Chương 27:
Lâm Áng Tư
14/04/2024
Một tháng cuối cùng trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học diễn ra, không khí trong lớp học vô cùng căng thẳng, có thể lúc này mọi người đã ý thức được sau khi kỳ thi này kết thúc, mọi người sẽ tự đi trên con đường của mình.
Vì vậy có rất nhiều người chơi thân với nhau tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ, tiết thể dục và giờ tan học cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
Trong lớp Lâm An Lan rất được bạn bè yêu quý, cậu lớn lên rất đẹp trai, thành tích học tập tốt, nữ sinh trong lớp đều rất thích kể về cậu với bạn bè ở trường khác, thể hiện thời cấp ba của mình không nhàm chán như tưởng tượng.
Đương nhiên cậu cũng là người được các nữ sinh chụp lén nhiều nhất.
Bình thường Lâm An Lan sẽ không đồng ý chụp ảnh chung với họ, nhưng cũng gần đến ngày tốt nghiệp, nếu cậu không chụp thì có chút vô tình nên Lâm An Lan đành miễn cưỡng đồng ý
Hôm đó Trình Úc cũng đang chụp hình tốt nghiệp với bạn của mình, tình cờ nhìn thấy Lâm An Lan đang chụp ảnh cùng vài nữ sinh ở sân thể dục cách đó không xa, anh lập tức nảy ra một ý rồi bước tới.
Ngoại hình và xuất thân của Trình Úc trong lớp thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Lâm An Lan.
Nữ sinh đang trong giai đoạn trưởng thành thường có thể cưỡng lại được những học bá có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng rất ít người trong số họ có thể cưỡng lại những người con trai xuất thân từ gia đình giàu có.
Đám nữ sinh nhiệt tình chào Trình Úc: “Cậu cũng chụp hình tốt nghiệp à?”
“Ừm.” Trình Úc đáp.
“Vậy chúng ta chụp chung nha?” Một nữ sinh nói: “Sau này không còn gặp lại cậu nữa, có một bức ảnh chụp cùng nhau như thế này cũng để nhớ lại chúng ta từng là bạn học.”
Trình Úc chỉ chờ câu nói này của cô: “Được.”
Nói xong anh bâng quơ nhìn Lâm An Lan: “Mọi người chụp cùng với Lâm An Lan trước đi, lát nữa tớ sẽ chụp cùng với cậu ấy.”
“Được.”
Các nữ sinh vui vẻ cùng Lâm An Lan chụp hình.
Chụp xong Lâm An Lan muốn rời đi nhưng bị Trình Úc ngăn lại: “Đúng lúc chúng ta cũng chụp chung một tấm đi.”
Lâm An Lan vừa chụp hình chung với những người khác nên cũng sẽ không từ chối anh.
Cậu đứng kế bên Trình Úc, nhìn vào ống kính khẽ mỉm cười.
Từ Sênh cầm máy chụp hình chỉ đạo hai người: “Hai cậu đứng sát vào một chút, đúng rồi, cười lên nào.”
Trong chớp mắt Từ Sênh định bấm nút đột nhiên có người la lên: “Lâm An Lan cậu mau đến đây, Tưởng Húc đang đánh nhau với người khác.”
Lâm An Lan nghe tiếng kêu thì quay lại, đôi mắt nhìn về phía đối phương, để lại một cái gò má lệch hẳn một bên với ống kính.
Từ Sênh nhìn bức ảnh trong máy, lúng túng nói: “Hay chụp lại tấm khác đi.”
Lâm An Lan lại đang lo lắng cho Tưởng Húc nên vội vàng từ chối: “Tôi có việc phải đi trước, thật xin lỗi.”
Trình Úc vô thức đưa tay ra muốn giữ cậu lại, nhưng anh còn chưa đụng vào cánh tay cậu thì Lâm An Lan đã rời đi.
Cậu đi rất nhanh, có vẻ như rất lo lắng cho tình hình của Tưởng Húc.
Trình Úc cũng thu tay lại nhìn cậu rời đi.
Nữ sinh bên cạnh không nhận ra anh đang hụt hẫng, cô háo hức lại gần muốn chụp hình cùng anh.
Trình Úc cũng miễn cưỡng chụp vài bức rồi vội vã rời đi.
Anh nhờ Từ Sênh hỏi người vừa đến tìm Lâm An Lan hỏi Tưởng Húc đánh nhau ở đâu, nhưng anh vẫn chậm một bước, lúc anh đến thì Tưởng Húc và Lâm An Lan cũng đã rời đi.
Trình Úc không còn cách nào khác đành quay về, trước khi vào lớp anh ghé vào căn tin trường mua một chai nước.
Lúc anh bước vào căn tin, còn chưa bước đến quầy hàng thì đã thấy Lâm An Lan ngồi trong căn tin đưa lưng về phía mình.
Trình Úc đến gần, có thể nghe thấy Lâm An Lan đang mắng Tưởng Húc: “Cậu nói xem đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, cậu ta cố ý kích động cậu mà cậu cũng bị lừa, sao cậu có thể nóng nảy như vậy hả?”
“Tớ tức giận mà.”
“Tức giận thì đánh nhau? Một tháng nữa là tới kì thi tốt nghiệp trung học rồi, bị thương thành như vậy, cậu muốn mang thương tích đến phòng thi hả? Hay là cậu tính thi bằng niềm tin?”
Tưởng Húc: …
Tưởng Húc cúi đầu nhận sai: “Tớ sai rồi, lần sau tớ sẽ không dễ bị kích động đến đánh nhau như vậy nữa.”
“Cậu biết vậy là tốt.” Lâm An Lan xé miếng băng cá nhân dán vào miệng vết thương trên tay cậu ta: “Trước đây cậu không bốc đồng như vậy, sao bây giờ cậu lại nóng tính đến vậy chứ.”
Tưởng Húc không nói gì, Lâm An Lan liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi được rồi, sau này cậu đừng như vậy nữa là được.”
Tưởng Húc gật đầu cười, lấy lòng nhìn Lâm An An.
Lâm An Lan cũng mỉm cười.
Trình Úc nhìn một màn này, yên lặng lùi về sau vài bước, cuối cùng xoay người đi đến quầy hàng trong căn tin.
Lâm An Lan căn bản không cần anh lo lắng, cũng sẽ không quan tâm có người đang lo lắng cho cậu hay không.
Cậu chỉ quan tâm đến Tưởng Húc, cũng chỉ nói chuyện như vậy với Tưởng Húc, nên sự quan tâm và tình cảm của anh đều không có ý nghĩa gì nữa.
Họ là bạn thân nhất của nhau, anh không thể chen vào, thậm chí anh không thể khiến Lâm An Lan để ý đến mình.
Anh thậm chí còn không có tư cách trở thành bạn bè với Lâm An Lan chứ nói gì đến người yêu.
Trình Úc mua nước xong thì trở về phòng học.
Sau đó Từ Sênh vẫn đưa tấm hình đó cho anh.
Trong hình Trình Úc nhìn thẳng vào ống kính, còn Lâm An Lan quay đầu nhìn sang một bên, anh cười rạng rỡ, còn Lâm An Lan lại nhíu mày lo lắng.
Họ giống như hai người cùng đặt nhầm vào một bức ảnh, hoàn toàn không phù hợp với khí tức phát ra quanh thân của đối phương, tóm lại là không nên cùng đứng chung trong một bức ảnh.
Có lẽ đây thật sự là tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung.
Nhưng rốt cuộc thì Trình Úc vẫn không đành lòng vứt bỏ nên anh cất vào túi đựng hồ sơ giữ thật kỹ.
Trình Úc mở túi hồ sơ lấy tấm hình ra đưa cho Lâm An Lan.
Lâm An Lan mong chờ cầm lấy, đến khi cậu nhìn thấy hai người trong hình thì trầm mặc.
Cậu không ngờ đây là bức ảnh anh và cậu chụp chung. Lâm An Lan nhìn mình trong bức ảnh, hỏi anh: “Lúc đó em đã nhìn thấy gì sao? Hay là nghe thấy cái gì?”
“Tưởng Húc đánh nhau với người khác, bạn của cậu ta đến tìm em khuyên can nên em rất lo lắng cho cậu ta.”
Lâm An Lan gật gật đầu, thầm nghĩ thì ra là vậy.
Cậu chột dạ nói: “Chúng ta chỉ có một bức ảnh chụp chung này thôi hả?”
“Chính thức thì chỉ có một tấm này thôi.”
“Ý anh là sao, không lẽ còn những tấm không chính thức?”
Trình Úc chậm rãi nở nụ cười, không giấu giếm nói: “Cũng không phải là anh có âm mưu gì, chỉ là có lúc tình cờ gặp em, hoặc là thấy em đứng cách không xa anh chỉ cần chụp hình tự sướng là em đã nằm trong khung hình”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan thật sự cảm thấy cuộc sống của đoá hoa tulip nhỏ của cậu quá khổ sở, ngay cả chụp một tấm ảnh cũng phải suy nghĩ trăm phương nghìn kế, nhọc lòng tìm đúng góc chụp!
Cuộc sống của Tiểu Hoa trước đây đúng là quá thảm!
Lâm An Lan nắm chặt tay Trình Úc, chân thành nói: “Sau này anh muốn chụp hình em lúc nào cũng được, không cần tốn thời gian tìm góc chụp tự sướng nữa.”
“Thật sao?”
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta chụp một tấm luôn đi.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, Lâm An Lan cũng nhìn vào màn hình điện thoại.
Lúc Trình Úc nhấn nút chụp ảnh, anh quay đầu hôn lên mặt Lâm An Lan một cái.
Lâm An Lan bất giác nghiêng đầu nhìn anh, “Tách” một tiếng, bức ảnh đã được chụp lại.
Trình Úc mở bức ảnh ra nhìn, thấy anh đang mỉm cười hôn Lâm An Lan, còn Lâm An Lan đang mang vẻ mặt vô tội nhìn mình.
Anh thoả mãn nhìn bức ảnh, cầm điện thoại di động lên chụp lại tấm hình hai người đang nhìn nhau, lúc này mới chịu thôi.
Lâm An Lan cũng phối hợp chụp cùng anh, chụp xong cậu mới nhớ ra: “Cơm của chúng ta?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, Lâm An Lan cũng bật dậy chạy theo anh ra ngoài.
Cũng may cháo vẫn đang nấu trong nồi, không bị trào cũng không bị khét, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cùng mỉm cười.
“Còn lại chờ đến khi quay phim rồi chụp tiếp.” Lâm An Lan nói với Trình Úc bằng ánh mắt dịu dàng: “Chờ đến lúc quay phim em sẽ đền bù cho anh một bức ảnh chụp tốt nghiệp khác.”
Trình Úc nghe vậy kinh ngạc nhìn cậu.
Anh ôm lấy Lâm An Lan trong bếp xoay vài vòng rồi mới thả cậu xuống, kích động cọ cọ hõm vai cậu.
“Bảo bối thật tốt.” Trình Úc khẽ nói.
Lâm An Lan dựa vào bả vai anh, mỉm cười trả lời: “Bởi vì bảo bối yêu anh, cực kỳ cực kỳ yêu anh.”
Trình Úc không nhịn được nở nụ cười ôm chặt lấy cậu: “Ừm.”
Lâm An Lan và Trình Úc nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, cuối cùng cũng đến ngày bấm máy [ Đám đông ].
Hôm đó trang Weibo của [ Đám đông ] cũng chính thức công bố dàn diễn viên của bộ phim.
Fan của Lâm An Lan và Trình Úc nhìn thấy tên thần tượng của họ đồng thời xuất hiện trên blog chính thức thì chỉ cảm thấy thật hư cấu.
Thậm chí có người tải lại trang blog nhiều lần mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
So với fan của hai người thì cư dân mạng trên diễn đàn càng không thể tin.
“Đậu moá, [ Đám đông ] chính thức thông báo Lâm An Lan và Trình Úc là hai nam chính trong phim!”
“Lâm An Lan và Trình Úc??? Ta bị mù rồi à?”
“??? Ai với ai cơ? Hai người này không phải nổi tiếng là không chạm mặt nhau sao?”
“Không thể nào, tôi chưa bao giờ thấy hai người họ tham gia cùng một chương trình nào cả, trước đây không phải còn có tin đồn nói quan hệ giữa bọn họ không tốt, không hợp nhau sao nên chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào liên quan đến người kia hay sao?”
“Tôi đã xem trên blog chính thức, thật sự là Lâm An Lan và Trình Úc, ông trời ơi!!!
“May mà mình vẫn còn sống để thấy điều này!”
“A a a a a a tôi cuối cùng cũng chờ được đến ngày Bắc cực có mùa xuân, Cây Ngọc Lan oà khóc.”
“Có ai ship cp này không? Tôi có dự cảm phim này ra mắt cặp này nhất định sẽ trở thành một cp cực hot, làm ngay đi, sẽ không thiệt thòi đâu!”
“Yếu ớt giơ tay, ngoại hình này làm tôi có điều muốn nói.”
“Ta cũng có, chủ yếu là do ngoại hình quá đẹp, phim của họ đóng có đối thủ không? Nội dung của bộ phim này là gì vậy?”
“Không tra được nội dung cụ thể của bộ phim, chỉ thấy đại khái nội dung nói về quá trình trưởng thành và cuộc đời của ba người.”
“Chẳng lẽ là ba đường thẳng song song không thể giao nhau?”
“Không thể nào.”
“Không muốn đâu, quá lãng phí sắc đẹp rồi, soái ca phải làm việc chung với soái ca thì mới đẹp được, ta muốn xem họ diễn vai đối thủ của nhau cơ.”
“Ta cũng vậy!”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi, còn cp Cây Ngọc Lan lại đầy tiếng thét chói tai.
“A a a a a ta vừa nhìn thấy gì, anh Trình của ta muốn hợp tác cùng An An, Cây Ngọc Lan của chúng ta cuối cùng cũng nở hoa rồi sao?”
“Ta đi chết đây không cần cứu ta, viên kẹo hôm nay quá to quá ngọt rồi.”
“Aaaaaaaa lúc trước tôi còn không dám tưởng tượng họ cùng tham gia chung một hoạt động, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng họ cùng đứng trong một khung hình, hạnh phúc đến quá đột ngột rồi.”
“Chị em ơi! Cây Ngọc Lan của chúng ta lần này nhất định có thể nở rộ giống như An An và Úc Úc, cp này mà không hot ta dâng đầu cho ngươi luôn!”
“Không sai! Cây Ngọc Lan của chúng ta rốt cuộc cũng nở hoa rồi, không phải “tiểu hoa”, mà là “đại hoa”!”
“A a a a mọi người đã xem Super Talk chưa? Mau đi xem đi, quá trời người mới luôn nè, trời ạ rốt cuộc thì cũng nhìn thấy fan mới rồi, lâu lắm rồi ta mới thấy có fan mới đó.”
`“Nhanh lên mấy chị em ơi, cp An Úc bùng nổ rồi, có thể chuyển từ cp lạnh thành cp hot không đều dựa vào lần hành động này đó!”
“Cảm ơn [ Đám đông ], cảm ơn đạo diễn Trương, lúc phim công chiếu tôi sẽ bao luôn hai rạp, đạo diễn Trương cứ yên tâm quay phim đi nhé, Cây Ngọc Lan luôn bên ngài!”
“Cây Ngọc Lan biết ơn đạo diễn Trương bằng cả trái tim, người có con mắt tinh anh nhất trong việc nhận biết cp của Cây Ngọc Lan ~~”
----
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn Trương: Cảm ơn cảm ơn, lúc đó nhớ đặt vé bao hết rạp nha.
Còn có một vé thôi~
Vì vậy có rất nhiều người chơi thân với nhau tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ, tiết thể dục và giờ tan học cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
Trong lớp Lâm An Lan rất được bạn bè yêu quý, cậu lớn lên rất đẹp trai, thành tích học tập tốt, nữ sinh trong lớp đều rất thích kể về cậu với bạn bè ở trường khác, thể hiện thời cấp ba của mình không nhàm chán như tưởng tượng.
Đương nhiên cậu cũng là người được các nữ sinh chụp lén nhiều nhất.
Bình thường Lâm An Lan sẽ không đồng ý chụp ảnh chung với họ, nhưng cũng gần đến ngày tốt nghiệp, nếu cậu không chụp thì có chút vô tình nên Lâm An Lan đành miễn cưỡng đồng ý
Hôm đó Trình Úc cũng đang chụp hình tốt nghiệp với bạn của mình, tình cờ nhìn thấy Lâm An Lan đang chụp ảnh cùng vài nữ sinh ở sân thể dục cách đó không xa, anh lập tức nảy ra một ý rồi bước tới.
Ngoại hình và xuất thân của Trình Úc trong lớp thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Lâm An Lan.
Nữ sinh đang trong giai đoạn trưởng thành thường có thể cưỡng lại được những học bá có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng rất ít người trong số họ có thể cưỡng lại những người con trai xuất thân từ gia đình giàu có.
Đám nữ sinh nhiệt tình chào Trình Úc: “Cậu cũng chụp hình tốt nghiệp à?”
“Ừm.” Trình Úc đáp.
“Vậy chúng ta chụp chung nha?” Một nữ sinh nói: “Sau này không còn gặp lại cậu nữa, có một bức ảnh chụp cùng nhau như thế này cũng để nhớ lại chúng ta từng là bạn học.”
Trình Úc chỉ chờ câu nói này của cô: “Được.”
Nói xong anh bâng quơ nhìn Lâm An Lan: “Mọi người chụp cùng với Lâm An Lan trước đi, lát nữa tớ sẽ chụp cùng với cậu ấy.”
“Được.”
Các nữ sinh vui vẻ cùng Lâm An Lan chụp hình.
Chụp xong Lâm An Lan muốn rời đi nhưng bị Trình Úc ngăn lại: “Đúng lúc chúng ta cũng chụp chung một tấm đi.”
Lâm An Lan vừa chụp hình chung với những người khác nên cũng sẽ không từ chối anh.
Cậu đứng kế bên Trình Úc, nhìn vào ống kính khẽ mỉm cười.
Từ Sênh cầm máy chụp hình chỉ đạo hai người: “Hai cậu đứng sát vào một chút, đúng rồi, cười lên nào.”
Trong chớp mắt Từ Sênh định bấm nút đột nhiên có người la lên: “Lâm An Lan cậu mau đến đây, Tưởng Húc đang đánh nhau với người khác.”
Lâm An Lan nghe tiếng kêu thì quay lại, đôi mắt nhìn về phía đối phương, để lại một cái gò má lệch hẳn một bên với ống kính.
Từ Sênh nhìn bức ảnh trong máy, lúng túng nói: “Hay chụp lại tấm khác đi.”
Lâm An Lan lại đang lo lắng cho Tưởng Húc nên vội vàng từ chối: “Tôi có việc phải đi trước, thật xin lỗi.”
Trình Úc vô thức đưa tay ra muốn giữ cậu lại, nhưng anh còn chưa đụng vào cánh tay cậu thì Lâm An Lan đã rời đi.
Cậu đi rất nhanh, có vẻ như rất lo lắng cho tình hình của Tưởng Húc.
Trình Úc cũng thu tay lại nhìn cậu rời đi.
Nữ sinh bên cạnh không nhận ra anh đang hụt hẫng, cô háo hức lại gần muốn chụp hình cùng anh.
Trình Úc cũng miễn cưỡng chụp vài bức rồi vội vã rời đi.
Anh nhờ Từ Sênh hỏi người vừa đến tìm Lâm An Lan hỏi Tưởng Húc đánh nhau ở đâu, nhưng anh vẫn chậm một bước, lúc anh đến thì Tưởng Húc và Lâm An Lan cũng đã rời đi.
Trình Úc không còn cách nào khác đành quay về, trước khi vào lớp anh ghé vào căn tin trường mua một chai nước.
Lúc anh bước vào căn tin, còn chưa bước đến quầy hàng thì đã thấy Lâm An Lan ngồi trong căn tin đưa lưng về phía mình.
Trình Úc đến gần, có thể nghe thấy Lâm An Lan đang mắng Tưởng Húc: “Cậu nói xem đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi, cậu ta cố ý kích động cậu mà cậu cũng bị lừa, sao cậu có thể nóng nảy như vậy hả?”
“Tớ tức giận mà.”
“Tức giận thì đánh nhau? Một tháng nữa là tới kì thi tốt nghiệp trung học rồi, bị thương thành như vậy, cậu muốn mang thương tích đến phòng thi hả? Hay là cậu tính thi bằng niềm tin?”
Tưởng Húc: …
Tưởng Húc cúi đầu nhận sai: “Tớ sai rồi, lần sau tớ sẽ không dễ bị kích động đến đánh nhau như vậy nữa.”
“Cậu biết vậy là tốt.” Lâm An Lan xé miếng băng cá nhân dán vào miệng vết thương trên tay cậu ta: “Trước đây cậu không bốc đồng như vậy, sao bây giờ cậu lại nóng tính đến vậy chứ.”
Tưởng Húc không nói gì, Lâm An Lan liếc mắt nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi được rồi, sau này cậu đừng như vậy nữa là được.”
Tưởng Húc gật đầu cười, lấy lòng nhìn Lâm An An.
Lâm An Lan cũng mỉm cười.
Trình Úc nhìn một màn này, yên lặng lùi về sau vài bước, cuối cùng xoay người đi đến quầy hàng trong căn tin.
Lâm An Lan căn bản không cần anh lo lắng, cũng sẽ không quan tâm có người đang lo lắng cho cậu hay không.
Cậu chỉ quan tâm đến Tưởng Húc, cũng chỉ nói chuyện như vậy với Tưởng Húc, nên sự quan tâm và tình cảm của anh đều không có ý nghĩa gì nữa.
Họ là bạn thân nhất của nhau, anh không thể chen vào, thậm chí anh không thể khiến Lâm An Lan để ý đến mình.
Anh thậm chí còn không có tư cách trở thành bạn bè với Lâm An Lan chứ nói gì đến người yêu.
Trình Úc mua nước xong thì trở về phòng học.
Sau đó Từ Sênh vẫn đưa tấm hình đó cho anh.
Trong hình Trình Úc nhìn thẳng vào ống kính, còn Lâm An Lan quay đầu nhìn sang một bên, anh cười rạng rỡ, còn Lâm An Lan lại nhíu mày lo lắng.
Họ giống như hai người cùng đặt nhầm vào một bức ảnh, hoàn toàn không phù hợp với khí tức phát ra quanh thân của đối phương, tóm lại là không nên cùng đứng chung trong một bức ảnh.
Có lẽ đây thật sự là tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung.
Nhưng rốt cuộc thì Trình Úc vẫn không đành lòng vứt bỏ nên anh cất vào túi đựng hồ sơ giữ thật kỹ.
Trình Úc mở túi hồ sơ lấy tấm hình ra đưa cho Lâm An Lan.
Lâm An Lan mong chờ cầm lấy, đến khi cậu nhìn thấy hai người trong hình thì trầm mặc.
Cậu không ngờ đây là bức ảnh anh và cậu chụp chung. Lâm An Lan nhìn mình trong bức ảnh, hỏi anh: “Lúc đó em đã nhìn thấy gì sao? Hay là nghe thấy cái gì?”
“Tưởng Húc đánh nhau với người khác, bạn của cậu ta đến tìm em khuyên can nên em rất lo lắng cho cậu ta.”
Lâm An Lan gật gật đầu, thầm nghĩ thì ra là vậy.
Cậu chột dạ nói: “Chúng ta chỉ có một bức ảnh chụp chung này thôi hả?”
“Chính thức thì chỉ có một tấm này thôi.”
“Ý anh là sao, không lẽ còn những tấm không chính thức?”
Trình Úc chậm rãi nở nụ cười, không giấu giếm nói: “Cũng không phải là anh có âm mưu gì, chỉ là có lúc tình cờ gặp em, hoặc là thấy em đứng cách không xa anh chỉ cần chụp hình tự sướng là em đã nằm trong khung hình”
Lâm An Lan: …
Lâm An Lan thật sự cảm thấy cuộc sống của đoá hoa tulip nhỏ của cậu quá khổ sở, ngay cả chụp một tấm ảnh cũng phải suy nghĩ trăm phương nghìn kế, nhọc lòng tìm đúng góc chụp!
Cuộc sống của Tiểu Hoa trước đây đúng là quá thảm!
Lâm An Lan nắm chặt tay Trình Úc, chân thành nói: “Sau này anh muốn chụp hình em lúc nào cũng được, không cần tốn thời gian tìm góc chụp tự sướng nữa.”
“Thật sao?”
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta chụp một tấm luôn đi.”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, Lâm An Lan cũng nhìn vào màn hình điện thoại.
Lúc Trình Úc nhấn nút chụp ảnh, anh quay đầu hôn lên mặt Lâm An Lan một cái.
Lâm An Lan bất giác nghiêng đầu nhìn anh, “Tách” một tiếng, bức ảnh đã được chụp lại.
Trình Úc mở bức ảnh ra nhìn, thấy anh đang mỉm cười hôn Lâm An Lan, còn Lâm An Lan đang mang vẻ mặt vô tội nhìn mình.
Anh thoả mãn nhìn bức ảnh, cầm điện thoại di động lên chụp lại tấm hình hai người đang nhìn nhau, lúc này mới chịu thôi.
Lâm An Lan cũng phối hợp chụp cùng anh, chụp xong cậu mới nhớ ra: “Cơm của chúng ta?”
Trình Úc: ! ! !
Trình Úc vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, Lâm An Lan cũng bật dậy chạy theo anh ra ngoài.
Cũng may cháo vẫn đang nấu trong nồi, không bị trào cũng không bị khét, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cùng mỉm cười.
“Còn lại chờ đến khi quay phim rồi chụp tiếp.” Lâm An Lan nói với Trình Úc bằng ánh mắt dịu dàng: “Chờ đến lúc quay phim em sẽ đền bù cho anh một bức ảnh chụp tốt nghiệp khác.”
Trình Úc nghe vậy kinh ngạc nhìn cậu.
Anh ôm lấy Lâm An Lan trong bếp xoay vài vòng rồi mới thả cậu xuống, kích động cọ cọ hõm vai cậu.
“Bảo bối thật tốt.” Trình Úc khẽ nói.
Lâm An Lan dựa vào bả vai anh, mỉm cười trả lời: “Bởi vì bảo bối yêu anh, cực kỳ cực kỳ yêu anh.”
Trình Úc không nhịn được nở nụ cười ôm chặt lấy cậu: “Ừm.”
Lâm An Lan và Trình Úc nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, cuối cùng cũng đến ngày bấm máy [ Đám đông ].
Hôm đó trang Weibo của [ Đám đông ] cũng chính thức công bố dàn diễn viên của bộ phim.
Fan của Lâm An Lan và Trình Úc nhìn thấy tên thần tượng của họ đồng thời xuất hiện trên blog chính thức thì chỉ cảm thấy thật hư cấu.
Thậm chí có người tải lại trang blog nhiều lần mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
So với fan của hai người thì cư dân mạng trên diễn đàn càng không thể tin.
“Đậu moá, [ Đám đông ] chính thức thông báo Lâm An Lan và Trình Úc là hai nam chính trong phim!”
“Lâm An Lan và Trình Úc??? Ta bị mù rồi à?”
“??? Ai với ai cơ? Hai người này không phải nổi tiếng là không chạm mặt nhau sao?”
“Không thể nào, tôi chưa bao giờ thấy hai người họ tham gia cùng một chương trình nào cả, trước đây không phải còn có tin đồn nói quan hệ giữa bọn họ không tốt, không hợp nhau sao nên chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào liên quan đến người kia hay sao?”
“Tôi đã xem trên blog chính thức, thật sự là Lâm An Lan và Trình Úc, ông trời ơi!!!
“May mà mình vẫn còn sống để thấy điều này!”
“A a a a a a tôi cuối cùng cũng chờ được đến ngày Bắc cực có mùa xuân, Cây Ngọc Lan oà khóc.”
“Có ai ship cp này không? Tôi có dự cảm phim này ra mắt cặp này nhất định sẽ trở thành một cp cực hot, làm ngay đi, sẽ không thiệt thòi đâu!”
“Yếu ớt giơ tay, ngoại hình này làm tôi có điều muốn nói.”
“Ta cũng có, chủ yếu là do ngoại hình quá đẹp, phim của họ đóng có đối thủ không? Nội dung của bộ phim này là gì vậy?”
“Không tra được nội dung cụ thể của bộ phim, chỉ thấy đại khái nội dung nói về quá trình trưởng thành và cuộc đời của ba người.”
“Chẳng lẽ là ba đường thẳng song song không thể giao nhau?”
“Không thể nào.”
“Không muốn đâu, quá lãng phí sắc đẹp rồi, soái ca phải làm việc chung với soái ca thì mới đẹp được, ta muốn xem họ diễn vai đối thủ của nhau cơ.”
“Ta cũng vậy!”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi, còn cp Cây Ngọc Lan lại đầy tiếng thét chói tai.
“A a a a a ta vừa nhìn thấy gì, anh Trình của ta muốn hợp tác cùng An An, Cây Ngọc Lan của chúng ta cuối cùng cũng nở hoa rồi sao?”
“Ta đi chết đây không cần cứu ta, viên kẹo hôm nay quá to quá ngọt rồi.”
“Aaaaaaaa lúc trước tôi còn không dám tưởng tượng họ cùng tham gia chung một hoạt động, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng họ cùng đứng trong một khung hình, hạnh phúc đến quá đột ngột rồi.”
“Chị em ơi! Cây Ngọc Lan của chúng ta lần này nhất định có thể nở rộ giống như An An và Úc Úc, cp này mà không hot ta dâng đầu cho ngươi luôn!”
“Không sai! Cây Ngọc Lan của chúng ta rốt cuộc cũng nở hoa rồi, không phải “tiểu hoa”, mà là “đại hoa”!”
“A a a a mọi người đã xem Super Talk chưa? Mau đi xem đi, quá trời người mới luôn nè, trời ạ rốt cuộc thì cũng nhìn thấy fan mới rồi, lâu lắm rồi ta mới thấy có fan mới đó.”
`“Nhanh lên mấy chị em ơi, cp An Úc bùng nổ rồi, có thể chuyển từ cp lạnh thành cp hot không đều dựa vào lần hành động này đó!”
“Cảm ơn [ Đám đông ], cảm ơn đạo diễn Trương, lúc phim công chiếu tôi sẽ bao luôn hai rạp, đạo diễn Trương cứ yên tâm quay phim đi nhé, Cây Ngọc Lan luôn bên ngài!”
“Cây Ngọc Lan biết ơn đạo diễn Trương bằng cả trái tim, người có con mắt tinh anh nhất trong việc nhận biết cp của Cây Ngọc Lan ~~”
----
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn Trương: Cảm ơn cảm ơn, lúc đó nhớ đặt vé bao hết rạp nha.
Còn có một vé thôi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.