Chương 6
Mạc Nhan
12/06/2013
Từ lúc vừa hẹn hò vừa đi làm, An Mật Nhi càng ngày càng bận rộn. Không
những thế cô còn phải thực hiện kế hoạch thu phục Giang Chấn Vũ trước khi
Trần Thông Dương tìm được nhiếp ảnh gia thực hiện album ảnh của anh ta.
Cô đã bị công việc làm cho đầu óc quay cuồng lại phải chật vật đi hẹn hò với
Giang Chấn Vũ nên mệt đừ người, chỉ để lấy lòng anh ta.
Vì phải đóng cả hai vai nên sau khi chụp ảnh ở Studio, cô liền tìm đại một
cớ để chuồn về trước chẳng hạn như có việc đột xuất, hoặc phải đi gặp
khách hàng…
―Nhìn em không được vui?.
―Hả? Anh nói gì cơ?. Cô quay sang nhìn Giang Chấn Vũ.
―Em không thích nhà hàng này à?
―Không phải ạ! Sao anh lại hỏi thế?
―Vì nhìn em cứ như đang để đầu óc tận đâu!. Anh lo lắng hỏi.
Cả hai ngồi bàn cạnh cửa ra vào một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành
phố ăn bữa trưa. Bên trong nhà hàng không có nhiều người lắm nên cả hai
ăn uống rất thoải mái trong không gian yên tĩnh.
Cô bừng tỉnh. Hóa ra do cô quen cau mày nên Giang Chấn Vũ mới tưởng cô
không vui. Cô đã khiến anh hiểu lầm.
―Không có đâu ạ! Chỉ cần ở bên anh là em vui rồi!
Cô mỉm cười để lộ lúm đồng tiền đáng yêu để anh hết bất an.
Gương mặt đang nghiêm nghị của anh liền giãn ra vui vẻ. Anh vươn tay đặt
lên trên tay cô.
―Chắc em buồn lắm. Vì anh không thể cùng em đi dạo phố. Nhưng em đừng
lo, nếu anh đội mũ đeo kính chắc không ai nhận ra anh đâu.
―Không được đâu! Fan của anh ở Đài Loan nhiều lắm, họ cũng rất thông
minh. Cho dù anh có ngụy trang kỹ càng thế nào chỉ cần anh xuất hiện họ sẽ
nhận ra anh ngay. Rất có thể sẽ bị chụp ảnh nữa.
―Chả sao. Hai chúng mình hẹn hò chứ có phải làm chuyện gì xấu đâu. Họ
chụp ảnh kệ họ. Anh không sợ.
―Nhưng em sợ!. Cô làm bộ nũng nịu. ―Anh rất được các cô gái trẻ hâm mộ,
còn lập hẳn một fan club. Nếu em và anh bị báo chí chụp ảnh rồi đăng lên
trang nhất, em sợ người ta sẽ viết về chúng ta hoa lá này kia, rồi tổ tông gia
phả nhà em bị lục ra, em sợ chừng đó cuộc sống riêng tư của em bị quẫy
nhiễu. Có khi mang dép lào đi ra đường mua đồ cũng bị chụp ảnh. Anh vô
tâm để em bị như thế à?
―Làm gì nghiêm trọng như thế?
―Anh không biết đây là Đài Loan à. Không có gì là không thể. Dù là việc
nhỏ nhất họ cũng sẽ chộp được cho coi. Fan Club của anh đông đảo như thế
sẽ ghen tị với em có khi vì họ hâm mộ anh phát cuồng chạy tới uy hiếp em
thì sao?
Cô cố tính nói quá lên như thế để chàng ta sợ không dám công khai tình yêu
với công chúng. Chuyện này tốt nhất phải được giữ kín, lỡ như một ngày
nào đó giấu đầu lòi đuôi, lộ tẩy việc cô không phải là An Thư Nhi.
Cô ra sức thuyết phục, làm ra vẻ đáng thương hết mức cuối cùng anh chàng
cũng động lòng, càng nắm chặt bàn tay cô hơn.
―Anh xin lỗi!
Cô có thể nhận ra được anh chàng đang áy náy. Chỉ cần chàng ta áy náy là
tốt rồi!
―Không sao! Em không ngại anh nổi tiếng. Em chỉ cần được nhìn thấy anh là
em hạnh phúc rồi!.
Cô hy sinh vì tình yêu, dịu dàng hiền thục, suy nghĩ cho anh như thế khiến
anh rất cảm động.
―Em vì anh mà suy nghĩ. Anh sẽ không bao giờ buông em ra!
A há! Tốt rồi! Tốt rồi! Anh ta cảm động rồi. Có cảm động mới có thể nghe
lời cô. Cô sẽ càng có lợi.
Sau bữa trưa gặp nhau ngắn ngủi, An Mật Nhi nhìn giờ thấy đã muộn nên
nói cô phải về. Chiều cô còn phải đi chụp ảnh cùng với ekip.
―Để anh đưa em tới công ty!
―Không cần đâu ạ! Em tự đi được!
―Không được! Anh không thích để bạn gái mình ngồi một mình trên xe buýt.
Anh đang rãnh. Để anh đưa em đi!. Anh kiên quyết nói. Anh là bạn trai cô
nên anh có nhiệm vụ phải đưa đón cô đi về.
Sau lần đó, hết giờ làm hay những lần cả hai hẹn hò, anh đều lái xe đưa cô
tới công ty hoặc tới trước nhà đợi cô, nhất quyết không cho cô đi taxi hoặc
xe buýt.
Cô nói dối Giang Chấn Vũ là cô làm việc cho một công ty thiết kế áo cưới
nên chỉ cho anh đưa cô tới cổng công ty rồi chờ anh lái xe đi rồi mới vào nhà
vệ sinh công cộng thay quần áo, lột tóc giả, tẩy phấn son lái xe của cô đi
chụp ảnh.
Chật vật như thế rất mất thời gian.
Lúc xe tới công ty, cô nói để cô xuống xe trước tránh bị đồng nghiệp phát
hiện.
Anh đột nhiên nắm tay cô trước khi cô mở cửa xe.
―Thư Nhi!
―Dạ?. Cô quay đầu lại, tay phải đặt trên cửa xe.
―Ngày mai có thể anh không gặp em được. Anh áy náy nói.
―Vậy hả?.Cô tỏ vẻ thất vọng nhưng trong lòng lại thở ra. Tốt quá. Cuối
cùng cũng được một ngày không phải đóng hai vai. Mệt chết mất thôi.
―Vì ngày mai anh phải tới gặp nhiếp ảnh gia để ký hợp đồng nên không có
thời gian gặp em.
―Không được !
Cô la lớn làm Giang Chấn Vũ giật mình. Cổ áo anh ngay sau đó bị đôi tay
mịn màng của cô túm lấy, đôi môi xinh đẹp hấp dẫn ghé sát vào mặt anh.
―Anh không được đi!
―Tại sao?
―Anh không được ký với người ta!
―Tại sao?
―Vì… vì… Tóm lại là anh không được đi!
Giang Chấn Vũ mặc dù hơi nghi ngờ và sửng sốt trước thái độ này của cô
nhưng đôi môi xinh đẹp như cánh hoa hồng kia thu hút anh, hơi thở thơm
mát như hương hoa lan vây quanh anh làm anh khó thở, nuốt ực một cái.
―Anh có nghe em nói không vậy?. Cô hỏi nhanh. Thấy anh bất động, liền
giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Kế hoạch đổ bể hết cả rồi. Không ngờ chú Trần Thông Dương lại tìm người
nhanh đến thế. Nhưng mà không sao, chỉ cần Giang Chấn Vũ không đồng ý
thì cơ hội vẫn đến tay cô. Cho dù phải dùng bất kỳ cách nào, cô buộc phải
ngăn anh lại.
Hơi thở của cô thoang thoảng, đôi môi kia gần trong gang tấc kích thích anh
lần nữa. Anh thích người con gái xinh đẹp dịu dàng nhưng cô vẫn khiến anh
say đắm vì cá tính của cô.
―Muốn anh không đi thì cũng phải nói cho anh biết lý do. Nếu không anh
không có cách nào nói chú Trần hủy ngang với họ được.
Đúng lúc cô đang tìm lúc thích hợp nói với anh thì lại có chuyện này. Thật
chán! Thời gian chẳng bao giờ đợi người nhưng nếu bây giờ không nói, cô
sợ cơ hội này sẽ tuột khỏi tay mất.
―Thư Nhi?
―À, là thế này… Chị gái em cũng là nhiếp ảnh gia, hơn nữa chị ấy lại rất
giỏi. Em định nói cho anh từ lâu rồi kìa. Em rất mong anh sẽ để cơ hội chụp
ảnh anh cho chị của em. Cuối cùng cũng nói ra rồi. Cô nhìn anh với ánh
mắt đầy mong chờ, còn phóng điện ra để thu hút anh.
―Chị em cũng là nhiếp ảnh gia à?
―Dạ!. Cô gật đầu cái rụp, khoa trương nói. ―Kỹ thuật chụp ảnh của chị em
rất tốt. Chị ấy đã chụp ảnh bìa của rất nhiều diễn viên điện ảnh và người
mẫu. Nhiều tạp chí lớn đề tên chị ấy trong cương vị nhiếp ảnh gia rồi đấy ạ.
Giang Chấn Vũ sực nhớ ra nói:
―Đừng nói với anh chị gái em tên là An Mật Nhi?. Bạn gái anh cũng họ An.
Vậy chẳng lẽ chị gái cô ấy chính là cô nàng giống y đúc con trai kia?
An Mật Nhi làm bộ khâm phục:
―Anh thông minh thật. Đoán đúng rồi!
Giang Chấn Vũ nói lớn:
―Sao có thể được!
―Thật đấy ạ!
Anh dường như không thể tin vào tai mình, ngạc nhiên hỏi:
―Có đùng An Mật Nhi là chị gái của em không?
―Dạ đúng!Anh không thấy em và chị em rất giống nhau à?. Cô cười rạng rỡ
như hoa mùa xuân, đẹp một cách mê người.
―Không giống!
―Hả?
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
―Em không giống cô ta!
Sao có thể được? Câu này nói ra khiến người khác thấy khó chịu.
―Sao không giống được anh?
―Vì em dịu dàng, thùy mị, đáng yêu, tốt bụng, biết suy nghĩ quan tâm người
khác.
Cô ngẩn người. Không ngờ anh lại nghĩ cô như thế. Cô mỉm cười.
―Chị của em tính tình thô lỗ, nói chuyện chướng tai, mọi cử chỉ lời nói của
cô ta giống y chang con trai, chỉ khác cô ta không phải con trai.
―…. Đồ… Đồ Vương bát đản!
Cô nắm chặt hai tay lại, nổi cả gân, cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ
cười.
―Do đó anh chẳng thấy cô ta giống em. Nếu em không nói còn lâu anh mới
tin cô ta là chị gái của em.
Cô rất muốn đấm một cú vào mặt anh ta nhưng cố nén cơn giận đang bốc lên
ngùn ngụt, quay đầu đi để anh chàng không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì
tức giận của mình.
Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Quân tử mười năm báo thù cũng chưa muộn như
Vương Câu Tiễn ngày xưa nếm gai nằm mật đấy thôi, cô sao không thể im
lặng chịu đựng được chứ.
―A… xin lỗi em. Cô ta dù gì cũng là chị gái của em mà anh lại chê bai như
vậy!. Anh nhanh như chớp nói với cô.
Cô không quay lại, ngồi đưa lưng về phía anh.
―Thư Nhi, em giận à?. Anh cuống quít.
―Anh xin lỗi. Tính anh vốn thẳng thắn ít khi để ý tâm trạng của người khác.
Là anh sai. Thư Nhi, nghe anh giải thích đi!.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn mặt anh khiến anh không thể không nói
lớn.
―Anh sẽ xem xét đề nghị của em!
Anh vừa nói xong người đẹp của anh liền quay lại ngay.
―Anh nói thật chứ? Đừng có gạt em nha!
―Vấn đề này không do một mình anh quyết định. Anh còn phải hỏi ý kiến
chú Trần!
Hừ! Định lừa ai hả! Chuyện này không liên qua gì tới chú Trần cả bởi vì
toàn quyền quyết định thuộc về anh ta. Không thể để anh chàng viện cớ
thoái thác được. Xem ra phải dùng mỹ nhân kế rồi!
Đôi mắt cô trong chớp mắt sũng nước, giọng mềm mỏng năn nỉ:
―Anh à, để chị em làm nhiếp ảnh gia của anh đi. Chị ấy sẽ làm rất tốt!.
―Em…
―Vì người ta mà. Được không anh?. Anh hùng trước giờ đều rất khó qua
được ải mỹ nhân. Cô tin chỉ cần cô nũng nịu thuyết phục thế nào chàng ta
cũng đồng ý. Nếu bình thường nếu bắt cô phải õng ẹo như vầy chắc cô thà
chết còn hơn. Sến thấy ghê. Nhưng hiện tại cô là An Thư có ―điệu chảy
nước một chút cũng không sao.
―Anh Vũ à!
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ gọi tên anh bằng giọng điệu êm ái như thế
khiến cho cả người anh nóng bừng lên như bị khiêu khích, nhưng trong lòng
anh vẫn có chút nghi ngờ.
―Em… Hay là em vì chị gái mới đồng ý làm bạn gái của anh?
An Mật Nhi giật nảy mình.
―Sao anh lại nói em như thế?
―Vì hôm nay trông em rất khác mọi ngày!
―Sao lại khác ạ?
―Nói như thế nào nhỉ… Em làm nũng với anh không rụt rè như mọi khi.
Trước giờ anh luôn nghĩ có thể do chúng mình chưa gặp gỡ nhau nhiều nên
em giữ khoảng cách với anh. Và đúng hôm nay lại nói anh việc đó…
Biết anh chàng đã bắt đầu nghi ngờ mình, An Mật Nhi trong lòng khổ sở. Cô
diễn ―lố quá thì phải. Không thể để chàng ta tiếp tục nghi ngờ, cô xoay
ngược tình thế ngay.
―Em thích anh thật lòng nên em mới làm nũng vì tưởng anh thích như thế.
Nhưng giờ anh đã nghi ngờ tình cảm của em thì em đi vậy. Coi như em chưa
nói gì ha. Tạm biệt!. Nói xong, cô đẩy cửa xe.
―Em!. Giang Chấn Vũ vội vàng nắm cánh tay cô kéo lại. Dĩ nhiên anh
không thể để cô giận anh rồi bỏ đi như thế này.
―Thả tay em ra! Em không quan tâm tới anh nữa!. Cô vùng vằng, làm vẻ
đau khổ.
―Thư Nhi!. Anh khẽ thở dài.
―Anh thả tay em ra đi!
Được rồi! Anh đầu hàng!
―Em không nghĩ tới chuyện của chị gái em nữa à?
Cô không vùng vằng nữa, biết chuyện này đã được chuyển biến theo hướng
có lợi, nhưng mặt vẫn làm bộ như đang giận.
―Sao ạ?
―Em muốn anh bắt tay hợp tác với chị gái em cũng được thôi, không phải là
không được. Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.
―Điều kiện gì anh?. Cô hỏi ngay không mảy may biết rằng anh chàng đang
giăng lưới chỉ chờ cô nhảy vào trong.
―Hôn anh!
Mặt Giang Chấn Vũ bỗng dưng đứng đắn hẳn. Anh mỉm cười nói ra ý muốn
bấy lâu nay của mình.
Á!
Cô há hốc miệng, lúng túng không biết phải đối phó với tình huống này như
thế nào. Trống ngực đập thình thịch. Có trời mới biết cô chưa bao giờ kiss.
Từ hồi bé đi học cô giống hệt con trai nên lúc nào cũng có một đám con gái
vây quanh.
Khoảng thời gian học đại học cũng là lúc cho tình yêu chớm nở thế nhưng
cô chẳng màng, toàn hớn hở đi chụp ảnh.
Cô chỉ có mỗi một đam mê là được chụp ảnh. Nhờ đó mà cô đã tập cho mình
thói quen quan sát tốt. Bởi thế nên cô có chút gì kinh nghiệm yêu đương
đâu, huống hồ là kiss người yêu.
―Im lặng nghĩa là em đã đồng ý!. Hơi thở của anh phả vào mặt làm cho cô
run bắn nhích người ra xa.
―Chờ đã… anh… Chờ chút chờ chút… Anh đừng có lợi dụng sương mù
ném lựu đạn nha!
Anh cau mày không thích câu nói của cô.
―Anh vì em mà đồng ý nhiếp ảnh gia sẽ là chị gái của em. Anh thích em. Vì
tình cảm của anh giành cho em, cho anh hôn em… Có sao đâu?
Cơ thể anh càng lúc càng áp sát, không gian trong xe trở nên chật ém khó
thở. Cô rất muốn lui nữa nhưng hết chỗ để lui.
Chỉ cần cô xuống xe là trốn được nhưng đó là khi cô muốn để tuột khỏi tay
cơ hội vàng này.
Không! Tuyệt đối không thể được!
―Sao nào?. Anh chờ câu trả lời của cô có vẻ như không bắt buộc lắm nhưng
ánh mắt nóng rực đó như muốn lao vào cô mà ngấu nghiến…
Cô bình tĩnh thở đều. Không việc gì phải sợ!
―Một cái thôi ha?
―Ừ! Hôn anh một cái thôi!
Cô nuốt ực một cái, hơi hơi chán nản. Nhưng mà chỉ hôn anh ta một cái, cô
cũng chẳng mất gì.
―Dạ… Hôn nhé!.
Cô vừa mới nói xong đã bị đôi môi anh phủ lên còn không kịp chuẩn bị tâm
lý.
Anh… anh ta chả bảo luôn giữ khoảng cách với con gái? Sao giờ lại như hổ
vồ mồi thế này trời?
Ôi! No no no! Cái lưỡi của anh ta sao ở trong miệng mình thế này?!...
Cô sợ tới mức nhắm tịt cả hai mắt, chỉ có thể cảm nhận bờ môi nóng rực của
anh đang mải mê càng quét môi mình.
Cảnh hôn coi hoài trên tivi, phim, tạp chí, quảng cáo có khi còn được coi
người ta hôn ngay trước mặt mình cô thấy bình thường, chưa bao giờ nghĩ
mình sẽ làm thế cả.
Cảm giác như có một quả bom đặt bên trong cơ thể khiến cô nổ banh xác,
đầu óc cô lâng lâng như ở trên mây.
Trong khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình cũng là con gái bên anh với hơi
thở nam tính và nụ hôn say đắm.
Nụ hôn của anh làm cô đắm chìm. Phần nữ tính được chôn vùi trong cơ thể
như được đánh thức. Cô không thể lý giải tại sao người mình lại nóng như
thế lại còn run bắn cả lên. Cô còn rên rỉ thành tiếng, và không thể tin vào tai
mình đó lại là tiếng từ miệng mình phát ra.
Oh no! Cô đẩy phắt anh ra nhưng anh vẫn ôm eo cô cứng ngắt, tiếp tục ghé
môi hôn cô dịu dàng như nước làm cả người cô mềm nhũn chẳng chống cự
được.
Đến khi anh hôn cô tới mức không thở nổi nữa mới buông cô ra.
Đôi môi bị anh hôn dữ quá nên đỏ ửng như được son.
Cô nhìn anh cười tươi mà xấu hổ muốn bỏ chạy:
―Đừng quên lời anh đã nói!
Rồi đẩy cửa xuống xe, chạy biến dạng.
những thế cô còn phải thực hiện kế hoạch thu phục Giang Chấn Vũ trước khi
Trần Thông Dương tìm được nhiếp ảnh gia thực hiện album ảnh của anh ta.
Cô đã bị công việc làm cho đầu óc quay cuồng lại phải chật vật đi hẹn hò với
Giang Chấn Vũ nên mệt đừ người, chỉ để lấy lòng anh ta.
Vì phải đóng cả hai vai nên sau khi chụp ảnh ở Studio, cô liền tìm đại một
cớ để chuồn về trước chẳng hạn như có việc đột xuất, hoặc phải đi gặp
khách hàng…
―Nhìn em không được vui?.
―Hả? Anh nói gì cơ?. Cô quay sang nhìn Giang Chấn Vũ.
―Em không thích nhà hàng này à?
―Không phải ạ! Sao anh lại hỏi thế?
―Vì nhìn em cứ như đang để đầu óc tận đâu!. Anh lo lắng hỏi.
Cả hai ngồi bàn cạnh cửa ra vào một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành
phố ăn bữa trưa. Bên trong nhà hàng không có nhiều người lắm nên cả hai
ăn uống rất thoải mái trong không gian yên tĩnh.
Cô bừng tỉnh. Hóa ra do cô quen cau mày nên Giang Chấn Vũ mới tưởng cô
không vui. Cô đã khiến anh hiểu lầm.
―Không có đâu ạ! Chỉ cần ở bên anh là em vui rồi!
Cô mỉm cười để lộ lúm đồng tiền đáng yêu để anh hết bất an.
Gương mặt đang nghiêm nghị của anh liền giãn ra vui vẻ. Anh vươn tay đặt
lên trên tay cô.
―Chắc em buồn lắm. Vì anh không thể cùng em đi dạo phố. Nhưng em đừng
lo, nếu anh đội mũ đeo kính chắc không ai nhận ra anh đâu.
―Không được đâu! Fan của anh ở Đài Loan nhiều lắm, họ cũng rất thông
minh. Cho dù anh có ngụy trang kỹ càng thế nào chỉ cần anh xuất hiện họ sẽ
nhận ra anh ngay. Rất có thể sẽ bị chụp ảnh nữa.
―Chả sao. Hai chúng mình hẹn hò chứ có phải làm chuyện gì xấu đâu. Họ
chụp ảnh kệ họ. Anh không sợ.
―Nhưng em sợ!. Cô làm bộ nũng nịu. ―Anh rất được các cô gái trẻ hâm mộ,
còn lập hẳn một fan club. Nếu em và anh bị báo chí chụp ảnh rồi đăng lên
trang nhất, em sợ người ta sẽ viết về chúng ta hoa lá này kia, rồi tổ tông gia
phả nhà em bị lục ra, em sợ chừng đó cuộc sống riêng tư của em bị quẫy
nhiễu. Có khi mang dép lào đi ra đường mua đồ cũng bị chụp ảnh. Anh vô
tâm để em bị như thế à?
―Làm gì nghiêm trọng như thế?
―Anh không biết đây là Đài Loan à. Không có gì là không thể. Dù là việc
nhỏ nhất họ cũng sẽ chộp được cho coi. Fan Club của anh đông đảo như thế
sẽ ghen tị với em có khi vì họ hâm mộ anh phát cuồng chạy tới uy hiếp em
thì sao?
Cô cố tính nói quá lên như thế để chàng ta sợ không dám công khai tình yêu
với công chúng. Chuyện này tốt nhất phải được giữ kín, lỡ như một ngày
nào đó giấu đầu lòi đuôi, lộ tẩy việc cô không phải là An Thư Nhi.
Cô ra sức thuyết phục, làm ra vẻ đáng thương hết mức cuối cùng anh chàng
cũng động lòng, càng nắm chặt bàn tay cô hơn.
―Anh xin lỗi!
Cô có thể nhận ra được anh chàng đang áy náy. Chỉ cần chàng ta áy náy là
tốt rồi!
―Không sao! Em không ngại anh nổi tiếng. Em chỉ cần được nhìn thấy anh là
em hạnh phúc rồi!.
Cô hy sinh vì tình yêu, dịu dàng hiền thục, suy nghĩ cho anh như thế khiến
anh rất cảm động.
―Em vì anh mà suy nghĩ. Anh sẽ không bao giờ buông em ra!
A há! Tốt rồi! Tốt rồi! Anh ta cảm động rồi. Có cảm động mới có thể nghe
lời cô. Cô sẽ càng có lợi.
Sau bữa trưa gặp nhau ngắn ngủi, An Mật Nhi nhìn giờ thấy đã muộn nên
nói cô phải về. Chiều cô còn phải đi chụp ảnh cùng với ekip.
―Để anh đưa em tới công ty!
―Không cần đâu ạ! Em tự đi được!
―Không được! Anh không thích để bạn gái mình ngồi một mình trên xe buýt.
Anh đang rãnh. Để anh đưa em đi!. Anh kiên quyết nói. Anh là bạn trai cô
nên anh có nhiệm vụ phải đưa đón cô đi về.
Sau lần đó, hết giờ làm hay những lần cả hai hẹn hò, anh đều lái xe đưa cô
tới công ty hoặc tới trước nhà đợi cô, nhất quyết không cho cô đi taxi hoặc
xe buýt.
Cô nói dối Giang Chấn Vũ là cô làm việc cho một công ty thiết kế áo cưới
nên chỉ cho anh đưa cô tới cổng công ty rồi chờ anh lái xe đi rồi mới vào nhà
vệ sinh công cộng thay quần áo, lột tóc giả, tẩy phấn son lái xe của cô đi
chụp ảnh.
Chật vật như thế rất mất thời gian.
Lúc xe tới công ty, cô nói để cô xuống xe trước tránh bị đồng nghiệp phát
hiện.
Anh đột nhiên nắm tay cô trước khi cô mở cửa xe.
―Thư Nhi!
―Dạ?. Cô quay đầu lại, tay phải đặt trên cửa xe.
―Ngày mai có thể anh không gặp em được. Anh áy náy nói.
―Vậy hả?.Cô tỏ vẻ thất vọng nhưng trong lòng lại thở ra. Tốt quá. Cuối
cùng cũng được một ngày không phải đóng hai vai. Mệt chết mất thôi.
―Vì ngày mai anh phải tới gặp nhiếp ảnh gia để ký hợp đồng nên không có
thời gian gặp em.
―Không được !
Cô la lớn làm Giang Chấn Vũ giật mình. Cổ áo anh ngay sau đó bị đôi tay
mịn màng của cô túm lấy, đôi môi xinh đẹp hấp dẫn ghé sát vào mặt anh.
―Anh không được đi!
―Tại sao?
―Anh không được ký với người ta!
―Tại sao?
―Vì… vì… Tóm lại là anh không được đi!
Giang Chấn Vũ mặc dù hơi nghi ngờ và sửng sốt trước thái độ này của cô
nhưng đôi môi xinh đẹp như cánh hoa hồng kia thu hút anh, hơi thở thơm
mát như hương hoa lan vây quanh anh làm anh khó thở, nuốt ực một cái.
―Anh có nghe em nói không vậy?. Cô hỏi nhanh. Thấy anh bất động, liền
giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Kế hoạch đổ bể hết cả rồi. Không ngờ chú Trần Thông Dương lại tìm người
nhanh đến thế. Nhưng mà không sao, chỉ cần Giang Chấn Vũ không đồng ý
thì cơ hội vẫn đến tay cô. Cho dù phải dùng bất kỳ cách nào, cô buộc phải
ngăn anh lại.
Hơi thở của cô thoang thoảng, đôi môi kia gần trong gang tấc kích thích anh
lần nữa. Anh thích người con gái xinh đẹp dịu dàng nhưng cô vẫn khiến anh
say đắm vì cá tính của cô.
―Muốn anh không đi thì cũng phải nói cho anh biết lý do. Nếu không anh
không có cách nào nói chú Trần hủy ngang với họ được.
Đúng lúc cô đang tìm lúc thích hợp nói với anh thì lại có chuyện này. Thật
chán! Thời gian chẳng bao giờ đợi người nhưng nếu bây giờ không nói, cô
sợ cơ hội này sẽ tuột khỏi tay mất.
―Thư Nhi?
―À, là thế này… Chị gái em cũng là nhiếp ảnh gia, hơn nữa chị ấy lại rất
giỏi. Em định nói cho anh từ lâu rồi kìa. Em rất mong anh sẽ để cơ hội chụp
ảnh anh cho chị của em. Cuối cùng cũng nói ra rồi. Cô nhìn anh với ánh
mắt đầy mong chờ, còn phóng điện ra để thu hút anh.
―Chị em cũng là nhiếp ảnh gia à?
―Dạ!. Cô gật đầu cái rụp, khoa trương nói. ―Kỹ thuật chụp ảnh của chị em
rất tốt. Chị ấy đã chụp ảnh bìa của rất nhiều diễn viên điện ảnh và người
mẫu. Nhiều tạp chí lớn đề tên chị ấy trong cương vị nhiếp ảnh gia rồi đấy ạ.
Giang Chấn Vũ sực nhớ ra nói:
―Đừng nói với anh chị gái em tên là An Mật Nhi?. Bạn gái anh cũng họ An.
Vậy chẳng lẽ chị gái cô ấy chính là cô nàng giống y đúc con trai kia?
An Mật Nhi làm bộ khâm phục:
―Anh thông minh thật. Đoán đúng rồi!
Giang Chấn Vũ nói lớn:
―Sao có thể được!
―Thật đấy ạ!
Anh dường như không thể tin vào tai mình, ngạc nhiên hỏi:
―Có đùng An Mật Nhi là chị gái của em không?
―Dạ đúng!Anh không thấy em và chị em rất giống nhau à?. Cô cười rạng rỡ
như hoa mùa xuân, đẹp một cách mê người.
―Không giống!
―Hả?
Giang Chấn Vũ lắc đầu:
―Em không giống cô ta!
Sao có thể được? Câu này nói ra khiến người khác thấy khó chịu.
―Sao không giống được anh?
―Vì em dịu dàng, thùy mị, đáng yêu, tốt bụng, biết suy nghĩ quan tâm người
khác.
Cô ngẩn người. Không ngờ anh lại nghĩ cô như thế. Cô mỉm cười.
―Chị của em tính tình thô lỗ, nói chuyện chướng tai, mọi cử chỉ lời nói của
cô ta giống y chang con trai, chỉ khác cô ta không phải con trai.
―…. Đồ… Đồ Vương bát đản!
Cô nắm chặt hai tay lại, nổi cả gân, cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ
cười.
―Do đó anh chẳng thấy cô ta giống em. Nếu em không nói còn lâu anh mới
tin cô ta là chị gái của em.
Cô rất muốn đấm một cú vào mặt anh ta nhưng cố nén cơn giận đang bốc lên
ngùn ngụt, quay đầu đi để anh chàng không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì
tức giận của mình.
Nhẫn nhịn! Nhẫn nhịn! Quân tử mười năm báo thù cũng chưa muộn như
Vương Câu Tiễn ngày xưa nếm gai nằm mật đấy thôi, cô sao không thể im
lặng chịu đựng được chứ.
―A… xin lỗi em. Cô ta dù gì cũng là chị gái của em mà anh lại chê bai như
vậy!. Anh nhanh như chớp nói với cô.
Cô không quay lại, ngồi đưa lưng về phía anh.
―Thư Nhi, em giận à?. Anh cuống quít.
―Anh xin lỗi. Tính anh vốn thẳng thắn ít khi để ý tâm trạng của người khác.
Là anh sai. Thư Nhi, nghe anh giải thích đi!.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn mặt anh khiến anh không thể không nói
lớn.
―Anh sẽ xem xét đề nghị của em!
Anh vừa nói xong người đẹp của anh liền quay lại ngay.
―Anh nói thật chứ? Đừng có gạt em nha!
―Vấn đề này không do một mình anh quyết định. Anh còn phải hỏi ý kiến
chú Trần!
Hừ! Định lừa ai hả! Chuyện này không liên qua gì tới chú Trần cả bởi vì
toàn quyền quyết định thuộc về anh ta. Không thể để anh chàng viện cớ
thoái thác được. Xem ra phải dùng mỹ nhân kế rồi!
Đôi mắt cô trong chớp mắt sũng nước, giọng mềm mỏng năn nỉ:
―Anh à, để chị em làm nhiếp ảnh gia của anh đi. Chị ấy sẽ làm rất tốt!.
―Em…
―Vì người ta mà. Được không anh?. Anh hùng trước giờ đều rất khó qua
được ải mỹ nhân. Cô tin chỉ cần cô nũng nịu thuyết phục thế nào chàng ta
cũng đồng ý. Nếu bình thường nếu bắt cô phải õng ẹo như vầy chắc cô thà
chết còn hơn. Sến thấy ghê. Nhưng hiện tại cô là An Thư có ―điệu chảy
nước một chút cũng không sao.
―Anh Vũ à!
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ gọi tên anh bằng giọng điệu êm ái như thế
khiến cho cả người anh nóng bừng lên như bị khiêu khích, nhưng trong lòng
anh vẫn có chút nghi ngờ.
―Em… Hay là em vì chị gái mới đồng ý làm bạn gái của anh?
An Mật Nhi giật nảy mình.
―Sao anh lại nói em như thế?
―Vì hôm nay trông em rất khác mọi ngày!
―Sao lại khác ạ?
―Nói như thế nào nhỉ… Em làm nũng với anh không rụt rè như mọi khi.
Trước giờ anh luôn nghĩ có thể do chúng mình chưa gặp gỡ nhau nhiều nên
em giữ khoảng cách với anh. Và đúng hôm nay lại nói anh việc đó…
Biết anh chàng đã bắt đầu nghi ngờ mình, An Mật Nhi trong lòng khổ sở. Cô
diễn ―lố quá thì phải. Không thể để chàng ta tiếp tục nghi ngờ, cô xoay
ngược tình thế ngay.
―Em thích anh thật lòng nên em mới làm nũng vì tưởng anh thích như thế.
Nhưng giờ anh đã nghi ngờ tình cảm của em thì em đi vậy. Coi như em chưa
nói gì ha. Tạm biệt!. Nói xong, cô đẩy cửa xe.
―Em!. Giang Chấn Vũ vội vàng nắm cánh tay cô kéo lại. Dĩ nhiên anh
không thể để cô giận anh rồi bỏ đi như thế này.
―Thả tay em ra! Em không quan tâm tới anh nữa!. Cô vùng vằng, làm vẻ
đau khổ.
―Thư Nhi!. Anh khẽ thở dài.
―Anh thả tay em ra đi!
Được rồi! Anh đầu hàng!
―Em không nghĩ tới chuyện của chị gái em nữa à?
Cô không vùng vằng nữa, biết chuyện này đã được chuyển biến theo hướng
có lợi, nhưng mặt vẫn làm bộ như đang giận.
―Sao ạ?
―Em muốn anh bắt tay hợp tác với chị gái em cũng được thôi, không phải là
không được. Nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.
―Điều kiện gì anh?. Cô hỏi ngay không mảy may biết rằng anh chàng đang
giăng lưới chỉ chờ cô nhảy vào trong.
―Hôn anh!
Mặt Giang Chấn Vũ bỗng dưng đứng đắn hẳn. Anh mỉm cười nói ra ý muốn
bấy lâu nay của mình.
Á!
Cô há hốc miệng, lúng túng không biết phải đối phó với tình huống này như
thế nào. Trống ngực đập thình thịch. Có trời mới biết cô chưa bao giờ kiss.
Từ hồi bé đi học cô giống hệt con trai nên lúc nào cũng có một đám con gái
vây quanh.
Khoảng thời gian học đại học cũng là lúc cho tình yêu chớm nở thế nhưng
cô chẳng màng, toàn hớn hở đi chụp ảnh.
Cô chỉ có mỗi một đam mê là được chụp ảnh. Nhờ đó mà cô đã tập cho mình
thói quen quan sát tốt. Bởi thế nên cô có chút gì kinh nghiệm yêu đương
đâu, huống hồ là kiss người yêu.
―Im lặng nghĩa là em đã đồng ý!. Hơi thở của anh phả vào mặt làm cho cô
run bắn nhích người ra xa.
―Chờ đã… anh… Chờ chút chờ chút… Anh đừng có lợi dụng sương mù
ném lựu đạn nha!
Anh cau mày không thích câu nói của cô.
―Anh vì em mà đồng ý nhiếp ảnh gia sẽ là chị gái của em. Anh thích em. Vì
tình cảm của anh giành cho em, cho anh hôn em… Có sao đâu?
Cơ thể anh càng lúc càng áp sát, không gian trong xe trở nên chật ém khó
thở. Cô rất muốn lui nữa nhưng hết chỗ để lui.
Chỉ cần cô xuống xe là trốn được nhưng đó là khi cô muốn để tuột khỏi tay
cơ hội vàng này.
Không! Tuyệt đối không thể được!
―Sao nào?. Anh chờ câu trả lời của cô có vẻ như không bắt buộc lắm nhưng
ánh mắt nóng rực đó như muốn lao vào cô mà ngấu nghiến…
Cô bình tĩnh thở đều. Không việc gì phải sợ!
―Một cái thôi ha?
―Ừ! Hôn anh một cái thôi!
Cô nuốt ực một cái, hơi hơi chán nản. Nhưng mà chỉ hôn anh ta một cái, cô
cũng chẳng mất gì.
―Dạ… Hôn nhé!.
Cô vừa mới nói xong đã bị đôi môi anh phủ lên còn không kịp chuẩn bị tâm
lý.
Anh… anh ta chả bảo luôn giữ khoảng cách với con gái? Sao giờ lại như hổ
vồ mồi thế này trời?
Ôi! No no no! Cái lưỡi của anh ta sao ở trong miệng mình thế này?!...
Cô sợ tới mức nhắm tịt cả hai mắt, chỉ có thể cảm nhận bờ môi nóng rực của
anh đang mải mê càng quét môi mình.
Cảnh hôn coi hoài trên tivi, phim, tạp chí, quảng cáo có khi còn được coi
người ta hôn ngay trước mặt mình cô thấy bình thường, chưa bao giờ nghĩ
mình sẽ làm thế cả.
Cảm giác như có một quả bom đặt bên trong cơ thể khiến cô nổ banh xác,
đầu óc cô lâng lâng như ở trên mây.
Trong khoảnh khắc đó, cô mới nhận ra mình cũng là con gái bên anh với hơi
thở nam tính và nụ hôn say đắm.
Nụ hôn của anh làm cô đắm chìm. Phần nữ tính được chôn vùi trong cơ thể
như được đánh thức. Cô không thể lý giải tại sao người mình lại nóng như
thế lại còn run bắn cả lên. Cô còn rên rỉ thành tiếng, và không thể tin vào tai
mình đó lại là tiếng từ miệng mình phát ra.
Oh no! Cô đẩy phắt anh ra nhưng anh vẫn ôm eo cô cứng ngắt, tiếp tục ghé
môi hôn cô dịu dàng như nước làm cả người cô mềm nhũn chẳng chống cự
được.
Đến khi anh hôn cô tới mức không thở nổi nữa mới buông cô ra.
Đôi môi bị anh hôn dữ quá nên đỏ ửng như được son.
Cô nhìn anh cười tươi mà xấu hổ muốn bỏ chạy:
―Đừng quên lời anh đã nói!
Rồi đẩy cửa xuống xe, chạy biến dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.