Chương 50: Ngoại truyện: Vụ án của mẹ
Mặt Trời Nhỏ
04/08/2024
"Thình thịch... thình thịch..."
"Nhịp tim của đứa bé, thiếu gia, thiếu phu nhân người nghe rõ không ạ?"
Huỳnh Tiểu Phương mang thai ở tuần 20, đây cũng không phải lần đầu cô nghe tim thai nhưng mỗi lần như vậy cô lại xúc động. Bàn tay cô nắm chặt tay của Tam Thần.
Hắn gật đầu mỉm cười, thân người cao lớn cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
"Nếu em nghe chưa quen, sau này, chúng ta lại sinh thêm một đứa. Chưa quen nữa thì chúng ta lại sinh thêm."
Gương mặt xinh đẹp kia bất giác mở nụ cười, thẹn thùng quay sang một bên:
"Ở đây có nhiều người!"
Vậy mà người đàn ông lại hỏi bác sĩ:
"Vừa rồi bác sĩ có nghe gì không?"
"Không có!"
Hắn gật đầu hài lòng sau đó đỡ Huỳnh Tiểu Phương dậy:
"Em nghe chưa? Ở đây không ai nghe anh nói với em cái gì!"
Tiểu Phương không trả lời chỉ cảm thấy xấu hổ. Hai người sau đó nhận kết quả rồi đi ra bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Huỳnh Tiểu Phương reo lên. Nhìn tên lưu trên màn hình không muốn nghe chút nào.
Miễn cưỡng cô ấn nghe:
"Dì?"
"Tiểu Phương, con về Huỳnh gia một chuyến. Chúng ta có chuyện muốn nói."
"Dì có thể nói qua điện thoại cũng được!"
Ngữ điệu của đầu dây bên kia không có thay đối. Chỉ là trong câu nói lại rất khó nghe:
"Có phải con ở Tam gia lâu rồi không nhớ gì đến ơn nuôi dưỡng của lão gia và người dì này không?"
Rõ ràng cô không muốn Tam Thần nghe thấy nhưng lời vừa rồi đã vọng vào lỗ tai của hắn. Hắn vươn tay giật lấy điện thoại của cô.
"Dì đợi một chút. Tôi cùng Phương Phương sẽ đến!"
"Tút... Tút..."
"Tam thiếu..."
Còn chưa dứt lời, Tam Thần đã trực tiếp cúp máy. Hắn nắm lấy tay cô:
"Em yên tâm, anh sẽ đi cùng em. Chỉ cần họ không làm gì quá đáng, anh sẽ nương tay."
"Nhưng em không muốn đi!", Tiểu Phương không muốn gặp lại những con người đó."
"Có những chuyện không thể trốn tránh cả đời được. Em nên đối mặt một lần. Sau này làm mẹ còn phải dạy con nữa!"
Hắn nói không phải không có lý. Vậy cho nên, hai người cùng nhau đến Huỳnh gia.
.••
Xe vừa về đến, không như những lần trước, chẳng có người nào ra đón.
Tam Thần đi vào bên trong:
"Trong nhà này không có ai sao?"
Hai người vào bên trong, lão Huỳnh và dì của cô ngồi ở sofa. Lần này còn có hai người chị đáng ghét.
Lão Huỳnh gẵn giọng:
"Tam gia, hình như anh người đang nắm quyền Tam gia?"
Tam Thần dìu Tiểu Phương ngồi xuống nhàn nhạt nói:
"Vậy thì sao?"
Dì cô cười khẩy:
"Vậy thì sao chúng tôi phải đón tiếp cô cậu?"
Mà lời này dường như chọc giận Tam Thần. Hắn nhẫn nhịn hỏi tiếp:
"Dì gọi chúng tôi có chuyện gì?"
Bà ta cười cười nói:
"Tiểu Phương, chị con vừa sanh con. Ở chung với chúng ta thật bất tiện. Con là em cũng nên có quà mừng."
"Thì ra là đòi tiền?", Tam Thần nhếch mép.
"Chúng ta không có ơn sinh cũng có ơn nuôi dưỡng. Cậu nghĩ đi, để nuôi một đứa trẻ đâu phải dễ. Tốn biết bao nhiêu là tiền. Cậu sắp làm cha, cậu cũng biết mà?"
Tiểu Phương không biết nên khóc hay nên cười. Đến cuối cùng những gì bọn họ có thể nói với nhau chỉ là vấn đề tiền bạc.
"Con không có!"
Cô nói xong định đứng dậy đi thì bà dì còn nói:
"Còn tiền nuôi mẹ mày nằm bệnh viện. Đồ vô ơn phụ nghĩa."
Vốn không muốn đôi co nhưng câu này đã chạm vào nỗi đau của cô:
"Dì nuôi mẹ tôi? Không phải tại dì, mẹ tôi vẫn còn khoe mạnh."
Tam Thần đã tìm ra y tá năm xưa tiếp tai cho dì cô hại mẹ. Bây giờ xem ra là lúc cần bà ta ra tòa làm chứng.
"Dì chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi. Chuyện dì hại mẹ tôi, tôi sẽ bắt dì trả giá!"
lão Huỳnh tức giận ném ly trà đang uống xuống đất.
"Huỳnh Tiểu Phương, mày tính làm cái gì?"
"Kể cả ông nữa!"
"Nhân chứng, vật chứng. Chúng tôi đều có đủ!"
Nói đến đây, Tam Thần ôm Tiểu Phương rời đi. Đến một cái quay đầu cũng không có. Khoé mắt cô ứng đỏ, tâm tình kích động khiến đứa bé trong bụng đạp loạn.
"Thần!"
"Hửm?"
"Bọn họ chưa từng xem em là người một nhà!"
Hắn gật đầu đưa tay bẹo má cô:
"Sau này em có nhà riêng rồi. Không cần bọn họ!"
"Em nghĩ nên lấy đức báo oán. Nhưng họ không nghĩ vậy!"
Hắn đưa tay xoa đầu cô:
"Em không nghe nói sao? Có người phải trả một cái giá rất đắt chỉ để học một bài học, có người dùng cả đời cũng chẳng học được một bài học quý giá nào. Đừng nghĩ nhiều đến ảnh hưởng đến con, nghĩ đến anh được rồi."
"Anh kế bên, em nghĩ làm gì?"
"Haha. Nghĩ sau khi sinh xong chúng ta lại sinh tiếp vài đứa nữa."
"Tam Thần, im miệng lại cho em!"
"Nhịp tim của đứa bé, thiếu gia, thiếu phu nhân người nghe rõ không ạ?"
Huỳnh Tiểu Phương mang thai ở tuần 20, đây cũng không phải lần đầu cô nghe tim thai nhưng mỗi lần như vậy cô lại xúc động. Bàn tay cô nắm chặt tay của Tam Thần.
Hắn gật đầu mỉm cười, thân người cao lớn cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
"Nếu em nghe chưa quen, sau này, chúng ta lại sinh thêm một đứa. Chưa quen nữa thì chúng ta lại sinh thêm."
Gương mặt xinh đẹp kia bất giác mở nụ cười, thẹn thùng quay sang một bên:
"Ở đây có nhiều người!"
Vậy mà người đàn ông lại hỏi bác sĩ:
"Vừa rồi bác sĩ có nghe gì không?"
"Không có!"
Hắn gật đầu hài lòng sau đó đỡ Huỳnh Tiểu Phương dậy:
"Em nghe chưa? Ở đây không ai nghe anh nói với em cái gì!"
Tiểu Phương không trả lời chỉ cảm thấy xấu hổ. Hai người sau đó nhận kết quả rồi đi ra bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Huỳnh Tiểu Phương reo lên. Nhìn tên lưu trên màn hình không muốn nghe chút nào.
Miễn cưỡng cô ấn nghe:
"Dì?"
"Tiểu Phương, con về Huỳnh gia một chuyến. Chúng ta có chuyện muốn nói."
"Dì có thể nói qua điện thoại cũng được!"
Ngữ điệu của đầu dây bên kia không có thay đối. Chỉ là trong câu nói lại rất khó nghe:
"Có phải con ở Tam gia lâu rồi không nhớ gì đến ơn nuôi dưỡng của lão gia và người dì này không?"
Rõ ràng cô không muốn Tam Thần nghe thấy nhưng lời vừa rồi đã vọng vào lỗ tai của hắn. Hắn vươn tay giật lấy điện thoại của cô.
"Dì đợi một chút. Tôi cùng Phương Phương sẽ đến!"
"Tút... Tút..."
"Tam thiếu..."
Còn chưa dứt lời, Tam Thần đã trực tiếp cúp máy. Hắn nắm lấy tay cô:
"Em yên tâm, anh sẽ đi cùng em. Chỉ cần họ không làm gì quá đáng, anh sẽ nương tay."
"Nhưng em không muốn đi!", Tiểu Phương không muốn gặp lại những con người đó."
"Có những chuyện không thể trốn tránh cả đời được. Em nên đối mặt một lần. Sau này làm mẹ còn phải dạy con nữa!"
Hắn nói không phải không có lý. Vậy cho nên, hai người cùng nhau đến Huỳnh gia.
.••
Xe vừa về đến, không như những lần trước, chẳng có người nào ra đón.
Tam Thần đi vào bên trong:
"Trong nhà này không có ai sao?"
Hai người vào bên trong, lão Huỳnh và dì của cô ngồi ở sofa. Lần này còn có hai người chị đáng ghét.
Lão Huỳnh gẵn giọng:
"Tam gia, hình như anh người đang nắm quyền Tam gia?"
Tam Thần dìu Tiểu Phương ngồi xuống nhàn nhạt nói:
"Vậy thì sao?"
Dì cô cười khẩy:
"Vậy thì sao chúng tôi phải đón tiếp cô cậu?"
Mà lời này dường như chọc giận Tam Thần. Hắn nhẫn nhịn hỏi tiếp:
"Dì gọi chúng tôi có chuyện gì?"
Bà ta cười cười nói:
"Tiểu Phương, chị con vừa sanh con. Ở chung với chúng ta thật bất tiện. Con là em cũng nên có quà mừng."
"Thì ra là đòi tiền?", Tam Thần nhếch mép.
"Chúng ta không có ơn sinh cũng có ơn nuôi dưỡng. Cậu nghĩ đi, để nuôi một đứa trẻ đâu phải dễ. Tốn biết bao nhiêu là tiền. Cậu sắp làm cha, cậu cũng biết mà?"
Tiểu Phương không biết nên khóc hay nên cười. Đến cuối cùng những gì bọn họ có thể nói với nhau chỉ là vấn đề tiền bạc.
"Con không có!"
Cô nói xong định đứng dậy đi thì bà dì còn nói:
"Còn tiền nuôi mẹ mày nằm bệnh viện. Đồ vô ơn phụ nghĩa."
Vốn không muốn đôi co nhưng câu này đã chạm vào nỗi đau của cô:
"Dì nuôi mẹ tôi? Không phải tại dì, mẹ tôi vẫn còn khoe mạnh."
Tam Thần đã tìm ra y tá năm xưa tiếp tai cho dì cô hại mẹ. Bây giờ xem ra là lúc cần bà ta ra tòa làm chứng.
"Dì chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi. Chuyện dì hại mẹ tôi, tôi sẽ bắt dì trả giá!"
lão Huỳnh tức giận ném ly trà đang uống xuống đất.
"Huỳnh Tiểu Phương, mày tính làm cái gì?"
"Kể cả ông nữa!"
"Nhân chứng, vật chứng. Chúng tôi đều có đủ!"
Nói đến đây, Tam Thần ôm Tiểu Phương rời đi. Đến một cái quay đầu cũng không có. Khoé mắt cô ứng đỏ, tâm tình kích động khiến đứa bé trong bụng đạp loạn.
"Thần!"
"Hửm?"
"Bọn họ chưa từng xem em là người một nhà!"
Hắn gật đầu đưa tay bẹo má cô:
"Sau này em có nhà riêng rồi. Không cần bọn họ!"
"Em nghĩ nên lấy đức báo oán. Nhưng họ không nghĩ vậy!"
Hắn đưa tay xoa đầu cô:
"Em không nghe nói sao? Có người phải trả một cái giá rất đắt chỉ để học một bài học, có người dùng cả đời cũng chẳng học được một bài học quý giá nào. Đừng nghĩ nhiều đến ảnh hưởng đến con, nghĩ đến anh được rồi."
"Anh kế bên, em nghĩ làm gì?"
"Haha. Nghĩ sau khi sinh xong chúng ta lại sinh tiếp vài đứa nữa."
"Tam Thần, im miệng lại cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.