Chương 19:
Lâm Áng Tư
17/03/2024
Cả chặng đường đến địa điểm quay của đoàn phim khá suôn sẻ, vì bộ phim này là phim hiện đại nên đoàn phim chỉ thuê một vài địa điểm để quay phim, mọi người cũng không đi vui chơi tham quan thành phố tại điểm quay.
Trác Tư Á và trợ lý của Lâm An Lan cũng đã tới, nhìn thấy Trình Úc cũng không biết nói gì, chỉ hỏi thăm qua loa vài câu.
Trước đó Lâm An Lan đã nói với Trác Tư Á qua điện thoại cậu và Trình Úc đang yêu nhau nên bây giờ cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ giới thiệu Trác Tư Á và trợ lý của mình, Dương Vọng.
Nhưng vì cậu bị mất trí nhớ nên việc biết rõ Trác Tư Á và Dương Vọng vẫn là do Trình Úc nói cho cậu biết, nên cậu cũng không giới thiệu cụ thể---So với cậu thì Trình Úc còn biết rõ hơn nhiều.
Mọi người đi theo nhân viên công tác đi vào phòng thử đồ, người phụ trách trang phục đang bận rộn, thấy bọn họ thì dừng công việc đang làm lại, vừa đo kích thước vừa lựa chọn quần áo cho họ mặc thử.
Trình Úc và Lâm An Lan đều có dáng người rất đẹp, hệt như giá treo quần áo di động, nên chỉ trong chốc lát người phụ trách trang phục đã nhớ rõ số liệu và phương pháp sửa đổi quần áo, sau đó để thợ trang điểm tạo hình cho bọn họ.
Phim hiện đại trang điểm dễ hơn phim cổ trang rất nhiều, hơn nữa hai người còn diễn vai nam sinh nên trang điểm cũng đơn giản hơn.
Lúc này đạo diễn Trương cũng đã tới nhấn mạnh với giám đốc tạo hình: “Phải thật đẹp trai, dù là thời học sinh hay trưởng thành đều phải thật đẹp trai, đặc biệt là Lâm An Lan. Cậu ấy diễn vai Cố Thư Vũ, trong phim cả Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều yêu cậu ta nên Cố Thư Vũ nhất định phải thật đẹp trai, như vậy thì khán giả mới có thể hiểu và cảm nhận được cảm xúc của nhân vật trong bộ phim.”
“Vâng, đạo diễn Trương.”
Mấy nhà tạo mẫu thử đi thử lại mấy kiểu tóc cho Lâm An Lan và Trình Úc một lúc lâu, cuối cùng quyết định thời học sinh sẽ cho hai người để tóc mái, đến khi trưởng thành thì Lâm An Lan vẫn để tóc mái, còn Trình Úc thì không cần thiết..
Mấy thợ trang điểm chuyên nghiệp sau khi bàn luận một lúc lâu, thử một vài kiểu trang điểm trên mặt của hai người, cuối cùng mới quyết định kiểu trang điểm cuối cùng.
“Nửa tháng này hai người cứ nghỉ ngơi trước đi, nửa tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy.” Đạo diễn Trương cười nói.
“Được.” Lâm An Lan nói: “Chú vất vả rồi.”
“Không có gì, trở về xem kỹ lại kịch bản.”
“Vâng.”
Nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất Trình Úc cũng không có thời gian để nghỉ, bởi vì ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ đã bắt đầu ghi hình.
Vì hưởng ứng xu thế mới của thời đại nên chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ mùa này đã được đài truyền hình xét duyệt, phát biểu bằng những câu từ gợi nhớ bao cay đắng ngọt bùi. Chặng đường đầu tiên của chuyến du lịch nước ngoài lấy bối cảnh tại một thôn núi trong nước.
Đây là một thôn xóm khá lạc hậu, trong thôn không có nhà máy nước sinh hoạt, nhà nào có điều kiện thì đào giếng riêng trong sân, nhà có điều kiện kém hơn thì không thể làm gì khác ngoài việc phải đi gánh từng xô nước từ giếng to nhất trong thôn.
Nơi này cũng không có chuyển phát nhanh nên cửa hàng tạp hoá nhỏ duy nhất trong thôn là nơi thu hút người dân ở đây nhất, việc mua sắm trên thị trấn mỗi tháng một lần cũng là khoảnh khắc vui vẻ nhất của đám trẻ con trong thôn.
Sau khi Lâm An Lan nhận được lịch trình điểm dừng chân của ngày đầu tiên trong hành trình thì hoàn toàn cảm thấy nhóm làm chương trình này đã bỏ ra rất nhiều công sức: “Làm chương trình truyền hình đúng là không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Nhưng mà anh chưa đến một nơi như vậy bao giờ.”
Trình Úc là một thiếu gia nhà giàu đúng chuẩn, tuy quan hệ với cha mẹ không được tốt lắm, không ở nhà, không có tài xế riêng, càng không có người làm vườn chuyên nghiệp, thậm chí cũng không có quản gia, đầu bếp hay người giúp việc, nhưng nhìn chung thì đó cũng là một gia đình giàu có nên có rất nhiều việc anh đã nghe qua nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Lâm An Lan thì không quá ngạc nhiên giống anh: “Quê của cha em cũng ở trong thôn, nơi đó cũng rất lạc hậu, nhưng em lại rất thích phong cảnh phong cảnh sông nước hữu tình ở đó. Mặc dù mỗi tháng chỉ kiếm được hai, ba ngàn, nhưng chỉ cần không sinh bệnh nặng thì cuộc sống cũng rất thanh thản.”
Nháy mắt Trình Úc kinh hoàng quay đầu nhìn cậu: “Em nhớ ra rồi?”
Lâm An Lan cũng sững người, kinh ngạc nhìn Trình Úc.
Cậu cố gắng lục lọi tìm tòi những ký ức khác trong trí nhớ, nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ ra được.
“Em không biết.” Lâm An Lan nói: “Vừa nãy em chỉ là vô ý thức nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em lại không nhớ ra được gì hết.”
Lâm An Lan cau mày, đầu có chút đau. Trình Úc thấy vậy vươn ta xoa xoa mi tâm giúp cậu, khuyên nhủ: “Đừng vội, không nhớ ra được thì cũng không cần cố gắng nhớ. Không phải vừa rồi em cũng vô thức nhớ ra một chút kí ức rồi sao? Có thể thấy trí nhớ của em đang dần dần hồi phục, vậy nên không cần tự ép mình.”
Lâm An Lan gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã. Cậu nhớ Trình Úc từng nói với cậu, cha mẹ cậu đều đã mất.
Hôm đó là ngày thứ hai cậu đến tìm Trình Úc, cậu lấy điện thoại di động đối chiếu với danh bạ trên Wechat để Trình Úc phổ cập kiến thức về những người quen của cậu.
Đến lượt cha mẹ cậu, Trình Úc trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói với: “Cha mẹ em đã mất rồi.”
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh không thể tin được.
Trình Úc ôm lấy cậu, dịu dàng chậm rãi giải thích cho cậu biết: “Em vốn là một cô nhi. Cha nuôi của em là một giáo viên trung học, còn mẹ nuôi là chủ của một khu phố mua sắm. Hai người họ đều sinh ra ở một làng quê miền núi, nhưng đời sinh viên của họ rất đáng giá nên tốt nghiệp xong họ đã có sẵn công việc để làm.
“Trước kia họ có một người con trai tên là Lâm Ba, là một lính cứu hoả, nhưng sau đó đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Hai vợ chồng trung niên thiếu chút nữa đã không vượt qua được cú sốc mất con. Sau đó có một lần cha của em theo trường làm từ thiện ở viện mồ côi nơi em sống, trông em khá giống với Lâm Ba nên cha của em rất thích em.”
“Lúc đó em đã sáu, bảy tuổi, đã qua độ tuổi tốt nhất để được nhận nuôi. Những gia đình đến viện mồ côi nhận con không muốn chọn một đứa nhỏ đã được đi học và đã nhận biết được mọi việc xung quanh, nên em vẫn còn ở đó.”
“Cha của em mềm lòng, sau khi bàn bạc với mẹ em thì ông dẫn bà đến gặp em, sau đó quyết định nhận nuôi em. Lúc đó cha mẹ em chắc cũng ngoài năm mươi rồi, không còn trẻ nữa.”
“Sau đó khi em lên cấp ba thì mẹ em bị bệnh. Cuối năm ngoái thì sức khoẻ của cha em không tốt nên cũng qua đời.”
Anh ôm chặt lấy Lâm An Lan, an ủi cậu: “Nhung họ đều rất yêu thương em, bây giờ em đã trưởng thành, nên họ cũng yên tâm ra đi.”
Lâm An Lan nghe vậy, thân thể bất giác run rẩy, trong đầu cậu hiện lên một vài hình ảnh rất mơ hồ, không thể thấy rõ, nhưng lại làm cho cậu rất đau khổ.
Cậu nghĩ có lẽ đó là hình ảnh của cha mẹ cậu lúc họ còn sống chung một nhà, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ.
Cậu quay người ôm lấy Trình Úc, yên lặng nằm nhoài trên bả vai anh như một con thú nhỏ bị thương đang âm thầm liếm láp vết thương của mình.
Lâm An Lan nói muốn đi gặp cha mẹ mình, Trình Úc dẫn cậu ra nghĩa trang.
Lâm An Lan nhìn thấy ba tấm bia mộ dựng kế nhau, hai ngôi mộ là do cậu dựng cho cha mẹ, còn một ngôi mộ là cha mẹ cậu dựng cho người anh cậu chưa từng gặp mặt.
Đó là một chàng trai rất sáng sủa và đẹp trai, nụ cười rất rực rỡ, nhìn qua đúng là trông khá giống cậu.
Cậu yên lặng đứng trước bia mộ của bọn họ, đặt bó hoa trong tay xuống.
Cậu nghĩ, cha mẹ và anh trai cậu đều là người tốt, kiếp sau nhất định sẽ lại trở thành người nhà và sống hạnh phúc mãi mãi.
Nếu có thể cậu cũng hi vọng mình có thể gặp lại và trở thành người nhà với họ lần nữa.
Hôm đó tâm trạng của Lâm An Lan không được tốt lắm, mặc dù không có ký ức cụ thể những chi tiết nhỏ nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy những lời Trình Úc nói là sự thật, cha mẹ nuôi của cậu nhất định là rất yêu thương cậu, nên dù cậu không còn nhớ họ nhưng nghe tin họ đã mất cậu vẫn không nhịn được cảm thấy bi thương
Trình Úc thấy cậu đang nói chuyện đột nhiên im lặng, vẻ mặt buồn bã liền biết cậu đang nhớ đến cha mẹ. Anh nhéo nhéo mặt Lâm An Lan, vỗ tay cái bộp trêu cậu: “Cười.”
Lâm An Lan ngẩng đầu, nhất thời chưa kịp phản ứng bối rối nhìn anh.
Trình Úc nắm nắm cằm cậu: “Tiểu mỹ nhân từ đâu bước đến, cười một cái cho gia xem nào.”
Lâm An Lan bật cười đẩy tay anh ra, Trình Úc thuận thế nắm chặt tay cậu trong tay, lắc lắc: “Tiểu mỹ nhân không muốn sao, vậy để gia cười một cái cho tiểu mỹ nhân xem.”
Trình Úc cười một cái vô cùng đẹp trai, khuôn mặt anh vốn đã rất hấp dẫn nay lại càng mê người hơn.
Lâm An Lan nắm tay anh cũng không nhịn được cười .
“Cười đẹp lắm, thưởng cho ngươi mười lượng bạc.”
“Ta chỉ đáng giá có mười lượng bạc thôi sao?” Trình Úc giả vờ kinh ngạc.
Lâm An Lan cười nói: “Không phải sao?”
“Không phải ngài đang mua tiếng cười sao?”
“Vậy ra ngài Trình đây là muốn bán rẻ tiếng cười à?”
Một tay Trình Úc ôm eo kéo Lâm An Lan sát vào người mình, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Em đã quá quen rồi còn bán rẻ tiếng cười gì chứ, anh không bán tiếng cười, chỉ bán thân, nếu ngài Lâm nguyện ý mua thì tôi sẽ không chiết khấu, sang tên toàn bộ tài sản của tôi cho ngài.”
Lâm An Lan: …
Trình Úc cong cong ánh mắt nhìn cậu hỏi: “Không động lòng sao? Động lòng không bằng hành động, chỉ cần 0 tệ là sẽ rinh được ngay một soái ca về nhà!”
Lâm An Lan dở khóc dở cười đành phải gật đầu: “Được rồi, tối nay đến phòng ngủ của ta.”
“Được.” Trình Úc đáp: “Lúc đó nhớ kiểm hàng nha~”
Lâm An Lan: …Cái này thì không cần.
“Cuộc đời còn dài, ngày mai còn phải ghi hình, hôm khác ta sẽ kiểm tra.”
“Xuân hoa thu nguyệt đến khi nào, kiểm hàng phải tranh thủ càng sớm càng tốt.” Trình Úc thúc giục nói.
Lâm An Lan vỗ vỗ vai anh: “Dù sao thì cũng không tránh khỏi nghi ngờ, cứ để ngày khác kiểm tra sẽ hạnh phúc hơn.”
Trình Úc lập tức nở nụ cười: “Được, nghe lời vợ hết.”
Lâm An Lan gật đầu, “Vậy mới ngoan.”
Sáng hôm sau hai người đã lên xe bảo mẫu từ rất sớm, thay phiên nhau xuất phát.
Thậm chí Lâm An Lan vì tránh để bị nghi ngờ mà không mua vé cùng chuyến bay với Trình Úc, sau khi ra cửa cậu còn yêu cầu tài xế vòng qua đường khác.
Trình Úc nhìn hành động của cậu thì lại càng muốn công khai mối quan hệ của họ.
Nhưng anh chỉ nghĩ thôi chứ không dám làm thật, vì dù sao thì họ cũng không phải là người yêu thật sự.
Trình Úc nghĩ đến hôm qua Lâm An Lan nhớ lại lời của cha mình lúc còn ở nhà thì càng hoảng sợ, điều đáng sợ nhất khi một người bị mất trí nhớ là vĩnh viễn không thể biết được khi nào thì người đó khôi phục lại ký ức.
Và khôi phục được bao nhiêu ký ức.
Nhưng có thể chắc chắn một điều là anh vĩnh viễn không thể ngăn cản ký ức của Lâm An Lan khôi phục.
Trình Úc luôn tâm niệm một điều, không có lời dối nào có thể lừa gạt một người cả đời. Trình Úc hiểu rất rõ điều này nên anh rất quý trọng từng giây từng phút bên cạnh Lâm An Lan.
Anh tựa lưng vào ghế, đột nhiên nhớ tới một câu nói: Không quan tâm đến vĩnh cửu, chỉ quan tâm đến thứ mình đã từng nắm giữ.
Làm sao có thể chứ? Trình Úc cười khẽ, nếu có thể kéo dài mãi mãi thì ai cam tâm chỉ quan tâm đến thứ đã từng nắm giữ, chỉ là không còn cách nào khác nên mới tự an ủi mình như vậy thôi.
Anh mở weibo, đăng nhập vào weibo của mình, ghé sang fanpage Cây Ngọc Lan xem video và hình fanart mới đăng lên một chút rồi mới hài lòng dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Lần ghi hình này ekip của chương trình cũng không thông báo trước mà sẽ chính thức thông báo trong lúc ghi hình luôn.
Cũng chính vì vậy nên ngoại trừ một số khách mời cố tình cung cấp thông tin cho fan hâm mộ để giữ vững số fan, còn lại fan hâm mộ của những khách mời khác đều không biết idol của mình lúc này đang ghi hình chương trình tạp kỹ.
Lâm An Lan ở trên xe nghe Trác Tư Á nói: “Ekip của chương trình vừa nói cho anh biết chút nữa đến địa điểm ghi hình sẽ ghép cặp chia phòng. Ý của bọn họ là em và Trình Úc đều rất nổi tiếng, nếu vừa đến đã ghép cặp với nhau thì sẽ trở thành một cặp trung tâm của vũ trụ, khó tránh khỏi việc lãng phí sự nổi tiếng của em, hơn nữa cũng sẽ khiến mọi người chỉ tập trung vào cặp của bọn em mà hạ thấp sự kỳ vọng của các cặp còn lại.”
“Cho nên?”
“Họ muốn trước tiên em và Trình Úc khoan hãy chọn đối phương. Nếu hai người đồng ý thì ekip chương trình sẽ sắp xếp để hai khách mời khác giả làm fan của hai người, sau đó đến lúc ghi hình thì hai người đó tỏ ra rất thích tụi em và muốn nhìn tụi em ghép cặp với nhau. Đến lúc đó thì em và Trình Úc sẽ được xếp chung một cặp bởi vì đối phương là người chủ động nên hai người đành đồng ý với bọn họ.”
“Nhưng phía sau hậu kỳ hai người cũng phải biểu hiện rất thích và cũng muốn được ghép cặp với đối phương, như vậy mới có thể khơi dậy sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả và cũng khiến khán giả mong đợi sự thành công của các cặp phía sau hai người, từ đó duy trì sự nhiệt tình đối với chương trình. Cũng có thể chia nhỏ các cảnh quay ra để đảm bảo lượt khán giả theo dõi chương trình có hiệu quả.”
“Đồng thời nếu em không muốn ghép cặp chung với Trình Úc thì lượt quay của em sẽ tăng lên. Độ nội tiếng của em ngang ngửa với Trình Úc nên nếu hai người cùng một đội thì ekip chương trình sẽ không thể thiên vị em, cũng không thiên vị cậu ta nên chỉ có thể phân chia phân cảnh của hai người. Còn nếu như em ghép cặp cùng người khác thì chắc chắn đội của em sẽ là trung tâm, và cảnh quay của em cũng sẽ nhiều hơn.”
“Cá nhân anh cảm thấy đề nghị này cũng khá tốt, em thấy thế nào?”
Lâm An Lan yên lặng suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Em không có ý kiến gì, xem ý của Trình Úc như thế nào đã. Nếu anh ấy cũng không có ý kiến thì cứ đồng ý như vậy đi, còn nếu như anh ấy không muốn thì em sẽ nghe theo anh ấy.”
Trác Tư Á nghe vậy thì hơi cau mày lại, nhưng không phản đối, chỉ gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Còn Trình Úc thì lập tức trả lời: “Tôi không đồng ý.”
Trác Tư Á và trợ lý của Lâm An Lan cũng đã tới, nhìn thấy Trình Úc cũng không biết nói gì, chỉ hỏi thăm qua loa vài câu.
Trước đó Lâm An Lan đã nói với Trác Tư Á qua điện thoại cậu và Trình Úc đang yêu nhau nên bây giờ cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ giới thiệu Trác Tư Á và trợ lý của mình, Dương Vọng.
Nhưng vì cậu bị mất trí nhớ nên việc biết rõ Trác Tư Á và Dương Vọng vẫn là do Trình Úc nói cho cậu biết, nên cậu cũng không giới thiệu cụ thể---So với cậu thì Trình Úc còn biết rõ hơn nhiều.
Mọi người đi theo nhân viên công tác đi vào phòng thử đồ, người phụ trách trang phục đang bận rộn, thấy bọn họ thì dừng công việc đang làm lại, vừa đo kích thước vừa lựa chọn quần áo cho họ mặc thử.
Trình Úc và Lâm An Lan đều có dáng người rất đẹp, hệt như giá treo quần áo di động, nên chỉ trong chốc lát người phụ trách trang phục đã nhớ rõ số liệu và phương pháp sửa đổi quần áo, sau đó để thợ trang điểm tạo hình cho bọn họ.
Phim hiện đại trang điểm dễ hơn phim cổ trang rất nhiều, hơn nữa hai người còn diễn vai nam sinh nên trang điểm cũng đơn giản hơn.
Lúc này đạo diễn Trương cũng đã tới nhấn mạnh với giám đốc tạo hình: “Phải thật đẹp trai, dù là thời học sinh hay trưởng thành đều phải thật đẹp trai, đặc biệt là Lâm An Lan. Cậu ấy diễn vai Cố Thư Vũ, trong phim cả Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều yêu cậu ta nên Cố Thư Vũ nhất định phải thật đẹp trai, như vậy thì khán giả mới có thể hiểu và cảm nhận được cảm xúc của nhân vật trong bộ phim.”
“Vâng, đạo diễn Trương.”
Mấy nhà tạo mẫu thử đi thử lại mấy kiểu tóc cho Lâm An Lan và Trình Úc một lúc lâu, cuối cùng quyết định thời học sinh sẽ cho hai người để tóc mái, đến khi trưởng thành thì Lâm An Lan vẫn để tóc mái, còn Trình Úc thì không cần thiết..
Mấy thợ trang điểm chuyên nghiệp sau khi bàn luận một lúc lâu, thử một vài kiểu trang điểm trên mặt của hai người, cuối cùng mới quyết định kiểu trang điểm cuối cùng.
“Nửa tháng này hai người cứ nghỉ ngơi trước đi, nửa tháng sau sẽ bắt đầu bấm máy.” Đạo diễn Trương cười nói.
“Được.” Lâm An Lan nói: “Chú vất vả rồi.”
“Không có gì, trở về xem kỹ lại kịch bản.”
“Vâng.”
Nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất Trình Úc cũng không có thời gian để nghỉ, bởi vì ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ đã bắt đầu ghi hình.
Vì hưởng ứng xu thế mới của thời đại nên chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ mùa này đã được đài truyền hình xét duyệt, phát biểu bằng những câu từ gợi nhớ bao cay đắng ngọt bùi. Chặng đường đầu tiên của chuyến du lịch nước ngoài lấy bối cảnh tại một thôn núi trong nước.
Đây là một thôn xóm khá lạc hậu, trong thôn không có nhà máy nước sinh hoạt, nhà nào có điều kiện thì đào giếng riêng trong sân, nhà có điều kiện kém hơn thì không thể làm gì khác ngoài việc phải đi gánh từng xô nước từ giếng to nhất trong thôn.
Nơi này cũng không có chuyển phát nhanh nên cửa hàng tạp hoá nhỏ duy nhất trong thôn là nơi thu hút người dân ở đây nhất, việc mua sắm trên thị trấn mỗi tháng một lần cũng là khoảnh khắc vui vẻ nhất của đám trẻ con trong thôn.
Sau khi Lâm An Lan nhận được lịch trình điểm dừng chân của ngày đầu tiên trong hành trình thì hoàn toàn cảm thấy nhóm làm chương trình này đã bỏ ra rất nhiều công sức: “Làm chương trình truyền hình đúng là không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Nhưng mà anh chưa đến một nơi như vậy bao giờ.”
Trình Úc là một thiếu gia nhà giàu đúng chuẩn, tuy quan hệ với cha mẹ không được tốt lắm, không ở nhà, không có tài xế riêng, càng không có người làm vườn chuyên nghiệp, thậm chí cũng không có quản gia, đầu bếp hay người giúp việc, nhưng nhìn chung thì đó cũng là một gia đình giàu có nên có rất nhiều việc anh đã nghe qua nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Lâm An Lan thì không quá ngạc nhiên giống anh: “Quê của cha em cũng ở trong thôn, nơi đó cũng rất lạc hậu, nhưng em lại rất thích phong cảnh phong cảnh sông nước hữu tình ở đó. Mặc dù mỗi tháng chỉ kiếm được hai, ba ngàn, nhưng chỉ cần không sinh bệnh nặng thì cuộc sống cũng rất thanh thản.”
Nháy mắt Trình Úc kinh hoàng quay đầu nhìn cậu: “Em nhớ ra rồi?”
Lâm An Lan cũng sững người, kinh ngạc nhìn Trình Úc.
Cậu cố gắng lục lọi tìm tòi những ký ức khác trong trí nhớ, nhưng làm cách nào cũng không thể nhớ ra được.
“Em không biết.” Lâm An Lan nói: “Vừa nãy em chỉ là vô ý thức nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em lại không nhớ ra được gì hết.”
Lâm An Lan cau mày, đầu có chút đau. Trình Úc thấy vậy vươn ta xoa xoa mi tâm giúp cậu, khuyên nhủ: “Đừng vội, không nhớ ra được thì cũng không cần cố gắng nhớ. Không phải vừa rồi em cũng vô thức nhớ ra một chút kí ức rồi sao? Có thể thấy trí nhớ của em đang dần dần hồi phục, vậy nên không cần tự ép mình.”
Lâm An Lan gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy buồn bã. Cậu nhớ Trình Úc từng nói với cậu, cha mẹ cậu đều đã mất.
Hôm đó là ngày thứ hai cậu đến tìm Trình Úc, cậu lấy điện thoại di động đối chiếu với danh bạ trên Wechat để Trình Úc phổ cập kiến thức về những người quen của cậu.
Đến lượt cha mẹ cậu, Trình Úc trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói với: “Cha mẹ em đã mất rồi.”
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn anh không thể tin được.
Trình Úc ôm lấy cậu, dịu dàng chậm rãi giải thích cho cậu biết: “Em vốn là một cô nhi. Cha nuôi của em là một giáo viên trung học, còn mẹ nuôi là chủ của một khu phố mua sắm. Hai người họ đều sinh ra ở một làng quê miền núi, nhưng đời sinh viên của họ rất đáng giá nên tốt nghiệp xong họ đã có sẵn công việc để làm.
“Trước kia họ có một người con trai tên là Lâm Ba, là một lính cứu hoả, nhưng sau đó đã hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Hai vợ chồng trung niên thiếu chút nữa đã không vượt qua được cú sốc mất con. Sau đó có một lần cha của em theo trường làm từ thiện ở viện mồ côi nơi em sống, trông em khá giống với Lâm Ba nên cha của em rất thích em.”
“Lúc đó em đã sáu, bảy tuổi, đã qua độ tuổi tốt nhất để được nhận nuôi. Những gia đình đến viện mồ côi nhận con không muốn chọn một đứa nhỏ đã được đi học và đã nhận biết được mọi việc xung quanh, nên em vẫn còn ở đó.”
“Cha của em mềm lòng, sau khi bàn bạc với mẹ em thì ông dẫn bà đến gặp em, sau đó quyết định nhận nuôi em. Lúc đó cha mẹ em chắc cũng ngoài năm mươi rồi, không còn trẻ nữa.”
“Sau đó khi em lên cấp ba thì mẹ em bị bệnh. Cuối năm ngoái thì sức khoẻ của cha em không tốt nên cũng qua đời.”
Anh ôm chặt lấy Lâm An Lan, an ủi cậu: “Nhung họ đều rất yêu thương em, bây giờ em đã trưởng thành, nên họ cũng yên tâm ra đi.”
Lâm An Lan nghe vậy, thân thể bất giác run rẩy, trong đầu cậu hiện lên một vài hình ảnh rất mơ hồ, không thể thấy rõ, nhưng lại làm cho cậu rất đau khổ.
Cậu nghĩ có lẽ đó là hình ảnh của cha mẹ cậu lúc họ còn sống chung một nhà, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ.
Cậu quay người ôm lấy Trình Úc, yên lặng nằm nhoài trên bả vai anh như một con thú nhỏ bị thương đang âm thầm liếm láp vết thương của mình.
Lâm An Lan nói muốn đi gặp cha mẹ mình, Trình Úc dẫn cậu ra nghĩa trang.
Lâm An Lan nhìn thấy ba tấm bia mộ dựng kế nhau, hai ngôi mộ là do cậu dựng cho cha mẹ, còn một ngôi mộ là cha mẹ cậu dựng cho người anh cậu chưa từng gặp mặt.
Đó là một chàng trai rất sáng sủa và đẹp trai, nụ cười rất rực rỡ, nhìn qua đúng là trông khá giống cậu.
Cậu yên lặng đứng trước bia mộ của bọn họ, đặt bó hoa trong tay xuống.
Cậu nghĩ, cha mẹ và anh trai cậu đều là người tốt, kiếp sau nhất định sẽ lại trở thành người nhà và sống hạnh phúc mãi mãi.
Nếu có thể cậu cũng hi vọng mình có thể gặp lại và trở thành người nhà với họ lần nữa.
Hôm đó tâm trạng của Lâm An Lan không được tốt lắm, mặc dù không có ký ức cụ thể những chi tiết nhỏ nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy những lời Trình Úc nói là sự thật, cha mẹ nuôi của cậu nhất định là rất yêu thương cậu, nên dù cậu không còn nhớ họ nhưng nghe tin họ đã mất cậu vẫn không nhịn được cảm thấy bi thương
Trình Úc thấy cậu đang nói chuyện đột nhiên im lặng, vẻ mặt buồn bã liền biết cậu đang nhớ đến cha mẹ. Anh nhéo nhéo mặt Lâm An Lan, vỗ tay cái bộp trêu cậu: “Cười.”
Lâm An Lan ngẩng đầu, nhất thời chưa kịp phản ứng bối rối nhìn anh.
Trình Úc nắm nắm cằm cậu: “Tiểu mỹ nhân từ đâu bước đến, cười một cái cho gia xem nào.”
Lâm An Lan bật cười đẩy tay anh ra, Trình Úc thuận thế nắm chặt tay cậu trong tay, lắc lắc: “Tiểu mỹ nhân không muốn sao, vậy để gia cười một cái cho tiểu mỹ nhân xem.”
Trình Úc cười một cái vô cùng đẹp trai, khuôn mặt anh vốn đã rất hấp dẫn nay lại càng mê người hơn.
Lâm An Lan nắm tay anh cũng không nhịn được cười .
“Cười đẹp lắm, thưởng cho ngươi mười lượng bạc.”
“Ta chỉ đáng giá có mười lượng bạc thôi sao?” Trình Úc giả vờ kinh ngạc.
Lâm An Lan cười nói: “Không phải sao?”
“Không phải ngài đang mua tiếng cười sao?”
“Vậy ra ngài Trình đây là muốn bán rẻ tiếng cười à?”
Một tay Trình Úc ôm eo kéo Lâm An Lan sát vào người mình, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Em đã quá quen rồi còn bán rẻ tiếng cười gì chứ, anh không bán tiếng cười, chỉ bán thân, nếu ngài Lâm nguyện ý mua thì tôi sẽ không chiết khấu, sang tên toàn bộ tài sản của tôi cho ngài.”
Lâm An Lan: …
Trình Úc cong cong ánh mắt nhìn cậu hỏi: “Không động lòng sao? Động lòng không bằng hành động, chỉ cần 0 tệ là sẽ rinh được ngay một soái ca về nhà!”
Lâm An Lan dở khóc dở cười đành phải gật đầu: “Được rồi, tối nay đến phòng ngủ của ta.”
“Được.” Trình Úc đáp: “Lúc đó nhớ kiểm hàng nha~”
Lâm An Lan: …Cái này thì không cần.
“Cuộc đời còn dài, ngày mai còn phải ghi hình, hôm khác ta sẽ kiểm tra.”
“Xuân hoa thu nguyệt đến khi nào, kiểm hàng phải tranh thủ càng sớm càng tốt.” Trình Úc thúc giục nói.
Lâm An Lan vỗ vỗ vai anh: “Dù sao thì cũng không tránh khỏi nghi ngờ, cứ để ngày khác kiểm tra sẽ hạnh phúc hơn.”
Trình Úc lập tức nở nụ cười: “Được, nghe lời vợ hết.”
Lâm An Lan gật đầu, “Vậy mới ngoan.”
Sáng hôm sau hai người đã lên xe bảo mẫu từ rất sớm, thay phiên nhau xuất phát.
Thậm chí Lâm An Lan vì tránh để bị nghi ngờ mà không mua vé cùng chuyến bay với Trình Úc, sau khi ra cửa cậu còn yêu cầu tài xế vòng qua đường khác.
Trình Úc nhìn hành động của cậu thì lại càng muốn công khai mối quan hệ của họ.
Nhưng anh chỉ nghĩ thôi chứ không dám làm thật, vì dù sao thì họ cũng không phải là người yêu thật sự.
Trình Úc nghĩ đến hôm qua Lâm An Lan nhớ lại lời của cha mình lúc còn ở nhà thì càng hoảng sợ, điều đáng sợ nhất khi một người bị mất trí nhớ là vĩnh viễn không thể biết được khi nào thì người đó khôi phục lại ký ức.
Và khôi phục được bao nhiêu ký ức.
Nhưng có thể chắc chắn một điều là anh vĩnh viễn không thể ngăn cản ký ức của Lâm An Lan khôi phục.
Trình Úc luôn tâm niệm một điều, không có lời dối nào có thể lừa gạt một người cả đời. Trình Úc hiểu rất rõ điều này nên anh rất quý trọng từng giây từng phút bên cạnh Lâm An Lan.
Anh tựa lưng vào ghế, đột nhiên nhớ tới một câu nói: Không quan tâm đến vĩnh cửu, chỉ quan tâm đến thứ mình đã từng nắm giữ.
Làm sao có thể chứ? Trình Úc cười khẽ, nếu có thể kéo dài mãi mãi thì ai cam tâm chỉ quan tâm đến thứ đã từng nắm giữ, chỉ là không còn cách nào khác nên mới tự an ủi mình như vậy thôi.
Anh mở weibo, đăng nhập vào weibo của mình, ghé sang fanpage Cây Ngọc Lan xem video và hình fanart mới đăng lên một chút rồi mới hài lòng dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Lần ghi hình này ekip của chương trình cũng không thông báo trước mà sẽ chính thức thông báo trong lúc ghi hình luôn.
Cũng chính vì vậy nên ngoại trừ một số khách mời cố tình cung cấp thông tin cho fan hâm mộ để giữ vững số fan, còn lại fan hâm mộ của những khách mời khác đều không biết idol của mình lúc này đang ghi hình chương trình tạp kỹ.
Lâm An Lan ở trên xe nghe Trác Tư Á nói: “Ekip của chương trình vừa nói cho anh biết chút nữa đến địa điểm ghi hình sẽ ghép cặp chia phòng. Ý của bọn họ là em và Trình Úc đều rất nổi tiếng, nếu vừa đến đã ghép cặp với nhau thì sẽ trở thành một cặp trung tâm của vũ trụ, khó tránh khỏi việc lãng phí sự nổi tiếng của em, hơn nữa cũng sẽ khiến mọi người chỉ tập trung vào cặp của bọn em mà hạ thấp sự kỳ vọng của các cặp còn lại.”
“Cho nên?”
“Họ muốn trước tiên em và Trình Úc khoan hãy chọn đối phương. Nếu hai người đồng ý thì ekip chương trình sẽ sắp xếp để hai khách mời khác giả làm fan của hai người, sau đó đến lúc ghi hình thì hai người đó tỏ ra rất thích tụi em và muốn nhìn tụi em ghép cặp với nhau. Đến lúc đó thì em và Trình Úc sẽ được xếp chung một cặp bởi vì đối phương là người chủ động nên hai người đành đồng ý với bọn họ.”
“Nhưng phía sau hậu kỳ hai người cũng phải biểu hiện rất thích và cũng muốn được ghép cặp với đối phương, như vậy mới có thể khơi dậy sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả và cũng khiến khán giả mong đợi sự thành công của các cặp phía sau hai người, từ đó duy trì sự nhiệt tình đối với chương trình. Cũng có thể chia nhỏ các cảnh quay ra để đảm bảo lượt khán giả theo dõi chương trình có hiệu quả.”
“Đồng thời nếu em không muốn ghép cặp chung với Trình Úc thì lượt quay của em sẽ tăng lên. Độ nội tiếng của em ngang ngửa với Trình Úc nên nếu hai người cùng một đội thì ekip chương trình sẽ không thể thiên vị em, cũng không thiên vị cậu ta nên chỉ có thể phân chia phân cảnh của hai người. Còn nếu như em ghép cặp cùng người khác thì chắc chắn đội của em sẽ là trung tâm, và cảnh quay của em cũng sẽ nhiều hơn.”
“Cá nhân anh cảm thấy đề nghị này cũng khá tốt, em thấy thế nào?”
Lâm An Lan yên lặng suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Em không có ý kiến gì, xem ý của Trình Úc như thế nào đã. Nếu anh ấy cũng không có ý kiến thì cứ đồng ý như vậy đi, còn nếu như anh ấy không muốn thì em sẽ nghe theo anh ấy.”
Trác Tư Á nghe vậy thì hơi cau mày lại, nhưng không phản đối, chỉ gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Còn Trình Úc thì lập tức trả lời: “Tôi không đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.