Chương 28
sauluoi
23/02/2016
-Không ngờ cô lại có tâm hồn ăn uống thế, chỗ hẻo lánh này mà cũng biết.
-Chứ sao, tôi là bảo kê khu vực này mà.
-Hoang tưởng.
-Kệ tôi. Nè mấy món này ngon lắm, ăn đi, bảo đảm không ngon không lấy tiền đó. Thời sinh viên tôi hay ra đây ăn lắm, ngon, bổ, rẻ, thoáng mát nữa. Cô quảng cáo.
-Biết rồi, lo mà ăn đi, quảng cáo hoài, người như còi xương.
-Kệ tôi, ốm đẹp, mập dễ thương, cao sang, lùn quý phái mà.
-Thiệt là không chịu nổi cái miệng cô.
-Tôi rèn luyện từ nhỏ mà, phải zậy mới hok bị anh ăn hiếp chứ.
Hắn lắc đầu ngao ngán, miệng lưỡi cô cũng ghê gớm thật.
-Nè, ăn không lo ăn đi nhìn cái gì vậy hả?
-Ngắm trai đẹp. Anh xem anh áo trắng ngồi bàn kia dễ thương ghê chưa.
-Háo sắc. Cô xem nước dãi chảy đầy áo rồi kìa. Vốn dĩ cũng không đẹp bằng tôi.
-Hả? ọe ọe. Anh đúng là tự tin quá đáng.
-Chứ sao nữa, biết bao cô gái chết vì vẻ đẹp của tôi rồi đó.haha.
-Tui cũng là con gái mà vẫn sống sờ sờ đây thôi.
-Ai biết được, có khi bây giờ cô đang muốn sà vào lòng tôi mà không được đó chứ.
-HOANG TƯỞNG.
-Không cần phải ngượng ngùng, nếu cô muốn ôm thì tôi đây sẽ khuyến mãi cho cô một cái, tôi vốn rộng lượng mà.haha.
-KHÔNG BAO GIỜ. BIẾN THÁI.
-Chắc chắn không? Biết đâu được xíu nữa cô lại tình nguyện ôm tôi thì sao, lấy gì bảo đảm chứ.
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG BAO GIỜ. TÔI CHẢ BAO GIỜ CÓ Ý ĐỊNH LÀM CHUYỆN NGU NGỐC ĐÓ VỚI ANH.
-Vậy nếu cô làm thì sao?
-Tùy anh xử. Nhưng nếu tôi không làm thì sao?
-Thì cô thắng, tùy cô xử.
-Haha, vậy được, cuộc chơi kéo dài trong 45 phút, nếu tôi thắng anh sẽ làm OSin cho tôi một ngày, tùy tôi quyết định số phận,haha. Mặt cô gian thôi rồi.
-Được thôi, ngược lại nếu tôi thắng cô cũng phải làm Osin cho tôi một ngày.
-Được, quân tử nhất ngôn đó.
Hắn nở một nụ cười gian chưa từng có, phải tìm cách làm cho cô nhóc này thua tâm phục khẩu phục mới được.
Hai người tám đủ chuyện trên trời dưới đất nên cô cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến trò chơi lúc nãy nữa.
-Haha không ngờ anh cũng có khiếu hài hước thật.
-Ê nè sao anh im re vậy hả?
Mặt Đình Thiên nhăn nhó, hay tay ôm lấy đầu, hình như hắn đau lắm.
-Nè, anh sao vậy hả? Cô không hiểu nổi tại sao mình lại khẩn trương như vậy nữa.
-Tôi đau đầu quá. Hắn dùng tay gõ vào đầu liên tục.
-Sao tự dưng lại bị đau đầu? Đau lắm hả? Thấy anh nhăn nhó, cô sốt ruột.
-Ừ, chắc do mấy đêm nay mất ngủ.
-Lớn như vậy mà không biết tự lo cho mình, không hiểu nổi anh mà. Đi thôi.
-Đi đâu?
-Đi bệnh viện kiểm tra chứ đi đâu nữa. Nhanh lên đi. Cô giận dữ.
Hắn lảo đảo đứng lên, bước chân không vững nữa hắn khụy xuống, hai tay vẫn ôm đầu.
-Đau lắm hả? Ráng chịu xíu nha tôi đưa anh đến bệnh viện. Cô dìu hắn ra bãi xe, nhìn thấy hắn đau đớn vậy cô cũng đau nhói. “Anh bao nhiêu kg mà nặng vậy hả? Dìu anh tới nơi chắc tôi lùn thêm 5 phân quá”
-Vậy mặc kệ tôi, không cần cô lo, tôi tự đi được. Hắn đẩy cô ra giận dỗi.
Thấy hắn lảo đảo, cô cũng không đành lòng. Cô dùng hai tay ôm bụng hắn, lấy tay hắn gác qua vai mình để đỡ hắn vào xe.
-Không ngờ anh nặng vậy, gãy hết xương tôi rồi. Cô than thở.
-Nặng thật không?
-Thật.
-Vậy thì đừng ôm tôi. Hắn ghé sát vào mặt cô gian xảo.
-Ơ hình như có cái gì đó không đúng, anh hết đau rồi sao? Nghi khó hiểu.
-Lừa cô thôi, như vậy là cô thua rồi nhé.haha.
-Á. TÊN ĐÁNG GHÉT. ANH DÁM LỪA TÔI. BIẾT TÔI LO LẮNG LẮM KHÔNG HẢ? HẾT CHUYỆN RỒI HAY SAO LẠI LẤY CHUYỆN NÀY RA GIỠN. ANH BỊ ĐIÊN SAO? Cô tức giận hét hết công suất.
Hắn nhăn mặt, lấy tay bịt tai lại.
-Cô làm gì mà hét to vậy hả? Muốn giết người sao?
-Tôi cũng đang muốn giết anh lắm đây. Tôi ước gì có thể chặt anh ra thành trăm mảnh ném xuống sông cho cá ăn. Bực quá đi mất.
Thấy cô giận dữ như vậy, hắn biết mình đùa hơi quá nên xuống giọng.
-Xin lỗi tôi đùa hơi quá, tôi hứa sẽ không ngược đãi osin của tôi đâu.
-Anh.....đúng là quá đáng. Sau này anh có chết trước mặt tôi tôi cũng mặc xác anh .
-Ê, đừng có mà giận dai thế chứ.
-Tôi là vậy đó, đi về.
..........
-Chứ sao, tôi là bảo kê khu vực này mà.
-Hoang tưởng.
-Kệ tôi. Nè mấy món này ngon lắm, ăn đi, bảo đảm không ngon không lấy tiền đó. Thời sinh viên tôi hay ra đây ăn lắm, ngon, bổ, rẻ, thoáng mát nữa. Cô quảng cáo.
-Biết rồi, lo mà ăn đi, quảng cáo hoài, người như còi xương.
-Kệ tôi, ốm đẹp, mập dễ thương, cao sang, lùn quý phái mà.
-Thiệt là không chịu nổi cái miệng cô.
-Tôi rèn luyện từ nhỏ mà, phải zậy mới hok bị anh ăn hiếp chứ.
Hắn lắc đầu ngao ngán, miệng lưỡi cô cũng ghê gớm thật.
-Nè, ăn không lo ăn đi nhìn cái gì vậy hả?
-Ngắm trai đẹp. Anh xem anh áo trắng ngồi bàn kia dễ thương ghê chưa.
-Háo sắc. Cô xem nước dãi chảy đầy áo rồi kìa. Vốn dĩ cũng không đẹp bằng tôi.
-Hả? ọe ọe. Anh đúng là tự tin quá đáng.
-Chứ sao nữa, biết bao cô gái chết vì vẻ đẹp của tôi rồi đó.haha.
-Tui cũng là con gái mà vẫn sống sờ sờ đây thôi.
-Ai biết được, có khi bây giờ cô đang muốn sà vào lòng tôi mà không được đó chứ.
-HOANG TƯỞNG.
-Không cần phải ngượng ngùng, nếu cô muốn ôm thì tôi đây sẽ khuyến mãi cho cô một cái, tôi vốn rộng lượng mà.haha.
-KHÔNG BAO GIỜ. BIẾN THÁI.
-Chắc chắn không? Biết đâu được xíu nữa cô lại tình nguyện ôm tôi thì sao, lấy gì bảo đảm chứ.
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG BAO GIỜ. TÔI CHẢ BAO GIỜ CÓ Ý ĐỊNH LÀM CHUYỆN NGU NGỐC ĐÓ VỚI ANH.
-Vậy nếu cô làm thì sao?
-Tùy anh xử. Nhưng nếu tôi không làm thì sao?
-Thì cô thắng, tùy cô xử.
-Haha, vậy được, cuộc chơi kéo dài trong 45 phút, nếu tôi thắng anh sẽ làm OSin cho tôi một ngày, tùy tôi quyết định số phận,haha. Mặt cô gian thôi rồi.
-Được thôi, ngược lại nếu tôi thắng cô cũng phải làm Osin cho tôi một ngày.
-Được, quân tử nhất ngôn đó.
Hắn nở một nụ cười gian chưa từng có, phải tìm cách làm cho cô nhóc này thua tâm phục khẩu phục mới được.
Hai người tám đủ chuyện trên trời dưới đất nên cô cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến trò chơi lúc nãy nữa.
-Haha không ngờ anh cũng có khiếu hài hước thật.
-Ê nè sao anh im re vậy hả?
Mặt Đình Thiên nhăn nhó, hay tay ôm lấy đầu, hình như hắn đau lắm.
-Nè, anh sao vậy hả? Cô không hiểu nổi tại sao mình lại khẩn trương như vậy nữa.
-Tôi đau đầu quá. Hắn dùng tay gõ vào đầu liên tục.
-Sao tự dưng lại bị đau đầu? Đau lắm hả? Thấy anh nhăn nhó, cô sốt ruột.
-Ừ, chắc do mấy đêm nay mất ngủ.
-Lớn như vậy mà không biết tự lo cho mình, không hiểu nổi anh mà. Đi thôi.
-Đi đâu?
-Đi bệnh viện kiểm tra chứ đi đâu nữa. Nhanh lên đi. Cô giận dữ.
Hắn lảo đảo đứng lên, bước chân không vững nữa hắn khụy xuống, hai tay vẫn ôm đầu.
-Đau lắm hả? Ráng chịu xíu nha tôi đưa anh đến bệnh viện. Cô dìu hắn ra bãi xe, nhìn thấy hắn đau đớn vậy cô cũng đau nhói. “Anh bao nhiêu kg mà nặng vậy hả? Dìu anh tới nơi chắc tôi lùn thêm 5 phân quá”
-Vậy mặc kệ tôi, không cần cô lo, tôi tự đi được. Hắn đẩy cô ra giận dỗi.
Thấy hắn lảo đảo, cô cũng không đành lòng. Cô dùng hai tay ôm bụng hắn, lấy tay hắn gác qua vai mình để đỡ hắn vào xe.
-Không ngờ anh nặng vậy, gãy hết xương tôi rồi. Cô than thở.
-Nặng thật không?
-Thật.
-Vậy thì đừng ôm tôi. Hắn ghé sát vào mặt cô gian xảo.
-Ơ hình như có cái gì đó không đúng, anh hết đau rồi sao? Nghi khó hiểu.
-Lừa cô thôi, như vậy là cô thua rồi nhé.haha.
-Á. TÊN ĐÁNG GHÉT. ANH DÁM LỪA TÔI. BIẾT TÔI LO LẮNG LẮM KHÔNG HẢ? HẾT CHUYỆN RỒI HAY SAO LẠI LẤY CHUYỆN NÀY RA GIỠN. ANH BỊ ĐIÊN SAO? Cô tức giận hét hết công suất.
Hắn nhăn mặt, lấy tay bịt tai lại.
-Cô làm gì mà hét to vậy hả? Muốn giết người sao?
-Tôi cũng đang muốn giết anh lắm đây. Tôi ước gì có thể chặt anh ra thành trăm mảnh ném xuống sông cho cá ăn. Bực quá đi mất.
Thấy cô giận dữ như vậy, hắn biết mình đùa hơi quá nên xuống giọng.
-Xin lỗi tôi đùa hơi quá, tôi hứa sẽ không ngược đãi osin của tôi đâu.
-Anh.....đúng là quá đáng. Sau này anh có chết trước mặt tôi tôi cũng mặc xác anh .
-Ê, đừng có mà giận dai thế chứ.
-Tôi là vậy đó, đi về.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.