Chương 36
Black moon
08/06/2016
Thiên chậm chạp kể: - Vì tao hận ông bà già mày. 12 năm trước lúc công ti nhà tao đang bên bờ vực thẳm, ba tao có đến cầu xin ba mày để nhờ giúp đỡ. Chỉ cần tập đoàn Trần Hoàng lên tiếng thì công ty tao sẽ ổn. Nhưng không! Ba mày từ chối thẳng thừng. Ba tao rầu rĩ trên đường về nên không chú ý đã bị một chiếc xe container tông phải khiến ông chết tại chỗ. Tại sao ba mày lại làm như thế với ba tao, ba tao đã làm gì đắt tội với ba mày sao...
Thiên kể bằng giọng thù hận. Thy nói:
- Tại sao mày lại không đến để hỏi nguyên nhân mà ba tao lại không giúp ba mày.
Thiên nhếch môi:
- Vì tao bận... tiếp cận con gái ông ta để trả thù.
Thy chỉa súng vào Thiên:
- Dù sao đây cũng là chuyện của tôi và cậu chẳng dính dáng gì tới anh Minh. Thả anh ấy ra.
Vừa lúc ấy Jeyser chỉa súng vào Thy:
- Từ đã nào chị gái, cuộc vui còn dài.
Tách....
Jeyser búng tay, khoảng 500 tên đang vây quanh bọn nó. Thiên lên tiếng:
- Xông lên..
Một cuộc hỗn chiến diễn ra. Thy xông đến đánh Thiên và Jeyser. Vì mới đánh xong 100 tên giờ thêm 500 tên nên sức bọn nó cũng ít đi. 30 phút sau số tên hạ được chỉ một nửa. Thy vẫn cố đánh bại Thiên và Jeyser, và phía xa, một khẩu súng đang nhắm vào Thy...
......
......
.....
......
PẰNG PẰNG..
- ANH THY, CẨN THẬN..
HUỴCH.
Một bóng người đã đỡ Thy... và...
-ANH Minh.....
Thy hét lên, vừa lúc ấy Jin và Jen cũng vừa tới. Jin bắn Thiên và Jeyser 2 phát khiến họ khuỵ xuống nhưng chưa chết. Jen kêu một số anh em dẫn Thiên và Jeyser về bang. Thy ôm Minh hét:
- Gọi xe cấp cứu...
Tại bệnh viện TT.
Thy, Vũ, Băng, Hòa, Jin và Jen đã ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu một tiếng đồng hồ.
Ting...
Cánh cửa mở ra. Bác sĩ nói:
- Tôi xin lỗi, bệnh nhân đã không qua khỏi, mời mọi người vào gặp cậu ấy lần cuối.
Đó là câu nói mà ai cũng sợ phải nghe thấy. Thy bất động. Băng ngã khụy xuống đất. Vũ và Hòa đỡ 2 người đứng lên và đi vào phòng của Minh.
Minh đang nằm thở oxi, vết thương đã được sơ cứu và băng bó, Minh nằm ở đấy cứ như đang ngủ say vậy. Thy lay Minh nói:
- Anh minh..anh đang ngủ phải không..
Băng quỳ xuống kế bên Thy nghẹn ngào :
-Hức.. anh hai...anh tỉnh lại đi.
Minh yếu ớt lên tiếng:
- Thy..Băng... đừng khóc...anh..không.. muốn thấy..2 công chúa của anh..rơi lệ.. Băng nè.. em..phải... thay...anh báo...hiếu.. với... cha..mẹ.. nha...thay..anh..quản... lí... tập đoàn Phạm Lâm.... Thy...anh..xin..lỗi... vì đã... không... giữ được... lời hứa với em...anh...chỉ.. muốn.. nói rằng... suốt đời... anh..chỉ yêu em...dù tình yêu ấy.... không bao giờ được hồi... đáp.. nhưng anh....mãi yêu em...anh...anh....
Rồi Minh trút hơi thở cuối năm. Thy khóc nức:
- Anh à... hức.. anh tỉnh đi anh Minh...anh...
Băng gần như không tin vào những gì mình đang thấy. Băng không cho phép anh hai mình đi. Băng cười dau khổ:
- Anh hai à... đừng đùa chứ.... anh dậy đi..
Nhưng người con trai áy vẫn nằm im bất động. Vũ ôm Thy vào lòng:
- Hãy để anh ấy ra đi thanh thản , các em mà cứ khóc là ảnh lo lắm...
Vũ cũng không kìm chế được xúc động. Hòa hít sâu vào và đi tới nắm tay Băng và ôm Băng vào lòng:
- Anh Minh à, em hứa sẽ khiến Băng hạnh phúc, anh cứ an tâm đi nha.
Băng khóc nức nở trong lòng Hòa. Jin nói:
- Mọi người à.. chúng ta về thôi.. còn lo.hậu sự cho anh ấy nữa.
Bọn nó đứng dậy. Thy nói:
- Ngày mai em sẽ đến đón anh nhé.
Rồi bọn nó cũng đi ra khỏi phòng. Trong lòng ai cũng mang một đau xót vô hạn.
Thiên kể bằng giọng thù hận. Thy nói:
- Tại sao mày lại không đến để hỏi nguyên nhân mà ba tao lại không giúp ba mày.
Thiên nhếch môi:
- Vì tao bận... tiếp cận con gái ông ta để trả thù.
Thy chỉa súng vào Thiên:
- Dù sao đây cũng là chuyện của tôi và cậu chẳng dính dáng gì tới anh Minh. Thả anh ấy ra.
Vừa lúc ấy Jeyser chỉa súng vào Thy:
- Từ đã nào chị gái, cuộc vui còn dài.
Tách....
Jeyser búng tay, khoảng 500 tên đang vây quanh bọn nó. Thiên lên tiếng:
- Xông lên..
Một cuộc hỗn chiến diễn ra. Thy xông đến đánh Thiên và Jeyser. Vì mới đánh xong 100 tên giờ thêm 500 tên nên sức bọn nó cũng ít đi. 30 phút sau số tên hạ được chỉ một nửa. Thy vẫn cố đánh bại Thiên và Jeyser, và phía xa, một khẩu súng đang nhắm vào Thy...
......
......
.....
......
PẰNG PẰNG..
- ANH THY, CẨN THẬN..
HUỴCH.
Một bóng người đã đỡ Thy... và...
-ANH Minh.....
Thy hét lên, vừa lúc ấy Jin và Jen cũng vừa tới. Jin bắn Thiên và Jeyser 2 phát khiến họ khuỵ xuống nhưng chưa chết. Jen kêu một số anh em dẫn Thiên và Jeyser về bang. Thy ôm Minh hét:
- Gọi xe cấp cứu...
Tại bệnh viện TT.
Thy, Vũ, Băng, Hòa, Jin và Jen đã ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu một tiếng đồng hồ.
Ting...
Cánh cửa mở ra. Bác sĩ nói:
- Tôi xin lỗi, bệnh nhân đã không qua khỏi, mời mọi người vào gặp cậu ấy lần cuối.
Đó là câu nói mà ai cũng sợ phải nghe thấy. Thy bất động. Băng ngã khụy xuống đất. Vũ và Hòa đỡ 2 người đứng lên và đi vào phòng của Minh.
Minh đang nằm thở oxi, vết thương đã được sơ cứu và băng bó, Minh nằm ở đấy cứ như đang ngủ say vậy. Thy lay Minh nói:
- Anh minh..anh đang ngủ phải không..
Băng quỳ xuống kế bên Thy nghẹn ngào :
-Hức.. anh hai...anh tỉnh lại đi.
Minh yếu ớt lên tiếng:
- Thy..Băng... đừng khóc...anh..không.. muốn thấy..2 công chúa của anh..rơi lệ.. Băng nè.. em..phải... thay...anh báo...hiếu.. với... cha..mẹ.. nha...thay..anh..quản... lí... tập đoàn Phạm Lâm.... Thy...anh..xin..lỗi... vì đã... không... giữ được... lời hứa với em...anh...chỉ.. muốn.. nói rằng... suốt đời... anh..chỉ yêu em...dù tình yêu ấy.... không bao giờ được hồi... đáp.. nhưng anh....mãi yêu em...anh...anh....
Rồi Minh trút hơi thở cuối năm. Thy khóc nức:
- Anh à... hức.. anh tỉnh đi anh Minh...anh...
Băng gần như không tin vào những gì mình đang thấy. Băng không cho phép anh hai mình đi. Băng cười dau khổ:
- Anh hai à... đừng đùa chứ.... anh dậy đi..
Nhưng người con trai áy vẫn nằm im bất động. Vũ ôm Thy vào lòng:
- Hãy để anh ấy ra đi thanh thản , các em mà cứ khóc là ảnh lo lắm...
Vũ cũng không kìm chế được xúc động. Hòa hít sâu vào và đi tới nắm tay Băng và ôm Băng vào lòng:
- Anh Minh à, em hứa sẽ khiến Băng hạnh phúc, anh cứ an tâm đi nha.
Băng khóc nức nở trong lòng Hòa. Jin nói:
- Mọi người à.. chúng ta về thôi.. còn lo.hậu sự cho anh ấy nữa.
Bọn nó đứng dậy. Thy nói:
- Ngày mai em sẽ đến đón anh nhé.
Rồi bọn nó cũng đi ra khỏi phòng. Trong lòng ai cũng mang một đau xót vô hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.