Chương 17: Tình cảm gia đình!!!!
Wind
21/04/2017
-Khốn kiếp. Tại sao con nhỏ đó chưa chết hả?? Tụi bây làm việc kiểu đó đó à. Tao trả tiền cho tụi bây đúng là phí công.
-Chị hai…bình tĩnh tý đã em có tin này liên quan đến Phong. Chị hai nghe không.-Một đứa con trai đầu đàn nói với người được gọi là chị hai.
-Tin gì, nói.
- Con nhỏ Trân An và Phong đang quen nhau.-tên đó dở giọng đểu cán.
-Cái gì. Khốn kiếp….không được Phong phải là của tao, của tao mày nghe không…..không ai được cướp Phong khỏi tao…kể cả nó….được lắm Trân An, tôi sẽ cho cô chết trước….đợi xem…tôi có trò cho cô rồi đây….hahaha.-giọng cười đầy man rợ và dã tâm vang lên.
…..
Tại bệnh viện…
-Angela… Angela ta đến thăm con đây.-bà Icy bước vào khi nó đang đùa cùng hắn.
-Bác là….-nó vẫn chưa biết Icy là mẹ nó.
-Đây là bà Icy..chính là…mẹ em đó, ông ấy là ba em….An…còn Angela…chính là tên em.-hắn vừa nói vừa nén vui mừng.
-Đúng vậy ta là mẹ con…suốt bao nhiêu năm nay ta đã luôn đi tìm con….đã 10 năm không có kết quả…cho đến ngày con bị tai nạn Celestial chính là chị con Hàn Thiên Thiên đã cho ta biết…cuối cùng ta cũng tìm được con rồi Hàn Nguyệt Băng à.
-Tại..tại sao…không lẽ Thiên Thiên là chị tôi ư???-nó ngạc nhiên thốt lên
-Đúng vậy…ta và Cell đã tìm con rất lâu rất lâu rồi…năm đó…ta cùng hai chị em con về Việt Nam chơi….trong lúc ta đang mua kem cho hai đứa thì….Tiểu Băng con chạy đâu mất…ta và Cell chạy đi tìm con nhưng…kết quả vẫn không thấy…ta chạy chạy đến khi mưa rơi ta chợt thấy có một vũng máu, ta đã rất sợ hãi….ta sợ con đã có chuyện với con…con biết không kể từ cái ngày con mất tích, cha con đã rất đau khổ, ông cho người tìm kiếm con suốt 10 năm qua nhưng vẫn không kết quả 1năm..2năm…rồi 8năm…vẫn vậy…rồi đột nhiên ba con bị tăng huyết cao…ông gần như sắp đột quỵ…trong suốt 2 năm hôn mê sâu, công ty không ai tiếp quản nên ta đành phải để lại Thiên Thiên ở Việt Nam tìm con…con biết không khi ba con tỉnh là lúc con phải nhập viện vì tai nạn….biết tin con chúng ta đã đặt vé nhanh chóng trở về Việt Nam….ta ta nhớ con lắm…hư hư….Băng ơi…ôm mẹ được không con… ẹ được lại làm một người mẹ đúng nghĩa, được yêu thương con, được chăm sóc con được không con…- Icy vừa khóc vừa đau khổ kể lại những ngày tháng lúc xưa.
-Thì ra…thì ra lâu nay…con không phải trẻ mồ côi….thì ra con còn có mẹ…huhuhu…mẹ ơi…mẹ ơi-nó vừa khóc vừa định lao tới ôm chầm lấy bà nhưng không may chân nó trượt xuống khiến nó té xuống đất. Cú ngã ấy chẳng là gì so với nỗi niềm hạnh phúc của nó bây giờ,nó ôm bà, bà ôm nó, khung cảnh lúc này của hai mẹ con họ làm bất cứ cũng phải rớm nước mắt. Nó đã từng mong như bao người, bao đứa trẻ khác,tìm được ba mẹ, tìm lại yêu thương, che chở, đùm bọc của cha mẹ dành cho con cái và đến tận hôm nay thì cái mong muốn đó của nó mới được Chúa trời thấu hiểu và cho nó gặp lại cha mẹ của mình….. Nhưng mà ông trời đã cho ai thứ gì gọi là hạnh phúc trọn vẹn cả, cho thì cũng phải lấy đi thứ khác của họ.
…..
Nó đột nhiên ôm ngực, thở dốc, môi khẽ nói
-đau…đau….đau quá…-nó ngất lịm đi.
-Nguyệt Băng… Nguyệt Băng con sao vậy…. Nguyệt Băng…mau lên…Phong cậu làm ơn bế con tôi vào phòng cấp cứu đi, hình như con bé lên cơn đau tim rồi….nhanh lên….tôi đi kiếm bác sĩ để tiến hành thay tim cho con bé…-Ông Devil nói mà không kìm được sự lo lắng trong đôi mắt đầy vết nhăn.
-Ông…hứa với tôi phải sống…để gia đình ta còn đoàn tụ nghe ông.-bà vừa nói mà hai dòng nước mắt trào ra từ gò má.
-Ba… Ba hứa với 2 chị em con và mẹ nha ba.
-Ba…Ba…Ba hứa mà.-ông đặt tay lên vai bà, ông ôm hai mẹ con Thiên vào lòng, bước lại chỗ nó đang ngất ông khẽ ôm nó nói thầm..
-Nguyệt Băng! Công chúa nhỏ của ba…con phải cố lên…phải tỉnh lại sau khi trái tim bố nằm trong con nhé! Bố xin lỗi…bố chỉ biết làm thế này để bù đắp lại những yêu thương con đã thiếu lâu nay…mong con hãy chăm sóc ẹ và chị thay bố nhé… Tiểu Băng của bố…*chụt*-ông khẽ nói và hôn nhẹ vào trán nó…
-Chị hai…bình tĩnh tý đã em có tin này liên quan đến Phong. Chị hai nghe không.-Một đứa con trai đầu đàn nói với người được gọi là chị hai.
-Tin gì, nói.
- Con nhỏ Trân An và Phong đang quen nhau.-tên đó dở giọng đểu cán.
-Cái gì. Khốn kiếp….không được Phong phải là của tao, của tao mày nghe không…..không ai được cướp Phong khỏi tao…kể cả nó….được lắm Trân An, tôi sẽ cho cô chết trước….đợi xem…tôi có trò cho cô rồi đây….hahaha.-giọng cười đầy man rợ và dã tâm vang lên.
…..
Tại bệnh viện…
-Angela… Angela ta đến thăm con đây.-bà Icy bước vào khi nó đang đùa cùng hắn.
-Bác là….-nó vẫn chưa biết Icy là mẹ nó.
-Đây là bà Icy..chính là…mẹ em đó, ông ấy là ba em….An…còn Angela…chính là tên em.-hắn vừa nói vừa nén vui mừng.
-Đúng vậy ta là mẹ con…suốt bao nhiêu năm nay ta đã luôn đi tìm con….đã 10 năm không có kết quả…cho đến ngày con bị tai nạn Celestial chính là chị con Hàn Thiên Thiên đã cho ta biết…cuối cùng ta cũng tìm được con rồi Hàn Nguyệt Băng à.
-Tại..tại sao…không lẽ Thiên Thiên là chị tôi ư???-nó ngạc nhiên thốt lên
-Đúng vậy…ta và Cell đã tìm con rất lâu rất lâu rồi…năm đó…ta cùng hai chị em con về Việt Nam chơi….trong lúc ta đang mua kem cho hai đứa thì….Tiểu Băng con chạy đâu mất…ta và Cell chạy đi tìm con nhưng…kết quả vẫn không thấy…ta chạy chạy đến khi mưa rơi ta chợt thấy có một vũng máu, ta đã rất sợ hãi….ta sợ con đã có chuyện với con…con biết không kể từ cái ngày con mất tích, cha con đã rất đau khổ, ông cho người tìm kiếm con suốt 10 năm qua nhưng vẫn không kết quả 1năm..2năm…rồi 8năm…vẫn vậy…rồi đột nhiên ba con bị tăng huyết cao…ông gần như sắp đột quỵ…trong suốt 2 năm hôn mê sâu, công ty không ai tiếp quản nên ta đành phải để lại Thiên Thiên ở Việt Nam tìm con…con biết không khi ba con tỉnh là lúc con phải nhập viện vì tai nạn….biết tin con chúng ta đã đặt vé nhanh chóng trở về Việt Nam….ta ta nhớ con lắm…hư hư….Băng ơi…ôm mẹ được không con… ẹ được lại làm một người mẹ đúng nghĩa, được yêu thương con, được chăm sóc con được không con…- Icy vừa khóc vừa đau khổ kể lại những ngày tháng lúc xưa.
-Thì ra…thì ra lâu nay…con không phải trẻ mồ côi….thì ra con còn có mẹ…huhuhu…mẹ ơi…mẹ ơi-nó vừa khóc vừa định lao tới ôm chầm lấy bà nhưng không may chân nó trượt xuống khiến nó té xuống đất. Cú ngã ấy chẳng là gì so với nỗi niềm hạnh phúc của nó bây giờ,nó ôm bà, bà ôm nó, khung cảnh lúc này của hai mẹ con họ làm bất cứ cũng phải rớm nước mắt. Nó đã từng mong như bao người, bao đứa trẻ khác,tìm được ba mẹ, tìm lại yêu thương, che chở, đùm bọc của cha mẹ dành cho con cái và đến tận hôm nay thì cái mong muốn đó của nó mới được Chúa trời thấu hiểu và cho nó gặp lại cha mẹ của mình….. Nhưng mà ông trời đã cho ai thứ gì gọi là hạnh phúc trọn vẹn cả, cho thì cũng phải lấy đi thứ khác của họ.
…..
Nó đột nhiên ôm ngực, thở dốc, môi khẽ nói
-đau…đau….đau quá…-nó ngất lịm đi.
-Nguyệt Băng… Nguyệt Băng con sao vậy…. Nguyệt Băng…mau lên…Phong cậu làm ơn bế con tôi vào phòng cấp cứu đi, hình như con bé lên cơn đau tim rồi….nhanh lên….tôi đi kiếm bác sĩ để tiến hành thay tim cho con bé…-Ông Devil nói mà không kìm được sự lo lắng trong đôi mắt đầy vết nhăn.
-Ông…hứa với tôi phải sống…để gia đình ta còn đoàn tụ nghe ông.-bà vừa nói mà hai dòng nước mắt trào ra từ gò má.
-Ba… Ba hứa với 2 chị em con và mẹ nha ba.
-Ba…Ba…Ba hứa mà.-ông đặt tay lên vai bà, ông ôm hai mẹ con Thiên vào lòng, bước lại chỗ nó đang ngất ông khẽ ôm nó nói thầm..
-Nguyệt Băng! Công chúa nhỏ của ba…con phải cố lên…phải tỉnh lại sau khi trái tim bố nằm trong con nhé! Bố xin lỗi…bố chỉ biết làm thế này để bù đắp lại những yêu thương con đã thiếu lâu nay…mong con hãy chăm sóc ẹ và chị thay bố nhé… Tiểu Băng của bố…*chụt*-ông khẽ nói và hôn nhẹ vào trán nó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.