ từ hướng thẳng nhà ăn, kết quả mọi người đoán ở nhà ăn em thấy được ại? Dĩ nhiên là Trinh Thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Xã Già Nhà Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook