Chương 13
sauluoi
23/02/2016
Cuộc họp diễn ra một cách thuận lợi, khách hàng không ngần ngại mà đồng ý ký hợp đồng ngay.
-Nhân viên của cậu khá thật, giọng nói trong trẻo, có sức thuyết phục, lại rất đẹp nữa. Ông Trần nói với giọng thán phục.
-Nhân viên của tôi thì ai cũng thế cả. Anh tự đắc. Quay qua nhìn cô rồi mỉm cuời với ông Trần. Cô ta là nhân viên xấu nhất của công ty tôi, nếu ông muốn tôi có thể giới thiệu cho ông nhiều người đẹp hơn nhiều. Hắn cố tình nói lớn giọng để cô nghe.
Nghi bặm môi tức giận, ai đời lại chê nhân viên mình thậm tệ vậy chứ, đã vậy trước mặt người khác nữa. Cô cũng đâu có tệ lắm đâu, ai cũng khen cô dễ thương mà. Đúng là quái nhân mà.
-À, tối nay chúng ta cùng ăn mừng cho sự hợp tác này chứ, Hạ Tổng. Trần Tổng tâm trạng phấn chấn.
-Tất nhiên rồi.
-Tôi muốn cô bé này cùng đến, dù gì cô ta cũng có công rất lớn mà phải không?
Không hiểu sao Trần Tổng lại có cảm giác yêu mến cô bé này, nhìn cô rất giống một người mà ông từng biết.
-Xin lỗi Trần Tổng, tối nay có lẽ tôi…..
Nghi chưa kịp nói dứt lời hắn đã cắt ngang lời cô:
-Trần Tổng yên tâm, cô ấy sẽ đến. Hắn nói dứt khoát.
-Vậy tốt, chúng tôi về công ty. Cảm ơn Hạ Tổng.
Tiễn Trần Tổng xong, Nghi ấm ức nhìn hắn:
-Sao anh có thể tự mình quyết định mọi chuyện thay tôi vậy hả?
-Đơn giản thôi, nếu cô không muốn thì tối nay không cần phải đi, như vậy cái dự án chết tiệt kia cũng coi như xong luôn. Trần Tổng đã nói như vậy rồi, tùy cô. Hắn xoay lưng bước về phòng kèm với nụ cười đắc ý.
-Á.. đồ quái nhân. Cô bực bội về chỗ làm việc, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thấy người đáng đáng ghét như hắn ta, làm chung với hắn hoài cũng có ngày phát bệnh tâm thần quá.
……
-Alo, tối nay anh không cần đón em nha. Nghi lấy điện thoại gọi cho Hiếu để thông báo tình hình.
-Sao thế? Tối nay a muốn cho e một bất ngờ nho nhỏ.
-Bất ngờ gì thế a? Tối nay em phải đi ăn tối với khách hàng, không từ chối được.
-Um, vậy em nhớ về sớm nha, về nhà gọi cho anh. Bất ngờ của anh khi nào gặp mặt mới nói đươc.
-Anh cứ úp úp mở mở làm em tò mò quá.
-Như vậy mới zụ được em chứ. Thôi em làm việc đi nha.
-Dạ bye a.
-Bye em, chụt chụt.
Cúp điện thoại, lòng cô rộn ràng. Không biết anh có bất ngờ gì cho mình nữa, cũng tại tên đáng ghét kia mà mình không đi được. Bực chết đi được.
…..
Tan giờ làm, mọi người đã đứng lên về hết, cô mới thu dọn đồ đạc.
-Nhanh, ra xe. Vẫn cái cách nói khó chịu khó ưa đó của hắn làm cô cũng khó chịu theo.
-Cho tôi địa chỉ, tôi tự đến.
-Tôi cho cô 3 phút có mặt trên xe của tôi. Hắn đáp một câu cộc lốc rồi bước đi.
Cái tên quái nhân này, thật là điên chết mất. Tôi mà có được một công việc tốt hơn thì sẽ không ở lại cho anh ức hiếp đâu. Cô chửi rủa một mình rồi đứng lên chạy theo hắn.
-Chân đã ngắn thao tác còn chậm chạp. Hắn tiếp tục chọc tức cô.
-Anh…..
Ax, tức điên với tên này, thật muốn cho hắn một đấm dễ sợ nhưng dù gì hắn cũng là cấp trên không thể manh động được. Mặt cô đỏ ửng lên, mắt trợn tròn trông cực dễ thương, hắn thích nhìn bộ dạng tức tối này của cô. Mặc dù cô không cao, nhưng cũng đâu có ngắn như hắn nói, 1m62 cũng thuộc loại trung bình rồi mà, chẳng qua cô không có thói quen mang giày cao gót, với lại tại hắn cao nên mới thấy cô thấp thôi.
-Nhân viên của cậu khá thật, giọng nói trong trẻo, có sức thuyết phục, lại rất đẹp nữa. Ông Trần nói với giọng thán phục.
-Nhân viên của tôi thì ai cũng thế cả. Anh tự đắc. Quay qua nhìn cô rồi mỉm cuời với ông Trần. Cô ta là nhân viên xấu nhất của công ty tôi, nếu ông muốn tôi có thể giới thiệu cho ông nhiều người đẹp hơn nhiều. Hắn cố tình nói lớn giọng để cô nghe.
Nghi bặm môi tức giận, ai đời lại chê nhân viên mình thậm tệ vậy chứ, đã vậy trước mặt người khác nữa. Cô cũng đâu có tệ lắm đâu, ai cũng khen cô dễ thương mà. Đúng là quái nhân mà.
-À, tối nay chúng ta cùng ăn mừng cho sự hợp tác này chứ, Hạ Tổng. Trần Tổng tâm trạng phấn chấn.
-Tất nhiên rồi.
-Tôi muốn cô bé này cùng đến, dù gì cô ta cũng có công rất lớn mà phải không?
Không hiểu sao Trần Tổng lại có cảm giác yêu mến cô bé này, nhìn cô rất giống một người mà ông từng biết.
-Xin lỗi Trần Tổng, tối nay có lẽ tôi…..
Nghi chưa kịp nói dứt lời hắn đã cắt ngang lời cô:
-Trần Tổng yên tâm, cô ấy sẽ đến. Hắn nói dứt khoát.
-Vậy tốt, chúng tôi về công ty. Cảm ơn Hạ Tổng.
Tiễn Trần Tổng xong, Nghi ấm ức nhìn hắn:
-Sao anh có thể tự mình quyết định mọi chuyện thay tôi vậy hả?
-Đơn giản thôi, nếu cô không muốn thì tối nay không cần phải đi, như vậy cái dự án chết tiệt kia cũng coi như xong luôn. Trần Tổng đã nói như vậy rồi, tùy cô. Hắn xoay lưng bước về phòng kèm với nụ cười đắc ý.
-Á.. đồ quái nhân. Cô bực bội về chỗ làm việc, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên thấy người đáng đáng ghét như hắn ta, làm chung với hắn hoài cũng có ngày phát bệnh tâm thần quá.
……
-Alo, tối nay anh không cần đón em nha. Nghi lấy điện thoại gọi cho Hiếu để thông báo tình hình.
-Sao thế? Tối nay a muốn cho e một bất ngờ nho nhỏ.
-Bất ngờ gì thế a? Tối nay em phải đi ăn tối với khách hàng, không từ chối được.
-Um, vậy em nhớ về sớm nha, về nhà gọi cho anh. Bất ngờ của anh khi nào gặp mặt mới nói đươc.
-Anh cứ úp úp mở mở làm em tò mò quá.
-Như vậy mới zụ được em chứ. Thôi em làm việc đi nha.
-Dạ bye a.
-Bye em, chụt chụt.
Cúp điện thoại, lòng cô rộn ràng. Không biết anh có bất ngờ gì cho mình nữa, cũng tại tên đáng ghét kia mà mình không đi được. Bực chết đi được.
…..
Tan giờ làm, mọi người đã đứng lên về hết, cô mới thu dọn đồ đạc.
-Nhanh, ra xe. Vẫn cái cách nói khó chịu khó ưa đó của hắn làm cô cũng khó chịu theo.
-Cho tôi địa chỉ, tôi tự đến.
-Tôi cho cô 3 phút có mặt trên xe của tôi. Hắn đáp một câu cộc lốc rồi bước đi.
Cái tên quái nhân này, thật là điên chết mất. Tôi mà có được một công việc tốt hơn thì sẽ không ở lại cho anh ức hiếp đâu. Cô chửi rủa một mình rồi đứng lên chạy theo hắn.
-Chân đã ngắn thao tác còn chậm chạp. Hắn tiếp tục chọc tức cô.
-Anh…..
Ax, tức điên với tên này, thật muốn cho hắn một đấm dễ sợ nhưng dù gì hắn cũng là cấp trên không thể manh động được. Mặt cô đỏ ửng lên, mắt trợn tròn trông cực dễ thương, hắn thích nhìn bộ dạng tức tối này của cô. Mặc dù cô không cao, nhưng cũng đâu có ngắn như hắn nói, 1m62 cũng thuộc loại trung bình rồi mà, chẳng qua cô không có thói quen mang giày cao gót, với lại tại hắn cao nên mới thấy cô thấp thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.