Chương 20: Buổi tiệc hóa trang
Dương Hàn Linh
09/07/2013
Cả buổi chiều hôm đó, Nó ráng tìm quên trong công việc và những cuộc tranh cãi nhiệt tình bởi vì dường như ngài tổng giám đốc đã bắt đầu kiểm tra độ bám dính của bàn chân Nó thật … Không biết số phận Nó từ khi sinh ra có đáng phải chịu đựng những thử thách như thế hay không nhưng có điều lạ là hiện tại, Nó lại vô cùng biết ơn hắn vì điều đó :)
Cuối buổi làm việc, Nó hối hả thu dọn đống tài liệu trên bàn, nhất thời quên đi những thứ chưa muốn nhớ. Bất chợt, giác quan nhạy bén của con gái báo cho Nó biết có ai đó đang nhìn mình chăm chú, Nó vô thức ngẩng mặt lên và bắt gặp một đôi mắt nâu sóng sánh..
Tim Nó thót lên một cái rồi lại bắt đầu điên loạn thực hiện cái vũ điệu hoang dại trong lồng ngực. Nó vội vã cúi đầu, tay chân bắt đầu trở nên lóng ngóng.
- Ngày mai – Ngài tổng giám đốc cất tiếng phá tan không gian yên tĩnh, vừa nói vừa khẽ đứng lên – Ngày mai có buổi tiệc hóa trang.. Em có đi không?
Hơ! – Nó giật mình, vội vã ngước mắt nhìn về phía đối diện trong đầu không khỏi tự nhủ: “ Cái gì thế này? Bà Nguyệt ông Tơ.. Làm ơn đừng có đùa với con nhé…”
- Dạ? Anh.. – Nó ấp úng – Anh hỏi .. Để làm gì ạ? - Ngừng đúng 5 giây, Nó hít sâu tiếp tục nói câu tiếp theo - Nếu em đi thì sao mà không đi thì sao?
- Sư phụ thì không có quyền quan tâm đến đệ tử hả? - Hắn mỉm cười rồi khẽ nhún vai – Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Có điều, ngày mai họp mặt toàn công ty…Nên tôi nghĩ là.. Nếu có thể thì em nên đi để mở mang tầm mắt và các mối quan hệ. Đây là lời khuyên chân thành đấy!
Nói xong, Ngài Mr P lập tức quay lưng bước đi bỏ lại Nó đờ đẫn trông theo phía sau, không gian trở nên hoàn toàn tĩnh lặng khiến cho căn phòng rộng rãi càng trở nên trống trải..
Ngài đi đã lâu rồi mà Nó vẫn còn ngồi đó, não bộ không ngừng tái hiện lại cuộc đối thoại vừa qua và Nó chợt bật cười rồi khẽ lấy tay cốc vào đầu mình một cái: “Đúng là.. Khéo nhận vơ.. Khéo tưởng tượng..”
Lời của Mr P đột nhiên vang lên: “Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” - “Ừ nhỉ? Có liên quan gì đâu… Ngốc thật” – Nó nhếch môi cười nhạo chính mình..
Sâu trong tâm hồn nó.. Có cảm xúc nào đó đang ngọ nguậy.. Hình như là.. Hụt hẫng?
Buổi tối, Nó ôm một mớ tâm trạng hỗn độn đến mức chẳng nuốt hết một tô mì tôm trứng.. Đầu óc Nó cứ miên man, những câu nói ấp úng của Jackson vang lên bên tai vo ve như những con muỗi nhỏ khiến Nó bối rối và khó chịu.
Cái gì mà: “Anh.. Thật lòng …” ?
Cái gì mà: “Anh sẽ trực tiếp nói với em vào buổi lễ ngày mai..” ?
Cái gì mà: “Hi vọng là.. Em.. Em sẽ tới.” ?
Nó lắc đầu rất nhiệt tình như thể làm như thế thì những lời nói và đôi mắt biển sâu thiết tha kia sẽ bắn ra khỏi não nó.. Nhưng rồi Nó cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng.. Sau những hành động điên rồ ấy thì chỉ có cái cổ của Nó là chịu tổn thương nặng nề và cách tốt nhất là nên chấm dứt càng nhanh càng tốt.
Nó quyết định vùng dậy, xách con chiến mã lao ra khỏi nhà.. Ngay lúc này đây… Nó thật sự rất thèm kem.. thèm lắm…
Ngay khi vị mát lạnh và ngọt ngào của ly kem hòa tan trong miệng Nó thì mọi phiền não vừa qua gần như tan biến hết.. Trước mắt Nó giờ đây chỉ có những sắc màu dễ thương, những hương vị hấp dẫn và tâm hồn Nó lại trở nên phơi phới một cách bất ngờ… Kể ra thì.. Đôi khi cũng nên chịu tốn kém để nuông chiều bản thân một chút nhỉ?
Nhưng tất nhiên là kem cũng chẳng phải là thần dược có tác dụng diệu kỳ để có thể khiến những mối lo của Nó bay đi mất đặc biệt là trong hoàn cảnh này thì chúng chỉ đóng vai trò như những liều thuốc tê tạm thời xoa dịu vết thương và khi tan hết rồi thì.. Những cơn đau lại quặn lên mạnh mẽ…
Nó âu sầu nhìn lên trần nhà với những mảng tối sáng đan xen.. Tự hỏi trái tim mình đang cần gì?
Jackson là một người đàn ông tốt, quá tốt… Luôn dịu dàng và ân cần với Nó,.. Nhưng có lẽ vì anh quá hoàn hảo .. Hoàn hảo đến mức không thật,.. Khiến cho Nó có cảm giác mình có quá nhiều thiếu sót,.. Quá tầm thường khi đứng cạnh anh..
Thường thì những cái gì quá tốt, quá đẹp… Sẽ khiến người ta có cảm giác ngại ngùng khi phải chạm vào bởi vì.. Ai cũng sợ mình sẽ làm tổn thương hoặc làm tan biến đi vẻ đẹp diệu kỳ đó..
Nhưng.. Anh cũng như Nó.. Sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, vì thế, Nó hiểu những nỗi đau anh phải chịu .. Cũng giống hệt như khi nhìn thấy sự tủi thân trong ánh mắt “chàng trai bé nhỏ của Nó”… Thật lòng, nếu có thể.. Nó rất muốn xoa dịu nỗi đau ấy.. Vậy thì.. Đây chẳng phải là cơ hội hay sao?
Bỗng nhiên, hình ảnh một người đàn ông với mái tóc đen dường như phát quang dưới ánh sáng mặt trời, chiếc mũi cao bị che lấp bởi những sợi tơ vương rối khiến cho đôi mắt sâu cũng trở nên thẫm tối bất chợt hiện lên trong tâm trí Nó.
Người đàn ông ấy ngồi một mình trên thềm cửa, một chân đặt hờ hững trên những bậc thang, một chân co lên làm điểm tựa cho cánh tay với những ngón thon dài..
Người đó ngẩng mặt lên nhìn mông lung vào khoảng không vô tận..
Ánh mắt và dáng người tạo nên một sự cô đơn, lạnh lẽo đối nghịch hẳn với không gian ấm áp xung quanh..
Người đàn ông đó chắc không bao giờ có thể ngờ được rằng cái khoảnh khắc yếu đuối ấy đã lọt vào tầm mắt của một con bé bên trong khung cửa kính và bắt đầu ám ảnh Nó đến tận bây giờ…
Mr P.. Thật ra.. Anh là ai? Tại sao lại khiến người ta có cảm giác muốn được che chở và yêu thương như vậy chứ?
Nhưng rồi, từng lời, từng lời của Ngài tổng giám đốc lại vang lên trong đầu Nó: “Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Khiến cho ngực Nó nhói đau… Rút cuộc thì.. Nó có là gì của hắn đâu?
Miên man với những ý nghĩ.. Nó từ từ đi vào giấc ngủ chập chờn…
Bầu trời Sài Gòn hôm nay âm u như chính tâm trạng của Nó vậy, hình như, kênh VOV Giao thông có đề cập đến việc hôm nay sẽ có mưa thì phải..
Nó vẫn tiếp tục cái thói quen mới được hình thành đó là: “Tìm quên trong công việc”, cũng kiên quyết không thèm nhìn ngó tới quý ngài Mr P đáng kính bởi vì.. Cứ hễ nhìn ngài là trái tim nó lại nổ tung bởi những cảm giác thương yêu hờn giận vô cùng rối rắm.
May mắn là Jackson đã giữ đúng lời hứa của mình. Anh không hề gọi điện, nhắn tin và thậm chí cũng biến mất luôn khỏi tầm mắt của Nó trong giờ ăn trưa nữa.. Điều này càng khiến cho Nó có cảm giác rõ ràng rằng mình có tội…
Nó biết trái tim Nó đang nghiêng về ai.. Nhưng liệu Nó có đủ dũng cảm để nói với anh điều đó hay không? Tại sao số phận lại khéo đùa như thế chứ? Trước đây, Nó chưa có bất kỳ mảnh tình nào vắt vai.. Vậy mà giờ này.. Đùng một phát lại quăng Nó đứng ở ngã ba đường và bắt Nó phải lựa chọn.. Đời chứ có phải phim đâu.. Sao cứ phải thêm vào những yếu tố giật gân câu khách?
Nhưng dù sao… Nó luôn sống như một chiến binh.. Nên không bao giờ cho phép mình được đầu hàng… Buổi tối hôm nay… Nó nhất định sẽ tham gia từ đầu đến cuối.
Khỏi phải nói chị Thủy vui mừng cỡ nào khi nghe được cái quyết định của Nó mặc dù là chị hoàn toàn không biết rằng, tối nay, cô em bé nhỏ của chị không phải ở vị trí tấn công mà ngược lại.. Đang quyết tâm ở vị trí cố thủ…
Hôm nay có Party, nên mọi người được ưu tiên chấm dứt giờ làm sớm để chuẩn bị luôn tinh thần gia nhập lễ hội hóa trang. Khắp nơi được trang hoàng bằng những hình thù kinh dị, các giá nến cũng được trưng bày la liệt dọc theo các hành lang, khiến ai cũng có thể đoán ra rằng tối nay cả công ty này sẽ ủng hộ chương trình “Giờ trái đất” :)
Có lẽ vì chọn hướng kinh doanh là lĩnh vực giải trí nên công ty của Nó có một phòng lớn để phục vụ cho việc tập vũ đạo và để có thể sử dụng căn phòng cho việc hóa trang của Nó, chị Thủy đã phải năn nỉ kèm theo cả dọa dẫm hết lời mới nhận được cái gật đầu từ bà quản lý già khó tính.
- Đeo cái mặt nạ này vào! Được lắm! - Chị tỏ vẻ hài lòng quan sát thành quả lao động của mình sau một hồi đánh vật với mốt thời trang kinh dị.
Chị đưa Nó tới chiếc gương lớn.. Nó thấy hình ảnh của một cô gái bé nhỏ, tinh khôi trong bộ váy ngắn màu trắng xếp tầng rất dễ thương, mái tóc xoăn dài thả bồng bềnh trên bờ vai, đôi môi đỏ căng mọng trở nên nguy hiểm với vài giọt máu đỏ vương rơi trên khóe miệng và cằm.. Đặc biệt là đôi mắt dài ẩn sau chiếc mặt nạ màu đen bí ẩn.. Trông cô gái ấy vừa toát lên vẻ ngây thơ lại vừa kiêu hãnh và tà ác… Bất giác, Nó ngây ra nhìn người con gái đối diện với mình trong gương.. Thật khó tin.. Đây chính là Nó ư?
- Thấy sao kưng? Không ngờ chị cũng có tài hóa trang hả? - Chị Thủy mỉm cười khi thấy Nó đứng bất động.
- Em… Em thấy mình.. Là lạ sao ý.. – Nó ấp úng
- Đẹp mà.. Đẹp mà.. - Chị vỗ vỗ vai Nó trấn an - Chiếc mặt nạ này tốt lắm đấy.. Có Nó.. Em sẽ thoải mái bày tỏ mà không sợ bị ai phát hiện mình bối rối.
- Uhm… Em rất thích chiếc mặt nạ này.. Có điều.. Em thấy mình..kỳ kỳ sao ấy..
Thật sự thì Nó thấy mình giống như một con vịt xấu xí đang khoác trên mình bộ cánh của Thiên Nga.. Cứ thấy mọi việc diễn ra.. Chỉ là một cơn mơ.. Không thực..
- Con bé ngốc này! - Chị khẽ lườm yêu Nó – Hóa trang thì phải thế chứ.. Không thì tô vẽ để làm gì? Yên tâm đi! Cố lên nhé! Chúc em may mắn..
- Ơ! Thế chị không dự tiệc ạ? – Nó ngây ngốc hỏi.
- Cu Bin bệnh. Chị phải về xem thế nào..Với lại hôm nay lão nhà chị về sớm nên phải lo cơm nước cho lão nữa.. Già rồi..Hết tuổi ham hố em ạ!
- Eo! Lấy chồng mà khổ thế thì em thà ở vậy còn hơn. – Nó le lưỡi trêu chị - Cơ mà.. Chắc cũng có gì hấp dẫn thì các bà, các chị mới thích lấy chồng chứ nhỉ?
- Nhóc quỷ! - Chị lấy tay ấn nhẹ vào đầu Nó – Ai cũng có thời điểm cần một bờ vai để dựa và một hơi ấm để bớt cô đơn em ạ! Thôi chị về đây.. Chúc may mắn nhé..Cô nương! - Chị vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn bãi chiến trường ngổn ngang dưới chân.
- Cảm ơn chị nhiều lắm! – Nó ngập ngừng nói.
- Ngốc à! Chị em sao phải khách sáo thế.. Chị coi em như em gái trong nhà thôi! Cố lên ha! - Chị mỉm cười hiền từ, cất bước chuẩn bị quay ra phía cửa
Nó vội vã chạy lại ôm chầm lấy chị, miệng thì thầm hai chữ: “Cảm ơn!” Trong cái xã hội bon chen này.. Nó quả thật đã rất may mắn khi được quen biết chị.
Chị Thủy đi cũng được năm phút rồi mà Nó vẫn còn đứng trong phòng hóa trang, nhìn chằm chằm vào cô gái kiêu sa phía trước mặt.. Tự hỏi..Liệu chiếc mặt nạ kia có đủ sức giúp Nó không bị nhấn chìm bởi đáy biển sâu hay không? .
Nhưng... “ Dù sao thì.. Đã quyết rồi” – Nó tự nhủ rồi nắm chặt tay… Hít một hơi thật sâu.. Đưa tay còn lại cầm lấy tay nắm cửa..
Không gian trong phòng tiệc đúng là mờ ảo và âm u như đã được miêu tả bởi các họa sĩ thường vẽ những bức tranh về địa ngục.. Ánh nến leo lét, ánh sáng đỏ lập lòe, những bộ xương người nhẩn nhơ đi dạo xung quanh, tiếng cười, tiếng nói vang lên ồn ào, ma mị.. Thật tình thì Nó rất thích xem phim kinh dị và cũng chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ linh tinh, nhưng mà, trong hoàn cảnh này, khi không có chị Thủy.. Tự nhiên Nó thấy run.. Thật sự rất sợ vô tình chạm vào đôi mắt xanh…
Bất chợt, điện thoại trong tay nó rung lên, màn hình lấp lóe sáng.. Nó ghé mắt nhìn.. Là Jackson.
- Em.. Em .. Có đến không? - Giọng Thiên thần nghe thật buồn.
- Em đang ở trong bữa tiệc. Anh đến chưa? – Nó trả lời bình thản.
Cuối buổi làm việc, Nó hối hả thu dọn đống tài liệu trên bàn, nhất thời quên đi những thứ chưa muốn nhớ. Bất chợt, giác quan nhạy bén của con gái báo cho Nó biết có ai đó đang nhìn mình chăm chú, Nó vô thức ngẩng mặt lên và bắt gặp một đôi mắt nâu sóng sánh..
Tim Nó thót lên một cái rồi lại bắt đầu điên loạn thực hiện cái vũ điệu hoang dại trong lồng ngực. Nó vội vã cúi đầu, tay chân bắt đầu trở nên lóng ngóng.
- Ngày mai – Ngài tổng giám đốc cất tiếng phá tan không gian yên tĩnh, vừa nói vừa khẽ đứng lên – Ngày mai có buổi tiệc hóa trang.. Em có đi không?
Hơ! – Nó giật mình, vội vã ngước mắt nhìn về phía đối diện trong đầu không khỏi tự nhủ: “ Cái gì thế này? Bà Nguyệt ông Tơ.. Làm ơn đừng có đùa với con nhé…”
- Dạ? Anh.. – Nó ấp úng – Anh hỏi .. Để làm gì ạ? - Ngừng đúng 5 giây, Nó hít sâu tiếp tục nói câu tiếp theo - Nếu em đi thì sao mà không đi thì sao?
- Sư phụ thì không có quyền quan tâm đến đệ tử hả? - Hắn mỉm cười rồi khẽ nhún vai – Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Có điều, ngày mai họp mặt toàn công ty…Nên tôi nghĩ là.. Nếu có thể thì em nên đi để mở mang tầm mắt và các mối quan hệ. Đây là lời khuyên chân thành đấy!
Nói xong, Ngài Mr P lập tức quay lưng bước đi bỏ lại Nó đờ đẫn trông theo phía sau, không gian trở nên hoàn toàn tĩnh lặng khiến cho căn phòng rộng rãi càng trở nên trống trải..
Ngài đi đã lâu rồi mà Nó vẫn còn ngồi đó, não bộ không ngừng tái hiện lại cuộc đối thoại vừa qua và Nó chợt bật cười rồi khẽ lấy tay cốc vào đầu mình một cái: “Đúng là.. Khéo nhận vơ.. Khéo tưởng tượng..”
Lời của Mr P đột nhiên vang lên: “Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” - “Ừ nhỉ? Có liên quan gì đâu… Ngốc thật” – Nó nhếch môi cười nhạo chính mình..
Sâu trong tâm hồn nó.. Có cảm xúc nào đó đang ngọ nguậy.. Hình như là.. Hụt hẫng?
Buổi tối, Nó ôm một mớ tâm trạng hỗn độn đến mức chẳng nuốt hết một tô mì tôm trứng.. Đầu óc Nó cứ miên man, những câu nói ấp úng của Jackson vang lên bên tai vo ve như những con muỗi nhỏ khiến Nó bối rối và khó chịu.
Cái gì mà: “Anh.. Thật lòng …” ?
Cái gì mà: “Anh sẽ trực tiếp nói với em vào buổi lễ ngày mai..” ?
Cái gì mà: “Hi vọng là.. Em.. Em sẽ tới.” ?
Nó lắc đầu rất nhiệt tình như thể làm như thế thì những lời nói và đôi mắt biển sâu thiết tha kia sẽ bắn ra khỏi não nó.. Nhưng rồi Nó cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng.. Sau những hành động điên rồ ấy thì chỉ có cái cổ của Nó là chịu tổn thương nặng nề và cách tốt nhất là nên chấm dứt càng nhanh càng tốt.
Nó quyết định vùng dậy, xách con chiến mã lao ra khỏi nhà.. Ngay lúc này đây… Nó thật sự rất thèm kem.. thèm lắm…
Ngay khi vị mát lạnh và ngọt ngào của ly kem hòa tan trong miệng Nó thì mọi phiền não vừa qua gần như tan biến hết.. Trước mắt Nó giờ đây chỉ có những sắc màu dễ thương, những hương vị hấp dẫn và tâm hồn Nó lại trở nên phơi phới một cách bất ngờ… Kể ra thì.. Đôi khi cũng nên chịu tốn kém để nuông chiều bản thân một chút nhỉ?
Nhưng tất nhiên là kem cũng chẳng phải là thần dược có tác dụng diệu kỳ để có thể khiến những mối lo của Nó bay đi mất đặc biệt là trong hoàn cảnh này thì chúng chỉ đóng vai trò như những liều thuốc tê tạm thời xoa dịu vết thương và khi tan hết rồi thì.. Những cơn đau lại quặn lên mạnh mẽ…
Nó âu sầu nhìn lên trần nhà với những mảng tối sáng đan xen.. Tự hỏi trái tim mình đang cần gì?
Jackson là một người đàn ông tốt, quá tốt… Luôn dịu dàng và ân cần với Nó,.. Nhưng có lẽ vì anh quá hoàn hảo .. Hoàn hảo đến mức không thật,.. Khiến cho Nó có cảm giác mình có quá nhiều thiếu sót,.. Quá tầm thường khi đứng cạnh anh..
Thường thì những cái gì quá tốt, quá đẹp… Sẽ khiến người ta có cảm giác ngại ngùng khi phải chạm vào bởi vì.. Ai cũng sợ mình sẽ làm tổn thương hoặc làm tan biến đi vẻ đẹp diệu kỳ đó..
Nhưng.. Anh cũng như Nó.. Sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, vì thế, Nó hiểu những nỗi đau anh phải chịu .. Cũng giống hệt như khi nhìn thấy sự tủi thân trong ánh mắt “chàng trai bé nhỏ của Nó”… Thật lòng, nếu có thể.. Nó rất muốn xoa dịu nỗi đau ấy.. Vậy thì.. Đây chẳng phải là cơ hội hay sao?
Bỗng nhiên, hình ảnh một người đàn ông với mái tóc đen dường như phát quang dưới ánh sáng mặt trời, chiếc mũi cao bị che lấp bởi những sợi tơ vương rối khiến cho đôi mắt sâu cũng trở nên thẫm tối bất chợt hiện lên trong tâm trí Nó.
Người đàn ông ấy ngồi một mình trên thềm cửa, một chân đặt hờ hững trên những bậc thang, một chân co lên làm điểm tựa cho cánh tay với những ngón thon dài..
Người đó ngẩng mặt lên nhìn mông lung vào khoảng không vô tận..
Ánh mắt và dáng người tạo nên một sự cô đơn, lạnh lẽo đối nghịch hẳn với không gian ấm áp xung quanh..
Người đàn ông đó chắc không bao giờ có thể ngờ được rằng cái khoảnh khắc yếu đuối ấy đã lọt vào tầm mắt của một con bé bên trong khung cửa kính và bắt đầu ám ảnh Nó đến tận bây giờ…
Mr P.. Thật ra.. Anh là ai? Tại sao lại khiến người ta có cảm giác muốn được che chở và yêu thương như vậy chứ?
Nhưng rồi, từng lời, từng lời của Ngài tổng giám đốc lại vang lên trong đầu Nó: “Em đi hay không đi thì cũng chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Khiến cho ngực Nó nhói đau… Rút cuộc thì.. Nó có là gì của hắn đâu?
Miên man với những ý nghĩ.. Nó từ từ đi vào giấc ngủ chập chờn…
Bầu trời Sài Gòn hôm nay âm u như chính tâm trạng của Nó vậy, hình như, kênh VOV Giao thông có đề cập đến việc hôm nay sẽ có mưa thì phải..
Nó vẫn tiếp tục cái thói quen mới được hình thành đó là: “Tìm quên trong công việc”, cũng kiên quyết không thèm nhìn ngó tới quý ngài Mr P đáng kính bởi vì.. Cứ hễ nhìn ngài là trái tim nó lại nổ tung bởi những cảm giác thương yêu hờn giận vô cùng rối rắm.
May mắn là Jackson đã giữ đúng lời hứa của mình. Anh không hề gọi điện, nhắn tin và thậm chí cũng biến mất luôn khỏi tầm mắt của Nó trong giờ ăn trưa nữa.. Điều này càng khiến cho Nó có cảm giác rõ ràng rằng mình có tội…
Nó biết trái tim Nó đang nghiêng về ai.. Nhưng liệu Nó có đủ dũng cảm để nói với anh điều đó hay không? Tại sao số phận lại khéo đùa như thế chứ? Trước đây, Nó chưa có bất kỳ mảnh tình nào vắt vai.. Vậy mà giờ này.. Đùng một phát lại quăng Nó đứng ở ngã ba đường và bắt Nó phải lựa chọn.. Đời chứ có phải phim đâu.. Sao cứ phải thêm vào những yếu tố giật gân câu khách?
Nhưng dù sao… Nó luôn sống như một chiến binh.. Nên không bao giờ cho phép mình được đầu hàng… Buổi tối hôm nay… Nó nhất định sẽ tham gia từ đầu đến cuối.
Khỏi phải nói chị Thủy vui mừng cỡ nào khi nghe được cái quyết định của Nó mặc dù là chị hoàn toàn không biết rằng, tối nay, cô em bé nhỏ của chị không phải ở vị trí tấn công mà ngược lại.. Đang quyết tâm ở vị trí cố thủ…
Hôm nay có Party, nên mọi người được ưu tiên chấm dứt giờ làm sớm để chuẩn bị luôn tinh thần gia nhập lễ hội hóa trang. Khắp nơi được trang hoàng bằng những hình thù kinh dị, các giá nến cũng được trưng bày la liệt dọc theo các hành lang, khiến ai cũng có thể đoán ra rằng tối nay cả công ty này sẽ ủng hộ chương trình “Giờ trái đất” :)
Có lẽ vì chọn hướng kinh doanh là lĩnh vực giải trí nên công ty của Nó có một phòng lớn để phục vụ cho việc tập vũ đạo và để có thể sử dụng căn phòng cho việc hóa trang của Nó, chị Thủy đã phải năn nỉ kèm theo cả dọa dẫm hết lời mới nhận được cái gật đầu từ bà quản lý già khó tính.
- Đeo cái mặt nạ này vào! Được lắm! - Chị tỏ vẻ hài lòng quan sát thành quả lao động của mình sau một hồi đánh vật với mốt thời trang kinh dị.
Chị đưa Nó tới chiếc gương lớn.. Nó thấy hình ảnh của một cô gái bé nhỏ, tinh khôi trong bộ váy ngắn màu trắng xếp tầng rất dễ thương, mái tóc xoăn dài thả bồng bềnh trên bờ vai, đôi môi đỏ căng mọng trở nên nguy hiểm với vài giọt máu đỏ vương rơi trên khóe miệng và cằm.. Đặc biệt là đôi mắt dài ẩn sau chiếc mặt nạ màu đen bí ẩn.. Trông cô gái ấy vừa toát lên vẻ ngây thơ lại vừa kiêu hãnh và tà ác… Bất giác, Nó ngây ra nhìn người con gái đối diện với mình trong gương.. Thật khó tin.. Đây chính là Nó ư?
- Thấy sao kưng? Không ngờ chị cũng có tài hóa trang hả? - Chị Thủy mỉm cười khi thấy Nó đứng bất động.
- Em… Em thấy mình.. Là lạ sao ý.. – Nó ấp úng
- Đẹp mà.. Đẹp mà.. - Chị vỗ vỗ vai Nó trấn an - Chiếc mặt nạ này tốt lắm đấy.. Có Nó.. Em sẽ thoải mái bày tỏ mà không sợ bị ai phát hiện mình bối rối.
- Uhm… Em rất thích chiếc mặt nạ này.. Có điều.. Em thấy mình..kỳ kỳ sao ấy..
Thật sự thì Nó thấy mình giống như một con vịt xấu xí đang khoác trên mình bộ cánh của Thiên Nga.. Cứ thấy mọi việc diễn ra.. Chỉ là một cơn mơ.. Không thực..
- Con bé ngốc này! - Chị khẽ lườm yêu Nó – Hóa trang thì phải thế chứ.. Không thì tô vẽ để làm gì? Yên tâm đi! Cố lên nhé! Chúc em may mắn..
- Ơ! Thế chị không dự tiệc ạ? – Nó ngây ngốc hỏi.
- Cu Bin bệnh. Chị phải về xem thế nào..Với lại hôm nay lão nhà chị về sớm nên phải lo cơm nước cho lão nữa.. Già rồi..Hết tuổi ham hố em ạ!
- Eo! Lấy chồng mà khổ thế thì em thà ở vậy còn hơn. – Nó le lưỡi trêu chị - Cơ mà.. Chắc cũng có gì hấp dẫn thì các bà, các chị mới thích lấy chồng chứ nhỉ?
- Nhóc quỷ! - Chị lấy tay ấn nhẹ vào đầu Nó – Ai cũng có thời điểm cần một bờ vai để dựa và một hơi ấm để bớt cô đơn em ạ! Thôi chị về đây.. Chúc may mắn nhé..Cô nương! - Chị vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn bãi chiến trường ngổn ngang dưới chân.
- Cảm ơn chị nhiều lắm! – Nó ngập ngừng nói.
- Ngốc à! Chị em sao phải khách sáo thế.. Chị coi em như em gái trong nhà thôi! Cố lên ha! - Chị mỉm cười hiền từ, cất bước chuẩn bị quay ra phía cửa
Nó vội vã chạy lại ôm chầm lấy chị, miệng thì thầm hai chữ: “Cảm ơn!” Trong cái xã hội bon chen này.. Nó quả thật đã rất may mắn khi được quen biết chị.
Chị Thủy đi cũng được năm phút rồi mà Nó vẫn còn đứng trong phòng hóa trang, nhìn chằm chằm vào cô gái kiêu sa phía trước mặt.. Tự hỏi..Liệu chiếc mặt nạ kia có đủ sức giúp Nó không bị nhấn chìm bởi đáy biển sâu hay không? .
Nhưng... “ Dù sao thì.. Đã quyết rồi” – Nó tự nhủ rồi nắm chặt tay… Hít một hơi thật sâu.. Đưa tay còn lại cầm lấy tay nắm cửa..
Không gian trong phòng tiệc đúng là mờ ảo và âm u như đã được miêu tả bởi các họa sĩ thường vẽ những bức tranh về địa ngục.. Ánh nến leo lét, ánh sáng đỏ lập lòe, những bộ xương người nhẩn nhơ đi dạo xung quanh, tiếng cười, tiếng nói vang lên ồn ào, ma mị.. Thật tình thì Nó rất thích xem phim kinh dị và cũng chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ linh tinh, nhưng mà, trong hoàn cảnh này, khi không có chị Thủy.. Tự nhiên Nó thấy run.. Thật sự rất sợ vô tình chạm vào đôi mắt xanh…
Bất chợt, điện thoại trong tay nó rung lên, màn hình lấp lóe sáng.. Nó ghé mắt nhìn.. Là Jackson.
- Em.. Em .. Có đến không? - Giọng Thiên thần nghe thật buồn.
- Em đang ở trong bữa tiệc. Anh đến chưa? – Nó trả lời bình thản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.