Chương 33
sauluoi
23/02/2016
-Sao hôm qua không đi làm? Tin nhắn nội bộ của hắn xuất hiện trong máy tính của cô.
-Hơi mệt. À ngày mai mang áo trả anh nhé.
-Nếu không muốn trả thì giữ lại làm kỷ niệm đi.haha.
-Ai thèm chứ. Đáng ghét.
-Ơ, đáng ghét chỗ nào? Tôi chưa thu phí cho thuê áo là may rồi đó, làm ơn mắc oán.
-Hihi, cảm ơn nhé.
-Hôm nay ổn chưa?
-Ổn rồi. Tin nhắn đơn giản nhưng sao tim cô lại đập mạnh như thế chứ, chỉ cần một cử chỉ quan tâm nho nhỏ của hắn cũng đủ làm cô cảm động rồi.
-Tốt, vậy lo làm việc đi, trừ lương bây giờ.
Cô và hắn cùng mỉm cười, hắn không hiểu sao lại để ý tất cả các hành động nhỏ nhặt của cô, quan tâm đến mọi cảm xúc của cô như vậy. Còn cô lại thích cảm giác được đấu khẩu với hắn, được ngồi cạnh hắn mặc dù không ai nói với nhau câu nào. Chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ vui vẻ rồi.
…….
Tối, Nghi chuẩn bị một vài món ngon chờ Hiếu đến. 11h vẫn không thấy anh xuất hiện, cô lo lắng gọi điện thoại cho anh. “Alo, nhỏ hả? Anh Hiếu say quá nên ngủ rồi….”. Giọng một cô gái cất lên làm cô mất bình tĩnh, không đợi Khả Du nói hết câu cô đã tắt máy. Tại sao cậu ấy lại nghe điện thoại của anh? Khuya như vậy hai người còn ở cạnh nhau? Những thắc mắc không có lời giải đáp cứ xuất hiện trong đầu cô, cô có nên tin tưởng vào anh và cô bạn của mình không? Mấy ngày nay nhiều việc xảy ra làm cô đau đầu kinh khủng, cô muốn giấc ngủ mau đến để không phải suy nghĩ nữa, nhưng không thể. Cô quyết định chạy ra hiệu thuốc mua vài viên thuốc ngủ, nhưng đi một đoạn đường dài mà không còn nơi nào mở cửa. Lạnh quá, cô thất thểu trở về nhà, hi vọng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ, cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.
Thức dậy đã là 8h sáng, đầu vẫn còn đau, cô xin nghỉ thêm một ngày. Vẫn không có điện thoại của Hiếu, cô mệt mỏi nằm nghĩ ngợi mông lung.
-Lại nghỉ? Sáng nay không thấy cô đi làm, Đình Thiên có chút trống trải nên nhắn tin cho cô.
Đọc xong tin nhắn, cô không buồn trả lời, cô chẳng biết mình rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Không thấy cô trả lời, hắn khó chịu gửi thêm một tin nữa.
-Cô vẫn còn ngủ hả? Trong vòng 2 phút nếu cô không trả lời thì LẬP TỨC SA THẢI.
Cô mỉm cười vì cái tin nhắn sặc mùi hăm dọa của hắn.
-Tôi không có ham ngủ giống anh. Hôm nay mệt nên nghỉ.
-Tôi không cần biết, 30 phút sau có mặt ở phòng họp. Hắn mỉm cười đắc ý, không nhìn thấy cô là trong lòng lại thấy thiếu thiếu gì đó, vì vậy hắn không muốn cô nghỉ làm xíu nào hết.
-Sáng nay anh chưa uống thuốc hả? Bệnh hoạn. Cô tức giận gửi tin nhắn cho hắn, rồi dậy thay đồ đi làm.
…….
Tại nhà Trọng Hiếu
Mở mắt ra đầu vẫn đau như búa bổ, Hiếu không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, anh chỉ nhớ tối qua anh uống rất nhiều. Chợt nhớ lại cuộc hẹn với Nghi, anh vội tìm điện thoại gọi cho cô, chắc cô ấy giận lắm.
Vừa quay qua, anh giật mình khi nhìn thấy Khả Du nằm bên cạnh. Anh cố gắng mường tượng lại chuyện tối qua nhưng không thể nào nhớ được, sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ tối qua mình với cô ấy đã…? Nhìn đống quần áo của hai người vương vãi, anh biết rằng chuyện không muốn cũng đã xảy ra. Anh ân hận tự trách mình, anh còn mặt mũi nào để gặp Tử Nghi bây giờ?
-Anh thức dậy rồi à? Vừa thức dậy, nhìn thấy gương mặt anh đanh lại, Khả Du có chút sợ hãi.
-Tối qua…em với anh có xảy ra chuyện gì không? Anh hoàn toàn không nhớ.
-Tối qua anh say nên em đưa anh về, sau đó anh đã…. Cô kéo chăn lên che thân hình trống trải của mình lại.
-Anh thật đã làm chuyện đó với em sao? Anh thất vọng về bản thân mình.
-Dạ. Cô vẫn không ngước mặt lên, cố gắng trốn tránh ánh mắt anh.
-Anh xin lỗi.
Anh tự trách bản thân mình, tại sao lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Anh phải đối diện với Nghi như thế nào đây? Liệu Nghi có chấp nhận được sự thật này không? Còn Khả Du nữa, cô sẽ ra sao đây? Nếu bây giờ anh rũ bỏ trách nhiệm đến với Nghi thì cô sẽ như thế nào? Anh làm sao đối diện với gia đình cô? Ba cô đã nâng đỡ cho anh lên đến vị trí này trong công ty, giờ anh gây ra chuyện này với con gái họ, họ sẽ đối xử với anh như thế nào? Trong đầu anh tràn ngập những suy nghĩ rối reng, anh phải làm sao đây?
-Anh không cần phải chịu trách nhiệm, chuyện này là em tự nguyện. Khả Du nói trong nước mắt.
-Anh, anh cần có thời gian để suy nghĩ lại chuyện này. Nói xong, anh vào phòng tắm, hi vọng nước lạnh sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.
Cốc…cốc…
-Hiếu, mẹ vào được không? Bà Vương vui mừng khi kế hoạch đã thành công.
-Mẹ vào đi. Anh bước ra khỏi phòng tắm. Khả Du đâu rồi mẹ?
-Nó về rồi. Con đã làm ra chuyện như vậy, nó đau khổ lắm. Con phải có trách nhiệm với nó.
-Nhưng mà con hoàn toàn không yêu cô ấy, con không biết tại sao mình lại như vậy nữa.
Anh ôm đầu khổ sở.
-Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải chấp nhận thôi con à, hai bên gia đình là chỗ thân thiết, bệnh viện của ba mẹ cũng có phần giúp đỡ của gia đình con Du, sự nghiệp của con cũng nhờ ba nó nâng đỡ. Nếu con không chịu trách nhiệm, ba mẹ cũng không còn mặt mũi nào để gặp người ta, mẹ chẳng muốn sống trong sự lo lắng như vậy nữa.
-Mẹ, mẹ đừng như thế mà, con đang rất rối trí.
-Con không nghĩ cho con, thì cũng phải nghĩ cho con Du, nghĩ cho thể diện gia đình mình nữa chứ.
-Con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mẹ cho con thời gian để con giải thích chuyện này với Tử Nghi được không? Anh đau khổ.
-Ừ. Con nghỉ đi, mẹ về phòng đây.
Mọi chuyện đã đúng theo kế hoạch, chỉ còn bước cuối cùng thì gia đình họ Vương của bà và gia đình họ Trần sẽ thành thông gia, bà mỉm cười vui vẻ.
-Hơi mệt. À ngày mai mang áo trả anh nhé.
-Nếu không muốn trả thì giữ lại làm kỷ niệm đi.haha.
-Ai thèm chứ. Đáng ghét.
-Ơ, đáng ghét chỗ nào? Tôi chưa thu phí cho thuê áo là may rồi đó, làm ơn mắc oán.
-Hihi, cảm ơn nhé.
-Hôm nay ổn chưa?
-Ổn rồi. Tin nhắn đơn giản nhưng sao tim cô lại đập mạnh như thế chứ, chỉ cần một cử chỉ quan tâm nho nhỏ của hắn cũng đủ làm cô cảm động rồi.
-Tốt, vậy lo làm việc đi, trừ lương bây giờ.
Cô và hắn cùng mỉm cười, hắn không hiểu sao lại để ý tất cả các hành động nhỏ nhặt của cô, quan tâm đến mọi cảm xúc của cô như vậy. Còn cô lại thích cảm giác được đấu khẩu với hắn, được ngồi cạnh hắn mặc dù không ai nói với nhau câu nào. Chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ vui vẻ rồi.
…….
Tối, Nghi chuẩn bị một vài món ngon chờ Hiếu đến. 11h vẫn không thấy anh xuất hiện, cô lo lắng gọi điện thoại cho anh. “Alo, nhỏ hả? Anh Hiếu say quá nên ngủ rồi….”. Giọng một cô gái cất lên làm cô mất bình tĩnh, không đợi Khả Du nói hết câu cô đã tắt máy. Tại sao cậu ấy lại nghe điện thoại của anh? Khuya như vậy hai người còn ở cạnh nhau? Những thắc mắc không có lời giải đáp cứ xuất hiện trong đầu cô, cô có nên tin tưởng vào anh và cô bạn của mình không? Mấy ngày nay nhiều việc xảy ra làm cô đau đầu kinh khủng, cô muốn giấc ngủ mau đến để không phải suy nghĩ nữa, nhưng không thể. Cô quyết định chạy ra hiệu thuốc mua vài viên thuốc ngủ, nhưng đi một đoạn đường dài mà không còn nơi nào mở cửa. Lạnh quá, cô thất thểu trở về nhà, hi vọng có thể yên bình chìm vào giấc ngủ, cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.
Thức dậy đã là 8h sáng, đầu vẫn còn đau, cô xin nghỉ thêm một ngày. Vẫn không có điện thoại của Hiếu, cô mệt mỏi nằm nghĩ ngợi mông lung.
-Lại nghỉ? Sáng nay không thấy cô đi làm, Đình Thiên có chút trống trải nên nhắn tin cho cô.
Đọc xong tin nhắn, cô không buồn trả lời, cô chẳng biết mình rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Không thấy cô trả lời, hắn khó chịu gửi thêm một tin nữa.
-Cô vẫn còn ngủ hả? Trong vòng 2 phút nếu cô không trả lời thì LẬP TỨC SA THẢI.
Cô mỉm cười vì cái tin nhắn sặc mùi hăm dọa của hắn.
-Tôi không có ham ngủ giống anh. Hôm nay mệt nên nghỉ.
-Tôi không cần biết, 30 phút sau có mặt ở phòng họp. Hắn mỉm cười đắc ý, không nhìn thấy cô là trong lòng lại thấy thiếu thiếu gì đó, vì vậy hắn không muốn cô nghỉ làm xíu nào hết.
-Sáng nay anh chưa uống thuốc hả? Bệnh hoạn. Cô tức giận gửi tin nhắn cho hắn, rồi dậy thay đồ đi làm.
…….
Tại nhà Trọng Hiếu
Mở mắt ra đầu vẫn đau như búa bổ, Hiếu không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, anh chỉ nhớ tối qua anh uống rất nhiều. Chợt nhớ lại cuộc hẹn với Nghi, anh vội tìm điện thoại gọi cho cô, chắc cô ấy giận lắm.
Vừa quay qua, anh giật mình khi nhìn thấy Khả Du nằm bên cạnh. Anh cố gắng mường tượng lại chuyện tối qua nhưng không thể nào nhớ được, sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ tối qua mình với cô ấy đã…? Nhìn đống quần áo của hai người vương vãi, anh biết rằng chuyện không muốn cũng đã xảy ra. Anh ân hận tự trách mình, anh còn mặt mũi nào để gặp Tử Nghi bây giờ?
-Anh thức dậy rồi à? Vừa thức dậy, nhìn thấy gương mặt anh đanh lại, Khả Du có chút sợ hãi.
-Tối qua…em với anh có xảy ra chuyện gì không? Anh hoàn toàn không nhớ.
-Tối qua anh say nên em đưa anh về, sau đó anh đã…. Cô kéo chăn lên che thân hình trống trải của mình lại.
-Anh thật đã làm chuyện đó với em sao? Anh thất vọng về bản thân mình.
-Dạ. Cô vẫn không ngước mặt lên, cố gắng trốn tránh ánh mắt anh.
-Anh xin lỗi.
Anh tự trách bản thân mình, tại sao lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy. Anh phải đối diện với Nghi như thế nào đây? Liệu Nghi có chấp nhận được sự thật này không? Còn Khả Du nữa, cô sẽ ra sao đây? Nếu bây giờ anh rũ bỏ trách nhiệm đến với Nghi thì cô sẽ như thế nào? Anh làm sao đối diện với gia đình cô? Ba cô đã nâng đỡ cho anh lên đến vị trí này trong công ty, giờ anh gây ra chuyện này với con gái họ, họ sẽ đối xử với anh như thế nào? Trong đầu anh tràn ngập những suy nghĩ rối reng, anh phải làm sao đây?
-Anh không cần phải chịu trách nhiệm, chuyện này là em tự nguyện. Khả Du nói trong nước mắt.
-Anh, anh cần có thời gian để suy nghĩ lại chuyện này. Nói xong, anh vào phòng tắm, hi vọng nước lạnh sẽ giúp anh tỉnh táo hơn.
Cốc…cốc…
-Hiếu, mẹ vào được không? Bà Vương vui mừng khi kế hoạch đã thành công.
-Mẹ vào đi. Anh bước ra khỏi phòng tắm. Khả Du đâu rồi mẹ?
-Nó về rồi. Con đã làm ra chuyện như vậy, nó đau khổ lắm. Con phải có trách nhiệm với nó.
-Nhưng mà con hoàn toàn không yêu cô ấy, con không biết tại sao mình lại như vậy nữa.
Anh ôm đầu khổ sở.
-Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, phải chấp nhận thôi con à, hai bên gia đình là chỗ thân thiết, bệnh viện của ba mẹ cũng có phần giúp đỡ của gia đình con Du, sự nghiệp của con cũng nhờ ba nó nâng đỡ. Nếu con không chịu trách nhiệm, ba mẹ cũng không còn mặt mũi nào để gặp người ta, mẹ chẳng muốn sống trong sự lo lắng như vậy nữa.
-Mẹ, mẹ đừng như thế mà, con đang rất rối trí.
-Con không nghĩ cho con, thì cũng phải nghĩ cho con Du, nghĩ cho thể diện gia đình mình nữa chứ.
-Con sẽ chịu trách nhiệm, nhưng mẹ cho con thời gian để con giải thích chuyện này với Tử Nghi được không? Anh đau khổ.
-Ừ. Con nghỉ đi, mẹ về phòng đây.
Mọi chuyện đã đúng theo kế hoạch, chỉ còn bước cuối cùng thì gia đình họ Vương của bà và gia đình họ Trần sẽ thành thông gia, bà mỉm cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.