Chương 49
sauluoi
23/02/2016
Hai chân gác trên bàn, Nghi khoái chí ngồi xem tivi, cuối cùng mình cũng có cách đối phó với cái tên Tổng Giám Đốc xấu xa chuyên bắt nạt mình.
Xoảng…..
Xoảng…..
Tay chân vụng về, Đình Thiên luống cuống làm rơi bát đĩa liên tục, cũng đúng thôi, hắn có bao giờ đụng chân đụng tay vào mấy cái việc này đâu.-Anh rửa chén hay đập chén vậy hả?
-Đập.
Hắn hơi mất mặt, cả tập đoàn ai cũng phải kính nể mình, thế mà lại bị con sâu lười này sai bảo, đúng là ngu hết thuốc chữa mà.
-Tôi kêu anh rửa mà. Anh có vấn đề về tai à?
-Tôi đập rồi mua chén mới, nhà tôi giàu mà, có đáng là gì đâu.
-Anh đúng là tâm thần mà.
-Tâm thần mới chấp nhận làm osin cho cô sai bảo, chứ người bình thường thấy cô là chạy mất dép rồi.
-Nói với anh có ngày bị tăng xông máu mà chết quá. Rửa chén nhanh lên mang cho tôi ly nước cam.
“Cái con sâu lười này dám lợi dụng sai vặt tôi hả? Để coi cô vênh váo được bao lâu”. Hắn nghĩ thầm.
-Nước cam đây thưa đại tỷ. Hắn bưng ly nước tới đưa cho cô rồi định ngồi xuống bên cạnh.
-No no no, đây không phải là chỗ ngồi của tiểu đệ, ra đằng sau mát xa cho đại tỷ đi cưng. Hành hạ hắn thật là sướng, phải tranh thủ mới được, Nghi cười khoái chí.
-Đại tỷ cái con khỉ, phù thủy thì có.
-Chửi một câu là tăng thêm 1 tiếng đồng hồ mát-xa đó.
Hắn làu bàu trong miệng rồi đi tới sau lưng mát xa vai cho cô, nhìn cô cứ như là nữ hoàng, mắt xem ti vi, chân gác lên bàn, miệng uống nước cam, đằng sau còn có người mát xa nữa, còn gì sung sướng hơn nữa chứ.
……
-Được rồi. Không cần mát-xa nữa.
Nghe câu nói này của cô, hắn thở phào nhẹ nhõm, đúng là làm osin không dễ dàng xíu nào.
-Công nhận nhà anh lớn thật, đẹp nữa chứ, tôi chưa thấy căn nhà nào đẹp như vậy.
-Tưởng gì, cô làm ơn nói cái gì mới hơn đi. Hắn nghênh mặt tự hào.
-Tôi ra ngoài chơi được không?
-Không
-Tại sao?
-Ngoài kia có chó dữ, nếu cô muốn bị cắn thì chạy ra đi.
-Vậy anh nhốt nó vô chuồng đi.
-Tôi không dám đụng đâu, ngộ nhỡ nó điên lên cắn vào tay tôi nữa là tiêu.
Hắn cố gắng kéo dài câu nói của mình để chọc tức cô.
-ANH MỚI NÓI GÌ HẢ? CÓ MUỐN BỊ CẮN NỮA KHÔNG?
-Ơ, tôi có nói gì đâu mà, có tật giật mình.
-Bệnh hoạn…….. Ơ không được đi ra ngoài chơi, vậy ngồi đây chán quá.
-Có muốn chơi không? Thời cơ đã đến, hắn mỉm cười khoái chí.
-Chơi gì?
-Tôi với cô chơi game đi.
-Được đó.
-Cô giỏi nhất trò gì, tôi với cô thi đấu.
Thấy hắn có vẻ sốt sắng, Nghi hơi nghi ngờ, có khi nào hắn lại bày trò gì không.
-Anh có âm mưu gì đây?
-Thấy cô than buồn nên rủ cô chơi cho vui thôi, không thích thì tôi đi làm đây, ở công ty còn khối việc phải làm.
-Đừng đi, đừng đi, chơi thì chơi. Nghĩ đến cảnh ở một mình trong ngôi nhà xa lạ, Nghi ớn lạnh.
-Cô giỏi nhất trò gì?
-Đua xe.
-Vậy tôi với cô thi đi, xem ai lợi hại hơn. Hắn cười nham hiểm, lần này cô chết chắc rồi sâu lười ơi.
-Tất nhiên là tôi rồi, khỏi chơi cũng biết. Nghi tự tin, trò này cô luyện đã bao nhiêu năm, đừng có mơ mà thắng được.
-Thôi đi, tướng cô vậy mà chơi thắng tôi mới lạ. Hắn khích.
-Đừng có mà khinh địch, chưa biết ai hơn ai.
-Vậy đấu đi. Đừng nói cô sợ nhé.
-Được. Nếu anh thua thì tăng thời hạn osin thêm một ngày.
-Nếu tôi thắng thì giảm một ngày. Ok không?
-Ok
-Tay cầm của cô, chuẩn bị bắt đầu nào.-Cấm ăn gian với tôi đó.
-Cô làm như ai cũng gian lận giống cô vậy đó.
Phần thi đấu hết sức căng thẳng, hai người hết hét, lại la ó, lúc nhăn nhó, nói chung rất ư là hỗn tạp.
-Hahaha, thua rồi hả cô em. Có cố gắng nhưng thiếu may mắn.haha.
Hắn cười điên dại, còn mặt Nghi thì thảm thôi rồi. Sao lại thua hắn ta vào phút cuối chứ, điên mất. Tên ngạo mạn đáng chết, phải cho hắn biết thế nào là lợi hại mới được.
-Thêm một trận nữa.
-Thua đừng khóc nhé. Hắn trêu chọc.
-Thua cái đồ hà mã nhà anh đó.
-Bớt nóng đi khả năng thắng tôi sẽ cao hơn đó.
-Lắm chuyện. Chơi đi.
Căn nhà lại một lần nữa náo loạn bởi tiếng la thất thanh từ hai người họ.
…….
-Haha, đúng là ở hiền gặp lành. Tôi lại thắng nữa rồi.haha…
-Á,……….. đúng là kẻ ác sống lâu mà, ông trời không có mắt, tại sao lại thua cái tên đáng ghét này chứ.
-Đừng có quá buồn, muốn khóc anh đây sẽ cho nhóc mượn bờ vai.
-Anh đừng có mà ngạo mạn, tức quá……..
-Sâu thì chả bao giờ địch lại hà mã đâu, nhớ nha nhóc.
-ĐÌNH THIÊN ĐÁNG CHẾT… TÔI GHÉT ANH.
-Haha, cứ tự nhiên mà ghét, vậy là tôi chỉ làm osin hết ngày hôm nay thôi nhé, hay mình chơi thêm 1 ván quyết định đi? Kiểu nói chuyện láo cá của hắn làm cô tức điên.
-Không chơi nữa. Anh đi nấu ăn tối liền cho tôi, trong ngày này anh vẫn là osin của tôi, tôi sẽ hành hạ anh sống không bằng chết. Nấu nhanh, tôi ngủ dậy là phải có cơm đó. Nói xong cô nằm lăn ra ghế ngủ.
Hắn tức lộn ruột, nấu ăn ư? Hắn có biết gì đâu mà nấu chứ, thôi ngậm đắng nuốt cay làm hết ngày hôm nay là thoát khỏi tay con sâu này rồi.
Hắn lục tung tủ lạnh, nhìn một đống thức ăn chẳng biết bắt đầu từ đâu, thôi cho nó vào một nồi luôn vậy. Hắn loay hoay cả buổi trong bếp, mặt mũi tèm lem, tóc tai rối bù, mồ hôi chảy ướt áo, vật vã lắm hắn cũng làm xong.
-Dậy ăn tối sâu lười.
-Ơ, anh xong rồi à. Cô vừa nói vừa ngáp.
-Ừ.
-Sao có mùi gì khét khét ở đây nhỉ?
-Lắm chuyện, nhanh ra ăn đi. Hắn hậm hực bỏ ra bàn ăn.
-Đây…đây là thức ăn anh nấu sao? Nghi há miệng kinh ngạc với mớ thức ăn trên bàn. Cơm thì sống, trứng thì cháy đen, còn đống rau rác thịt cá hỗn hợp gì đó thấy là muốn nổi da gà rồi.
-Tất nhiên, không lẽ cô nấu.
-Đây cũng gọi là thức ăn sao?
-Hình thức xấu nhưng kết cấu tốt, ngồi xuống đi.
Nhìn người hắn te tua xơ mướp thấy cũng tội, cô ngồi xuống không nói gì nữa.
-Ăn thử món này xem. Hắn gắp thức ăn cho cô.
-Ăn được không đây? Cô e dè, ai mà đủ can đảm mà ăn món này chết liền đó.
-Ăn đi, cô không ăn tôi xay sinh tố ra bơm vào đó.
-Ăn thì ăn.
Nghi nhắm mắt đưa thức ăn vào miệng, không đầy 3s đã phun hết ra.
-Sao thế? Khó ăn lắm à?
-Anh thử đi, kinh khủng quá đi mất.
Hắn vừa thử một miếng đã phun hết ra, mùi vị đúng là rất kinh khủng.
-Không ăn nữa, thay đồ đi. Hắn ra lệnh.
-Làm gì?
-Ra ngoài ăn. Hay là cô muốn ăn hết chỗ thức ăn này.
-Không không, tôi đi thay đồ liền đây. Ơ nhưng mà tôi làm gì có đồ mà thay?
-Tôi giúp cô mang qua rồi.
-Khi nào thế?
-Nhiều chuyện, nhanh lên.
-Biết rồi…………
Xoảng…..
Xoảng…..
Tay chân vụng về, Đình Thiên luống cuống làm rơi bát đĩa liên tục, cũng đúng thôi, hắn có bao giờ đụng chân đụng tay vào mấy cái việc này đâu.-Anh rửa chén hay đập chén vậy hả?
-Đập.
Hắn hơi mất mặt, cả tập đoàn ai cũng phải kính nể mình, thế mà lại bị con sâu lười này sai bảo, đúng là ngu hết thuốc chữa mà.
-Tôi kêu anh rửa mà. Anh có vấn đề về tai à?
-Tôi đập rồi mua chén mới, nhà tôi giàu mà, có đáng là gì đâu.
-Anh đúng là tâm thần mà.
-Tâm thần mới chấp nhận làm osin cho cô sai bảo, chứ người bình thường thấy cô là chạy mất dép rồi.
-Nói với anh có ngày bị tăng xông máu mà chết quá. Rửa chén nhanh lên mang cho tôi ly nước cam.
“Cái con sâu lười này dám lợi dụng sai vặt tôi hả? Để coi cô vênh váo được bao lâu”. Hắn nghĩ thầm.
-Nước cam đây thưa đại tỷ. Hắn bưng ly nước tới đưa cho cô rồi định ngồi xuống bên cạnh.
-No no no, đây không phải là chỗ ngồi của tiểu đệ, ra đằng sau mát xa cho đại tỷ đi cưng. Hành hạ hắn thật là sướng, phải tranh thủ mới được, Nghi cười khoái chí.
-Đại tỷ cái con khỉ, phù thủy thì có.
-Chửi một câu là tăng thêm 1 tiếng đồng hồ mát-xa đó.
Hắn làu bàu trong miệng rồi đi tới sau lưng mát xa vai cho cô, nhìn cô cứ như là nữ hoàng, mắt xem ti vi, chân gác lên bàn, miệng uống nước cam, đằng sau còn có người mát xa nữa, còn gì sung sướng hơn nữa chứ.
……
-Được rồi. Không cần mát-xa nữa.
Nghe câu nói này của cô, hắn thở phào nhẹ nhõm, đúng là làm osin không dễ dàng xíu nào.
-Công nhận nhà anh lớn thật, đẹp nữa chứ, tôi chưa thấy căn nhà nào đẹp như vậy.
-Tưởng gì, cô làm ơn nói cái gì mới hơn đi. Hắn nghênh mặt tự hào.
-Tôi ra ngoài chơi được không?
-Không
-Tại sao?
-Ngoài kia có chó dữ, nếu cô muốn bị cắn thì chạy ra đi.
-Vậy anh nhốt nó vô chuồng đi.
-Tôi không dám đụng đâu, ngộ nhỡ nó điên lên cắn vào tay tôi nữa là tiêu.
Hắn cố gắng kéo dài câu nói của mình để chọc tức cô.
-ANH MỚI NÓI GÌ HẢ? CÓ MUỐN BỊ CẮN NỮA KHÔNG?
-Ơ, tôi có nói gì đâu mà, có tật giật mình.
-Bệnh hoạn…….. Ơ không được đi ra ngoài chơi, vậy ngồi đây chán quá.
-Có muốn chơi không? Thời cơ đã đến, hắn mỉm cười khoái chí.
-Chơi gì?
-Tôi với cô chơi game đi.
-Được đó.
-Cô giỏi nhất trò gì, tôi với cô thi đấu.
Thấy hắn có vẻ sốt sắng, Nghi hơi nghi ngờ, có khi nào hắn lại bày trò gì không.
-Anh có âm mưu gì đây?
-Thấy cô than buồn nên rủ cô chơi cho vui thôi, không thích thì tôi đi làm đây, ở công ty còn khối việc phải làm.
-Đừng đi, đừng đi, chơi thì chơi. Nghĩ đến cảnh ở một mình trong ngôi nhà xa lạ, Nghi ớn lạnh.
-Cô giỏi nhất trò gì?
-Đua xe.
-Vậy tôi với cô thi đi, xem ai lợi hại hơn. Hắn cười nham hiểm, lần này cô chết chắc rồi sâu lười ơi.
-Tất nhiên là tôi rồi, khỏi chơi cũng biết. Nghi tự tin, trò này cô luyện đã bao nhiêu năm, đừng có mơ mà thắng được.
-Thôi đi, tướng cô vậy mà chơi thắng tôi mới lạ. Hắn khích.
-Đừng có mà khinh địch, chưa biết ai hơn ai.
-Vậy đấu đi. Đừng nói cô sợ nhé.
-Được. Nếu anh thua thì tăng thời hạn osin thêm một ngày.
-Nếu tôi thắng thì giảm một ngày. Ok không?
-Ok
-Tay cầm của cô, chuẩn bị bắt đầu nào.-Cấm ăn gian với tôi đó.
-Cô làm như ai cũng gian lận giống cô vậy đó.
Phần thi đấu hết sức căng thẳng, hai người hết hét, lại la ó, lúc nhăn nhó, nói chung rất ư là hỗn tạp.
-Hahaha, thua rồi hả cô em. Có cố gắng nhưng thiếu may mắn.haha.
Hắn cười điên dại, còn mặt Nghi thì thảm thôi rồi. Sao lại thua hắn ta vào phút cuối chứ, điên mất. Tên ngạo mạn đáng chết, phải cho hắn biết thế nào là lợi hại mới được.
-Thêm một trận nữa.
-Thua đừng khóc nhé. Hắn trêu chọc.
-Thua cái đồ hà mã nhà anh đó.
-Bớt nóng đi khả năng thắng tôi sẽ cao hơn đó.
-Lắm chuyện. Chơi đi.
Căn nhà lại một lần nữa náo loạn bởi tiếng la thất thanh từ hai người họ.
…….
-Haha, đúng là ở hiền gặp lành. Tôi lại thắng nữa rồi.haha…
-Á,……….. đúng là kẻ ác sống lâu mà, ông trời không có mắt, tại sao lại thua cái tên đáng ghét này chứ.
-Đừng có quá buồn, muốn khóc anh đây sẽ cho nhóc mượn bờ vai.
-Anh đừng có mà ngạo mạn, tức quá……..
-Sâu thì chả bao giờ địch lại hà mã đâu, nhớ nha nhóc.
-ĐÌNH THIÊN ĐÁNG CHẾT… TÔI GHÉT ANH.
-Haha, cứ tự nhiên mà ghét, vậy là tôi chỉ làm osin hết ngày hôm nay thôi nhé, hay mình chơi thêm 1 ván quyết định đi? Kiểu nói chuyện láo cá của hắn làm cô tức điên.
-Không chơi nữa. Anh đi nấu ăn tối liền cho tôi, trong ngày này anh vẫn là osin của tôi, tôi sẽ hành hạ anh sống không bằng chết. Nấu nhanh, tôi ngủ dậy là phải có cơm đó. Nói xong cô nằm lăn ra ghế ngủ.
Hắn tức lộn ruột, nấu ăn ư? Hắn có biết gì đâu mà nấu chứ, thôi ngậm đắng nuốt cay làm hết ngày hôm nay là thoát khỏi tay con sâu này rồi.
Hắn lục tung tủ lạnh, nhìn một đống thức ăn chẳng biết bắt đầu từ đâu, thôi cho nó vào một nồi luôn vậy. Hắn loay hoay cả buổi trong bếp, mặt mũi tèm lem, tóc tai rối bù, mồ hôi chảy ướt áo, vật vã lắm hắn cũng làm xong.
-Dậy ăn tối sâu lười.
-Ơ, anh xong rồi à. Cô vừa nói vừa ngáp.
-Ừ.
-Sao có mùi gì khét khét ở đây nhỉ?
-Lắm chuyện, nhanh ra ăn đi. Hắn hậm hực bỏ ra bàn ăn.
-Đây…đây là thức ăn anh nấu sao? Nghi há miệng kinh ngạc với mớ thức ăn trên bàn. Cơm thì sống, trứng thì cháy đen, còn đống rau rác thịt cá hỗn hợp gì đó thấy là muốn nổi da gà rồi.
-Tất nhiên, không lẽ cô nấu.
-Đây cũng gọi là thức ăn sao?
-Hình thức xấu nhưng kết cấu tốt, ngồi xuống đi.
Nhìn người hắn te tua xơ mướp thấy cũng tội, cô ngồi xuống không nói gì nữa.
-Ăn thử món này xem. Hắn gắp thức ăn cho cô.
-Ăn được không đây? Cô e dè, ai mà đủ can đảm mà ăn món này chết liền đó.
-Ăn đi, cô không ăn tôi xay sinh tố ra bơm vào đó.
-Ăn thì ăn.
Nghi nhắm mắt đưa thức ăn vào miệng, không đầy 3s đã phun hết ra.
-Sao thế? Khó ăn lắm à?
-Anh thử đi, kinh khủng quá đi mất.
Hắn vừa thử một miếng đã phun hết ra, mùi vị đúng là rất kinh khủng.
-Không ăn nữa, thay đồ đi. Hắn ra lệnh.
-Làm gì?
-Ra ngoài ăn. Hay là cô muốn ăn hết chỗ thức ăn này.
-Không không, tôi đi thay đồ liền đây. Ơ nhưng mà tôi làm gì có đồ mà thay?
-Tôi giúp cô mang qua rồi.
-Khi nào thế?
-Nhiều chuyện, nhanh lên.
-Biết rồi…………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.