Chương 9: Lần đầu xin lỗi
Mặt Trời Nhỏ
14/07/2024
Huỳnh Tiểu Phương dĩ nhiên không muốn. Cô lấy chân giẫm lên chân người đàn ông. Biết ý đồ của cô, Tam Thần kịp né.
Hắn bực bội buông cô ra bỏ đi.
“Đồ ác phụ muốn giết chồng!”
Ra đến cửa phát hiện cửa không những bị khoá mà bên ngoài còn có người đứng canh chừng.
“Tam gia, Ông có dặn ở yên trong phòng!”
“Câm miệng! Mau mở cửa ra!”
“Tam gia, khuya rồi ngài nên nghỉ ngơi sớm!”
“Ta nói các người mở cửa!”
Không nghe trả lời. Hắn tức giận lấy chân đạp cửa mấy cái. Ai bảo đồ ở nhà hắn đều được nhập khẩu. Cú đạp của hắn hoàn toàn vô dụng. Mất sức, hắn ngồi xuống thở hồng hộc.
Mà trong người hắn bắt đầu thấy nóng. Bây giờ hắn mới hiểu, ông nội muốn bế cháu nên đã bỏ thuốc vào chung tổ yến.
Mắt hắn trở nên đỏ ngầu, hung hãn quay lại. Thấy Tiểu Phương vẫn đang bình thản xem tivi, trong lòng hắn nghĩ cô và ông nội thông đồng tính kế.
“Được lắm!”
Tam Thần bước vội đến kéo tay cô. Giật mình, Tiểu Phương chỉ kịp hét lên một tiếng:
“Á…”
Rất nhanh đã bị hắn dồn ép vào tường. Cô đạp hắn, hắn né kịp. Cô giơ tay đánh hắn, hắn nắm lấy tay cô ép qua khỏi đỉnh đầu. Giữ chặt ở đó.
Tam Thần nặng nề hít thở. Lòng trắng của mắt xuất hiện đường gân đỏ đáng sợ vô cùng. Hắn nặng nề bật lên âm thanh lạnh lẽo:
“Huỳnh Tiểu Phương, có phải cô muốn con đến điên rồi không?”
“Tam gia, ngài nói gì tôi không hiểu. Thay vì mất thời gian với tôi, ngài nên đi tìm tình nhân Trương Bối Vy của ngài mà tâm sự.”
Lửa rõ ràng bùng cháy dữ dội khiến hắn nhíu chặt chân mày, mặt hơi cúi xuống. Trên trán rịn ra mồ hôi:
“Cô còn nói không biết? Chẳng phải cô bỏ thuốc tôi, muốn tôi cùng cô?”
Tiểu Phương ngây thơ. Hơn nữa, chuyện tính kế người khác cô không làm.
“Thuốc gì? Tôi không hiểu?”
Tiểu Phương càng đẩy càng làm cho ngọn lửa trong người Tam Thần không ngừng bùng cháy. Cơ thể hắn nóng như bị thiêu đốt.
“Nếu đã như vậy, tôi cho cô toại nguyện!”
“Ngài?”
Người đàn ông ôm lấy cái eo nhỏ của cô bế áp cô vào thân thể cường tráng của hắn. Chỉ một cái chớp mắt, gương mặt đẹp như tạc kia đã ở rất gần mặt cô.
“Huỳnh Tiểu Phương, là cô tự chuốc lấy!”
“Ưm…”
Không biết từ lúc nào, tay hắn đã ở phía sau gáy của cô. Ép cô hôn hắn. Đôi môi căng mọng như quả cherry chín làm cho người đàn ông điên cuồng cắn mút.
“Ưm… Thả…”
Mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, đó là hậu quả mà cô phải chịu.
Hắn xoay người cô lại, giữ chặt hai cổ tay của cô. Dùng chiếc cà vạt vứt ra khi nảy trối tay Tiểu Phương lại.
“Tam Thần, tránh ra… Ngài muốn làm gì?”
Hắn vừa siết chặt cà vạt, răng nghiến lại thốt lên lời cay nghiệt:
“Cô nói muốn sinh con. Tôi cho cô toại nguyện.”
Sau khi chế ngự, Tam Thần vác cô lên vai thô bạo ném cô lên giường.
Tiểu Phương sợ hãi khóc lóc:
“Tôi đã làm gì anh chứ? Anh bị điên cái gì vậy?”
Hắn giận giữ cộng thêm lửa nóng ở trong người bộc phát cho nên bây giờ phải phát tiết. Không cần màn dạo đầu phiền phức, cũng không cần nhẹ nhàng với kẻ mưu mô. Hắn kéo khoá quần. Dùng thân hình lực lưỡng cơ bắp áp lên thân mình mảnh khảnh của Huỳnh Tiểu Phương. Hắn vén váy cô lên, kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống:
“Huỳnh Tiểu Phương, đáng đời cô!”
“Huhu…”
Hắn dừng lại vì thấy đôi vai gầy không ngừng run lên. Tam Thần buông tay, cả thân người trượt xuống. Tay hắn đấm mạnh lên sàn nhà.
Tiểu Phương vùi mình vào trong chăn, từng tiếng nấc bật ra khiến người đàn ông kia không khỏi tự trách. Dù gì cũng là một cô gái vừa mới trưởng thành. Hắn quả thật quá đáng. Từ miệng người đàn ông phát ra 2 tiếng:
“Xin lỗi!”
Tiểu Phương dừng khóc. Cô sợ mình nghe nhầm nên ngẩng đầu lên. Tam Thần không lặp lại, hắn đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
“Tôi không nói 2 lần. Nghe được hay không thì tùy.”
Bên trong phòng tắm vọng ra tiếng nước xả. Huỳnh Tiểu Phương ngồi dậy định thần.
Suy nghĩ lại, lúc chiều cô nói với hắn như vậy có hơi hấp tấp. Lúc cô ngăn cản hắn đi gặp người phụ nữ đó có lẽ đã chọc giận hắn rồi.
Không được! Cô muốn hắn làm chỗ dựa phải nghĩ cách khác.
Tiểu Phương ngồi thẳng lưng đợi hắn đi ra bên ngoài.
Chờ suốt 2 tiếng đồng hồ, hắn mới chịu chui ra. Trên người quấn 1 chiếc khăn tắm để lộ cơ bụng săn chắc. Một tay dùng khăn lau sạch nước ở trên tóc. Từng giọt nước rơi xuống trên gương mặt đẹp đẽ kia khiến Tiểu Phương trong phút chốc mê mẩn.
‘Nhìn đủ chưa?”
Tiểu Phương đứng dậy, cúi đầu:
“Xin lỗi! Tôi không nên phá vỡ giao ước. Bây giờ tôi giúp ngài dụ bọn họ để ngài đi có được không?”
“Hừ!”, hắn hừ lạnh một tiếng rồi tỏ thái độ chán ghét nằm xuống giường.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô cũng thật tàn ác. Tôi mới tắm lại bắt tôi ra bên ngoài hứng gió? Còn không ngủ, tôi đem cô ném xuống ban công.”
Cô còn nghĩ người đàn ông đó thay đổi bản tính khi xin lỗi nhưng không ngờ hắn vẫn hung dữ như cũ. Cô tự mắng chính mình:
“Huỳnh Tiểu Phương, xem ra mày quá ngây thơ.”
Ở trên giường nghe tiếng cô lẩm bẩm như ruồi kêu. Tam Thần khó chịu:
“Ồn chết đi được!”
Cô nhẫn nhịn nằm xuống sofa ngủ lúc nào không hay.
…
Tiếng gọi của người hầu khiến Tam Thần tỉnh giấc.
“Tam gia, ông bảo ngài xuống dùng bữa sáng!”
“Ừ!”
Tam Thần ngồi dậy. Hắn có hơi khó chịu có lẽ vì thuốc mà ông dùng cho bọn họ có hơi mạnh. Hắn thấy Tiểu Phương vẫn còn ngủ liền đi đến dùng chân đá đá sofa:
“Còn không mau dậy?”
Tiểu Phương trở mình, thấy cô có cử động hắn liền vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay âu phục.
Khi bước ra, Tiểu Phương vẫn nằm y cũ. Lần này tức giận, Tam Thần dùng tay đẩy đẩy vai cô:
“Còn làm biếng? Mau dậy đi. Làm bộ làm tịch cái gì?”
Tiểu Phương mở mắt:
“Ngài gọi tôi?”
“Chẳng phải hôm nay cô phải về nhà mẹ đẻ sao? Tôi đi cùng cô!”
“Căn nhà đó không về cũng được!”, Tiểu Phương lẩm bẩm.
“Sao?”
“Không gì!”
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau đầu ập đến. Tay chân như mất hết sức lực, cả người uể oải.
Khó khăn lắm Tiểu Phương mới ngồi dậy nổi, cô thay quần áo xong xuống nhà ăn sáng.
Rồi sau đó theo Tam Thần trở về Huỳnh gia.
Hắn bực bội buông cô ra bỏ đi.
“Đồ ác phụ muốn giết chồng!”
Ra đến cửa phát hiện cửa không những bị khoá mà bên ngoài còn có người đứng canh chừng.
“Tam gia, Ông có dặn ở yên trong phòng!”
“Câm miệng! Mau mở cửa ra!”
“Tam gia, khuya rồi ngài nên nghỉ ngơi sớm!”
“Ta nói các người mở cửa!”
Không nghe trả lời. Hắn tức giận lấy chân đạp cửa mấy cái. Ai bảo đồ ở nhà hắn đều được nhập khẩu. Cú đạp của hắn hoàn toàn vô dụng. Mất sức, hắn ngồi xuống thở hồng hộc.
Mà trong người hắn bắt đầu thấy nóng. Bây giờ hắn mới hiểu, ông nội muốn bế cháu nên đã bỏ thuốc vào chung tổ yến.
Mắt hắn trở nên đỏ ngầu, hung hãn quay lại. Thấy Tiểu Phương vẫn đang bình thản xem tivi, trong lòng hắn nghĩ cô và ông nội thông đồng tính kế.
“Được lắm!”
Tam Thần bước vội đến kéo tay cô. Giật mình, Tiểu Phương chỉ kịp hét lên một tiếng:
“Á…”
Rất nhanh đã bị hắn dồn ép vào tường. Cô đạp hắn, hắn né kịp. Cô giơ tay đánh hắn, hắn nắm lấy tay cô ép qua khỏi đỉnh đầu. Giữ chặt ở đó.
Tam Thần nặng nề hít thở. Lòng trắng của mắt xuất hiện đường gân đỏ đáng sợ vô cùng. Hắn nặng nề bật lên âm thanh lạnh lẽo:
“Huỳnh Tiểu Phương, có phải cô muốn con đến điên rồi không?”
“Tam gia, ngài nói gì tôi không hiểu. Thay vì mất thời gian với tôi, ngài nên đi tìm tình nhân Trương Bối Vy của ngài mà tâm sự.”
Lửa rõ ràng bùng cháy dữ dội khiến hắn nhíu chặt chân mày, mặt hơi cúi xuống. Trên trán rịn ra mồ hôi:
“Cô còn nói không biết? Chẳng phải cô bỏ thuốc tôi, muốn tôi cùng cô?”
Tiểu Phương ngây thơ. Hơn nữa, chuyện tính kế người khác cô không làm.
“Thuốc gì? Tôi không hiểu?”
Tiểu Phương càng đẩy càng làm cho ngọn lửa trong người Tam Thần không ngừng bùng cháy. Cơ thể hắn nóng như bị thiêu đốt.
“Nếu đã như vậy, tôi cho cô toại nguyện!”
“Ngài?”
Người đàn ông ôm lấy cái eo nhỏ của cô bế áp cô vào thân thể cường tráng của hắn. Chỉ một cái chớp mắt, gương mặt đẹp như tạc kia đã ở rất gần mặt cô.
“Huỳnh Tiểu Phương, là cô tự chuốc lấy!”
“Ưm…”
Không biết từ lúc nào, tay hắn đã ở phía sau gáy của cô. Ép cô hôn hắn. Đôi môi căng mọng như quả cherry chín làm cho người đàn ông điên cuồng cắn mút.
“Ưm… Thả…”
Mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, đó là hậu quả mà cô phải chịu.
Hắn xoay người cô lại, giữ chặt hai cổ tay của cô. Dùng chiếc cà vạt vứt ra khi nảy trối tay Tiểu Phương lại.
“Tam Thần, tránh ra… Ngài muốn làm gì?”
Hắn vừa siết chặt cà vạt, răng nghiến lại thốt lên lời cay nghiệt:
“Cô nói muốn sinh con. Tôi cho cô toại nguyện.”
Sau khi chế ngự, Tam Thần vác cô lên vai thô bạo ném cô lên giường.
Tiểu Phương sợ hãi khóc lóc:
“Tôi đã làm gì anh chứ? Anh bị điên cái gì vậy?”
Hắn giận giữ cộng thêm lửa nóng ở trong người bộc phát cho nên bây giờ phải phát tiết. Không cần màn dạo đầu phiền phức, cũng không cần nhẹ nhàng với kẻ mưu mô. Hắn kéo khoá quần. Dùng thân hình lực lưỡng cơ bắp áp lên thân mình mảnh khảnh của Huỳnh Tiểu Phương. Hắn vén váy cô lên, kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống:
“Huỳnh Tiểu Phương, đáng đời cô!”
“Huhu…”
Hắn dừng lại vì thấy đôi vai gầy không ngừng run lên. Tam Thần buông tay, cả thân người trượt xuống. Tay hắn đấm mạnh lên sàn nhà.
Tiểu Phương vùi mình vào trong chăn, từng tiếng nấc bật ra khiến người đàn ông kia không khỏi tự trách. Dù gì cũng là một cô gái vừa mới trưởng thành. Hắn quả thật quá đáng. Từ miệng người đàn ông phát ra 2 tiếng:
“Xin lỗi!”
Tiểu Phương dừng khóc. Cô sợ mình nghe nhầm nên ngẩng đầu lên. Tam Thần không lặp lại, hắn đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
“Tôi không nói 2 lần. Nghe được hay không thì tùy.”
Bên trong phòng tắm vọng ra tiếng nước xả. Huỳnh Tiểu Phương ngồi dậy định thần.
Suy nghĩ lại, lúc chiều cô nói với hắn như vậy có hơi hấp tấp. Lúc cô ngăn cản hắn đi gặp người phụ nữ đó có lẽ đã chọc giận hắn rồi.
Không được! Cô muốn hắn làm chỗ dựa phải nghĩ cách khác.
Tiểu Phương ngồi thẳng lưng đợi hắn đi ra bên ngoài.
Chờ suốt 2 tiếng đồng hồ, hắn mới chịu chui ra. Trên người quấn 1 chiếc khăn tắm để lộ cơ bụng săn chắc. Một tay dùng khăn lau sạch nước ở trên tóc. Từng giọt nước rơi xuống trên gương mặt đẹp đẽ kia khiến Tiểu Phương trong phút chốc mê mẩn.
‘Nhìn đủ chưa?”
Tiểu Phương đứng dậy, cúi đầu:
“Xin lỗi! Tôi không nên phá vỡ giao ước. Bây giờ tôi giúp ngài dụ bọn họ để ngài đi có được không?”
“Hừ!”, hắn hừ lạnh một tiếng rồi tỏ thái độ chán ghét nằm xuống giường.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô cũng thật tàn ác. Tôi mới tắm lại bắt tôi ra bên ngoài hứng gió? Còn không ngủ, tôi đem cô ném xuống ban công.”
Cô còn nghĩ người đàn ông đó thay đổi bản tính khi xin lỗi nhưng không ngờ hắn vẫn hung dữ như cũ. Cô tự mắng chính mình:
“Huỳnh Tiểu Phương, xem ra mày quá ngây thơ.”
Ở trên giường nghe tiếng cô lẩm bẩm như ruồi kêu. Tam Thần khó chịu:
“Ồn chết đi được!”
Cô nhẫn nhịn nằm xuống sofa ngủ lúc nào không hay.
…
Tiếng gọi của người hầu khiến Tam Thần tỉnh giấc.
“Tam gia, ông bảo ngài xuống dùng bữa sáng!”
“Ừ!”
Tam Thần ngồi dậy. Hắn có hơi khó chịu có lẽ vì thuốc mà ông dùng cho bọn họ có hơi mạnh. Hắn thấy Tiểu Phương vẫn còn ngủ liền đi đến dùng chân đá đá sofa:
“Còn không mau dậy?”
Tiểu Phương trở mình, thấy cô có cử động hắn liền vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay âu phục.
Khi bước ra, Tiểu Phương vẫn nằm y cũ. Lần này tức giận, Tam Thần dùng tay đẩy đẩy vai cô:
“Còn làm biếng? Mau dậy đi. Làm bộ làm tịch cái gì?”
Tiểu Phương mở mắt:
“Ngài gọi tôi?”
“Chẳng phải hôm nay cô phải về nhà mẹ đẻ sao? Tôi đi cùng cô!”
“Căn nhà đó không về cũng được!”, Tiểu Phương lẩm bẩm.
“Sao?”
“Không gì!”
Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau đầu ập đến. Tay chân như mất hết sức lực, cả người uể oải.
Khó khăn lắm Tiểu Phương mới ngồi dậy nổi, cô thay quần áo xong xuống nhà ăn sáng.
Rồi sau đó theo Tam Thần trở về Huỳnh gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.