Chương 23:
Lâm Áng Tư
28/03/2024
Lâm An Lan hờ hững trả lời: “Không muốn.”
Lập tức ánh mắt của nữ sinh vừa hỏi trầm xuống.
Nữ sinh ngồi bên cạnh nói giúp bạn: “Thật sự thật sự rất thích cậu cũng không được sao? Cậu không thử làm sao biết được cậu có thích cô ấy hay không?”
Lâm An Lan lắc đầu nói: “Không cần thiết phải làm vậy.”
Cậu nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Tưởng Húc dường như cũng nhìn ra chút đầu mối nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trình Úc nhìn nữ sinh trước mặt cậu ra vẻ mạnh mẽ không sao, nói thêm vài câu nữa rồi bỏ đi, trong lòng có một loại đau lòng mèo khóc chuột, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ không thể tả.
Anh cũng không cảm thấy vui vẻ khi Lâm An Lan gián tiếp từ chối từ chối nữ sinh kia, anh chỉ cảm thấy rất đáng thương, họ đều rất đáng thương, vì họ không phải là người Lâm An Lan thích nên ngay cả tư cách cùng cậu thử một lần cũng không có.
Tất cả các mặt hàng đều có tư cách được dùng thử, nếu không hài lòng mới bị trả về.
Nhưng thậm chí họ còn không có tư cách được dùng thử vì họ đã mất đi quyền thi đấu ngay từ lúc bắt đầu, tình cảm của họ đều bị Lâm An Lan khước từ.
Anh cúi đầu, nghĩ đến kiểu người Lâm An Lan thích mà Tưởng Húc vừa nói.
Trình Úc thấy bản thân anh chắc chắn không phải là người điềm đạm, càng không ngoan ngoãn nghe lời, nên có lẽ anh chỉ ở mức dịu dàng, ít nhất anh nhất định sẽ đối xử dịu dàng với Lâm An Lan.
Như vậy việc duy nhất anh có thể nỗ lực làm chính là nấu cơm.
Đây cũng không phải một việc khó khăn, anh sống một mình, chỉ là lúc bình thường đều ăn bên ngoài, nhưng nếu muốn thì anh có thể học nấu ăn và không ăn bên ngoài nữa.
Trình Úc là một người có tính tự chủ rất cao, năng lực học tập cũng rất mạnh, nên chỉ trong một thời gian ngắn anh đã học được cách nấu những món ăn thường ngày.
Sau đó anh cũng học thêm được một vài món ăn độc đáo và khó làm.
Trình Úc cố gắng học thêm nhiều một chút để sau này có cơ hội biểu diễn trước mặt Lâm An Lan, có thể làm cho cậu những món mà cậu thích ăn.
Nhưng là mãi cho đến Trình Úc đem mình cảm thấy được nên học đều học xong, hắn cũng không nghênh đón cơ hội như vậy.
Nhưng đến tận khi Trình Úc nghĩ anh đã học hết những gì cần học thì anh lại không có được cơ hội đó.
---Lâm An Lan không cho anh cơ hội.
Trình Úc thấy việc này cũng rất bình thường, dù sao thì lúc học nấu ăn anh cũng đoán được sự việc sẽ thành ra như thế này.
Anh cũng không mất gì nhiều, chỉ là quay trở lại như trước đây, cùng bạn bè đến nhà ăn, hoặc tự mình gọi thức ăn ngoài.
Mãi đến tận khi Lâm An Lan gõ cửa nhà anh thì anh mới nhận ra mình vẫn còn khá may mắn, tuy rằng đã trễ rất nhiều năm, nhưng anh vẫn chờ đợi cơ hội mình có thể thể hiện cho cậu xem.
Kỹ năng nấu nướng mà anh học vì Lâm An Lan cuối cùng cũng có thể trổ tài..
Vậy nên anh rất thích nấu cơm cho Lâm An Lan ăn, anh đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Trình Úc đã sơ chế xong nguyên liệu, dì Vương hài lòng nhìn anh, vô cùng yêu thích anh chàng này.
“Không ngờ cậu đẹp trai vậy mà còn biết nấu ăn nữa, tương lai sau này cô gái nào gả cho cậu thật là có phúc.”
Trình ÚC cười nói: “Còn phải xem người đó có nguyện ý lấy con không nữa.”
“Cậu đẹp trai như vậy, còn biết nấu cơm, cô ấy còn không bằng lòng sao?”
“Cái đó con cũng không chắc.”
“Mắt nhìn của cô gái đó quá cao rồi.”
Bởi vì bản thân em ấy cũng rất ưu tú, Trình Úc thầm nghĩ, nên em ấy chỉ muốn tìm người mình thích.
Chuyện này rất bình thường, ai cũng đều sẽ chọn người mình thích, Trình Úc rất hiểu và chấp nhận.
“Xào rau đi.” Trình Úc nói: “Có thể xào rau được rồi.”
“Được.”
Nhưng trước khi xào rau cần phải nhóm lửa.
Việc nhóm lửa rất quan trọng đối với bếp đất ở nông thôn. Dì Vương hỏi bọn họ có ai muốn thử không, Giản Nhã Đạt xung phong nhận việc la lên: “CON CON CON.”
Kết quả chưa được mấy phút thì cô nàng đã ho sặc sụa.
Trần Anh Kiệt khích lệ Trình Úc: “Anh Úc’, hay anh thử xem.”
Trình Úc từ chối. thứ này vừa nhìn qua đã biết cần rất nhiều kỹ thuật, anh làm không được: “Anh đi nghỉ ngơi một chút.”
Anh vừa mới sơ chế xong đống đồ ăn nên rất mệt mỏi, chỉ muốn ngồi nghỉ một lát. Trần Anh Kiệt muốn thử một chút, kết quả thiếu chút nữa bị khói xông đến chảy cả nước mắt.
Dì Vương cười ha ha giúp họ nhóm lửa, rồi nói: “Đến đây nào, Tiểu Giản mau bưng cơm tẻ lại đây, để ở chỗ này.”
Giản Nhã Đạt nhanh chóng bưng cơm tẻ qua.
Dì Vương đậy kín nắp xoong, rồi chỉ vào chảo rau xào bên cạnh nói với Trần Anh Kiệt: “Cậu cho dầu vào đi.”
Trần Anh Kiệt cầm lấy bình dầu đổ vào trong chảo, dì Vương quan sát không để cho cậu đổ quá nhiều dầu.
Việc xào rau đương nhiên vẫn là Trình Úc đảm nhiệm vì Trần Anh Kiệt căn bản không biết làm như thế nào. Giãn Nhã Đạt thì có biết một chút, nhưng lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đứng bên cạnh bếp đất rất nóng nên Trình Úc để cô đi xếp bàn ghế.
“Nắng gắt cuối thu đó.” Dì Vương xoa xoa mồ hôi trên đầu: “Điểm ấy ở trên núi không tốt chút nào, sáng sớm thì lạnh muốn chết, còn lúc mặt trời lên cao thì lại quá nóng.”
Trần Anh Kiệt nhìn Trình Úc đang làm hai món xào thì muốn phụ giúp anh một tay: “Để em làm cho, anh Úc nghỉ ngơi một lát đi.”
Trình Úc cũng cảm thấy nóng nên không khách khí, đưa xẻng cho cậu, đứng một bên hướng dẫn: “Chỉ cần xào lên thôi.”
Trần Anh Kiệt cởi cúc áo sơ mi thứ ba ra, tháo luôn cúc ở tay áo rồi xắn ống tay áo lên, lộ ra nửa cẳng tay nhỏ nhắn.
Đạo diễn chương trình cũng đến quan sát tiến độ của họ.
“Được đó, có vẻ khá ổn.” Đạo diễn cười nói.
Trình Úc mỉm cười không nói gì, vừa quay đầu thì thấy Trần Anh Kiệt đang xào đồ ăn.
Ông vội vàng đoạt lấy xẻng cơm, bảo Trần Anh Kiệt đi lấy đĩa, sau đó ông nhanh chóng “chữa cháy” rồi vội vàng múc ra đĩa.
Đạo diễn vui vẻ nói: “Tiểu Trình còn biết nấu cơm nữa à?”
“Anh Úc làm tốt lắm luôn.” Trần Anh Kiệt khen: “Anh ấy đúng là một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Chuyện thường thôi mà.” Trình Úc khiêm tốn nói.
Đạo diễn thấy anh làm tốt như vậy lập tức nảy ra một ý hay.
“Tiểu Trình, bây giờ cậu mở điện thoại ra livestream trực tiếp trên Weibo cậu đang nấu cơm đi, sau đó tôi sẽ cho tổ phụ trách phát sóng đi tuyên truyền. Vừa đúng lúc chương trình chúng ta vẫn chưa chính thức công khai, lúc trước tôi còn đang tìm cơ hội, hiện tại vừa đúng lúc, cải lương không bằng bạo lực, chính thức thông báo ngay hôm nay luôn.”
Trình Úc cảm thấy có hơi ngoài ý muốn: “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.” Đạo diễn cười nói: “Việc livestream đã liên hệ với bên Seal Video, và việc phát sóng chương trình tạp kỹ này của chúng ta cũng đã ký hợp đồng với Seal Video.”
“Ok.”
Nói xong Trình Úc đang nhập vào Weibo của mình và đăng lên blog.
Trình Úc V: Hai mươi phút nữa Seal Video sẽ livestream bất ngờ cho mọi người.
Sau khi đăng lên thì anh cũng gửi Wechat cho Tôn Mạnh, đạo diễn cũng cho nhân viên của chương trình đi thông báo cho Seal Video để chuẩn bị hợp tác với Trình Úc.
Tôn Mạnh nhanh chóng giúp Trình Úc đăng ký tài khoản bên Seal Video rồi báo cho anh mật khẩu.
Trình Úc đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu livestream.
Tuy rằng đã báo trước hai mươi phút, nhưng vì Trình Úc đang nổi tiếng, và sự nổi tiếng ấy đang lên đến đỉnh điểm nên phòng livestream dường như muốn nổ tung ngay khi anh vừa bắt đầu phát sóng.
Đạo diễn nhìn điện thoại di động thấy lượng người xem livestream đang không ngừng tăng lên thì vui đến rớt nước mắt, nhìn sự nổi tiếng này cũng đủ biết chương trình của họ chắc chắn sẽ bùng nổ!
Trình Úc cố định điện thoại di động vào vị trí đã chuẩn bị sẵn, tươi cười với fan hâm mộ đang muốn bùng cháy, nói: “Mọi người đoán thử xem tôi đang ở đâu?”
Fan hâm mộ nhìn vách tường cũ nát sau lưng anh, lại nhìn sang kệ bếp trước mặt anh, từng câu hỏi nghi hoặc hiện lên: “Ca ca đang ghi hình cho chương trình nào đó sao?”
“Đây là đâu? Trong thôn sao?”
“Đậu má, ca ca còn biết nấu cơm sao? Thật là lợi hại!”
“A a a a, muốn ăn cơm do ca ca làm quá.”
“Ta còn tưởng ca ca là loại công tử cao quý mười ngón tay không dính nước, không ngờ ca ca còn biết nấu ăn, quá hoàn mỹ rồi!”
“Áo sơ mi đen giết ta đi!!! Đẹp trai quá!!!”
“Xương quai xanh của ca ca cũng quá đẹp rồi, muốn được hôn.”
“Rốt cục là ca ca đang ở đâu vậy? Đang ở nơi ghi hình chương trình sao?”
“Đoán xem.” Trình Úc nói.
Fan hâm mộ đồng loạt rít gào: “Ta không đoán, ta chỉ muốn tập trung liếm màn hình thôi.”
“Ta muốn ăn đồ ăn của ca ca làm, măm măm măm, nhìn ngon quá đi mất!”
“Hiếm khi thấy ca ca phát trực tiếp như vậy, chắc là vì công việc rồi, ca ca đang quay chương trình thực tế về nấu cơm sao?”
“Muốn xem muốn xem muốn xem, khi nào thì phát sóng vậy?!”
“Không phải chương trình thực tế về nấu cơm.” Trình Úc trả lời: “Còn về việc khi nào chương trình được phát sóng thì tôi cũng không biết.”
“Vậy ra thực sự là đang quay chương trình thực tế sao?!!”
“Trình ca của ta cũng ghi hình chương trình thực tế sao? Ca của ta quả là lợi hại!”
“Trời ạ, chương trình thực tế nào có năng lực mời cả ca ca của ta tham gia vậy, ta vẫn luôn cho rằng ca ca không bao giờ tham gia chương trình thực tế cơ chứ.”
“Ca ca ca, bạn của tôi, chết mất, đêm nay, muốn nhìn, làm ơn đi!” (?)
Trình Úc nở nụ cười khiến fan hâm mộ lại tràn đầy kích động hò hét: “Không được cười, mỗi lần ca ca cười là sẽ dụ dỗ người ta phạm tội đó có biết không hả?!”
Anh đang chuẩn bị giao lưu với người hâm mộ thì nghe Trần Anh Kiệt hỏi: “Anh Úc có muốn uống nước không?”
Đang lúc nói chuyện nên Trần Anh Kiệt cũng lọt vào màn hình.
Fan hâm mộ đồng loạt nhìn cậu: “Trần Anh Kiệt??? Ca ca và cậu ấy cùng quay chương trình thực tế sao?”
“Cuộc sống và bức tường của tôi đó, tôi rất hạnh phúc!”
“Anh Kiệt ấm áp quá đi mất!”
Lúc này Trần Anh Kiệt dường như mới kịp phản ứng lại được, cậu nhìn vào điện thoại di động kinh ngạc nói: “Anh Úc, anh đang phát trực tiếp sao?”
Cậu mỉm cười chào các fan của Trình Úc: “Chào mọi người.”
Fan hâm mộ lịch sự trả lời: “Xin chào.”
Trần Anh Kiệt dường như hơi xấu hổ, quay qua nói với Trình Úc: “Nước của anh đây, anh Úc.”
Trình Úc mỉm cười nhìn cậu nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Anh không biết Trần Anh Kiệt thực sự vô tình như cậu nói hay cố ý đến đưa nước cho anh để lọt vào màn hình, nhưng cho dù là vô tình hay cố ý thì anh cũng đều không thích.
Anh không nhận lấy, chỉ nói: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Trần Anh Kiệt thu tay lại nhưng cũng không lập tức rời đi.
“Cái này cho anh.” Cậu móc ra một gói khăn giấy: “Anh Úc, anh toát mồ hôi kìa, anh mau lau đi.”
Lần này thì Trình Úc đã hiểu.
Xem ra đúng là cố ý.
Giới giải trí chính là như vậy, lúc bạn bị vùi dập thì không ai quan tâm, nhưng đến khi bạn nổi tiếng thì người ta luôn muốn bám lấy bạn.
Trình Úc vừa có tiền vừa có địa vị, vừa ra mắt đã sử dụng hết tài nguyên khiến bản thân một bước lên trời trở nên nổi tiếng.
Vậy nên anh chưa từng trải qua giai đoạn bị vùi dập nên bên cạnh anh luôn có người muốn bám vào, muốn ôm đùi lớn hoặc là ghép cp.
Trình Úc lạnh lùng nói: “Không cần.”
Anh cúi đầu xào rau nhưng ánh mắt vẫn thấy những dòng bình luận của fan hâm mộ: “Cảm ơn tiểu ca ca Anh Kiệt, tiểu ca ca thật tốt.”
“Tiểu ca ca thật dịu dàng.”
“Tiểu ca ca thật đáng yêu.”
Trình Úc không thích những cái tên ngoài tên Lâm An Lan xuất hiện trên khung bình luận, vì vậy anh chỉ nói thêm vài câu rồi tắt livestream.
Trần Anh Kiệt đã đạt được mục đích, cũng biết nếu mình còn bám anh nữa sẽ bị nghi ngờ nên cậu yên lặng đi qua một bên giúp Giản Nhã Đạt chuẩn bị bát đũa.
Chuông tan học vang lên, tiết học cuối cùng đã xong. Chuông vừa vang lên Lý Vĩnh Tư đã thông báo: “Có thể ăn cơm rồi!”
Đám học sinh vui bừng buông bút xuống chạy ra khỏi phòng học. Lâm An Lan cũng rời khỏi văn phòng đi ra ngoài.
Cậu thấy Trình Úc vẫn còn trong bếp nên đi vào hỏi anh: “Anh vẫn còn làm cơm à?”
Ngay lúc cậu vừa nói thì lập tức trên khung bình luận tràn đầy dấu chấm hỏi: “???? Đây là ai?”
Trình Úc vốn đang định kết thúc livestream thì không ngờ Lâm An Lan lại đến.
Lâm An Lan vừa đến thì tâm tư anh cũng nổi lên. Anh gật đầu cười: “Còn một món nữa.”
Lâm An Lan đứng đối diện với Trình Úc nên không nhận ra anh đang livestream, cậu cười nói: “Cực quá vậy, cần em giúp một tay không?”
“Có giấy không?” Trình Úc hỏi: “Nóng quá.”
Lâm An Lan cũng để ý trên trán anh lấm tấm mồ hôi nên rút bịch khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Trình Úc cố tình trêu ghẹo cậu, nói: “Anh đang nấu ăn mà, sao em không lau dùm anh đi?”
Anh vừa nói xong thì đám fan hâm mộ lập tức kích động, từng người từng người như biến thành một đàn gà rít gào, phát ra tiếng thét “A a a a a” chói tai.
“Má nó, đây là tiêu chuẩn kép đúng không? Vừa rồi Trần Anh Kiệt chủ động đưa giấy ca ca còn nói không cần, vậy mà bây giờ ca ca không chỉ hỏi giấy của người ta mà còn nhờ người ta lau dùm nữa!”
“Chậc chậc, theo những gì ca ca của ta vừa nói thì đúng là tiêu chuẩn kép rồi!”
“Không phải ca nói không cần sao? Mới vừa rồi là ca bảo không cần mà?!”
“Đừng nhúc nhích, để ta tới!”
“Nhóc con, mẹ không cho phép con và những người khác nói câu này đâu!”
“Tiểu ca ca Anh Kiệt chung quy vẫn là người đến sau .”
“Rốt cuộc đây là ai vậy? Ca ca cho chúng tôi xem đó là ai với được không? Nghe giọng nói thì chắc đây là con trai rồi, sao ca ca lại có tiêu chuẩn kép với con trai chứ?!”
“Giọng nói này ta nghe khá quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai, nhưng thật sự nghe rất quen.”
“Đúng là nghe rất quen.”
“Tiểu ca anh nói thêm một câu nữa đi, nói thêm một câu nữa cho chúng tôi nghe nào.”
Lâm An Lan lắc đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Anh tự lau đi.”
Trình Úc thở dài, oán giận nói: “Là bạn học cũ đó, giúp mình lau một chút cũng không được sao.”
Lâm An Lan cảm thấy đây đúng là một cái cớ tầm thường, cậu kéo tay Trình Úc qua nhét bịch giấy vào tay anh: “Chỉ có tay phải của bận bận nấu ăn thôi, còn tay trái không phải đang nhàn rỗi sao?”
“Anh còn phải rắc muối nữa.” Trình Úc hùng hồn nói: “Còn rắc đường nữa.”
Lâm An Lan bật cười: “Muốn uống nước không?”
Trình Úc gật đầu.
Lâm An Lan đưa chai nước khoáng trong tay cho anh: “Đây, bạn học cũ, tôi đã giúp cậu mở nắp chai ra rồi đó.”
Trình Úc cười híp mắt: “Như vậy mới đúng chứ.”
Fan hâm mộ tò mò đến phát điên rồi.
“Rốt cuộc là ai vậy!!! Còn là bạn học cũ??!”
“Quá ngọt rồi, bạn học cũ của ta còn không giúp ta mở nắp chai nước, là vì ta không đẹp trai bằng ca ca đúng không?”
“Ca ca à ca xem lại bản thân mình đi, để người ta lau mồ hôi dùng, còn uống nước của người ta, ca thật sự là một tiêu chuẩn kép lừng danh đó!”
“Ca à ca còn nhớ vừa rồi ca nói gì không? Không phải là ca không khát sao? Sao lúc này người ta hỏi thì ca lại khát rồi!”
“Trần Anh Kiệt: Rõ ràng là tôi tới trước mà.”
“Nói nhảm gì vậy, không thấy bên này người ta là bạn học cũ sao Đã là bạn học cũ thì nhất định là tiểu ca thần bí này tới trước rồi.”
“Rốt cuộc thì tiểu ca thần bí này là ai vậy?!!!”
“Ta bảo đảm chắc chắn ta đã nghe qua giọng nói của tiểu ca thần bí này rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được!”
“Cái này là đang gặm cp sao? Ta gặm cp bạn học cũ trước đây, đây là lần đầu tiên ta thấy ca ca cười dịu dàng với người khác như vậy.”
“Ta nữa ta nữa, đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy ca ca như vậy.”
“F*ck, quá ngọt rồi, ca à ca nói không sai, ca đúng là đang rắc đường lung tung đó.”
“Ca ca ca ngọt ngào quá, ăn thật ngon, nếu có thể biết tiểu ca thần bí kia là ai thì càng tốt!”
Trình Úc đã đạt được mục đích, anh uống hết nước rồi nói với Lâm An Lan: “Em đi ăn cơm đi, anh làm xong món này sẽ ra ngay.”
“Được.” Lâm An Lan cười nói.
Cách đó không xa, Trần Anh Kiệt vừa ngẩng đầu lên đang định đến tìm Trình Úc thì nhìn thấy chai nước khoáng trong tay anh.
Chai nước kia rõ ràng là đã được uống rồi, hơn nữa còn uống rất nhiều, Trần Anh Kiệt chậm rãi nhìn sang Lâm An Lan, vô thức siết chặt tay tràn đầy vẻ không cam lòng.
Trình Úc thấy Lâm An Lan đã quay người đi đến bàn ăn trong sân thì mới nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Màn hình di động của anh không được tính là nhỏ, tràn đầy màn hình đều là những dòng bình luận, hơn nữa tất cả đều hỏi anh: “Vị tiểu ca thần bí vừa rồi là ai?”
“Ca ca vẫn có bạn học cũ trong giới đúng không?”
“A a a a a, bạn của tôi ơi, chết mất, đêm nay, mau cứu lấy tôi điii!!”
“Trong lòng của ta bây giờ giống như có mười tám con mèo đang giương vuốt điên cuồng cào nát tim ta!”
“Ca ca ca, hôm nay ta có thể ngồi xổm chờ câu trả lời được không? Cầu ca ca đó.”
“Ngài Trình Úc dịu dàng thiện lương đẹp trai và cực kỳ được hâm mộ ơi, có thể nói cho nhóm Hoa Tulip đáng yêu nhất của ngài rốt cuộc thì ai đạt được tiêu chuẩn kép của ngài được không?”
Trình Úc cười nói: “Tạm thời không thể nha ~”
Các fan: “Ta đi chết đây!”
“Quá tàn nhẫn!”
“Có phải bên ngoài ca lại có thêm fan hâm mộ khác nên không còn yêu chúng tôi nữa hay không!”
“Hu hu hu hu, mãnh hổ rơi lệ.”
Trình Úc cười khẽ: “Chờ sau này mọi người sẽ biết, cứ như vậy đi, bây giờ tôi phải kết thúc livestream trước đã.”
Fan hâm mộ thấy anh muốn ngưng livestream thì vội vã tranh thủ cơ hội để bày tỏ với anh, còn không quên nhắc nhở anh chú ý anh toàn, không được phơi nắng, cũng không được để cảm lạnh.
Trình Úc nhìn, cảm thấy làm fan hâm mộ cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là những cô gái còn tươi trẻ như vậy mà đã muốn làm mẹ của anh luôn rồi.
Anh tắt livestream, nhanh chóng múc đồ ăn ra, bưng thức ăn đến ngồi xuống bên cạnh Lâm An Lan.
Trần Anh Kiệt liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Mà fan hâm mộ ở một đầu khác thì đã sớm có người đăng lên diễn đàn: (Tiểu ca thần bí chỉ nghe được giọng nói xuất hiện cuối buổi phát trực tiếp của Trình Úc rốt cuộc là ai?)
[Click để xem chi tiết tiêu chuẩn kép lừng danh trong giới giải trí]
[Trình Úc có bạn học cũ trong giới sao?]
[Có ai biết gần đây nhất Trình Úc đã ghi hình những chương trình gì không? Có ai biết trừ anh ấy ra còn vị khách quý nào không?]
[818 (*)Vị tiểu ca thần bí trong video của Trình Úc)]
(*) 818: nền tảng website tra cứu thông tin miễn phí bên Trung Quốc
[Chỉ có một mình ta cảm thấy Trình Úc nói chuyện hơi khác thường với vị tiểu ca thần bí kia thôi sao?]
Sau khi Vương Thành bình luận bên Cây Ngọc Lan xong thì đổi tài khoản đến bình luận bên trang cá nhân của Lâm An Lan và Trình Úc, thấy trong phần bình luận trên trang cá nhân của Trình Úc rất nhiều người đang bàn luận về vị tiểu ca thần bí này.
Hôm nay Tôn Mạnh sắp xếp cho Vương Thành một công việc khác nên cậu không xem buổi livestream của Trình Úc, bây giờ nhìn thấy mọi người thảo luận náo nhiệt như vậy thì cậu hơi sững sờ.
Và khi cậu nhìn thấy Trình Úc và vị tiểu ca thần bí này đang được bàn tán xôn xao trên một fanpage của Super Topic có tên là “Úc Thần” thì số lượng người hâm mộ tăng nhanh đến chóng mặt, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp số fan trên Cây Ngọc Lan của bọn họ, Vương Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng thật chua xót!
Cái fanpage cp này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy!!!
Cái đám này không biết chỉ có Cây Ngọc Lan mới là thật sao!!!
Thật là tức chết mình!
Nhưng cái fanpage cp không biết từ đâu ra này lại có thể vượt qua Cây Ngọc Lan của bọn họ, có thể thấy Cây Ngọc Lan của họ lạnh lẽo đến nhường nào! Rõ ràng của họ mới là hàng thật mà, quá ngược rồi!
Anh Trình à, anh cần phải cố gắng lên!
Trong lòng Vương Thành phất cờ hò reo, hoan hô anh Trình! Mục tiêu của chúng ta là Cây Ngọc Lan nở hoa liên tục thành một vườn hoa tràn đầy sắc xuân, một rừng Cây Ngọc Lan mọc đến chân tường! Hoan hô!
Trình Úc hắt hơi một cái, thầm nghĩ buổi tối trên núi thực sự rất lạnh, anh nhanh chóng trùm kín chăn, ôm chặt lấy Lâm An Lan.
Ừm, quả nhiên ôm vợ là ấm áp thoải mái nhất.
Lập tức ánh mắt của nữ sinh vừa hỏi trầm xuống.
Nữ sinh ngồi bên cạnh nói giúp bạn: “Thật sự thật sự rất thích cậu cũng không được sao? Cậu không thử làm sao biết được cậu có thích cô ấy hay không?”
Lâm An Lan lắc đầu nói: “Không cần thiết phải làm vậy.”
Cậu nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Tưởng Húc dường như cũng nhìn ra chút đầu mối nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trình Úc nhìn nữ sinh trước mặt cậu ra vẻ mạnh mẽ không sao, nói thêm vài câu nữa rồi bỏ đi, trong lòng có một loại đau lòng mèo khóc chuột, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ không thể tả.
Anh cũng không cảm thấy vui vẻ khi Lâm An Lan gián tiếp từ chối từ chối nữ sinh kia, anh chỉ cảm thấy rất đáng thương, họ đều rất đáng thương, vì họ không phải là người Lâm An Lan thích nên ngay cả tư cách cùng cậu thử một lần cũng không có.
Tất cả các mặt hàng đều có tư cách được dùng thử, nếu không hài lòng mới bị trả về.
Nhưng thậm chí họ còn không có tư cách được dùng thử vì họ đã mất đi quyền thi đấu ngay từ lúc bắt đầu, tình cảm của họ đều bị Lâm An Lan khước từ.
Anh cúi đầu, nghĩ đến kiểu người Lâm An Lan thích mà Tưởng Húc vừa nói.
Trình Úc thấy bản thân anh chắc chắn không phải là người điềm đạm, càng không ngoan ngoãn nghe lời, nên có lẽ anh chỉ ở mức dịu dàng, ít nhất anh nhất định sẽ đối xử dịu dàng với Lâm An Lan.
Như vậy việc duy nhất anh có thể nỗ lực làm chính là nấu cơm.
Đây cũng không phải một việc khó khăn, anh sống một mình, chỉ là lúc bình thường đều ăn bên ngoài, nhưng nếu muốn thì anh có thể học nấu ăn và không ăn bên ngoài nữa.
Trình Úc là một người có tính tự chủ rất cao, năng lực học tập cũng rất mạnh, nên chỉ trong một thời gian ngắn anh đã học được cách nấu những món ăn thường ngày.
Sau đó anh cũng học thêm được một vài món ăn độc đáo và khó làm.
Trình Úc cố gắng học thêm nhiều một chút để sau này có cơ hội biểu diễn trước mặt Lâm An Lan, có thể làm cho cậu những món mà cậu thích ăn.
Nhưng là mãi cho đến Trình Úc đem mình cảm thấy được nên học đều học xong, hắn cũng không nghênh đón cơ hội như vậy.
Nhưng đến tận khi Trình Úc nghĩ anh đã học hết những gì cần học thì anh lại không có được cơ hội đó.
---Lâm An Lan không cho anh cơ hội.
Trình Úc thấy việc này cũng rất bình thường, dù sao thì lúc học nấu ăn anh cũng đoán được sự việc sẽ thành ra như thế này.
Anh cũng không mất gì nhiều, chỉ là quay trở lại như trước đây, cùng bạn bè đến nhà ăn, hoặc tự mình gọi thức ăn ngoài.
Mãi đến tận khi Lâm An Lan gõ cửa nhà anh thì anh mới nhận ra mình vẫn còn khá may mắn, tuy rằng đã trễ rất nhiều năm, nhưng anh vẫn chờ đợi cơ hội mình có thể thể hiện cho cậu xem.
Kỹ năng nấu nướng mà anh học vì Lâm An Lan cuối cùng cũng có thể trổ tài..
Vậy nên anh rất thích nấu cơm cho Lâm An Lan ăn, anh đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Trình Úc đã sơ chế xong nguyên liệu, dì Vương hài lòng nhìn anh, vô cùng yêu thích anh chàng này.
“Không ngờ cậu đẹp trai vậy mà còn biết nấu ăn nữa, tương lai sau này cô gái nào gả cho cậu thật là có phúc.”
Trình ÚC cười nói: “Còn phải xem người đó có nguyện ý lấy con không nữa.”
“Cậu đẹp trai như vậy, còn biết nấu cơm, cô ấy còn không bằng lòng sao?”
“Cái đó con cũng không chắc.”
“Mắt nhìn của cô gái đó quá cao rồi.”
Bởi vì bản thân em ấy cũng rất ưu tú, Trình Úc thầm nghĩ, nên em ấy chỉ muốn tìm người mình thích.
Chuyện này rất bình thường, ai cũng đều sẽ chọn người mình thích, Trình Úc rất hiểu và chấp nhận.
“Xào rau đi.” Trình Úc nói: “Có thể xào rau được rồi.”
“Được.”
Nhưng trước khi xào rau cần phải nhóm lửa.
Việc nhóm lửa rất quan trọng đối với bếp đất ở nông thôn. Dì Vương hỏi bọn họ có ai muốn thử không, Giản Nhã Đạt xung phong nhận việc la lên: “CON CON CON.”
Kết quả chưa được mấy phút thì cô nàng đã ho sặc sụa.
Trần Anh Kiệt khích lệ Trình Úc: “Anh Úc’, hay anh thử xem.”
Trình Úc từ chối. thứ này vừa nhìn qua đã biết cần rất nhiều kỹ thuật, anh làm không được: “Anh đi nghỉ ngơi một chút.”
Anh vừa mới sơ chế xong đống đồ ăn nên rất mệt mỏi, chỉ muốn ngồi nghỉ một lát. Trần Anh Kiệt muốn thử một chút, kết quả thiếu chút nữa bị khói xông đến chảy cả nước mắt.
Dì Vương cười ha ha giúp họ nhóm lửa, rồi nói: “Đến đây nào, Tiểu Giản mau bưng cơm tẻ lại đây, để ở chỗ này.”
Giản Nhã Đạt nhanh chóng bưng cơm tẻ qua.
Dì Vương đậy kín nắp xoong, rồi chỉ vào chảo rau xào bên cạnh nói với Trần Anh Kiệt: “Cậu cho dầu vào đi.”
Trần Anh Kiệt cầm lấy bình dầu đổ vào trong chảo, dì Vương quan sát không để cho cậu đổ quá nhiều dầu.
Việc xào rau đương nhiên vẫn là Trình Úc đảm nhiệm vì Trần Anh Kiệt căn bản không biết làm như thế nào. Giãn Nhã Đạt thì có biết một chút, nhưng lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, đứng bên cạnh bếp đất rất nóng nên Trình Úc để cô đi xếp bàn ghế.
“Nắng gắt cuối thu đó.” Dì Vương xoa xoa mồ hôi trên đầu: “Điểm ấy ở trên núi không tốt chút nào, sáng sớm thì lạnh muốn chết, còn lúc mặt trời lên cao thì lại quá nóng.”
Trần Anh Kiệt nhìn Trình Úc đang làm hai món xào thì muốn phụ giúp anh một tay: “Để em làm cho, anh Úc nghỉ ngơi một lát đi.”
Trình Úc cũng cảm thấy nóng nên không khách khí, đưa xẻng cho cậu, đứng một bên hướng dẫn: “Chỉ cần xào lên thôi.”
Trần Anh Kiệt cởi cúc áo sơ mi thứ ba ra, tháo luôn cúc ở tay áo rồi xắn ống tay áo lên, lộ ra nửa cẳng tay nhỏ nhắn.
Đạo diễn chương trình cũng đến quan sát tiến độ của họ.
“Được đó, có vẻ khá ổn.” Đạo diễn cười nói.
Trình Úc mỉm cười không nói gì, vừa quay đầu thì thấy Trần Anh Kiệt đang xào đồ ăn.
Ông vội vàng đoạt lấy xẻng cơm, bảo Trần Anh Kiệt đi lấy đĩa, sau đó ông nhanh chóng “chữa cháy” rồi vội vàng múc ra đĩa.
Đạo diễn vui vẻ nói: “Tiểu Trình còn biết nấu cơm nữa à?”
“Anh Úc làm tốt lắm luôn.” Trần Anh Kiệt khen: “Anh ấy đúng là một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Chuyện thường thôi mà.” Trình Úc khiêm tốn nói.
Đạo diễn thấy anh làm tốt như vậy lập tức nảy ra một ý hay.
“Tiểu Trình, bây giờ cậu mở điện thoại ra livestream trực tiếp trên Weibo cậu đang nấu cơm đi, sau đó tôi sẽ cho tổ phụ trách phát sóng đi tuyên truyền. Vừa đúng lúc chương trình chúng ta vẫn chưa chính thức công khai, lúc trước tôi còn đang tìm cơ hội, hiện tại vừa đúng lúc, cải lương không bằng bạo lực, chính thức thông báo ngay hôm nay luôn.”
Trình Úc cảm thấy có hơi ngoài ý muốn: “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.” Đạo diễn cười nói: “Việc livestream đã liên hệ với bên Seal Video, và việc phát sóng chương trình tạp kỹ này của chúng ta cũng đã ký hợp đồng với Seal Video.”
“Ok.”
Nói xong Trình Úc đang nhập vào Weibo của mình và đăng lên blog.
Trình Úc V: Hai mươi phút nữa Seal Video sẽ livestream bất ngờ cho mọi người.
Sau khi đăng lên thì anh cũng gửi Wechat cho Tôn Mạnh, đạo diễn cũng cho nhân viên của chương trình đi thông báo cho Seal Video để chuẩn bị hợp tác với Trình Úc.
Tôn Mạnh nhanh chóng giúp Trình Úc đăng ký tài khoản bên Seal Video rồi báo cho anh mật khẩu.
Trình Úc đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu livestream.
Tuy rằng đã báo trước hai mươi phút, nhưng vì Trình Úc đang nổi tiếng, và sự nổi tiếng ấy đang lên đến đỉnh điểm nên phòng livestream dường như muốn nổ tung ngay khi anh vừa bắt đầu phát sóng.
Đạo diễn nhìn điện thoại di động thấy lượng người xem livestream đang không ngừng tăng lên thì vui đến rớt nước mắt, nhìn sự nổi tiếng này cũng đủ biết chương trình của họ chắc chắn sẽ bùng nổ!
Trình Úc cố định điện thoại di động vào vị trí đã chuẩn bị sẵn, tươi cười với fan hâm mộ đang muốn bùng cháy, nói: “Mọi người đoán thử xem tôi đang ở đâu?”
Fan hâm mộ nhìn vách tường cũ nát sau lưng anh, lại nhìn sang kệ bếp trước mặt anh, từng câu hỏi nghi hoặc hiện lên: “Ca ca đang ghi hình cho chương trình nào đó sao?”
“Đây là đâu? Trong thôn sao?”
“Đậu má, ca ca còn biết nấu cơm sao? Thật là lợi hại!”
“A a a a, muốn ăn cơm do ca ca làm quá.”
“Ta còn tưởng ca ca là loại công tử cao quý mười ngón tay không dính nước, không ngờ ca ca còn biết nấu ăn, quá hoàn mỹ rồi!”
“Áo sơ mi đen giết ta đi!!! Đẹp trai quá!!!”
“Xương quai xanh của ca ca cũng quá đẹp rồi, muốn được hôn.”
“Rốt cục là ca ca đang ở đâu vậy? Đang ở nơi ghi hình chương trình sao?”
“Đoán xem.” Trình Úc nói.
Fan hâm mộ đồng loạt rít gào: “Ta không đoán, ta chỉ muốn tập trung liếm màn hình thôi.”
“Ta muốn ăn đồ ăn của ca ca làm, măm măm măm, nhìn ngon quá đi mất!”
“Hiếm khi thấy ca ca phát trực tiếp như vậy, chắc là vì công việc rồi, ca ca đang quay chương trình thực tế về nấu cơm sao?”
“Muốn xem muốn xem muốn xem, khi nào thì phát sóng vậy?!”
“Không phải chương trình thực tế về nấu cơm.” Trình Úc trả lời: “Còn về việc khi nào chương trình được phát sóng thì tôi cũng không biết.”
“Vậy ra thực sự là đang quay chương trình thực tế sao?!!”
“Trình ca của ta cũng ghi hình chương trình thực tế sao? Ca của ta quả là lợi hại!”
“Trời ạ, chương trình thực tế nào có năng lực mời cả ca ca của ta tham gia vậy, ta vẫn luôn cho rằng ca ca không bao giờ tham gia chương trình thực tế cơ chứ.”
“Ca ca ca, bạn của tôi, chết mất, đêm nay, muốn nhìn, làm ơn đi!” (?)
Trình Úc nở nụ cười khiến fan hâm mộ lại tràn đầy kích động hò hét: “Không được cười, mỗi lần ca ca cười là sẽ dụ dỗ người ta phạm tội đó có biết không hả?!”
Anh đang chuẩn bị giao lưu với người hâm mộ thì nghe Trần Anh Kiệt hỏi: “Anh Úc có muốn uống nước không?”
Đang lúc nói chuyện nên Trần Anh Kiệt cũng lọt vào màn hình.
Fan hâm mộ đồng loạt nhìn cậu: “Trần Anh Kiệt??? Ca ca và cậu ấy cùng quay chương trình thực tế sao?”
“Cuộc sống và bức tường của tôi đó, tôi rất hạnh phúc!”
“Anh Kiệt ấm áp quá đi mất!”
Lúc này Trần Anh Kiệt dường như mới kịp phản ứng lại được, cậu nhìn vào điện thoại di động kinh ngạc nói: “Anh Úc, anh đang phát trực tiếp sao?”
Cậu mỉm cười chào các fan của Trình Úc: “Chào mọi người.”
Fan hâm mộ lịch sự trả lời: “Xin chào.”
Trần Anh Kiệt dường như hơi xấu hổ, quay qua nói với Trình Úc: “Nước của anh đây, anh Úc.”
Trình Úc mỉm cười nhìn cậu nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
Anh không biết Trần Anh Kiệt thực sự vô tình như cậu nói hay cố ý đến đưa nước cho anh để lọt vào màn hình, nhưng cho dù là vô tình hay cố ý thì anh cũng đều không thích.
Anh không nhận lấy, chỉ nói: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Trần Anh Kiệt thu tay lại nhưng cũng không lập tức rời đi.
“Cái này cho anh.” Cậu móc ra một gói khăn giấy: “Anh Úc, anh toát mồ hôi kìa, anh mau lau đi.”
Lần này thì Trình Úc đã hiểu.
Xem ra đúng là cố ý.
Giới giải trí chính là như vậy, lúc bạn bị vùi dập thì không ai quan tâm, nhưng đến khi bạn nổi tiếng thì người ta luôn muốn bám lấy bạn.
Trình Úc vừa có tiền vừa có địa vị, vừa ra mắt đã sử dụng hết tài nguyên khiến bản thân một bước lên trời trở nên nổi tiếng.
Vậy nên anh chưa từng trải qua giai đoạn bị vùi dập nên bên cạnh anh luôn có người muốn bám vào, muốn ôm đùi lớn hoặc là ghép cp.
Trình Úc lạnh lùng nói: “Không cần.”
Anh cúi đầu xào rau nhưng ánh mắt vẫn thấy những dòng bình luận của fan hâm mộ: “Cảm ơn tiểu ca ca Anh Kiệt, tiểu ca ca thật tốt.”
“Tiểu ca ca thật dịu dàng.”
“Tiểu ca ca thật đáng yêu.”
Trình Úc không thích những cái tên ngoài tên Lâm An Lan xuất hiện trên khung bình luận, vì vậy anh chỉ nói thêm vài câu rồi tắt livestream.
Trần Anh Kiệt đã đạt được mục đích, cũng biết nếu mình còn bám anh nữa sẽ bị nghi ngờ nên cậu yên lặng đi qua một bên giúp Giản Nhã Đạt chuẩn bị bát đũa.
Chuông tan học vang lên, tiết học cuối cùng đã xong. Chuông vừa vang lên Lý Vĩnh Tư đã thông báo: “Có thể ăn cơm rồi!”
Đám học sinh vui bừng buông bút xuống chạy ra khỏi phòng học. Lâm An Lan cũng rời khỏi văn phòng đi ra ngoài.
Cậu thấy Trình Úc vẫn còn trong bếp nên đi vào hỏi anh: “Anh vẫn còn làm cơm à?”
Ngay lúc cậu vừa nói thì lập tức trên khung bình luận tràn đầy dấu chấm hỏi: “???? Đây là ai?”
Trình Úc vốn đang định kết thúc livestream thì không ngờ Lâm An Lan lại đến.
Lâm An Lan vừa đến thì tâm tư anh cũng nổi lên. Anh gật đầu cười: “Còn một món nữa.”
Lâm An Lan đứng đối diện với Trình Úc nên không nhận ra anh đang livestream, cậu cười nói: “Cực quá vậy, cần em giúp một tay không?”
“Có giấy không?” Trình Úc hỏi: “Nóng quá.”
Lâm An Lan cũng để ý trên trán anh lấm tấm mồ hôi nên rút bịch khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Trình Úc cố tình trêu ghẹo cậu, nói: “Anh đang nấu ăn mà, sao em không lau dùm anh đi?”
Anh vừa nói xong thì đám fan hâm mộ lập tức kích động, từng người từng người như biến thành một đàn gà rít gào, phát ra tiếng thét “A a a a a” chói tai.
“Má nó, đây là tiêu chuẩn kép đúng không? Vừa rồi Trần Anh Kiệt chủ động đưa giấy ca ca còn nói không cần, vậy mà bây giờ ca ca không chỉ hỏi giấy của người ta mà còn nhờ người ta lau dùm nữa!”
“Chậc chậc, theo những gì ca ca của ta vừa nói thì đúng là tiêu chuẩn kép rồi!”
“Không phải ca nói không cần sao? Mới vừa rồi là ca bảo không cần mà?!”
“Đừng nhúc nhích, để ta tới!”
“Nhóc con, mẹ không cho phép con và những người khác nói câu này đâu!”
“Tiểu ca ca Anh Kiệt chung quy vẫn là người đến sau .”
“Rốt cuộc đây là ai vậy? Ca ca cho chúng tôi xem đó là ai với được không? Nghe giọng nói thì chắc đây là con trai rồi, sao ca ca lại có tiêu chuẩn kép với con trai chứ?!”
“Giọng nói này ta nghe khá quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai, nhưng thật sự nghe rất quen.”
“Đúng là nghe rất quen.”
“Tiểu ca anh nói thêm một câu nữa đi, nói thêm một câu nữa cho chúng tôi nghe nào.”
Lâm An Lan lắc đầu, giọng nói mang theo ý cười: “Anh tự lau đi.”
Trình Úc thở dài, oán giận nói: “Là bạn học cũ đó, giúp mình lau một chút cũng không được sao.”
Lâm An Lan cảm thấy đây đúng là một cái cớ tầm thường, cậu kéo tay Trình Úc qua nhét bịch giấy vào tay anh: “Chỉ có tay phải của bận bận nấu ăn thôi, còn tay trái không phải đang nhàn rỗi sao?”
“Anh còn phải rắc muối nữa.” Trình Úc hùng hồn nói: “Còn rắc đường nữa.”
Lâm An Lan bật cười: “Muốn uống nước không?”
Trình Úc gật đầu.
Lâm An Lan đưa chai nước khoáng trong tay cho anh: “Đây, bạn học cũ, tôi đã giúp cậu mở nắp chai ra rồi đó.”
Trình Úc cười híp mắt: “Như vậy mới đúng chứ.”
Fan hâm mộ tò mò đến phát điên rồi.
“Rốt cuộc là ai vậy!!! Còn là bạn học cũ??!”
“Quá ngọt rồi, bạn học cũ của ta còn không giúp ta mở nắp chai nước, là vì ta không đẹp trai bằng ca ca đúng không?”
“Ca ca à ca xem lại bản thân mình đi, để người ta lau mồ hôi dùng, còn uống nước của người ta, ca thật sự là một tiêu chuẩn kép lừng danh đó!”
“Ca à ca còn nhớ vừa rồi ca nói gì không? Không phải là ca không khát sao? Sao lúc này người ta hỏi thì ca lại khát rồi!”
“Trần Anh Kiệt: Rõ ràng là tôi tới trước mà.”
“Nói nhảm gì vậy, không thấy bên này người ta là bạn học cũ sao Đã là bạn học cũ thì nhất định là tiểu ca thần bí này tới trước rồi.”
“Rốt cuộc thì tiểu ca thần bí này là ai vậy?!!!”
“Ta bảo đảm chắc chắn ta đã nghe qua giọng nói của tiểu ca thần bí này rồi, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra được!”
“Cái này là đang gặm cp sao? Ta gặm cp bạn học cũ trước đây, đây là lần đầu tiên ta thấy ca ca cười dịu dàng với người khác như vậy.”
“Ta nữa ta nữa, đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy ca ca như vậy.”
“F*ck, quá ngọt rồi, ca à ca nói không sai, ca đúng là đang rắc đường lung tung đó.”
“Ca ca ca ngọt ngào quá, ăn thật ngon, nếu có thể biết tiểu ca thần bí kia là ai thì càng tốt!”
Trình Úc đã đạt được mục đích, anh uống hết nước rồi nói với Lâm An Lan: “Em đi ăn cơm đi, anh làm xong món này sẽ ra ngay.”
“Được.” Lâm An Lan cười nói.
Cách đó không xa, Trần Anh Kiệt vừa ngẩng đầu lên đang định đến tìm Trình Úc thì nhìn thấy chai nước khoáng trong tay anh.
Chai nước kia rõ ràng là đã được uống rồi, hơn nữa còn uống rất nhiều, Trần Anh Kiệt chậm rãi nhìn sang Lâm An Lan, vô thức siết chặt tay tràn đầy vẻ không cam lòng.
Trình Úc thấy Lâm An Lan đã quay người đi đến bàn ăn trong sân thì mới nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Màn hình di động của anh không được tính là nhỏ, tràn đầy màn hình đều là những dòng bình luận, hơn nữa tất cả đều hỏi anh: “Vị tiểu ca thần bí vừa rồi là ai?”
“Ca ca vẫn có bạn học cũ trong giới đúng không?”
“A a a a a, bạn của tôi ơi, chết mất, đêm nay, mau cứu lấy tôi điii!!”
“Trong lòng của ta bây giờ giống như có mười tám con mèo đang giương vuốt điên cuồng cào nát tim ta!”
“Ca ca ca, hôm nay ta có thể ngồi xổm chờ câu trả lời được không? Cầu ca ca đó.”
“Ngài Trình Úc dịu dàng thiện lương đẹp trai và cực kỳ được hâm mộ ơi, có thể nói cho nhóm Hoa Tulip đáng yêu nhất của ngài rốt cuộc thì ai đạt được tiêu chuẩn kép của ngài được không?”
Trình Úc cười nói: “Tạm thời không thể nha ~”
Các fan: “Ta đi chết đây!”
“Quá tàn nhẫn!”
“Có phải bên ngoài ca lại có thêm fan hâm mộ khác nên không còn yêu chúng tôi nữa hay không!”
“Hu hu hu hu, mãnh hổ rơi lệ.”
Trình Úc cười khẽ: “Chờ sau này mọi người sẽ biết, cứ như vậy đi, bây giờ tôi phải kết thúc livestream trước đã.”
Fan hâm mộ thấy anh muốn ngưng livestream thì vội vã tranh thủ cơ hội để bày tỏ với anh, còn không quên nhắc nhở anh chú ý anh toàn, không được phơi nắng, cũng không được để cảm lạnh.
Trình Úc nhìn, cảm thấy làm fan hâm mộ cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là những cô gái còn tươi trẻ như vậy mà đã muốn làm mẹ của anh luôn rồi.
Anh tắt livestream, nhanh chóng múc đồ ăn ra, bưng thức ăn đến ngồi xuống bên cạnh Lâm An Lan.
Trần Anh Kiệt liếc mắt nhìn anh, không nói gì.
Mà fan hâm mộ ở một đầu khác thì đã sớm có người đăng lên diễn đàn: (Tiểu ca thần bí chỉ nghe được giọng nói xuất hiện cuối buổi phát trực tiếp của Trình Úc rốt cuộc là ai?)
[Click để xem chi tiết tiêu chuẩn kép lừng danh trong giới giải trí]
[Trình Úc có bạn học cũ trong giới sao?]
[Có ai biết gần đây nhất Trình Úc đã ghi hình những chương trình gì không? Có ai biết trừ anh ấy ra còn vị khách quý nào không?]
[818 (*)Vị tiểu ca thần bí trong video của Trình Úc)]
(*) 818: nền tảng website tra cứu thông tin miễn phí bên Trung Quốc
[Chỉ có một mình ta cảm thấy Trình Úc nói chuyện hơi khác thường với vị tiểu ca thần bí kia thôi sao?]
Sau khi Vương Thành bình luận bên Cây Ngọc Lan xong thì đổi tài khoản đến bình luận bên trang cá nhân của Lâm An Lan và Trình Úc, thấy trong phần bình luận trên trang cá nhân của Trình Úc rất nhiều người đang bàn luận về vị tiểu ca thần bí này.
Hôm nay Tôn Mạnh sắp xếp cho Vương Thành một công việc khác nên cậu không xem buổi livestream của Trình Úc, bây giờ nhìn thấy mọi người thảo luận náo nhiệt như vậy thì cậu hơi sững sờ.
Và khi cậu nhìn thấy Trình Úc và vị tiểu ca thần bí này đang được bàn tán xôn xao trên một fanpage của Super Topic có tên là “Úc Thần” thì số lượng người hâm mộ tăng nhanh đến chóng mặt, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp số fan trên Cây Ngọc Lan của bọn họ, Vương Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng thật chua xót!
Cái fanpage cp này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy!!!
Cái đám này không biết chỉ có Cây Ngọc Lan mới là thật sao!!!
Thật là tức chết mình!
Nhưng cái fanpage cp không biết từ đâu ra này lại có thể vượt qua Cây Ngọc Lan của bọn họ, có thể thấy Cây Ngọc Lan của họ lạnh lẽo đến nhường nào! Rõ ràng của họ mới là hàng thật mà, quá ngược rồi!
Anh Trình à, anh cần phải cố gắng lên!
Trong lòng Vương Thành phất cờ hò reo, hoan hô anh Trình! Mục tiêu của chúng ta là Cây Ngọc Lan nở hoa liên tục thành một vườn hoa tràn đầy sắc xuân, một rừng Cây Ngọc Lan mọc đến chân tường! Hoan hô!
Trình Úc hắt hơi một cái, thầm nghĩ buổi tối trên núi thực sự rất lạnh, anh nhanh chóng trùm kín chăn, ôm chặt lấy Lâm An Lan.
Ừm, quả nhiên ôm vợ là ấm áp thoải mái nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.