Chương 2:
Lâm Áng Tư
11/02/2024
Trình Úc nhanh chóng ổn định lại tinh thần, anh lấy khăn giấy nhặt những cọng măng rơi trên bàn, tiện tay lau sạch vết dầu mỡ.
“Trước kia chúng ta chưa cùng nhau ăn lẩu bao giờ.” Trình Úc nói: “Em cũng biết đó, chúng ta mới xác định mối quan hệ một tuần trước khi em mất trí nhớ, lúc đó cả anh và em đều bận rộn, có gặp nhau thì cũng chỉ ăn mấy món đơn giản thôi.”
Lâm An Lan không nghi ngờ, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Thì ra là vậy.”
Cậu thổi thổi đồ ăn trong đũa rồi nhét vào miệng, hai má phồng lên nhìn hệt một con sóc nhỏ, trông rất đáng yêu.
Trình Úc dịu dàng nhìn cậu, lấy giấy giúp cậu lau khoé miệng dính dầu mỡ, sau đó không kiềm được đứng lên, khom lưng hôn lên hai má phồng phồng của cậu.
“Ừ.” Anh dịu dàng nói: “Anh theo đuổi em rất lâu rồi.”
“Cực kỳ lâu.”
Nháy mắt Lâm An Lan có chút chột dạ, vội vã gắp thịt bò trong nồi bỏ vào trong bát của anh, lấy lòng nói: “Anh ăn đi.”
Trình Úc cười bắt đầu ăn, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm không rời khỏi cậu.
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ đêm hôm ấy, cái đêm đã thay đổi tất cả.
Hôm đó mưa rất lớn, Trình Úc không ra ngoài mà vùi ở nhà xem phim, xem được một nửa thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Lúc đầu tiếng gõ cửa rất yếu, sau đó dường như người gõ cửa có thêm dũng khí, âm thanh càng lúc càng lớn, nhịp điệu cũng ngày càng mạnh.
Trình Úc cau mày đi ra mở cửa thì thấy Lâm An Lan rõ ràng là bị mắc mưa đang đứng đó, quần áo và tóc tai ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc bị nước mưa làm dính sát vào người, lộ ra vòng eo thon thả mảnh khảnh, bộ dáng bán trong suốt như vậy lại có một loại cảm giác quyến rũ mơ hồ.
Trình Úc bối rối dời tầm mắt, chỉ thấy làn da vốn đã trắng nõn của cậu giờ càng trở nên tái nhợt, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa nhìn qua khiến người ta có một loại cảm giác mong manh yếu đuối.
Cậu đứng trước mặt anh, mái tóc ướt đẫm, càng làm nổi bật đôi môi xinh đẹp, tựa như một đoá hồng trong đêm.
Cậu mở miệng, cẩn thận từng chút một hỏi: “Xin chào, tôi sống ở đây đúng không?”
Trình Úc không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, nhất thời không lên tiếng.
Lâm An Lan thấy anh không nói tiếng nào, không thể làm gì khác là hỏi lại lần nữa: “Thật có lỗi, có một số việc tôi không nhớ rõ. Xin hỏi, anh là bạn trai của tôi đúng không? Tôi sống ở đây đúng không?”
Ánh mắt cậu tràn đầy nghi hoặc, ngữ khí cực kỳ vô tội.
Trong một khắc này, Trình Úc dường như hiểu ra được điều gì đó.
Anh không thể tin nhìn người trước mặt mình, không thể tin việc tưởng chừng chỉ có trong phim lại xảy ra trên người mình, cơ thể khẽ run rẩy một chút.
Niềm vui sướng vô bờ bến làm anh choáng ngợp, thậm chí còn phát huy khả năng diễn xuất nên có của một diễn viên như anh, anh không hề tỏ ra kinh ngạc hay thậm chí là kích động.
Dù cho trong lòng anh đang dấy lên một cơn sóng lớn, bờ vai anh khẽ run rẩy, thời khắc này, Trình Úc cuối cùng cũng có thể bày ra tư thế của một người yêu hoàn hảo.
Anh nở nụ cười, kéo Lâm An Lan vào trong nhà, đóng cửa lại.
Anh dịu dàng nhìn người trước mặt, đầy yêu thương nói: “Đúng thế, em về trễ quá đó, vợ à.”
Lâm An Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ đầu mình, nói với anh: “Trí nhớ của tôi có chút vấn đề, cho nên có một số việc tôi không nhớ rõ lắm. Hình như tôi vừa đi đâu đúng không, nên anh mới bảo tôi về trễ.”
Trình Úc nghe vậy, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
Trình Úc nói: “Em không nói cho anh biết, em chỉ nói em có chuyện muốn ra ngoài một chút, nhưng không nói là đi đâu, anh nghĩ có thể là em đi công tác, nên không có hỏi nhiều.”
“Vậy lúc nãy tôi hỏi anh lần thứ nhất sao anh không trả lời?” Lâm An Lan cẩn thận hỏi.
Trình Úc trả lời rất tự nhiên: “Bởi vì em đột nhiên hỏi như vậy làm anh cảm thấy rất kinh ngạc, lúc trước em nói muốn chuyển đến sống cùng với anh, nhưng vẫn chưa chính thức chuyển tới, nên bị em hỏi đột ngột như vậy anh không kịp phản ứng.”
Lâm An Lan cau mày.
Trình Úc dịu dàng nói: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, anh đi nấu nước nóng cho em, em phải ngâm nước nóng trước đã, rồi uống chút trà gừng, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Anh nói xong, lại không nhịn được nói tiếp: “Mưa lớn như vậy, lần sau phải nhớ gọi điện thoại cho anh đến đón, biết không.”
Lâm An Lan gật gật đầu, lại hỏi: “Anh là Trình Úc sao?”
Trình Úc không ngờ cậu mất trí nhớ mà vẫn có thể nhớ kỹ tên của mình, vui vẻ nói: “Đương nhiên.”
Anh nhịn không được ôm lấy người trước mặt ngày càng chặt, cuối cùng không thể kiềm chế được mả tham lam hôn lên lỗ tai của cậu.
“Anh rất vui vì em vẫn nhớ tên của anh.”
Lâm An Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, ký ức của cậu thực sự quá hỗn loạn, giống như toàn bộ thông tin đều bị xáo trộn, có cái thì trống không, có cái lại không tìm được vị trí thích hợp.
Ký ức bên trong hỗn loạn như vậy, cậu chỉ nhớ rõ cậu có một người bạn trai, gọi là Trình Úc, sống tại tầng 6 dinh thự 1 ở đường Cây Bạch Hoa.
Bất quá…
Lâm An Lan chậm rãi đẩy Trình Úc ra, tuy rằng gần như chắc chắn rằng bạn trai cậu là người trước mặt, nhưng cậu vẫn phải xác minh lại một chút.
“Tôi muốn xem thẻ căn cước của anh một chút.” Lâm An Lan nói: “Tuy hơi bất tiện nhưng tôi muốn xác định lại một chút.”
Trình Úc rất phối hợp gật đầu: “Anh đi lấy cho em.”
Anh bước nhanh vào phòng ngủ, cầm chứng minh thư của mình đưa cho Lâm An Lan, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Lâm An Lan tỉ mỉ xem xong chứng minh thư, xác định anh đúng là Trình Úc, lúc này rốt cục mới yên lòng.
Cậu ngẩng đầu lên định nói chuyện thì thấy ánh mắt dịu dàng và lưu luyến si mê của Trình Úc.
Người vô thức toát ra tình cảm sẽ không lừa người, giấy chứng nhận có thể làm giả, bề ngoài có thể sửa đổi, nhưng ánh mắt ẩn chứa tình cảm thì không thể lừa gạt được.
Lâm An Lan nghĩ chắc chắn anh ấy thật sự rất yêu mình, vậy đây đúng là bạn trai của mình rồi.
Cậu đem chứng minh thư trả lại cho Trình Úc.
Trình Úc cầm lấy, hỏi cậu: “Bây giờ có thể tắm được chưa?”
Lâm An Lan gật đầu, thật ra cậu đã sớm muốn tắm rửa thay quần áo, lạnh muốn chết.
Trình Úc dẫn cậu đến phòng tắm, giúp cậu pha nước nóng xong rồi đi tìm quần áo ngủ và quần lót cho cậu.
“Em tắm trước đi, anh đi pha trà gừng cho em.”
“Cảm ơn.” Lâm An Lan nói.
Trình Úc cười xoa xoa tóc của cậu: “Với chồng của mình mà còn khách sáo như vậy sao.”
Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy lời của anh nói cũng không sai, liền nở nụ cười.
Trình Úc chưa bao giờ thấy cậu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, huống chi là mỉm cười với mình.
Anh nhìn cậu, thầm nghĩ, nếu như đây là một giấc mộng, thì hãy để anh vĩnh viễn sống trong giấc mơ này.
Anh ôm lấy Lâm An Lan lần nữa, cọ cọ lỗ tai của cậu, nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
“Cái gì thật tốt?” Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc khẽ xoa xoa mũi của cậu: “Em mất trí nhớ mà vẫn có thể biết địa chỉ nhà, biết trở về tìm anh, thật tốt.”
Lâm An Lan cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cậu không có một chút ấn tượng gì về người trước mặt, nhưng vẫn nhớ tên của anh, nhớ địa chỉ của anh, nhớ anh là bạn trai của mình.
“Anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.”Anh thừa nhận.
“Chắc là bởi vì anh quá yêu em đó.” Trình Úc không hề che giấu nói.
Lâm An Lan có thể cảm nhận được tình yêu của anh trong lời nói, cậu vẫn cảm thấy rất không chân thực, tâm lý rất bất an, vì vậy lại hỏi: “Tôi tên là gì?”
Trình Úc kinh ngạc: “Em quên mất tên của mình luôn sao?”
Lâm An Lam đương nhiên không quên tên của cậu, chỉ là muốn thăm dò anh.
Trình Úc thấy vẻ mặt cậu vô tội, liền thành thật trả lời: “Em tên là Lâm An Lan, Lâm là rừng cây, An trong bình an an ổn, Lan là sóng lớn.”
Câu trả lời lại chính xác.
Lâm An Lan thấy mình nên trút bỏ nỗi bất an trong lòng, dù sao thì vấn đề nào Trình Úc cũng đều trả lời chính xác, vậy thì rõ ràng anh thật sự là bạn trai của cậu rồi còn gì.
Hiện tại cậu mất trí nhớ, quên mất tình cảm giữa bọn họ là đã rất có lỗi với bạn trai của mình rồi, làm sao còn có thể nghi ngờ đối phương được chứ?
Hơn nữa cũng không phải Trình Úc đến tìm cậu, mà là cậu dựa vào trí nhớ của mình đến tìm Trình Úc, cho dù cậu không tin Trình Úc, thì cũng phải tin tưởng chính mình, cho nên không cần thiết phải dò xét.
Lâm An Lan cười đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn tắm.”
“Được rồi, có việc gì cần thì cứ gọi anh.”
“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc dịu dàng nhéo nhéo mặt của cậu, rời mới lưu luyến bước ra phòng tắm.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Trình ÚC nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc và nghiêm túc.
Anh bước nhanh đến thư phòng xa phòng tắm nhất, đóng cửa lại, đứng ở trên ban công của thư phòng gọi một cú điện thoại.
“Đi điều tra một chút Lâm An Lan xảy ra chuyện gì?”
“Được.” Đối phương nói.
“Còn có Tưởng Húc, điều tra hành động của hắn trong tuần này, sau đó từ hôm nay trở đi, phải để ý mật thiết đến nhất cử nhất động của hắn, mỗi ngày đều phải báo cáo cho tôi.”
Đối phương kinh ngạc nói: “Mỗi ngày?”
“Đúng vậy, mỗi ngày. Nếu có cơ hội, hãy gắn một cái máy nghe trộm vào điện thoại của hắn, xem hắn có liên lạc với Lâm An Lan hay không, nếu có thì nói cho tôi biết, còn không thì không cần báo cáo.”
“Nếu có, vậy có cần phải nói cho anh biết nội dung cuộc trò chuyện không?”
Trình Úc sửng sốt một chút, hồi lâu sau trả lời: “Không cần.”
Nội dung cuộc nói chuyện là việc riêng tư của Lâm An Lan, nếu là anh thì anh không muốn việc riêng tư của mình bị người khác biết.
“Tôi biết rồi.” Đối phương trả lời.
Trình Úc cúp điện thoại, nhìn mưa rơi ngoài ban công, luôn cảm thấy những việc vừa xảy ra đều khó mà tin được.
Lâm An Lan mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ được tên anh, thậm chí còn nhớ nhầm rằng mình là bạn trai của em ấy.
Anh quả thực không thể tin được, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hay là Lâm An Lan cố ý lừa anh?
Nhưng nếu là cố ý lừa anh thì là vì cái gì? Tưởng Húc sao?
Trình Úc lấy điếu thuốc ra ngậm trên miệng, chậm rãi châm lửa.
Ánh lửa màu đỏ tươi trong căn phòng tăm tối như ẩn như hiện
Trình Úc buồn bã nhận ra rằng, dù Lâm An Lan có thật sự lừa gạt anh bằng cách giả vờ mất trí nhớ để giúp đỡ Tưởng Húc đối phó với mình, thì anh cũng sẽ không do dự mà nhảy vào cái bẫy này.
Anh yêu Lâm An Lan, từ cấp ba đã thích cậu ấy, lên đại học thì chuyển thành yêu, đến bây giờ vẫn yêu cậu ấy.
Cả đời này anh không quan tâm đến thứ gì, chỉ có Lâm An Lan là khát vọng mà anh không thể có được,
Anh dường như đã dồn hết tình cảm của mình cho Lâm An Lan, dù cho biết rõ đối phương căn bản không hề để ý đến mình, anh cũng thi vào cùng trường đại học với cậu, thậm chí sau khi tốt nghiệp, anh cũng theo cậu bước vào giới giải trí.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao anh lại trở thành một minh tinh, chỉ có một mình anh biết, anh muốn cùng cậu xuất hiện cùng một chỗ, trên cùng một tấm hình.
Tốt nhất là có thể cùng nhau diễn kịch, cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, cùng nhau ghi hình một chương trình truyền hình, hoặc cùng nhau xem biểu diễn cũng được.
Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước của anh, Tưởng Úc không thích anh, nên Lâm An Lan cũng tránh mặt anh.
Mấy lần anh cố ý cử người đại diện giúp anh bàn bạc quyết định đóng phim truyền hình chung với Lâm An Lan, nhưng đều nhận được đáp án là nếu anh tham gia thì Lâm An Lan sẽ rút lui.
Giống như lúc còn đi học, anh nhìn Lâm An Lan, còn Lâm An Lan lại nhìn chăm chú vào Tưởng Húc.
Tưởng Húc không thích ai, Lâm An Lan cũng lạnh nhạt với người đó.
Cả đời Trình Úc chưa bao giờ ghen tị với ai, Tưởng Húc là người duy nhất.
Anh ghen tị vì hắn luôn có Lâm An Lan bên cạnh, làm bạn lúc hắn yếu đuối, không từ bỏ những lúc hắn suy sụp, bất kể lúc nào, chỉ cần Tưởng Húc cần thì Lâm An Lan đều xuất hiện bên cạnh hắn.
Cậu vĩnh viễn dõi theo Tưởng Húc, chỉ quan tâm một mình Tưởng Húc, cho dù anh có đi tới đứng trước mặt cậu, thì cậu cũng sẽ làm như không thấy.
Trình Úc thở dài, lại nghĩ đến việc gì đó, anh vội dập tắt điếu thuốc, bước ra ngoài.
Trình Úc còn chưa pha trà gừng cho Lâm An Lan, anh phải nhanh chóng đi pha cho cậu.
Trình Úc cắt gừng, bật bếp lên.
Trong lúc pha trà gừng, anh chợt nhớ Lâm An Lan rất ghét mùi thuốc lá, vì vậy vội vã chạy tới phòng vệ sinh dành cho khách đánh răng, ngửi thử quần áo ngủ của mình, cuối cùng vẫn đi thay bộ quần áo ngủ mới để đảm bảo không còn sót lại mùi thuốc lá trên đó.
“Trước kia chúng ta chưa cùng nhau ăn lẩu bao giờ.” Trình Úc nói: “Em cũng biết đó, chúng ta mới xác định mối quan hệ một tuần trước khi em mất trí nhớ, lúc đó cả anh và em đều bận rộn, có gặp nhau thì cũng chỉ ăn mấy món đơn giản thôi.”
Lâm An Lan không nghi ngờ, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Thì ra là vậy.”
Cậu thổi thổi đồ ăn trong đũa rồi nhét vào miệng, hai má phồng lên nhìn hệt một con sóc nhỏ, trông rất đáng yêu.
Trình Úc dịu dàng nhìn cậu, lấy giấy giúp cậu lau khoé miệng dính dầu mỡ, sau đó không kiềm được đứng lên, khom lưng hôn lên hai má phồng phồng của cậu.
“Ừ.” Anh dịu dàng nói: “Anh theo đuổi em rất lâu rồi.”
“Cực kỳ lâu.”
Nháy mắt Lâm An Lan có chút chột dạ, vội vã gắp thịt bò trong nồi bỏ vào trong bát của anh, lấy lòng nói: “Anh ăn đi.”
Trình Úc cười bắt đầu ăn, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm không rời khỏi cậu.
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ đêm hôm ấy, cái đêm đã thay đổi tất cả.
Hôm đó mưa rất lớn, Trình Úc không ra ngoài mà vùi ở nhà xem phim, xem được một nửa thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Lúc đầu tiếng gõ cửa rất yếu, sau đó dường như người gõ cửa có thêm dũng khí, âm thanh càng lúc càng lớn, nhịp điệu cũng ngày càng mạnh.
Trình Úc cau mày đi ra mở cửa thì thấy Lâm An Lan rõ ràng là bị mắc mưa đang đứng đó, quần áo và tóc tai ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi trắng cậu đang mặc bị nước mưa làm dính sát vào người, lộ ra vòng eo thon thả mảnh khảnh, bộ dáng bán trong suốt như vậy lại có một loại cảm giác quyến rũ mơ hồ.
Trình Úc bối rối dời tầm mắt, chỉ thấy làn da vốn đã trắng nõn của cậu giờ càng trở nên tái nhợt, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa nhìn qua khiến người ta có một loại cảm giác mong manh yếu đuối.
Cậu đứng trước mặt anh, mái tóc ướt đẫm, càng làm nổi bật đôi môi xinh đẹp, tựa như một đoá hồng trong đêm.
Cậu mở miệng, cẩn thận từng chút một hỏi: “Xin chào, tôi sống ở đây đúng không?”
Trình Úc không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, nhất thời không lên tiếng.
Lâm An Lan thấy anh không nói tiếng nào, không thể làm gì khác là hỏi lại lần nữa: “Thật có lỗi, có một số việc tôi không nhớ rõ. Xin hỏi, anh là bạn trai của tôi đúng không? Tôi sống ở đây đúng không?”
Ánh mắt cậu tràn đầy nghi hoặc, ngữ khí cực kỳ vô tội.
Trong một khắc này, Trình Úc dường như hiểu ra được điều gì đó.
Anh không thể tin nhìn người trước mặt mình, không thể tin việc tưởng chừng chỉ có trong phim lại xảy ra trên người mình, cơ thể khẽ run rẩy một chút.
Niềm vui sướng vô bờ bến làm anh choáng ngợp, thậm chí còn phát huy khả năng diễn xuất nên có của một diễn viên như anh, anh không hề tỏ ra kinh ngạc hay thậm chí là kích động.
Dù cho trong lòng anh đang dấy lên một cơn sóng lớn, bờ vai anh khẽ run rẩy, thời khắc này, Trình Úc cuối cùng cũng có thể bày ra tư thế của một người yêu hoàn hảo.
Anh nở nụ cười, kéo Lâm An Lan vào trong nhà, đóng cửa lại.
Anh dịu dàng nhìn người trước mặt, đầy yêu thương nói: “Đúng thế, em về trễ quá đó, vợ à.”
Lâm An Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ đầu mình, nói với anh: “Trí nhớ của tôi có chút vấn đề, cho nên có một số việc tôi không nhớ rõ lắm. Hình như tôi vừa đi đâu đúng không, nên anh mới bảo tôi về trễ.”
Trình Úc nghe vậy, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
Trình Úc nói: “Em không nói cho anh biết, em chỉ nói em có chuyện muốn ra ngoài một chút, nhưng không nói là đi đâu, anh nghĩ có thể là em đi công tác, nên không có hỏi nhiều.”
“Vậy lúc nãy tôi hỏi anh lần thứ nhất sao anh không trả lời?” Lâm An Lan cẩn thận hỏi.
Trình Úc trả lời rất tự nhiên: “Bởi vì em đột nhiên hỏi như vậy làm anh cảm thấy rất kinh ngạc, lúc trước em nói muốn chuyển đến sống cùng với anh, nhưng vẫn chưa chính thức chuyển tới, nên bị em hỏi đột ngột như vậy anh không kịp phản ứng.”
Lâm An Lan cau mày.
Trình Úc dịu dàng nói: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, anh đi nấu nước nóng cho em, em phải ngâm nước nóng trước đã, rồi uống chút trà gừng, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Anh nói xong, lại không nhịn được nói tiếp: “Mưa lớn như vậy, lần sau phải nhớ gọi điện thoại cho anh đến đón, biết không.”
Lâm An Lan gật gật đầu, lại hỏi: “Anh là Trình Úc sao?”
Trình Úc không ngờ cậu mất trí nhớ mà vẫn có thể nhớ kỹ tên của mình, vui vẻ nói: “Đương nhiên.”
Anh nhịn không được ôm lấy người trước mặt ngày càng chặt, cuối cùng không thể kiềm chế được mả tham lam hôn lên lỗ tai của cậu.
“Anh rất vui vì em vẫn nhớ tên của anh.”
Lâm An Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, ký ức của cậu thực sự quá hỗn loạn, giống như toàn bộ thông tin đều bị xáo trộn, có cái thì trống không, có cái lại không tìm được vị trí thích hợp.
Ký ức bên trong hỗn loạn như vậy, cậu chỉ nhớ rõ cậu có một người bạn trai, gọi là Trình Úc, sống tại tầng 6 dinh thự 1 ở đường Cây Bạch Hoa.
Bất quá…
Lâm An Lan chậm rãi đẩy Trình Úc ra, tuy rằng gần như chắc chắn rằng bạn trai cậu là người trước mặt, nhưng cậu vẫn phải xác minh lại một chút.
“Tôi muốn xem thẻ căn cước của anh một chút.” Lâm An Lan nói: “Tuy hơi bất tiện nhưng tôi muốn xác định lại một chút.”
Trình Úc rất phối hợp gật đầu: “Anh đi lấy cho em.”
Anh bước nhanh vào phòng ngủ, cầm chứng minh thư của mình đưa cho Lâm An Lan, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Lâm An Lan tỉ mỉ xem xong chứng minh thư, xác định anh đúng là Trình Úc, lúc này rốt cục mới yên lòng.
Cậu ngẩng đầu lên định nói chuyện thì thấy ánh mắt dịu dàng và lưu luyến si mê của Trình Úc.
Người vô thức toát ra tình cảm sẽ không lừa người, giấy chứng nhận có thể làm giả, bề ngoài có thể sửa đổi, nhưng ánh mắt ẩn chứa tình cảm thì không thể lừa gạt được.
Lâm An Lan nghĩ chắc chắn anh ấy thật sự rất yêu mình, vậy đây đúng là bạn trai của mình rồi.
Cậu đem chứng minh thư trả lại cho Trình Úc.
Trình Úc cầm lấy, hỏi cậu: “Bây giờ có thể tắm được chưa?”
Lâm An Lan gật đầu, thật ra cậu đã sớm muốn tắm rửa thay quần áo, lạnh muốn chết.
Trình Úc dẫn cậu đến phòng tắm, giúp cậu pha nước nóng xong rồi đi tìm quần áo ngủ và quần lót cho cậu.
“Em tắm trước đi, anh đi pha trà gừng cho em.”
“Cảm ơn.” Lâm An Lan nói.
Trình Úc cười xoa xoa tóc của cậu: “Với chồng của mình mà còn khách sáo như vậy sao.”
Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, nhưng lại cảm thấy lời của anh nói cũng không sai, liền nở nụ cười.
Trình Úc chưa bao giờ thấy cậu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, huống chi là mỉm cười với mình.
Anh nhìn cậu, thầm nghĩ, nếu như đây là một giấc mộng, thì hãy để anh vĩnh viễn sống trong giấc mơ này.
Anh ôm lấy Lâm An Lan lần nữa, cọ cọ lỗ tai của cậu, nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
“Cái gì thật tốt?” Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc khẽ xoa xoa mũi của cậu: “Em mất trí nhớ mà vẫn có thể biết địa chỉ nhà, biết trở về tìm anh, thật tốt.”
Lâm An Lan cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng cậu không có một chút ấn tượng gì về người trước mặt, nhưng vẫn nhớ tên của anh, nhớ địa chỉ của anh, nhớ anh là bạn trai của mình.
“Anh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.”Anh thừa nhận.
“Chắc là bởi vì anh quá yêu em đó.” Trình Úc không hề che giấu nói.
Lâm An Lan có thể cảm nhận được tình yêu của anh trong lời nói, cậu vẫn cảm thấy rất không chân thực, tâm lý rất bất an, vì vậy lại hỏi: “Tôi tên là gì?”
Trình Úc kinh ngạc: “Em quên mất tên của mình luôn sao?”
Lâm An Lam đương nhiên không quên tên của cậu, chỉ là muốn thăm dò anh.
Trình Úc thấy vẻ mặt cậu vô tội, liền thành thật trả lời: “Em tên là Lâm An Lan, Lâm là rừng cây, An trong bình an an ổn, Lan là sóng lớn.”
Câu trả lời lại chính xác.
Lâm An Lan thấy mình nên trút bỏ nỗi bất an trong lòng, dù sao thì vấn đề nào Trình Úc cũng đều trả lời chính xác, vậy thì rõ ràng anh thật sự là bạn trai của cậu rồi còn gì.
Hiện tại cậu mất trí nhớ, quên mất tình cảm giữa bọn họ là đã rất có lỗi với bạn trai của mình rồi, làm sao còn có thể nghi ngờ đối phương được chứ?
Hơn nữa cũng không phải Trình Úc đến tìm cậu, mà là cậu dựa vào trí nhớ của mình đến tìm Trình Úc, cho dù cậu không tin Trình Úc, thì cũng phải tin tưởng chính mình, cho nên không cần thiết phải dò xét.
Lâm An Lan cười đẩy anh ra: “Anh ra ngoài đi, tôi muốn tắm.”
“Được rồi, có việc gì cần thì cứ gọi anh.”
“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc dịu dàng nhéo nhéo mặt của cậu, rời mới lưu luyến bước ra phòng tắm.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Trình ÚC nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc và nghiêm túc.
Anh bước nhanh đến thư phòng xa phòng tắm nhất, đóng cửa lại, đứng ở trên ban công của thư phòng gọi một cú điện thoại.
“Đi điều tra một chút Lâm An Lan xảy ra chuyện gì?”
“Được.” Đối phương nói.
“Còn có Tưởng Húc, điều tra hành động của hắn trong tuần này, sau đó từ hôm nay trở đi, phải để ý mật thiết đến nhất cử nhất động của hắn, mỗi ngày đều phải báo cáo cho tôi.”
Đối phương kinh ngạc nói: “Mỗi ngày?”
“Đúng vậy, mỗi ngày. Nếu có cơ hội, hãy gắn một cái máy nghe trộm vào điện thoại của hắn, xem hắn có liên lạc với Lâm An Lan hay không, nếu có thì nói cho tôi biết, còn không thì không cần báo cáo.”
“Nếu có, vậy có cần phải nói cho anh biết nội dung cuộc trò chuyện không?”
Trình Úc sửng sốt một chút, hồi lâu sau trả lời: “Không cần.”
Nội dung cuộc nói chuyện là việc riêng tư của Lâm An Lan, nếu là anh thì anh không muốn việc riêng tư của mình bị người khác biết.
“Tôi biết rồi.” Đối phương trả lời.
Trình Úc cúp điện thoại, nhìn mưa rơi ngoài ban công, luôn cảm thấy những việc vừa xảy ra đều khó mà tin được.
Lâm An Lan mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ được tên anh, thậm chí còn nhớ nhầm rằng mình là bạn trai của em ấy.
Anh quả thực không thể tin được, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hay là Lâm An Lan cố ý lừa anh?
Nhưng nếu là cố ý lừa anh thì là vì cái gì? Tưởng Húc sao?
Trình Úc lấy điếu thuốc ra ngậm trên miệng, chậm rãi châm lửa.
Ánh lửa màu đỏ tươi trong căn phòng tăm tối như ẩn như hiện
Trình Úc buồn bã nhận ra rằng, dù Lâm An Lan có thật sự lừa gạt anh bằng cách giả vờ mất trí nhớ để giúp đỡ Tưởng Húc đối phó với mình, thì anh cũng sẽ không do dự mà nhảy vào cái bẫy này.
Anh yêu Lâm An Lan, từ cấp ba đã thích cậu ấy, lên đại học thì chuyển thành yêu, đến bây giờ vẫn yêu cậu ấy.
Cả đời này anh không quan tâm đến thứ gì, chỉ có Lâm An Lan là khát vọng mà anh không thể có được,
Anh dường như đã dồn hết tình cảm của mình cho Lâm An Lan, dù cho biết rõ đối phương căn bản không hề để ý đến mình, anh cũng thi vào cùng trường đại học với cậu, thậm chí sau khi tốt nghiệp, anh cũng theo cậu bước vào giới giải trí.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao anh lại trở thành một minh tinh, chỉ có một mình anh biết, anh muốn cùng cậu xuất hiện cùng một chỗ, trên cùng một tấm hình.
Tốt nhất là có thể cùng nhau diễn kịch, cùng nhau biểu diễn trên sân khấu, cùng nhau ghi hình một chương trình truyền hình, hoặc cùng nhau xem biểu diễn cũng được.
Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước của anh, Tưởng Úc không thích anh, nên Lâm An Lan cũng tránh mặt anh.
Mấy lần anh cố ý cử người đại diện giúp anh bàn bạc quyết định đóng phim truyền hình chung với Lâm An Lan, nhưng đều nhận được đáp án là nếu anh tham gia thì Lâm An Lan sẽ rút lui.
Giống như lúc còn đi học, anh nhìn Lâm An Lan, còn Lâm An Lan lại nhìn chăm chú vào Tưởng Húc.
Tưởng Húc không thích ai, Lâm An Lan cũng lạnh nhạt với người đó.
Cả đời Trình Úc chưa bao giờ ghen tị với ai, Tưởng Húc là người duy nhất.
Anh ghen tị vì hắn luôn có Lâm An Lan bên cạnh, làm bạn lúc hắn yếu đuối, không từ bỏ những lúc hắn suy sụp, bất kể lúc nào, chỉ cần Tưởng Húc cần thì Lâm An Lan đều xuất hiện bên cạnh hắn.
Cậu vĩnh viễn dõi theo Tưởng Húc, chỉ quan tâm một mình Tưởng Húc, cho dù anh có đi tới đứng trước mặt cậu, thì cậu cũng sẽ làm như không thấy.
Trình Úc thở dài, lại nghĩ đến việc gì đó, anh vội dập tắt điếu thuốc, bước ra ngoài.
Trình Úc còn chưa pha trà gừng cho Lâm An Lan, anh phải nhanh chóng đi pha cho cậu.
Trình Úc cắt gừng, bật bếp lên.
Trong lúc pha trà gừng, anh chợt nhớ Lâm An Lan rất ghét mùi thuốc lá, vì vậy vội vã chạy tới phòng vệ sinh dành cho khách đánh răng, ngửi thử quần áo ngủ của mình, cuối cùng vẫn đi thay bộ quần áo ngủ mới để đảm bảo không còn sót lại mùi thuốc lá trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.