Chương 31
sauluoi
23/02/2016
Đi bộ một quãng đường dài, cô mệt mỏi tấp vào công viên trên đường ngồi nghỉ, cô chẳng có tâm trạng làm gì, càng không muốn về nhà.
-Ông, ông có sao không ông? Vừa thấy một ông cụ lảo đảo sắp ngã, cô chạy tới đỡ.
-Ơ, không sao. Bệnh của tuổi già đó mà, ông nghỉ một xíu là hết à.
Ông cụ có gương mặt phúc hậu cùng với nụ cười hiền từ, Nghi cảm thấy ông hết sức gần gũi.
-Ông đã đỡ chưa ạ?
-Đỡ rồi, đến tuổi này thì ai cũng như vậy hết cháu à. Cảm ơn cháu nhé. Ông cụ nở nụ cười hiền lành.
-Dạ không có gì. Sao ông lại đi một mình thế? Con cháu ông không đi cùng ông sao?
-Hôm nay ông qua thăm thằng cháu, ông chỉ có mỗi mình nó thôi, mà nó không có ở nhà nên ông ra công viên tập thể dục đó mà. Sao cháu lại ngồi đây một mình?
-Dạ, cháu mỏi chân nên ghé vào đây ngồi nghỉ thôi. Ông không sống chung với cháu ông sao?
-Ừ, thằng nhỏ đó không chịu nghe lời, ta bắt nó cưới vợ mà nó cứ chần chờ mãi, ta quyết định ra ở riêng cho đến khi nó chịu cưới vợ ta mới về. Ông vừa nói vừa cười.
-Cưới vợ cũng phải cần thời gian chứ ông, đâu phải nói có là có được đâu. Cô cũng vui vẻ hùa theo.
-Cái thằng này suốt ngày lo công việc, ông sợ để lâu quá nó bị gay luôn là chết. Ta chỉ có mình nó, nó mà vậy là không có người nối dõi.
-Anh ấy bao nhiêu tuổi mà ông lo như vậy ạ? Nói chuyện với ông thật gần gũi, ông thật giản dị.
-32 rồi chứ ít gì, ngày nào nó cũng đòi rước ông về, ông không chịu, thằng nhỏ này cứng đầu lắm, phải kiên trì với nó.
-Nhưng ông ở một mình sẽ buồn lắm, với lại cũng không an toàn đâu.
-Ta có được yên tĩnh một mình đâu mà, nó thuê người trong nom ta 24/24, ta đuổi ma họ không chịu đi. Phiền chết được. Tuy nói như vậy nhưng trong mắt ông rõ ràng rất vui.
-Như vậy càng chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến ông.
-Vì thế ta mới không dọn về, như vậy nó mới nhanh có vợ được.
Cô bật cười câu nói của ông, ông đúng là rất bá đạo mà.
-Thấy sắc mặt cháu không được tốt, có phải là có tâm sự gì không?
-Dạ…. cô ấp úng.
-Cháu đừng giấu ta, ta sống đến từng này tuổi rồi, mấy chuyện này làm sao qua mắt được ta chứ.
-Thật ra hôm nay cháu rất buồn, nhưng gặp ông làm cháu quên mất tiêu. Có ông thật tốt.
-Cháu gái, cháu có anh chị em gì không?
Nghi lắc lắc đầu.
-Trước kia thì có, bây giờ cháu chỉ còn một mình thôi.
-Cháu là cô bé rất tốt, nếu cháu muốn thì cứ gọi ta là ông nội.
-Thật không ông?
-Thật chứ, ta cũng rất vui khi có thêm đứa cháu gái mà. Ông xoa xoa đầu cô.
-Ông nội, ông nội, ông nội. Cô hí hửng.
-Cháu thích gọi bao nhiêu thì gọi. Ông cười, lâu lắm rồi ông mới nghe lại tiếng cười hồn nhiên như thế này, cảm giác như trẻ thêm mười mấy tuổi.
Trên đường đi cùng ông về, cô kể ông nghe đủ thứ chuyện, cảm giác lần đầu tiên gặp ông rất thân thuộc, ông gần gũi, vui tính lại rất tâm lý, giống như ông cháu ruột vậy.
-Nhà cháu ông kia rồi, cháu muốn vào nhà chơi một lát không?
-Woa, nhà ông đẹp quá. Nhưng mà cháu có việc nên không vao được, hẹn ông hôm khác nhé. Chào ông cháu về ạ. Kỳ thực cô không dám vào, cô không muốn người ta nghĩ rằng cô thấy người sang bắt quàng làm họ.
-Ừ, cháu gái về cẩn thận nhé, à mà ta quên hỏi cháu tên gì thế?
-Dạ, cháu tên Từ Nghi. Cháu về đây ạ.
-Tạm biệt cháu.
Nghi vui vẻ trở về.
Nhìn ra cửa kính xe , Đình Thiên thấy bóng dáng cô đi ra từ con đường nhà mình, anh thắc mắc cô đến đây để làm gì, không lẽ cô đang tìm cách tiếp cận mình? Phải cẩn thận với cô gái này mới được. Hắn nghĩ thầm.
-Ơ, nội đến lúc nào sao không báo con đến đón? Vừa bước vào nhà, Đình Thiên bất ngờ khi nhìn thấy ông.
-Thằng nhóc này còn quan tâm đến người ông này sao? Ông trách móc.
-Tất nhiên rồi, nội biết con quan tâm nội nhất mà. Hắn nịnh.
-Quan tâm sao không đem cháu dâu về cho nội? Con tưởng con còn nhỏ lắm hả?
-Nội cho con một ít thời gian nữa nha, con hứa sẽ mang về cho ông mà. Con đói quá rồi, ông cháu mình đi ăn cơm thôi nội. Nội chờ con lên thay đồ nha.
“Mỗi lần nhắc đến chuyện này là nó lại vậy, đúng là cứng đầu mà.”. Nhớ lại chuyện lúc chiều, ông thấy con bé cũng ngoan ngoãn thật, nếu có cháu dâu như vậy thì tốt quá. Nghĩ vậy bất giác ông mỉm cười rồi bước vào phòng ăn.
…..
-Ông, ông có sao không ông? Vừa thấy một ông cụ lảo đảo sắp ngã, cô chạy tới đỡ.
-Ơ, không sao. Bệnh của tuổi già đó mà, ông nghỉ một xíu là hết à.
Ông cụ có gương mặt phúc hậu cùng với nụ cười hiền từ, Nghi cảm thấy ông hết sức gần gũi.
-Ông đã đỡ chưa ạ?
-Đỡ rồi, đến tuổi này thì ai cũng như vậy hết cháu à. Cảm ơn cháu nhé. Ông cụ nở nụ cười hiền lành.
-Dạ không có gì. Sao ông lại đi một mình thế? Con cháu ông không đi cùng ông sao?
-Hôm nay ông qua thăm thằng cháu, ông chỉ có mỗi mình nó thôi, mà nó không có ở nhà nên ông ra công viên tập thể dục đó mà. Sao cháu lại ngồi đây một mình?
-Dạ, cháu mỏi chân nên ghé vào đây ngồi nghỉ thôi. Ông không sống chung với cháu ông sao?
-Ừ, thằng nhỏ đó không chịu nghe lời, ta bắt nó cưới vợ mà nó cứ chần chờ mãi, ta quyết định ra ở riêng cho đến khi nó chịu cưới vợ ta mới về. Ông vừa nói vừa cười.
-Cưới vợ cũng phải cần thời gian chứ ông, đâu phải nói có là có được đâu. Cô cũng vui vẻ hùa theo.
-Cái thằng này suốt ngày lo công việc, ông sợ để lâu quá nó bị gay luôn là chết. Ta chỉ có mình nó, nó mà vậy là không có người nối dõi.
-Anh ấy bao nhiêu tuổi mà ông lo như vậy ạ? Nói chuyện với ông thật gần gũi, ông thật giản dị.
-32 rồi chứ ít gì, ngày nào nó cũng đòi rước ông về, ông không chịu, thằng nhỏ này cứng đầu lắm, phải kiên trì với nó.
-Nhưng ông ở một mình sẽ buồn lắm, với lại cũng không an toàn đâu.
-Ta có được yên tĩnh một mình đâu mà, nó thuê người trong nom ta 24/24, ta đuổi ma họ không chịu đi. Phiền chết được. Tuy nói như vậy nhưng trong mắt ông rõ ràng rất vui.
-Như vậy càng chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến ông.
-Vì thế ta mới không dọn về, như vậy nó mới nhanh có vợ được.
Cô bật cười câu nói của ông, ông đúng là rất bá đạo mà.
-Thấy sắc mặt cháu không được tốt, có phải là có tâm sự gì không?
-Dạ…. cô ấp úng.
-Cháu đừng giấu ta, ta sống đến từng này tuổi rồi, mấy chuyện này làm sao qua mắt được ta chứ.
-Thật ra hôm nay cháu rất buồn, nhưng gặp ông làm cháu quên mất tiêu. Có ông thật tốt.
-Cháu gái, cháu có anh chị em gì không?
Nghi lắc lắc đầu.
-Trước kia thì có, bây giờ cháu chỉ còn một mình thôi.
-Cháu là cô bé rất tốt, nếu cháu muốn thì cứ gọi ta là ông nội.
-Thật không ông?
-Thật chứ, ta cũng rất vui khi có thêm đứa cháu gái mà. Ông xoa xoa đầu cô.
-Ông nội, ông nội, ông nội. Cô hí hửng.
-Cháu thích gọi bao nhiêu thì gọi. Ông cười, lâu lắm rồi ông mới nghe lại tiếng cười hồn nhiên như thế này, cảm giác như trẻ thêm mười mấy tuổi.
Trên đường đi cùng ông về, cô kể ông nghe đủ thứ chuyện, cảm giác lần đầu tiên gặp ông rất thân thuộc, ông gần gũi, vui tính lại rất tâm lý, giống như ông cháu ruột vậy.
-Nhà cháu ông kia rồi, cháu muốn vào nhà chơi một lát không?
-Woa, nhà ông đẹp quá. Nhưng mà cháu có việc nên không vao được, hẹn ông hôm khác nhé. Chào ông cháu về ạ. Kỳ thực cô không dám vào, cô không muốn người ta nghĩ rằng cô thấy người sang bắt quàng làm họ.
-Ừ, cháu gái về cẩn thận nhé, à mà ta quên hỏi cháu tên gì thế?
-Dạ, cháu tên Từ Nghi. Cháu về đây ạ.
-Tạm biệt cháu.
Nghi vui vẻ trở về.
Nhìn ra cửa kính xe , Đình Thiên thấy bóng dáng cô đi ra từ con đường nhà mình, anh thắc mắc cô đến đây để làm gì, không lẽ cô đang tìm cách tiếp cận mình? Phải cẩn thận với cô gái này mới được. Hắn nghĩ thầm.
-Ơ, nội đến lúc nào sao không báo con đến đón? Vừa bước vào nhà, Đình Thiên bất ngờ khi nhìn thấy ông.
-Thằng nhóc này còn quan tâm đến người ông này sao? Ông trách móc.
-Tất nhiên rồi, nội biết con quan tâm nội nhất mà. Hắn nịnh.
-Quan tâm sao không đem cháu dâu về cho nội? Con tưởng con còn nhỏ lắm hả?
-Nội cho con một ít thời gian nữa nha, con hứa sẽ mang về cho ông mà. Con đói quá rồi, ông cháu mình đi ăn cơm thôi nội. Nội chờ con lên thay đồ nha.
“Mỗi lần nhắc đến chuyện này là nó lại vậy, đúng là cứng đầu mà.”. Nhớ lại chuyện lúc chiều, ông thấy con bé cũng ngoan ngoãn thật, nếu có cháu dâu như vậy thì tốt quá. Nghĩ vậy bất giác ông mỉm cười rồi bước vào phòng ăn.
…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.