Chương 44
sauluoi
23/02/2016
Chiều, cô vừa ra về đã thấy Đan Linh đứng ở cổng với khuôn mặt không mấy thiện cảm. Chẳng thèm quan tâm, cô định đi luôn thì bị cô ta kéo lại.
-Cô dạo này có vẻ thân với Đình Thiên quá nhỉ? Còn dám đến phòng anh ấy ăn trưa nữa ha? Mặt cô ta gian ác.
-Tin tức chị cũng nhanh quá ha.
-Hình như cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi thì phải. Để tôi nhắc lại cho cô nhớ: TRÁNH XA ANH ẤY RA.
-Chị lo sợ hắn ta sẽ yêu tôi sao? Chị có vẻ mất tự tin quá nhỉ?
-Đê tiện, tao nói cho mày biết, đừng để tao nhìn thấy mày quyến rũ anh ấy, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu.
-Chị thích làm gì thì cứ làm, thay vì thời gian chị nói những chuyện nhảm nhí này với tôi thì chị nên để dành để theo giữ anh ta kìa. Tôi với chị nước sông không đụng nước giếng, đừng có lôi tôi vào vấn đề của chị nữa.
Nói rồi Nghi bỏ đi, còn cô ta thì giận đến tím mặt, ít nhất phải cho nó một bài học mới được.
Nghi ngán ngẩm với tính cách của Đan Linh, cô ta đúng là loại người không nên đụng vào, thật là phiền phức. Ngày mai là noel rồi, sao cô chẳng có xíu tâm trạng gì để vui như mọi năm, thôi tốt nhất là ở nhà đắp chăn ngủ cho an lành.
……
-Kim Sa, tôi nói rồi, cô ta là mối đe dọa vị trí trưởng phòng của cô, nếu cô không loại trừ thì cô ta sẽ nhanh chóng đẩy cô đi. Đan Linh đe dọa.
-Nhưng Tử Nghi không làm gì tôi hết, như vậy có quá tàn nhẫn không?
-Cô còn do dự gì nữa, cô không thấy lúc cô bị tai nạn, cô ta đã tìm mọi cách để lấy được lòng tin của Đình Thiên với cái dự án đó sao? Bây giờ càng ngày cô ta càng thân với anh ấy, cô không lo sợ sao?
-Nhưng….
-Quyết định là ở cô, cô ta không đơn thuần như bề ngoài đâu, nếu cô không ra tay trước thì cũng có ngày người ra đi là cô đó. Nói xong Đan Linh quăng xấp hình lên bàn cho Kim Sa rồi ra về với nụ cười tự đắc “Cô chờ đó, đừng có mà thách thức tôi”.
Nhìn đống hình trên bàn, Kim Sa cảm thấy có chút cắn rứt, Tử Nghi có đúng như cô ta nói không? Khó khăn lắm cô mới leo lên được vị trí quản lý như bây giờ, nếu để một con bé vào cướp đi thì cô không cam tâm. “Xin lỗi cô nhé, Tử Nghi”.
………
7h tối
-Alo, em nghe.
-Gấu hả? gấu… tới… giúp… anh… được không?
Nghe giọng anh ngắt quãng, Tử Nghi lo lắng.
-Có chuyện gì vậy anh?
-Không có chuyện gì lớn, nhưng gấu tới liền được không?
-Anh đang ở đâu?
-Đường X, đằng sau trung tâm mua sắm.
-Đợi em 5 phút.
Tử Nghi ba chân bốn cẳng chạy đến đó thật nhanh, nghe giọng có chút yếu ớt của Thế Phong làm cô lo lắng. Vừa nhìn thấy anh ngồi bên vệ đường với những vệt đỏ trên mặt, cô hốt hoảng
-Thế Phong, anh sao thế? Anh bị thương chỗ nào à? Đưa em xem.
Thấy cô hốt hoảng, anh nhẹ nhàng
-Không sao, chỉ là bị té thôi mà, bị trầy xước có chút xíu mà bé cứ làm như trời sập.
-Bị vậy mà nói chút xíu hả? Cô bực bội đánh vào tay anh.
-A, đau. Gấu, bé muốn giết anh sao?
-Xin lỗi, em không biết. Rốt cuộc là anh bị sao vậy hả?
-Anh bị xe đụng.
-Xe đụng? Xe anh đâu rồi?
-Anh để bên kia kìa, anh băng qua đường mua ít đồ, rồi bị xe đụng. Giọng anh nhỏ dần.
-Mắt mũi để đâu bị người ta đụng vậy hả? Anh bị đau chỗ nào, đưa em xem.
-Ngay đây, ngay đây thôi. Anh chỉ vào trán, vào tay rất đáng thương.
-Thiệt là bó tay với anh, lớn rồi cứ như con nít vậy. Anh đi mua gì vậy hả?
-Anh mùa quà giáng sinh cho gấu nè. Rồi anh lấy đằng sau gốc cây ra một con gấu bông thật lớn đưa cho cô “Merry Christmas, gấu con”.
Nghi xúc động nghẹn ngào.
-Anh thật là ngốc quá đi thôi. Sao em lại có ông anh ngốc nghếch thế nhỉ. Em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra nha.
-Không cần đâu, anh bị ngoài da thôi. Nhà em có bông băng không đưa anh về băng bó là được rồi.
-Được rồi. Anh có đau lắm không? Có đi bộ được không?
-Anh đi được, anh không có bị thương ở chân.
…..
-Gấu ở đây một mình à?
-Yes.
-Có sợ không?
-Sợ gì?
-Sợ ma.
-Ma sợ em thì đúng hơn.
-Không sợ gì à?
-Em chỉ sợ bóng tối thôi, nhưng mà lúc nào em cũng bật đèn sáng choang hết có gì đâu mà sợ chứ.
-Ngay cả lúc ngủ?
-Yes.
-Đúng là đồ nhát gan.
-Nhát gan nè. Vừa nói cô vừa dùng tay đang bôi thuốc đè mạnh vào vết thương cho anh làm anh la oai oái.
-Á, đau. Gấu muốn ám sát anh à?
-Còn dám nói em nhát gan nữa không hả?
-Anh chừa rồi.
-Ngoan, gấu thương.hehe. Nghi dùng tay xoa xoa đầu anh, anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nhỏ nhắn của cô. Ước gì anh có thể giữ cô mãi bên cạnh mình như vậy thì tốt biết mấy. Không kiềm lòng được, anh bất ngờ hôn lên trán cô. Nghi đơ người, cô chẳng biết phản ứng sao, mặt cô dần chuyển sang màu đỏ.
-Haha, anh thấy gấu ế quá, chắc nhỏ đến lớn không có ai hôn, là một người anh thấy em gái ình thiệt thòi như vậy thấy cũng tội nên anh hôn gấu một cái cho đỡ tủi thân đó mà. Thế Phong giải vây.
-Anh đúng là đáng ghét. Em băng xong rồi đó, có đỡ đau hơn hok?
Thấy mặt Nghi lo lắng, anh giả vờ:
-Vẫn còn đau lắm, anh chóng mặt quá.
-Sao thế? Em đưa anh đi bác sĩ nhé. Cô khẩn trương.
-Anh không muốn. Anh giả vờ ôm đầu đau đớn.
Nhìn bộ dạng của anh, Nghi lo lắng kinh khủng, không biết anh có bị gì nguy hiểm không? Không biết từ khi nào cô đã xem anh như một người thân của mình, bây giờ anh mà có chuyện gì chắc cô không chịu nổi nữa. Hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nhìn anh nài nỉ:
-Anh biết bây giờ em chỉ còn mình anh không? Em rất sợ cái cảm giác nhìn người thân mình đau đơn mà bản thân bất lực không làm được gì. Em sợ lắm. hức..hức…
-Anh xin lỗi, xin lỗi. Anh không biết gấu lại lo lắng vậy. Anh không sao thật mà, chỉ bị trầy xước ngoài da thôi. Gấu đừng khóc, anh thương nha. Anh còn phải khỏe mạnh để chăm sóc gấu nữa, gấu yên tâm nha.
-Anh…anh…không sao thật chứ?
-Ừm, anh chỉ đùa với gấu một xíu thôi, không ngờ gấu khóc nhè ghê quá.
-Lần sau mà còn đùa kiểu đó là em xử anh đó.
-Anh biết rồi, anh xin lỗi.
-Cũng may cho anh là em rộng lượng nên tha thứ cho anh đó.
-Anh thật là diễm phúc mới có một người em gái rộng lượng như bé đó. Anh trêu.
-Chứ sao, nhiều người muốn mà không được đó. Cô vênh váo.
-Nổ vừa thôi cô nương. Anh cốc nhẹ vào đầu cô một cái. Thôi trễ rồi, anh về đây, gấu ngủ sớm đi.
-Anh về một mình được không?
-Tất nhiên, mấy cái này chỏ là chuyện nhỏ, lăn lộn giang hồ như anh thì mấy vết thương này có nhầm nhò gì chứ. Anh về nhé.
-Dạ, anh về cẩn thận.
Thế Phong ra về với tâm trạng nặng trĩu. Cô quan tâm anh như một người em gái, anh mãi mãi sẽ chẳng thể nào chạm đến trái tim của cô, nhưng cho dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ cô, không một ai có thể làm tổn hại đến một sợi tóc của cô. Anh tự hứa với mình như vậy.
-Cô dạo này có vẻ thân với Đình Thiên quá nhỉ? Còn dám đến phòng anh ấy ăn trưa nữa ha? Mặt cô ta gian ác.
-Tin tức chị cũng nhanh quá ha.
-Hình như cô đã quên lời cảnh cáo của tôi rồi thì phải. Để tôi nhắc lại cho cô nhớ: TRÁNH XA ANH ẤY RA.
-Chị lo sợ hắn ta sẽ yêu tôi sao? Chị có vẻ mất tự tin quá nhỉ?
-Đê tiện, tao nói cho mày biết, đừng để tao nhìn thấy mày quyến rũ anh ấy, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu.
-Chị thích làm gì thì cứ làm, thay vì thời gian chị nói những chuyện nhảm nhí này với tôi thì chị nên để dành để theo giữ anh ta kìa. Tôi với chị nước sông không đụng nước giếng, đừng có lôi tôi vào vấn đề của chị nữa.
Nói rồi Nghi bỏ đi, còn cô ta thì giận đến tím mặt, ít nhất phải cho nó một bài học mới được.
Nghi ngán ngẩm với tính cách của Đan Linh, cô ta đúng là loại người không nên đụng vào, thật là phiền phức. Ngày mai là noel rồi, sao cô chẳng có xíu tâm trạng gì để vui như mọi năm, thôi tốt nhất là ở nhà đắp chăn ngủ cho an lành.
……
-Kim Sa, tôi nói rồi, cô ta là mối đe dọa vị trí trưởng phòng của cô, nếu cô không loại trừ thì cô ta sẽ nhanh chóng đẩy cô đi. Đan Linh đe dọa.
-Nhưng Tử Nghi không làm gì tôi hết, như vậy có quá tàn nhẫn không?
-Cô còn do dự gì nữa, cô không thấy lúc cô bị tai nạn, cô ta đã tìm mọi cách để lấy được lòng tin của Đình Thiên với cái dự án đó sao? Bây giờ càng ngày cô ta càng thân với anh ấy, cô không lo sợ sao?
-Nhưng….
-Quyết định là ở cô, cô ta không đơn thuần như bề ngoài đâu, nếu cô không ra tay trước thì cũng có ngày người ra đi là cô đó. Nói xong Đan Linh quăng xấp hình lên bàn cho Kim Sa rồi ra về với nụ cười tự đắc “Cô chờ đó, đừng có mà thách thức tôi”.
Nhìn đống hình trên bàn, Kim Sa cảm thấy có chút cắn rứt, Tử Nghi có đúng như cô ta nói không? Khó khăn lắm cô mới leo lên được vị trí quản lý như bây giờ, nếu để một con bé vào cướp đi thì cô không cam tâm. “Xin lỗi cô nhé, Tử Nghi”.
………
7h tối
-Alo, em nghe.
-Gấu hả? gấu… tới… giúp… anh… được không?
Nghe giọng anh ngắt quãng, Tử Nghi lo lắng.
-Có chuyện gì vậy anh?
-Không có chuyện gì lớn, nhưng gấu tới liền được không?
-Anh đang ở đâu?
-Đường X, đằng sau trung tâm mua sắm.
-Đợi em 5 phút.
Tử Nghi ba chân bốn cẳng chạy đến đó thật nhanh, nghe giọng có chút yếu ớt của Thế Phong làm cô lo lắng. Vừa nhìn thấy anh ngồi bên vệ đường với những vệt đỏ trên mặt, cô hốt hoảng
-Thế Phong, anh sao thế? Anh bị thương chỗ nào à? Đưa em xem.
Thấy cô hốt hoảng, anh nhẹ nhàng
-Không sao, chỉ là bị té thôi mà, bị trầy xước có chút xíu mà bé cứ làm như trời sập.
-Bị vậy mà nói chút xíu hả? Cô bực bội đánh vào tay anh.
-A, đau. Gấu, bé muốn giết anh sao?
-Xin lỗi, em không biết. Rốt cuộc là anh bị sao vậy hả?
-Anh bị xe đụng.
-Xe đụng? Xe anh đâu rồi?
-Anh để bên kia kìa, anh băng qua đường mua ít đồ, rồi bị xe đụng. Giọng anh nhỏ dần.
-Mắt mũi để đâu bị người ta đụng vậy hả? Anh bị đau chỗ nào, đưa em xem.
-Ngay đây, ngay đây thôi. Anh chỉ vào trán, vào tay rất đáng thương.
-Thiệt là bó tay với anh, lớn rồi cứ như con nít vậy. Anh đi mua gì vậy hả?
-Anh mùa quà giáng sinh cho gấu nè. Rồi anh lấy đằng sau gốc cây ra một con gấu bông thật lớn đưa cho cô “Merry Christmas, gấu con”.
Nghi xúc động nghẹn ngào.
-Anh thật là ngốc quá đi thôi. Sao em lại có ông anh ngốc nghếch thế nhỉ. Em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra nha.
-Không cần đâu, anh bị ngoài da thôi. Nhà em có bông băng không đưa anh về băng bó là được rồi.
-Được rồi. Anh có đau lắm không? Có đi bộ được không?
-Anh đi được, anh không có bị thương ở chân.
…..
-Gấu ở đây một mình à?
-Yes.
-Có sợ không?
-Sợ gì?
-Sợ ma.
-Ma sợ em thì đúng hơn.
-Không sợ gì à?
-Em chỉ sợ bóng tối thôi, nhưng mà lúc nào em cũng bật đèn sáng choang hết có gì đâu mà sợ chứ.
-Ngay cả lúc ngủ?
-Yes.
-Đúng là đồ nhát gan.
-Nhát gan nè. Vừa nói cô vừa dùng tay đang bôi thuốc đè mạnh vào vết thương cho anh làm anh la oai oái.
-Á, đau. Gấu muốn ám sát anh à?
-Còn dám nói em nhát gan nữa không hả?
-Anh chừa rồi.
-Ngoan, gấu thương.hehe. Nghi dùng tay xoa xoa đầu anh, anh cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nhỏ nhắn của cô. Ước gì anh có thể giữ cô mãi bên cạnh mình như vậy thì tốt biết mấy. Không kiềm lòng được, anh bất ngờ hôn lên trán cô. Nghi đơ người, cô chẳng biết phản ứng sao, mặt cô dần chuyển sang màu đỏ.
-Haha, anh thấy gấu ế quá, chắc nhỏ đến lớn không có ai hôn, là một người anh thấy em gái ình thiệt thòi như vậy thấy cũng tội nên anh hôn gấu một cái cho đỡ tủi thân đó mà. Thế Phong giải vây.
-Anh đúng là đáng ghét. Em băng xong rồi đó, có đỡ đau hơn hok?
Thấy mặt Nghi lo lắng, anh giả vờ:
-Vẫn còn đau lắm, anh chóng mặt quá.
-Sao thế? Em đưa anh đi bác sĩ nhé. Cô khẩn trương.
-Anh không muốn. Anh giả vờ ôm đầu đau đớn.
Nhìn bộ dạng của anh, Nghi lo lắng kinh khủng, không biết anh có bị gì nguy hiểm không? Không biết từ khi nào cô đã xem anh như một người thân của mình, bây giờ anh mà có chuyện gì chắc cô không chịu nổi nữa. Hai hàng nước mắt chảy xuống, cô nhìn anh nài nỉ:
-Anh biết bây giờ em chỉ còn mình anh không? Em rất sợ cái cảm giác nhìn người thân mình đau đơn mà bản thân bất lực không làm được gì. Em sợ lắm. hức..hức…
-Anh xin lỗi, xin lỗi. Anh không biết gấu lại lo lắng vậy. Anh không sao thật mà, chỉ bị trầy xước ngoài da thôi. Gấu đừng khóc, anh thương nha. Anh còn phải khỏe mạnh để chăm sóc gấu nữa, gấu yên tâm nha.
-Anh…anh…không sao thật chứ?
-Ừm, anh chỉ đùa với gấu một xíu thôi, không ngờ gấu khóc nhè ghê quá.
-Lần sau mà còn đùa kiểu đó là em xử anh đó.
-Anh biết rồi, anh xin lỗi.
-Cũng may cho anh là em rộng lượng nên tha thứ cho anh đó.
-Anh thật là diễm phúc mới có một người em gái rộng lượng như bé đó. Anh trêu.
-Chứ sao, nhiều người muốn mà không được đó. Cô vênh váo.
-Nổ vừa thôi cô nương. Anh cốc nhẹ vào đầu cô một cái. Thôi trễ rồi, anh về đây, gấu ngủ sớm đi.
-Anh về một mình được không?
-Tất nhiên, mấy cái này chỏ là chuyện nhỏ, lăn lộn giang hồ như anh thì mấy vết thương này có nhầm nhò gì chứ. Anh về nhé.
-Dạ, anh về cẩn thận.
Thế Phong ra về với tâm trạng nặng trĩu. Cô quan tâm anh như một người em gái, anh mãi mãi sẽ chẳng thể nào chạm đến trái tim của cô, nhưng cho dù thế nào anh cũng sẽ bảo vệ cô, không một ai có thể làm tổn hại đến một sợi tóc của cô. Anh tự hứa với mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.