Chương 17
sauluoi
23/02/2016
Sáng nay Tử Nghi đi làm với tinh thần phấn chấn, cô mặc bộ váy công sở đơn giản, tóc cột đuôi ngựa với đôi giày búp bê cho tiện đi lại. Cũng nhờ đôi giày thấp này nên mới chạy kịp vào thang máy, trễ vài giây là phải chờ rồi. Vừa ngước mặt lên, cô nhìn thấy hai con mắt đang nhìn mình. “Đúng là Oan gia ngõ hẹp” cô lẩm bẩm đủ một mình nghe. Đứng với hắn ta thật là xấu hổ mà, cố gắng mấy cô chỉ mới đứng tới vai hắn ta, hèn gì hắn chê mình chân ngắn là phải.
Nhìn biểu cảm nãy giờ trên khuôn mặt cô, Đình Thiên cười thầm trong bụng, đúng là cái đồ trẻ con. Anh tằng hắng một tiếng, như để thông báo sự có mặt của mình.
-A, chào Tổng Giám Đốc. Cô ngượng đỏ mặt, nãy giờ lo để ý hắn mà quên chào hắn ta, có nhân viên nào như mình không biết.
-Tôi tưởng hôm nay cô bỏ quên mắt ở nhà. Hắn cười đểu, gặp cô là có trò vui rồi.
-Yên tâm, cho dù tôi có bị mù cũng nhận ra anh. Cô lí nhí.
-Vậy tôi cũng mong ngày đó đến nhanh nhanh, thử xem cô nói có đúng không? Hắn khoái chí
-Anh cứ chờ đó, tôi mà mù thì anh cũng chẳng yên ổn đâu. Trả lời xong cô nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, tránh cơn thạnh nộ của hắn.
Trưa, cô tranh thủ đến café Bingo, không biết có bất ngờ gì mà Hiếu lại hẹn cô ở đây. Cô cắm đầu chạy vào.
RẦM…..
Chưa kịp định hình lại, Nghi đã nhìn thấy một đống giấy tờ vãi lung tung trên sàn. Xoa xoa trán, cô ngẩng đầu nhìn lên của nợ đã đụng trúng cô. Anh ta vẫn đang cắm cúi nhặt giấy tờ vương vãi.
-Con xin lỗi chú, con không cố ý. Để con giúp chú nhặt giấy tờ.
Giật mình quay đầu lại, Thế Phong cố nhịn cười, đường đường là một thanh niên đẹp trai như mình, mới có 32 tuổi mà có người gọi chú, không hiểu nổi mắt cô gái này có vấn đề gì.
-Đụng trúng người ta xong rồi nói xin lỗi, cô nói chuyện nghe đơn giản quá ha. Anh giả bộ tức giận.
Nhìn thấy Thế Phong, cô ngượng chin mặt với cách xưng hô của mình, nhưng lỡ rồi biết sao giờ, phóng lao phải theo lao chứ.
-Chú lớn tuổi mà đi chấp những chuyện nhỏ nhặt này hả? Với lại làm sao chú biết đó là lỗi của tôi? Mắt phải hay mắt trái của chú nhìn thấy? Ai làm chứng?
-Dạ thưa, thứ nhất chính vì lớn tuổi nên không thể để một con nhóc vắt mũi chưa sạch làm tàng được, thứ hai, cả hai con mắt này của tôi đều nhìn thấy, thứ 3, tôi không có nhân chứng nhưng có vật chứng, cô nghĩ sao nếu cô muốn xem lại camera đằng kia. Nhiêu đây cũng đủ đưa cô vào tù rồi đó nhé. Thế Phong đe dọa.
-Đừng có nghĩ tôi không biết luật mà hù nhé, không có luật nào quy định vô tình đụng trúng người mà đi tù cả. Cô trả treo.
-Tất nhiên là không có luật như vậy rồi, nhưng tội cố ý gây thương tích cho người khác thì chắc cô biết chứ. Đầu cô đụng mạnh gây thương tích cho phần ngực của tôi, cô có cần kiểm tra không? Anh hả hê.
-Biến thái. Tôi là luật sư, tôi sẽ có cách bào chữa cho mình, mấy người đừng có mà tự tin.
-Thế à, thú vị thật, cô là luật sư sao? Vậy tôi không dám đắc tội rồi. Thế phong cảm thấy có chút thú vị rồi.
-Đúng, biết vậy là tốt. Cô nhận đại, cũng đâu có mất mát gì đâu mà sợ chứ.
Nhìn thấy thẻ nhân viên trên áo cô, Thế Phong tiến tới kéo ra xem rồi mỉm cười gian xảo.
Tử Nghi đỏ mặt lùi lại, nhìn thấy cúc áo ngay ngực bị bung ra, chắc lúc cúi xuống nhặt tài liệu, cô càng ngượng hơn nữa. “Đồ biến thái, xấu hổ chết được”. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại trang phục, cũng là để chữa ngượng cho mình.
Thế Phong cũng cười khoái chí về bàn của mình.
-Cậu trễ mất 15 phút rồi đó. Đình Thiên lạnh lùng.
-Bạn bè mà chấp nhất gì chuyện này đúng không? Thế Phong cười trừ.
-Cậu làm gì mà cười nãy giờ vậy hả?
-Ồ, cũng không có gì, mới gặp người quen thôi. Thế Phong đưa giấy tờ ra. Những thứ cậu nhờ tôi làm ok hết rồi, cậu xem đi.
-Không cần, có luật sư giỏi nhất nước ra tay thì chẳng gì phải ngại.
-Haha, quá khen quá khen.
…….
Nhìn biểu cảm nãy giờ trên khuôn mặt cô, Đình Thiên cười thầm trong bụng, đúng là cái đồ trẻ con. Anh tằng hắng một tiếng, như để thông báo sự có mặt của mình.
-A, chào Tổng Giám Đốc. Cô ngượng đỏ mặt, nãy giờ lo để ý hắn mà quên chào hắn ta, có nhân viên nào như mình không biết.
-Tôi tưởng hôm nay cô bỏ quên mắt ở nhà. Hắn cười đểu, gặp cô là có trò vui rồi.
-Yên tâm, cho dù tôi có bị mù cũng nhận ra anh. Cô lí nhí.
-Vậy tôi cũng mong ngày đó đến nhanh nhanh, thử xem cô nói có đúng không? Hắn khoái chí
-Anh cứ chờ đó, tôi mà mù thì anh cũng chẳng yên ổn đâu. Trả lời xong cô nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy, tránh cơn thạnh nộ của hắn.
Trưa, cô tranh thủ đến café Bingo, không biết có bất ngờ gì mà Hiếu lại hẹn cô ở đây. Cô cắm đầu chạy vào.
RẦM…..
Chưa kịp định hình lại, Nghi đã nhìn thấy một đống giấy tờ vãi lung tung trên sàn. Xoa xoa trán, cô ngẩng đầu nhìn lên của nợ đã đụng trúng cô. Anh ta vẫn đang cắm cúi nhặt giấy tờ vương vãi.
-Con xin lỗi chú, con không cố ý. Để con giúp chú nhặt giấy tờ.
Giật mình quay đầu lại, Thế Phong cố nhịn cười, đường đường là một thanh niên đẹp trai như mình, mới có 32 tuổi mà có người gọi chú, không hiểu nổi mắt cô gái này có vấn đề gì.
-Đụng trúng người ta xong rồi nói xin lỗi, cô nói chuyện nghe đơn giản quá ha. Anh giả bộ tức giận.
Nhìn thấy Thế Phong, cô ngượng chin mặt với cách xưng hô của mình, nhưng lỡ rồi biết sao giờ, phóng lao phải theo lao chứ.
-Chú lớn tuổi mà đi chấp những chuyện nhỏ nhặt này hả? Với lại làm sao chú biết đó là lỗi của tôi? Mắt phải hay mắt trái của chú nhìn thấy? Ai làm chứng?
-Dạ thưa, thứ nhất chính vì lớn tuổi nên không thể để một con nhóc vắt mũi chưa sạch làm tàng được, thứ hai, cả hai con mắt này của tôi đều nhìn thấy, thứ 3, tôi không có nhân chứng nhưng có vật chứng, cô nghĩ sao nếu cô muốn xem lại camera đằng kia. Nhiêu đây cũng đủ đưa cô vào tù rồi đó nhé. Thế Phong đe dọa.
-Đừng có nghĩ tôi không biết luật mà hù nhé, không có luật nào quy định vô tình đụng trúng người mà đi tù cả. Cô trả treo.
-Tất nhiên là không có luật như vậy rồi, nhưng tội cố ý gây thương tích cho người khác thì chắc cô biết chứ. Đầu cô đụng mạnh gây thương tích cho phần ngực của tôi, cô có cần kiểm tra không? Anh hả hê.
-Biến thái. Tôi là luật sư, tôi sẽ có cách bào chữa cho mình, mấy người đừng có mà tự tin.
-Thế à, thú vị thật, cô là luật sư sao? Vậy tôi không dám đắc tội rồi. Thế phong cảm thấy có chút thú vị rồi.
-Đúng, biết vậy là tốt. Cô nhận đại, cũng đâu có mất mát gì đâu mà sợ chứ.
Nhìn thấy thẻ nhân viên trên áo cô, Thế Phong tiến tới kéo ra xem rồi mỉm cười gian xảo.
Tử Nghi đỏ mặt lùi lại, nhìn thấy cúc áo ngay ngực bị bung ra, chắc lúc cúi xuống nhặt tài liệu, cô càng ngượng hơn nữa. “Đồ biến thái, xấu hổ chết được”. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại trang phục, cũng là để chữa ngượng cho mình.
Thế Phong cũng cười khoái chí về bàn của mình.
-Cậu trễ mất 15 phút rồi đó. Đình Thiên lạnh lùng.
-Bạn bè mà chấp nhất gì chuyện này đúng không? Thế Phong cười trừ.
-Cậu làm gì mà cười nãy giờ vậy hả?
-Ồ, cũng không có gì, mới gặp người quen thôi. Thế Phong đưa giấy tờ ra. Những thứ cậu nhờ tôi làm ok hết rồi, cậu xem đi.
-Không cần, có luật sư giỏi nhất nước ra tay thì chẳng gì phải ngại.
-Haha, quá khen quá khen.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.