Chương 5: Lộ diện
Dương Hàn Linh
09/07/2013
- AAAAAAAAAAAA! Tiếng con bạn thân hét lên lanh lảnh qua ống nghe khiến cho Nó dù đã tiên liệu trước mà bỏ điện thoại cách xa cả thước vẫn không khỏi giật mình nhăn nhó.
- Bình tĩnh! Thật sự bình tĩnh… Nó nhỏ giọng khuyên nhủ nhưng mà thật ra Nó còn muốn hét to hơn thế nữa kìa :) - Mày có muốn ngày mai vừa thò mặt ra ngoài cửa là bị ném đá tơi bời không? Tao không muốn phải dành tháng lương đầu tiên để mua đường sữa, nhang đèn cho mày đâu nhá!
- Hê hê hê – Bên kia đầu dây con bạn bỗng cười rất chi là đểu cáng – Mày có nghe câu “ Khi sung sướng thì đừng nên hoãn lại nếu không muốn bị phát dại ngay” chưa? Thế nên ak! Mày nhá! Phải lập tức phát tiết cái niềm vui ấy đi kẻo ngày mai lại phải vào trại tâm thần thì khổ mẹ, khổ em, khổ thêm cả phần tao nữa!
- Thôi! Cho em xin! Chị cứ đường thẳng mà phang chứ đi đường vòng làm gì cho nó chóng mặt. – Nó giả bộ thở dài ra vẻ kiên quyết - Em nghe nhạc hiệu là đoán được chương trình rồi. Có yêu cầu gì thì nói nhanh còn kịp. Đúng là Giang sơn khó đổi bản tính khó dời, con bạn Nó dù có cố gắng thế nào cũng chả thể nhường Nó mãi :(
- Giỏi! Không hổ danh làm hảo bằng hữu của tao. Tình hình là hôm nay tao mới khám phá ra một quán kem ngon - bổ - rẻ nhá. Hay là…
- KEMMMMMMMMMMMMM ! Nó hét lên một cách không tự chủ mà chả để con bạn nói hết câu bày tỏ “thâm ý”.
(Má ơi! Đúng là có bạn thân thì được rất nhiều cái lợi nhưng mà cũng chả thiếu gì sự nguy hiểm đi kèm bởi vì họ luôn biết cách chọc vào đúng điểm yếu để dễ dàng đạt được “mưu lợi cá nhân” mà vẫn khiến mình thực hiện một cách can tâm tình nguyện )
Hic… Hic.. Nó bây giờ là một minh chứng sống động nè! Cho dù rất đau khổ vì túi tiền bị giảm đi một cách đáng kể nhưng niềm vui khi được ăn kem vẫn làm cho mắt Nó còn sáng hơn cả những vì sao trên trời cao á!
Tối hôm đó, Nó ngủ rất ngon lành và trong giấc mơ của Nó không còn con quỷ sừng đỏ phá rối nữa mà chỉ có một thiên thần với bàn tay rất ấm :)
“Sáng thức giấc thấy sao đẹp hơn hôm qua, khép đôi mi lại rồi lặng nghe trái tim đập tang tang tang.. Phút bối rối mới hay rằng em đang yêu..Sắc môi em hồng I’m falling in love…
Giọng hát đầy sảng khoái của Minh Hằng cất lên liên tục sau đúng 5 lần đứt quãng vì tắt máy. Rõ khổ! Nó đâu có ý định “vùi hoa dập liễu” chỉ tại quãng thời gian ăn chơi nhảy múa vừa qua khiến Nó đã hoàn toàn quên mất thói quen dậy trước sáu giờ :)
Sau một hồi vật vã tiếc thương, cuối cùng Nó cũng quyết định chia tay chiếc giường vô cùng quyến rũ của mình và chỉ 30 phút sau, Nó đã hòa vào dòng người ồn ào những nỗi lo cơm áo.
Sài Gòn nắng từ rất sớm. Hơi nóng của buổi ban ngày chưa gì đã át đi sự mát dịu của ban đêm và báo hiệu một ngày oi bức. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày đầu tiên hửng nắng trong chuỗi ngày mưa dầm dề của Nó – cho nên Nó thấy rất vui và nụ cười luôn thường trực sẵn trên môi, kể cả lúc phải đứng chờ tương đối lâu trên đoạn đường bị kẹt xe khiến cho mấy ông bác đứng kế bên Nó cứ trố mắt ra nhìn. He he he “No star where” (không sao đâu) nhở?
Tới Công ty, Nó kiên quyết bỏ qua đoạn hội thoại “hàng Việt Nam nhưng gia công cho Nước ngoài” của hai người coi xe mà tập trung vào sửa sang quần áo và tranh thủ vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung, sau đó kiêu hãnh tiến vào công ty - Nơi Nó mơ ước.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Nó tiến thẳng tới cái bục ghi chữ “Reception” đỏ chói, khẽ thấy chị lễ tân đang tranh thủ ăn sáng bằng chiếc bánh mì chả rõ là nhân gì Nó tự nhủ phải dạy cho bà này một bài học (Ai bảo lần trước chị ta dám coi thường Nó cho nên lần này Nó nhất quyết phải thò mặt vào lần nữa chọc cho bà ý một trận mới thỏa ) Nghĩ là làm, canh đúng lúc chị lễ tân vừa cho cái bánh lên miệng và cắn một cái rõ to, Nó giả vờ “ngơ ngác nai tơ” đột kích bất thình lình như Bụt vẫn thường xuất hiện :)
- Chào chị! – Nó nở nụ cười thân thiện.
- Uhm… Uhm… Ch… ào… Ch…ị..ị - Chị lễ tân đang khoan khoái với thú vui ẩm thực tao nhã của mình bỗng vì sự xuất hiện của Nó mà không khỏi giật mình... Mắc nghẹn…( Cho đáng đời) – Nó cười nham hiểm quan sát đôi mắt chải mascara sành điệu không ngừng trợn lên và nhắm lại để phụ giúp chủ nhân tống khứ cái đang chèn ngang cổ họng mình.
- Chị bị làm sao thế ak? – Nó giả vờ hốt hoảng – Có cần em gọi bác sỹ không?
- K..hô..ng… C…á..m … Ơ…n! Chị lễ tân vội vã đáp lại một cách khổ sở.
- Có vẻ không ổn rồi! Để em kêu người tới giúp chị.- Nó lại giả bộ dáo dác ngó trước ngó sau như tìm kiếm ai đó.
- K..h..ô..ng … Cờ…Cần …đâ…đâu.. - Chị lễ tân trên trán đã lấm tấm mồ hôi cố gắng vừa nói vừa nuốt tiếp miếng bánh đáng ghét khiến chị khó thở – E..Em.. Chỉ… Bị..bị… Ng…Nghẹn .. thôi …ạ! Chị lễ tân lập tức đưa đôi tay xinh xắn lên khua vài vòng trong không khí và chẳng biết là vì xấu hổ hay do khó chịu khi bị nghẹn mà mắt đã bắt đầu long lanh.
- Để em giúp chị! Nói xong, Nó ngay lập tức chạy đi lấy một ly nước đưa cho chị uống rồi vừa nói vừa đấm thùm thụp lên lưng chị (một công đôi ba việc mà he he he) và như để giải thích cho cái hành động đang không ngừng diễn ra Nó sốt sắng nói -Mẹ em hay làm thế này khi em bị khó thở :)
Một lát sau, có vẻ như đã khá hơn khi miếng bánh đã chịu xuống dạ dày, chị lễ tân lại tươi cười nhìn Nó như chưa hề có chuyện gì xảy ra (Èo! Diễn viên chuyên nghiệp có khi còn thua cả bà này chứ chẳng chơi đâu).
- Cảm ơn em nhá! Chị có thể giúp gì cho em nào? – Hình như là giọng nói có phần tình cảm hơn thì phải khiến Nó đột nhiên thấy mình sao mà trẻ con nông nổi quá.
- Dạ! – Nó hơi ngập ngừng có vẻ ăn năn – Em là nhân viên kế toán mới! Em chỉ muốn hỏi phòng Tài vụ ở đâu thôi ak!
Chị mỉm cười dịu hiền, khẽ đưa bàn tay ra trước mặt Nó rồi nói:
- Ồ! Welcome! Chúc mừng em đã trở thành thành viên công ty. Chị là Hân – Bích Hân - Lễ tân. Rất vui được làm quen với em.
Á! Trời ak! Lại còn vụ này nữa sao? Hic hic.. Chị làm tội nghiệt của em thêm nặng rồi chị ơi… Nó không khỏi than thầm trong bụng nhưng rồi cũng phải đưa tay ra:
- Em là Linh! Kế toán mới của phòng tài vụ. Có gì nhờ chị giúp em ak!
- Ok! Phòng tài vụ trên lầu 4. Lần trước em đến phỏng vấn chắc biết thang máy ở đâu rồi đúng không? Cố lên nhé! Chúc em ngày đầu làm việc thuận lợi. - Chị lại mỉm cười, lần này Nó thấy chị thật hiền.
- Dạ! Em cảm ơn chị ak! Hẹn gặp chị sau nha! Have a nice day! Nó cũng nở một nụ cười.
Nó xưa nay vẫn vậy ân oán phân minh ái tình sòng phẳng :) và trước khi quay đi Nó còn kịp nghe loáng thoáng chị lễ tân khen Nó dễ thương. Hic hic hic.. Tội lỗi,.. tội lỗi quá..
Lầu bốn cũng được bố trí gần giống như lầu 3 ( sau này Nó mới biết là hầu như lầu nào cũng được sắp xếp gần như giống nhau) nhưng vì ở nơi cao nhất nên quang cảnh phía bên ngoài trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Phòng tài vụ của Nó có bẩy người bao gồm một cô kế toán trưởng, một anh kế toán tổng hợp, còn lại là kế toán các phần hành lương, tiền , công nợ, Nó và một chị thủ quỹ nữa. Nói chung là môi trường làm việc thân thiện và cởi mở.
Cả buổi sáng sau màn chào hỏi và chiêu đãi mở màn ( mất cả một buổi tối Nó và con bạn thân hì hụi đau khổ, xót xa khuân vác từ siêu thị về đấy ạ) Nó ngồi nghe cô kế toán trưởng khoảng tầm năm mươi tuổi chỉ bảo,hướng dẫn và làm quen với các đồng nghiệp khác được cái ai cũng nhiệt tình nên Nó dần dần cũng trở nên thân quen. Nó thấy rất vui và may mắn vì mình được là một thành viên ở đây.
Chớp mắt đã đến lúc nghỉ trưa, trong lúc Nó đang loay hoay với đống hóa đơn của quý trước thì bị chị thủ quỹ kéo xuống căng tin để tranh thủ nạp thêm năng lượng.
Căng tin công ty ở tầng trệt, nơi có cả mấy chục cái bàn khiến Nó choáng ngợp trong lần đầu tới. Hiện tại là giờ nghỉ trưa nên khá đông người.Nó khẽ mỉm cười với ý nghĩ” Thì ra Công ty của mình cũng lớn ra phết”
Chị thủ quỹ tên là Thủy năm nay 32 tuổi, 1 chồng, 2 con nhưng vẫn còn “ngon” như mấy em mười tám (vì trẻ con bây giờ lớn quá nhanh, mới 15 tuổi đã biết trát cả cái mặt nạ phấn son dày cộp và già chát trên mặt rồi nên dễ gây ra những rối loạn khi nhận định tuổi đời )
Chị rất nhiệt tình hướng dẫn Nó từ cách chọn món ăn và cả những “quy tắc bất thành văn” mà Công ty nào cũng có. Lúc đầu thì Nó nghe rất là chăm chú nhưng đến khi chị quạt gió sang cả tình hình chiến sự ở Iran thì Nó quyết định bỏ ngoài tai và tự cho phép bản thân được “soi giai” đã mắt :)
Phải công nhận một điều là tất cả các nhân viên của Công ty (tất nhiên là trừ Nó) đều là các mỹ nam, mỹ nữ dáng chuẩn mặt thạch cao (tức là trắng trẻo xinh tươi) đúng chuẩn của một công ty giải trí chuyên nghiệp.
Nhưng thật lòng mà nói thì Nó chỉ muốn tìm một người có đôi mắt sâu xanh biếc và nụ cười có thể cướp mất trái tim của cả mười cô một lúc.
Tiếc thay! Người có lòng mà trời không giúp đành lỗi hẹn vậy thôi. Nó khẽ thở dài khi không tìm thấy người - cần - thấy và để che giấu nỗi thất vọng Nó quyết tâm dồn toàn bộ chú ý vào bữa trưa đang nóng hổi trên bàn.
Đang cắm cúi nhai miếng thịt gà to tướng Nó chợt giật mình khi sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc khiến cho trái tim Nó thót lên một cái và miếng thịt gà vô tình bị rơi xuống đĩa cơm (sau này, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy vào những phút rảnh rỗi hiếm hoi Nó vẫn thường tự hỏi phải chăng đây chính là quả báo cho hành động trả thù chị lễ tân vừa nãy?)
- Hi! My girl! We meets again! I Know you can do it. Congratulations!
Vừa nói thiên thần của Nó vừa ngồi xuống phía đối diện và nở một nụ cười tỏa nắng. Bị tập kích bất ngờ, Nó chả kịp phản ứng gì, chỉ vội vã ngước đôi mắt trợn trừng về phía trước, bàn tay cầm đũa cũng bị đứng hình giữa không trung.. Giời ạ! Khuôn mặt đồng hồ báo thức của Nó quả thật là vừa ma mị (xấu) vừa hài hước. Cũng may là Nó không phải một mình, liếc thấy tình hình có vẻ biến chuyển xấu cho cô em tội nghiệp, chị Thủy lập tức trổ tài cứu nguy:
- Oh! Hi Jack! How are you? - Chị nở nụ cười thân thiện rồi bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, chị quên mất cả phép lịch sự vội vã hỏi – DO YOU KNOW EACH OTHER?
- UHm! – Thiên thần lại mỉm cười, Sax, đúng là con người ai cũng ham hố khai thác triệt để thế mạnh của mình thì phải (Chỉ tội cho tim Nó cứ nhảy hiphop không ngừng khiến Nó không khỏi đau lòng mà tự nhủ “quả này thì tổn thọ phải biết”) – We met each other twice.The first time was when she went to a job interview and this is the second time. Right? (Thiên thần quay sang Nó nháy mắt)
Ặc ặc… Nó có hiểu “anh ý” đang nói cái gì đâu nhưng mà chả nhẽ lại cắt đứt cái nụ cười chết người kia bằng cái câu “ Sorry, I don’t understand” thể hiện rõ “đẳng cấp ngu ngoại ngữ” của mình hả? NEVER.. Dù sao đi chăng nữa Nó vẫn quyết tâm “phóng lao thì phải theo lao, đến khi lao gẫymới chịu ôm lao về”. Thế là cố mỉm cười, mặt tỉnh bơ lên tiếng:
- Uhm. Yes! Pleased to meet you! How are you? (Chuyển sang bài đánh trống lảng he he he)
- I’m Fine! Thanks. I’m Jackson. I’m Sales. (Một lúc sau Nó mới té ngửa ra thiên thần này là trưởng phòng kinh doanh á) And you?
- I’m Linh. I’m Accountant. Pleased to meet you.Where are you from?
- England.
- Oh! It is beautiful country. I’m looking foward to going there.
- Thanks. I also love Vietnamese so much.
- Oh!
….. ( Trình độ tiếng anh của Nó chỉ đến đây là hết thế nên Nó quyết định giả vờ tập trung vào bữa ăn và để mặc cho chị thủy với thiên thần nói chuyện trên trời dưới bể) nhưng tất nhiên là Nó chả dại gì bỏ qua cơ hội ngắm nhìn chú - rể - đẹp – trai vẫn xuất hiện hàng chục lần trong giấc mơ của Nó.
Kết thúc buổi trưa trong tâm trạng tiếc nuối khi nhìn bóng dáng thiên thần khuất dạng sau lối đi vào thang máy, Nó ấm ức tự trách mình ngày xưa chả chịu học tiếng anh cho ra hồn để có thể tự tin mà hỏi xin số điện thoại. Hic hic
Tóm lại là ngày làm việc đầu tiên của Nó diễn ra rất là suôn sẻ, thuận lợi ngoại trừ hai hạt sạn to đùng. Một là chưa tìm được cách liên lạc với thiên thần có nụ cười chết người và một là chưa điều tra ra ai là kẻ thù truyền kiếp của Nó ( Cái này thì Nó có dò hỏi chị Thủy mấy lần nhưng mà kết quả vẫn rất là lơ tơ con gà mơ)
Một tuần trôi qua nhanh tựa tên bay, chớp mắt đã sắp được nghỉ ngơi. Nó đã dần quen thuộc với môi trường mới và những con người mới. Thỉnh thoảng, Nó vẫn nhận được nụ cười hào phóng của Jackson nhưng khổ nỗi thiên thần nhìn Nó thân thiện bao nhiêu lần thì cũng là từng ấy lần Nó bỏ chạy như tù nhân trốn trại :( Haizzz! Bi đát thay!
Đang ngồi thẩn thơ nghĩ ngợi lời nói của con bạn hôm qua về việc ký hợp đồng thử việc mà đáng lý ra khi mới đi làm buổi đầu tiên Nó đã phải được ký cọt rồi mới đúng thì cô kế toán trưởng đi qua nói với Nó một câu khiến con bé mở cờ trong bụng:
- Giám đốc đi công tác về rồi! Cháu mau sang phòng giám đốc ký hợp đồng nhé! Phòng giám đốc là phòng thứ ba bên tay phải. Đi luôn đi!
- Dạ! Cháu cảm ơn cô ạ! – Nó sung sướng đứng dậy và lao ra phía cửa.
Đứng trước cánh cửa màu nâu sáng có chữ “Tổng giám đốc” lấp lóa, Nó vô thức đưa bàn tay vuốt lại mớ tóc rối, chỉnh sửa chân dung rồi ngập ngừng gõ nhẹ.
“Cộc, cộc cộc” Ba tiếng vang lên khuấy động không gian yên tĩnh.
Bên trong phòng, một giọng ấm áp vang lên nhưng lại là vũ khí sát thương Nó cực mạnh:
- Mời vào!
Chúa ơi! Phật ơi!.. Nó tự nhủ thầm… Cái gì thế này? .. Chất giọng âm u này Nó có chết cũng không thể quên… Trời ơi! Có phải ông đang đùa con không? Tại sao … Tại sao lại thế này?
Nó không thể tin vào tai mình nữa.. “Phía bên kia đầu dây” - Kẻ thù truyền kiếp của Nó - lại là Tổng giám đốc công ty Nó … TỔNG GIÁM ĐỐC đấy :(
- Bình tĩnh! Thật sự bình tĩnh… Nó nhỏ giọng khuyên nhủ nhưng mà thật ra Nó còn muốn hét to hơn thế nữa kìa :) - Mày có muốn ngày mai vừa thò mặt ra ngoài cửa là bị ném đá tơi bời không? Tao không muốn phải dành tháng lương đầu tiên để mua đường sữa, nhang đèn cho mày đâu nhá!
- Hê hê hê – Bên kia đầu dây con bạn bỗng cười rất chi là đểu cáng – Mày có nghe câu “ Khi sung sướng thì đừng nên hoãn lại nếu không muốn bị phát dại ngay” chưa? Thế nên ak! Mày nhá! Phải lập tức phát tiết cái niềm vui ấy đi kẻo ngày mai lại phải vào trại tâm thần thì khổ mẹ, khổ em, khổ thêm cả phần tao nữa!
- Thôi! Cho em xin! Chị cứ đường thẳng mà phang chứ đi đường vòng làm gì cho nó chóng mặt. – Nó giả bộ thở dài ra vẻ kiên quyết - Em nghe nhạc hiệu là đoán được chương trình rồi. Có yêu cầu gì thì nói nhanh còn kịp. Đúng là Giang sơn khó đổi bản tính khó dời, con bạn Nó dù có cố gắng thế nào cũng chả thể nhường Nó mãi :(
- Giỏi! Không hổ danh làm hảo bằng hữu của tao. Tình hình là hôm nay tao mới khám phá ra một quán kem ngon - bổ - rẻ nhá. Hay là…
- KEMMMMMMMMMMMMM ! Nó hét lên một cách không tự chủ mà chả để con bạn nói hết câu bày tỏ “thâm ý”.
(Má ơi! Đúng là có bạn thân thì được rất nhiều cái lợi nhưng mà cũng chả thiếu gì sự nguy hiểm đi kèm bởi vì họ luôn biết cách chọc vào đúng điểm yếu để dễ dàng đạt được “mưu lợi cá nhân” mà vẫn khiến mình thực hiện một cách can tâm tình nguyện )
Hic… Hic.. Nó bây giờ là một minh chứng sống động nè! Cho dù rất đau khổ vì túi tiền bị giảm đi một cách đáng kể nhưng niềm vui khi được ăn kem vẫn làm cho mắt Nó còn sáng hơn cả những vì sao trên trời cao á!
Tối hôm đó, Nó ngủ rất ngon lành và trong giấc mơ của Nó không còn con quỷ sừng đỏ phá rối nữa mà chỉ có một thiên thần với bàn tay rất ấm :)
“Sáng thức giấc thấy sao đẹp hơn hôm qua, khép đôi mi lại rồi lặng nghe trái tim đập tang tang tang.. Phút bối rối mới hay rằng em đang yêu..Sắc môi em hồng I’m falling in love…
Giọng hát đầy sảng khoái của Minh Hằng cất lên liên tục sau đúng 5 lần đứt quãng vì tắt máy. Rõ khổ! Nó đâu có ý định “vùi hoa dập liễu” chỉ tại quãng thời gian ăn chơi nhảy múa vừa qua khiến Nó đã hoàn toàn quên mất thói quen dậy trước sáu giờ :)
Sau một hồi vật vã tiếc thương, cuối cùng Nó cũng quyết định chia tay chiếc giường vô cùng quyến rũ của mình và chỉ 30 phút sau, Nó đã hòa vào dòng người ồn ào những nỗi lo cơm áo.
Sài Gòn nắng từ rất sớm. Hơi nóng của buổi ban ngày chưa gì đã át đi sự mát dịu của ban đêm và báo hiệu một ngày oi bức. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày đầu tiên hửng nắng trong chuỗi ngày mưa dầm dề của Nó – cho nên Nó thấy rất vui và nụ cười luôn thường trực sẵn trên môi, kể cả lúc phải đứng chờ tương đối lâu trên đoạn đường bị kẹt xe khiến cho mấy ông bác đứng kế bên Nó cứ trố mắt ra nhìn. He he he “No star where” (không sao đâu) nhở?
Tới Công ty, Nó kiên quyết bỏ qua đoạn hội thoại “hàng Việt Nam nhưng gia công cho Nước ngoài” của hai người coi xe mà tập trung vào sửa sang quần áo và tranh thủ vuốt lại mái tóc bị gió làm rối tung, sau đó kiêu hãnh tiến vào công ty - Nơi Nó mơ ước.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Nó tiến thẳng tới cái bục ghi chữ “Reception” đỏ chói, khẽ thấy chị lễ tân đang tranh thủ ăn sáng bằng chiếc bánh mì chả rõ là nhân gì Nó tự nhủ phải dạy cho bà này một bài học (Ai bảo lần trước chị ta dám coi thường Nó cho nên lần này Nó nhất quyết phải thò mặt vào lần nữa chọc cho bà ý một trận mới thỏa ) Nghĩ là làm, canh đúng lúc chị lễ tân vừa cho cái bánh lên miệng và cắn một cái rõ to, Nó giả vờ “ngơ ngác nai tơ” đột kích bất thình lình như Bụt vẫn thường xuất hiện :)
- Chào chị! – Nó nở nụ cười thân thiện.
- Uhm… Uhm… Ch… ào… Ch…ị..ị - Chị lễ tân đang khoan khoái với thú vui ẩm thực tao nhã của mình bỗng vì sự xuất hiện của Nó mà không khỏi giật mình... Mắc nghẹn…( Cho đáng đời) – Nó cười nham hiểm quan sát đôi mắt chải mascara sành điệu không ngừng trợn lên và nhắm lại để phụ giúp chủ nhân tống khứ cái đang chèn ngang cổ họng mình.
- Chị bị làm sao thế ak? – Nó giả vờ hốt hoảng – Có cần em gọi bác sỹ không?
- K..hô..ng… C…á..m … Ơ…n! Chị lễ tân vội vã đáp lại một cách khổ sở.
- Có vẻ không ổn rồi! Để em kêu người tới giúp chị.- Nó lại giả bộ dáo dác ngó trước ngó sau như tìm kiếm ai đó.
- K..h..ô..ng … Cờ…Cần …đâ…đâu.. - Chị lễ tân trên trán đã lấm tấm mồ hôi cố gắng vừa nói vừa nuốt tiếp miếng bánh đáng ghét khiến chị khó thở – E..Em.. Chỉ… Bị..bị… Ng…Nghẹn .. thôi …ạ! Chị lễ tân lập tức đưa đôi tay xinh xắn lên khua vài vòng trong không khí và chẳng biết là vì xấu hổ hay do khó chịu khi bị nghẹn mà mắt đã bắt đầu long lanh.
- Để em giúp chị! Nói xong, Nó ngay lập tức chạy đi lấy một ly nước đưa cho chị uống rồi vừa nói vừa đấm thùm thụp lên lưng chị (một công đôi ba việc mà he he he) và như để giải thích cho cái hành động đang không ngừng diễn ra Nó sốt sắng nói -Mẹ em hay làm thế này khi em bị khó thở :)
Một lát sau, có vẻ như đã khá hơn khi miếng bánh đã chịu xuống dạ dày, chị lễ tân lại tươi cười nhìn Nó như chưa hề có chuyện gì xảy ra (Èo! Diễn viên chuyên nghiệp có khi còn thua cả bà này chứ chẳng chơi đâu).
- Cảm ơn em nhá! Chị có thể giúp gì cho em nào? – Hình như là giọng nói có phần tình cảm hơn thì phải khiến Nó đột nhiên thấy mình sao mà trẻ con nông nổi quá.
- Dạ! – Nó hơi ngập ngừng có vẻ ăn năn – Em là nhân viên kế toán mới! Em chỉ muốn hỏi phòng Tài vụ ở đâu thôi ak!
Chị mỉm cười dịu hiền, khẽ đưa bàn tay ra trước mặt Nó rồi nói:
- Ồ! Welcome! Chúc mừng em đã trở thành thành viên công ty. Chị là Hân – Bích Hân - Lễ tân. Rất vui được làm quen với em.
Á! Trời ak! Lại còn vụ này nữa sao? Hic hic.. Chị làm tội nghiệt của em thêm nặng rồi chị ơi… Nó không khỏi than thầm trong bụng nhưng rồi cũng phải đưa tay ra:
- Em là Linh! Kế toán mới của phòng tài vụ. Có gì nhờ chị giúp em ak!
- Ok! Phòng tài vụ trên lầu 4. Lần trước em đến phỏng vấn chắc biết thang máy ở đâu rồi đúng không? Cố lên nhé! Chúc em ngày đầu làm việc thuận lợi. - Chị lại mỉm cười, lần này Nó thấy chị thật hiền.
- Dạ! Em cảm ơn chị ak! Hẹn gặp chị sau nha! Have a nice day! Nó cũng nở một nụ cười.
Nó xưa nay vẫn vậy ân oán phân minh ái tình sòng phẳng :) và trước khi quay đi Nó còn kịp nghe loáng thoáng chị lễ tân khen Nó dễ thương. Hic hic hic.. Tội lỗi,.. tội lỗi quá..
Lầu bốn cũng được bố trí gần giống như lầu 3 ( sau này Nó mới biết là hầu như lầu nào cũng được sắp xếp gần như giống nhau) nhưng vì ở nơi cao nhất nên quang cảnh phía bên ngoài trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Phòng tài vụ của Nó có bẩy người bao gồm một cô kế toán trưởng, một anh kế toán tổng hợp, còn lại là kế toán các phần hành lương, tiền , công nợ, Nó và một chị thủ quỹ nữa. Nói chung là môi trường làm việc thân thiện và cởi mở.
Cả buổi sáng sau màn chào hỏi và chiêu đãi mở màn ( mất cả một buổi tối Nó và con bạn thân hì hụi đau khổ, xót xa khuân vác từ siêu thị về đấy ạ) Nó ngồi nghe cô kế toán trưởng khoảng tầm năm mươi tuổi chỉ bảo,hướng dẫn và làm quen với các đồng nghiệp khác được cái ai cũng nhiệt tình nên Nó dần dần cũng trở nên thân quen. Nó thấy rất vui và may mắn vì mình được là một thành viên ở đây.
Chớp mắt đã đến lúc nghỉ trưa, trong lúc Nó đang loay hoay với đống hóa đơn của quý trước thì bị chị thủ quỹ kéo xuống căng tin để tranh thủ nạp thêm năng lượng.
Căng tin công ty ở tầng trệt, nơi có cả mấy chục cái bàn khiến Nó choáng ngợp trong lần đầu tới. Hiện tại là giờ nghỉ trưa nên khá đông người.Nó khẽ mỉm cười với ý nghĩ” Thì ra Công ty của mình cũng lớn ra phết”
Chị thủ quỹ tên là Thủy năm nay 32 tuổi, 1 chồng, 2 con nhưng vẫn còn “ngon” như mấy em mười tám (vì trẻ con bây giờ lớn quá nhanh, mới 15 tuổi đã biết trát cả cái mặt nạ phấn son dày cộp và già chát trên mặt rồi nên dễ gây ra những rối loạn khi nhận định tuổi đời )
Chị rất nhiệt tình hướng dẫn Nó từ cách chọn món ăn và cả những “quy tắc bất thành văn” mà Công ty nào cũng có. Lúc đầu thì Nó nghe rất là chăm chú nhưng đến khi chị quạt gió sang cả tình hình chiến sự ở Iran thì Nó quyết định bỏ ngoài tai và tự cho phép bản thân được “soi giai” đã mắt :)
Phải công nhận một điều là tất cả các nhân viên của Công ty (tất nhiên là trừ Nó) đều là các mỹ nam, mỹ nữ dáng chuẩn mặt thạch cao (tức là trắng trẻo xinh tươi) đúng chuẩn của một công ty giải trí chuyên nghiệp.
Nhưng thật lòng mà nói thì Nó chỉ muốn tìm một người có đôi mắt sâu xanh biếc và nụ cười có thể cướp mất trái tim của cả mười cô một lúc.
Tiếc thay! Người có lòng mà trời không giúp đành lỗi hẹn vậy thôi. Nó khẽ thở dài khi không tìm thấy người - cần - thấy và để che giấu nỗi thất vọng Nó quyết tâm dồn toàn bộ chú ý vào bữa trưa đang nóng hổi trên bàn.
Đang cắm cúi nhai miếng thịt gà to tướng Nó chợt giật mình khi sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc khiến cho trái tim Nó thót lên một cái và miếng thịt gà vô tình bị rơi xuống đĩa cơm (sau này, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy vào những phút rảnh rỗi hiếm hoi Nó vẫn thường tự hỏi phải chăng đây chính là quả báo cho hành động trả thù chị lễ tân vừa nãy?)
- Hi! My girl! We meets again! I Know you can do it. Congratulations!
Vừa nói thiên thần của Nó vừa ngồi xuống phía đối diện và nở một nụ cười tỏa nắng. Bị tập kích bất ngờ, Nó chả kịp phản ứng gì, chỉ vội vã ngước đôi mắt trợn trừng về phía trước, bàn tay cầm đũa cũng bị đứng hình giữa không trung.. Giời ạ! Khuôn mặt đồng hồ báo thức của Nó quả thật là vừa ma mị (xấu) vừa hài hước. Cũng may là Nó không phải một mình, liếc thấy tình hình có vẻ biến chuyển xấu cho cô em tội nghiệp, chị Thủy lập tức trổ tài cứu nguy:
- Oh! Hi Jack! How are you? - Chị nở nụ cười thân thiện rồi bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, chị quên mất cả phép lịch sự vội vã hỏi – DO YOU KNOW EACH OTHER?
- UHm! – Thiên thần lại mỉm cười, Sax, đúng là con người ai cũng ham hố khai thác triệt để thế mạnh của mình thì phải (Chỉ tội cho tim Nó cứ nhảy hiphop không ngừng khiến Nó không khỏi đau lòng mà tự nhủ “quả này thì tổn thọ phải biết”) – We met each other twice.The first time was when she went to a job interview and this is the second time. Right? (Thiên thần quay sang Nó nháy mắt)
Ặc ặc… Nó có hiểu “anh ý” đang nói cái gì đâu nhưng mà chả nhẽ lại cắt đứt cái nụ cười chết người kia bằng cái câu “ Sorry, I don’t understand” thể hiện rõ “đẳng cấp ngu ngoại ngữ” của mình hả? NEVER.. Dù sao đi chăng nữa Nó vẫn quyết tâm “phóng lao thì phải theo lao, đến khi lao gẫymới chịu ôm lao về”. Thế là cố mỉm cười, mặt tỉnh bơ lên tiếng:
- Uhm. Yes! Pleased to meet you! How are you? (Chuyển sang bài đánh trống lảng he he he)
- I’m Fine! Thanks. I’m Jackson. I’m Sales. (Một lúc sau Nó mới té ngửa ra thiên thần này là trưởng phòng kinh doanh á) And you?
- I’m Linh. I’m Accountant. Pleased to meet you.Where are you from?
- England.
- Oh! It is beautiful country. I’m looking foward to going there.
- Thanks. I also love Vietnamese so much.
- Oh!
….. ( Trình độ tiếng anh của Nó chỉ đến đây là hết thế nên Nó quyết định giả vờ tập trung vào bữa ăn và để mặc cho chị thủy với thiên thần nói chuyện trên trời dưới bể) nhưng tất nhiên là Nó chả dại gì bỏ qua cơ hội ngắm nhìn chú - rể - đẹp – trai vẫn xuất hiện hàng chục lần trong giấc mơ của Nó.
Kết thúc buổi trưa trong tâm trạng tiếc nuối khi nhìn bóng dáng thiên thần khuất dạng sau lối đi vào thang máy, Nó ấm ức tự trách mình ngày xưa chả chịu học tiếng anh cho ra hồn để có thể tự tin mà hỏi xin số điện thoại. Hic hic
Tóm lại là ngày làm việc đầu tiên của Nó diễn ra rất là suôn sẻ, thuận lợi ngoại trừ hai hạt sạn to đùng. Một là chưa tìm được cách liên lạc với thiên thần có nụ cười chết người và một là chưa điều tra ra ai là kẻ thù truyền kiếp của Nó ( Cái này thì Nó có dò hỏi chị Thủy mấy lần nhưng mà kết quả vẫn rất là lơ tơ con gà mơ)
Một tuần trôi qua nhanh tựa tên bay, chớp mắt đã sắp được nghỉ ngơi. Nó đã dần quen thuộc với môi trường mới và những con người mới. Thỉnh thoảng, Nó vẫn nhận được nụ cười hào phóng của Jackson nhưng khổ nỗi thiên thần nhìn Nó thân thiện bao nhiêu lần thì cũng là từng ấy lần Nó bỏ chạy như tù nhân trốn trại :( Haizzz! Bi đát thay!
Đang ngồi thẩn thơ nghĩ ngợi lời nói của con bạn hôm qua về việc ký hợp đồng thử việc mà đáng lý ra khi mới đi làm buổi đầu tiên Nó đã phải được ký cọt rồi mới đúng thì cô kế toán trưởng đi qua nói với Nó một câu khiến con bé mở cờ trong bụng:
- Giám đốc đi công tác về rồi! Cháu mau sang phòng giám đốc ký hợp đồng nhé! Phòng giám đốc là phòng thứ ba bên tay phải. Đi luôn đi!
- Dạ! Cháu cảm ơn cô ạ! – Nó sung sướng đứng dậy và lao ra phía cửa.
Đứng trước cánh cửa màu nâu sáng có chữ “Tổng giám đốc” lấp lóa, Nó vô thức đưa bàn tay vuốt lại mớ tóc rối, chỉnh sửa chân dung rồi ngập ngừng gõ nhẹ.
“Cộc, cộc cộc” Ba tiếng vang lên khuấy động không gian yên tĩnh.
Bên trong phòng, một giọng ấm áp vang lên nhưng lại là vũ khí sát thương Nó cực mạnh:
- Mời vào!
Chúa ơi! Phật ơi!.. Nó tự nhủ thầm… Cái gì thế này? .. Chất giọng âm u này Nó có chết cũng không thể quên… Trời ơi! Có phải ông đang đùa con không? Tại sao … Tại sao lại thế này?
Nó không thể tin vào tai mình nữa.. “Phía bên kia đầu dây” - Kẻ thù truyền kiếp của Nó - lại là Tổng giám đốc công ty Nó … TỔNG GIÁM ĐỐC đấy :(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.