Chương 25:
Lâm Áng Tư
03/04/2024
“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu: “Kiểm tra xem họ còn để sót thứ gì không.”
Trình Úc nghĩ họ đã thu dọn sạch sẽ không còn sót lại thứ gì, nhưng trước giờ anh vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của Lâm An Lan nên cũng không từ chối. Anh lấy điện thoại di động ra soi đường cùng cậu đi đến phòng học.
Lâm An Lan lấy chìa khoá mở cửa, bật đèn trong lớp học, nhìn lên bục giảng một chút rồi làm bộ nói: “Không có gì hết.”
“Vậy thì đi thôi.”
Lâm An Lan quay đầu nhìn anh mỉm cười không lên tiếng, đi đến vị trí lúc trước anh từng ngồi.
Trình Úc không thể làm gì khác hơn là đi theo.
“Lúc trước anh ngồi ở đây đúng không?” Lâm An Lan ngồi xuống, cảm thấy cái bàn có hơi thấp so với anh.
Trình Úc ngồi xuống cạnh cậu: “Đúng vậy, cũng may hàng cuối cùng còn trống.”
“Vậy lúc chúng ta còn đi học anh ngồi ở đâu?”
Trình Úc nghe vậy thì có hơi sửng sốt, anh không nghĩ tới cậu lại hỏi anh về thời trung học của họ.
“Chúng ta không có chỗ ngồi cố định.” Trình Úc nói: “Trường của chúng ta chỉ có giảng đường, mỗi bậc sẽ có một dãy ghế nên không xảy ra trường hợp người thấp bé ngồi phía sau sẽ bị người ngồi trước ngăn cản tầm nhìn, mỗi tuần chúng ta đều đổi chỗ lên một hàng ghế phía sau vậy nên tất cả vị trí trong lớp chúng ta đều đã ngồi qua.”
Lâm An Lan kinh ngạc: “Xem ra trường học của chúng ta thiết kế khá tốt đó chứ.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Vì là giảng đường nên toàn bộ ngôi trường được thiết kế rất đẹp và đặc sắc.”
Lâm An Lan chống cằm nhìn anh: “Em muốn về xem trường mình một chút.”
“Lần sau đi.” Trình Úc nói: “Lần sau anh sẽ dẫn em về xem.”
Lâm An Lan gật đầu, ghé sát vào Trình Úc nói: “Anh giúp em như vậy, anh muốn em làm gì để cảm ơn anh đây?”
Trình Úc cười nhéo nhéo mũi cậu: “Anh đối tốt với em là chuyện đương nhiên mà, không cần phải cảm ơn.”
“Thật sự?” Lâm An Lan cố ý nói: “Vậy em lấy thân báo đáp cũng không cần?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc trả lời không chút do dự: “Cái này thì cần, đặc biệt cần.”
Lâm An Lan nở nụ cười, nhích lại gần nắm lấy tay anh, sau đó hôn một cái lên môi anh.
Cậu hôn rất nhẹ, chỉ lướt qua, nhưng lại không vội vã rời khỏi, vừa hôn vừa liếm lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Trình Úc làm sao có thể chịu đựng được sự quyến rũ này, anh ôm cậu, ngậm lấy đôi môi cậu, cùng cậu hôn môi trong lớp học.
Khung cảnh rất yên tĩnh, ngọn đèn treo trên nóc nhà tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, Trình Úc nhẹ nhàng để Lâm An Lan dựa vào bức tường cạnh bàn rồi cẩn thận hôn cậu.
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc thì cả khuôn mặt Lâm An Lan đã ửng hồng, ánh mắt mê man, cậu dựa vào tường yêu thương nhìn Trình Úc.
Vừa thuần khiết vừa mê người.
Cậu dụ Trình Úc đến gần rồi vừa cắn vừa hôn lên môi anh.
"Em cố ý đúng không?" Trình Úc vừa hôn vừa nói : "Từ lúc ăn cơm xong em nói em muốn chuẩn bị bài đến tận lúc nãy mới xong, đều là em cố ý đúng không?"
Lâm An Lan cười hôn đáp lại anh, hỏi: "Vậy động cơ của em là gì?"
Trong lòng Trình Úc có chút ngứa ngáy, ngứa ngáy đến ngọt ngào.
Anh rời khỏi đôi môi của Lâm An Lan, nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước và nụ cười gian xảo của cậu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Anh chậm rãi xoa xoa gò má của cậu, nhẹ giọng nói: "Là vì anh đúng không?"
"Bởi vì anh từng nói lúc còn đi học anh ước được nắm tay người mình thích trong lớp hoặc hôn môi trong trường học như những cặp đôi khác nhưng lại không thể."
Giọng nói của Trình Úc rất nhẹ nhàng, trong lòng mềm mại, anh chăm chú nhìn Lâm An Lan.
Lâm An Lan mỉm cười nắm lấy tay còn lại của anh để lên trán mình, nói: "Bây giờ thì anh đã làm được rồi đó."
"Bây giờ anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.”
Một khắc này trong lòng Trình Úc dâng lên một loại cảm xúc vừa vui sướng vừa chua xót đến khó tả.
Anh không nhịn được lại hôn lên môi Lâm An Lan, kích động đến mức không kiềm chế được dùng sức hôn lên môi cậu.
Trình Úc ôm chặt người trong lồng ngực, ôm thật chặt, anh ôm cậu ngồi lên chân mình, hôn lên môi và hai má của cậu.
Trời bên ngoài tối đen, ánh trăng khuyết trên cao tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ sáng bên trong lớp học.
Cửa lớp học đóng chặt, Lâm An Lan yên tâm cùng người yêu hôn môi dưới vùng trời nhỏ bé này.
Trình Úc ôm cậu, khoảnh khắc này anh trong lòng anh vừa kích động vừa trầm luân.
Từ lâu anh đã biết nếu Lâm An Lan đồng ý yêu anh thì nhất định anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Mà lúc này anh nhận ra thực tế còn tốt đẹp hơn so với anh tưởng tượng.
Anh không thể trốn tránh việc hết lần này đến lần khác anh trầm luân vào trong mối tình mang tên Lâm An Lan.
Hai người đều mang tâm trạng tốt đẹp rời khỏi lớp học.
Lâm An Lan tắt đèn, lúc cậu định đóng cửa lại thì Trình Úc lại đè cậu lên tường trong lớp hôn môi trong bóng tối đen kịt.
Lâm An Lan cũng không từ chối phối hợp hôn đáp lại, thỏa mãn mong ước chưa đạt được thời thiếu niên của anh.
Trình Úc ôm cậu, trong lòng mềm nhũn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh đóng cửa, nắm tay Lâm An Lan chậm rãi đi về phía cổng trường.
Nơi này không có đèn đường, chỉ có các vì sao và ánh trăng trên bầu trời, và ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại di động.
Lâm An Lan và Trình Úc sóng vai đi trên đường, con đường không bằng phẳng lắm nhưng anh lại thấy rất thoải mái.
Cậu ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, những ngôi sao dày đặc như ẩn như hiện, giống như những việc đã từng thật sự tồn tại giữa hai người, nhưng cậu lại không thể nào chạm đến.
Nhưng Lâm An Lan cũng không lo lắng, quá khứ không có cách nào có thể thay đổi được, nhưng tương lai chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm tới nên cậu chỉ cần quý trọng hiện tại và tương lai là được.
“Anh muốn cõng em không?” Đột nhiên Lâm An Lan hỏi Trình Úc.
Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Bây giờ đâu có ai, đi hết con dốc này thì anh thả em xuống.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cầu còn không được, anh đi đến trước mặt Lâm An Lan, cúi người xuống, Lâm An Lan thuận thế nằm nhoài trên lưng anh.
Trình Úc cõng cậu, bước từng bước xuống con dốc.
Lâm An Lan nằm trên lưng dựa vào vai anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Trình Úc giống như gì nhỉ? Cậu nghĩ.
Như cát lún.
Nhẹ nhàng tinh tế, chưa bao giờ tạo áp lực cho người khác, thậm chí còn mềm mại đến mức bạn dẫm lên cũng không cảm giác được anh đang tồn tại.
Nhưng một khi bạn thật sự đạp lên sẽ lún sâu vào tình cảm của anh, mỗi bước đi sẽ ngày càng lún sâu vào đó.
Cuối cùng sẽ bị hãm vào thật sâu và không thể thoát ra.
Dù muốn cũng không thể trốn thoát.
Lúc đầu mặc dù biết Trình Úc là người yêu của mình, nhưng cậu cũng chỉ dừng lại ở khái niệm người yêu mà không hề có một chút cảm giác yêu.
Vậy nên cậu mới đáp ứng yêu cầu sống chung của Trình Úc, vì cậu muốn nhớ lại tình cảm của mình, cậu không muốn chỉ vì một lần mất trí nhớ mà cậu đánh mất tình yêu của mình.
Việc này không công bằng với Trình Úc, mà cũng không công bằng với chính cậu.
Nhưng lúc đó cậu không nghĩ bọn họ lại phát triển nhanh đến như vậy.
Lâm An Lan cũng không cảm thấy mình là một người đa cảm, trước khi cậu mất trí nhớ cũng không có nhiều bạn bè, sau khi mất trí nhớ cũng không muốn tìm hiểu ai.
Cậu chỉ có trách nhiệm đi theo Trình Úc.
Lúc ấy trong lòng cậu không có tình yêu, chỉ đơn giản là có trách nhiệm.
Tình cảm của Trình Úc quá sâu đậm và nồng nhiệt, nhưng anh lại quá dè dặt.
Anh luôn sợ cậu khó chịu, sợ cậu không muốn, sợ cậu không vui nên anh cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, chỉ dành cho cậu tình yêu dịu dàng nhất.
Lâm An Lan cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh và rất hưởng thụ cảm giác được anh yêu như thế này nên cậu đã học cách yêu Trình Úc.
Cậu nhìn một bên gò má của Trình Úc, nhẹ nhàng đặt lên mặt anh một nụ hôn.
Trình Úc quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt sáng rực như sao.
Lâm An Lan hôn lên môi anh, cùng anh triền miên hôn môi.
Tuy rằng tình cảm của cậu không phong phú, cậu không quá quan tâm đến người khác hay những việc xung quanh mình, đôi khi cậu quá mức lý trí, nhưng cậu nguyện ý dồn hết tình cảm của mình vào Trình Úc.
Đồng thời cũng nguyện ý buông bỏ một mặt lý trí của mình trước mặt anh.
Cậu hy vọng Tiểu Hoa của mình có thể khỏe mạnh trưởng thành dưới sự che chở của cậu, không còn cảm thấy mình không được ai yêu, cũng không nghĩ mình không xứng đáng được yêu.
Lâm An Lan vươn tay về phía bầu trời đầy sao, nắm lại rồi buông ra, vung những ngôi sao trong tay về phía Trình Úc.
Đóa Tulip nhỏ của cậu sẽ trở nên sặc sỡ nhất trong tình yêu của chính cậu.
Trình Úc cõng Lâm An Lan xuống sườn núi rồi mới thả cậu xuống.
Lâm An Lan đứng xuống rồi về nhà cùng anh.
Ghi hình đến ngày thứ tư rốt cuộc Trình Úc mới có cơ hội thực hiện kế hoạch mà anh dự định ngay từ ngày đầu tiên đến đây.
Anh đến cửa hàng tạp hoá nhỏ trong thôn mua nến và rượu.
Lúc này vị trí chủ cửa hàng tạp hoá vẫn do Viên Nhạc đảm nhận. Thấy anh đến, Viên Nhạc ngạc nhiên hỏi: “Anh Trình, sao anh lại đến đây?”
“Ngày mai chúng ta về rồi nên anh mua ít đồ cho chủ nhà.”
Viên Nhạc nghe vậy thì cảm thấy Trình Úc đúng là chu đáo: “Đúng ha, em không nghĩ tới luôn ấy, vậy lát nữa trước khi về nhà em cũng phải mua chút quà cho chủ nhà mới được.”
Cô nói xong thì tò mò hỏi: “Anh Trình, anh muốn mua gì vậy? Cho em tham khảo với.”
“Anh muốn mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.” Trình Úc bình tĩnh nói: “Một vài món đồ thực dụng thôi.”
Viên Nhạc vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Trình Úc ngẩng đầu nhìn kệ hàng phía sau cô: “Em lấy cho anh ổ cắm điện, xà phòng, đèn pin cầm tay, nến trên kệ phía sau dùm anh, còn có dây thép, ấm nước, cốc uống nước em cũng lấy cho anh luôn đi.”
Viên Nhạc vội vã lấy túi giúp anh bỏ đồ vào.
Trình Úc chú ý, sau khi cầm túi thì nói cô lấy cho anh cây nến màu đỏ: “Anh thấy nến đỏ to hơn, dùng được lâu hơn.”
Viên Nhạc không hề nghi ngờ, nhanh chóng lấy một cây nến khác cho anh, trong lòng ghi nhớ lát nữa mình cũng sẽ mua nến màu đỏ.
Trình Úc mua xong lại bảo cô lấy cho mình một bình rượu đế.
Viên Nhạc cười cười đưa cho anh, hỏi: “Cái này anh cũng mua cho chủ nhà sao?”
“Cái này giữ lại để mai làm cơm.”
Viên Nhạc “Oa” một tiếng, giơ ngón tay cái với anh: “Anh Trình, anh hiểu biết thật nhiều thứ, quá lợi hại.”
“Nhưng nấu cho học sinh ăn cũng không cần cho quá nhiều rượu vào nên anh cũng có thể uống một chút.” Trình Úc nói nhỏ.
Viên Nhạc bị anh chọc đến bật cười, cô cảm thấy con người Trình Úc dễ gần hơn cô tưởng rất nhiều.
Trình Úc trả tiền, lấy đồ rồi quay về ngôi nhà của anh và Lâm An Lan.
Lúc này Lâm An Lan đang ở trên lớp nên không có ở nhà.
Trình Úc cất đồ đạc đi rồi mới thong thả đi đến trường học chuẩn bị nghe Lâm An Lan giảng bài.
Hôm nay là ngày áp chót họ ở lại thôn, họ sắp rời khỏi đây và trở về với cuộc sống thành phố của mình.
Nếu không phải nhờ năng lượng tích cực từ chương trình, vì muốn cho bọn nhỏ một tuần lễ trọn vẹn thì nhóm người Lâm An Lan đã quay trở về sau buổi ghi hình thứ ba.
Lý do họ ở lại thêm hai ngày là vì muốn cho đám học sinh học xong một tuần đến nơi đến chốn.
Đây là thiện ý của chương trình đối với đám trẻ con mặc dù có thể chúng sẽ không hiểu được điều đó.
Trình Úc nghĩ họ đã thu dọn sạch sẽ không còn sót lại thứ gì, nhưng trước giờ anh vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của Lâm An Lan nên cũng không từ chối. Anh lấy điện thoại di động ra soi đường cùng cậu đi đến phòng học.
Lâm An Lan lấy chìa khoá mở cửa, bật đèn trong lớp học, nhìn lên bục giảng một chút rồi làm bộ nói: “Không có gì hết.”
“Vậy thì đi thôi.”
Lâm An Lan quay đầu nhìn anh mỉm cười không lên tiếng, đi đến vị trí lúc trước anh từng ngồi.
Trình Úc không thể làm gì khác hơn là đi theo.
“Lúc trước anh ngồi ở đây đúng không?” Lâm An Lan ngồi xuống, cảm thấy cái bàn có hơi thấp so với anh.
Trình Úc ngồi xuống cạnh cậu: “Đúng vậy, cũng may hàng cuối cùng còn trống.”
“Vậy lúc chúng ta còn đi học anh ngồi ở đâu?”
Trình Úc nghe vậy thì có hơi sửng sốt, anh không nghĩ tới cậu lại hỏi anh về thời trung học của họ.
“Chúng ta không có chỗ ngồi cố định.” Trình Úc nói: “Trường của chúng ta chỉ có giảng đường, mỗi bậc sẽ có một dãy ghế nên không xảy ra trường hợp người thấp bé ngồi phía sau sẽ bị người ngồi trước ngăn cản tầm nhìn, mỗi tuần chúng ta đều đổi chỗ lên một hàng ghế phía sau vậy nên tất cả vị trí trong lớp chúng ta đều đã ngồi qua.”
Lâm An Lan kinh ngạc: “Xem ra trường học của chúng ta thiết kế khá tốt đó chứ.”
“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói: “Vì là giảng đường nên toàn bộ ngôi trường được thiết kế rất đẹp và đặc sắc.”
Lâm An Lan chống cằm nhìn anh: “Em muốn về xem trường mình một chút.”
“Lần sau đi.” Trình Úc nói: “Lần sau anh sẽ dẫn em về xem.”
Lâm An Lan gật đầu, ghé sát vào Trình Úc nói: “Anh giúp em như vậy, anh muốn em làm gì để cảm ơn anh đây?”
Trình Úc cười nhéo nhéo mũi cậu: “Anh đối tốt với em là chuyện đương nhiên mà, không cần phải cảm ơn.”
“Thật sự?” Lâm An Lan cố ý nói: “Vậy em lấy thân báo đáp cũng không cần?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc trả lời không chút do dự: “Cái này thì cần, đặc biệt cần.”
Lâm An Lan nở nụ cười, nhích lại gần nắm lấy tay anh, sau đó hôn một cái lên môi anh.
Cậu hôn rất nhẹ, chỉ lướt qua, nhưng lại không vội vã rời khỏi, vừa hôn vừa liếm lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Trình Úc làm sao có thể chịu đựng được sự quyến rũ này, anh ôm cậu, ngậm lấy đôi môi cậu, cùng cậu hôn môi trong lớp học.
Khung cảnh rất yên tĩnh, ngọn đèn treo trên nóc nhà tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, Trình Úc nhẹ nhàng để Lâm An Lan dựa vào bức tường cạnh bàn rồi cẩn thận hôn cậu.
Đợi đến khi nụ hôn kết thúc thì cả khuôn mặt Lâm An Lan đã ửng hồng, ánh mắt mê man, cậu dựa vào tường yêu thương nhìn Trình Úc.
Vừa thuần khiết vừa mê người.
Cậu dụ Trình Úc đến gần rồi vừa cắn vừa hôn lên môi anh.
"Em cố ý đúng không?" Trình Úc vừa hôn vừa nói : "Từ lúc ăn cơm xong em nói em muốn chuẩn bị bài đến tận lúc nãy mới xong, đều là em cố ý đúng không?"
Lâm An Lan cười hôn đáp lại anh, hỏi: "Vậy động cơ của em là gì?"
Trong lòng Trình Úc có chút ngứa ngáy, ngứa ngáy đến ngọt ngào.
Anh rời khỏi đôi môi của Lâm An Lan, nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước và nụ cười gian xảo của cậu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Anh chậm rãi xoa xoa gò má của cậu, nhẹ giọng nói: "Là vì anh đúng không?"
"Bởi vì anh từng nói lúc còn đi học anh ước được nắm tay người mình thích trong lớp hoặc hôn môi trong trường học như những cặp đôi khác nhưng lại không thể."
Giọng nói của Trình Úc rất nhẹ nhàng, trong lòng mềm mại, anh chăm chú nhìn Lâm An Lan.
Lâm An Lan mỉm cười nắm lấy tay còn lại của anh để lên trán mình, nói: "Bây giờ thì anh đã làm được rồi đó."
"Bây giờ anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn.”
Một khắc này trong lòng Trình Úc dâng lên một loại cảm xúc vừa vui sướng vừa chua xót đến khó tả.
Anh không nhịn được lại hôn lên môi Lâm An Lan, kích động đến mức không kiềm chế được dùng sức hôn lên môi cậu.
Trình Úc ôm chặt người trong lồng ngực, ôm thật chặt, anh ôm cậu ngồi lên chân mình, hôn lên môi và hai má của cậu.
Trời bên ngoài tối đen, ánh trăng khuyết trên cao tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ sáng bên trong lớp học.
Cửa lớp học đóng chặt, Lâm An Lan yên tâm cùng người yêu hôn môi dưới vùng trời nhỏ bé này.
Trình Úc ôm cậu, khoảnh khắc này anh trong lòng anh vừa kích động vừa trầm luân.
Từ lâu anh đã biết nếu Lâm An Lan đồng ý yêu anh thì nhất định anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Mà lúc này anh nhận ra thực tế còn tốt đẹp hơn so với anh tưởng tượng.
Anh không thể trốn tránh việc hết lần này đến lần khác anh trầm luân vào trong mối tình mang tên Lâm An Lan.
Hai người đều mang tâm trạng tốt đẹp rời khỏi lớp học.
Lâm An Lan tắt đèn, lúc cậu định đóng cửa lại thì Trình Úc lại đè cậu lên tường trong lớp hôn môi trong bóng tối đen kịt.
Lâm An Lan cũng không từ chối phối hợp hôn đáp lại, thỏa mãn mong ước chưa đạt được thời thiếu niên của anh.
Trình Úc ôm cậu, trong lòng mềm nhũn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh đóng cửa, nắm tay Lâm An Lan chậm rãi đi về phía cổng trường.
Nơi này không có đèn đường, chỉ có các vì sao và ánh trăng trên bầu trời, và ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại di động.
Lâm An Lan và Trình Úc sóng vai đi trên đường, con đường không bằng phẳng lắm nhưng anh lại thấy rất thoải mái.
Cậu ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời, những ngôi sao dày đặc như ẩn như hiện, giống như những việc đã từng thật sự tồn tại giữa hai người, nhưng cậu lại không thể nào chạm đến.
Nhưng Lâm An Lan cũng không lo lắng, quá khứ không có cách nào có thể thay đổi được, nhưng tương lai chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm tới nên cậu chỉ cần quý trọng hiện tại và tương lai là được.
“Anh muốn cõng em không?” Đột nhiên Lâm An Lan hỏi Trình Úc.
Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu: “Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
“Bây giờ đâu có ai, đi hết con dốc này thì anh thả em xuống.” Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cầu còn không được, anh đi đến trước mặt Lâm An Lan, cúi người xuống, Lâm An Lan thuận thế nằm nhoài trên lưng anh.
Trình Úc cõng cậu, bước từng bước xuống con dốc.
Lâm An Lan nằm trên lưng dựa vào vai anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Trình Úc giống như gì nhỉ? Cậu nghĩ.
Như cát lún.
Nhẹ nhàng tinh tế, chưa bao giờ tạo áp lực cho người khác, thậm chí còn mềm mại đến mức bạn dẫm lên cũng không cảm giác được anh đang tồn tại.
Nhưng một khi bạn thật sự đạp lên sẽ lún sâu vào tình cảm của anh, mỗi bước đi sẽ ngày càng lún sâu vào đó.
Cuối cùng sẽ bị hãm vào thật sâu và không thể thoát ra.
Dù muốn cũng không thể trốn thoát.
Lúc đầu mặc dù biết Trình Úc là người yêu của mình, nhưng cậu cũng chỉ dừng lại ở khái niệm người yêu mà không hề có một chút cảm giác yêu.
Vậy nên cậu mới đáp ứng yêu cầu sống chung của Trình Úc, vì cậu muốn nhớ lại tình cảm của mình, cậu không muốn chỉ vì một lần mất trí nhớ mà cậu đánh mất tình yêu của mình.
Việc này không công bằng với Trình Úc, mà cũng không công bằng với chính cậu.
Nhưng lúc đó cậu không nghĩ bọn họ lại phát triển nhanh đến như vậy.
Lâm An Lan cũng không cảm thấy mình là một người đa cảm, trước khi cậu mất trí nhớ cũng không có nhiều bạn bè, sau khi mất trí nhớ cũng không muốn tìm hiểu ai.
Cậu chỉ có trách nhiệm đi theo Trình Úc.
Lúc ấy trong lòng cậu không có tình yêu, chỉ đơn giản là có trách nhiệm.
Tình cảm của Trình Úc quá sâu đậm và nồng nhiệt, nhưng anh lại quá dè dặt.
Anh luôn sợ cậu khó chịu, sợ cậu không muốn, sợ cậu không vui nên anh cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, chỉ dành cho cậu tình yêu dịu dàng nhất.
Lâm An Lan cảm nhận được tình yêu sâu sắc của anh và rất hưởng thụ cảm giác được anh yêu như thế này nên cậu đã học cách yêu Trình Úc.
Cậu nhìn một bên gò má của Trình Úc, nhẹ nhàng đặt lên mặt anh một nụ hôn.
Trình Úc quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt sáng rực như sao.
Lâm An Lan hôn lên môi anh, cùng anh triền miên hôn môi.
Tuy rằng tình cảm của cậu không phong phú, cậu không quá quan tâm đến người khác hay những việc xung quanh mình, đôi khi cậu quá mức lý trí, nhưng cậu nguyện ý dồn hết tình cảm của mình vào Trình Úc.
Đồng thời cũng nguyện ý buông bỏ một mặt lý trí của mình trước mặt anh.
Cậu hy vọng Tiểu Hoa của mình có thể khỏe mạnh trưởng thành dưới sự che chở của cậu, không còn cảm thấy mình không được ai yêu, cũng không nghĩ mình không xứng đáng được yêu.
Lâm An Lan vươn tay về phía bầu trời đầy sao, nắm lại rồi buông ra, vung những ngôi sao trong tay về phía Trình Úc.
Đóa Tulip nhỏ của cậu sẽ trở nên sặc sỡ nhất trong tình yêu của chính cậu.
Trình Úc cõng Lâm An Lan xuống sườn núi rồi mới thả cậu xuống.
Lâm An Lan đứng xuống rồi về nhà cùng anh.
Ghi hình đến ngày thứ tư rốt cuộc Trình Úc mới có cơ hội thực hiện kế hoạch mà anh dự định ngay từ ngày đầu tiên đến đây.
Anh đến cửa hàng tạp hoá nhỏ trong thôn mua nến và rượu.
Lúc này vị trí chủ cửa hàng tạp hoá vẫn do Viên Nhạc đảm nhận. Thấy anh đến, Viên Nhạc ngạc nhiên hỏi: “Anh Trình, sao anh lại đến đây?”
“Ngày mai chúng ta về rồi nên anh mua ít đồ cho chủ nhà.”
Viên Nhạc nghe vậy thì cảm thấy Trình Úc đúng là chu đáo: “Đúng ha, em không nghĩ tới luôn ấy, vậy lát nữa trước khi về nhà em cũng phải mua chút quà cho chủ nhà mới được.”
Cô nói xong thì tò mò hỏi: “Anh Trình, anh muốn mua gì vậy? Cho em tham khảo với.”
“Anh muốn mua đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.” Trình Úc bình tĩnh nói: “Một vài món đồ thực dụng thôi.”
Viên Nhạc vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Trình Úc ngẩng đầu nhìn kệ hàng phía sau cô: “Em lấy cho anh ổ cắm điện, xà phòng, đèn pin cầm tay, nến trên kệ phía sau dùm anh, còn có dây thép, ấm nước, cốc uống nước em cũng lấy cho anh luôn đi.”
Viên Nhạc vội vã lấy túi giúp anh bỏ đồ vào.
Trình Úc chú ý, sau khi cầm túi thì nói cô lấy cho anh cây nến màu đỏ: “Anh thấy nến đỏ to hơn, dùng được lâu hơn.”
Viên Nhạc không hề nghi ngờ, nhanh chóng lấy một cây nến khác cho anh, trong lòng ghi nhớ lát nữa mình cũng sẽ mua nến màu đỏ.
Trình Úc mua xong lại bảo cô lấy cho mình một bình rượu đế.
Viên Nhạc cười cười đưa cho anh, hỏi: “Cái này anh cũng mua cho chủ nhà sao?”
“Cái này giữ lại để mai làm cơm.”
Viên Nhạc “Oa” một tiếng, giơ ngón tay cái với anh: “Anh Trình, anh hiểu biết thật nhiều thứ, quá lợi hại.”
“Nhưng nấu cho học sinh ăn cũng không cần cho quá nhiều rượu vào nên anh cũng có thể uống một chút.” Trình Úc nói nhỏ.
Viên Nhạc bị anh chọc đến bật cười, cô cảm thấy con người Trình Úc dễ gần hơn cô tưởng rất nhiều.
Trình Úc trả tiền, lấy đồ rồi quay về ngôi nhà của anh và Lâm An Lan.
Lúc này Lâm An Lan đang ở trên lớp nên không có ở nhà.
Trình Úc cất đồ đạc đi rồi mới thong thả đi đến trường học chuẩn bị nghe Lâm An Lan giảng bài.
Hôm nay là ngày áp chót họ ở lại thôn, họ sắp rời khỏi đây và trở về với cuộc sống thành phố của mình.
Nếu không phải nhờ năng lượng tích cực từ chương trình, vì muốn cho bọn nhỏ một tuần lễ trọn vẹn thì nhóm người Lâm An Lan đã quay trở về sau buổi ghi hình thứ ba.
Lý do họ ở lại thêm hai ngày là vì muốn cho đám học sinh học xong một tuần đến nơi đến chốn.
Đây là thiện ý của chương trình đối với đám trẻ con mặc dù có thể chúng sẽ không hiểu được điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.