Chương 35: Anh là bác sĩ của em
Mặt Trời Nhỏ
24/07/2024
"Anh nói gì tôi không hiểu?"
"Um..."
Người đàn ôm ép cô gái nhỏ vào trong lòng mình. Đặt nụ hôn nóng bỏng lên trên bờ môi mềm mại. Cô ra sức đẩy người đàn ông ra nhưng hắn cứ điên cuồng ngậm lấy bờ môi kia.
Hắn xem cô là gì chứ? Là trái cherry chín mọng mà thưởng thức sao?
Sao có thế hết lần này đến lần khác giày vò cô? Cô đã làm gì nên tội chứ?
Tam Thần hôn cô đến bật máu môi. Cảm nhận được vị mắn mặn ở trong miệng hắn mới chịu buông tha.
Tiểu Phương đặt tay ở lòng ngực hắn, từng hơi thở như có lửa thiêu tốt lục phủ ngũ tạng.
"Tam gia? Tôi không biết ngài học y?"
Hắn nghiến răng mắng chửi cô. Có phải cô bị hắn hôn đến lú rồi không?
Tam Thần đưa tay lên bầu ngực căng tròn. Nhéo một cái thật mạnh. Tiểu Phương chảy nước mắt bật khóc:
"Á! Huhu.. Đau.."
Tam Thần vừa đánh vừa xoa cô:
"Đồ ngốc! Em cố tình không hiểu có đúng không? Vậy được! Huỳnh Tiểu Phương, nhớ cho kỹ đêm nay!"
Mà dường như ông trời cũng đang giúp hắn. Chân hắn bắt đầu lấy lại cảm giác. Hắn đứng dậy bế cô gái nhỏ ném lên giường. Khiến cô gái nhỏ cảm giác nguy hiểm sắp đến gần. Cô rơi trên chiếc nệm mềm mại mà như rơi vào tơ nhện do Tam Thần giãng nên. Chỉ ít phút sau sẽ thịt nát xương tan.
Hắn bắt đầu cởi cà vạt, tiếp theo cả bộ vest đắt tiền đã được ném xuống. Cơ thể săn chắc đầy nam tính đang ở trước mắt của Tiểu Phương.
Huỳnh Tiểu Phương khẽ nuốt nước bọt, hai má đỏ bừng. Xấu hổ nhắm mắt:
'Ngài làm gì vậy?"
Dứt lời cả thân thể cao lớn kia bổ nhào về phía cô. Bàn tay hắn đan xen vào 10 ngón tay của cô:
"Huỳnh Tiểu Phương, mở mắt to ra nhìn tôi."
Thấy cô vẫn không mở mắt, hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
Tiểu Phương đau đớn hé mi. Hắn hài lòng nói tiếp:
"Tôi đang chữa bệnh cho em!"
"..."
Cô không hình dung ra chỉ có thế nuốt nước bọt lần nữa.
Đôi mắt phượng của hắn khẽ chớp, bờ môi hắn cong lên:
"Em gọi tên tôi đi! Tôi sẽ làm em dễ chịu hơn!"
Có ai chữa bệnh như hắn không?
Cô bị giam cầm trong lòng ngực của người đàn ông. Không thể vùng vẫy bỏ chạy. Cô không còn cách nào để tránh nè chỉ có thể xấu hổ quay mặt sang một bên.
Tam Thần há miệng ngậm lấy hai hạt châu đỏ trên đồi núi mà mút. Âm thanh ám muội phát ra khiến cơ thể Tiểu Phương căng lên tột độ.
Bị trêu ghẹo đến không thể kìm nén được nữa, từ cổ họng cô gái nhỏ khẽ kêu lên:
"Um... Um..."
Cơ thể cô không ngừng uốn éo vẫy vùng. Mà dường như bất lực dưới thân hình to lớn của Tam Thần.
Sau đó Tam Thần dừng lại, hắn cho cô cơ hội thứ hai. Đầu hắn ngẩng lên bá đạo nói:
"Gọi tên tôi đi. Tôi tha cho em!"
So với việc bị dày vò thế này gọi tên hắn thì có sao?
"Tam Thần... Um..."
Quả nhiên, đàn ông trên giường chỉ hứa suông. Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô hôn. Mà từng nơi hắn đi qua đều để lại dấu ấn đỏ.
Tiểu Phương bây giờ khó chịu như bị hàng ngàn con kiến châm chích.
"Tam gia, ngài nói tha cho tôi mà? U.m ..."
Không thấy hắn trả lời mà tiếp tục càn rỡ trên người cô. Huỳnh Tiểu Phương khóc lên. Tam Thần dừng lại, hắn đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phương rồi lau đi giọt nước mắt đang rơi.
"Ngoan! Anh thương..."
Sau đó người đàn ông dừng lại. Tiểu Phương nghĩ mình được tha rồi, cô ngồi dậy vén chăn lên che đi cơ thể của mình.
"Tam gia, chúng ta có thể rời khỏi đây được không? Tôi muốn đến bệnh viện!"
Tam Thần lắc đầu:
"Huỳnh Tiểu Phương, thuốc còn chưa giải xong, em tính đi đâu?"
Quả nhiên, vừa dứt lời, hai tay hắn nắm lấy hai cổ chân cô kéo về phía mình.
"Còn chưa xong!"
Chưa kịp nghe câu nói của hắn thì Tam Thần từ lúc nào đã cầm lấy dị vật to lớn đưa vào bên trong hang động mà khai phá. Từng cánh hoa mỏng manh khép chặt lại bị dị vật càn rõ xâm lấn khiến những cánh hoa mong manh bị về vập đến ửng đỏ.
Bàn tay Tiểu Phương nắm chặt ga giường đến nhăn nhó khó coi. Cô ngẩng mặt lên chỉ thấy chiếc đèn trần đang lắc lư. Mà cô không biết rằng người đang di chuyển chính là bản thân bởi lực tác động của người đàn ông.
Mà dường như trong người Tiểu Phương không bày xích mà có cảm giác dễ chịu hơn so với lúc ban đầu.
Thì ra hắn "chữa bệnh" là như vậy sao?
Không biết trải qua bao lâu, người đàn ông nói chịu dừng lại. Tam Thần nằm bên cạnh Tiểu Phương, lòng bàn tay hắn còn đan chặt vào tay cô.
Trong giây phút này, bàn tay của Tiểu Phương cũng từ từ siết chặt. Mà câu nói tiếp theo của hắn khiến trái tim cô vỡ vụn.
"Tiểu Phương, ngày mai em nhớ uống thuốc! Tôi không muốn chúng ta có con!"
Vấn đề này tại sao hắn lại nhắc vào thời điểm như vậy?
Một người đàn ông không muốn có con chính là không yêu có đúng không?
Huỳnh Tiểu Phương chảy nước mắt. Sao hết lần này đến lần khác cô lại mơ mộng vào tình yêu viển vông của hắn?
Tam Thần trở mình quay sang phía bên kia. Đôi mắt khẽ chớp nhìn ra ngoài ô cửa vuông vứt của tầm áp mái.
"Gia đình" ư? Không có khái niệm trong đầu hắn.
Có con ư? Đứa con đó rồi cũng sẽ như hắn sẽ là sự ràng buộc cả 2 người lại với nhau. Mà ràng buộc, hắn hoàn toàn không thích!
"Tam gia, nếu như, tôi lỡ mang thai thì sao?"
".."
Tam Thần không trả lời mà chìm sâu vào cơn ác mộng của tuổi thơ.
"Um..."
Người đàn ôm ép cô gái nhỏ vào trong lòng mình. Đặt nụ hôn nóng bỏng lên trên bờ môi mềm mại. Cô ra sức đẩy người đàn ông ra nhưng hắn cứ điên cuồng ngậm lấy bờ môi kia.
Hắn xem cô là gì chứ? Là trái cherry chín mọng mà thưởng thức sao?
Sao có thế hết lần này đến lần khác giày vò cô? Cô đã làm gì nên tội chứ?
Tam Thần hôn cô đến bật máu môi. Cảm nhận được vị mắn mặn ở trong miệng hắn mới chịu buông tha.
Tiểu Phương đặt tay ở lòng ngực hắn, từng hơi thở như có lửa thiêu tốt lục phủ ngũ tạng.
"Tam gia? Tôi không biết ngài học y?"
Hắn nghiến răng mắng chửi cô. Có phải cô bị hắn hôn đến lú rồi không?
Tam Thần đưa tay lên bầu ngực căng tròn. Nhéo một cái thật mạnh. Tiểu Phương chảy nước mắt bật khóc:
"Á! Huhu.. Đau.."
Tam Thần vừa đánh vừa xoa cô:
"Đồ ngốc! Em cố tình không hiểu có đúng không? Vậy được! Huỳnh Tiểu Phương, nhớ cho kỹ đêm nay!"
Mà dường như ông trời cũng đang giúp hắn. Chân hắn bắt đầu lấy lại cảm giác. Hắn đứng dậy bế cô gái nhỏ ném lên giường. Khiến cô gái nhỏ cảm giác nguy hiểm sắp đến gần. Cô rơi trên chiếc nệm mềm mại mà như rơi vào tơ nhện do Tam Thần giãng nên. Chỉ ít phút sau sẽ thịt nát xương tan.
Hắn bắt đầu cởi cà vạt, tiếp theo cả bộ vest đắt tiền đã được ném xuống. Cơ thể săn chắc đầy nam tính đang ở trước mắt của Tiểu Phương.
Huỳnh Tiểu Phương khẽ nuốt nước bọt, hai má đỏ bừng. Xấu hổ nhắm mắt:
'Ngài làm gì vậy?"
Dứt lời cả thân thể cao lớn kia bổ nhào về phía cô. Bàn tay hắn đan xen vào 10 ngón tay của cô:
"Huỳnh Tiểu Phương, mở mắt to ra nhìn tôi."
Thấy cô vẫn không mở mắt, hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.
Tiểu Phương đau đớn hé mi. Hắn hài lòng nói tiếp:
"Tôi đang chữa bệnh cho em!"
"..."
Cô không hình dung ra chỉ có thế nuốt nước bọt lần nữa.
Đôi mắt phượng của hắn khẽ chớp, bờ môi hắn cong lên:
"Em gọi tên tôi đi! Tôi sẽ làm em dễ chịu hơn!"
Có ai chữa bệnh như hắn không?
Cô bị giam cầm trong lòng ngực của người đàn ông. Không thể vùng vẫy bỏ chạy. Cô không còn cách nào để tránh nè chỉ có thể xấu hổ quay mặt sang một bên.
Tam Thần há miệng ngậm lấy hai hạt châu đỏ trên đồi núi mà mút. Âm thanh ám muội phát ra khiến cơ thể Tiểu Phương căng lên tột độ.
Bị trêu ghẹo đến không thể kìm nén được nữa, từ cổ họng cô gái nhỏ khẽ kêu lên:
"Um... Um..."
Cơ thể cô không ngừng uốn éo vẫy vùng. Mà dường như bất lực dưới thân hình to lớn của Tam Thần.
Sau đó Tam Thần dừng lại, hắn cho cô cơ hội thứ hai. Đầu hắn ngẩng lên bá đạo nói:
"Gọi tên tôi đi. Tôi tha cho em!"
So với việc bị dày vò thế này gọi tên hắn thì có sao?
"Tam Thần... Um..."
Quả nhiên, đàn ông trên giường chỉ hứa suông. Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô hôn. Mà từng nơi hắn đi qua đều để lại dấu ấn đỏ.
Tiểu Phương bây giờ khó chịu như bị hàng ngàn con kiến châm chích.
"Tam gia, ngài nói tha cho tôi mà? U.m ..."
Không thấy hắn trả lời mà tiếp tục càn rỡ trên người cô. Huỳnh Tiểu Phương khóc lên. Tam Thần dừng lại, hắn đưa tay chạm vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phương rồi lau đi giọt nước mắt đang rơi.
"Ngoan! Anh thương..."
Sau đó người đàn ông dừng lại. Tiểu Phương nghĩ mình được tha rồi, cô ngồi dậy vén chăn lên che đi cơ thể của mình.
"Tam gia, chúng ta có thể rời khỏi đây được không? Tôi muốn đến bệnh viện!"
Tam Thần lắc đầu:
"Huỳnh Tiểu Phương, thuốc còn chưa giải xong, em tính đi đâu?"
Quả nhiên, vừa dứt lời, hai tay hắn nắm lấy hai cổ chân cô kéo về phía mình.
"Còn chưa xong!"
Chưa kịp nghe câu nói của hắn thì Tam Thần từ lúc nào đã cầm lấy dị vật to lớn đưa vào bên trong hang động mà khai phá. Từng cánh hoa mỏng manh khép chặt lại bị dị vật càn rõ xâm lấn khiến những cánh hoa mong manh bị về vập đến ửng đỏ.
Bàn tay Tiểu Phương nắm chặt ga giường đến nhăn nhó khó coi. Cô ngẩng mặt lên chỉ thấy chiếc đèn trần đang lắc lư. Mà cô không biết rằng người đang di chuyển chính là bản thân bởi lực tác động của người đàn ông.
Mà dường như trong người Tiểu Phương không bày xích mà có cảm giác dễ chịu hơn so với lúc ban đầu.
Thì ra hắn "chữa bệnh" là như vậy sao?
Không biết trải qua bao lâu, người đàn ông nói chịu dừng lại. Tam Thần nằm bên cạnh Tiểu Phương, lòng bàn tay hắn còn đan chặt vào tay cô.
Trong giây phút này, bàn tay của Tiểu Phương cũng từ từ siết chặt. Mà câu nói tiếp theo của hắn khiến trái tim cô vỡ vụn.
"Tiểu Phương, ngày mai em nhớ uống thuốc! Tôi không muốn chúng ta có con!"
Vấn đề này tại sao hắn lại nhắc vào thời điểm như vậy?
Một người đàn ông không muốn có con chính là không yêu có đúng không?
Huỳnh Tiểu Phương chảy nước mắt. Sao hết lần này đến lần khác cô lại mơ mộng vào tình yêu viển vông của hắn?
Tam Thần trở mình quay sang phía bên kia. Đôi mắt khẽ chớp nhìn ra ngoài ô cửa vuông vứt của tầm áp mái.
"Gia đình" ư? Không có khái niệm trong đầu hắn.
Có con ư? Đứa con đó rồi cũng sẽ như hắn sẽ là sự ràng buộc cả 2 người lại với nhau. Mà ràng buộc, hắn hoàn toàn không thích!
"Tam gia, nếu như, tôi lỡ mang thai thì sao?"
".."
Tam Thần không trả lời mà chìm sâu vào cơn ác mộng của tuổi thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.