Chương 3
sauluoi
23/02/2016
Tắt máy, lòng Nghi cảm thấy ấm áp lạ thường, Hiếu và Nghi thân nhau khi 2 người đi học Đại Học. Khi đó Nghi là sinh viên năm 2, còn Hiếu đã chuẩn bị tốt nghiệp. Nghi đăng ký học vượt một số môn nên chung lớp với Hiếu và cũng thân với Hiếu từ đó. Mặc dù lớn hơn Nghi 2 tuổi, nhưng do thói quen Nghi vẫn không gọi Hiếu là anh được. Cứ như vậy, khi Nghi tốt nghiệp Đại Học, thì Hiếu cũng lấy xong bằng Thạc sĩ. Trước giờ Hiếu cũng rất quan tâm Nghi, nhưng hôm nay Nghi cảm thấy Hiếu có cái gì lạ lạ, làm Nghi cũng vui vui.
Hôm nay trời thật đẹp, không khí se lạnh của những ngày đầu đông làm Nghi cảm thấy dễ chịu. Cô tranh thủ đến nghĩa trang thật sớm, thăm ba, 2 anh và bé Ngân rồi chuẩn bị lên Thành Phố. Trông cô rạng rỡ hơn mọi ngày, nhưng vẫn không che giấu nỗi sự tiều tụy và đôi mắt thâm quầng. Hiếu khá bất ngờ khi gặp lại cô, cô xanh xao, ốm yếu, tưởng chừng như một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi cô bay mất. Cũng đúng thôi, từ một cô gái 43kg chỉ còn 39kg, trông cô tiều tụy như sau một trận ốm nặng.
-Nghi nè, không nghe lời Hiếu hay sao mà người như bộ xương khô zậy hả?
-Tại Hiếu hok biết thôi, chứ xu hướng bây giờ ai ốm mới đẹp. Thấy người mẫu có ai mập hok hả?
-Thôi đi, tướng như cò ma này công ty nào dám tuyển hả?
-Hiếu cứ đùa, tại tiêu chuẩn của Hiếu khác người nên nghĩ zậy thôi. Chứ Nghi mà nộp đâu là trúng tuyển đó.kaka
-Tự tin thấy ớn.
-Sự thật hiển nhiên mà.hehe.
Mặc dù có chút lo lắng về sức khỏe của Nghi nhưng nhìn thấy tinh thần cô phấn chấn hơn thì anh cũng có phần yên tâm. Lên đó anh sẽ vỗ béo cô sau vậy, quan trọng bây giờ là cô phải vui vẻ.
-Tử Nghi nè…
-Sao hôm nay gọi họ tên người ta luôn thế? Nghe hơi bị nghiêm trọng à nha.
-Để Hiếu giúp Nghi tìm việc làm nha, Nghi không cần phải vất vả vậy đâu.
-Tưởng chuyện gì làm Nghi hết hồn. Không cần đâu Hiếu, Nghi lớn rồi, xưa giờ có ba với mấy anh bảo bọc, cũng đến lúc Nghi tự lập rồi. Với lại Nghi giỏi vậy quá chừng công ty cần, Hiếu cứ khéo lo.
-Nhưng mà…
-Nghỉ chơi Hiếu luôn đó nha. Nếu có gì khó khăn Nghi sẽ gọi Hiếu nha. Ok hok?
-Vậy cũng được. Hiếu chùn giọng với một chút bất mãn.
-Hiếu yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ đó mà. Thôi mình đi đi, hok thôi trễ á.
Thế là Hiếu chở cô Thành Phố, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô, 2 người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất làm đoạn đường như gần hơn. Cô vẫn thế, vẫn hóm hỉnh như xưa nhưng bây giờ có vẻ ít nói hơn một xíu, có lẽ mọi chuyện đến quá đột ngột làm cô chưa kịp thích nghi dần.
……
Hiếu vẫn miệt mài với công việc, còn Nghi thì vùi đầu vào internet để tìm việc làm. Sáng, cô còn đang say giấc nồng đã nghe ầm ĩ ngoài cửa.
-Nghi, Nghi..
-Ai đó? Giọng vẫn còn ngái ngủ, không biết ai rảnh rỗi mới sáng sớm đã phá giấc ngủ vàng ngọc của mình.
-Dậy đi heo lười, ngủ gì mà lắm thế.
-Mấy người heo thì có, tui hok đi làm dậy sớm làm gì. Cô uể oải.
-7h30 mà sớm nữa hả? Dậy ăn sáng nè, tui biết tui mà không mang đồ ăn qua, thì mùa quýt heo lười mấy người mới chịu dậy ăn sáng.
Không biết từ bao giờ Hiếu có thói quen quan tâm đến tất cả sinh hoạt của cô, mỗi khi làm được gì đó cho cô anh luôn cảm thấy rất vui vẻ.
-Dạ, em biết rồi. Nghi vừa mở cửa vừa ngáp, đầu tóc rối bù, mặt như đưa đám ra gặp Hiếu.
-Đồ heo lười. Ăn sáng đi, rồi tối Hiếu về chở đi ăn nha.
-Í, không cần đâu, để xíu Nghi đi chợ rồi Hiếu ghé về đây ăn chung luôn hen.
-Vậy cũng được. Hiếu đi làm nha, nhớ ăn sáng đó.
-Okie, bye Hiếu.
Trong lòng Nghi dâng lên một cảm giác ấm áp ngọt ngào. Những ngày sau đó, hễ có thời gian là Hiếu lại đến thăm Nghi, chở Nghi đi chơi, bên cạnh cô, Hiếu thấy vui vẻ, còn Nghi cũng cảm thấy ấp ám, nhẹ nhàng hơn. Cô kể hết mọi chuyện của cô và Hiếu trong nhật ký viết cho ba, mặc dù ba không đọc được những dòng chữ ấy, nhưng công việc này cũng giúp cô trút bớt phần nào nỗi buồn của mình.
Hôm nay trời thật đẹp, không khí se lạnh của những ngày đầu đông làm Nghi cảm thấy dễ chịu. Cô tranh thủ đến nghĩa trang thật sớm, thăm ba, 2 anh và bé Ngân rồi chuẩn bị lên Thành Phố. Trông cô rạng rỡ hơn mọi ngày, nhưng vẫn không che giấu nỗi sự tiều tụy và đôi mắt thâm quầng. Hiếu khá bất ngờ khi gặp lại cô, cô xanh xao, ốm yếu, tưởng chừng như một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi cô bay mất. Cũng đúng thôi, từ một cô gái 43kg chỉ còn 39kg, trông cô tiều tụy như sau một trận ốm nặng.
-Nghi nè, không nghe lời Hiếu hay sao mà người như bộ xương khô zậy hả?
-Tại Hiếu hok biết thôi, chứ xu hướng bây giờ ai ốm mới đẹp. Thấy người mẫu có ai mập hok hả?
-Thôi đi, tướng như cò ma này công ty nào dám tuyển hả?
-Hiếu cứ đùa, tại tiêu chuẩn của Hiếu khác người nên nghĩ zậy thôi. Chứ Nghi mà nộp đâu là trúng tuyển đó.kaka
-Tự tin thấy ớn.
-Sự thật hiển nhiên mà.hehe.
Mặc dù có chút lo lắng về sức khỏe của Nghi nhưng nhìn thấy tinh thần cô phấn chấn hơn thì anh cũng có phần yên tâm. Lên đó anh sẽ vỗ béo cô sau vậy, quan trọng bây giờ là cô phải vui vẻ.
-Tử Nghi nè…
-Sao hôm nay gọi họ tên người ta luôn thế? Nghe hơi bị nghiêm trọng à nha.
-Để Hiếu giúp Nghi tìm việc làm nha, Nghi không cần phải vất vả vậy đâu.
-Tưởng chuyện gì làm Nghi hết hồn. Không cần đâu Hiếu, Nghi lớn rồi, xưa giờ có ba với mấy anh bảo bọc, cũng đến lúc Nghi tự lập rồi. Với lại Nghi giỏi vậy quá chừng công ty cần, Hiếu cứ khéo lo.
-Nhưng mà…
-Nghỉ chơi Hiếu luôn đó nha. Nếu có gì khó khăn Nghi sẽ gọi Hiếu nha. Ok hok?
-Vậy cũng được. Hiếu chùn giọng với một chút bất mãn.
-Hiếu yên tâm, chuyện nhỏ như con thỏ đó mà. Thôi mình đi đi, hok thôi trễ á.
Thế là Hiếu chở cô Thành Phố, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô, 2 người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất làm đoạn đường như gần hơn. Cô vẫn thế, vẫn hóm hỉnh như xưa nhưng bây giờ có vẻ ít nói hơn một xíu, có lẽ mọi chuyện đến quá đột ngột làm cô chưa kịp thích nghi dần.
……
Hiếu vẫn miệt mài với công việc, còn Nghi thì vùi đầu vào internet để tìm việc làm. Sáng, cô còn đang say giấc nồng đã nghe ầm ĩ ngoài cửa.
-Nghi, Nghi..
-Ai đó? Giọng vẫn còn ngái ngủ, không biết ai rảnh rỗi mới sáng sớm đã phá giấc ngủ vàng ngọc của mình.
-Dậy đi heo lười, ngủ gì mà lắm thế.
-Mấy người heo thì có, tui hok đi làm dậy sớm làm gì. Cô uể oải.
-7h30 mà sớm nữa hả? Dậy ăn sáng nè, tui biết tui mà không mang đồ ăn qua, thì mùa quýt heo lười mấy người mới chịu dậy ăn sáng.
Không biết từ bao giờ Hiếu có thói quen quan tâm đến tất cả sinh hoạt của cô, mỗi khi làm được gì đó cho cô anh luôn cảm thấy rất vui vẻ.
-Dạ, em biết rồi. Nghi vừa mở cửa vừa ngáp, đầu tóc rối bù, mặt như đưa đám ra gặp Hiếu.
-Đồ heo lười. Ăn sáng đi, rồi tối Hiếu về chở đi ăn nha.
-Í, không cần đâu, để xíu Nghi đi chợ rồi Hiếu ghé về đây ăn chung luôn hen.
-Vậy cũng được. Hiếu đi làm nha, nhớ ăn sáng đó.
-Okie, bye Hiếu.
Trong lòng Nghi dâng lên một cảm giác ấm áp ngọt ngào. Những ngày sau đó, hễ có thời gian là Hiếu lại đến thăm Nghi, chở Nghi đi chơi, bên cạnh cô, Hiếu thấy vui vẻ, còn Nghi cũng cảm thấy ấp ám, nhẹ nhàng hơn. Cô kể hết mọi chuyện của cô và Hiếu trong nhật ký viết cho ba, mặc dù ba không đọc được những dòng chữ ấy, nhưng công việc này cũng giúp cô trút bớt phần nào nỗi buồn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.