Chương 59: Tiếp tục khai báo
Hoa Điền Bắc
26/11/2014
“Vậy anh tiếp tục khai đi!” Em hít sâu vài cái, đè nén lửa giận. Tức giận,
cãi nhau, làm mình làm mẩy cũng không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Em muốn học cách bình tĩnh đối mặt với hết thảy! Không phải chỉ
đổi nơi hỏi thôi sao? Em cho anh xã cơ hội giải thích, cho dù bây giờ em tức sắp phát nổ rồi…
“Người thứ hai là sau khi giải ngũ thì bắt đầu, quen nhau nửa năm, tính tình không hợp, chia tay.”
“Anh còn nhớ tên người ta không?” Hứ!
“Thân Lệ Hoa.” Anh xã thành thành thật thật khai.
“… Anh còn nhớ rõ tên người ta?!” Em càng tức hơn, kết hôn với em ba năm, vậy mà anh vẫn nhớ rõ tên người yêu cũ mấy năm trước! Em… em phải chém con đàn bà kia!
“Bình tĩnh, bình tĩnh ~” Anh xã không để ý em giãy dụa, ôm em vào lòng xoa xoa.
“Tiếp tục nói! Còn liên lạc hay không? Bây giờ cô ấy ở đâu? Đừng để em hỏi, anh tự động khai báo đi.” Em hít sâu một cái, khôi phục nhanh như tiểu cường đánh không chết, giãy ra khỏi vòng ôm của anh, nghiêm túc ngồi về chỗ của mình rồi dùng ánh mắt mà em tự nhận là sắc bén nhìn anh xã.
“Hai năm trước có liên lạc, hai năm nay không còn gì nữa. Sau khi cô ấy kết hôn xong thì cũng ông xã là người nước ngoài lĩnh thẻ xanh mà đi.” Được, thì ra là vì thẻ xanh mà bỏ anh xã già nhà em! Anh già nhà em có gì không tốt? So sới lũ quỷ Tây dương mắt xanh tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thật không biết mắt cái cô Thân Lệ Hoa kia lớn lên như thế nào!
“Còn một người nữa —:
“Còn một người nữa?!!” Vẫn còn chưa để yên?? Những bất bình vừa mới nãy lập tức tan thành tro bụi, gã đàn ông thủy tính dương hoa như vậy xứng đáng bị vứt bỏ. Chỉ có Kim Bảo Bối em mới ngu ngốc gả ch anh, càng ngu là em coi anh như báu vật! Ai biết bảo vật này là đồ dởm!
“Một người cuối cùng, còn một người cuối cùng.” Anh xã lại ôm em đang giương nanh múa vuốt vào ngực, tiếp tục vuốt ve.
“Nói…” Khả năng kháng đả kích của em dưới sự huấn luyện của anh xã nâng cao không ít. Tất cả đều nhờ kinh nghiệm thực chiến mà ra, không vì ngày thường cũng không quan tâm bồi dưỡng mà yếu kém!
“Cuối cùng là thư kí đầu tiên của anh, bây giờ không liên lạc gì nữa, cô ấy còn có con rồi, cuộc sống với chồng rất hạnh phúc.” Anh xã nói xong liền thở phào một cái.
“Thật sự không có?”
“Ừ.” Nghe được khẳng định của anh xã xong, em cũng thở phải nhẹ nhõm, có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Cuối cùng còn sống được đến lúc này. Chiến đấu đã xong, em ngả người lên ghế thất thần mất một lúc. Cho đến khi anh xã mở miệng hỏi em vì sao đột nhiên lại hỏi anh vấn đề này em mới nhớ tới mục đích ban đầu của em.
“Gần đây có phải anh trêu chọc phụ nữ khác ở bên ngoài?” Em vô cùng ai oán nhìn anh xã đang không hiểu gì. Nhìn anh như vậy, không giống giả vờ cho lắm.
“… Em lại bị cái gì kích thích vậy?” Anh xã sửng sốt một lúc, như là thở phào một hơi, nhẹ nhàng ôm em vào ngực, hôn hôn vài cái.
“Sáng nay em với Nam Nam đi ra ngoài dạo, gặp được một cô gái đi BMW rất xinh. Cô ấy cảnh cáo em, hy vọng em tránh xa người đàn ông của cô ấy ra một chút!” Em đầy căm phẫn nói xong thì cảm giác người anh xã cứng lại một cái, sau đó nâng em dậy, mặt đối mặt với anh. Vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Có người phụ nữ, cảnh cáo em, cách người đàn ông của cô ta xa một chút?” Nếu như em không nhầm, trong khi nói, ánh mắt của anh xã gọi là phẫn nộ. Nếu, cái cô kia không vì anh xã mà tới… nếu người đàn ông mà cô ấy nói không phải anh xã… trời ạ! Kinh tủng!
“…. Bên cạnh em chỉ có một người đàn ông là anh!” Trời đất chứng giám! Em lập tức giải thích với anh xã! Anh già nhà em bình thường không tức giận, nhưng mọi người đã bao giờ nghe nói có người cả đời không tức giận bao giơ chưa. Không quan tâm mà thôi, anh xã bình thường không ăn giấm, nhưng đến lúc ăn phải khẳng định cũng không bình thường được! Cái cánh gà nhà em cũng không giống anh xã, dễ dàng ôm anh vào ngực vuốt ve bình tĩnh a!
Chuyện trong nháy mắt, em cảm giác vị trí của em với anh xã như trúng một chưởng Càn Khôn Đại Na Di, em từ vị trí thẩm vấn trở thành bị thẩm vấn?
… Đột nhiên, không khí giữa em với anh xã trở nên xấu hổ. Em thật cẩn thận quan sát sắc mặt của anh xã, thấy anh ban đầu từ phẫn nộ trở thành bình thản, cuối cùng còn làm một vẻ mặt bình tỉnh đại ngộ. Sau đó kì quái nhìn em, em thấy trong đầu mình như có tiếng chim kêu chiêm chiếp. Em không phạm sai lầm gì chứ? Trừ bỏ chăm sóc anh xã và lũ nhóc, thỉnh thoảng đánh ghen vài cái, cái chuyện như thế kia em chưa từng làm mà!
“Em xác định bên người em chỉ có một người đàn ông là anh, hả?” Anh xã đột nhiên quay lại cười cười, cười đến mức rởn cả da gà da ốc.
“Em đương nhiên xác định!” Anh có thể hoài nghi nhân cách em, cũng không thể hoài nghi thê cách của em! (phẩm cách của người làm vợ)
“Thật chứ?” Anh xã sát vào một chút.
“Thật.” Dưới áp lực của anh xã, em không tự chủ được, nuốt nước miếng một cái, người cũng hơi hơi ngửa ra sau theo.
“Cô nhóc này, còn dám nghi ngờ anh!” Anh xã ra tay, ngoan, chuẩn, bắt được, cắn lên cổ em vài cái.
“… Anh có tiền án!” Em ăn ngay nói thật. Dù sao trước đó cũng đã có 2 ví dụ, em ăn may còn ít à?
“Anh đã nói với em là sẽ sống tốt, không chọc đến người khác nữa. Sao em còn không chịu tin tưởng, hả? Có phải nên phạt hay không?” Anh xã vừa mới nói xong, liền vươn qua đây cho em một nụ hôn vừa nhiệt tình, vừa ướt át. Em bị yêu đến mức váng vất hồ đồ, đem đàn bà gì, đàn ông gì ném lên tận chín tầng mây, điên cuồng vươn đầu lưỡi theo tiết tấu anh liếm liếm.
Kết quả là anh xã đang liếm liếm, nhân lúc em không phòng bị nhất, cắn đầu lưỡi em một cái!
“Anh nàm dzì zậy?!!” (Anh làm gì vậy?!!)Oa, đầu lưỡi của em. Em che miệng lại, lầm rầm hai tiếng vô cùng tủi thân nhìn anh xã.
“Chính em xử lý không tốt chuyện nam nữ còn đổ trách nhiệm lên người anh, em nói em có đáng phạt hay không?” Hôm nay mặt anh xã như trời tháng sáu, thay đổi bất thường. Một khác trước còn hôn em cuồng nhiệt, giây giờ mặt lại lạnh te không thay đổi.
Đầu óc em choáng váng, chỉ có thể che miệng tủi thân nhìn anh xã, không nói được gì. Cuối cùng anh xã nhìn em cũng không nhịn được vui vẻ, nắm cằm để em hé miệng ra.
“A — anh them anh nàm dzì nè..” (Anh xem anh làm gì nè) Em nói xong nước mắt cũng không báo trước rơi tí tách. Kết hôn bốn năm, ngoại trừ vài lần đầu tiên yêu yêu, em chưa bao giờ bị anh xã làm đau, em có thể không tủi thân à. Huống hồ, xem biểu hiện của anh xã hẳn là nghi nhờ em bất trung với anh! Em so với Đậu Nga còn oan hơn!
“Sao lại khóc? Hôn một cái thì tốt rồi.” Anh xã nhìn nhìn lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm. Em thừa dịp anh không để ý, cắn ngược trở lại! Hứ! Không cho em sống dễ chịu, cả hai người đều không được dễ chịu!
“Au, hạ miệng thật độc!” Anh xã che miệng, hít hà mấy tiếng lại tiếp tục lau nước mắt cho em.
“Người thứ hai là sau khi giải ngũ thì bắt đầu, quen nhau nửa năm, tính tình không hợp, chia tay.”
“Anh còn nhớ tên người ta không?” Hứ!
“Thân Lệ Hoa.” Anh xã thành thành thật thật khai.
“… Anh còn nhớ rõ tên người ta?!” Em càng tức hơn, kết hôn với em ba năm, vậy mà anh vẫn nhớ rõ tên người yêu cũ mấy năm trước! Em… em phải chém con đàn bà kia!
“Bình tĩnh, bình tĩnh ~” Anh xã không để ý em giãy dụa, ôm em vào lòng xoa xoa.
“Tiếp tục nói! Còn liên lạc hay không? Bây giờ cô ấy ở đâu? Đừng để em hỏi, anh tự động khai báo đi.” Em hít sâu một cái, khôi phục nhanh như tiểu cường đánh không chết, giãy ra khỏi vòng ôm của anh, nghiêm túc ngồi về chỗ của mình rồi dùng ánh mắt mà em tự nhận là sắc bén nhìn anh xã.
“Hai năm trước có liên lạc, hai năm nay không còn gì nữa. Sau khi cô ấy kết hôn xong thì cũng ông xã là người nước ngoài lĩnh thẻ xanh mà đi.” Được, thì ra là vì thẻ xanh mà bỏ anh xã già nhà em! Anh già nhà em có gì không tốt? So sới lũ quỷ Tây dương mắt xanh tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thật không biết mắt cái cô Thân Lệ Hoa kia lớn lên như thế nào!
“Còn một người nữa —:
“Còn một người nữa?!!” Vẫn còn chưa để yên?? Những bất bình vừa mới nãy lập tức tan thành tro bụi, gã đàn ông thủy tính dương hoa như vậy xứng đáng bị vứt bỏ. Chỉ có Kim Bảo Bối em mới ngu ngốc gả ch anh, càng ngu là em coi anh như báu vật! Ai biết bảo vật này là đồ dởm!
“Một người cuối cùng, còn một người cuối cùng.” Anh xã lại ôm em đang giương nanh múa vuốt vào ngực, tiếp tục vuốt ve.
“Nói…” Khả năng kháng đả kích của em dưới sự huấn luyện của anh xã nâng cao không ít. Tất cả đều nhờ kinh nghiệm thực chiến mà ra, không vì ngày thường cũng không quan tâm bồi dưỡng mà yếu kém!
“Cuối cùng là thư kí đầu tiên của anh, bây giờ không liên lạc gì nữa, cô ấy còn có con rồi, cuộc sống với chồng rất hạnh phúc.” Anh xã nói xong liền thở phào một cái.
“Thật sự không có?”
“Ừ.” Nghe được khẳng định của anh xã xong, em cũng thở phải nhẹ nhõm, có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Cuối cùng còn sống được đến lúc này. Chiến đấu đã xong, em ngả người lên ghế thất thần mất một lúc. Cho đến khi anh xã mở miệng hỏi em vì sao đột nhiên lại hỏi anh vấn đề này em mới nhớ tới mục đích ban đầu của em.
“Gần đây có phải anh trêu chọc phụ nữ khác ở bên ngoài?” Em vô cùng ai oán nhìn anh xã đang không hiểu gì. Nhìn anh như vậy, không giống giả vờ cho lắm.
“… Em lại bị cái gì kích thích vậy?” Anh xã sửng sốt một lúc, như là thở phào một hơi, nhẹ nhàng ôm em vào ngực, hôn hôn vài cái.
“Sáng nay em với Nam Nam đi ra ngoài dạo, gặp được một cô gái đi BMW rất xinh. Cô ấy cảnh cáo em, hy vọng em tránh xa người đàn ông của cô ấy ra một chút!” Em đầy căm phẫn nói xong thì cảm giác người anh xã cứng lại một cái, sau đó nâng em dậy, mặt đối mặt với anh. Vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Có người phụ nữ, cảnh cáo em, cách người đàn ông của cô ta xa một chút?” Nếu như em không nhầm, trong khi nói, ánh mắt của anh xã gọi là phẫn nộ. Nếu, cái cô kia không vì anh xã mà tới… nếu người đàn ông mà cô ấy nói không phải anh xã… trời ạ! Kinh tủng!
“…. Bên cạnh em chỉ có một người đàn ông là anh!” Trời đất chứng giám! Em lập tức giải thích với anh xã! Anh già nhà em bình thường không tức giận, nhưng mọi người đã bao giờ nghe nói có người cả đời không tức giận bao giơ chưa. Không quan tâm mà thôi, anh xã bình thường không ăn giấm, nhưng đến lúc ăn phải khẳng định cũng không bình thường được! Cái cánh gà nhà em cũng không giống anh xã, dễ dàng ôm anh vào ngực vuốt ve bình tĩnh a!
Chuyện trong nháy mắt, em cảm giác vị trí của em với anh xã như trúng một chưởng Càn Khôn Đại Na Di, em từ vị trí thẩm vấn trở thành bị thẩm vấn?
… Đột nhiên, không khí giữa em với anh xã trở nên xấu hổ. Em thật cẩn thận quan sát sắc mặt của anh xã, thấy anh ban đầu từ phẫn nộ trở thành bình thản, cuối cùng còn làm một vẻ mặt bình tỉnh đại ngộ. Sau đó kì quái nhìn em, em thấy trong đầu mình như có tiếng chim kêu chiêm chiếp. Em không phạm sai lầm gì chứ? Trừ bỏ chăm sóc anh xã và lũ nhóc, thỉnh thoảng đánh ghen vài cái, cái chuyện như thế kia em chưa từng làm mà!
“Em xác định bên người em chỉ có một người đàn ông là anh, hả?” Anh xã đột nhiên quay lại cười cười, cười đến mức rởn cả da gà da ốc.
“Em đương nhiên xác định!” Anh có thể hoài nghi nhân cách em, cũng không thể hoài nghi thê cách của em! (phẩm cách của người làm vợ)
“Thật chứ?” Anh xã sát vào một chút.
“Thật.” Dưới áp lực của anh xã, em không tự chủ được, nuốt nước miếng một cái, người cũng hơi hơi ngửa ra sau theo.
“Cô nhóc này, còn dám nghi ngờ anh!” Anh xã ra tay, ngoan, chuẩn, bắt được, cắn lên cổ em vài cái.
“… Anh có tiền án!” Em ăn ngay nói thật. Dù sao trước đó cũng đã có 2 ví dụ, em ăn may còn ít à?
“Anh đã nói với em là sẽ sống tốt, không chọc đến người khác nữa. Sao em còn không chịu tin tưởng, hả? Có phải nên phạt hay không?” Anh xã vừa mới nói xong, liền vươn qua đây cho em một nụ hôn vừa nhiệt tình, vừa ướt át. Em bị yêu đến mức váng vất hồ đồ, đem đàn bà gì, đàn ông gì ném lên tận chín tầng mây, điên cuồng vươn đầu lưỡi theo tiết tấu anh liếm liếm.
Kết quả là anh xã đang liếm liếm, nhân lúc em không phòng bị nhất, cắn đầu lưỡi em một cái!
“Anh nàm dzì zậy?!!” (Anh làm gì vậy?!!)Oa, đầu lưỡi của em. Em che miệng lại, lầm rầm hai tiếng vô cùng tủi thân nhìn anh xã.
“Chính em xử lý không tốt chuyện nam nữ còn đổ trách nhiệm lên người anh, em nói em có đáng phạt hay không?” Hôm nay mặt anh xã như trời tháng sáu, thay đổi bất thường. Một khác trước còn hôn em cuồng nhiệt, giây giờ mặt lại lạnh te không thay đổi.
Đầu óc em choáng váng, chỉ có thể che miệng tủi thân nhìn anh xã, không nói được gì. Cuối cùng anh xã nhìn em cũng không nhịn được vui vẻ, nắm cằm để em hé miệng ra.
“A — anh them anh nàm dzì nè..” (Anh xem anh làm gì nè) Em nói xong nước mắt cũng không báo trước rơi tí tách. Kết hôn bốn năm, ngoại trừ vài lần đầu tiên yêu yêu, em chưa bao giờ bị anh xã làm đau, em có thể không tủi thân à. Huống hồ, xem biểu hiện của anh xã hẳn là nghi nhờ em bất trung với anh! Em so với Đậu Nga còn oan hơn!
“Sao lại khóc? Hôn một cái thì tốt rồi.” Anh xã nhìn nhìn lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm. Em thừa dịp anh không để ý, cắn ngược trở lại! Hứ! Không cho em sống dễ chịu, cả hai người đều không được dễ chịu!
“Au, hạ miệng thật độc!” Anh xã che miệng, hít hà mấy tiếng lại tiếp tục lau nước mắt cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.