Chương 38: Ghen
Mặt Trời Nhỏ
26/07/2024
Tam Thần đến bệnh viện thì nhìn thấy Huỳnh Tiểu Phương ngủ gục ở bên cạnh giường bệnh. Nữ y tá ở bên cạnh nói:
"Tam gia, thiếu phu nhân khóc từ lúc vào đây. Vừa ngủ gục, có cần tôi đánh thức thiếu phu nhân?"
"Mẹ cô ấy bị gì sao?"
Nữ y tá lắc đầu:
"Dạ không có. Tình hình vẫn ổn định."
Môi hắn nhếch lên:
"Vậy chắc do ghen nên mới khóc. Cô ấy yêu tôi đến vậy sao?"
"Dạ...", nữ y tác lùi bước về sau quay sang nhìn đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt. Đúng vậy là bọn họ nổi da gà.
Sến thật!
Tam Thần ngây ngốc đứng ngoài cửa. Đợi cô ngủ ngon giấc mới vào bên trong bế Tiểu Phương ra ngoài.
Đi gần đến xe thì Tiểu Phương mở mắt. Lúc này Tam Thần đột nhiên buông tay.
"Bụp"
Là tiếng mông của Tiểu Phương tiếp đất.
Cô nhăn mặt, nước mắt tự chảy ra.
"Huhu... Tam gia?"
Hắn vừa muốn cúi xuống đỡ cô nhưng lại không muốn cô biết hắn quan tâm. Nên hành động cứ luống cuống.
Cuối cùng, hắn lấy tay đưa lên che miệng giả vờ ho:
"Ặc... Tôi... Em... Nghe nói em tìm tôi nên tôi chạy xe đến."
Rõ ràng cô đâu có tìm hắn. Hắn không ở với Bối Vy của hắn mà đến đây làm gì?
Tiểu Phương phủi tay đứng dậy:
"Ồ! Là do tôi tìm ngài? Ừ vậy tôi tìm xong rồi, ngài về đi!"
Cô đứng dậy định quay vào trong thì hắn lại níu lấy cổ tay:
"Em đi đâu đó, Huỳnh Tiểu Phương?"
Cô gạt tay hắn:
"Không liên quan!"
Hắn nhanh chân bước lên chặn đường cô lại:
"Sao không liên quan? Chúng ta là vợ chồng mà?"
Hắn nói câu này mà không biết ngượng mồm sao? Tiểu Phương đạp chân cho hắn tránh sang một bên. Còn tiện tay tát hắn một cái.
"Chát"
"Tam gia, ngài còn nhớ ngài có vợ à? Tôi còn tưởng trong mắt ngài chỉ có Trương Bối Vy."
"Em dám đánh chồng của mình? Em định mưu sát chồng sao?"
"Vô vị!"
Tam Thần thấy mặt cô đỏ bừng vì tức giận hẳn thích thú nói:
"Ở đây chỉ có 2 chúng ta. Em nhắc đến cô ta làm gì? Hay là em đang ghen?"
"Tôi không rãnh! Anh tránh ra đi!"
Cô định vung tay tát hắn một cái nhưng hắn đã nhanh hơn nắm kịp tay cô. Còn dứt khoát kéo cô ôm vào lòng.
"Anh tránh ra!"
Huỳnh Tiều Phương vầy vùng như con cá mắc trên vũng nước cạn. Vậy mà Tam Thần cứ vây lấy không chịu buông. Giằng co một lúc, Tiểu Phương đột nhiên đứng yên. Thấy cô ngoan ngoãn hắn đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ:
"Ngoan! Anh thương!"
Lúc hắn buông cô ra, Huỳnh Tiểu Phương lập tức co gối:
"Anh là đồ khốn! Đồ đàn ông lăng nhăng! Tôi ghét anh!"
Tam Thần đưa hai tay ôm lấy hạ thân của mình. Nét mặt nhăn nhó khó coi. Thân thể cao lớn đổ gục xuống co lại:
"Á... Em mưu sát chồng sao?"
Huỳnh Tiều Phương đánh hắn xong bỏ chạy. Đó là lần đầu tiên cô dám mạnh dạng đánh hắn. Cô không hiểu bản thân lấy đâu ra lá gan to để chọc giận Tam Thần. Mà cô cũng không hiểu sao bản thân lại kích động đến vậy?
Là cô ghen sao? Cô yêu hắn sao?
Đang chạy, Tiểu Phương thấy buồn nôn. Cô đưa tay bịt miệng lại định tìm nhà vệ sinh nhưng không hiểu sao nó cứ tới tấp nôn ra.
Cô gái nhỏ ngồi xuống nôn đến mặt xanh:
"Oe.. Oe..."
Tam Thần ở phía sau kịp đuổi đến. Hắn ngồi xuống vỗ lưng cô:
"Tiểu Phương, em sao vậy?"
"Oe... oe..."
Cô đưa tay đẩy hắn ra nhưng hắn dứt khoát bế cô lên.
"Buông tôi ra! Tránh xa tôi ra!"
"Chết tiệt! Em còn dám phản kháng?"
Hắn mắng xong vách ngược cô lên vai. Tay hắn đánh vào mông cô mấy cái.
"Lần này em còn không nghe lời nữa tôi sẽ bỏ mặc em."
"Tam gia, ngài có nhiều mối bận tâm lắm mà. Bỏ đi một người như tôi chẳng phải đỡ tốn sức hơn sao?"
Bực mình hắn mà. Năn nỉ không được chỉ có nước dùng thủ đoạn. Hắn thả cô xuống một tay nắm lấy cổ tay cô.
Tay còn lại tháo cáo vạt.
Ánh mắt cô gái nhỏ lóe lên tia nghi ngờ. Không lẽ hắn định ném cô ở đâu đó như lần trước?
"Tam gia, ngài tính làm gì?"
"Trói em! Đưa em đến bệnh viện kiểm tra!"
Tính toàn thì chỉ có cách này là hay nhất. Nói xong hắn khóa hai cổ tay cô trói vào cà vạt.
"Ấy... Thả tôi ra... Tôi báo cảnh sát bắt ngài!"
"Tôi sẽ nói với cảnh sát em mưu sát chồng. Xem coi tội ai nặng hơn!"
Sau đó, hắn đem cô gái nhỏ nhét vào trong xe. Huỳnh Tiểu Phương vẫn còn giận hắn nên cô quay mặt nhìn ra bên ngoài. Lúc này, mặt trời sắp mọc lên cao cả cơ thể bé nhỏ mệt mỏi. Đôi mi khép lại dần dà chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ cô còn cố gắng nói kháy hắn một câu:
"Tam gia trái tim ngài nhiều ngăn thật nói không chừng sau này sẽ bị bệnh tim mà chết!"
Tam Thần đang lái xe bỗng bật cười. Có phải hắn điên rồi không?
Chửi hắn mà hắn còn cười?
Đang vui vẻ thì có điện thoại cắt ngang. Hắn đeo tai nghe lên vì không muốn làm phiền người bên cạnh.
'Tam gia, CCTV đã bị xóá. Cò người nhìn thấy người của nhị thiếu gia đã cõng người và thiếu phu nhân vào phòng."
Tam Thần nhíu chặt đôi chân mày.
"Ngươi khẳng định là không nhầm đấy chứ?"
"Dạ vâng! Chắc chắn là người của nhị thiếu."
"Ừ!"
giup han?
Sau khi cúp
"Tam gia, thiếu phu nhân khóc từ lúc vào đây. Vừa ngủ gục, có cần tôi đánh thức thiếu phu nhân?"
"Mẹ cô ấy bị gì sao?"
Nữ y tá lắc đầu:
"Dạ không có. Tình hình vẫn ổn định."
Môi hắn nhếch lên:
"Vậy chắc do ghen nên mới khóc. Cô ấy yêu tôi đến vậy sao?"
"Dạ...", nữ y tác lùi bước về sau quay sang nhìn đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt. Đúng vậy là bọn họ nổi da gà.
Sến thật!
Tam Thần ngây ngốc đứng ngoài cửa. Đợi cô ngủ ngon giấc mới vào bên trong bế Tiểu Phương ra ngoài.
Đi gần đến xe thì Tiểu Phương mở mắt. Lúc này Tam Thần đột nhiên buông tay.
"Bụp"
Là tiếng mông của Tiểu Phương tiếp đất.
Cô nhăn mặt, nước mắt tự chảy ra.
"Huhu... Tam gia?"
Hắn vừa muốn cúi xuống đỡ cô nhưng lại không muốn cô biết hắn quan tâm. Nên hành động cứ luống cuống.
Cuối cùng, hắn lấy tay đưa lên che miệng giả vờ ho:
"Ặc... Tôi... Em... Nghe nói em tìm tôi nên tôi chạy xe đến."
Rõ ràng cô đâu có tìm hắn. Hắn không ở với Bối Vy của hắn mà đến đây làm gì?
Tiểu Phương phủi tay đứng dậy:
"Ồ! Là do tôi tìm ngài? Ừ vậy tôi tìm xong rồi, ngài về đi!"
Cô đứng dậy định quay vào trong thì hắn lại níu lấy cổ tay:
"Em đi đâu đó, Huỳnh Tiểu Phương?"
Cô gạt tay hắn:
"Không liên quan!"
Hắn nhanh chân bước lên chặn đường cô lại:
"Sao không liên quan? Chúng ta là vợ chồng mà?"
Hắn nói câu này mà không biết ngượng mồm sao? Tiểu Phương đạp chân cho hắn tránh sang một bên. Còn tiện tay tát hắn một cái.
"Chát"
"Tam gia, ngài còn nhớ ngài có vợ à? Tôi còn tưởng trong mắt ngài chỉ có Trương Bối Vy."
"Em dám đánh chồng của mình? Em định mưu sát chồng sao?"
"Vô vị!"
Tam Thần thấy mặt cô đỏ bừng vì tức giận hẳn thích thú nói:
"Ở đây chỉ có 2 chúng ta. Em nhắc đến cô ta làm gì? Hay là em đang ghen?"
"Tôi không rãnh! Anh tránh ra đi!"
Cô định vung tay tát hắn một cái nhưng hắn đã nhanh hơn nắm kịp tay cô. Còn dứt khoát kéo cô ôm vào lòng.
"Anh tránh ra!"
Huỳnh Tiều Phương vầy vùng như con cá mắc trên vũng nước cạn. Vậy mà Tam Thần cứ vây lấy không chịu buông. Giằng co một lúc, Tiểu Phương đột nhiên đứng yên. Thấy cô ngoan ngoãn hắn đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ:
"Ngoan! Anh thương!"
Lúc hắn buông cô ra, Huỳnh Tiểu Phương lập tức co gối:
"Anh là đồ khốn! Đồ đàn ông lăng nhăng! Tôi ghét anh!"
Tam Thần đưa hai tay ôm lấy hạ thân của mình. Nét mặt nhăn nhó khó coi. Thân thể cao lớn đổ gục xuống co lại:
"Á... Em mưu sát chồng sao?"
Huỳnh Tiều Phương đánh hắn xong bỏ chạy. Đó là lần đầu tiên cô dám mạnh dạng đánh hắn. Cô không hiểu bản thân lấy đâu ra lá gan to để chọc giận Tam Thần. Mà cô cũng không hiểu sao bản thân lại kích động đến vậy?
Là cô ghen sao? Cô yêu hắn sao?
Đang chạy, Tiểu Phương thấy buồn nôn. Cô đưa tay bịt miệng lại định tìm nhà vệ sinh nhưng không hiểu sao nó cứ tới tấp nôn ra.
Cô gái nhỏ ngồi xuống nôn đến mặt xanh:
"Oe.. Oe..."
Tam Thần ở phía sau kịp đuổi đến. Hắn ngồi xuống vỗ lưng cô:
"Tiểu Phương, em sao vậy?"
"Oe... oe..."
Cô đưa tay đẩy hắn ra nhưng hắn dứt khoát bế cô lên.
"Buông tôi ra! Tránh xa tôi ra!"
"Chết tiệt! Em còn dám phản kháng?"
Hắn mắng xong vách ngược cô lên vai. Tay hắn đánh vào mông cô mấy cái.
"Lần này em còn không nghe lời nữa tôi sẽ bỏ mặc em."
"Tam gia, ngài có nhiều mối bận tâm lắm mà. Bỏ đi một người như tôi chẳng phải đỡ tốn sức hơn sao?"
Bực mình hắn mà. Năn nỉ không được chỉ có nước dùng thủ đoạn. Hắn thả cô xuống một tay nắm lấy cổ tay cô.
Tay còn lại tháo cáo vạt.
Ánh mắt cô gái nhỏ lóe lên tia nghi ngờ. Không lẽ hắn định ném cô ở đâu đó như lần trước?
"Tam gia, ngài tính làm gì?"
"Trói em! Đưa em đến bệnh viện kiểm tra!"
Tính toàn thì chỉ có cách này là hay nhất. Nói xong hắn khóa hai cổ tay cô trói vào cà vạt.
"Ấy... Thả tôi ra... Tôi báo cảnh sát bắt ngài!"
"Tôi sẽ nói với cảnh sát em mưu sát chồng. Xem coi tội ai nặng hơn!"
Sau đó, hắn đem cô gái nhỏ nhét vào trong xe. Huỳnh Tiểu Phương vẫn còn giận hắn nên cô quay mặt nhìn ra bên ngoài. Lúc này, mặt trời sắp mọc lên cao cả cơ thể bé nhỏ mệt mỏi. Đôi mi khép lại dần dà chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ cô còn cố gắng nói kháy hắn một câu:
"Tam gia trái tim ngài nhiều ngăn thật nói không chừng sau này sẽ bị bệnh tim mà chết!"
Tam Thần đang lái xe bỗng bật cười. Có phải hắn điên rồi không?
Chửi hắn mà hắn còn cười?
Đang vui vẻ thì có điện thoại cắt ngang. Hắn đeo tai nghe lên vì không muốn làm phiền người bên cạnh.
'Tam gia, CCTV đã bị xóá. Cò người nhìn thấy người của nhị thiếu gia đã cõng người và thiếu phu nhân vào phòng."
Tam Thần nhíu chặt đôi chân mày.
"Ngươi khẳng định là không nhầm đấy chứ?"
"Dạ vâng! Chắc chắn là người của nhị thiếu."
"Ừ!"
giup han?
Sau khi cúp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.